Phượng Minh cười to: “Thì ra trên chiến trường liền không cần vấn an chào hỏi, không biết cái này ghi ở điều khoản nào trong hiến pháp của Đồng quốc? Ha ha, thật có lỗi, thất lễ rồi, bởi vì trong hiến pháp Tây Lôi chúng ta, chưa có điều lệ tiến bộ như thế. Một khi đã như vậy, trên chiến trường, thân phận của vương tộc Đồng quốc được xem là cái gì đây?”

Hiến pháp là trọng tâm của thời đại này, địa vị cao thấp và các cấp bậc đều dựa vào nó để duy trì cùng biểu đạt, mỗi một điều lệ đều do các đại thần đức cao vọng trọng, nắm quyền lập pháp trải qua thương thảo nghiên cứu rồi mới định ra.

Song, trong sách cổ về hiến pháp của Đồng quốc, còn chưa có cái quy định, ở trên chiến trường quan viên có thể không vấn an vương tử phi này.

Căn cứ theo lời nói của Phượng Minh, hiển nhiên là ‘hiến pháp’ đã có lỗ hổng.

Đương nhiên, từ xưa đến nay, cũng chẳng có bao nhiêu vương tử phi có thể xuất hiện tại chiến trường, đã thế còn vác theo cái bụng to như quả dưa hấu.

Trong lúc nhất thời chúng tướng vô cùng xấu hổ.

Bọn họ theo lệnh Trang Bộc xông tới bao vây Đồng An viện, trong lòng ai cũng tự nhận bản thân tuyệt đối trung thành với quốc gia.

Lúc này, bỗng nghe một ngoại nhân lên tiếng chế ngạo bọn họ không tôn kính vương tộc, tự nhiên nội tâm phi thường khổ sở.

Trường Liễu thản nhiên quét mắt qua vị tướng vừa lên tiếng kia một cái, nhẹ giọng hỏi: ”Xin hỏi quân chức và danh tính của vị tướng quân này?”

Dưới con mắt của đông đảo tướng lĩnh và thuộc hạ, người nọ không trả lời không được, mà trả lời cũng không xong, sau cùng chỉ đành lựa chọn một cái giữa việc giảm bớt khí thế của bản thân và tội danh xem thường người trong hoàng tộc.

Do dự một chút, rốt cục hắn xoay người xuống ngựa, cung kính hành lễ, đáp: “Tiểu tướng là tả phó tướng cung thủ, Hà Thành Long.”

Khí thế vương tử phi của Trường Liễu rốt cục thành công phô bày, nàng cũng không lệnh cho đối phương đứng dậy, ngược lại ngẩng đầu nhìn về phía Trang Bộc, thở dài một tiếng, ”Tướng quân thật sự muốn ta phải ngẩng đầu để nói chuyện như thế này sao? Đại vương vô cùng tín nhiệm tướng quân, nên mới giao đô thành và hoàng cung cho tướng quân bảo hộ, làm sao ngờ được, có một ngày tướng quân lại khinh thị con cháu của Đại vương như vậy chứ?” Nói đoạn, nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt tại phần bụng đang nhô ra của mình, không cần phải nói, hiển nhiên có ý nhắc nhở Trang Bộc, thân phận của nàng không chỉ là chính thê của Khánh Ly, mà còn là thân mẫu của người kế thừa vương vị Đồng quốc trong tương lai nữa.

Đã mượn uy nghiêm của Đồng quốc Đại vương để bức Trang Bộc tỏ thái độ tới tận nước này, liệu rằng hiện tại, hắn ta có còn nguyện ý trung thành với hoàng thất hay không?

Trang Bộc rốt cuộc không ngồi yên được nữa, thở dài một tiếng, xoay người xuống ngựa, gập thân cúi đầu trước Trường Liễu, trầm giọng nói: “Vương tử phi thật sự không nên nhúng tay chuyện này.”

“Có thể không nhúng tay vào sao?” Ngữ khí của Trường Liễu nhỏ nhẹ ôn nhu, ”Khánh Ly là Đại vương tử, cũng là thái tử Đồng quốc, ấy vậy mà lúc nào cũng phải chịu sự khống chế của Khánh Chương. Nếu không phải đã hết cách, chúng ta sẽ không liên thủ với Minh vương, thỉnh cầu hắn phái cao thủ Tiêu gia đi ám sát Vương thúc.”

Phượng Minh ở một bên lên tiếng: ”Ám sát đúng là thủ đoạn phi nhân tính, thế nhưng chúng ta chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Trang Tướng quân thử suy nghĩ một chút xem, nếu không quyết đoán dùng dao sắc chặt đứt dây đay rối, trong một tối giải quyết sạch sẽ Khánh Chương, mà để hắn tiếp tục đấu đá với Khánh Ly điện hạ, hết năm này đến tháng nọ giết chóc giằng co, vậy thì sẽ có bao nhiêu người dân Đồng quốc vô tội bởi vì bị liên lụy mà vong mạng?”

Đoạn đối thoại này, trước khi bọn họ xuất môn đã diễn qua luyện lại nhiều lần, hiện tại kẻ xướng người hoạ, cả biểu tình lẫn thanh âm đều khiến người khác phải động tâm.

Đối sách chủ yếu kỳ thực chỉ có một, đó là đổ hết chuyện Khánh Chương xui xẻo bị giết lên đầu Khánh Ly - người có thân phận thái tử Đồng quốc, sau đó lại cật lực đem Phượng Minh thực sự không ra tay ám sát, giải thích trở thành nhân vật đại nghĩa vì con dân Đồng quốc mà diệt trừ nội loạn.

Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng đây đích thực là biện pháp duy nhất trong thời điểm không còn bất cứ phương án nào như lúc này.

Hiện tại, bọn hắn chỉ có thể trông chờ xem, sự trung thành và tận tụy của Trang Bộc đối với vương tộc, là loại ngu trung tuyệt đối không ngại tử chiến, hay là tận lực bảo trì thế cục ổn định bên trong.

“Tướng quân xin hãy cân nhắc cho cẩn thận.” Vũ Khiêm xem như vẫn còn biết đến cái gọi là nghĩa khí, mở miệng hỗ trợ Phượng Minh khuyên nhủ Trang Bộc, “Mặc kệ Khánh Ly điện hạ làm như vậy có sáng suốt hay không, nhưng sự tình đã phát sinh rồi, hơn nữa quả thật cũng tiêu trừ được nguy cơ nội loại đang âm thầm sinh sôi. Nếu Đại vương thực sự bị người sát hại, Khánh Ly điện hạ chính là tân Đại vương trên thực tế, chỉ thiếu mỗi một bước chính thức đăng cơ nữa mà thôi. Nếu điện hạ hoài nghi Vương thúc bất trung, đương nhiên có quyền xử trí. Hôm nay, nếu là Đại vương hạ lệnh xử trảm Vương thúc, chẳng lẽ tướng quân cũng sẽ điều binh bao vây cung điện của Đại vương sao?”

Tuy rằng Trang Bộc không thể không xuống ngựa vấn an, song hắn cũng không chấp nhận hành vi của đám người đối diện, chỉ lãnh đạm nói: “Quân vương xử quyết trọng thần quốc gia, cũng phải làm theo quốc pháp, sao có thể qua loa như thế, không hề thẩm vấn, đã vội chọn phương thức ám sát rồi. Vương thúc là thân đệ của Đại vương, cũng đã lao tâm cả đời vì Đồng quốc, thế mà một đêm đột nhiên mất mạng, Khánh Ly điện hạ hành sự như vậy, thật sự khó có thể làm người ta tâm phục.”

“Nếu ngự tiền tướng quân đã có nghi vấn đối với Khánh Ly điện hạ, vậy thì đợi khi đối diện điện hạ liền hỏi là được rồi.” Vũ Khiêm hoà giải, ”Vương tử phi Trường Liễu đã tự mình đứng ra chứng minh chuyện Vương thúc bị giết, là ý của Khánh Ly điện hạ, chỉ nhờ Minh vương giúp đỡ ra tay xử lý mà thôi, vậy sao tướng quân không hạ lệnh rút quân trước. Ngày sau ở giữa triều đình, sẽ cùng Khánh Ly điện hạ và các vị đại thần đồng thời thương thảo, tìm ra cách giải quyết hậu quả chu toàn nhất cho vụ việc này? Bằng không, một khi vương tử phi mời Khánh Ly điện hạ ra đây, tự mình hỏi tội tướng quân về chuyện điều binh bao vây Đồng An viện, chỉ sợ chính ngài sẽ xấu mặt.”

Vốn là hắn có ý tốt, song Phượng Minh nghe được lại chỉ biết âm thầm kêu khổ không thôi.

Cho xin đi.

Ngươi đề nghị Trang Bộc lui binh là tốt rồi, vì sao còn nhắc tới chuyện mời Khánh Ly xuất đầu lộ diện?

Trong số những người ở đây, chỉ có Phượng Minh và Trường Liễu biết được Khánh Ly đã bỏ mình.

Nếu Trang Bộc cũng biết chuyện Khánh Ly đã đi đời nhà ma, vậy thì làm sao có thể tin Phượng Minh ám sát Khánh Chương là vì lợi ích của Đồng quốc? Khi đó, kết quả duy nhất chính là Phượng Minh lập tức giống như Khánh Chương và Khánh Ly, liền cưỡi hạc bay thẳng về trời!

Quả nhiên, sau khi Trang Bộc nghe xong lời Vũ Khiêm, bản lĩnh quật cường của một vị tướng lại càng bị khiêu khích. Hắn trầm giọng nói: “Nếu cứ thế mà lui binh, chẳng phải về sau người đời càng lấy cớ rèm pha sao? Trang Bộc ta là ngự tiền tướng quân do đích thân Đại vương ngự phong, việc điều binh bao vây Đồng An viện, hoàn toàn xuất từ tấm lòng trung thành muốn bảo hộ quốc gia, không có gì phải chột dạ cả. Cứ việc mời Khánh Ly điện hạ ra đây, trước mặt toàn thể tướng sĩ Đồng quốc, ta muốn xem hắn sẽ giải thích thế nào về chuyện sai phái ngoại nhân đi ám sát chính thân thúc của mình!”

Lời này nói ra thập phần khí phách, nhất thời khiền lòng quân phấn chấn hẳn lên.

Phượng Minh và Trường Liễu công chúa mặc dù hội tụ đủ quyền uy vương tộc, song vốn đã hơi hơi bị áp chế, vừa mới tìm về được chút tinh thần, lại bị Trang Bộc tức thì phản kích.

Ngay tại thời điểm không biết phải ứng phó như thế nào, Trường Liễu bỗng nhiên khẽ rên lên một tiếng, ôm lấy bụng, vẻ mặt thống khổ cực kỳ.

Phượng Minh đứng ngay bên cạnh nàng, vội vàng vươn tay đỡ lấy, ”Trường Liễu công chúa?”

“Vương tử phi làm sao vậy?”

Chúng tướng ngạc nhiên, ngay cả Trang Bộc cũng lộ ra biểu tình khẩn trương lo lắng.

Trên chiến trường xuất hiện một nữ nhân bụng mang dạ chửa đã thực hiếm thấy.

Phiền toái hơn chính là, hài nhi trong bụng nữ nhân này, còn rất có khả năng sẽ là tôn tử duy nhất của Đại vương.

Chúng tướng một lòng trung tâm với vương tộc Đồng quốc đều hiểu được, nếu hài nhi trong bụng Trường Liễu xảy ra bất trắc gì, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Thật không may… Có lẽ việc ngự tiền tướng quân điều binh áp chế lần này, đích thực là chưa thỏa đáng. Phân tranh giữa vương thúc và đại vương tử, có thể giải quyết ở triều đình, hà tất phải ra lệnh cho đại quân xông tới bủa vây?

Hành động này khiến bọn họ giống như muốn làm phản vậy.

Đại vương đã sớm ngóng trông tôn tử, nếu thật sự vương tử phi bởi vì kinh hách mà sinh non, vậy thì quá tội lỗi rồi.

“Vương tử phi?”

Trường Liễu được Vũ Khiêm và Phượng Minh dìu đỡ. Không biết nàng bị khí thế chiến đấu hừng hực dọa sợ, hay bởi vì tướng lĩnh vô lễ mà nảy sinh tức giận, chỉ thấy thân thể nàng khe khẽ run lên, miễn cưỡng thấp giọng nói: ”Những gì muốn nói ta đã nói, đối với ngự tiền tướng quân, ta không còn lời gì cần thay phu quân Khánh Ly truyền đạt nữa. Cứ để ngươi tự mình quyết định, làm trung thần hay là phản tặc của Đồng quốc đi. Minh vương, chúng ta trở về.”

“Công chúa!” Phượng Minh ôm lấy Trường Liễu, gọi to một tiếng, trên mặt phủ đầy một tầng bi phẫn đậm sâu. Hắn ngẩng đầu nhìn tướng sĩ Đồng quốc ở xung quanh, nói, “Quốc gia nội loạn, dân chúng sẽ lầm than, quý điện hạ bởi vì nhận thấy điểm này, mới nhờ Tiêu gia ra tay tương trợ. Phượng Minh không phải người Đồng quốc, chẳng qua là không nỡ chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán, nên mới quyết định tham gia. Ngay cả một ngoại nhân như ta cũng không hy vọng Đồng quốc phát sinh bạo loạn, các ngươi thân là những tướng sĩ chịu ơn trời biển của Đồng quốc Đại vương, vì sao lại một mực thờ ơ? Được rồi! Từ giờ trở đi, chuyện của Đồng quốc ta không quản nữa! Nếu vẫn muốn đem ta ra làm sơn dương chịu tội thay, vậy thì cứ việc bắn lén ở sau lưng ta đi!”

Đỡ Trường Liễu dậy, hắn bước từng bước thong dong mà kiên định vạn phần, ngang nhiên đi về Đồng An viện.

Lời nói cứng rắn của hắn lần này, đương nhiên cũng là do mọi người ở trong Đồng An viện bàn bạc rồi vạch bày ra.

Mục đích hiển nhiên là gây áp lực cho Trang Bộc và những binh sĩ bên cạnh hắn, thêm nữa còn để Trang Bộc phải kiêng kị chuyện Trường Liễu mang thai, không dám làm xằng làm bậy.

Tập hợp trí tuệ của mọi người, chắt lọc muôn từ vạn ngữ mới nghĩ ra được nội dung của câu nói ấy, cộng với biểu hiện xuất sắc của Phượng Minh ở thời khắc sinh tử, rốt cục phát huy hiệu quả tối đa.

Khi hắn dùng hết khả năng biểu hiện phong thái thong dong kiên định ra ngoài mặt, giúp đỡ Trường Liễu yếu đuối biểu tình thống khổ rời đi, dưới tình huống chưa được Trang Bộc hạ lệnh, binh sĩ Đồng quốc đã tự động mở ra một con đường dành cho hai người bọn họ.

Trang Bộc nhìn theo hai bóng lưng nọ, lại quan sát phản ứng của đám người xung quanh, khẽ giật khóe môi, sau cùng vẫn không mở miệng, nuốt xuống mệnh lệnh bắt giữ Phượng Minh làm con tin.

Nếu làm như vậy, có lẽ sẽ khiến cho Trường Liễu khó thở mà té xỉu, thậm chí sinh non.

Sát hại tôn tử duy nhất của Đại vương, tội danh này Trang Bộc không cách nào gánh vác được.

Vũ Khiêm không cưỡi ngựa, nhanh chân đuổi theo phía sau Phượng Minh, thấp giọng nói: ”Ta đưa các ngươi tới cửa Đồng An viện.” Hắn còn cố ý bước sau Phượng Minh hai bước, nhằm che chắn phần lưng của đối phương.

Phượng Minh cảm kích quay sang nhìn người kia một cái: ”Đa tạ.”

Vũ Khiêm đích thực là một bằng hữu đáng để kết giao.

Lúc này, cho dù Trang Bộc bất ngờ thay đổi chủ ý, muốn phóng tiễn vào Phượng Minh, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở mà thôi.

Vũ Khiêm hộ tống bọn họ tới cửa Đồng An viện, sau đó tự mình trở về bên người Trang Bộc.

Két~

Đại môn Đồng An viện mở ra, người ở bên trong tựa như thủy triều ồ ạt xông tới, nhanh chóng vây quanh bảo vệ hai người vừa mới trở về. Một số người còn lăm lăm bảo kiếm đề phòng đại quân Đồng quốc ở phía bên kia, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Phượng Minh và Trường Liễu vào trong cánh cửa.

Trên trán Dung Hổ đều là mồ hôi lạnh, còn khẩn trương hơn cả khi hắn tự mình đi dạo quanh trận địa quân địch một vòng. Hắn tái mặt nói: ”Cứ thế này thêm vài lần, thuộc hạ nhất định sẽ kinh hách đến mức vỡ tim giống như lời Minh vương đã từng nói.”

Phượng Minh an toàn trở về, lúc này mới cảm thấy nghĩ lại mà kinh, vỗ nhẹ ngực mình, cười khổ: “Thêm vài lần, ta liền có tư cách trở thành ảnh đế của giải Oscar rồi, thật không ngờ ta cư nhiên học được thuật nói dối không chớp mắt hết lần này đến lần khác, đã thế còn nói đến phi thường lưu loát. Có điều, thật sự phải cảm tạ Trường Liễu công chúa, nếu không nhờ nàng giả bộ khó ở vào đúng thời điểm, còn chấn kinh mà suy yếu tựa vào người ta, khiến cho Trang Bộc không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ ta đã bị đối phương bắt giữ rồi.”

Vừa nói, hắn vừa cảm kích mà quay đầu nhìn về phía Trường Liễu công chúa.

Trường Liễu đang được Sư Mẫn và đám thị nữ nâng đỡ, vừa nghe Phượng Minh nói chuyện, ánh mắt liền miễn cưỡng di chuyển lại đây, đôi môi xinh đẹp đột nhiên khẽ động, tựa hồ muốn nói một điều gì.

Chính là sau khi đôi môi ấy thoáng chút run rẩy, lại mãnh liệt mím chặt vào, Trường Liễu cứ thế từ từ gục xuống.

“Công chúa!” Sư Mẫn thét lên một tiếng chói tai.

Mọi người nhất thời chấn động, vây kín xung quanh, vài thị vệ đã vội vã ôm lấy nàng, ba chân bốn cẳng đưa vào nội thất, có người thì chạy đi gọi thái y.

Căn phòng nhỏ không đủ chỗ cho quá nhiều người tiến vào cùng lúc, Phượng Minh và một đám thuộc hạ chỉ đành chen chúc bên ngoài.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Hồi lâu, Phượng Minh rốt cục bật ra một tiếng thở dài, liếc mắt nhìn đám người chung quanh, vừa xấu hổ vừa chua sót mà cười khan: “Ách, thì ra không phải giả bộ…”

Thế thì thê thảm rồi.

***

Con tuấn mã bị thương không cách nào tiếp tục chống đỡ, đau đớn hí lên một tiếng, vung cao hai vó trước, sau đó ngã mạnh xuống nền đất đá.

Trường Hoài ngồi trên lưng ngữa cũng theo đó mà ngã ra, chật vật lăn thêm hai vòng, mới nhờ vào một gốc cây gần đó chống đỡ thân mình, miễn cưỡng đứng dậy.

Cả người hắn chi chít vết thương, trên y phục đều là bùn đất và máu huyết loang lổ hòa trộn vào nhau.

Cũng giống như con ngựa dưới thân, thị vệ Tây Lôi này đã sớm mỏi mệt và thương tổn, hoàn toàn không có sức lực để tiếp tục chiến đấu.

Người đuổi giết hắn nhất định có một mục đích không thể để kẻ khác biết, bởi vậy từ sau khi hắn ra khỏi thành vẫn luôn lặng lẽ bám theo. Đối phương võ nghệ cao cường, hơn nữa còn có năng lực săn lùng vô cùng trác tuyệt.

Cho dù Trường Hoài là người tinh thông lẩn trốn, trải qua huấn luyện ẩn thân mai phục, thế nhưng vẫn cảm thấy tim đập chân run.

Đêm qua hắn nhờ vào bóng đêm, sau một hồi chém giết điên cuồng rốt cục cũng thoát khỏi vòng vây, vắt hết trí tuệ để cắt đuôi truy binh phía sau nhiều lần.

Song đối phương cũng có nghị lực giống như hắn vậy, ngay khi trời vừa sáng đã lại ráo riết đuổi theo.

Trong khi đó, hắn và ngựa của hắn, đều đã kiệt quệ toàn bộ sức lực rồi.

Không được!

Cho dù chết, cũng phải đem tin tức của Minh vương truyền tới chỗ Đại vương!

Nhanh chóng xem xét vết thương trên đùi, đáy mắt Trường Hoài lóe lên một tia kiên định, hắn rút thứ vũ khí cuối cùng còn sót lại trên người ra – một thanh trường kiếm, dùng nó làm gậy chống đỡ thân thể, cắn răng mà bước đi.

“Ngươi thật đúng là rất kiên cường.”

Một thanh âm lười biếng từ trên đỉnh đầu truyền đến, Trường Hoài rút kiếm che chắn trước ngực theo bản năng, đồng thời thối lui về phía sau, dựa sát vào thân cây.

Hắn ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy một nam nhân cao lớn toàn thân mặc y phục bó sát, trên mặt còn che một miếng vải đen. Người nọ đứng ở một nhánh cây chỉa sang ngang của một gốc đại thụ, từ trên cao nhìn xuống dưới.

Nam nhân này, và người đuổi giết hắn đêm qua đích thực chỉ là một.

Nhánh cây không quá to, kết hợp với thân hình cao lớn của đối phương, tự nhiên toát lên một khí thế áp bức tuyệt đối không thể lay chuyển được. Từ thế đứng tựa hồ vừa ung dung lại vừa thản nhiên nọ, ai cũng có thể nhìn ra được, người này sở hữu một thân công phu khiến người khác không dám xem thường.

Trường Hoài trầm giọng hỏi: “Người là ai? Vì sao muốn đuổi giết ta?”

Nam nhân bất chợt cười rộ lên, ”Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?”

Hắn xoay người nhảy xuống khỏi nhành cây, vững vàng tiếp đất, tư thế phải nói là hoàn mỹ và tiêu sái vô cùng. Sau khi thẳng người đứng dậy, hắn vừa vặn đối mặt với Trường Hoài ở cự ly trong ngoài một trượng.

Rất không lễ đỗ mà quan sát từ trên xuống dưới thân thể Trường Hoài một phen, người nọ lên tiếng: ”Vốn là phụng mệnh tới để giết người, có điều sau khi nhìn thấy ngươi, bản thủ lĩnh quyết định phá lệ mà lưu lại tính mạng cho ngươi. Ngươi định đền đáp ta như thế nào?”

“Chờ khi ta gặp Đại vương, giải quyết xong sự tình, ngươi muốn ta đền đáp như thế nào cũng được.”

“Tham lam quá rồi.” Nam nhân ngông nghênh bước tới, “Truy sát ngươi có hai mục đích, một là muốn mạng của ngươi, hai là ngăn cản ngươi truyền tin tức tới chỗ Dung Điềm. Ta không thành toàn được điều thứ nhất, chí ít cũng phải làm xong việc thứ hai chứ?”

Trường Hoài căn chính xác thời gian người nọ tới gần, bất ngờ đánh ra một kiếm.

Đường kiếm này, xét về thời điểm và góc độ đều không có gì để chê trách, nhưng là sau một quãng đường dài trốn chạy đến sức cùng lực kiệt, cánh tay phải lại trở thành yếu điểm trí mạng của Trường Hoài. Bởi thế, bảo kiếm khua khua trước mắt địch nhân, chẳng khác nào muốn dâng cho người ta lễ vật.

Nam nhân nọ đương nhiên không chút khách khí mà vui lòng nhận lấy, một tay lướt dọc theo mũi kiếm chuyển đảo một vòng, đầu ngón tay nhanh như chớp duỗi tới, búng mạnh vào lòng bàn tay phải của Trường Hoài một cái, rồi nhanh chóng thu về.

“A!” Trường Hoài bị đau khẽ kêu một tiếng, bàn tay hoàn toàn mất đi khống chế.

Trường kiếm bị địch nhân coi như Tú Hoa châm, nhẹ nhàng đoạt khỏi bàn tay.

Khoảnh khắc kế tiếp, vết thương trên đùi rơi vào công kích tàn nhẫn bởi đầu gối nam nhân nọ. Đau đớn mạnh mẽ lan tràn, khiến cho Trường Hoài rốt cuộc không chống đỡ nổi, tức thì té nhào trên mặt đất.

Đau nhức trên miệng vết thương cùng với sự khuất nhục khi bị địch nhân trêu chọc, khiến cho hô hấp của Trường Hoài trở nên dồn dập dị thường.

Sống lưng truyền đến cảm giác bị đè nén, hẳn là người nọ đã dùng chân đạp xuống lưng mình.

Từ từ gia tăng lực đạo, nam nhân khiến cho Trường Hoài vốn đã thụ thương nghiêm trọng, lúc này lại không thể không cắn chặt hàm răng.

“Không thể ngờ Trường Hoài ngươi cũng có ngày hôm nay.” Nam nhân từ trên cao châm chọc mà nói vọng xuống: “Ta đã nghĩ cả đời này, ngươi sẽ không bao giờ phải chật vật như vậy đâu.”

Trường Hoài bất chợt đề cao cảnh giác, “Ngươi biết ta?”

Nam nhân cười lạnh, “Ta đương nhiên biết ngươi. Có điều, khi đó ở trong mắt ngươi, ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, e rằng ngay cả tên ta ngươi cũng đã sớm quên rồi.”

Ngay trước khi dẵm gãy xương sườn của Trường Hoài, người nọ rốt cuộc buông lỏng ra lực đạo dưới chân.

Hắn ngồi xổm xuống, kéo miếng vải đen trên mặt ra.

Gương mặt vừa mới lộ ra, đích thực là nhã nhặn đến không ngờ.

Hai hàng lông mày thanh tú hệt như nữ tử, sống mũi cao thẳng xinh đẹp tuyệt trần trên mặt hắn, khiến cho người ta không cách nào liên tưởng tới kẻ truy sát trong phong tinh huyết vũ tối qua, cũng như kẻ đã làm ra những hành động hung bạo mới vừa rồi.

Trường Hoài ngẩn người, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc không gì sánh được, “Lang Duệ?”

Trong mắt nam nhân tên Lang Duệ kia cũng xuất ra một tia kinh ngạc, thế nhưng nhanh chóng được giấu nhẹm đi. Hắn lạnh lùng nói: “Không ngờ ngươi còn nhớ rõ tên ta. Từ ngày đó, sau lần luận võ ở Tây Lôi, ngươi đánh bại ta để trở thành cận vệ bên người Đại vương, chúng ta đã không còn gặp mặt.”

Cảm nhận được địch ý của đối phương, Trường Hoài không cam chịu yếu thế, nhấc tay lau vết máu ở bên khóe miệng, dùng ngữ khí lạnh lùng không kém, nói: ”Bởi vì ngươi không thể trở thành cận vệ của Đại vương, cho nên liền đi làm một sát thủ bị người người thóa mạ?”

Con ngươi nhìn không ra sáng tối của Lang Duệ âm thầm quan sát người kia.

Ánh mắt khác thường này, cất giấu một ý đồ làm cho người ta cảm thấy bất an khó tả.

“Người người thóa mạ, thế có là cái gì?” Lang Duệ khẽ cong khóe môi, xuất ra một ý cười tựa hồ cái gì không thèm đếm xỉa tới, gằn từng chữ nói: “Chỉ cần có thể đem Trường Hoài - đối thủ mà ta chưa một ngày quên đi, nắm chặt trong tay, muốn đùa bỡn như thế nào liền làm như thế ấy, giống như bây giờ vậy, chẳng phải rất đáng giá hay sao?”

“Hừ, quả nhiên ngươi một chút cũng không hề thay đổi, vẫn bỉ ổi y hệt trước đây.”

“Không thể nói là một chút cũng không hề thay đổi được.” Lang Duệ dùng ngữ khí giống như mèo vờn chuột, vừa cười vừa nói, “Mấy năm nay ta ở Tiêu gia, nhìn nhiều thành quen, cũng nhiễm thói hưởng dụng nam phong. Bây giờ, dùng trên người ngươi, chẳng phải rất vừa vặn sao? Có thể trả thù, mà lại vô cùng khoái hoạt.”

Sắc mặt Trường Hoài đại biến, hắn đột nhiên khẽ quát lên một tiếng.

Dùng tất cả chút sức lực cuối cùng, hung hăng chống tay xuống đất, cố gắng lăn sang bên trái, mục tiêu đương nhiên là thanh trường kiếm vừa bị Lang Duệ cướp đi rồi tùy tiện vứt trên mặt đất nọ.

Chính là, ngay khi sắp sửa đắc thủ, Trường Hoài đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức mãnh liệt truyền tới.

Dường như đã sớm đoán được hành động ủa đối phương, Lang Duệ ra đòn phủ đầu, một chưởng chém vào bên hông hắn.

“Ô!”

Chưởng này không chút nương tay, lại đánh trúng kinh mạch nơi thắt lưng, khiến cho nửa người Trường Hoài gần như rơi vào trạng thái tê liệt.

Trải qua một đêm bị truy sát và chạy chối chết, hắn đã tinh bì lực tẫn, tuyệt đối không phải đối thủ của Lang Duệ.

Toàn thân mang đầy thương tích cùng với tình trạng thể lực suy kiệt của hắn, đích thực là thứ mà thủ lĩnh một nhóm sát thủ Tiêu gia, kẻ chuyên điều động phân phối cao thủ có thể làm ra.

Ngay tại thời điểm Trường Hoài lâm vào tuyệt cảnh, người nọ vẫn liên tục ỷ mạnh hiếp yếu, ung dung mà lăng nhục đối phương.

Trường Hoài nói không sai, thủ đoạn của tên kia quả thật vô cùng bỉ ổi.

Lang Duệ ôm chặt Trường Hoài đang hung hăng trừng mắt nhìn mình vào trong ngực, quan sát sắc trời, lại cúi đầu nói: “Dù sao chúng ta đều là những kẻ xuất thân tầm thường, không cần thiết phải lằng nhằng như đám quý tộc, vừa phải chọn lựa ngày lành, vừa cần chuẩn bị phòng ốc xa hoa tao nhã, chi bằng thừa dịp mặt trời xuống núi, ngay trong khu rừng này làm một lần đi. Nếu ngươi có thế khiến ta vừa lòng, ta sẽ tạm thời không giết chết ngươi.”

Dứt lời, hắn vươn tay tới trước ngực đối phương, năm đầu ngón tay chẳng biết vì sao nhất thời căng thẳng.

Xoẹt!

Vạt áo đã sớm loang lổ vết máu bị hắn kéo tuột từ cổ xuống đến ngực, cứ thế trượt thẳng một đường dài.

***

“Cái gì?”

Phượng Minh đứng ở khúc quẹo trong hành lang nối liền tới tiểu viện của Trường Liễu công chúa, khiếp sợ mà nhìn mấy ngự y Đồng quốc vừa mới từ trong nội thất bước ra, “Các ngươi vừa nói cái gì?”

Sắc mặt ngự y cũng không khá hơn so với Phượng Minh là bao, lão cơ hồ đã sắp khóc lên, ”Có nói đi nói lại bao nhiêu lần thì cũng thế thôi, việc này thiếu chủ thể giúp được, xin hãy nhanh chóng mời Khánh Ly điện hạ tới đây, nếu kịp, có lẽ còn có thể nói với vương tử phi vài lời sau cuối.”

Chuyện Khánh Ly đã chết là tuyệt đối cơ mật, trừ bỏ những người trọng yếu ra, ngự y và thị nữ thông thường hoàn toàn không hề hay biết.

Phượng Minh kéo lão ngự y đến trước mặt mình, thấp giọng hỏi: “Thật sự không thể cứu được sao?”

“Ai nha, vương tử phi gần đây lao tâm quá độ, bởi vì khổ sở nên đã sớm tổn thương đến thai khí rồi. Trước đó ta cũng từng nhắc không được để người kích động nữa, thế nhưng… Ai nha, ai nha… Đây là triệu chứng suy kiệt tận cùng, dầu đã không còn, đèn làm sao có thể thắp sáng? Chúng ta đã dùng tất cả mọi biện pháp, song chỉ có thể làm cho vương tử phi tỉnh lại được một lúc thôi, nếu nhắm mắt một lần nữa… Dù sao thì, đừng nên chần chừ, tức tốc mời Khánh Ly điện hạ tới đây gặp mặt vương tử phi lần cuối đi.”

Phượng Minh toàn thân lạnh toát, hệt như tiến vào một động băng.

Nếu hắn biết việc thỉnh cầu Trường Liễu ra mặt đối phó với Trang Bộc sẽ có hậu quả này, vậy thì cho dù có bị đại quân Đồng quốc tấn công, hắn cũng tuyệt đối không làm như thế.

Sau khi hắn đến Đồng quốc, người vẫn luôn coi hắn như minh hữu mà âm thầm trợ giúp, cuối cùng lại chết vì hắn sao?

Phát hiện Phượng Minh mất hồn mất vía, Dung Hổ sai người đưa ngự y rời đi, bước tới, nói, ”Minh vương, nếu muốn nói chuyện với Trường Liễu công chúa thì đây có thể là cơ hội cuối cùng.”

Đưa Phượng Minh đi tới nội thất, Dung Hổ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào bên trong.

Không khí trong phòng bi thương u uất, Sư Mẫn và đám thị nữ đều quỳ gối bên giường, nghẹn ngào khóc lên thành tiếng.

Trường Liễu suy yếu nằm ngửa trên giường, bên dưới là một tấm chăn lụa tựa hồ mới được lấy ra, không biết có phải là chăn kim tuyến quý giá cao sang dùng cho vương tộc trước lúc lâm chung hay không nữa.

Chính là thần thái vị vương tử phi này, hiện tại lại yên ổn dị thường.

Thấy Phượng Minh kinh ngạc đứng ngoài môn khẩu, Sư Mẫn và đám thị nữ tránh khỏi chiếc giường, để hắn có thể tới lại gần đây.

“Công chúa, Minh vương tới thăm người.” Sư Mẫn cố gắng giữ vững thanh âm, thấp giọng nói nhỏ bên tai Trường Liễu.

Hàng mi rậm dài của Trường Liễu khẽ run lên, sau đó chậm rãi mở ra, “Minh vương…”

“Công chúa.” Phượng Minh đi tới, quỳ một gối xuống cạnh đầu giường, ngay gần vị công chúa cành vàng lá ngọc mà khổ mệnh vô cùng nọ.

Gương mặt trái xoan của nàng không hề tái nhợt, trái lại phủ lên một tầng ửng đỏ kiều diễm như hoa, đối với một người bệnh nặng mà nói, sắc hồng đến quỷ dị này tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Hồi quang phản chiếu.

Trường Liễu tựa hồ cũng biết sinh mệnh của mình sắp đi đến thời khắc cuối cùng, nhìn sâu vào mắt Phượng Minh một cái, ”Chuyện vây binh, Trường Liễu đã cô phụ lời thỉnh cầu của Minh vương, không thể khiến Trang Bộc rút quân, thật sự vô cùng hổ thẹn…”

“Công chúa ngàn vạn lần đừng nói như vậy.” Phượng Minh vội vã đáp lời, trên mặt lộ vẻ không đành lòng, trầm giọng nói: “Công chúa đã thực hiện lời hứa, hiện tại đến phiên ta hồi báo. Dựa theo ước định, ta còn thiếu công chúa một điều kiện. Chỉ cần công chúa nói ra, cho dù phải mất cả tính mạng, Phượng Minh cũng nhất định thành toàn tâm nguyện của nàng.”

Mắt thấy minh hữu vì mình xuất thủ trong lúc nguy nan mà sắp hương tiêu ngọc tổn, Phượng Minh bi phẫn và hối hận ngập lòng.

Nếu như chính mình không xuất hiện tại Đồng quốc, Trường Liễu bụng mang dạ chửa, có lẽ đã không rơi vào kết cục thế này.

Lời hắn vừa mới nói ra không phải là mấy câu hoa mỹ do bi thương kích động mà thành, ngược lại chính là một quyết định, mặc kệ Trường Liễu có yêu cầu gì, hắn chắc chắn sẽ giúp nàng thực hiện, bất luận cái giá phải trả có đắt như thế nào.

Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể làm để mang lại cho Trường Liễu một tia an ủi sau cuối của cuộc đời.

Song Trường Liễu cao quý chỉ khẽ cong môi, loáng thoáng xuất ra một ý cười rất nhẹ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến vào hư không. Nhẹ nhàng thở dài một hơi, nàng nói, “Vốn là có rất nhiều tâm nguyện, thế nhưng, đã không còn cần thiết nữa.”

Nàng chậm rãi nhấc bàn tay vô lực, đặt trên bụng mình, biểu tình thoáng xẹt qua một tia buồn bã, ”Ngự y nói, đã không còn cảm giác được khí tức của đứa nhỏ.”

“Công chúa!” Phượng Minh nhịn không được, bi thương kêu lên một tiếng.

Trường Liễu miễn cưỡng mỉm cười, “Minh vương không cần thương tâm, sinh tử là do thượng thiên quyết định, bất kể vương tộc hay bình dân, cuối cùng đều phải đi tới con đường này. Thật kỳ quái, trước đây, ta thực sự không quá hiểu được ý tứ trong Quân Ân Lệnh của Tây Lôi vương, ấy vậy mà hiện tại, lại dường như tức thì hiểu rõ. Minh vương,” Nàng chậm rãi vươn tay, nắm lấy bàn tay của Phượng Minh, tựa như dồn tất cả khí lực toàn thân để bảo trì sự lãnh tĩnh cuối cùng, một chữ rồi lại một chữ nói: ”Xin Minh vương, nhất định phải thống nhất thiên hạ.” Đôi con ngươi trong suốt tựa hồ giăng một lớp sương dày của nàng, chăm chú nhìn thẳng vào Phượng Minh.

“Thiên hạ phân chia, dân chúng cực khổ, mà vương tộc cũng giãy dụa giữa khốn cùng.” Vẻ mặt Trường Liễu giống như đang chìm vào một miền ký ức xa xăm nào đó, tầm mắt chuyển về phía xa, lộ vẻ ưu thương sầu muộn, nàng cười nhạt, ”Ta còn nhớ cái ngày phụ vương nghiêm khắc hạ lệnh gả ta cho Khánh Ly, mẫu hậu và đám muội muội đã khóc ngất ở ngoài hành lang, tiếng khóc của bọn họ, cho đến bây giờ dường như ta vẫn còn nghe thấy.”

“Khi ta không đáp ứng gả tới Đồng quốc này, bọn họ cũng từng tận lực bức ép ta phải chấp thuận, rồi ta không chịu, bọn họ lại khóc so với bất cứ ai khác đều thương tâm hơn. Vì để Đồng quốc trở thành đồng minh với Chiêu Bắc, chung thân đại sự của một công chúa có tính là cái gì đâu? Ta chẳng những không trách bọn họ, mà cũng không hề oán hận phụ vương.”

“Khi nào thiên hạ còn chưa thống nhất, các quốc gia tiếp tục phân tranh, sẽ vẫn còn có những công chúa bị xem như hàng hóa gả đi xa xứ giống như ta vậy. Một người rồi lại một người, cứ thế bước trên con đường chẳng khác gì nhau.”

“Cho nên, cầu xin Minh vương…” Thanh âm của Trường Liễu càng ngày càng thấp, càng lúc càng nhẹ. Đôi môi có chút khô khan và rạn nứt của nàng khẽ động, bật ra một tiếng thở dài, “Cầu… xin Minh vương…”

Trường Liễu mở to đôi mắt, nhìn về phía xa xăm bên ngoài khung cửa sổ, dường như nhìn tới cố hương Chiêu Bắc đã bị Nhược Ngôn tàn phá của nàng, sau đó lẳng lặng mà ngừng hô hấp.

Thống nhất thiên hạ.

Bốn chữ cuối cùng này, rốt cục nàng vẫn không thể bật khỏi cánh môi.

Tựa như ngậm chặt tâm nguyện cùng với một đời bi kịch của mình, để nó ngưng kết tại thời khắc ra đi này.

“Công chúa!”

Sau khi bi thương, khiếp sợ và trầm mặc cực độ qua đi, Sư Mẫn bật ra tiếng khóc tan nát cõi lòng, bổ nhào lên người Trường Liễu lúc này đã không còn lấy một hơi thở.

Đám thị nữ xung quanh cũng bắt đầu khóc lớn.

Phượng Minh chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn dung mạo không rõ là bi ai hay thanh thản của Trường Liễu, cùng với đám thị nữ đang thương tâm gào khóc cạnh bên, thật lâu thật lâu vẫn không cách nào nhúc nhích được.

Toàn thân cứ như thể bị đông cứng lại.

Kinh mạch khắp thân thể, tứ chi, thậm chí đến cả nơi sâu nhất là trái tim, cũng đều giống như bị người kéo mất một phần.

Một sinh mệnh trẻ tuổi mất đi, mặc kệ đã chứng kiến bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi một lần bắt gặp, hắn đều sẽ cảm thấy đau thương bi thống ngập lòng.

Mà Trường Liễu ở trong tâm tư hắn, không chỉ là một người bất hạnh.

Vận mệnh của nàng, khiến cho Phượng Minh sâu sắc cảm nhận được, sự bất hạnh tột cùng của một người sinh ra trong cái xã hội này.

Bình dân bị áp bức, quyền quý đi áp bức bình dân, bất kể là ai, cứ gặp phải cảnh thiên hạ loạn ly thì đều thống khổ.

Bình dân bị giày xéo, tàn sát, đưa ra chiến trường.

Đám quyền quý thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị địch quốc bao vây công kích. Sự khủng hoảng trước nguy cơ trở thành nô lệ vong quốc khiến cho bọn họ tùy tiện phóng túng bội phần, vì để tiếp tục sinh tồn, bọn họ thậm chí mang cả nhi tử thân sinh rất mực yêu thương ra làm vật hi sinh, trao đổi lấy một cái bảo đảm cho bản thân mình.

Trường Liễu bất hạnh.

Mà một mảnh ghép còn lại trong cuộc hôn nhân này, Khánh Ly cũng bất hạnh.

Hắn trầm mê Thường Y, thật sự là có nguyên nhân.

Xét cho cùng, thế lực khổng lồ của vương quyền ở các quốc gia, chính là lợi dụng lẫn nhau, âm thầm chiếm đoạt lẫn nhau và đấu tranh không ngừng nghỉ.

Nếu không có một vị quân vương cường đại xuất hiện, để ngăn chặn những loạn lạc này, những mảnh đời bi thảm như Trường Liễu nhất định sẽ còn tiếp tục phát sinh.

“Thống nhất thiên hạ…”

Giữa tiếng khóc rung trời chuyển đất của bọn thị nữ, Phượng Minh dựng thẳng thân mình, đem bốn chữ mà Trường Liễu coi như một trái ô-liu ngậm vào trong miệng, thấp giọng nói ra.

Đôi đồng tử đen láy, dần dần ngưng kết lại rồi xuất ra một tia kiên định vững chắc như bàn thạch.

Thống nhất thiên hạ, đã từng là giấc mộng của Dung Điềm, là cái mà Dung Điềm hướng tới.

Phượng Minh vốn cho rằng, chính mình là vì Dung Điềm nên mới tham dự vào cuộc phân tranh thiên hạ này. Hắn vì sự khoái hoạt của Dung Điềm, cũng như Dung Điềm vì niềm vui của hắn mà nguyện ý gia nhập vào những trò chơi ấu trĩ vậy.

Nhưng hiện tại, sự tình đã đổi thay.

Thiên hạ nhất định phải thống nhất.

Những rối ren hỗn độn khiến cho con người ta phải lang bạt khắp nơi, phải chấm dứt!

Điều này không chỉ vì Dung Điềm, mà càng vì những sinh mệnh thanh xuân tươi đẹp không còn phải ảm đảm trôi đi trong bóng tối mịt mù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play