Không ngoài sở liệu, sau khi hồi phủ, bọn họ bước chân vào tiểu viện đã thấy Dung Điềm chờ sẵn.
Dường như vừa mới tắm rửa xong, trên người y khoác một tấm trường bào, cổ áo để mở, cơ ngực nửa kín nửa hở, y phục đơn giản không che được hết thân hình cường tráng, gợi cảm đến tiêu hồn.
Phượng Minh vừa vào cửa liền được ngắm cảnh đẹp ý vui, cao hứng chạy tới, “Đoán xem hôm nay bọn ta đã làm những gì?”
Dung Điềm cười yêu chiều, “Ngoài chơi ra ngươi còn có thể làm cái gì?”. Nói xong liền đưa tay ôm Phượng Minh vào lòng, chậm rãi giúp hắn xoa bóp đi chân nhỏ đang mỏi rã rời.
Phượng Minh thoải mái kêu hừ hừ hai tiếng, thấp giọng khen, “Dung Điềm, ngươi nếu không làm Đại vương cũng có thể mở một phòng mát xa đấm bóp, làm một ông chủ kiêm nhân viên tay nghề cao.” Hắn ngồi nhổm dậy, ôm lấy cổ Dung Điềm, làm mặt nghiêm túc, “Hôm nay chúng ta không chỉ có đi chơi đâu, còn làm được rất nhiều chuyện, đầu tiên...”
“Đầu tiên đi đến xưởng đúc gặp Hồng Vũ, sau đó đến thăm thuyền đoàn, Liệt Trung Thạch còn đưa trả cái tráp gỗ kia.” Dung Điềm tiếp lời nói, “Ta cũng biết ngươi không thích thú gì nó, ta còn biết ai mang cái tráp gỗ kia về.”
Phượng Minh thống suốt, Dung Hổ về trước bọn họ, đương nhiên sẽ đem nhất cử nhất động của mình mách với Dung Điềm.
Máy bắn đá [1] là cái gì?”
“Hả?”
Dung Điềm không nhịn được gõ đầu hắn một cái, “Máy bắn đá, hôm nay thiếu chút nữa ngươi đã khoe khoang với Hồng Vũ đó.”
“A! Cái đó hả?”
Phượng Minh làm mặt quỷ, “Dung Hổ thật là tinh ý, hắn đã mách với ngươi chuyện về máy bắn đá rồi? Hắc hắc, tại sao trước đây ta không nghĩ ra mấy thứ này có thể giúp ngươi rất nhiều nhỉ? Máy bắn đá là một loại vũ khí, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy, có thể bắn một tảng đả rất lớn hoặc pháo đạn vào trận địa của địch.”
Tùy tiện tìm giấy bút, vẽ nguệch ngoạc mấy nét.
Hiểu biết của hắn về máy bắn đá cũng chỉ dừng ở việc trước đây từng xem những bộ phim về chiến tranh cổ đại trên TV, nhất là người La Mã cổ đại đánh giặc, công thành đều dùng đến, mấy trăm máy bắn đá cùng nhau khai hỏa, đánh cho thành cũng sập, khung cảnh này vô cùng hùng tráng, khắc sâu vào trong trí óc Phượng Minh.
Thế nhưng chế tác như thế nào, Phượng Minh cũng không nắm rõ.
May mắn cái bập bênh thì đơn giản hơn nhiều, nói trắng ra là một tấm ván cỡ lớn thôi.
Ưu thế của Phượng Minh so với người cổ đại chính là hắn được giáo dục bằng hệ thống khoa học giáo dục của hiện đại, nhất là những môn như hóa học, vật lý, trước đây đọc sách cũng không ngờ rằng những nguyên lý thoạt nhìn nhàm chán này có ngày lại hữu dụng như vậy.
Trong đầu tưởng tượng ra hình dáng của máy bắn đá, hắn cố gắng vắt óc liên hệ thứ này với những kiến thức ứng dụng thực tiễn mà thầy giáo từng nói qua.
Tờ giấy bị vẽ thành nhàu nát, lại đổi một tờ khác, liều mạng gãi đầu gãi tai hồi tưởng lại lời thầy giáo trước kia, vẽ tới vẽ lui vài lần, cuối cùng chỉ vào một bức vẽ thoạt nhìn không tệ (lắm) “Ta nghĩ, đại khái là như thế này.”
Dung Điềm cúi đầu nhìn, thật sự không dám khen ngợi tranh vẽ của người yêu, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Có điều, y cũng mơ hồ phác họa trong đầu được hình dáng của nó.
Dung Điềm cau mày nói, “Chỉ dựa vào thứ này, tại sao tảng đá lớn có thể bay đi xa được?”
Bởi vì cái chỗ này càng dài thì lực càng lớn, đây lànguyên lý đòn bẩy. Ngươi có hiểu không?”Thấy Dung Điềm híp mắt cảnh cáo, Phượng Minh vội vàng bồi tội bằng khuôn mặt tươi cười, “Hiu hiu, ngươi đương nhiên không hiểu rồi. Ta cũng không biết làm thế nào để giải thích với ngươi. Dù sao chỉ có thể nói là, đồ vật này lợi dụng khoảng cách ở chỗ này càng xa, thì phía bên kia lực tung lên càng lớn, hiểu? Ngươi có hiểu không? Ai, vấn đề này nếu nói cho Tam công chúa, nàng sẽ lập tức hiểu ngay, nàng thật sự say mê nghiên cứu khoa học. Về vấn đề đòn bẩy này, năm đó lúc ta ở Phồn Giai, còn...”
Thanh âm của Phượng Minh bỗng nhiên nghẹn lại.
Dung Điềm thấy hắn sắc mặt trở nên kỳ quái, quan tâm hỏi “Sao vậy?”
“Hức…Ta nói cho ngươi biết một chuyện, hình như năm đó ta từng cùng Nhược Ngôn thảo luận về nguyên lý này, ngươi đừng giận ta nha?” Phượng Minh vẻ mặt lo lắng bất an, “Năm đó ta còn chưa hiểu chuyện, không biết đây là loại chuyện quốc gia cơ mật, hơn nữa, khi đó ngươi còn lừa ta đi sứ Phồn Giai…”
Ngón tay Dung Điềm nhẹ nhàng đặt lên môi hắn, cười nhẹ nhàng như nước, “Ta sao có thể giận ngươi? Ngươi thông minh như vậy, còn có thể thắng được Nhược Ngôn, ta vui mừng còn không hết nữa là.”
Phượng Minh lập tức vui vẻ trở lại, vui sướng hài lòng cắn ngón tay của Dung Điềm, khẽ mút một hồi, thỏ thẻ như muốn lấy công chuộc tội, “Vì ngươi, ta nhất định sẽ nghiên cứu máy bắn đá thật tốt, chế tạo cho ngươi những vũ khí cường đại nhất, đánh bại Nhược Ngôn.”
Lời thề hẹn nghiêm túc như vậy chẳng hợp với tác phong của Phượng Minh chút nào, ngược lại chọc cho Dung Điềm bật cười, “Vậy ngươi nghiên cứu cho tốt đi. Nói không chừng sau này ngươi còn có thể ra chiến trường đấy.”
Phượng Minh vỗ ngực, bộ dạng tự tin ngút trời, “Ta đương nhiên có thể ra chiến trường. Dù là dựa vào kiếm thuật ngày một tiến bộ của ta, hay là binh pháp ảo diệu tinh túy, ta đều có đủ tư cách để làm một vị tướng quân thống lĩnh đại quân.”
Dung Điềm sảng khoái cười to, xoa đầu hắn, “Đợi đến khi ngươi đối mặt với chiến tranh rồi lại mạnh miệng. Có điều, ta tuyệt không mong ngươi thật sự gặp phải.”
Khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh, thấy trên mặt Phượng Minh không giấu được vẻ mệt mỏi, dứt khoát ôm hắn đặt xuống giường, ngồi bên cạnh hắn, “Buổi chiều đã đi đâu?”
Nhắc tới buổi chiều, Phượng Minh nhanh chóng kể lại chuyện Lão bản của Phúc Khí môn thu nhận Thu Nguyệt làm đồ đệ.
Dung Điềm cũng từng nghe đến Đế tử sắc, kinh ngạc thốt lên, “Thật sự có chuyện như vậy sao?”
“Ưm, rất thần kỳ đúng không? Ta cũng không nghĩ rằng nguyên lai còn có chuyện thu đồ đệ như vậy, có điều, vậy cũng tốt, Thu Nguyệt bái sư, không lâu sau sẽ lại tinh thông thêm một nghề, sau này có thể mở một cái phường dệt vải thật lớn, mỗi ngày thu bội tiền ha.”
Dung Điềm lại nghiêm túc hỏi, “Đệ tử của các thợ thủ công, thông thường chắc chắn sẽ không bị gọi đi xung quân, hiện giờ Đồng Quốc đại vương bắt cả những người này xung đi biên cảnh, có thể thấy được Đồng Quốc bề ngoài có vẻ thịnh vượng, kỳ thật họa ngầm trùng điệp, dân chúng đại đa số đều thấy bất an, nếu không, tại sao vị lão bản Phúc Khí Môn kia lại muốn chọn Thu Nguyệt, mà không tìm kiếm đồ đệ của mình ở trong nước”
Phượng Mình nghiêng nghiêng cái đầu, “Còn không phải vởi vì thấy ta là Tiêu gia Thiếu chủ, chắc chắn sẽ dễ dàng đến được Đan Lâm hải vực, lấy được vỏ sò tím, hơn nữa còn bởi vì Thu Nguyệt đoán trúng nguyên liệu làm ra Đế tử sắc sao?”
“Đây cũng chỉ là hai nguyên nhân trong đó thôi,” Dung Điềm trầm ngâm suy nghĩ, “Thiên hạ sắp đại loạn, mọi người đều mơ hồ hoang mang, giống như trước cơn đại hồng thủy, chim thú đều muốn tìm đến đỉnh núi đủ cao để tránh lũ.”
Có chỗ dựa vững chắc cường đại là Dung Điềm Tây Lôi vương, còn có Minh Vương Thiếu chủ cùng tài sản khổng lồ của Tiêu gia, đương nhiên là đỉnh núi cao cao, chỗ trú lý tưởng.
“Phúc gia có thể thu được đồ đệ, vừa để Đế tử sắc không thất truyền, lại có thể đặt quan hệ cùng Tiêu gia, nhất cử lưỡng tiện, Lão bản của Phúc Khí Môn đương nhiên phải nắm chắc cơ hội này.” Dung Điềm phân tích của nhất châm kiến huyết. [2]
[2] Nhất châm kiếm huyết: gãi đúng chỗ ngứa, nói trúng tim đen, lời nói sắc bén.
Phượng Minh cái hiểu cái không, vò đầu nói, “Phức tạp như thế sao? Ta thấy người nọ rất già, nói chuyện lại còn dài dòng, đầu óc sẽ không tính toán được nhiều như vậy chứ?”
Dung Điềm vốn muốn để hắn nghỉ ngơi, nhưng thấy hắn vò đầu bứt tóc, bộ dáng ngốc ngốc dáng yêu, nhịn không được lại muốn đùa giỡn, đưa ngón tay gãi gãi cằm hắn, “Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, trên chặng đường phía trước sẽ có không ít người dùng đủ loại phương pháp thăm dò ngươi, muốn tiếp xúc với ngươi.”
“Thăm dò ta?”
“Bởi vì xem trọng nhân cách của ngươi, sẽ muốn đi theo ngươi. Rất nhiều người muốn trèo lên thuyền lớn Tiêu gia, giữa loạn thế xuất anh hùng.” Dung Điềm nói, “Chiêu hiền nạp sĩ, tập hợp nhân tài, đây chẳng phải chính là ý nghĩa của Quân Ân Lệnh mà chúng ta nói hay sao? Ta đã lan truyền Quân Ân Lệnh ra ngoài, ngươi lại đứng giữa yến hội Đồng Quốc tuyên bố, những lời ngươi nói, nhất định sẽ được lan đi rộng khắp. Sau này ngươi cứ chờ đủ loại người tới tìm đi.”
Phượng Minh há hốc miệng.
Tương lai tươi sáng đó, còn không phải là giống như Mạnh Thường Quân [3] trong lịch sử sao?
Môn khách ba ngàn, trước cửa ngựa xe như nước.
Nhiệm vụ này cũng thật sự vô cùng gian khổ, nghe nói Mạnh Thường Quân kết cục không hề hay ho... Không phải là chết vì mệt chứ?
Hắn nhăn mặt, quay sang nói với Dung Điềm, “Ta có thể không? Ta vẫn luôn cảm thấy những người này thông minh hơn ta rất nhiều, ngươi xem, lão nhân gia kia nói hai câu ba câu liền lừa mất Thu Nguyệt đi làm đệ tử hắn, nếu ngươi không vạch trần, ta còn không biết hắn bất tri bất giác đã đặt quan hệ với Tiêu Gia, vô duyên vô cớ lại làm chỗ dựa cho người ta. Sớm biết vậy liền kỳ kèo với hắn một chút về phí bảo hộ rồi.”
Hắn gập ngón tay, tính toán từng cái từng cái, “Ta phải giao du với Đồng Quốc quý tộc, phải đi khắp các quốc gia, phải khai thác tuyến đường vận chuyển song lượng sa, phải quản lý Tiêu gia sản nghiệp, phải giúp ngươi nghiên cứu cấu tạo của máy bắn đá, phải giúp Vũ Khiêm suy tính chuyện chế tạo khải giáp[4], còn chuyện vải vóc của Thu Nguyệt nữa…” Trong đầu hắn bất chợt lóe lên cái gì đó, Phượng Minh bỗng im bặt.
Thứ kia như hào quang lóe lên đùa giỡn hắn, rồi nhanh chóng biến mất, tất cả lại chìm trong bóng đêm. Hắn tựa hồ cảm thấy đây là chìa khóa tháo gỡ những vướng bận, là đáp án của bài toán khó, nhưng vươn tay cũng không bắt được thứ gì.
Nghiền ngẫm đến mức mi tâm nhíu chặt lại.
Dung Điềm sợ rằng hắn có chuyện gì, lo lắng hỏi, “Sao vậy?”
Phượng Minh lắc lắc đầu, có lẽ hi vọng muốn kiếm đào sâu vào linh cảm bất chợt vừa mới nảy ra này, mờ mịt hỏi Dung Điềm, “Ta vừa nói những gì?”
Dung Điềm trí nhớ hơn người, lập tức nhắc lại không thiếu một chữ, “Ngươi phải giao du với Đồng Quốc quý tộc, phải đi khắp các quốc gia, phải khai thác tuyến đường vận chuyển song lượng sa, phải quản lý Tiêu gia sản nghiệp, phải giúp ta nghiên cứu cấu tạo của máy bắn đá, phải giúp Vũ Khiêm suy tính chuyện chế tạo khải giáp, còn chuyện vải vóc của Thu Nguyệt nữa, rốt cuộc ngươi sao vậy?”
Hai chữ “Khải giáp” và “Vải vóc” vừa lọt vào tai, Phượng Minh trong lòng lại chấn động, linh cảm lóe lên như dòng điện, nhưng lần này rốt cuộc hắn cũng bắt được!
Phượng Minh kích động nhảy xuống giường, “Ta nghĩ ra rồi!”
Dung Điềm hỏi, “Nghĩ ra cái gì?”
“Khải giáp! Vải vóc!” Phượng Minh ôm Dung Điềm, nhảy nhót vui vẻ như một con thỏ, “Ngươi còn không biết sao?.
Dung Điềm cau mày hỏi,” Biết cái gì?”
Phượng Minh kêu lên, “Giáp vải! Giáp lụa! [3] người thời Thanh từng dùng vải làm hộ giáp, hiệu quả rất tốt, không nhất thiết phải dùng kim loại như đồng, sắt. Ngươi xem TV... À, ngươi không biết đến thiết bị điện, nhưng mà thật sự là người nhà Thanh đã dùng vải bông làm hộ giáp, ta trước kia từng xem kênh khoa học kỹ thuật, còn có nói đến nguyên lý dùng miên giáp làm áo chống đạn, rất hiện đại. Dung Điềm, đại quân của chúng ta sẽ biến thành quân đội duy nhất trong thiên hạ này được trang bị đầy đù hộ giáp rồi! Thật là, tại sao đến giờ ta mới nhớ tới chứ?”
Dung Hổ đứng ngoài nghe thấy tiếng động quá lớn, xốc rèm tiến vào, “Minh vương sao vậy?”
Dung Điềm đứng ở bên giường, bị Phượng Minh nhảy nhảy nhót nhót ôm hôn, đu bám, nghe vậy chỉ biết xoay đầu lại cười khổ, “Hắn nói muốn dùng vải thay thế cho kim loại để làm khải giáp…”
***
Trong bóng đêm đen đặc, Liệt Nhi hô hấp khó khăn, chậm rãi tỉnh lại.
Hai mắt còn chưa nhìn rõ ràng, thần kinh đình trệ đã truyền lại phán đoán- chỗ ở hiện tại của hắn đã không còn là cái hầm tối tăm ngột ngạt lúc đầu nữa.
Bên dưới truyền đến cảm giác chòng chành không khỏi khiến hắn đoán rằng nơi đây là trên một con thuyền.
Nơi trú ẩn của Dư Lãng lại chuyển sang trên A Mạn giang sao?
Một con thuyền di động quả thực có tính linh hoạt hơn, thuận tiện trốn tránh sự vây bắt của địch nhân.
Như vậy… chẳng lẽ Vĩnh Dật đã nắm được hành tung của Dư Lãng, hơn nữa còn bắt đầu triển khai hành động?
Liệt Nhi một bên cố gắng khiến cho đầu óc tỉnh táo để có thể suy xét thấu đáo tình cảnh hiện tại của mình, một bên nhắm mắt lại, đẩy cái châm đang cắm trên cánh tay mình vào sâu hơn nữa.
Hắn đè nén hô hấp, cảm giác đau đớn khi mũi châm đâm sâu vào máu thịt truyền tới tận đỉnh đầu, nhưng chỉ có như vậy mới giúp hắn tiếp tục bảo trì thanh tỉnh để suy nghĩ.
Dư Lãng giỏi dụng dược.
Dùng dược khống chế người còn hữu hiệu hơn xiềng xích. Bởi vì một người bị xích lại còn có cơ hội chạy trốn, nhưng một người thần trí hôn mê, thì trong đầu ngay cả một ý niệm phản kháng cũng không có.
Từ khi Liệt Nhi thất thủ bị bắt tới đây, cơ hồ mỗi ngày đều bị ép dùng dược do đích thân Dư Lãng chế. Hiện tại tuy rằng thân thể không bị ăn mòn giống như xuân dược, nhưng nhiều ngày liên tục bị trút vào cổ họng thứ thuốc màu xanh biếc mùi vị nồng hắc, càng khiến cho thân thể của Liệt Nhi dễ lâm vào trạng thái mê man.
Mỗi ngày đều trải qua phân nửa thời gian trong trạng thái mê man, cho dù tỉnh lại, tay chân cũng vô lực, chỉ có thể tùy ý Dư Lãng thao túng.
Điều khiến Lạc Nhi lo lắng nhất chính là để Dư Lãng dùng thuốc khống chế nhiều ngày, cuối cùng thần trí mê muội, bản thân sẽ trở thành quân cờ bị Dư Lãng điều khiển.
Tuy rằng tin chắc Vĩnh Dật sẽ tìm được mình, nhưng hắn vẫn phải tự cứu lấy mình trước khi đánh mất tỉnh táo.
Trời cao có lòng, ở trong cảnh cầm tù tưởng như không có chút hi vọng đào thoát nào, hắn lại tìm được một cây kim châm dài một tấc dưới hầm ngầm.
Châm thẳng cây kim vào cánh tay, không thừa chút nào ngoài da thịt, che giấu dưới tay áo.
Thứ đau đớn thể xác này giúp Liệt Nhi không ít, nhờ vào ý chí phản kháng cường đại cùng đau đớn không ngừng dưới cánh tay, hiện tại Liệt Nhi rốt cuộc có thể tỉnh táo lại trước thời gian Dư Lãng tiếp tục dùng dược.
Đây có lẽ là cơ hội duy nhất để thoát khỏi sự khống chế của Dư Lãng.
Nghe tiếng bước chân ngày càng đến gần, Liệt Nhi nhanh chóng nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, giả bộ vẫn đang hôn mê.
Một đôi tay ấm áp khẽ vuốt ve mơn trớn trên người hắn, sau đó, lẳng lặng dừng lại phía sau tai hắn.
Một luồng hơi nóng chậm rãi tới gần khuôn mặt hắn.
Liệt Nhi có thể ngửi ra đó là hơi thở của Dư Lãng.
Cánh môi của nam nhân chạm thật khẽ lên da thịt, động tác cẩn thận đó tựa như sợ làm hắn tỉnh dậy. Dư Lãng vươn đầu lưỡi ra, đặt vào khe hở giữa hai cánh môi của Liệt Nhi, cậy mở phòng tuyến mềm mại, đầu lưỡi y mềm mại, khiêu vũ trong khoang miệng hắn.
Liệt Nhi dùng hết ý chí của mình mới có thể tiếp tục duy trì trạng thái thả lỏng trên khuôn mặt. Hơn thở nặng nề của Dư Lãng phả lên khuôn mặt hắn, bao trùm lấy ý thức của hắn, khoảng cách gần kề thiếu chút nữa đã khiến cho nhịp tim hắn hỗn loạn.
“Liệt Nhi...”
Dư Lãng khẽ gọi tên của hắn.
Trong lòng Liệt Nhi thoáng hoảng hốt, nhưng kịp thời nhận ra không phải hắn nhìn thấu lớp ngụy trang của mình, chỉ là vô thức mà gọi tên mình thôi.
Chuyện như vậy cũng không phải hôm nay mới bắt đầu, từ mấy ngày trước, khi Liệt Nhi bắt đầu giãy giụa tỉnh lại trước thời gian thuốc mê hết hiệu quả, hắn liền phát hiện Dư Lãng thường thích lợi dụng lúc mình còn hôn mê để âu yếm, kề cận mình.
Động tác của y không chút dâm dục, tựa hồ không phải để đạt được dục vọng. Động tác vuốt ve cũng chỉ giới hạn ở hai má, trên cổ, hoặc là ngón tay bàn chân, nếu như y thừa dịp Liệt Nhi hôn mê mà trút hết xiêm y trên người, chỉ sợ đã sớm phát hiện lỗ châm trên cánh tay của Liệt Nhi.
“Cộc cộc” thanh âm gõ cửa truyền đến từ bên ngoài khoang thuyền.
Liệt Nhi cảm giác được Dư Lãng buông lỏng cái ôm, mặt hướng ra phía ngoài.
“Vào đi.” Dư Lãng thấp giọng cho phép.
Sau tiếng đẩy cửa, mọt giọng nói ổn trọng già dặn vang lên, điềm đạm gọi hai tiếng “Công tử.”
Chỉ nói hai chữ, sau đó ngừng lại, chờ đợi chỉ thị của Dư Lãng.
Những ngày bị Dư Lãng nhốt trong hầm, đôi khi Liệt Nhi cũng được gặp người bên cạnh y, đây chắc là một trong những tâm phúc của Dư Lãng, mang máng nhớ rằng Dư Lãng từng gọi hắn là Thước Phục.
Dư Lãng thản nhiên nói, “Có điều gì cứ nói đi. Hắn mới uống thuốc không lâu, còn đang ngủ say, sẽ không nghe thấy.”
“Đã rõ.” Thước Phục lúc này mới rành mạch bẩm báo, “Thuộc hạ đã điều tra rõ, Tây Lôi Minh vương trước mắt sẽ không rời khỏi Đồng Trạch, xem ra hắn sẽ lưu lại đến sau lễ mừng sinh thần của Đồng Quốc Đại vương Khánh Đỉnh. Bên cạnh hắn vẫn như trước, có Tiêu gia sát thủ đoàn cùng đoàn hộ vệ Tây Lôi do Dung Hổ phụ trách, theo lời mời của Khánh Chương tạm thời hắn ở tại Hợp Khánh Vương phủ, được bảo hộ tuyệt đối.”
“Tuyệt đối bảo hộ?” tiếng cười khẽ của y truyền đến bên tai Liệt Nhi, “Nếu bọn chúng thực sự nghĩ như thế, vậy thì càng hợp ý ta.”
“Kế sách của công tử thật tuyệt diệu, lũ ngu đó có nghĩ nát óc cũng không ra. Chỉ sợ đến ngày Minh vương phát độc, bọn chúng mới vỡ lẽ.”
Thân thể Liệt Nhi run rẩy rất mạnh, hô hấp không theo sự kìm hãm mà nghẹn lại, hai mắt trộm mở ra ti hí.
May là lúc này Dư Lãng đang đưa lưng về phía hắn để nói chuyện với thuộc hạ của y, nên không hề phát hiện.
Minh vương phát độc.
Ánh mắt tàn nhẫn của Dư Lãng khi nhắc đến Minh vương hiện lên trong đầu Liệt Nhi.
Người này từng nói y sẽ hủy diệt bất luận kẻ nào cản trở đại nghiệp thống nhất thiên hạ của Ly Quốc... Chẳng lẽ... y đã xuống tay với Minh vương.
Trái tim đập loạn trong lồng ngực, phát ra tiếng bùm bụp chấn động màng nhĩ, khiến Liệt Nhi e sợ Dư lãng sẽ phát giác mà quay đầu xem xét tình huống của hắn lúc này.
Hắn tận lực thả lỏng thân thể, nhắm mắt lại, hy vọng hai người kia tiếp tục trò chuyện.
Tựa hồ thần linh phù hộ, Thước Phục thật sự tiếp tục nói về chuyện của Minh Vương, giản lược đến phát sầu, “Có điều, từ khi công tử giả mạo Đỗ Phong để gặp mặt Tây Lôi Minh vương, đã qua không ít ngày, nhưng có vẻ như hắn vẫn không có biện pháp gì để lấy được văn lan kia. Theo thuộc hạ thấy, không bằng công tử chỉ việc lấy danh nghĩa của Đỗ Phong gửi một chậu văn lan đến đó, để cho hắn gặp được loài hoa kia, lập tức trúng độc là được.”
Đến lúc này, tuy rằng Liệt Nhi vẫn chưa biết rốt cuộc Dư Lãng dùng độc gì với Minh vương, thế nhưng cũng đoán được văn lan nhất định là mấu chốt trong kế sách của y.
Nghe tên thuộc hạ kia nói muốn thúc đẩy việc đưa văn lan đến, với tính cách hoạt bát lại hiếu kỳ của Minh vương, không chừng sẽ thực sự đụng đến, vậy thì nguy rồi.
Liệt Nhi nhất thời càng thêm căng thẳng.
Dữ Lãng cười tà, có chút tự phụ nói, “Không cần thiết phải như vậy, ta đã dùng kỹ thuật thổi tiêu khiến cho hắn muốn học theo, sau khi nhận được Ngọc Tiêu ta đưa, sẽ thường xuyên luyện tập. Cây tiêu kia được ta ngâm dược lâu ngày, trầm ngọc dễ bong, chạm vào môi sẽ rơi ra một chút. Mỗi lần hắn thổi tiêu lại thêm một chút bột phấn trầm ngọc rơi vào trong miệng, lâu ngày, dược tính trầm ngọc sẽ tích tụ trong cơ thể. Ít nhất chuyện còn lại liên quan đến văn lan, hãy để Diêu Duệ phu nhân giúp chúng ta một tay.”
Thước Phục tựa hồ còn chưa an tâm, chần chừ nói, “Thuộc hạ nghe nói Diêu Duệ phu nhân tính tình cổ quái, chưa chắc sẽ đưa văn lan cho Minh Vương, nếu không tại sao đến nay độc còn chưa phát?”
“Dù cho tính tình cổ quái thì nàng cũng là mẹ đẻ của Minh vương, chỉ cần con trai khăng khăng muốn xin, cuối cùng nàng cũng sẽ đáp ứng thôi.” Dư Lãng nói như đinh đóng cột, “Minh Vương cũng là một kẻ luôn thích hành hiệp trượng nghĩa, chuyện hắn đã hứa hẹn với người khác, tuyệt đối sẽ không quên. Nếu đã đáp ứng lời ta, ta đảm bảo hắn sẽ quấn lấy Diêu Duệ phu nhân đòi được văn lan. Yên tâm đi, sớm muộn gì hắn cũng tự mình hạ độc mình. Hiện tại tình hình bất ổn, chúng ta nếu tùy tiện hành động, ngược lại càng dễ để lộ dấu vết.”
Thước Phục nể phục nói, “Đúng vậy, công tử quả nhiên lo nghĩ chu toàn.”
Liệt Nhi năm đó lăn lộn khắp nơi học hỏi đủ điều, cũng có chút hiểu biết về dược lý, nghe đến đó liền bừng tỉnh đại ngộ.
Dư Lãng đã dùng phương thức hỗn độc, lợi dụng hai thứ không có độc tính, nhưng khi gặp nhau sẽ biến thành kịch độc.
Dư Lãng cũng chỉ có thể dùng phương pháp quỷ quyệt như thế mới đột phá được tầng tầng lớp lớp hộ vệ bên người Minh vương để bất ngờ xuống tay hạ độc.
Trầm ngọc cùng văn lan, tuy rằng nghe tên rất xa lạ, nhưng nếu được Dư Lãng chọn để đối phó với Minh vương thì vừa nghĩ đã biết không phải thứ gì tốt.
Xem ra hiện tại Minh vương đã tiếp xúc với trầm ngọc, nhưng lại ngây thơ hoàn toàn không biết mình đã rơi vào hiểm cảnh, nếu như sau đó lại gặp văn lan, khó có thể tưởng tượng được hậu quả.
Nhất định phải mau chóng cảnh cáo Minh vương!
Trong lòng Liệt Nhi cồn cào căng thẳng như bị mèo cào, thân thể lại co cứng không được nhúc nhích khiến hắn càng thêm lo lắng bất an.
Dư Lãng cùng Thước Phục trao đổi thêm vì tình hình các nước, nói đến Ly Vương lúc trước rời đến Thiên Ẩn, hiện tại đã quay về kinh thành Lý Đồng.
Dư Lãng ngữ điệu dường như trở nên nhẹ nhõm, “Đại vương làm vậy rất đúng. Làm vua một nước mà lại rời cung quá lâu, quân đội cùng đại thần cốt cán đều nảy sinh lo lắng bất an. Hiện tại Đại vương đã trở về, cục diện Ly Quốc sẽ nhanh chóng ổn định.
Y hỏi đến tình hình của Đông Phàm, Thước Phục có lẽ chuyên môn thu thập tin tình báo từ khắp nơi giúp hắn, liền báo cáo quả tình hình Đông Phàm lúc này. Nhưng Đông Phàm khoảng cách xa xôi, đi lại bất tiện, tin tức truyền đến cũng đã trễ, trước mắt bọn họ cũng chẳng thể tra ra được tin tức trọng yếu, bởi vì không có gian tế đảm nhiệm chức vụ quan trọng, nên trước mắt cũng không thể xác định Dung Điềm rốt cuộc có ở Đông Phàm hay không.
Dư Lãng lãnh đạm nói, “Nếu để ta đoán, Dung Điềm hiện tại có lẽ không ở Đông Phàm, mà đang ẩn núp bên người Minh vương yêu dấu của y thì đúng hơn.”
“Dung Điềm sẽ mạo hiểm như vậy sao? Khi y còn tại vị thường xuyên có tranh chấp biên cảnh với phía Đồng Quốc. Quý tộc Đồng Quốc chắc chắn không hoan nghênh y.” Thước Phục suy nghĩ một hồi, lại đưa ra đề nghị, “Hắn hiện tại ẩn núp ở Đồng Quốc, bên cạnh chắc chắn không thể mang theo nhiều người, giao long nhập nước cạn [1] là cơ hội khó có được. Công tử thấy có nên gửi cho Đại vương một phong thư, thỉnh Đại vương liên lạc với Đồng Quốc, cùng lúc phát binh bao vây tra xét toàn bộ những người bên cạnh Minh Vương, tìm được Dung Điềm lập tức xử tử. Tiêu gia sát thủ đoàn có lợi hại đến mấy cũng không đấu lại đại quân. Mà các nước khác không dám động Minh vương phần lớn đều vì lo sợ sau này Dung Điềm sẽ trả thù. Nếu như nắm chắc cơ hội một lần diệt trừ cả hai người, Đồng Quốc vốn căm hận Dung Điềm, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Chú thích: [1] thuồng luồng sa vào nước cạn, ý chỉ anh hùng thất thế, người tài sa cơ.
Kế này quả thật ngoan độc.
Từng dây thần kinh của Liệt Nhi căng như dây đàn, căng thẳng cắn chặt răng.
Dư Lãng lại nói, ” Đáng tiếc đây cũng chỉ là phán đoán của ta, không thể khẳng định. Huống chi binh lực của Ly Quốc hiện tại phần lớn đều đang ở Phồn Giai, quốc nội trống rỗng, không nên loạn động. Thống nhất thiên hạ là một chặng đường dài, không thể vì lợi ích nho nhỏ trước mắt mà tổn hại toàn cục. Lấy tình huống quốc nội thiếu binh lực mà lại đi nhúng tay vào chuyện của Đồng Quốc, không khác nào nhóm lửa tự thiêu. Nếu động thủ không kiêng nể gì, sau đó lại phát hiện Dung Điềm không ở Đồng Quốc, chẳng những tính sai một nước, mà còn khiến cho người khác chú ý đến Ly Quốc hiện tại binh lực phân tán, không chừng sẽ có kẻ thừa dịp đại quân ta đều đang đóng tại Phồn Giai, liều mạng xâm lược, khiến cho Ly Quốc hao tổn quân lực, mất nhiều hơn được. Tương lai còn nhiều trận chiến ác liệt, quân lực của Đồng Quốc nhất định phải bảo toàn để dùng vào thời điểm bất đắc dĩ.
Hắn dừng một lát, cười nhẹ một tiếng, “Dung Điềm xem trọng Minh vương hơn cả tính mạng, một khi Minh vương trúng kịch độc, nguy hiểm cận kề, sao hắn có thể không màng, nước cờ tất loạn. Đến lúc đó, nước cờ chết của hắn cũng không còn xa.”
Thước Phục hoàn toàn bái phục, “Công tử thật sự là người trung thành với Ly Quốc, mọi chuyện đều lo nghĩ vì tương lai của Ly Quốc. Từ trước đến nay, phàm là chuyện ảnh hưởng đến binh lực, công tử đều hết sức thận trọng.”
Chẳng rõ vì sao, Du Lãng lại trầm ngâm một lát.
“Hai chữ quyền quý đơn giản trên miệng những người cầm quyền lại đại biểu cho tính mạng của hàng ngàn người. Đại đa số binh lính Ly Quốc mất mạng nơi sa trường, xác chết hỗn loạn, nhưng vào đến bài tấu dài dòng của các Tướng quân trình lên Đại vương, lại chỉ vẻn vẹn bốn chữ, binh lực tổn thất. Đáng tiếc, nam nhân hưởng ứng lệnh chiêu binh, nhập ngũ bỏ lại mẹ già, vợ con. Khi đi lòng mang chí khí, tuổi trẻ trai tráng, nhưng lại có mấy ai còn sống trở về?” Hắn yếu ớt hít một hơi, “Độc dược có độc đến mấy, cũng chỉ giết chết vài mạng người, nhưng một trận đại chiến, xác chết chồng chất, xương cốt lẫn lộn. Những kẻ tự cho là người thanh cao, khinh thường quỷ kế độc dược, nói rằng dụng độc là hành vi đê tiện hạ lưu, liệu có biết, đôi khi một liều độc dược vô thanh vô tức tiêu diệt thủ lĩnh của địch nhân, cũng đủ để tránh được một trận đại chiến, giúp cho càng nhiều người có thể sống sót trở về với phụ mẫu thê tử của mình.
Thước Phục càng thêm cảm động, “Công tử thương xót thế nhân, thiện tâm cảm động đất trời.”
“Thiện tâm?” Dư Lãng bật cười, “Những người từng gặp ta, ai cũng nói ta tàn nhẫn đáng sợ, tâm như sắt đá. Chính ta cũng thấy vậy, đừng nói là thiện tâm, chỉ sợ ngay cả tâm* cũng không có.” [ Tâm trong thiện tâm là chỉ lòng tốt, ý tốt. Còn tâm* ở dưới là chỉ trái tim]
Nói đến đây, thanh âm dần dần hạ thấp.
Giọng nói trầm trầm, ẩn ẩn che giấu sự u sầu.
Ngay cả không khí cũng bị sự thống khổ sâu trong đáy lòng hắn đè nén, trở nên trì trệ.
Thước Phục không biết nên nói gì, cuối cùng, chỉ khẽ buông tiếng thở dài.
Liệt Nhi một bên nghe lén, trong lòng cũng trĩu nặng, khó chịu đến mức hơi thở nặng nề. Bất giác giật mình một cái như bừng tỉnh ngộ, lúc này không thể miên man suy nghĩ.
Vấn đề quan trọng nhất lúc này là làm thế nào để trốn thoát, đem chuyện Minh vương đã trúng một nửa độc báo cho Minh vương mới đúng!
Thời gian gấp gáp.
Quyết không thể dây dưa trì hoãn.
__________________
[1] Máy bắn đá: 投石机 / Đầu cơ thạch: loại đơn giản hơn mà chúng ta hay được xem trên TV trong các bộ phim Trung Quốc cổ
Nhưng Phượng Minh có vẻ sính ngoại nên em nó xem hàng Tây
Là loại rất phức tạp,lực công kích cũng mạnh hơn gấp bội, sát thương đứng đầu tất cả các loại vũ khí cổ đại cho đến khi đại bác xuất hiện
Phượng Minh nói xem được trong phim về chiến tranh La Mã cổ, nên nó chắc là loại này, cũng hoạt động bằng nguyên lý cơ học về lực đòn bẩy. Các thành phần chính của nó bao gồm sợi dây treo, cánh tay đòn và đối trọng nặng. Khi sợi dây treo và cánh tay đòn vung lên thành tư thế thẳng đứng, đoạn cuối sợi dây treo tung ra đẩy viên đạn về phía mục tiêu với sức mạnh khủng khiếp.
[3] Mạnh Thường Quân: Mạnh Thường quân (孟尝君, ?-279 TCN) tên thật là Điền Văn (田文), người nước Tề, làm Tướng quốc nước Tề thờiChiến Quốc, và là một trong tứ công tử Chiến Quốc. Ông là một người giàu có, lại có lòng nghĩa hiệp, thích chiêu hiền đãi sĩ, văn cũng như võ trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn tân khách. Tiếng tốt đồn vang khắp các nước chư hầu thời…
[4] Khải giáp: Hôm nay ngồi nghiên cứu tài liệu mới biết được từ “khôi giáp” mà trước đây mình dùng phải là “Khải giáp” mới đúng, nên từ những trước sau sẽ dùng từ khải giáp để chỉ áo giáp bảo hộ nói chung nhé.
[5] Miên giáp – 棉甲: Giáp lụa, giáp vải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT