Lần này tới Vô Lượng Phúc Lâu tuy rằng không có oanh yến kề cận* nhưng khi trở về mọi người đều vui vẻ phấn khởi. Người duy nhất không thoải mái còn có thể là ai khác ngoài Tử Nham? Không thể không lên cùng một xe ngựa với Hạ Địch, trở về cái “nhà giam” tên gọi Đồng An Viện.
Chú thích: Nguyên văn là “Ủng hồng bão lục” 拥红抱绿, hồng và lục là chỉ màu sắc y phục của các cô gái, mà ở đây là ý chỉ kỹ nữ, bốn chữ này miêu tả lại khung cảnh thường thấy trong kỹ viện, vị đại gia hai tay ôm hai mỹ nữ ~~~
Vừa vào đến cửa, Tử Nham liền muốn giải quyết chính sự, yêu cầu Hạ Địch phái người chuyển lời của Minh vương đến Trường Liễu công chúa. Chỉ sợ chậm một chút thì lại rơi vào vuốt sói của tên vương tử hạ lưu này, không biết y còn có thể làm ra chuyện tốt gì nữa.
Đối với chuyện này Hạ Địch lại rất phối hợp, lênh Không Lưu tự mình đi một chuyến, “Lựa lúc bên cạnh nàng không có ai, kín đáo chuyển lời đến công chúa rằng chuyện nàng muốn tìm kiếm cái gì Văn kia, Minh vương sẽ tận lực giúp sức.”
Không Lưu đi rồi, Hạ Địch rốt cuộc giống gỡ lớp mặt nạ xuống, lộ ra bản chất hồ ly, cười híp mắt mở rộng vòng tay nói, “Sứ giả đại nhân, ta đã làm theo mọi điều ngài phân phó, hiện tại chúng ta có thể tâm sự rồi chứ?”
Tử Nham trừng mắt nói, “Muốn tán gẫu cũng chỉ nói chính sự.”
“Tốt, ” Hạ Địch gật đầu nói, “Liền nói chính sự.” Nói đoạn, y đi đến đóng cửa phòng lại, khi trở về liền thích ý duỗi người nằm dài trên đệm êm, vui vẻ vỗ vỗ chỗ trống bên người ý bảo Tử Nham ngồi xuống.
Tử Nham chống lưng ngồi thẳng trước cửa, con ngươi đen như ngọc liếc hắn một cái, miễn bàn có bao nhiêu phẫn nộ.
Tuy rõ ràng đây là thái độ chống đối Hạ Địch, có điều, bộ dạng giận lẫy của Tử Nham trong mắt Hạ Địch lại càng thêm “đáng yêu”, vì thế y cũng lười so đo với Tử Nham, không đem chuyện xé bỏ hiệp ước ra uy hiếp.
“Sứ giả đại nhân nếu muốn nói chính sự, chúng ta sẽ nói chuyện việc làm ăn được không?” Hạ Địch khiêu mi, tựa như say mê theo dõi con mồi, miễn cưỡng nói, “Nguyên tắc làm ăn chính là có qua có lại đúng không? Hôm nay ta mang ngươi đi gặp Minh vương, lại tân tân khổ khổ diễn kịch nửa ngày, còn truyền lời của Trường Liễu công chúa đến cho Minh vương, sau đó lại giúp Minh vương gửi lời đến Trường Liễu công chúa, sứ giả đại nhân, ngươi thiếu nợ ta không ít. Hiện tại ta muốn đòi lại chút vốn liếng, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?”
Tử Nham khinh thường hỏi, “Ngươi muốn như thế nào?”
“Lại nói tiếp, bổn vương tử đã muốn nhiều ngày không được “ôm”* nữ nhân, mà bổn vương tử thân thể cường tráng tinh lực hơn người, từ trước đến nay chưa từng sống thiếu nữ sắc, nếu sứ giả đại nhân đã thiếu nợ nhân tình của ta...”
Chú thích: “Ôm”* ở đây là “ôm” mà lại ko phải là “ôm”:3
“Nói thẳng.” Tử Nham thẳng lưng kiêu hãnh, “Bản sứ giả đã đáp ứng ngươi, để cho ngươi xử trí. Ngươi có lá gan liền thẳng thắn đi.”
Thần thái hiên ngang ngạo nghễ kia lập tức khiến cho vật dưới khố của Hạ Địch nóng lên, cương cứng khó chịu.
Ánh mắt của y đột nhiên biến hóa, sắc bén nguy hiểm.
Khốn khiếp! Nếu không vì cố kỵ lời thề với Hải thần, hắn đã sớm bổ nhào vào nam nhân kiên cường nhưng lại khiến người ta suy nghĩ xa xôi này rồi, sau đó dứt khoát đâm chọc đến khi hắn hôn mê mới thôi.
Có điều trong ba mươi ngày trai giới, tuy rằng không thể giao hoan với người khác, chẳng được cùng ý trung nhân nếm mùi vị thân thể gắn kết chân chính, nhưng nếu như dùng tay an ủi cũng không sao —— đây chắc hẳn là điểm có “nhân tính” nhất trong số những quy củ chết tiệt kia.
Thế nhưng cũng cần có sự ưng thuận, phối hợp của đối phương...
Hạ Địch nhắm mắt ngẫm nghĩ một hồi, khi mở mắt ra liền lấy ngữ khí dứt khoát, quyết liệt như đang ra lệnh: “Ta muốn ngươi dùng tay giúp bản vương tử an ủi!”
“Cái gì?”
“Lấy tay an ủi bản vương tử.” Thanh âm lại cao thêm một quãng~
“An ủi người cái gì?”
Nghe ngữ khí của Tử Nham, Hạ Địch cũng đoán được hắn đây không phải là đang giả ngu, mà là một tên ngây thơ hàng thật giá thật! Hạ Địch trợn tròn mắt, cổ quái nhìn hắn chòng chọc, khó mà tin nổi, phải xác định lại, “Ngươi thật sự không biết?”
Tử Nham cả giận nói, “Ngươi đâu có nói rõ ràng! Nói lại đi, sao lại cần an ủi?”
Hạ Địch không nén được phá lên cười khùng khục, gần như là cười lăn cười bò trên tấm đệm...
Đối tượng y coi trọng lại là nam nhân thuần khiết hiếm thấy, thiên chân vô tà nhất trên đời này, con người đáng thương ấy làm cách nào mà trưởng thành được vậy?
Cười đủ rồi mới phát hiện Tử Nham ngồi xếp bằng ở kia mặt mũi đã xanh lét, đang nhắm chặt hai mắt dưỡng thần, tỏ vẻ: ta không thèm quản ngươi nổi điên như thế nào.
Hạ Địch trên mặt vẫn vương ý cười, vội vã bước qua, đưa tay áp lên hai má Tử Nham, Tử Nham khẽ co người lại một chút, có lẽ rất muốn kháng cự, nhưng sau khi phản xạ mới ý thức được đành từ bỏ, tiếp tục lẳng lặng ngồi bất động.
Hạ Địch cảm thụ đường nét khuôn mặt dưới lòng bàn tay mình.
“Vương tử điện hạ thấy như vậy thú vị lắm sao?” Tử Nham thanh âm đè nén mở miệng hỏi.
“Sứ giả đại nhân có thấy hôn môi thú vị không?” Hạ Địch khiêu khích đáp lại.
Tử Nhâm thân thể cứng ngắc, nửa ngày không lên tiếng.
Hạ Địch tiến lại nhích gần thêm chút nữa, một tay chống vào vách tường để tránh người kia đào tẩu. Y chậm rãi áp sát, hơi thở phả vào vành tai mẫn cảm, “Tử Nham, ta muốn hôn ngươi, được không?”
Thanh âm mị hoặc cùng hơi thở nóng kinh người kia đều khiến Tử Nham nhớ tới nụ hôn sâu từng khiến hai chân hắn mềm nhũn trong trí nhớ…
Tên cướp biển chết tiệt này!
Tử Nham chỉ ước gì có tia sét đánh thẳng vào não hắn ngay lập tức, để hắn quên luôn cảm giác đó. Thế nhưng thân thể giống như tờ giấy trắng đã bị phủ kín những giấu vết lạ lẫm, khó lòng quên đi. Chỉ cần Hạ Địch nhắc đến, hắn liền vô cùng xấu hổ phát hiện ra rằng thân thể mình vẫn nhớ rõ cảm giác dâm mỹ đó.
“Lúc ta hôn ngươi, ngươi rõ ràng cũng có cảm giác.”
“Nói bậy.”
Hạ Địch thổi khẽ lên cổ hắn, hơi thở chậm rãi mơn man hướng dần lên trên, khuôn mặt ửng hồng bị hơi thở ấm áp kia bất ngờ tập kích.
Sự rung động rất nhẹ, rất khẽ này lại gợi đến cảm giác toàn thân run rẩy trong trí nhớ Tử Nham, trên môi giống như đã bị bao phủ cảm giác ướt át, ấm áp.
Hạ Địch giảo hoạt cười, thấp giọng thì thầm, “Nếu ngươi còn muốn tiếp tục làm một thị vệ trung thành tận tâm của Minh vương thì ngoan ngoãn một chút, đừng lộn xộn.”
Cứ như vậy, từng chút từng chút xâm chiếm, khiến cho cả gương mặt đều nhiễm độ ấm từ môi y.
Cánh môi lướt trên da thịt như một hành trình chậm rãi mà đã xác định rõ mục tiêu. Tử Nham biết rõ y sẽ chiếm lấy đôi môi của mình, tựa như trong ký ức, đốt lên những xúc cảm đáng sợ, ý thức lúc này đã mơ hồ, từng tấc từng tấc trên cơ thể tựa như bị sét đánh trúng, nóng bỏng đến muốn thiêu cháy cả bản thân,
Hắn cố gắng che giấu vẻ sợ sệt, tựa như trước mắt là địch nhân cường đại, hắn phải đối mặt, không được sợ hãi, quyết không trốn chạy, hắn cố gắng khống chế hô hấp ổn định, từng dây thần kinh đều căng thẳng như đang đứng trước một trận quyết đấu.
Hai cánh môi nhạt màu, vì căng thẳng mà khe khẽ rung động, toát lên vẻ quyến rũ lạ thường.
Cốc! Cốc cốc cốc!
Ngay tại thời khắc mấu chốt, tiếng gõ cửa thình lình vang lên với tần suất như muốn bức Hạ Địch phát điên.
Thân thể Tử Nham run lên, hai mắt mở to đến cực hạn, vội vàng đẩy Hạ Địch đang dán lên người mình ra, hô hấp nặng nề tựa như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
“Vào đi!” Hạ Địch ôm một bụng nghẹn khuất vì chuyện tốt bị phá ngang, hung hăng trợn mắt nhìn Không Lưu đang tiến vào, nghiến lợi nói, “Có chuyện gì quan trọng sao? Nếu không đừng gõ cửa quấy rầy.”
Không Lưu nhìn ánh mắt bừng cháy của y, yên lặng lui về phía sau nửa bước, hít vào một hơi rồi mới tiếp tục bẩm báo, “Vương tử, Trường Liễu công chúa chúa đang ở bên ngoài, nàng có chuyện quan trọng cần gặp mặt vương tử ngay lập tức.”
“Ước định với Minh vương đều tốt đẹp, Minh vương cũng đáp ứng tìm văn lan cho nàng, nàng còn muốn cái gì? Có chuyện gì quan trọng chứ?”
“Chính là chuyện liên quan đến Văn Lan,” Không Lưu nghiêm nét mặt nói, “Trường Liễu công chúa nói, nàng chưa từng nghe đến văn lan, từ trước đến nay cũng không hề nhờ cậy bất kỳ kẻ nào tìm văn lan cho nàng.”
“Có chuyện như vậy?” Tử Nham hồi phục tinh thần, xoay người lại, “Chẳng lẽ Đỗ Phong lừa gạt Minh Vương? vì sao hắn phải làm vậy?”
Hạ Địch cũng thấy có điểm đáng ngờ. Hắn không hứng thú với chuyện có nam nhân chạy đến lừa gạt Minh vương, nhưng dù sao đây cũng là lợi thế hắn có thể dùng để gia tăng sự khống chế với Tử Nham, không ngại tận dụng.
Liếc nhìn sắc mặt Tử Nham lúc này, Hạ Địch bày ra vẻ nghiêm túc, “Lập tức mời Công chúa Trường Liễu vào, bản vương tử muốn hỏi rõ ràng chuyện này.”
HOÀN QUYỂN 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT