CHƯƠNG 9

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: Rei Hanazawa, Pin

Phượng Minh nuốt xuống một miệng đầy trà, từ từ tỉnh lại, mới nhận thấy những thứ đồ bày biện xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.

Lọt vào tầm mắt là thứ dị quốc phong tình hoàn toàn bất đồng với Tây Lôi, những dải tua rua màu đỏ thẫm buông rũ xuống từ trên nóc nhà xuống mặt đất, nền sàn lót bằng những tảng đá được mài đến bóng loáng không rõ nguồn gốc xuất xứ, giữa một màu đen thẫm điểm chút vàng kim rực rỡ.

Dung Hổ và Liệt Nhi cũng không ở bên cạnh.

“Ưm…” Phượng Minh chớp chớp mi, dù mới tỉnh, nhưng toàn thân lại rã rời mỏi mệt không nói nên lời, vừa định ngồi dậy, cả vùng thắt lưng đau rần từng đợt, cậu hơi rên rỉ một tiếng, cau mày nhíu mi.

Tiếng rên rỉ kinh động đến những kẻ khác, tức thì đã có người tới gần.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi?”. Phía trên đầu chợt xuất hiện một vị tiểu cô nương chừng mười tuổi, hai cái bím tóc dài thượt rườm rà được quấn kỹ lưỡng, cài xuyên một cây thoa màu xanh biếc có một đầu treo hai khối trân châu hoàng lục đan xen khi ẩn khi hiện, thoạt nhìn vô cùng tinh xảo, dễ thương.

Cô nhóc hơi nghiêng nghiêng đầu chăm chú nhìn Phượng Minh trong chốc lát, hi hi cười nói: “Tam công chúa nói ngươi tỉnh rồi nhất định sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi. Nhưng trước hết không cần vội vã, lát nữa họ sẽ tới liền.” Giọng nói nàng ta mang theo một chút nhu nhuyễn tinh tế kỳ dị, lọt vào tai lại đặc biệt thoải mái dễ chịu, chìa tay vuốt vuốt mặt Phượng Minh: “Tam công chúa nói mắt của ngươi rất sáng, rất đẹp, ta phải chờ đến hai ngày trời mới đợi được đến khi ngươi mở mắt a.”

Phượng Minh lơ mơ nhìn quanh quẩn: “Đây là nơi nào? Chúng ta không phải đang ở trong phủ đệ của Tam công chúa hay sao? Liệt Nhi và Dung Hổ nữa?” Chợt nhớ tới trước khi mê đi Liệt Nhi đã sinh nghi, Dung Hổ còn tước kiếm, tiếp ấy liền mất đi thần trí tỉnh táo, Phượng Minh thình lình run lên: “Chẳng lẽ công chúa thực sự hạ dược trong trà? Nàng vì sao lại làm vậy? Ta…”

“Ôi chao,” Vị tiểu cô nương kia lại dùng bàn tay mềm mềm bụm miệng Phượng Minh lại: “Chẳng phải đã nói đợi đến khi bọn họ trở về hãy hỏi, ngươi không nghe ta nói gì hay sao?”

Phượng Minh im lặng, hoài nghi liếc mắt nhìn ra xung quanh.

Ngày ấy khi gặp Tam công chúa và Phồn Giai vương, có Liệt Nhi cùng nhóm Đồng tướng quân đứng đợi bên ngoài; lúc bị trói ít nhất Diệu Quang cũng có thể xem như người quen; còn lúc khác, những người thân tín như bọn Liệt Nhi, Thu Lam chẳng bao giờ ly thân, bằng không lại có Dung Điềm bầu bạn bên cạnh. Giờ khắc này đột nhiên tỉnh lại giữa một nơi xa lạ, bên cạnh không một gương mặt thân quen, nhất thời tâm trạng thấp thỏm bất an, nỗi sợ hãi lại âm ỉ trào dâng.

Nếu cậu biết Ly Vương phái sứ giả đến mật bàn cùng Tam công chúa mưu đồ bắt gọn mình, chỉ e sẽ còn sợ đến cắt không còn giọt máu.

Tiểu cô nương thấy Phượng Minh không còn hỏi han gì nữa, mới thoải mái ngồi xuống một bên giường, chăm chăm không ngừng đánh giá Phượng Minh, tựa như mới trông thấy một món đồ chơi mới lạ, cứ lấy tay chọc chỗ nọ sờ chỗ kia. Điểm này có chút giống Diệu Quang công chúa, Phượng Minh thấy nàng ta tuổi tác còn lít nhít, chẳng qua chỉ tò mò hiếu kỳ mà quấy phá, nên cũng chẳng thèm ngăn cản, mặc cho nàng hết kéo kéo ống tay áo lại sờ sờ lỗ tai.

“Ngươi là Phượng Minh, cũng là Minh Vương, đúng không?” Tiểu cô nương hồn nhiên cười với cậu, dù tuổi còn nhỏ, nhưng thật sự là một mỹ nhân trong tương lai: “Ta tên Lâm Đàn.”

Trong lòng Phượng Minh ra sức suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng còn bụng dạ nào mà gật gật đầu với nàng: “A, ngươi tên Lâm Đàn. Lâm Đàn, nơi này là chỗ nào a? Cách Tây Lôi có xa không?” Dựa vào lối kiến trúc và bày biện, cậu cũng biết mình đã bị đưa khỏi Tây Lôi, nhưng trước hết cũng phải biết được mình đang ở quốc gia nào.

Lâm Đàn ra vẻ chững chạc bất ngờ lắc đầu lia lịa: “Không phải, ngươi phải gọi ta là Lâm Đàn công chúa.”

“Công chúa?” Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ cậu lại bị vua một quốc gia khác bắt giữ? Ngoại trừ Ly vương ra, còn một quốc vương khác mang lòng thù địch với cậu hay sao? Hay… Cậu xoay tròn mắt, cẩn thận hỏi tiếp: “Lâm Đàn công chúa, ngươi biết Nhược Ngôn không?”

Ngàn vạn lần làm ơn đừng có nói cho ta ngươi là muội muội của công chúa Ly Quốc Diệu Quang, với nơi này là hoàng cung Ly Quốc đi.

Lâm Đàn bĩu đôi môi nhỏ nhắn, nghiêng đầu hừ một tiếng: “Nhược Ngôn là tên đại hoại đản* Ly Quốc, toàn khi dễ ức hiếp Bác Gian chúng ta, ca ca ta một ngày nào đó nhất định sẽ diệt Ly Quốc.”

Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm: “Té ra ngươi là công chúa Bác Gian, ta lại có thể đến Bác Gian ư?”

Bác Gian và Tây Lôi ngăn trở ở giữa là ba quốc gia Ly Quốc, Phồn Giai, Vĩnh Ân, cách Tây Lôi rất xa, nghề dệt vải vóc ở nơi này rất phát đạt, đã từng một thời phồn thịnh nhất trong số mười quốc gia, nhưng những năm gần đây, cả hai đời vua đều bình chân như vại không chí tiến thủ, nên quốc lực cứ thế tà tà đi xuống. Trong khi đó bên nước láng giềng Nhược Ngôn dã tâm hừng hực lại đăng cơ, càng gia tăng uy hiếp mạnh mẽ hơn với Bác Gian. Ít nhiều gì mấy tháng gần đây cũng chôn mình chịu khó học tập trong vương cung, Phượng Minh nhìn chung đối với nơi sở tại cũng ít nhiều hiểu biết.

“Ngươi là con gái Bác Gian vương?” Phượng Minh hỏi Lâm Đàn.

Lâm Đàn lại lắc đầu nói: “Đại vương không muốn Lâm Đàn làm con gái người, Lâm Đàn cũng không muốn làm con gái người. Ca ca nói, đợi huynh ấy thành đại vương rồi, sẽ sắc phong ta thành công chúa.”

Phượng Minh hơi sững người, cậu vốn mơ hồ mấy chuyện diễn ra trong cung đình, nói không chừng bên trong có can hệ đến mấy mưu ma chước quỷ riêng tư, mới chuyển đề tài hỏi: “Lâm Đàn công chúa, ai ngụ ở đây vậy?” Lừa một tiểu cô nương, hẳn không có vấn đề gì.

Lâm Đàn cười nói: “Người ở đây chính là ngươi đó a, ngươi chẳng phải vừa mới ngủ trên giường hay sao?”

Gặp phải chuyện nhỏ nhặt này, Phượng Minh miễn cưỡng cười, hỏi lại: “Vậy gian phòng này là của ai?”

“Là của ca ca.”

“Ca ca của ngươi sao? Hắn tên gì?”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng cười trong trẻo: “Tiểu danh không đáng nhắc đến, hà cớ chi phiền luỵ Minh Vương phải đích thân đoái hoài quan tâm.”

Lâm Đàn nhảy cẫng la lên: “Ca ca đến rồi.” Nhanh như chớp vọt ra ngoài cửa.

Phượng Minh ngạc nhiên ngẩng đầu, chiếc màn cửa tức thì đã bị người vén lên, một nam nhân trạc tuổi Dung Điềm  bước lại gần. Hắn vận một bộ cẩm bào xanh biển, trên bề mặt có đủ loại hoa lá chim thú khiến người nhìn hoa cả mắt, thể hiện tất cả mọi kỹ xảo dệt vải Bác Gian khiến người người kinh ngạc tán thưởng. Bộ y phục này giá trị không tầm thường, lại khoác lên mình kẻ kia, càng làm nổi bật lên thân hình cao lớn vạm vỡ, khí độ phi phàm.

Dễ nhận thấy hắn là kẻ từng luyện võ, lực cánh tay rất mạnh mẽ, ôm xốc Lâm Đàn một bên tay thoải mái bước vào phòng. Lâm Đàn vô cùng thân thiết tựa vào người hắn, khúc khích cười.

Mỹ nam tử thời đại này thật nhiều. Đang lúc Phượng Minh cảm thán không nguôi, người kia đã nhẹ nhàng thả Lâm Đàn xuống, chắp tay với Phượng Minh, lộ ra một dáng tươi cười vô cùng phong độ: “Tại hạ Bác Lăng, mạo muội đưa Minh Vương mời tới Bác Gian, thỉnh Minh Vương thứ lỗi.” Dứt lời cung thân khom người thật sâu với Phượng Minh.

Phượng Minh cẩn thận đánh giá hắn một hồi, sững sờ nói: “Ngươi nhất định là nam nhân anh tuấn nhất Bác Gian.”  Công bằng mà nói, nếu chỉ so về tướng mạo khôi ngô, ngay đến Dung Điềm cũng không bì kịp hắn.

Bác Lăng không ngờ được Phượng Minh vừa thấy mặt đã khen dung mạo mình, mới cười mà rằng: “Không dám so với Minh Vương.”

Bác Lăng là một người có sức quyến rũ mị hoặc không kém gì Dung Điềm, khiến Phượng Minh, kẻ vẫn luôn xem Dung Điềm là nhân vật hàng đầu thời đại này lấy làm kinh hãi. Gục đầu nghĩ ngợi: tên Bác Lăng này sao lại đang yên đang lành đem ta từ Tây Lôi bắt qua đây, ta từ trước đến giờ có nảy sinh tý quan hệ nào với Bác Gian đâu chứ? Chẳng lẽ là vì Dung Điềm? Phải rồi, Bác Lăng vừa đẹp trai lại vừa quyến rũ thế này, nhất định cũng giống Mị Cơ tiếng thơm lan xa, cái tên Dung Điềm hoa tâm củ cải* kia nói không chừng cũng từng trêu ghẹo chọc giỡn hắn rồi.

Nghĩ đến ấy, tức thì không yên: Vậy ta chẳng phải đã thành tình địch của hắn rồi hay sao? Rơi vào tay tình địch… Lông tóc tức thì dựng ngược lên. Đang lúc quàng xiên nghĩ bậy nghĩ bạ, lại nghe thấy một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.

“Minh Vương đã tỉnh?”

Rèm cửa nhẹ cất, một người từ bên ngoài tiến lại, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tang phục trắng toát, mặt tựa hoa đào, chính là Phồn Giai Tam công chúa.

Phượng Minh vừa nhìn Tam công chúa, tạm đem đủ loại phỏng đoán vớ vẩn này nọ về tình địch ném ra sau, kinh ngạc một tiếng ngồi phịch xuống giường, la lớn: “Tam công chúa, chuyện này rốt cuộc là sao, ta rõ ràng…” Vừa hỏi được một nữa, đã lại “Ôi chao” một tiếng ngã vật ra.

Cả người thân thể không còn nghe sai khiến nữa, vừa động một chút đã như bị vô vàn những kim chích vào da thịt, vừa đau vừa tê rần.

Tam công chúa vội vã chạy lên phía trước: “Minh vương không nên nóng lòng, người đã mê đến hơn một tháng trời, lộ trình còn xóc nảy, khi mới tỉnh khó tránh khỏi đau nhức, quá hai ngày sau sẽ lại cử động được như thường.”

“Ngủ một tháng?” Phượng Minh trợn trừng mắt.

“Đương nhiên, từ Tây Lôi đến Bác Gian, có cố gắng nỗ lực đến mấy cũng phải mất một tháng trời.”

Bác Lăng thấy Phượng Minh còn mù tịt, mới nhẹ giọng nói: “Công bằng thì vẫn nên đem hết chân tướng sự tình một lần nói hết cho Minh Vương nghe mới được.”

Câu này rất hợp ý Phượng Minh, nên cậu cứ gật đầu lia lịa.

Tam công chúa gật đầu nói: “Vậy để ta nói.”

Mọi người chọn lấy cho mình một vị trí rồi ngồi xuống, Lâm Đàn tìm lấy một cái gối to sụ mềm thật mềm lót dưới cổ Phượng Minh.

“Kỳ thật, tảng sáng khánh điển Tây Lôi, sứ giả của Nhược Ngôn đã tới…” Tam công chúa thành thật nói, đem tất cả âm mưu cùng sự việc phát sinh từng việc từng việc một kể ra.

Phượng Minh nghe thấy sợ hãi khôn xiết, chẳng dè giữa bốn bề tĩnh lặng, Nhược Ngôn đã bố trí thoả đáng, bắt đầu công kích.

“Nhược Ngôn lòng lang dạ sói, dù có hạ thề độc phái sứ giả dâng tới huyết thư, bản cung cũng làm sao mà tin nổi lời hắn?” Tam công chúa giải thích: “Thảm kịch Phồn Giai, ta cũng thừa đoán Long Thiên chẳng đến mức điên cuồng rồ dại đến thế, nhất định có Nhược Ngôn đằng sau giật dây. Giờ còn dùng đầu Long Thiên để đổi Minh vương, hừ, hắn đừng mơ tưởng mưu ma chước quỷ của hắn thực hiện được.”

Phượng Minh ra sức gật đầu: “Đúng thế, công chúa nếu nghe lời Nhược Ngôn, hắn nhất định sẽ bội tín thất ước, đem công chúa giao Long Thiên, sau ấy Long Thiên chỉ cần răng rắc một tiếng, nhổ cỏ nhổ tận gốc.”

Nhưng Tam công chúa lại lắc đầu: “Minh vương lầm rồi, nếu đem Minh vương giao Nhược Ngôn, Nhược Ngôn nhất định sẽ tuân thủ ước định. Lời thề độc cùng huyết thư của hắn chính là nghi thức vương giả thiêng liêng nhất hơn nữa còn ác độc nhất, nếu phản lại, cả gia tộc Nhược Ngôn sẽ bị trời phạt, không một kẻ nào sống sót thoát nạn.”

“Chẳng qua chỉ là mê tín thôi.” Phượng Minh lắc đầu, chợt nhớ tới những điều Dung Điềm từng nói về thuật di hồn, đó cũng là một thứ mê tín, nhưng chính cậu lại đường đường chính chính là một di hồn đến thế giới này. Xem ra những điều huyền diệu nơi trần thế quả là nhiều thật a, hơn nữa trộm nhìn thái độ Tam công chúa với Bác Lăng, xem ra bọn họ đều thành khẩn tin sái cổ vào mấy thứ siêu thần bí lực lượng kia. Nghĩ đến đó, lập tức đổ mồ hôi lạnh toàn thân: “May thay Tam công chúa thấu tình đạt lý, không đem ta đổi lấy đầu Long Thiên.” Nếu xác định Nhược Ngôn không bội tín, rất có khả năng Tam công chúa sẽ đem cậu ra trao đổi.

Vậy chẳng phải là bị chết rất oan ức hay sao?

Tam công chúa nói: “Sứ giả Nhược Ngôn vừa đến, ta đã biết ngay thảm sự vương thất Phồn Giai do một tay Nhược Ngôn trù tính, làm sao có thể hợp tác với hắn? Long Thiên chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong tay Nhược Ngôn, hy sinh ngàn nhân mạng vương thất của ta cùng một quân tốt thí liền đoạt được Minh vương, Nhược Ngôn thật quá ác độc. Ta vốn không muốn thương tổn Minh vương, chẳng ngờ Phân Nhạn lại là gian tế Ly Quốc, hạ thủ trước ta một bước.”

Phượng Minh càng thêm hồ đồ: “Phân Nhạn là gian tế Ly Quốc? Nhưng ta sao lại đến Bác Gian?”

“Về điểm này, hãy để ta nói.” Bác Lăng tiếp lời: “Ta và Tam công chúa quen biết từ nhỏ, là chỗ tri kỷ tâm giao. Một tháng trước bí mật tới Tây Lôi thăm công chúa, nhưng lại đúng lúc hay tin thảm sự Phồn Giai, Nhược Ngôn phái sứ giả đến, sau ấy Minh vương ghé qua, rồi lại đến Phân Nhạn hạ mê dược với Minh vương, ta khi ấy đều náu mình trong phủ đệ của Tam công chúa, chứng kiến vô cùng rõ ràng.”

Tam công chúa gật đầu nói: “Bác Lăng vào lúc mấu chốt nhất, đã vạch ra kế sách cho bản cung. Vờ hợp tác cùng Nhược Ngôn, nhưng tới lúc chia đường thì đánh tráo Minh vương đi. Minh vương giả đã để Phân Nhạn hộ tống tới Ly Quốc, còn Minh vương thật thì được lặng lẽ đưa đến Bác Gian.”

“Minh vương giả?” Mắt Phượng Minh càng lúc càng tròn xoe. Sự tình phát triển đến mức không ngờ tới, so với phim bộ còn ngoạn mục hơn ngàn vạn lần.

Tam công chúa khẽ mỉm cười: “Chẳng lẽ chỉ có Diệu Quang của Ly Quốc mới biết thuật dịch dung? Thuật dịch dung của ta đây dẫu trước mặt Nhược Ngôn có thể lập tức bị vạch trần, nhưng để che giấu một tiểu nha đầu như Phân Nhạn thì khó khăn gì.”

Chuyện thay thế cho ta thì cũng chẳng có gì nhưng chỉ e kẻ thế thân kia sẽ xui rủi bị Nhược Ngôn phanh thây tuốt xác. Trong lòng Phượng Minh chùng xuống cảm thán, cậu giờ đã chẳng còn đơn thuần như ngày trước, đưa mắt nhìn sang người Bác Lăng, lại nhớ: Bác Lăng bí mật xâm nhập Tây Lôi gặp Tam công chúa, thậm chí còn ẩn náu kĩ càng, ngay đến thân tín như Phân Nhạn cũng bị che mắt, quan hệ của hai người này nhất định không tầm thường, tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là bằng hữu tri giao. Chẳng lẽ là một đôi nhân tình thầm kín?

Có điều vừa nghĩ đến đó, giả thuyết về tình địch lập tức không cánh mà bay biến, tâm trạng thư thái hơn hẳn, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện, mới vội hỏi Tam công chúa: “Vậy còn hai thị vệ của ta?”

“Hai thị vệ hôn mê trên mặt đất kia, dẫn theo chỉ bất tiện, Phân Nhạn nói cứ một đao giết sạch.” Tam công chúa thấy sắc mặt Phượng Minh trắng bệch ra, mới thoáng mỉm cười: “Bản cung biết họ là tâm phúc của Minh vương, sao có thể để Phân Nhạn tuỳ tiện giết nên đã để bọn họ lại trong phủ. Chỉ có điều sau khi họ tỉnh lại, ít nhiều cũng phải chịu cơn thịnh nộ của Tây Lôi Vương.”

Dẫu gì trách phạt so với giết bọn họ cũng tốt hơn, Phượng Minh rũ được hòn đá đang đè nặng trong lòng, hỏi đến vấn đề quan trọng nhất: “Vậy tại sao công chúa còn muốn đưa ta tới Bác Gian? Thỉnh công chúa lập tức truyền tin báo tình trạng bây giờ của ta cho Dung Điềm, để hắn phái người tới đón.”

Lời vừa nói ra, trong phòng đột nhiên im lặng như tờ.

Tam công chúa và Bác Lăng nhìn nhau, ánh mắt trao đổi những ý tứ sâu xa người ngoài không ai hiểu nổi. Bác Lăng khẽ ra dấu với Tam công chúa, quay sang nói với Phượng Minh: “Chúng ta tạm thời không thể truyền tin cho Tây Lôi Vương.”

“Tại sao?”

“Minh vương trí tuệ thông thái nổi danh thiên hạ, đừng ngại thử đoán một phen.”

Chuyện này quả thực không khó đoán, Phượng Minh ban đầu cũng chẳng phải ngốc nghếch gì, gần đây còn được Dung Điềm dạy dỗ để thành thục chuyện chính trị, cúi đầu suy tư, đột nhiên ngước lên, trầm giọng nói: “Các người cũng chẳng hảo tâm gì, muốn mượn đao giết người, để Dung Điềm nghĩ ta bị Nhược Ngôn bắt đi, chia rẽ bang giao hai nước.”

“Ha ha, Tây Lôi và Ly Quốc ban đầu thế đã như nước với lửa, làm gì có cái gì gọi là bang giao?” Bác Lăng nghiêm mặt lại, nói với Phượng Minh: “Chẳng giấu gì Minh vương, Tây Lôi đã chính thức khai chiến với Ly Quốc rồi.”

Phượng Minh chỉ cảm thấy như bị ai đó dộng một cú thật mạnh vào đầu, sao trăng bay mòng mòng trước mắt: “Khai chiến? Dung Điềm điên rồi chắc, Tây Lôi vừa kết thúc chiến tranh với Đồng Quốc, mãi mới yên ổn một chút, điều quan trọng nhất hiện thời chính là nghỉ ngơi dưỡng sức tích dồn quốc lực, hắn lại dám khai chiến với Ly Quốc cách những hai nước kia ư?”

Bác Lăng khe khẽ vỗ tay tán thưởng nói: “Minh vương quả nhiên tận tâm tận lực với Tây Lôi, tầm nhìn cao xa. Tây Lôi Vương cũng là anh tài, nếu không vì Minh vương mà nhất thời kích động, tuyệt đối sẽ không động binh với Ly Quốc ở thời điểm bất lợi này.”

Phượng Minh càng nghĩ càng giận, đấm mạnh vào giường, gầm gừ: “Tam công chúa, hại ngươi là Nhược Ngôn, ngươi tại sao lại hại Dung Điềm?” Nếu có sức lực để đứng lên, nói không chừng cậu sẽ tát Tam công chúa hai cái, đem tất cả những thứ hận thù che mắt nữ nhân này đánh cho tỉnh táo lại.

Chưa từng nghĩ tới đối với Tam công chúa nảy sinh ra thứ cảm giác mãnh liệt đến thế này.

Tam công chúa lạnh lùng nói: “Dung Điềm sao có thể đồng ý khởi binh đánh Ly Quốc vì ta, nhưng nếu vì Minh vương, lại vô cùng có khả năng. Trận chiến này vô luận kẻ thắng người thua, đều hao tổn nguyên khí Nhược Ngôn. Thế lực Nhược Ngôn tiêu hao, dã tâm đối với Phồn Giai cũng sẽ nguội lạnh. Như thế, đất nước của ta mới có thể tồn tại lâu dài. Ta cũng chỉ vì đất nước mình mà thôi.” Đôi mắt đen lóng lánh như thuỷ ngân của nàng ngưng lại trên người Phượng Minh trong thoáng chốc, thở dài sườn sượt.

Phượng Minh hừ một tiếng, quay người trừng mắt nhìn Bác Lăng: “Lại chẳng hay Bác Gian có thù sâu oán nặng gì với Tây Lôi nữa đây?”

Bác Lăng phong độ phi phàm, nhẹ cười: “Bác Gian liền kề Ly Quốc, thường phải chịu sự uy hiếp của Ly Quốc, có kẻ khai chiến với Ly Quốc, đương nhiên là chuyện tốt với Bác Gian.”

Phượng Minh lại hậm hực hừ một tiếng. Hôm nay lọt vào tay người khác, cậu ngoại trừ hừ hừ hai tiếng thì chẳng còn bản lĩnh gì khác, tay len lén dò tìm sau thắt lưng, thanh tiểu đao giấu kín bên trong đã sớm mất dạng, trong lòng thầm nghĩ: ta nhất định phải bỏ trốn, bằng không đại chiến kéo dài một hai năm, Tây Lôi sẽ bị phá huỷ. Lại ân hận không thôi, sớm biết phải khai chiến, đã mau chóng đem hết mô tả về mấy thứ vũ khí tân tiến mình biết đưa lại cho Dung Điềm, để hắn khi tham chiến có thể chiếm ít nhiều thuận lợi, mấy thứ kỹ thuật nông nghiệp công nghiệp chậm rồi viết ra cũng chẳng vấn đề gì. May mắn binh pháp cũng còn chút đỉnh, hy vọng Dung Điềm có thể vận dụng linh hoạt, đánh cho tên Nhược Ngôn kia tơi bời hoa lá.

Đêm đó Phượng Minh tuyệt nhiên không thể chợp mắt, nằm trên giường mà cứ lăn qua lộn lại, chịu đựng cảnh toàn thân đau ê ẩm, vắt óc suy nghĩ biện pháp đào tẩu.

Bên trong cánh cửa tuy vẫn điềm tĩnh lặng yên, nhưng không cần hỏi cũng biết bên ngoài canh gác nghiêm ngặt, cậu càng nghĩ càng tự trách mình ngu xuẩn, sao lại đến chỗ công chúa vào lúc đó? Nghĩ tới lần trước bị Diệu Quang lừa bắt đi, Dung Điềm kịp thời cứu thoát, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào ấm áp. Nếu lần này cũng là quỷ kế của Dung Điềm thì hay biết mấy.

Dung Điềm hiện tại nhất định đang trải qua phong sương tuyết vũ trên đường chinh phạt. Nhược Ngôn cũng chẳng hay ho gì, hại người hại mình, cuối cùng bị Tam công chúa với Bác Lăng vu oan giá hoạ, giờ hùng binh áp sát, mà cũng không nắm được Phượng Minh trong tay, ngay đến một mống con tin cũng không có.

Đần người trong phòng hai ngày trời, Phượng Minh cuối cùng cũng có thể chịu đựng những cơn tê dại trong từng bắp cơ mà đứng lên. Kỳ thực cậu đã bị Tam công chúa liên tục hạ mê dược suốt một tháng trời ròng rã, chẳng những cơ thể hoạt động không nổi, mà còn thương tổn đến nguyên khí, thân thể suy nhược không ít. Sau khi rời giường vẫn còn váng đầu hoa mắt, Phượng Minh cũng chỉ cho là mình đã ngủ quá nhiều.

Cơm ăn ba bữa đều có người dâng tận miệng, hầu hạ vẫn có người hầu hạ, nhưng những thị nữ nơi này gương mặt ai nấy đều đơ cứng, không dễ thương chút nào, chẳng thể sánh kịp tụi Thu Lam. Người đáng yêu duy nhất có mỗi muội muội của Bác Lăng, nàng ta lúc nào cũng vô cùng mừng rỡ chạy đến gặp Phượng Minh.

“Bản lĩnh của ngươi rất lớn hay sao?”

“Hả?”

“Nơi này chỉ có những kẻ bản lĩnh cao siêu mới có thể ở lại.”

Phượng Minh khẽ chớp mắt: “Nơi này có rất nhiều những người có bản lĩnh ở qua sao?” Cậu còn nghĩ nơi này chỉ chuyên để giam giữ tù nhân.

Lâm Đàn gật đầu nói: “Ừ.”

“Bọn họ đều tới đây làm khách hay sao?”

“Không phải.” Lâm Đàn lắc đầu: “Ca ca nhốt họ ở trong này.”

“Nhốt ở trong này? Vậy bọn họ bây giờ ra sao?”

“Đều thả đi hết rồi.” Lâm Đàn hi hi cười nói: “Chỉ cần ca ca gật đầu nói có thể thả, liền có thể thả.”

Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, lẽ nào Bác Lăng chuyên môn giam lỏng những nhân vật trọng yếu của các quốc gia khác?

Tên Bác Lăng này rốt cuộc là thần thánh phương nào, Phượng Minh cho đến tận lúc này vẫn không hiểu nổi. Bác Gian vương có ba vương tử, Bác Hồ, Bác Diệu, Bác Cần, không một ai tên gọi Bác Lăng. Nhưng nghe khẩu khí Lâm Đàn, Bác Lăng tương lai muốn kế thừa vương vị Bác Gian, chuyện này rốt cuộc là sao?

Cậu cau mày suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới một người.

Dung Điềm đã từng nói qua với cậu, Bác Gian vương là một kẻ vô cùng hoa tâm, ngoại trừ vương hậu vương phi trong cung, trong dân gian cũng lưu tình khắp nơi cùng chốn. Ba nhi tử của hắn, ngoại trừ kế thừa thói trăng hoa từ Bác Gian vương ra còn thì chẳng được tích sự gì, nhưng, Bác Gian vương còn một giọt máu lưu lại nơi dân gian từ nhỏ được đưa tới Phồn Giai dưỡng dục, rất có bản lĩnh.

Dung Điềm khi ấy còn thở dài mà rằng: “Bác Gian đã nhiều năm không xuất hiện một đấng minh quân nào, nếu như kẻ kia do vương hậu sinh hạ, nhất định có thể đăng cơ thành một vị đại minh quân. Tiếc thay, lại do một nữ tử dân gian sinh ra, vô duyên vô phận với vương vị.” Hắn vừa nói, vừa động chân động tay với Phượng Minh, nên cậu cũng chỉ nghe câu được câu chăng.

Nhưng kẻ đó không phải gọi là Bác Lăng, phải là Lâm Thiệu mới đúng.

Phượng Minh hỏi Lâm Đàn: “Lâm Đàn, ngươi biết Lâm Thiệu không?”

“Đương nhiên biết, Lâm Thiệu chính là ca ca.”

“Ca ca ngươi chẳng phải Bác Lăng hay sao?”

“Bác Lăng là ca ca, Lâm Thiệu cũng là ca ca.”

“Ngươi có hai ca ca?”

“Không phải, Lâm Đàn chỉ có một người ca ca thôi.”

Thật sự càng lúc càng loạn, Phượng Minh bị Lâm Đàn đáp trả khiến đầu óc loạn xà ngậu cả lên: “Ca ca duy nhất của ngươi có hai tên?”

Lâm Đàn cuối cùng cũng ngoan ngoãn đáp: “Ca ca trước đây tên Lâm Thiệu, sau này mới đổi danh thành Bác Lăng. Đại vương thích ca ca, mới ban danh tự mới cho ca ca, muốn nhận ca ca làm nhi tử của hắn. Nhưng hắn lại không thích Lâm Đàn, nên Lâm Đàn không có đổi danh tự.”

Phượng Minh đột nhiên như bừng tỉnh: Bác Gian vương có lẽ đã chợt giác ngộ bản lĩnh ba ngươi con kia của hắn không bì kịp Lâm Thiệu, nên mới quyết định để Lâm Thiệu nhận tổ nhận tông, ban thưởng cho hắn họ chính tông của Bác Gian vương thất. Còn như Lâm Đàn, chỉ e cũng đích xác là con gái Bác Gian vương, nhưng thân nữ nhi lại vô dụng, cũng không cần để nàng nhập vương thất, nhận họ Bác. Nghĩ đến đó, không khỏi nổi lên thương cảm đối với Lâm Đàn, liền vuốt nhẹ hai cây châm được gắn tề chỉnh trên bím tóc của nàng, thở dài một tiếng.

Đôi con ngươi đen nhánh của Lâm Đàn xoay tròn một vòng, ngước đầu lên hỏi: “Bản lĩnh của người rất lớn hay sao?” Nàng ta vẫn còn nhớ đến vấn đề lúc ban đầu.

Phượng Minh cười cười, lắc đầu nói: “Ta không có bản lĩnh gì cả.”

“Ngươi gạt ta.” Lâm Đàn chun mũi. “Ca ca nói bản lĩnh ngươi rất lớn, hơn nữa còn rất đáng giá.”

“Đáng giá?”

“Đúng thế, có thể bán được vô khối tiền.” Lâm Đàn ra vẻ người lớn, nghiêm túc ngồi xuống phân tích: “Ngươi xem, Ly Vương vì ngươi mà chịu hy sinh cả vương thất Phồn Giai với Long Thiên, rõ ràng hắn đồng ý đánh đổi cả một quốc gia để đoạt lấy ngươi. Tây Lôi vương cũng vì ngươi, chịu tuỳ tiện khai chiến. Một Minh vương, có thể thao túng được hai vị quân chủ anh minh nhất đương thời. Giá trị của ngươi, còn cao hơn cả một quốc vương.”

Những điều nàng nói có tình có lý, Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ cậu đã gặp phải một tiểu thần đồng rồi ư? Lâm Đàn với Diệu Quang chẳng lẽ lại giống nhau, thoạt nhìn khờ dại thơ ngây, nhưng thực tế mưu kế tính toán lại vượt trội hơn người?

Lâm Đàn thấy Phượng Minh giật mình sợ hãi, mới cười khanh khách, vỗ tay nói: “Nói phải không? Những lời này của ca ca nói đều đúng cả.”

Té ra nàng ta học thuộc lòng mấy câu nói của Bác Lăng, trong lòng Phượng Minh hơi dao động, nếu đây là những suy nghĩ của Tam công chúa và Bác Lăng, vậy họ chắc chắn sẽ không dễ dàng thả cậu đi.

Quả thật, tóm được Phượng Minh trong tay, tuỳ thời có thể áp chế uy hiếp được quân vương lưỡng quốc. Đến thời điểm mấu chốt, thậm chí có thể xem Phượng Minh như lợi thế trao đổi, cùng Dung Điềm và Nhược Ngôn đàm phán điều kiện.

Trao đổi với Dung Điềm thì cũng coi như được đi, nhưng ngộ nhỡ lại trao đổi với Nhược Ngôn thì… Sau lưng lạnh buốt, Phượng Minh rùng mình một cái.

Cái cảm giác bị người khác đem ra làm vật trao đổi quả thật không chút dễ chịu, cậu, quyết định chuẩn bị bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play