Sáng thứ ba, Lý Khắc Lập ăn mặc đặc biệt trang trọng, lái xe đến trường của Bình An. Kể từ khi thôi học đến nay, đây là lần đầu tiên anh quay về trường trung học, lại là đi họp phụ huynh nữa chứ, cảm giác đặc biệt mới lạ. Bình An nhận được điện thoại của Lý Khắc Lập, lửng thửng ra cổng trường tìm anh.
Bình An vừa xuất hiện. Lý Khắc Lập liền gắt gao bắt lấy hình bóng của cô. Anh cảm thấy cô nhóc nhà mình khi mặc đồng phục thật đáng yêu, trông càng hoạt bát và bừng bừng sức sống.
Nhưng khi Bình An tiến đến gần, chân mày anh liền nhíu chặt: “Sao lại không chải tóc?” Mái tóc dài của cô vốn đã được chuyên viên trong salon điều dưỡng mềm mượt, nhưng Lý Khắc Lập tin rằng dưới bàn tay của Bình An, chẳng mấy chốc nó sẽ trở về như trước, Bình An quả thật rất có năng khiếu trong việc hủy hoại hình tượng bản thân.
Bình An vờ không nghe thấy lời của Lý Khắc Lập, hối thúc anh: “Đi thôi, cô giáo đang chờ.” Bình An rất kiêng kị với cô chủ nhiệm của mình, bởi cô ấy nói rất nhiều, nói rất dai, nếu là người khác, Bình An đã bỏ đi không thèm nghe, nhưng không hiểu sao trước mặt cô chủ nhiệm, cô lại có nhiều kiên nhẫn đến vậy. Bình An cho rằng mình bị ảnh hưởng bởi tư tưởng trước kia của thân thể này.
Lý Khắc Lập không đi, ngược lại kéo Bình An trở vào xe, lấy lược chải tóc cô lại. Đừng hỏi tại sao trong xe Lý Khắc Lập lại có lược, bởi anh là một người vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài của bản thân.
“Đã nói với em rồi, ra ngoài thì phải chải tóc, không hiểu sao em lại chịu đựng được bộ dáng lượm thượm này của mình, thuốc dưỡng tóc có tốt đến cỡ nào cũng không chịu nổi sự dày vò của em đâu.” Lý Khắc Lập vừa chải, miệng vừa lèm bèm, chính anh cũng không nhận ra mình còn có tiềm chất lằng nhằng của một bà thím.
Bình An ngồi im cho Lý Khắc Lập phục vụ, cũng không có ý định để những lời của anh vào tai.
Chỉnh tươm tất mái tóc, anh lại lật trong xe tìm kiếm túi kẹp tóc Bình An để quên lại hôm thứ bảy, lấy ra một chiếc kẹp nơ màu vàng gắn lên đầu cô. Công việc hoàn thành anh mới hài lòng theo Bình An vào trường học.
Bình An đưa Lý Khắc Lập tới phòng giáo viên, đẩy anh đến trước mặt cô chủ nhiệm, sau đó đi lại góc phòng ngồi, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân. Cô rất kiêng kị cô chủ nhiệm của mình, sợ bị cô lôi ra ‘tâm sự’.
Hành vi đem con bỏ chợ của Bình An khiến Lý Khắc Lập không nhịn được bật cười, theo lý giải của anh, Bình An đã gây họa trong lớp nên không dám đối mặt với cô giáo.
Anh lịch sự chìa tay ra: “Chào cô, tôi là Lý Khắc Lập, là…phụ huynh của Bình An.” Cô chủ nhiệm cũng sững sờ khi nhìn thấy một người đàn ông xuất sắc như Lý Khắc Lập, cả người anh toát ra hào quang sáng chói của sự tinh anh xuất chúng, hấp dẫn khiến người ta không thể rời mắt. Dù đã ở gần ba mươi, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt như một cô gái mới lớn.
“Chào anh, tôi là Huỳnh HảI Ly, chủ nhiệm lớp của Bình An.” Cô cầm lấy tay anh, trái tim đập mãnh liệt liên hồi. Cô đã được cầm tay mỹ nam, cầm tay mỹ nam đó. Ban đầu cô còn lo lắng Bình An sẽ qua loa tìm một người qua đường để lấp liếm với cô, nhưng giờ thì yên tâm rồi, người đẹp trai như thế này mà tùy tiện nhặt được ở ngoài đường thì cô cũng muốn tìm thử.
“Anh ngồi xuống đi, tôi muốn cùng anh thảo luận một số việc về vấn đề học tập của em Bình An.”
Lý Khắc Lập ngồi đối diện cô Hải Ly, khẽ liếc mắt nhìn về phía Bình An, hóa ra nhóc con nhà anh học dở nên bị mời phụ huynh.
“À phải rồi, anh có quan hệ thế nào với Bình An vậy?” Cô chủ nhiệm hỏi.
“Tôi là…anh họ của em ấy.” Lý Khắc Lập túng quẩn trả lời, thật ra anh muốn nói anh là bạn trai của cô hơn.
Cô chủ nhiệm lấy một bài thi đưa cho Lý Khắc Lập: “Trước tiên anh hãy xem bài văn mà Bình An đã viết trong ngày thi của mình, đọc xong chúng ta tiếp tục nói chuyện.”
Lý Khắc Lập xem một lượt bài phân tích văn học bị gạch mực đỏ chói mắt, khóe miệng giật giật, một lần nữa liếc nhìn Bình An. Bài làm của cô rất gọn, so với những bài làm văn khác ngắn hơn nhiều lần, đặc biệt hơn hết, cô lại dám phê bình một kiệt tác mà người đời vẫn luôn ca tụng, Lý Khắc Lập thậm chí còn nghi ngờ Bình An cố tình làm thế này để chọc tức cô chủ nhiệm.
Cô Hải Ly lúc này mới lên tiếng: “Chắc anh cũng biết, còn hơn một tháng nữa đã đến kỳ thi đại học, nhưng biểu hiện của Bình An đến bây giờ vẫn rất đáng lo. Tôi biết em ấy có hoàn cảnh đặc biệt, bên cạnh không ai chăm sóc và đôn đốc, nhưng thời kỳ quan trọng đang đến gần, tôi mong gia đình anh bỏ ra chút thời gian để quan tâm, kềm cặp em ấy. Anh có biết Bình Anh nộp hồ sơ dự tuyển vào trường nào không? Là đại học A, đại học trọng điểm của thành phố, một trong những ngôi sao sáng trong ngành giáo dục. Nhưng với trình độ hiện tại, tôi rất lo lắng em ấy không thể vượt qua được kỳ thi này.
Không biết gia đình anh có biết hay không, tính cách Bình An đặc biệt nội hướng, không giỏi giao tiếp với những người xung quanh, với tính tình này, nếu còn không có bằng đại học, chỉ sợ tương lai của em ấy mỗi bước mỗi gian nan. Tôi mời anh đến đây không phải để phàn nàn về Bình An. Tôi chỉ mong với tư cách là người thân, anh hãy quan tâm nhiều hơn đến em ấy, ít nhất là ở giai đoạn chạy nước rút này. Bình An không có nơi để nương tựa, nếu sau này ngay cả một cái nghề để nuôi bản thân cũng không có thì sẽ thế nào…..” Cô chủ nhiệm lại bắt đầu dông dài. Ban đầu là chuyện học tập của Bình An, tiếp tục nói đến kỳ thi đại học sắp tới, cách chọn trường, chọn ngành, tỷ lệ chọi giữa các trường, cuối cùng lại chuyển sang vấn đề dinh dưỡng cho các thí sinh trước kỳ thi.
Qua lời nói của Huỳnh HảI Ly, Lý Khắc Lập hiều được cô là một giáo viên có tâm, có đạo đức nghề nghiệp, rất quan tâm lo lắng cho học sinh của mình. Nhưng…cách diễn đạt của cô thật sự rất dài dòng. Bây giờ anh đã hiểu tại sao Bình An lại tránh cô giáo như tránh tà.
Không biết cô HảI Lý đã nói được bao lâu, đến khi cô ngừng lại, chuông báo tan học cũng vang lên.
Lý Khắc Lập nhiều lần cam đoan, đảm bảo sẽ quan tâm, đôn đốc, chăm sóc Bình An, lúc này mới được cô giáo quyến luyến không tha cho phép ra về.
Bình An trưa nay không đến căn tin ăn cơm mà ngoan ngoãn đi theo Lý Khắc Lập, cô biết chỉ cần đi theo người này, cô nhất định sẽ không bị bạc đãi.
Vào trong xe, Lý Khắc Lập không lái đi ngay mà xoay người đối diện với Bình An. Những lời cô Hải Ly nói anh đều hiểu, trong lòng anh cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô nhóc nhà anh tính tình nội hướng, tâm tư đơn thuần, anh không thể tưởng tượng được nếu sau này không có anh bên cạnh, cô sẽ sống cuộc sống như thế nào. Đã thế còn học không tốt, không vào được đại học thì tương lai biết phải làm sao? Với gương mặt xinh đẹp này, không chừng chỉ vì một bữa cơm liền bị người ta ăn sạch không còn xương cốt. Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy sầu đến bạc tóc.
“Bình An, sao em lại nộp hồ sơ vào đại học A?” Chẳng lẽ lúc đó cô ấy không biết đó là đại học trọng điểm, rất khó vào sao?
Bình An nhíu mày suy nghĩ, nếu nhớ không lầm, Bình An đăng ký vào đại học A bởi vì…: “Vì muốn học cùng trường với Anh Hào.”
Lý Khắc Lập siết chặt nắm tay, đột nhiên cảm thấy tức giận: “Sao em nói là không còn thích thằng nhóc đó nữa.”
Bình An không bận tâm đến việc thay đổi thái độ của Lý Khắc Lập, chỉ nhàn nhạt đáp: “Thì hiện tại đâu còn thích nữa đâu, nói nhiều quá, trưa nay ăn gì?”
Lửa giận bùng cháy chưa được năm giây liền bị dập tắt. Sao anh lại quên mất điều này nhỉ, nộp sồ sơ dự tuyển là chuyện trước kia, Bình An bây giờ gặp được anh, làm sao để thằng nhóc con kia vào mắt nữa chứ.
Nhưng như thế anh vẫn không bớt được sầu lo: “Thế em có định học đại học không?”
“Học để làm gì? Mấy người trong trường đại học có giỏi bằng tôi sao?”
Lý Khắc Lập nghe đến đây, bàn tay vẫn còn cầm bài thi văn của Bình An bắt đầu run rẩy, anh cười gượng gạo nói: “Đương nhiên là giỏi hơn em, em đến đó để học thêm kiến thức mới, có một tấm bằng đại học, sau này khả năng tìm việc làm sẽ cao hơn.”
Bình An có chút không tin tưởng, với trình độ khoa học kỹ thuật thời đại này, những người trong trường đại học không có khả năng giỏi hơn cô được. Nhưng nói gì đi nữa, Bình An từ trước đến nay vẫn chưa từng được vào đại học, học vị tiến sĩ cũng là do căn cứ ban tặng khi cô nghiên cứu thành công hợp chất trung hòa thành phần ô nhiễm trong đất, còn chân chính đến trường học tập nghe giảng, khi trở thành Bình An cô mới được trãi nghiệm lần đầu tiên.
“Học đại học tốn tiền không?” Nếu có thể, cô cũng muốn được nếm trải cảm giác này một lần.
Lý Khắc Lập nhướng mày, thật ra anh dự định sau khi chia tay, sẽ chu cấp một số tiền đầy đủ để Bình An trang trãi học phí và sống thoải mái suốt bốn năm đại học, nhưng điều này anh không thể nói ra miệng được.
“Đương nhiên là phải trả học phí chứ, nhưng theo anh biết đại học A còn có rất nhiều chương trình học bỗng.”
“Học bỗng như thế nào?” Bình An hứng thú hỏi, đủ 18 tuổi, cô không thể tiếp tục nhận trợ cấp của nhà nước, đang lo lắng không có tiền ăn, bây giờ lại xuất hiện học bỗng, đúng là đang buồn ngủ lại có người đưa gối kê đầu.
Lý Khắc Lập lỡ phóng lao thì phải theo lao: “Là dạng học bỗng miễn giảm học phí giành cho sinh viên giỏi.”
Bình An nhíu mày không hài lòng: “Chỉ cho tiền học phí, không cho tiền sinh hoạt sao?” Thế thì cô lấy gì ăn đây.
“Ừm…cái đó cũng có, là học bỗng toàn phần dành cho thủ khoa cùng á khoa trong đợt tuyển sinh mỗi năm.” Kiến thức này anh vừa được cô Hải Ly bổ túc lúc nãy, nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Bình An sẽ giành được những loại học bỗng trên, không phải vì anh xem thường cô, mà bài văn cô viết có sức ảnh hưởng quá lớn.
Bình An lúc này mới hài lòng gật đầu: “Thế thì học đại học đi.”, cuối cùng cô đã tìm ra được nguồn chu cấp mới, không lo chết đói. Đối với một người hơn hai mươi năm trời được căn cứ cung phụng như thần phật, ngoài việc nghiên cứu ra, Bình An không có bất kỳ kỹ năng sống nào, nếu bảo cô biết kiếm tiền, đó chính là chuyện cười trong thiên hạ.
Lý Khắc Lập không biết Bình An lấy đâu ra nhiều tự tin đến, chỉ cưng chiều mỉm cười xoa đầu cô: “Được rồi, đại học thì đại học.” Dù cho Bình An thi không đỗ, anh vẫn dư sức tìm cho cô một trường đại học tư thục uy tín.
“À đúng rồi, cô chủ nhiệm muốn anh phải thường xuyên đôn đốc, quan tâm đến việc học tập của em, chi bằng em…dọn về nhà anh đi, như thế sẽ tiện lợi hơn.” Ngừng một lát, Lý Khắc Lập lại bổ sung: “Nhà anh có đầu bếp riêng, ông ta rất am hiểu về ẩm thực các nơi trên thế giới.” Đây chính là sát chiêu của anh, anh tin chắc Bình An sẽ không cưỡng lại được sự dụ dỗ mê người này.
Đúng như những gì Lý Khắc Lập dự đoán, Bình An liền sảng khoái đồng ý. Bình An khi còn là Olivia Black, nơi ở vẫn thường xuyên bị chuyển đổi. Những khoa học gia như bọn họ trong mắt cường giả chỉ là những chiến lợi phẩm, là vật trao đổi giữa căn cứ này với căn cứ khác. Cho nên khái niệm ‘nhà’ không hề tồn tại trong đầu của Bình An, đối với cô mà nói, nó bất quá chỉ là một chỗ dung thân, chưa từng có nơi nào khiến cô phải phát sinh tình cảm quyến luyến không rời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT