Sau buổi học, Bình An rút ra phiếu ăn từ trong ví tiền, theo chân bạn học đến căn tin trường. Vừa đến nơi, bao nhiêu phiền não của cô đều tan biến. Ánh mắt Bình An ngay lập tức bị từng khay từng khay đầy ắp thức ăn xếp trên quầy thu hút, hương thơm từ xa đã nghe được. Thế giới này thật là quá tuyệt, thực phẩm thiên nhiên nơi nào cũng có, chủng loại đa dạng, cách chế biến càng đa dạng, nhìn những khay thức ăn đầy màu sắc, Bình An cứ ngỡ là mình đang ở thiên đường. Nội tâm kích động được che dấu khéo léo bởi vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ có để ý kĩ mới nhìn thấy bước chân ngày càng nhanh của Bình An.

Cô chạy đến quầy thức ăn, chăm chú quan sát cách những đứa trẻ gọi món, sau đó lặp lại một lần y như vậy. Không thể trách được, những thức ăn trên khay một món cô cũng không biết, nếu có thể, cô tình nguyện được ăn hết tất cả thức ăn ở nơi này.

Vài phút sau, Bình An hạnh phúc bê khay thức ăn lại bàn, chậm rãi ngắm nghía mà không động đũa. Một hồi lâu mới múc cơm cho vào miệng. Chậm rãi nhai nuốt, cảm nhận được sự mềm mại cùng mùi hương thơm ngát, Bình An mở to mắt kinh ngạc, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt phút chốc xuất hiện vài vết nứt.

Đây chính là cơm sao? Rất giống với những dòng miêu tả mà cô đã đọc được trong sách. Tỉ mỉ nhai nuốt, Bình An cảm thấy nếu chỉ cho cô ăn mỗi thứ này đến cuối đời cô cũng đồng ý. Thật may là căn cứ đã giết chết cô, bằng không làm sao cô có thể đến được nơi này, hưởng thụ một nền văn hóa ẩm thực tuyệt vời đến thế.

Tinh tế nhai nuốt ngụm cơm trong miệng, cô gắp thêm một miếng sườn non xào chua ngọt, vừa cho vào miệng, lưỡi cô lập tức líu lại, hận không thể một hơi ăn hết nó. Miếng thịt béo nhưng không ngấy, nước sốt mằn mặn, chua chua, ngọt ngọt, mỹ vị thế này, trước kia ngay cả tưởng tượng cô cũng không tưởng tượng ra được.

Chậm rãi thưởng thức bữa tiệc lớn trong đời, sự yên tĩnh của Bình An bỗng chốc lại bị phá vỡ. Khả Nhu xuất hiện, đặt khay cơm lên bàn, ngồi xuống cạnh Bình An: “Bình An, chúng ta ăn cùng nhé!”

Bình An nhận ra chủ nhân của giọng nói này, đầu cũng không thèm ngẩng, tiếp tục duy trì dáng vẻ thong thả của mình.

Khả Nhu nói xong, lập tức một đám nữ sinh đi đến vẻ mặt bất mãn nói: “Khả Nhu, sao lại ngồi với con nhỏ này, mau qua ngồi cùng với bọn mình này.”

Khả Nhu khó xử: “Nhưng mà…mình muốn ngồi đây, Bình An cậu ấy…” Vẻ mặt cô tràn đầy áy náy và tự trách.

Đám nữ sinh kia nhìn vẻ mặt tự trách của cô, thở dài một hơi, dù không vui nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Khả Nhu: “Cậu ngốc thật, đã xin lỗi rồi, người ta không chịu nhận thì thôi, tội gì phải làm khổ mình.” Nói xong còn lườm Bình An một cái, tỏ vẻ rất bất mãn bởi sự xuất hiện của Bình An tại nơi này.

Nhìn thấy sự khó chịu của đám bạn, Khả Nhu ánh mắt khẽ lóe lên: “Bình An, cậu ăn thử món cá sốt cà này chưa, cũng ngon lắm đấy.” Nói xong, cô gắp một miếng cá to đặt lên khay Bình An.

Bình An ngẩng đầu nhìn Khả Nhu, cảm thấy thật khó hiểu. Trong mắt đứa nhỏ này, ngoài sự chán ghét cùng khinh miệt ra thì cũng chỉ có mỉa mai, dè bĩu, rõ ràng là chán ghét Bình An vô cùng, lại luôn tỏ ra vẻ quan tâm săn sóc, tự làm khó bản thân như thế để làm gì không biết. Bình An nhún vai, cảm thấy loài sinh vật mang tên nhân loại vô cùng khó hiểu. Đã vậy thì cũng không cần tìm hiểu. Cô thản nhiên gắp một miếng cá cho vào miệng, thức ăn người ta dâng lên, tội gì không nhận. Quả nhiên, hương vị của nó khiến cho cô thật hài lòng.

Thấy Bình An có vẻ yêu thích, Khả Nhu đáy mắt lóe lên sự khinh thường, nhưng miệng vẫn cười tươi như hoa: “Cậu ăn thử đậu xào đi, mình rất thích món này đấy.” Nói xong tiếp tục gắp vào khay Bình An.

Bình An thích ý híp mắt hưởng thụ sự phục vụ của Khả Nhu, cảm thấy nếu ăn xong bữa cơm hôm nay, có chết cũng cam nguyện. À mà không được, ăn xong một lần, cô lại muốn ăn thêm nhiều lần nữa, vẫn chưa nên chết vào lúc này.

“Khả Nhu, cậu ăn đi. Đừng mãi gắp cho nó như vậy, đây là phần ăn của cậu mà.” Một nữ sinh cảm thấy khó chịu vì thái độ của Bình An.

“Bình An, cậu ăn phần của cậu chưa đủ sao, còn ăn cả phần của Khả Nhu nữa, thật quá đáng mà.”

“Linh, cậu đừng nói vậy, Bình An rất đáng thương, từ nhỏ cậu ấy đã không có cha mẹ, chúng ta phải giúp đỡ cậu ấy chứ.” Khả Nhu kéo tay cô gái vừa mắng Bình An, ôn nhu nói.

“Hừ, không có ba mẹ rồi muốn làm gì thì làm sao, đồ lập dị quái gỡ.” Linh khịt mũi khinh thường.

Khả Nhu vẻ mặt áy náy nhìn Bình An, sau đó cúi đầu ăn cơm.

Bình An hoàn toàn không đem màn hỗ động của đám trẻ nhỏ này để vào mắt, chỉ im lặng hưởng thụ bữa trưa của mình, cũng không hề bị những lời xúc phạm kia làm ảnh hưởng đến tâm trạng, tựa như người họ đang nói không phải là mình.

Trở về lớp học nốt buổi chiều, Bình An lại đón xe buýt về nhà, khi xuống xe, cô tắp vào xe mì gõ ngoài đầu phố, thích ý dùng bữa tối. Cả cuộc đời của cô chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như hôm nay.

Tối hôm đó, Bình An lấy hết sách giáo khoa của chương trình trung học phổ thông ra xem xét. Trình độ khoa học kỹ thuật cùng nghiên cứu học thuật thời mạt thế tiên tiến hơn nơi này đến gần trăm năm, nên các môn toán, lý, hóa trong ở cấp bậc này không hề có tính khiêu chiến đối với Bình An. Còn những môn học còn lại, dựa vào trí nhớ siêu phàm xem một lần là nhớ, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi là cô đã có thể thu phục.

Dù cho chương trình học phổ thông rất đơn giản, không trợ giúp nhiều cho công việc, nhưng với thái độ làm việc nghiêm túc và cầu toàn, Bình An không chấp nhận bất kỳ tì vết nào trong sự nghiệp nghiên cứu học thuật của mình, hơn nữa nó còn có thể giúp cô nhanh chóng thích ứng với thế giới này, đặc biệt là địa lý, lịch sử cùng hệ thống sinh vật của địa cầu khi chưa bị biến dị. Trong hai ngày nghiên cứu chương trình học trung học phổ thông, Bình An vẫn đều đặn đến lớp, nguyên nhân chính là vì bữa ăn trưa trong trường. Cô giáo chủ nhiệm quan sát Bình An vài ngày, thấy cô không tiếp tục nghỉ học, lại thường xuyên ra vào thư viện thì thở dài một hơi. Trẻ con a, làm sao biết tình yêu là cái gì, bỏ qua vài ngày thì quên mất ấy mà, tập trung vào học tập mới là chính đạo.

Tối chủ nhật, Bình An quyết định khép sách vở lại. Cô mở tủ lấy một chiếc áo khoác mỏng khoác vào, đưa tay lên vuốt lại mái tóc vốn không hề gọn gàng của mình rồi xỏ giày ra khỏi cửa. Hôm nay cô sẽ tìm hiểu cuộc sống về đêm của thế giới này.

Bước đi trên con phố cũ nát, vắng vẻ và thiếu ánh sáng, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài đám trẻ choai choai ăn mặc hầm hố tụ tập, thế nhưng điều này không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Bình An, không hề sợ hãi hay do dự, cô vẫn giữ bước chân bình thản đi hết con phố. Vừa ra tới đường cái, khung cảnh hoàn toàn thay đổi, đèn điện rực rỡ sáng choang, đường phố tấp nập xe chạy, trên vỉa hè, người đi bộ cũng đông đúc không kém, không khí nóng bức và tràn đầy khói bụi, nhưng so với mạt thế, đây đúng là thiên đường. Bình An cũng bị cuộc sống bừng bừng tràn đầy sinh lực nơi này ảnh hưởng, tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều.

Bình An không biết mình đã đi được bao lâu, đi được bao xa, lúc dừng chân lại thì bụng cô đã lên tiếng kháng nghị. Trùng hợp thay nơi cô đứng lại là một con phố ăn vặt, là thiên đường của những người trẻ tuổi. Nhìn những xe hàng rong, những cửa hàng bày đầy nhưng món ăn lạ lẫm, hấp dẫn, Bình An khẽ xoa bụng. Đến lúc này, cô mới bi thảm nhận ra rằng mình ra ngoài mà quên mang tiền. Nhìn những món ăn vô cùng ngon miệng trên tay đám trẻ con đang ríu rít kia, Bình An trong nháy mắt nảy ra ý định cướp chúng, nhưng may mắn thay sự kiêu ngạo của cô đã chiến thắng. Tiến sĩ Black một đời anh minh, lẽ nào lại đi làm chuyện cướp thức ăn từ tay trẻ con.

Nhắm mắt lại, Bình An xoay người rời đi, dứt khoát không nhìn lại đống thức ăn khiến cho người khác đau lòng này nữa. Lần sau cô mang theo tiền, ghé đây ăn cũng không muộn.

Theo đường cũ trở về nhà, bước chân của Bình An đột nhiên bị trì hoãn bởi một bảng hiệu.

“Dark Moon.” Cô thầm thì hai tiếng, đọc dòng chữ trên bảng hiệu.

Bình An lưu ý thấy có rất nhiều người ra vào nơi này, vẻ mặt của họ khi đi ra hay đi vào đều rất vui vẻ. Điều này khơi dậy sự tò mò trong cô.

Nếu một người ở mạt thế được hỏi như thế nào là vui vẻ, họ sẽ trả lời là được sống sót, được ăn no. Còn tiến sĩ Black, cô không do dự cho đáp án: được ăn ngon. Chính vì thế, vốn định về nhà, Bình An lại đổi hướng đi về phía hộp đêm Dark Moon.

Hai vệ sĩ đứng canh gác bên ngoài hộp đêm cau mày nhìn Bình An. Một cô gái tóc tai quái dị, đeo kính cận to đùng, mặc đồng phục thể dục trung học, áo khoác nhàu nát cũ kĩ, nhìn như thế nào cũng giống đến để quấy rối hơn là vui chơi. Cho là như thế, hai người ngay lập tức cản Bình An lại.

Bình An khó chịu khi nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ chắn trước mặt mình, cô hiếm hoi mở miệng lên tiếng: “Tôi muốn vào trong.”

Hai vệ sĩ nghe thấy lời nói với khí tràng mạnh mẽ như vậy, có chút do dự. Nhiều năm làm việc ở đây, bọn họ cũng học được đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong, có rất nhiều kẻ giàu có thích cải trang thành nghèo túng để ra đường, nhưng cô gái trước mặt này nhìn thế nào cũng không giống người giàu có.

Nhìn thấu sự giãy giụa trong mắt hai người vệ sĩ, Bình An mất kiên nhẫn nhíu mày. Cô giơ bàn tay trái lên, giọng điệu mệnh lệnh nói: “Nhìn!”

Hai người ngay lập tức chăm chú vào mu bàn tay của cô.

“Thấy rõ chưa? Nếu tôi lật bàn tay này lại, thế giới quan của các anh sẽ đảo điên.” Vừa dứt lời, cô xoay tay, hướng lòng bàn tay về phía hai người vệ sĩ, ngay thời khắc đó, hai người như bị rút hết linh hồn, đờ đẫn nhìn Bình An.

“Tôi muốn vào trong.” Bình An một lần nữa ra lệnh.

Hai vệ sĩ lập tức tránh sang hai bên, nhường lối để Bình An tiến vào.

Vài phút sau khi Bình An biến khỏi tầm mắt, cả hai người vệ sĩ đồng loạt rùng mình một cái, ngơ ngác nhìn nhau, sau đó nhún vai vì không cảm thấy có điều gì bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play