Ngày hôm sau Nhan thị muốn đến phật đường niệm kinh, sau khi Mèo Con thỉnh an, liền rời đi. Sau khi về viện của mình, thấy Nhiếp Tuyên cư nhiên ở trong phòng, không khỏi hơi hơi giật mình: “Chàng, sao chàng lại ở trong phòng?” Nhiếp Tuyên cười nói: “Mệt không?” Mèo Con lắc lắc đầu: “Không sao!”. Chỉ là mấy ngày đều sử dụng son phấn mua ở bên ngoài, mỗi lần Vãn Chiếu thoa lên mặt nàng một lần, nàng liền buồn bực một lần, chờ thêm vài ngày rảnh rỗi thì tự mình làm một ít để dùng. Chỉ cần đi thỉnh an, trên mặt liền tránh không được phải tô son điểm phấn. Vãn Chiếu bưng cho nàng một chén trà nhỏ cười nói: “Phu nhân, hạ nhân trong viện đều chờ thỉnh an người, hiện tại người muốn gặp luôn hay là nghỉ tạm một lúc rồi mới gặp?” Mèo Con nhìn một thân trang phục trên người, lười cởi rồi lại mặc, có chút mệt mỏi nói: “Bảo họ vào đi!” Nhiếp Tuyên thấy thần sắc nàng mệt mỏi, nói chuyện hữu khí vô lực, liền ôn nhu nói: “Không bằng nghỉ ngơi trước một hồi, dù sao cũng không gấp mà!” Mèo Con lắc lắc đầu nói: “Không cần đâu, thiếp không phải mệt chết” Vãn Chiếu chần chờ nhìn Nhiếp Tuyên, thấy Nhiếp Tuyên gật đầu, mới ra ngoài gọi người, Nhiếp Tuyên bảo người ta pha một chén trà sâm để nàng lấy lại tinh thần: “Hôm nay chỉ gặp mấy vị quản sự quan trọng và hạ nhân trong viện, những người khác về sau có thời gian thì gặp cũng được” “Dạ!”, Mèo Con gật gật đầu, che miệng ngáp một cái, tiếp nhận chén trà, nhưng cũng không có uống, nàng không muốn bổ đến nỗi chảy máu mũi. Vãn Chiếu dẫn người lục tục đi vào. Mèo Con kinh ngạc phát hiện, đến thỉnh an không chỉ có nha hoàn bà tử này nọ, còn có mấy người nam nhân tuổi tác không đồng nhất. Nàng nghi hoặc nhìn Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên giải thích nói: “Những người này vẫn đều đi theo bên cạnh ta, nàng cũng nên gặp bọn họ”. Nhiếp Tuyên trước tiên bảo ba nam tử tiến lên, từ từ giới thiệu cho nàng. Nghe Nhiếp Tuyên giới thiệu, Mèo Con liền biết bọn họ là tâm phúc Nhiếp Tuyên bên người, gọi là Trừng Tâm, Ngọc Bản, Bạch Cập. Ba người tiến lên cung kính thỉnh an nàng, Trừng Tâm trước kia từng gặp qua Mèo Con, nàng biết địa vị ba người này ở bên cạnh Nhiếp Tuyên rất không bình thường, thấy ba người tiến lên hành lễ, nàng có chút do dự, muốn làm gật đầu chào lại, lại bị Nhiếp Tuyên đè tay lại. Mọi người thấy thế, đối tiểu phu nhân không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa. Sau khi gặp qua ba người tiếp đến là những chưởng quỹ của các cửa hàng trọng yếu, thôn trang ở Ký Châu của Nhiếp Tuyên, Nhiếp Tuyên cười nói: “Những người này đều đã theo ta mười năm, đại bộ phận cửa hàng, điền trang của ta đều là do bọn họ quản” Mèo Con gật gật đầu, sau khi cùng bọn họ nói vài câu khách khí nói, mấy người liền lui xuống. Nàng có một cái khuyết điểm, chính là không nhớ được ai với ai cả, chỉ nhìn qua ba người này một lúc, nàng căn bản không nhớ được ai là ai, dù sao những người này cùng nàng cũng không quan hệ gì lớn lao, nàng nhớ cũng vô dụng. (Chị suốt ngày ở trong nhà! Nhớ mặt người ngoài làm chi cho mệt nha! Giống ta a!) Nhiếp Tuyên thấy bộ dáng nàng có chút không yên lòng, không khỏi khóe miệng kéo lên. Sau khi gặp qua những người này, còn lại phần lớn đều là nha hoàn, bà tử hầu hạ nàng ở trong viện, vì những người này mới là sớm chiều ở chung, Mèo Con chăm chú lắng nghe Vãn Chiếu nhất nhất giới thiệu. Nguyên bản Nhiếp Tuyên bên người trừ bỏ Vãn Chiếu ra, cũng không có nha hoàn hầu hạ, nha hoàn cơ bản đều là nha hoàn thô sử. Mặc kệ nha hoàn diện mạo như thế nào, Mèo Con chỉ thấy trên người các nàng hai chữ ‘an phận’. Nàng cúi đầu chậm rãi xoay xoay cái bát, không chút để ý nhấp một ngụm trà sâm. Nhiếp Tuyên nói: “Bên cạnh nàng chỉ có hai người Xuân Nha, Thu Thực hầu hạ, quá ít, về sau bảo Vãn Chiếu đi theo bên cạnh nàng đi, chờ thêm vài ngày nữa rảnh rỗi, lại chọn thêm vài người” Mèo Con nói: “Thiếp có Vãn Chiếu, vậy chàng làm sao bây giờ?” Nhiếp Tuyên nói: “Ta có Trừng Tâm vậy là đủ rồi” Mèo Con gật gật đầu, nếu hắn không cần nha hoàn, nàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi tìm một nha hoàn cho hắn. Nhiếp Tuyên thấy bọn hạ nhân bái kiến xong rồi, liền đứng dậy nói: “Từ từ nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi” Mèo Con gật gật đầu, đưa hắn tới cửa, chần chờ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay chàng có về ăn cơm không?” Nhiếp Tuyên nghe xong lời của nàng, cước bộ dừng một chút, quay đầu lại cười khẽ hỏi: “Nàng biết làm món tôm nướng không?” Mèo Con lăng lăng gật đầu. “Lúc trở về ta muốn ăn món tôm nướng” Nhiếp Tuyên mỉm cười nói. “Dạ!”, Mèo Con sáng lạn nở nụ cười, sau khi đưa Nhiếp Tuyên ra cửa viện, nàng mới bảo Vãn Chiếu giúp đỡ trở về phòng, tháo trang sức rửa mặt chải đầu. Nàng cắn cắn môi dưới, vụng trộm nở nụ cười. Nàng cũng không phải đứa ngốc, thành thân hai ngày nay, nàng có thể nhìn ra Nhiếp Tuyên cố gắng muốn cải thiện quan hệ của hai người, như vậy khiến cho hai người cùng nhau nỗ lực, dù sao hai người đã kết hôn! Ở cổ đại không thể ly hôn, cùng với việc làm một đôi vợ chồng bất hoà, còn không bằng hai người cùng nhau cố gắng bồi dưỡng tình cảm, cho dù không có tình yêu, cũng có tình thân. “Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ theo tâm sự một chút đi?” Mèo Con thay đổi thường phục, nửa nằm trên La Hán tháp, nói với Vãn Chiếu. Ý bảo nàng ngồi vào bên cạnh mình, Vãn Chiếu vô luận như thế nào không chịu, Mèo Con liền bảo tiểu nha hoàn đem một cái ghế đến, Vãn Chiếu mới ngồi xuống trên ghế. “Phu nhân gọi nô tỳ là Vãn Chiếu được rồi, phu nhân muốn tán gẫu cái gì?” Vãn Chiếu hỏi. Mèo Con cười nói: “Nhị gia bình thường thích ăn cái gì? Thích mặc quần áo màu gì? Bình thường thích làm việc gì?” Vãn Chiếu nghe Mèo Con liên tiếp đặt vấn đề, không khỏi hé miệng hơi hơi cười, tinh tế nói với Mèo Con thói quen bình thường của Nhiếp Tuyên, bắt đầu cuộc sống hàng ngày, làm việc và nghỉ ngơi, Mèo Con ở bên cạnh nghe mà líu lưỡi. Cha nói với nàng là người khó tính, nàng thấy Nhiếp Tuyên mới là người thật khó tính nha! Vãn Chiếu thấy nàng có chút suy nghĩ, không khỏi cười nói: “Nô tài nghĩ chỉ cần là phu nhân làm món gì, nhị gia nhất định đều thích” Mèo Con mặt đỏ lên, ngược lại hỏi: “Đúng rồi Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ nói với ta một chút, ở đây mỗi viện tự mình ăn cơm hay sao? Bình thường nguyên liệu nấu ăn để ai đi mua?” “Gia quy của Nhiếp gia là tiền tiêu vặt hàng tháng của phu nhân là ba mươi hai, một năm có thể làm hai mươi bốn bộ quần áo, tiền tiêu vặt hàng tháng của hạ nhân hầu hạ, hàng hóa ngày thường, tất cả đều là tính chung. Nếu muốn có một phòng bếp riêng, nhiều hơn hạ nhân, sẽ phải tự lấy tiền của mình”. Vãn Chiếu rõ ràng nói: “Nhị gia cũng không ăn tại phòng bếp lớn, đều là ở trong viện nấu ăn, về phần nguyên liệu thức ăn mỗi ngày, trước kia đều là Tôn mụ quản, thực đơn là mỗi tháng Bạch Cập viết” Mèo Con hỏi: “Hôm nay có tôm tươi không?” Vãn Chiếu hé miệng cười nói: “Có. Phu nhân vẫn là trước nghỉ tạm một hồi, sau đó lại đến phòng bếp đi, từ đây đến bữa tối còn nhiều thời gian mà!” Mèo Con lắc lắc đầu nói: “Một hồi sẽ dùng cơm trưa, chờ dùng xong thì nghỉ ngơi. Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ có gì vội à!” Vãn Chiếu cười nói: “Trước kia vì không có phu nhân ở đây, cho nên mọi việc trong viện đều là Tôn mụ và nô tỳ quản lý, nếu phu nhân không ngại, không bằng nô tỳ nói một số chuyện với phu nhân, cũng thuận tiện cho việc phu nhân quản lý” Mèo Con thản nhiên cười, cũng không nói tiếp nhận, cũng chưa nói không tiếp: “Ta vừa mới tới nơi này, Vãn Chiếu tỷ tỷ trước nói một chút chuyện trong viện được không?” “Dạ!”, Vãn Chiếu cười gật đầu. Thông qua Vãn Chiếu kể và quan sát hạ nhân mấy ngày nay, Mèo Con liền biết Nhiếp Tuyên quản rất nghiêm, vô luận là nội viện hay là ngoại viện, đều để ý thỏa đáng, làm việc đều có trình tự. Đừng nói nàng không để ý nhà cửa, cho dù có giỏi quản lý nàng cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay, chỉ tiếp nhận sổ sách cùng chìa khóa mà Vãn Chiếu đưa, nói cho nàng từ nay về sau mọi việc đều để nàng làm chủ. Đùa cái gì chứ, trước kia Cố gia bất quá là một hộ nông gia nho nhỏ, nàng cùng đại tẩu muốn nhúng tay vào còn luống cuống tay chân. Tuy nói không phải nàng quản toàn bộ đại viện Nhiếp gia, nhưng mà chỉ là một cái viện nho nhỏ, người ra kẻ vào, xử lý hạ nhân, cũng không phải nàng một người sinh ra ở nông thôn, có thể quản được. Lại nói nàng là con dâu mới vào cửa, mọi việc đều nên giả bộ kém một chút. Nhà không quản tốt, làm chuyện đáng chê cười, còn bị người ta nhạo báng. Cùng Vãn Chiếu nói một hồi, liền tới giờ cơm trưa, Mèo Con liền đi đến viện của Nhan thị hầu hạ nàng dùng cơm, vừa lúc ra cửa lại gặp đại tẩu Tạ thị và cháu dâu Tô thị. Mèo Con cười nói: “Đại tẩu” “Nhị đệ muội, sao khéo thế vừa lúc gặp”, Tạ thị cười nói: “Mấy ngày nay có quen không?” Mèo Con mỉm cười gật gật đầu, Tô thị tiến lên cấp nàng thỉnh an: “Nhị thẩm” Tạ thị dắt tay Mèo Con đi vào thỉnh an Nhan thị, Nhan thị vừa mới niệm kinh xong, thấy con dâu và cháu dâu không khỏi cười vui vẻ. Hôm nay cùng Nhan thị dùng cơm không chỉ có Vân Nương, còn có con gái của Tạ thị là Tùng Nương, hai người thấy ba người, vội đứng dậy thỉnh an ba người. Sau đám người Tạ thị buông xuống bát đũa, Nhan thị nói với ba người: “Các con đều đi xuống đi, ta cùng bọn chúng từ từ trò chuyện, các con ở đây chúng nó lại ngại ngùng” Ba người cười trả lời, sau khi ra khỏi viện, Tạ thị nói với Mèo Con: “Đệ muội, nếu rảnh nhất định phải đến viện của ta nha!” Mèo Con cười gật đầu đáp ứng, hai người hàn huyên vài câu, Tô thị giúp đỡ Tạ thị lên xe ngựa, Mèo Con cũng được Vãn Chiếu giúp lên xe về viện của mình. Trên xe Vãn Chiếu nói: “Phu nhân, một hồi tú phòng sẽ phái ma ma đến lấy số đo của người. Sắp sang mùa hè, các phòng đều đã chuẩn bị quần áo xong, nhưng mà vì phu nhân vào cửa trễ, nên chưa kịp chuẩn bị. Một hồi ma ma sẽ mang vải lụa đến cho người chọn lựa, theo thường lệ ngài có thể may sáu bộ quần áo, tú phòng đẩy nhanh tốc độ một chút, hẳn là đến trước tháng tư sẽ làm xong quần áo cho người” Mèo Con mỉm cười gật đầu: “Được!”. Sau khi ăn xong cơm trưa, quả nhiên ma ma của tú phòng đến lấy số đo của nàng, lại đem theo không ít vải để cho nàng chọn lựa. “Tuy nói thời gian nhanh một chút, nhưng các người phải may cẩn thận đàng hoàng, bằng không phu nhân sẽ không tha cho các người”. Vãn Chiếu nửa thật nửa giả nói “Vãn Chiếu cô nương, chúng ta nhất định cố gắng làm tốt. Sở trường của nhị phu nhân là gấm Tô Châu, tú công của chúng ta có chút thô thiển, sợ là vô luận như thế nào đều không vào được mắt nhị phu nhân” ma ma kia cười nói. Vãn Chiếu thản nhiên cười nói: “Các người cứ dụng tâm, nhị phu nhân tự nhiên sẽ vừa lòng”. Mèo Con mỉm cười không nói, ý bảo Vãn Chiếu thưởng bọn họ, mọi người được thưởng, cao hứng phấn chấn rời đi. Mèo Con nhớ tới Nhiếp Tuyên, liền hỏi: “Quần áo của nhị gia cũng may mới sao?” Vãn Chiếu chần chờ nói: “Quần áo của nhị gia cũng không phải do tú phòng làm, quần áo của nhị gia đều có người đặc biệt may” Mèo Con nghe xong âm thầm bĩu môi, nam nhân này quá khó tính rồi, đạt cảnh giới cao rồi nha! Vãn Chiếu thấy nàng lộ vẻ dị sắc, nghĩ nàng không vui, vội nói: “Nhị gia luôn luôn ở bên ngoài, tú phòng trong phủ làm quần áo cũng không kịp đưa đến trong tay của ngài ấy, cho nên nhị gia tự chuẩn bị người may riêng cho mình” Mèo Con mỉm cười nói: “Vậy à. Đúng rồi, Vãn Chiếu tỷ tỷ, tỷ mang ta đến phòng bếp đi. Cách bữa tối còn không lâu, ta còn phải làm tôm nướng a!” Vãn Chiếu vội cười nói: “Dạ, nô tỳ dẫn người đi” Nói là phòng bếp nhỏ, nhưng so với phòng bếp của Cố gia còn lớn hơn, mọi người trong phòng bếp thấy Mèo Con, vội vàng muốn dập đầu thỉnh an, Mèo Con mỉm cười bảo các nàng đứng dậy. Tôn mụ mỉm cười nói: “Phu nhân, tôm đã chuẩn bị xong, hiện tại người sẽ làm sao?” Mèo Con nhìn xung quanh phòng bếp một chút, phát hiện nơi này phi thường sạch sẽ, thực phẩm sống, thực phẩm chín toàn bộ để riêng ra, hơn nữa tất cả thực phẩm sống cũng đều đã xử lý tốt, chỉ chờ nấu chín mà thôi. Nàng chú ý tới tôm tươi để trên bàn, âm thầm cảm khái, cái này so với trước kia khi nấu cơm ở nhà, đúng là hai đãi ngộ khác nhau a! Tôm nướng tưởng làm rất đơn giản, nhưng không phải dễ dàng. Nhiếp Tuyên trong ánh mắt tràn ngập chờ mong của Mèo Con, gắp một cái, bỏ vào miệng: “Rất ngon” hắn khích lệ khen. Mèo Con nghe nói, không khỏi có chút đắc ý ngồi ngay ngắn, Nhiếp Tuyên mỉm cười ôm nàng, ở bên tai nàng cười nhẹ nói: “Cho dù nàng làm đến ngọt như đường, ta cũng cảm thấy ngon!” Mèo Con nhịn không được nũng nịu kháng nghị nói: “Người ta nấu ăn nào có kém như vậy a!”. Miệng nàng kháng nghị, nhưng tay thuần thục lột một đám tôm cho hắn, sau đó đặt ở trong bát của Nhiếp Tuyên. Lúc cùng nàng ở chung một chỗ, Nhiếp Tuyên thường xuyên sẽ làm ra một ít hành động vô cùng thân thiết, cho nên khi hai người ở chung với nhau, Mèo Con sẽ bảo mọi người lui ra. Nhiếp Tuyên nhìn hành động của nàng, trong lòng ấm áp, đem nàng ôm vào trong ngực, hắn quả nhiên không nhìn lầm, nàng là một người vợ tốt, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay đã làm gì?” “À, thỉnh an mẹ, cùng Vãn Chiếu nói chuyện phiếm, may quần áo, ngủ trưa, sau đó làm tôm nướng” Mèo Con nhất nhất nói. “Chán không?” Nhiếp Tuyên sờ sờ tóc nàng nói: “Chờ thêm vài ngày nữa ta rảnh rỗi, sẽ mang nàng ra ngoài dạo chơi” “Không sao, không có nhàm chán ” Mèo Con nói, ở trong ngực hắn tìm một cái vị trí thoải mái dựa vào. “A, hôm nay vội một chút, ngày mai rảnh, buổi chiều nàng đến thư phòng của ta có tranh có sách, nàng có thể giết thời gian”. Hắn thấy ánh mắt Mèo Con tỏa sáng, không khỏi cười nói: “Hôm nay bận quá, vốn hôm nay sẽ dẫn nàng đi!” Khóe miệng Mèo Con giật giật, Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng muốn nói lại thôi hỏi: “Làm sao vậy?” “Trí Viễn, chàng như thế nào biết thiếp… ừm…” Mèo Con ấp a ấp úng hỏi. “Biết sở thích của nàng?” Nhiếp Tuyên ách nhiên thất tiếu nói: “Nàng biết hỏi Vãn Chiếu, sở thích của ta, ta chẳng lẽ không biết hỏi Xuân Nha, Thu Thực sao?” Mèo Con bừng tỉnh đại ngộ, hèn gì nàng nghĩ hắn làm sao mà giỏi thế nha! Biết sở thích của mình rõ ràng rành mạch thế kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT