Âu Thiển Thiển vẫn đứng ở cửa , thân thể không ngừng run rẩy, cô giống như bị cách li, hoàn toàn không nghe được ai nói gì, đầu óc cô không ngừng sợ hãi.
Bốn người trong phòng đều nhìn về phía cô, hiếu kỳ không hiểu vì sao cô lại như vậy.
Đột nhiên, Lôi Minh bước chân ra, từng bước từng bước đi về phía cô, cuối cùng đứng ở trước mặt của cô, đưa bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô, sau đó khẽ hướng lên, dùng lực nâng đầu cô, để cho cô nhìn mình, hắn cười nói, "Bảo bối, đã lâu không gặp, em vẫn xinh đẹp như trước!"
Bảo bối?
Lại một lần nữa nghe được hắn xưng hô như vậy với cô, gân xanh trên trán Hàn Đông Liệt trong nháy mắt hiện lên, hai mắt căm tức nhìn Lôi Minh, cơn tức đã sắp bộc phát.
Âu Thiển Thiển khẽ ngửa đầu nhìn khuôn mặt khôi ngô, đẹp trai giống như ma quỷ kia, người run rẩy nghiêm trọng hơn, từ từ mở to miệng, nói, "Anh. . . . . . sao Anh. . . . . . Đến. . . . . . !"
"Bởi vì quá nhớ em, cho nên anh đến!" giọng Lôi Minh rất tự nhiên, giống như đã nói qua lời như vậy mấy ngàn mấy vạn lần.
"Em. . . . . . Em. . . . . . Em. . . . . ." Âu Thiển Thiển lần đầu tiên hốt hoảng nói không ra lời, tay chân luống cuống, khủng hoảng cực độ, đột nhiên cô lấy dũng khí, nhanh chóng nói, "Em đi toilet!"
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài, giống như là đang lẩn trốn, hơn nữa còn là kinh hoảng mà chạy!
Người đàn ông này rốt cuộc là ai?
Hàn Đông Liệt hung hăng nhìn hắn chằm chằm, giận dữ hỏi, "Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?"
Lại có thể thân mật gọi cô là bảo bối, mà cô lại có dáng vẻ sợ hãi, hai người kia rốt cuộc có quan hệ gì trong quá khứ. Cô gái chết tiệt, trong 15 năm, rốt cuộc cô chọc vào bao nhiêu người đàn ông? Một người là Three, giờ lại đến Lôi Minh! Hơn nữa lại còn có quan hệ không rõ ràng với Thừa Vũ!
Đáng chết, hắn muốn tìm lồng tre, giam cô lại, để bất cứ kẻ nào cũng không nhìn thấy, không tìm cô được!
Lôi Minh nhìn Hàn Đông Liệt, nét dịu dàng trên mặt nhanh chóng biến mất, kinh ngạc nói, "Cô ấy không nói cho anh biết sao? Cô ấy trước kia là vợ của tôi!" Hơn nữa hiện tại, hắn vẫn nhận định cô là vợ của hắn.
"Ngươi nói cái gì?"
Tất cả mọi người khiếp sợ, vợ? Bọn họ đã từng đã kết hôn?
Gương mặt Lôi Minh thong dong, nói đơn giản, "Cũng đã là chuyện rất lâu rồi, không nói tới cũng được!"
Sau khi nói xong câu đó hắn liền im lặng không hề nữa nói, khiến không khí phòng bệnh trở nên âm u lãnh lẽo, sự nguy hiểm, tức giận từ từ tràn về. . . . . .
Âu Thiển Thiển hốt hoảng chạy đến toilet, cô run rẩy móc quần túi, rốt cuộc lấy được điện thoại di động ra, dùng sức khống chế tay mình đang không ngừng run rẩy, bấm một dãy số, sau đó đưa điện thoại di động lên tai, tâm trạng bất định chờ đợi. . . . . .
“Alo! Thiển Thiển!” Trong điện thoại di động vang lên thanh âm dịu dàng.
"Three, làm thế nào bây giờ? Hắn tới, hắn tới, em nên làm như thế nào? Em nên làm như thế nào?" Thanh âm của cô hốt hoảng, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
Hắn? Là ai?
"Lôi Minh!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT