Hàng hóa cổ đại rất nghèo nàn, trong thôn cũng không có cái gọi là cửa hàng tạp hóa, muốn mua cái gì, trừ bỏ mua của người bán hàng rong đi hết nhà này đến nhà nọ ra thì phải đi lên trấn mua. Đương nhiên trừ bỏ đồ hàng rong ra thì còn có thể mua đồ vật này nọ, giống như khăn tay Vương thị thêu. Lúc Vương thị cùng Mèo Con đến, người bán hàng rong đã sớm bị một vòng người vây quanh, rất nhiều đứa nhỏ đều thèm nhỏ dãi nhìn kẹo mạch nha vàng óng ánh thơm nức của người bán hàng. Người bán hàng rong rất quen thuộc với Lão Hòe thôn, thưòng xuyên lui tới, người bán hàng rong đang mua đồ vật này nọ, bà chủ của hắn muốn thu mua đồ đạc này nọ. Vương thị buông con gái ra, để nàng tự đi, Mèo Con nhu thuận lôi kéo vạt áo Vương thị, đi theo phía sau Vương thị. Mọi người thấy một búp bê trắng trẻo lôi kéo vạt áo Vương thị, lắc lắc đi theo phía sau Vương thị, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, không khỏi bật cười. “Vợ Tứ Ngưu, con gái nhà ngươi càng ngày càng xinh đẹp!” Một người vợ tuổi còn trẻ thích nhìn Mèo Con, mắt to tròn xoe lại đen bóng, hai gò má phấn nộn đô đô, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nàng không khỏi sờ sờ cái bụng đã muốn lộ rõ, nếu búp bê trong bụng giống Mèo Con xinh đẹp thì tốt rồi! Đương nhiên nàng là muốn con trai! Không cần con gái! Mèo Con gặp người liền cười, miệng gọi bà bà, a di, tỷ tỷ, làm tất cả mọi người đều cười, người bán hàng rong cũng khen tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp. Vương thị không sao khép miệng được, một bên cùng mọi người hàn huyên, một bên cho con gái một đồng bản, bảo nàng đi mua kẹo ăn, còn mình lại tìm bà chủ của người bán hàng rong giao khăn thêu. Mèo Con cúi đầu nhìn tiền trong tay mình, đảo đảo con mắt, dưới ánh mắt hâm mộ của bọn con nít, nàng chậm rãi đem tiền giấu trong tiểu hà bao của mình, nghe thanh âm nuốt nước miếng của bọn con nít xung quanh, nàng thỏa mãn gật gật đầu, ánh mắt cười tà, nhiều năm giả dạng làm Lolita(bé ngoan), tâm tính bắt đầu hướng giống co hít, phương hướng phát triển cũng thay đổi. “Oa… mẹ, con cũng muốn có tiền mua kẹo ăn…” Cố Toàn nghe tiếng người bán hàng rong rao hàng, liền sớm đi theo mấy đứa trẻ trong thôn vây quanh người bán hàng rong, nhìn kẹo mạch nha thơm ngào ngạt nuốt nuốt nước miếng. Không thể nhịn được nữa, liền nhìn thấy mẹ cho muội muội tiền mua kẹo, mà mình thế nhưng lại không có. Lập tức hắn liền cảm thấy trái tim thuần khiết của mình bị đả thương trầm trọng! Nam nhi không được khóc, nhưng mà khoan nói tới việc thương tâm! Tiểu nam tử hán thương tâm chạy về phía mẹ, hung hăng ôm lấy đùi mẹ, bi thương khóc lên. Vương thị thình lình bị Cố Toàn ôm đùi, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nàng lay động một chút mới đứng vững, tức giận nói: “Ăn! Ăn! Ăn! Con chỉ có biết ăn thôi! Không cho!” Nàng nắm cổ áo Cố Toàn đem hắn kéo về một bên. “Không chịu… con muốn ăn kẹo…” Cố Toàn nằm trên mặt đất, bắt đầu lăn lộn. Vương thị vừa vội vừa tức, lại không nỡ đánh con, chỉ có thể đứng mắng Cố Toàn, nàng càng mắng Cố Toàn càng khóc lớn. Mèo Con chậm rãi bước đến, chậm rãi đứng trước mặt người bán hàng đang cười tủm tỉm xem kịch vui, nãi thanh nãi khí nói: “Thúc thúc, ngươi có mua kết lạc không?” Người bán hàng rong thấy nàng lớn lên đáng yêu, nhịn không được thân thủ nhẹ véo khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của nàng, cười nói với nàng: “Tiểu cô nương, kết lạc của con thắt đẹp không đưa cho thúc thúc xem, thúc thúc cho con ăn kẹo” Mấy đứa nhỏ đằng sau không có tiền mua kẹo nên thường lấy vật đổi vật. Mèo Con nhẹ nói: “Con thắt kết lạc rất đẹp!” Nàng từ trong bao nhỏ lấy ra vài cái kết lạc, bởi vì không biết người ở đấy trình độ kết lạc như thế nào, chính mình tuổi còn nhỏ, để không kinh thế hãi tục, nàng đem mấy cái kết lạc Vương thị đã dạy nàng thắt ra. Người bán hàng rong đánh giá mấy cái kết lạc, hình thức mặc dù đơn giản, sử dụng sợi tơ cũng thực thô ráp, nhưng thắt lại khéo léo tinh xảo, thu lạp nhanh trí, màu sắc cũng phối hợp phi thường dễ xem, mặt trên còn dùng tơ làm thành vật trang trí, làm cho người ta thấy liền thích, hắn hỏi: “Nhiều như vậy sao?” Mèo Con vội vàng giơ lên cái túi nhỏ, nói: “Vẫn còn, con thắt năm mươi cái” Nếu không phải tơ không đủ, nàng thật muốn ở thắt tiếp! Người bán hàng rong cười tủm tỉm nói với Vương thị: “A di, con gái nhà ngươi thực nhu thuận a! Đã biết giúp mẹ kiếm tiền! Con gái nhà ta cũng lớn giống nàng, cả ngày chỉ biết là đi chơi!” Vương thị vẻ mặt tươi cười: “Đó là do con gái nhà ta rất ngoan!” Nàng tức giận nhìn con trai nói: “Ngươi xem ngươi! Có bản lĩnh giống với muội muội ngươi, tự mình đổi kẹo ăn!” Cố Toàn ngừng tiếng khóc, ngơ ngác nhìn muội muội, sau một lát, lại “…Oa…” một tiếng, tiếng khóc càng phát ra thê lương. Lúc này người bán hàng rong lấy ra hai cái gậy nhỏ, quấn kẹo mạch nha đưa cho Mèo Con: “Bé ngoan, lại đây, lấy ăn đi nào!” Mèo Con tiếp nhận kẹo mạch nha, đi đến bên cạnh Cố Toàn: “Ca ca cho huynh này!” Cố Toàn ngừng tiếng khóc, nhìn muội muội, lại nhu nhu đầu: “Vậy còn muội?” Mèo Con mỉm cười ngọt ngào nói: “Muội không ăn, ca ca ăn không hết thì cho muội ăn” Trên mặt Cố Toàn đầy nước mắt nước mũi, vui vẻ tiếp nhận kẹo mạch nha, liếm lên, mấy nam hài tử bên cạnh nhìn hâm mộ, la lên: “Ta cũng muốn, Quan Nhi ta cũng muốn!” Người bán hàng rong nhận khăn tay của Vương thị, lấy năm mươi văn đồng tiền đưa cho vương thị, lại đem một ít sợi tơ cho Mèo Con, bảo nàng tiếp tục thắt, còn dùng tự mình cân cho Mèo Con hai khối kẹo mạch nha rắn! Mèo Con mắt lạnh xem xét, cảm thấy được người bán hàng rong này rất biết việc buôn bán! Nàng tiếp nhận kẹo mạch nha của người bán hàng rong, điềm nhiên nói một tiếng cảm ơn, trong lòng âm thầm tiếc hận một tiếng, nàng rất muốn kiếm tiền, đều đã quên mình năm nay mới ba tuổi, người bán hàng rong kia khẳng định sẽ đem tiền đưa cho Vương thị a! Sẽ không đưa cho nàng. Đáng tiếc nàng kiếm so với Vương thị nhiều hơn a! Mắt nàng thấy tiền của mình rơi vào túi tiền của Vương thị. Quay đầu lại vừa thấy phát hiện bên người mình có một đám mấy đứa nhỏ đứng như hổ rình, thèm nhỏ dãi kẹo mạch nha trong tay nàng, Mèo Con không khỏi cười cười, đem hơn phân nửa đường mạch nha bỏ vào bao, đặt ở trong rổ của Vương thị, còn lại đem kẹo phân cho mấy đứa nhỏ, nàng không thích ăn loại kẹo này, nhưng vài ca ca trong nhà thực thích ăn, nàng không thể cho hết toàn bộ. Nhìn bộ dáng mọi người vui vẻ ăn, nàng trong lòng không khỏi tiếc hận, đáng tiếc vĩnh viễn đều không được ăn chocolate . Bọn nhỏ vừa thấy Mèo Con hào phóng như thế, rầm một tiếng toàn bộ xông tới, Vương thị thấy Mèo Con hành động như thế, cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên cười. Người lớn một bên đứng nhìn, cũng khen nàng nhu thuận. Một phụ nữ trung niên nói: “Nhà Tứ Ngưu, ngươi dạy dỗ con gái nhà ngươi như vậy, như thế nào mà không dạy con dâu nhà ngươi!” Vương thị ngẩn người, sắc mặt dần dần xanh lên, mèo con thầm nghĩ không tốt. Người bên cạnh nghe xong việc này, giống như gà đá, lập tức hưng phấn! Thất chủy bát thiệt (mồm năm miệng mười) nói: “Đúng vậy! Nhà Tứ Ngưu, Nam Qua nhà ngươi cũng không quy củ a!” “Ai ya! Người ta là đại cô nương mười tám tuổi! Đương nhiên là muốn nam nhân!” “Này cũng khó trách thôi! Phúc Nhi nhà các ngươi mới mười ba tuổi thôi!” “Khó trách người ta một tiếng ‘Người què ca’… ai yo! Làm cho Cố người què xương cốt đều nhũn!” Kia một tiếng “Người què ca” quả thực đem khẩu khí Nam Qua giống chừng tám phần, làm cho mọi người lập tức đều cười! Đây chính là khó gặp bát quái a! Khó trách tất cả mọi người thực hưng phấn. Mèo Con nhìn mặt Vương thị càng ngày càng đen, không khỏi trong lòng lo lắng, thầm hận những người này! Các ngươi không có việc gì làm, nói bậy bạ cái gì vậy? Giờ thì tốt rồi! Không biết Nam Qua còn phải bị đánh thành bộ dáng gì nữa! Người phụ nữ trung niên nói: “Ta nói nhà Tứ Ngưu này, ngươi cũng quá thiện tâm! Đừng nói là trong thôn chúng ta! Ngươi đi tất cả các thôn hỏi thăm xem! Nhà ai có mẹ chồng tốt như ngươi vậy?! Ngươi xem ngươi đem con dâu dạy thành bộ dáng gì đây!” “Đúng vậy! Chính là đàng hoàng mà cưới về, như vậy còn không gọi là yêu thương! Càng không nói Nam Qua nhà các ngươi là con dâu nuôi từ bé! Con dâu nuôi từ bé chính là nên hảo hảo đánh đập, không đánh thì như thế nào có thể khiến nàng hiểu quy củ đây?” Mèo Con trong lòng cực kỳ không cho là đúng, các nàng có thể biết cái gì quy củ a? Vương thị chịu đựng tức giận nói: “Nam Qua nhà của chúng ta chính là hảo hài tử khó có được, tự nàng đến nhà của chúng ta, trong nhà cái gì đều là nàng làm, trừ mỗi việc trồng trọt! Các ngươi không nên nghe người khác nói bậy!” Mọi người tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, Vương thị miễn cưỡng theo mọi người nói đùa vài câu, liền mang theo Mèo Con nổi giận đùng đùng quay về! Mèo Con không dám nói gì với Vương thị, trở về nhà liền an vị ở trên giường, tiếp tục thắt kết lạc. Sự thật tàn khốc vừa rồi, làm cho nàng hiểu được bản thân hiện tại không thích hợp kiếm tiền, trừ phi nàng muốn bị người khác cho là yêu quái! Nàng mặc dù lấy không được tiền, nhưng có thể cải thiện điều kiện cuộc sống trong nhà, vẫn rất tốt. “Mẹ…” Nam Qua giặt sạch quần áo trở về, thấy Vương thị vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm nàng, liền khiếp sợ hô một tiếng. Vương thị lạnh lùng nhìn Nam Qua: “Ngươi quỳ xuống cho ta!” Nam Qua buông thùng gỗ xuống, quỳ trên mặt đất, Vương thị thuận tay lấy chày gỗ giặt quần áo đánh lên người Nam Qua: “Ta đánh chết ngươi này, đúng là tai hoạ! Ngươi làm cho nhà chúng ta mất mặt!” Nam Qua ôm đầu, gào khóc khóc kêu: “Mẹ! Không cần đánh! Con lần sau không dám!” “Lần sau? Ngươi còn muốn lần sau?!” Vương thị trong tay đánh đập càng mãnh liệt! Mắt thấy Nam Qua bị đánh xanh tím đầy người, trên người vết thương cũ chưa khỏi, lại thêm vết thương mới, Mèo Con trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không thể tiến lên khuyên can, suy nghĩ nửa ngày, cái miệng nhỏ nhắn của nàng cất lên: “Oa…” một tiếng khóc! “Ai yo! Nhà Tứ Ngưu, ngươi làm cái gì vậy? Xem! Đem con gái nhà ngươi dọa thành cái gì?” Đại tráng tẩu ở cách vách con gái chạy lại, vừa thấy tình cảnh này liền kéo Vương thị lại. Vương thị lúc này mới nhớ tới con gái ngồi ở bên cạnh! Nhớ tới lúc trước nàng bị chấn kinh, vội vàng bỏ lại chày gỗ, ôm lấy con gái: “Bé ngoan, không khóc, mẹ ở đây…” Nàng một bên ôm con gái, một bên đi qua đi lại loạng choạng. Quay đầu lại thấy Nam Qua còn quỳ khóc trên mặt đất, không khỏi mắng: “Còn quỳ ở đó! Còn không mau đi nấu cơm cho ta! Về sau ngủ ở sài phòng đi!” Mèo Con dần dần ngừng tiếng khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Nam Qua, Nam Qua nhìn tiểu muội, trong lòng đau xót, lên tiếng liền lắc lư hướng về phía phòng bếp! Đại tráng tẩu nói: “Ngươi nha! Chính là lòng mềm yếu, nếu sớm hảo hảo giáo huấn Nam Qua nhà ngươi, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này! Bên ngoài cũng không biết nói thành bộ dáng gì nữa ! Bị Cố người què kia ảnh hưởng còn có chuyện tốt gì?!” Vương thị thở dài nói: “Ta nguyên nghĩ, nàng cũng là đứa nhỏ mệnh khổ, nào biết nàng…” Đại tráng tẩu lắc đầu, Vương thị sờ sờ con gái đại tráng tẩu nói: “Quên đi, chúng ta không đề cập tới nàng nữa, ngươi đợi một tí, ta đem nước ô mai đến” Con nít nhà đại tráng tẩu cũng nhiều, có năm con trai ba con gái, đứa con lớn nhất năm nay mười lăm tuổi, đã muốn thành thân, con gái nhỏ nhất lớn bằng nàng, nhưng lại sợ hãi nép trong lòng ngực mẹ, nhìn nàng. Đại tráng tẩu cười đem con gái đến bên cạnh Mèo Con: “Hồng Lăng, cùng chơi với tỷ tỷ đi” Hồng Lăng nhỏ hơn Mèo Con ba tháng. Mèo con nghĩ nghĩ, từ một bên trong rổ lấy ra một cái sợi dây màu hồng, cười tủm tỉm nói: “Giúp ta se tơ một chút được không?” Đại tráng tẩu sờ sờ đầu hai người: “Tiểu cô nương, se không tốt có thể bị phạt a!” Hai người cười khanh khách, Hồng Lăng tuổi còn nhỏ, nhưng se chỉ cũng giỏi, hai tiểu cô nương ngồi ở trên giường chơi đùa. Vương thị bưng một mâm bánh hấp màu hồng màu xanh, Nam Qua phía sau trong tay bưng bốn bát nước ô mai, phía trên còn có một lớp đường mỏng. Đại tráng tẩu vội vàng giúp đỡ Vương thị bê lồng bánh hấp nói: “Mọi người làm hàng xóm nhiều năm như vậy, ngươi hãy còn khách khí” Vương thị nói: “Cũng không phải cao lương mỹ vị gì, đây là củ sen mà Mèo Con cùng cha đi hái ở trên núi, ăn rất ngon!” Nàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nói: “Nha đầu nhà ta rất kì lạ, không thích ăn thức ăn mặn, chỉ thích ăn trái cây này nọ” Đại tráng tẩu cười nói: “Khó trách người giống như củ sen, trắng trẻo như vậy” Bốn bát nước ô mai đều có một cái thìa, nhưng ngoại trừ Mèo Con ra, ai cũng không dùng thìa, nâng cả bát lên uống ừng ực, chỉ có Mèo Con bưng bát dùng thìa chậm rãi uống. Hồng Lăng thấy Mèo Con bộ dạng uống nước ô mai thật dễ nhìn, vội buông bát xuống, bắt chước bộ dạng của nàng, nhưng thìa thỉnh thoảng lại đụng tới thành bát, làm cho trong phòng tất cả đều vang lên tiếng bát thìa chạm vào nhau. Đại tráng tẩu vừa bực mình vừa buồn cười mắng nữ nhân, nói: “Làm cái gì vậy! Đừng có đem bát cùng thìa của Tứ Ngưu thẩm làm hỏng đi!” Nàng liếc mắt nhìn Mèo Con một cái nói: “Nhà Tứ Ngưu này, bé nhà ngươi bộ dạng ăn uống thật là đẹp mắt, học ai vậy?” Chồng đại tráng tẩu cũng là bán dạo vào Nam ra Bắc, đại tráng tẩu cũng đi theo gặp qua rất nhiều người, nha đầu kia ngôn hành cử chỉ tao nhã tự nhiên, không chút nào làm ra vẻ, giống với đứa trẻ từ nhỏ được dạy dỗ như tiểu thư khuê các, có thể thấy được rằng đã đem lễ nghi ghi tạc trong lòng, trong lòng không khỏi nghi hoặc, bất quá một đứa bé nhà nông, học kiểu cách kia làm gì? Vương thị nói: “Không ai dạy nàng, nha đầu kia từ nhỏ đã yếu ớt” Đại tráng tẩu nhìn tiểu búp bê ngồi ngay ngắn một bên, trong lòng không khỏi vừa động, câu cửa miệng nói: “Tố mãi mại bất trước, chích nhất thời; thảo lão bà bất trước, thị nhất thế” (Gả cho nhà giàu, chỉ là nhất thời; Gả cho nhà nghèo, chính là một đời). Nếu muốn môn đăng hộ đối, hoặc là tham tiền của hậu hĩnh, không phân tốt xấu, tùy tiện quyết định việc hôn nhân. Thú nhầm một xú phụ, đi bái kiến họ hàng dòng tộc, đã làm mất thể diện cha mẹ chồng, còn làm trượng phu cảm thấy không vui, không khỏi mất cả chì lẫn chày. Xú phụ lại sẽ quản lý chồng, nếu không thì cũng chấp nhặt, rất dễ phản bội. Nếu mất hết tất cả thể hiện, bức hắn một hai lần, hắn liền nổi nóng lên, khó tránh khỏi gia đình không yên. Nha đầu nhà Tứ Ngưu xem bộ dạng hiện tại cũng biết tương lai lớn lên sẽ không kém, tính tình cũng dịu ngoan, lại xinh đẹp, không bằng cưới nàng cho tứ tiểu tử? Hai người hơn kém ba tuổi, thật thích hợp! Nàng mở miệng trêu ghẹo, nói: “Nhà Tứ Ngưu, có muốn tìm chồng cho con gái nhà các người không?” Vương thị cười nói: “Ta cũng từng nghĩ tới! Chính là thầy tướng số nói, nha đầu kia nhân duyên chậm một chút mới tốt, không cần gấp” Đại tráng tẩu trêu ghẹo nói: “Chờ nha đầu kia lớn hơn một chút, cánh cửa nhà các người sợ là bị phá bỏ. Nuôi một cô nương như vậy, tương lai có khi làm thái thái hưởng phúc mệnh” Vương thị cười nói: “Cô nương nhà nông chúng ta sao có thể thái thái? Ta chỉ mong tìm được một người thành thật trong thôn, mọi người yêu thương nhau thôi” Đại tráng tẩu vừa nghe, sắc mặt hoà thuận một ít, lại nói đùa vài câu mới ôm Hồng Lăng đi. Mèo Con nghẹn một hơi, chờ sau khi đại tráng tẩu đi rồi mới buông xuống lo lắng, nàng rất sợ mẹ đột nhiên đính thân cho nàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT