Chương 10

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Thượng Ân

Hiệu suất làm việc của Trác Nhiên vô cùng thần tốc. Chỉ nội một ngày một đêm, đã xâu chuỗi được hàng loạt các chiến thuyền lớn nhỏ. Ly quân vốn không thiện thủy chiến, những con thuyền đơn vốn chòng chành sẽ khiến chúng phân tán lực chiến đấu. Nhưng một khi đã được liên hợp làm một để tạo thành một dãy hành lang giác đấu khổng lồ, chỉ cần một trong số chúng tiếp cận được bờ đối diện, sẽ chẳng khác nào một nhịp cầu vững chãi vừa được ráp nối bắc ngang mặt sông.

Một chiến thuật kỳ diệu như thế quả thực có thể khiến bất cứ ai phải liên mồm tán thưởng không thôi.

Trác Nhiên sau khi tự mình giám sát quá trình kiến tạo liên hoàn thuyền đã tức thì hối hả chạy về hồi báo Nhược Ngôn.

“Khởi bẩm đại vương, toàn bộ thuyền đã được nối liền bằng dây xích.” Vén tấm mành,  sải bước vào vương trướng, Trác Nhiên hưng phấn thuận miệng tuôn một tràng: “Binh sĩ trung quân biết đó là diệu kế của đại vương, ai nấy đều bội phục. Quân tâm đại chấn.”

Nhược Ngôn vừa thay sang một bộ quân phục mới, giáp trụ được công tượng tỉ mẩn rèn khắc đến từng chi tiết, từng tấm từng khối tinh xảo linh hoạt, bảo kiếm giắt ngang bên hông, uy phong lẫm liệt.

“Quân Tây Lôi có động tĩnh gì không?”

“Địch quân thấy liên hoàn thuyền của quân ta từ phía xa xa, đang náo động không ngớt. Dung Điềm hẳn phải đang đau đầu nhức óc tìm cách đối phó.”

“Cứ để Dung Điềm khổ não một chút đi.” Nhược Ngôn cười khẩy, quay lại hỏi: “Còn Minh vương?”

Lập tức có thị vệ từ ngoài trướng tiến vào, gã quỳ xuống bẩm tấu: “Bẩm đại vương, Minh vương đang nghỉ ngơi trong vương trướng. Chúng thuộc hạ đã phái năm tên thị vệ giỏi nhất đứng ngoài thị hầu. Chỉ cần Minh Vương rời trướng một bước, chúng thần sẽ lập tức thông tri đại vương.”

Nhược Ngôn gật đầu, lại hỏi: “Dược Diệu Quang chuẩn bị, Minh vương có còn dùng không?”

“Khởi bẩm đại vương, toàn bộ dược thuốc đã thỉnh Minh vương dùng cạn. Ngoài ra, hai ả cung nữ Tây Lôi cũng đã được điều tới thị hầu Minh vương.”

Nhược Ngôn lại chậm rãi gật gù, nhưng gương mặt vẫn còn vài nét băn khoăn như thể còn một điều gì đó đang vướng mắc trong lòng y.

Trác Nhiên nói: “Nếu đại vương không an lòng, sao người không tự mình ghé thăm?”

“Không cần thiết.” Nhược Ngôn phất tay: “Đại chiến sắp tới, bản vương không thể phân tâm. Minh vương dẫu có quy phục, nhưng lúc nào hắn cũng một lòng trung thành tận tụy với Dung Điềm. Chỉ e đến khi cấp bách lại nảy sinh hối ý, trù kế hại ta. Ngươi quay lại, giám thị hắn cẩn thận, nhất cử nhất động của Minh vương và hai con a đầu kia không được lơi lỏng.” Y quay đầu gằn từng tiếng hạ lệnh với gã thị vệ.

“Rõ!”

Cẩm kỳ dọc hai bên đại giang phần phật, cuộc khổ chiến lăm le trườn tới.

Ly quốc bên này, rợp một bên bờ vài chục đại chiến thuyền khuấy động mặt sông, vô số tiểu thuyền liên hợp chằng xích dây quần tụ xung quanh, thành một đại kỳ quan vĩ đại.

Gần trăm tên một tốp lính, hùng hổ chạy rầm rập qua lại trên chiến thuyền, ra sức làm quen với đặc thù địa điểm chiến đấu sáng mai.

Vương trướng vẫn vậy, tráng lệ nguy nga. Vốn dĩ ban đầu nơi ấy ngay một hạt gió cũng xuyên không thấu, nay đã chiểu theo ý nguyện của Phượng Minh mà được trổ lấy hai khung cửa trông ra ngoài mặt, qua đó thấy được dòng đại giang cuồn cuộn từ phía xa xa.

Sắc trời dần ảm đạm, Thu Nguyệt khẽ khàng bưng khay nến tiến vào, dè dặt đặt trên mặt bàn. Khuôn mặt đoan lệ ấy đã vơi bớt đi cái nét tinh nghịch hồn nhiên ngày nào mà tô đầy bằng sắc ưu sầu đau thương ướt thẫm. Ánh mắt ướt át của nàng chạm đến tấm thân cô tịch rúm ró một góc của Phượng Minh.

“Minh vương, trời đã tối, người hãy dùng chút gì đó đi.”

Đồ ăn ngào ngạt hương thơm được bưng đến trước mặt cậu, Thu Tinh khẽ khàng xếp đặt từng chiếc đĩa, lẩm nhẩm: “Phải đó, từ sáng đến giờ người đã không ăn chút gì, ngay đến dược cũng lén đổ đi.”

“Minh vương…”

Phượng Minh dán mắt vào khung cảnh mịt mùng phía đối diện mặt sông, tĩnh lặng một mảng. Thu Nguyệt và Thu Tinh biết, Dung Điềm đã xuất hiện, trước mặt toàn quân, nhưng lại quên hết tất thảy chuyện về Phượng Minh. Họ thấy Phượng Minh chẳng nói chẳng rằng, ngay đến lệ cũng chưa một lần gờn gợn nơi sóng mắt, nỗi sợ hãi cứ thế như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng. Cặp tỉ muội thấp thỏm không yên đưa mắt nhìn nhau, một trái một phải nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh Phượng Minh.

“Minh vương à, người hãy nói gì đi.”

“Minh vương, Minh vương, người đừng như thế,” Thu Tinh lắc lắc tay áo Phượng Minh, xém bật khóc: “Đại vương nhất định sẽ nhớ lại Minh vương mà. Dù nô tì chưa từng gặp qua Mị Cơ, nhưng ả ta làm sao bì được với người. Đại vương sao có thể thích ả ta được?”

Phượng Minh chỉ một mực nhìn trân trân qua khung cửa, lại bị hai người đám Thu Tinh lắc qua lắc lại, mới giật mình bừng tỉnh. Cậu hơi cúi đầu xuống hỏi: “Các ngươi làm trò gì thế? Tự dưng lại nước mắt đầm đìa thế kia?”

“Minh vương, người đừng đau lòng nữa.” Thu Nguyệt dụi mắt bật khóc nức nở: “Người không dùng bữa, cũng chẳng nói chẳng rằng, ngay đến dược cũng không động…”

“Nha đầu ngốc, dược của Diệu Quang có tác dụng an thần, uống vào sẽ ngủ li bì.” Phượng Minh khẽ vuốt đầu bọn họ, đoạn kéo hai người từ trên đất đứng dậy.

Thu Nguyệt nhân cơ hội ấy liền dúi một chiếc chén nhỏ vào tay Phượng Minh: “Uống dược sẽ ngủ, nhưng mấy thứ này vẫn ăn được mà? Người mau dùng chút gì đó đi.”

Phượng Minh đẩy chiếc bát trong tay về lại mặt bàn, ánh mắt vẫn phiêu đãng đâu đó tận chân trời thẳm xa: “Đợi một lát nữa.”

Thu Nguyệt Thu Tinh cau mày đưa mắt nhìn nhau.

Thu Tinh lại gần Phượng Minh, bưng chiếc chén nhỏ, dùng thìa bạc xúc lấy một chút cơm, ghé đến sát miệng Phượng Minh.

Phượng Minh thấy không lay chuyển được hai người họ, đành phải há miệng, nhưng ánh mắt vẫn chỉ mải miết phóng về bên kia mặt sông.

“Minh vương đang nhìn gì?”

“Đang nhìn một thứ ta muốn thấy.”

Bữa ăn cứ từng chút từng chút được đút hết cho Phượng Minh, mãi đến lúc ấy khối đá đè nặng trong lòng hai người thị nữ suốt hàng mấy ngày nay mới như được trút bỏ.

Thu Tinh liếc mắt ra hiệu cho Thu Nguyệt.

Cô nàng khẽ gật đầu, rụt rè lên tiếng hỏi: “Minh vương…”

“Gì?”

“Những chiến thuyền được nối lại đằng kia, là muốn giao chiến phải không?”

“Đương nhiên.”

“Mấy gã thị vệ bên ngoài nói nhăng nói cuội rằng, rằng… chính Minh vương đã dạy Nhược Ngôn đem đại thuyền nối lại với nhau…”

Thu Tinh đang đứng một bên cũng nói chen vào: “Chúng còn nói cái gì đó là kế liên hoàn thuyền.”

“Phải, là ta dạy.”

Chiếc thìa đang đưa đến bên miệng cậu chợt nghiêng đi, miếng canh nóng hôi hổi trượt đổ vấy đầy xiêm y Phượng Minh.

Phượng Minh quay sang, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

Thu Nguyệt Thu Tinh trợn tròn mắt, tựa như không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Họ ngây người. Mãi một lúc lâu sau, Thu Tinh mới thình lình quỳ sụp xuống, bấu chặt vạt áo Phượng Minh, nghèn nghẹn lời: “Minh vương, người hiến kế cho Nhược Ngôn?”

Thu Nguyệt cũng cuống quýt mọp xuống, ngẩng đầu chất vấn: “Người không còn cần Tây Lôi nữa ư? Người không còn cần Đại vương nữa ư?” Mũi nàng cay xè, nước mắt rơi thánh thót.

Phượng Minh lặng lẽ nhìn hai nàng thị nữ đang khóc lóc nỉ non dưới chân. Cậu nằm trong tay Nhược Ngôn đã hơn nửa năm trời, bóng dáng một Minh vương đơn thuần ấu trí khi xưa đã chết hẳn từ lâu. Bờ môi khẽ dao động, cong lên thành một nét cười nhợt nhạt, nhưng ánh quang mang thông tuệ thâm thuý vẫn lấp lánh rạng rỡ.

“Là Dung Điềm không cần ta, chứ không phải ta không cần Dung Điềm.” Phượng Minh thở dài một tiếng, đỡ hai người thị nữ đứng dậy.

Cậu quay đi, đưa tay dấp chút nước trong chén, hí hoáy viết mấy chữ lên mặt bàn: tai vách mạch rừng.

Thu Nguyệt láu táu “A” lên một tiếng khe khẽ, liền cuống quýt tự bịt miệng lại.

Thu Tinh liếc qua liếc lại một vòng than thở: “Nếu Đại vương thật sự là kẻ bạc tình bạc nghĩa, Minh vương cũng quá thiệt thòi.”

Nàng vừa nói, Phượng Minh đã lập tức viết thêm một hàng chữ cạnh đó: ta tin Dung Điềm.

Ánh mắt Thu Tinh thấp thoáng sự kích động lẫn hân hoan, nàng xiết chặt tay Thu Nguyệt, thì thào với Phượng Minh: “Bất luận có chuyện gì xảy ra, chúng tiểu nữ đều một lòng đi theo Minh vương.”

“Vậy hãy cùng ta ngắm chút cảnh sắc ven sông đi.” Phượng Minh ngồi xuống, xiết chặt tay hai người thị nữ cùng đối vọng về bên kia bến bờ ấy.

Màn đêm hờ hững buông mình, Ly quốc bên này đã dần thắp đuốc sáng trưng một mảng sông, sự náo nhiệt hừng hực tứ phía. Chỉ có bên kia, vẫn một màu đen thăm thẳm, tịch tĩnh vô thanh.

Thu Nguyệt thấy khó hiểu, quay qua nhìn Thu Tinh cũng đang u u mê mê đứng cạnh.

“Thu Nguyệt, bên này Ly quân đã thắp lửa lên chưa?”

“Rồi ạ.”

Phượng Minh tựa hồ như kích động hẳn lên, bàn tay đang xiết chặt tay hai người thị nữ cũng không ngừng run rẩy, cậu lại quay sang Thu Nguyệt hỏi: “Ngươi xem, bờ bên kia không một ánh lửa.”

Vốn Thu Nguyệt cũng thấy chuyện này có chút kỳ quái, nên chỉ nghi hoặc nhìn chăm chăm vào Phượng Minh.

Ba người đứng kề nhau cùng lúc đưa mắt nhìn qua song cửa trong tích tắc. Phượng Minh cơ hồ càng lúc càng cao hứng, đến nụ cười vốn dĩ chỉ thang thảng bên môi cũng tựa như bừng sáng. Thứ hoan hỉ tận chân tâm vốn dĩ đã tắt ngúm, sau hơn nửa năm đằng đẵng quẩn quanh bên cạnh, cuối cùng Thu Nguyệt cũng đã được nhìn thấy. Khắc ấy, thảng như một Minh Vương hoạt bát đáng yêu vô lo vô ưu, một Minh Vương trong trẻo như làn nước từ ngày xưa xưa lắm đột nhiên tái sinh. Lòng nàng xúc động khôn tả, đôi mắt hoe hoe đỏ.

Phượng Minh thình lình bật dậy.

“Sáng sớm mai, Nhược Ngôn sẽ bắt đầu tiến công, toàn bộ thuyền lớn thuyền nhỏ cùng được nối vào nhau, có thể tạo thành một thông đạo khổng lồ, sau đó…” Cậu cố gắng tìm từ ngữ để diễn đạt, mới vội vã lấy tay dấp nước quýnh quáng viết: nếu xảy ra hỏa hoạn, các ngươi phải lập tức rời đi.

Thấy vẻ mặt Thu Nguyệt Thu Tinh dại ra, Phượng Minh nhe răng cười tủm tỉm, lanh lợi nháy nháy mắt.

Những cơn gió thoảng qua song như âm ám như quỷ dị. Ba người đồng thời quay đầu nhìn ra ngoài khung cửa.



Một mảng lửa rực đỏ thiêu cháy tầm mắt.

Trên mặt sông, vô số thuyền gỗ bốc cháy ngùn ngụt, hệt như những con ác ma đang trồi lên từ đáy tầng địa ngục. Chúng hung hãn chồm tới nuốt chửng đoàn liên hoàn thuyền của Ly quân.

Rầm rầm rầm! Uỳnh!

Những tiếng nổ rung trời lở đất, hỏa thuyền dộng thẳng vào liên hoàn thuyền.

“Á!” Thình lình chứng kiến cảnh ấy, Thu Nguyệt la lên thất thanh.

Phượng Minh lộ vẻ cuồng hỉ, tự lẩm bẩm: “Tới rồi.” Trong hết thảy mọi người, chỉ duy mình Phượng Minh đoán được, Tây Lôi sẽ lợi dụng màn đêm tối đen như mực này để âm thần lọt vào vùng phụ cận, đổ đầy dầu và lèn chặt củi khô vào từng thuyền gỗ nhỏ dùng để điểm hỏa và tông vào thuyền Ly quân.

Đó, là một trong những sách lược nổi danh nhất thời Tam Quốc, Liên hoàn thuyền, hỏa thiêu liên hoàn thuyền.

Gió càn quét tất thảy. Gió trợ thế lửa, thổi bùng lên cơn bão của sự cuồng nộ thêm hừng hực. Ly quân đại loạn. Những tiếng rít gào thảm khốc không ngừng vang dội khắp mặt sông. Một mảng A Mạn Giang như nằm trong lòng địa ngục.

Nhược Ngôn lúc ấy đang ở trong trướng, bàn bạc với tướng Trác Nhiên về chiến thuật tấn công sớm mai. Khi thình lình nghe những tiếng rền rĩ long trời lở đất, y đã biết, có biến cố lớn đang xảy ra. Y vội vã chạy ra ngoài trướng. Vừa ngẩng đầu nhìn, đã bị cả một biển lửa ngùn ngụt đập thẳng vào mắt.

Một gã thị vệ bổ nhào xuống chân y, thét lớn: “Đại vương, quân Tây Lôi đang đêm tập kích! Lửa… Lửa… Khắp nơi đều là lửa!”

“Cứu hỏa!” Nhược Ngôn tuốt bảo kiếm, một đao chém phăng đầu tên lính đang cuống cuồng chạy trốn. Y rít lên the thé: “Không được hoảng loạn! Kẻ nào chạy trốn giết không tha! Tất cả dập lửa! Mau!”

Vừa thủ kiếm chạy vội được vài bước, lại thêm một tên thị vệ khác, mặt mày sì sịt than lửa đen đúa, phủ phục xuống nền đất hổn hển trình báo: “Khởi bẩm đại vương, bên trong hỏa thuyền chất đầy dầu. Chẳng những không dập tắt được lửa, còn đâm thẳng vào đoàn liên hoàn thuyền của ta!”

“Dập lửa!”

“Đại vương!” Một giọng thị vệ khác gào lên thảm thiết: “Thế lửa quá lớn, không thể cứu! Thỉnh đại vương lập tức hạ lệnh thu quân!”

Lửa đã bắt đầu bén lưỡi đến lều trướng trên bờ. Từng tấm thân đơn bạc bị vây hãm trong biển lửa hung tàn. Những tiếng gào thét hoảng loạn không ngừng đập dội giữa khoảng không. Hàng loạt quân lính Ly quốc bị lửa thiêu lũ lượt nhảy ào ào xuống dòng đại giang. Những thanh âm oàm ạp không ngừng vang lên. Đám thị vệ cận thân của Nhược Ngôn, quây một vòng xung quanh y, rút kiếm điên cuồng chém giết những sĩ binh đang chạy thục mạng đào thoát khỏi trận địa. Tên nào tên nấy gầm rú: “Đại vương có lệnh! Không được chạy trốn! Không được khích động quân tâm! Lập tức cứu hỏa!”

Nhược Ngôn vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Y chong mắt nhìn đại quân hỗn loạn tan tác, như chìm vào giữa địa ngục thảm sát Tu La, ánh mắt lóe lên tia hung hiểm, y căm hận rít lên: “Minh Vương!” Đoạn quay người, tuốt kiếm chạy về vương trướng.

Đi được một đoạn, dị biến lại thình lình nổi lên. Những tiếng tuấn mã hí dài đến rát tai, tiếng vó ngựa rầm rập dộng thẳng vào màng nhĩ, cả những tiếng giết chóc liều mạng sầm sập cuộn trào khiến Nhược Ngôn và Trác Nhiên rùng mình. Đang quay đầu quan hoài, một gã thị vệ thân mình đầm đìa máu phi như bay ào xuống tấu trình: “Đại vương, có mai phục!”

Nhược Ngôn dợm lên trước một bước, chân mày rậm rì nhíu chặt: “Chỗ nào có mai phục? Bao nhiêu nhân mã? Kẻ nào dẫn quân?”

“Bẩm đằng sau một đạo. Trên mặt sông một đạo. Trước sau hai mặt giáp công. Nhân mã nhiều ít đến giờ chưa rõ! Tướng dẫn quân, đám cờ hiệu trên mặt sông dường như có chữ Sở!”

Trác Nhiên gằn giọng phân tích: “Phía sau hẳn phải là binh mã Vĩnh Ân. Nhân số nhất định không nhiều, tuyệt không thể chặn được đường rút của quân ta. Nhưng kỳ quái ở chỗ… tại sao trên mặt sông lại không phải vương kỳ Tây Lôi?”

Não Nhược Ngôn như nhoáng qua một tia chớp, y chấn động, nghiến răng gầm gừ: “Dung Điềm đã lẻn vào đại doanh. Hừ! Ngươi muốn đem Minh Vương trở về sao?” Sát khí tức thì bừng bừng nổi lên, y hùng hục chạy về phía vương trướng.

Trác Nhiên vội vàng ngăn lại: “Tình thế nguy cấp! Thỉnh đại vương lập tức chỉ huy đại quân! Bằng không Ly Quốc sẽ nguy mất!”

“Đợi ta giết Minh Vương kia, sau đó sẽ dẫn tất cả xung phong liều chết!”

Vương trướng bên này, chỉ còn Phượng Minh và Thu Nguyệt Thu Tinh. Ba người.

Ngàn vạn tiếng gào khóc rền rĩ âm vang, những tiếng kêu thét kinh hoàng sợ hãi trùm lên không gian. Chỉ có ba người bọn họ hiện đang an nhàn nhất.

Mành cửa đột ngột bị ai đó người thốc lên. Một dáng người nhớn nhác, tay lăm lăm thanh kiếm xồng xộc vào trong. Phượng Minh thản nhiên quay lại, những nét ngạc nhiên thoảng qua trên gương mặt: “Sao lại là ngươi?” Rồi lại bật cười khanh khách: “Ta cứ đinh ninh nếu không phải Dung Điềm cũng sẽ là Nhược Ngôn kia.”

“Không ngờ ngươi lại ngoan độc đến thế! Trù độc kế triệt hạ hàng vạn đại quân của ta!” Diệu Quang đã sớm đánh mất vẻ ung dung thường ngày, thanh bảo kiếm sáng loáng trong tay nàng, đang hằm hè từng bước từng bước dí sát gần.

Thu Nguyệt Thu Tinh thấy sự tình không ổn, bèn xông lên, một trái một phải che chắn trước mặt Phượng Minh.

Phượng Minh nhẹ nhàng đứng dậy, rất bình tĩnh vươn tay tách hai nàng qua một bên. Cậu thậm chí còn thủng thẳng bước về phía Diệu Quang.

“Ta lúc nào cũng tận trung với Tây Lôi, các ngươi vốn đã biết.” Phượng Minh ngẩng cao đầu nói: “Nếu ta là kẻ tham sống sợ chết, chỉ vì chút tư tình mà hiến kế dồn Tây Lôi vào chỗ chết, thì sao có thể xứng với cái danh vị Tây Lôi Minh Vương đây?”

“Dung Điềm đã phụ bạc ngươi! Ngươi còn muốn giúp hắn?”

“Ta e công chúa đã quên. Ta có thể để người trong thiên hạ phụ, nhưng nhất quyết không thể phụ người thiên hạ.” Ánh mắt u uẩn của Phượng Minh xoáy sâu vào Diệu Quang, rồi thốt nhiên thở dài nặng nề: “Cho dù Dung Điềm có phụ ta, ta cũng không thể hại hắn. Huống chi… hắn chưa chắc đã thay lòng đổi dạ.”

Diệu Quang chống cự lại ánh mắt khác lạ của Phượng Minh. Nàng như bị ánh mắt của cậu đào thẳng tận tâm can, cả người run lên dữ dội.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, từ lần cùng Phượng Minh đàm luận nguyện để người trong thiên hạ phụ mình ngày đó, hay từ lần cùng Phượng Minh cười nói bàn tán về cảnh những người phụ nữ Anh quốc suốt ngày chải chuốt ăn vận ngày đó… Tất cả. Từng chút, từng chút, lũ lượt lướt qua mặt nàng.

Keng một tiếng khô khốc. Thanh bảo kiếm rơi trên nền đất.

Thu Nguyệt nhích tới một bước, chộp lấy thanh bảo kiếm, chĩa thẳng vào người Diệu Quang.

Thế nhưng, nàng lại chỉ nhìn trân trân vào Phượng Minh: “Vậy ngươi… tại sao ngươi không chạy?”

Phượng Minh ngạc nhiên nói: “Chẳng phải công chúa muốn giết ta sao?”

“Ta không xuống tay được. Ngươi hà tất phải cố ý hỏi?” Diệu Quang quay ngoắt đi, những thanh âm u buồn não nề rơi rớt: “Ta đã hại ngươi rất nhiều. Lần này xem như ta đền bù cho ngươi. Ngày sau tái kiến, Diệu Quang nhất định thủ hạ không lưu tình. Ngươi… chạy mau đi. Vương huynh biết ngươi ngấm ngầm giở trò, nhất định đang trên đường tới đây.”

Phượng Minh cười sượng ngắt: “Sao ta không nghĩ đến chuyện chạy trốn chứ? Nhưng hiện tại ra ngoài so với ở lỳ trong trướng này còn nguy hiểm hơn nhiều lần. Vương trướng dễ nhận biết, Dung Điềm nhất định sẽ cản được Nhược Ngôn trước khi y tới đây tìm ta. Một khi hắn đã đến, ta sẽ không cần phải lo lắng nữa.” Vừa nhắc đến hai chữ Dung Điềm, khuôn mặt tuấn mỹ ấy, lại man mác ngập đầy sự tin tưởng lẫn ngọt ngào ôn nhu.

Diệu Quang vốn đã thoái chí, nhưng khi ánh mắt nàng lại lướt qua nụ cười đang xao động trên gương mặt Phượng Minh thì cõi lòng như bị một đao rạch nát, xoáy một lỗ sâu hoắm. Nó, day nghiến dằn xé nàng. Diệu Quang từ lâu đã ái mộ Phượng Minh, nhưng lại chưa từng một lần tỏ bày. Giờ khắc này khéo thay gặp phải đại họa trước mắt, hàng đợt sóng ngầm vốn chỉ âm ỉ cồn cào trong lòng giờ lại như điên cuồng dậy sóng. Nàng nhìn đau đáu vào Phượng Minh, ánh mắt loáng lên một tia quyết tâm, nàng thò tay vào ống tay áo.

Đại sự của mình đã thành, Phượng Minh cứ đứng đó tủm tỉm cười.

Chẳng dè lòng dạ nữ nhân như kim nằm đáy biển, giờ thốt nhiên trào dâng.

Hai vệt sáng nhoáng lên, Thu Nguyệt Thu Tinh đang đứng hai bên nhất tề gục xuống. Thanh kiếm Thu Nguyệt giật được của Diệu Quang cũng lẳng lặng rớt xuống mặt sàn. Phượng Minh lấy làm lạ ngoái đầu lại, đã thấy trên người hai bọn họ dựng thẳng một cây ngân châm. Không cần phải nói, nhất định do Diệu Quang xuất thủ.

“Công chúa?”

Diệu Quang kích động đến điên cuồng. Giọng nói vốn lanh lảnh ngân nga như chuông bạc tức thì trở nên sắc lạnh đến gai người: “Ta thật sự không biết, ngươi có điểm nào hay? Dung Điềm muốn ngươi. Vương huynh muốn ngươi. Ngay đến ta… Ngay đến cả ta cũng bị ngươi lừa gạt đến mức không đang tâm xuống tay.”

Nàng từng bước, từng bước tiến sát lại. Những cây kim châm xòe ra sáng lấp lóa nơi tay. Phượng Minh trường kỳ hao tổn thể lực, sao có thể tránh được tuyệt kỹ tất sát của Diệu Quang? Khẽ rên lên một tiếng, tay chân lập tức vô lực, yếu ớt ngã lăn ra trên đất.

Diệu Quang tuy mảnh dẻ, nhưng sức lực lại rất mạnh mẽ. Nàng ôm ngang Phượng Minh trên tay, lạnh lùng lên tiếng: “Ta không muốn giết ngươi, cũng không muốn ngươi bị vương huynh giết, nhưng… Ta lại càng không muốn thấy ngươi cùng tên Dung Điềm quỷ tha ma bắt kia bên nhau.” Nói đến lời cuối, nàng nghiến răng kèn kẹt, sự oán hận hiển hiện trong ánh mắt.

Phượng Minh bị nàng chế trụ, thấy thần sắc Diệu Quang khác hẳn ngày thường, rõ ràng đã bị kích động không ít, trong lòng kêu gào xui lớn, nhưng miệng lại không thể thốt ra nổi một chữ. Thân thể không thể nhúc nhích, giống như trở lại tình cảnh bất lực trọn vẹn ngày ấy khi bị Diệu Quang tóm bắt về Ly Quốc. Cậu thầm oán hận bản thân quá sơ sót, quá bất cẩn.

Diệu Quang ôm lấy Phượng Minh, nhân lúc hỗn loạn lẻn khỏi vương trướng. Vừa liếc mắt thấy Nhược Ngôn đang nộ khí đùng đùng nắm chặt bảo kiếm trong tay hằn học dằn từng bước, nàng vội vã quay người tránh sang hướng khác. Ra đến mặt sau trướng, bốn phương đầy rẫy đám lính hoảng loạn chạy thục mạng tránh né. Tiếng chém giết xộc thẳng vào đại não, không một ai để ý tới Minh Vương đang nằm trong tay công chúa Diệu Quang.

Một tiếng ngựa hí thảm khốc từ bên sườn rầm rập chạy tới. Trên yên, từng vết máu loang lổ đầm đìa, có vẻ như chủ nhân nó đã chết. Diệu Quang đảo mắt, với dây cương giật ngược lại. Nàng trước đây đã từng theo sư phụ học đủ loại dị thuật. Ngoại trừ thuật châm kim, thuật điều khiển ngựa cũng vô cùng lợi hại. Không đến một tích tắc, con ngựa đang kinh hoảng kia đã được trấn an mà lặng xuống.

Diệu Quang quăng tấm thân mềm nhũn vô lực của Phượng Minh vắt ngang lên yên, dùng dây thừng siết chặt lại.

“Ngựa ngoan, ngựa ngoan, hãy đem Minh Vương đi… Đi càng xa càng tốt. Đừng để vương huynh tìm thấy, cũng đừng để Dung Điềm tìm thấy. Ôi, hãy đến một nơi càng xa đây càng tốt! Hãy đi đi!”

Phượng Minh cố gượng cười trong lòng. Diệu Quang dẫu có thông minh từng trải, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại ấu trĩ đến nực cười. Giờ nàng đặt cậu trên lưng một con ngựa vô tri để nó vác đi, chỉ e chưa rời được nơi này bao lăm đã bị đám loạn quân đâm chết, hoặc giả cũng bị cả biển lửa kia nuốt chửng. Cậu ngầm rên rỉ xui xẻo vì đụng phải một tiểu cô nương quái gở như vầy.

Nhưng Diệu Quang lại không hề biết những điều khổ não của cậu. Nàng quyến luyến vươn tay vuốt ve gương mặt Phượng Minh trong giây lát, đoạn thình lình rút roi quất mạnh vào mông ngựa.

Con tuấn mã hí dài một tiếng, đem theo Phượng Minh trên lưng chạy điên cuồng.

Phượng Minh lắc lư nghiêng ngả trên lưng ngựa, vô lực đưa mắt nhìn nó xuyên qua đám loạn quân dày rịt như con thoi, lao vút qua từng lều trướng lửa cháy đùng đùng, cả những tiếng binh sĩ gào khóc rát bỏng bên tai.

Mạng nhỏ gặp nguy!

Con ngựa phát cuồng lại vừa xông vào giữa một đám loạn quân đang giao chiến ác liệt. Rất nhiều những ánh đao loang loáng chém sượt qua đầu Phượng Minh. Cậu nhắm tịt mắt, phó thác cho số mệnh đưa đẩy. Nếu giờ có thể mở miệng, cậu đã sớm gào thét tứ phía tên Dung Điềm. Nhưng giờ, ngay đến một tiếng cũng không bật ra nổi, chỉ có thể nhìn từng bộ quân trang Tây Lôi xen kẽ Ly Quốc đang hăng tiết nắm chặt kiếm trong tay khua lên chém xuống.

Chết trong tay Ly quân còn chưa tính, vạn nhất lại chết ngay trong tay quân Tây Lôi, cũng quá oan uổng.

Cũng may, do cậu nằm vắt ngang trên lưng ngựa, mà toàn thân lại nhũn ra không động đậy, mọi người đều nghĩ đó chỉ là một tên lính quèn bị chết trận, không một kẻ nào thèm đoái hoài. Ánh đao sắc kiếm xẹt qua xẹt lại bên thân, nhưng lại không nhát nào thực sự chém vào người cậu.

Con tuấn mã chạy như điên như dại, như một kỳ tích phi thẳng khỏi chiến trường.

__________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play