Ngày 20 tháng giêng, Liễu Diệp Nhi tiên cung cáo biệt ta.
Mặc dù trong nội cung ai cũng biết, Chiêu huấn nàng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, không có cả tên trong gia phả, nhưng muốn đưa một Chiêu huấn đến tiền tuyến ở Đông Bắc, càng không biết nàng có thể trở về được hay không thì vẫn luôn là chuyện phạm vào đại kỵ. Ta phải cầu Vương Lang thật lâu, thậm chí còn ôm bụng giả bộ kêu đau, hắn mới nhắm mắt nhắm mũi đưa Liễu Diệp Nhi vào cung.
“Có danh hào điệt nữ nhi của Thục phi nương nương, nói là vội vào chúc tết nương nương.” Liễu Diệp Nhi hớp một ngụm trà, từ từ nói cho ta nghe: “Chỉ có thể ngồi khoảng một, hai canh giờ là phải đi rồi, miễn cho người ta nhìn thấy, sau này lại thành đầu đề câu chuyện, ngài cũng khó giải thích.”
Cái bánh bao này béo lên mấy phần, nếp nhăn cũng tỏa sáng hơn, trong lòng ta đột nhiên rất hối hận vì đã dẫn nàng tiến cung, không cho nàng và vị kia đoàn tụ. Nhưng mà ta lại nghĩ ra, thật ra nếu Liễu chiêu huấn có đến tiền tuyến thì cũng không thể ở cùng chỗ với vị kia nhà nàng, vị kia còn đang ở bên Nữ Kim. Nàng chỉ muốn đi tiền tuyến cùng chờ mà thôi.
“Chuyến này đi ngươi phải cẩn thận một chút.” Ta dặn dò Liễu Diệp Nhi: “Đó là nơi chiến tranh, khác với Kinh thành chúng ta, không được có tính tình trước kia. Nếu như để ta biết ngươi ở tiền tuyến không để ý an nguy của bản thân thì ta sẽ ——”
Ta vắt hết óc, muốn tìm một cái cớ để uy hiếp nhưng mãi mà chỉ phun được một câu: “Ta sẽ không đối xử tốt với dưỡng nương!”
Liễu Diệp Nhi lập tức liếc mắt nhìn ta, tay nàng vừa giơ lên nhưng lại nhìn bụng ta mà buông xuống: “Dạy ngươi bao nhiêu năm mà không uy hiếp được nữa. Lại nói tiếp, ta coi như là thuộc hạ của ngươi mà ngươi còn không trị được ta thì còn muốn quản ai?”
Ta cũng thấy xấu hổ, lắp bắp mãi mới tìm được cái cớ khác uy hiếp nàng: “Ừ… Vậy ta sẽ tấu với dượng, lập ngươi làm trắc phi! Nhìn xem ngươi có thể dính sát vào vị kia không.”
Lần này ngay cả dưỡng nương mang đồ tới cũng không nghe được nữa.
“Nếu con bé không để ý đến an nguy của bản thân.” Dưỡng nương nói: “Thì người cứ sắc phong nó làm hoàng hậu nương nương cũng bắt được nó chắc? Đến lúc đó nó không chết thì cũng như chim bay khỏi lồng, không biết sẽ bay đi đâu!”
Quan hệ mẹ con giữa Liễu Diệp Nhi và dưỡng nương khá căng thẳng, chỉ cần nhắc đến vị nào kia thì mặt bà sẽ đen thui. Ta không ngờ bây giờ bà lại tự nhiên bàn về chuyện của Liễu Diệp Nhi, ta kinh ngạc liếc nhìn Liễu Chiêu Huấn.
Nàng nháy mắt với ta, đợi dưỡng nương đi ra ngoài, nàng mới nói nhỏ cho ta biết: “So với làm chiêu huấn thì mẹ càng muốn ta làm chính thê của gia đình bình dân.”
Xem ra nước cờ lúc ấy đi cũng không nhầm. Dù hôm nay muốn bỏ đi thân phận chiêu huấn cũng hơi tốn sức, nhưng có thể thành toàn cho hôn sự Liễu Diệp Nhi, cũng là đáng giá.
“Ngươi nhất định phải chú ý.” Ta trịnh trọng cầm tay Liễu Diệp Nhi, dặn dò nàng: “Vào giờ này sang năm ta sẽ chờ ngươi đến thăm tiểu hoàng tôn đấy.”
Liễu Diệp Nhi cũng dịu dàng hơn, giọng nàng nghèn nghẹn, khuôn mặt bánh bao dù hơi nhăn cũng không vui vẻ như vừa rồi.”
“Nương nương cũng phải cẩn thận hơn.” Nàng nắm chặt tay ta: “Mới vừa rồi là bài học cuối cùng cho ngài, trên đời này có thủ đoạn không gì không làm được, nhưng nếu một người đã không để ý đến an toàn của bản thân thì dù là thủ đoạn cao minh đến mấy cũng không ép buộc được. Lời này ngài phải ghi nhớ trong lòng, Liễu Diệp Nhi cũng chỉ có thể dạy ngài bấy nhiêu mà thôi.”
Ta đã âm thầm nói trong lòng, quyết không thể rơi nước mắt vì lần ly biệt này. Ai cũng nói phụ nữ có thai kiêng kỵ nhất là khóc, nhưng vừa nghe xong lời của Liễu Diệp Nhi thì mắt ta mơ hồ
Từ nhỏ đến lớn, Liễu Diệp Nhi và ta gần như không tách ra, dù nàng chỉ lớn hơn ta mấy tháng nhưng lại hiểu biết nhiều điều hơn ta. Ta từ trong cung đi ra mấy tháng đã quen thuộc với nàng, nàng giống như tỷ tỷ ta, dù trong miệng cứ hùng hùng hổ hổ nói những lời không dễ nghư, nhưng mỗi lần xảy ra phiền toái thì nàng đều dọn dẹp hộ ta, nàng dạy ta làm thế nào để đánh bại người khác theo đường vòng, làm sao để lảng tránh xung hộ, làm sao để cười hì hì mà giấu tâm kế trong lòng…
Càng nghĩ càng cảm thấy nàng chẳng dạy gì tốt cho ta cả…
Nhưng mà cũng chính vì Liễu Diệp Nhi dạy ta không tốt, ta lại càng cảm giác được điểm quý giá của nàng —— không phải mỗi người đều dạy ngươi lừa, dạy ngươi xấu.
Lần này đi, dù Liễu Diệp Nhi về kinh thành, được phong cáo mệnh thì nàng cũng không còn cùng ta như hình với bóng giống trước kia, chuyến đi này không phải vĩnh biệt mà lại như vĩnh biệt.
Ta chưa bao giờ ý thức rõ rệt rằng ta đã trưởng thành như lúc này, những người bạn từng sóng vai bên ta đều rời đi. Về sau, trong cuộc sống này, ta chỉ còn Vương Lang làm bạn.
Chúng ta không ai nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau, trong mắt Liễu Diệp Nhi cũng đong nước mắt, nhưng nàng mạnh mẽ hơn ta, nàng nén lệ nở nụ cười.
“Ngài trưởng thành rồi.”
Tất cả mọi người đều nói câu này, nhưng Liễu Diệp Nhi lại mang vẻ vui nhất, cũng mất mác nhất.
“Ta có thể dạy gì đều đã dạy cho ngài, không học được thì cả đời này ngài cũng không học được, học được gì thì ngài cũng đã học xong.” Nàng nói: “Nương nương, sau này ngài phải tự chăm sóc bản thân, không có ai bên cạnh ngài nữa. Ngài phải bảo vệ bản thân, phải cẩn thận, phải….”
Nàng không nói được nữa, ta lại hắng giọng, cố gắng cười nói: “Đừng nói như là chúng ta sắp sinh ly tử biệt, ta vẫn đang chờ ngươi về ôm cháu giúp đấy.”
Dù nói thế nhưng chúng ta đều biết, Liễu Chiêu huấn xuất cung dễ dàng, nếu tiến cung thì là coi rẻ uy nghiêm thiên gia. Hơn nữa, vị kia nhà nàng rất bí ẩn, chỉ sợ số lần nàng tái nhập cung, chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Lần này gặp lại, không phải vĩnh biệt, cũng là vĩnh biệt.
#
Tiễn bước Liễu chiêu huấn, tâm tình ta luôn trong tình trạng chán nản, lại không thể an ủi chính mình, ở chung cả một năm đã là rất nhiều. Nếu không dựa theo quy củ trong nội cung, Liễu Diệp Nhi tuyệt đối không thể đi vào hầu hạ ta, đương nhiên ta cũng không muốn để nàng phải phục thị ta cả đời, nàng là cô nương tốt như vậy, phải được song túc song phi với người nàng yêu.
Ta nói cho Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai: “Yên tâm đi, đến khi các ngươi hai lăm tuổi, nhất định ta sẽ cho các ngươi xuất cung lập gia đình.”
Hai tiểu nha đầu này tuổi cũng còn nhỏ, thậm chí còn chưa hiểu được lời của ta, hi hi ha ha đùa nói: “Từ khi nương nương có bầu, trong đầu toàn mối với mai thôi!”
Tiểu Bạch Liên cũng vì chuyện Vương Lung đi phiên mà chán nản, nàng nói: “Cả đời nô tì đều phục thị nương nương, không thành thân!”
Đúng là nha đầu ngốc, ta nở nụ cười, tạm thời không so đo với nàng, ta nói: “Ngươi gọi Quân thái y đến bắt mạch cho ta.”
Bây giờ trên người ta có cái bùa hộ mệnh, lại vì hoàng thượng an bài vây trong nội cung của cung Hàm Dương. Ta đoán chắc là với cái tính của dượng ta thì đang rất áy náy với ta, bằng không, cho dù Vương Lang muốn đưa Liễu chiêu huấn vào cung thăm ta cũng không dễ dàng như vậy.
Nhân lúc còn đang được sủng ái thì ta phải xử lý hết các chuyện một lần, nếu như làm tốt chuyện của Quân thái y và Trịnh Bảo Lâm, nói không chừng còn có thể vì Hoàng thượng châm thêm một mồi lửa, làm cho người Nữ Kim lại mơ hồ một chút, coi như là một mũi tên trúng hai đích.
Quân thái y đến gặp ta rất nhanh, hắn rất lo lắng, còn tưởng rằng ta cảm thấy không thoải mái, ta cho hạ nhân lui xuống, chỉ chừa cho hắn bắt mạch.
“Trịnh bảo lâm có thể trong tháng giêng… ừm…. không trị khỏi mà qua đời không?” Ta hỏi trực tiếp Quân thái y.
Quân thái y chấn động mạnh, hắn giống hệt Liễu Diệp Nhi, dù khuôn mặt chưa đổi nhưng như đang tỏa sáng. Hắn nhìn qua ta, không nói lời nào, ta đành lặp lại một lần: “Sức khỏe của Trịnh bảo lâm không tốt, không phải là qua tháng giêng cũng không nổi đấy chứ?”
Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nếu như sức khỏe Trịnh bảo lâm đã tốt lên, coi như bổn cung chưa hỏi.”
Quân thái y lắp ba lắp bắp, hắn lau mồ hổi, ha ha nói: “Còn tưởng rằng ngài sẽ ở… thay đổi ngầy sau, lại an bài việc này…”
“Thời niên thiếu, chỉ vài năm ngắn ngủi.” Ta nói thật lòng: “Người có tình ở bên nhau, lại không thể tương thân tương ái, với ta mà nói, đó là một chuyện rất băn khoan. Ta không biết Quân thái y nghĩ thế nào nhưng với ta, có thể thành toàn một đôi tình nhân, sớm ngày nào tốt ngày đó. Có quyền không dùng, dù sao quá thời hạn cũng thành phế thải.
Quân Thái y từ từ quỳ xuống dập đầu hai cái.
“Nương nương từ bi!” Những lời này quả thật như móc tim móc phổi.
Ta phát hiện dù ở trong cung đã một năm nhưng vẫn cho rằng, giúp đỡ người khác sẽ vui vẻ hơn việc tính toán.
Nhưng mà dù ta đã đáp ứng chuyện này, nhưng muốn làm thì đương nhiên phải thông qua Vương Lang rồi.
Dù gần đây ta mang kim bài miễn tử nhueng nói chuyện này với hắn thế nào, ta vẫn cần thời gian suy nghĩ.
Đêm đó Vương Lang đến thăm ta, ta chuẩn bị mấy món mà hắn thích ăn, mặc dù ta không thể uống rượu nhưng vẫn khuyên hắn uống và chén, đến khi hắn bị rượu hun nóng tay thì khẽ cắn tai hắn: “Đêm nay chàng lưu lại đây với ta được không?”
Khuôn mặt Vương Lang khẽ ửng hồng nhưng vẫn cầm giữ được, hắn phụng phịu nói: “Nàng mới có bầu mấy tháng, chưa thể làm được gì.”
Sau đó: “Ta đã hỏi Quân thái y rồi, hắn nói ít nhất phải sau năm tháng mới có thể…”
“Người ta chỉ muốn chàng ở lại ngủ cùng ta thôi mà.” Ta dở khóc dở cười nói, chẳng mấy khi trên mặt Vương Lang hiện ra chút ngượng ngùng.
“Nhưng mà ——” Ta lại nói nhỏ: “Gần đây ta cũng luyện vài khúc tiêu âm, muốn thỉnh Thái tử gia bình luận.”
Ta rất ít khi thấy được dáng vẻ giật mình của Vương Lang, ta đã từng cho rằng, khi ta chờ hắn trong ngự liễn, hắn vén rèm đi vào, có lẽ đó là lần hắn bị ta dọa kinh nhất trong cuộc đời.
Ta sai rồi, ta nghĩ mấy chục năm sau nữa, Vương Lang sẽ bị ta làm cho hoảng hốt không ngừng…
Mà ta cũng nên cảm tạ bản xuân ý đồ đặc biệt do Liễu chiêu huấn tiến cung đưa vào.
Liễu Diệp Nhi dạy ta lần cuối cùng, quả nhiên vẫn là bản sắc của nàng, dạy ta toàn điều xấu xa
Mấy ngày sau, nửa đêm đột nhiên Trịnh bảo lâm lên cơn co giật, không cứu chữa kịp thời nên hương tiêu ngọc vẫn. Điển dược cục lang Quân thái y vì thế mà bị hoạch tội, trong cơn giận dữ, Hoàng thượng giam hắn ba ngày, lại cãi nhau một trận với Thái tử tại Đông cung, lúc này mới thả hắn ra ngoài cho tiền về quê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT