Cố Tứ Ngưu xanh mét nghiêm mặt đi ra từ bếp: “Tiểu tử chết tiệt, ngươi nói bậy bạ gì đó?! Không lo đọc sách, đi học buôn bán làm gì?!” Cố Tứ Ngưu gầm lên nói.
Thanh âm của hắn vang lên giống như sét đánh, dọa mọi người nhảy dựng, Mèo Con cả người run lên, thiếu chút ngã từ trên ghế xuống, Trần Quân Ngọc tay mắt lanh lẹ, ôm lấy nàng vào trong ngực. Vương thị cũng bị hù đến nhảy dựng, lắp bắp nói: “Tứ Ngưu, chàng từ từ nói chuyện, đừng dọa bọn trẻ” Cố Lộc cũng hoảng sợ, rượu cũng tỉnh, nhưng vẫn như cũ kiên trì nói: “Con muốn cùng cậu học việc buôn bán, con không muốn đọc sách nữa!” Vương Thế Trạch thấy vẻ mặt Cố Tứ Ngưu tức giận, vội vàng ngăn đón hắn nói: “Được rồi, từ từ mà nói chuyện, đệ dọa bọn trẻ sợ cả rồi. Lộc Nhi, con nói cho cậu nghe, vì cái gì muốn học buôn bán?” Cố Tứ Ngưu thở hổn hển một hơi nói: “Nói! Ngươi vì cái gì không chịu đọc sách?!” Cố Lộc nghẹn khí, lớn tiếng nói: “Con không thích đọc sách, cũng không nhà cứ nghèo mãi như vậy!” “Ngươi nói cái gì?! Ngươi có dám lặp lại lần nữa!” “Con không muốn học! Con muốn kiếm tiền! Con không muốn trong nhà ngay cả tiền cho ca ca đi thi cũng không có!” Lời nói của Cố Lộc tựa như một con đao nhọn, hung hăng chém vào trong lòng mọi người, Cố Phúc cùng Trần Quân Ngọc nắm chặt nắm tay, nhất là Trần Quân Ngọc, hé ra khuôn mặt trắng bệch. Mèo Con vội vàng ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng thân thiết cọ cọ vào khuôn mặt của hắn, Trần Quân Ngọc hoàn hồn, yêu thương sờ sờ đầu Mèo Con, miễn cưỡng cùng nàng cười cười. Nhất thời trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở của mọi người. Sau một lúc lâu, Cố Tứ Ngưu tiện tay nắm lấy chày gỗ giặt quần áo của Nam Qua: “Ta đánh chết tên nghiệt súc này!” “Tứ Ngưu!” “Cha!” “Tứ Ngưu thúc!” “Oa!…” Trong lúc nhất thời tiếng Vương Thế Trạch, Vương thị ngăn cản, tiếng Cố Phúc, Trần Quân Ngọc, Cố Thọ quỳ xuống cầu xin, cùng với tiếng Cố Toàn khóc, đều vang lên, Mèo Con vừa thấy tiểu ca khóc, cũng mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, oa oa khóc lớn lên. Vương thị đau lòng lao về phía Cố Lộc, ôm cổ hắn khóc lớn nói: “Ngươi dám đánh con trai, ta liền liều mạng với ngươi!” Trần Quân Ngọc quỳ trên mặt đất, lết lên ôm lấy Mèo Con ngồi ở trên ghế dỗ dành: “Mèo Con ngoan đừng khóc, đừng sợ, Ngọc ca ở đây!” Cố Lộc đỡ Vương thị ngồi trên ghế, sau đó quỳ gối trên mặt đất: “Cha, người đánh con chết đi! Người không đánh con chết, con sẽ lại cùng cậu đi học buôn bán!” Cố Tứ Ngưu cả người phát run nói: “Sĩ nông công thương! Thương nhân là cái gì, ngươi có biết hay không? Cậu ngươi liều chết liều sống kiếm tiền, đổi lại là được địa vị gì?! Ngươi biết không?!” Vương Thế Trạch cũng nói: “Lộc Nhi, con còn nhỏ, không biết được địa vị thương nhân của chúng ta. Ai! Cha con nói không sai, bằng không ta sẽ không như thế này? Nếu không phải vì thân phận địa vị của các con, cha con vì cái gì phải bảo các con đọc sách đây?” Cố Lộc nói: “Con hiểu được, con đều hiểu được! Nhưng mà nhà chúng ta, đại ca đã là tú tài, con không sợ!”. Hắn nhìn Cố Toàn rồi nói: “Đại ca cùng Ngọc ca chỉ mới thi tú tài đã cần hơn năm mươi lượng bạc, sau này thi cử nhân thì sao? Thi tiến sĩ thì sao? Thọ Nhi cũng sắp tới tuổi lấy vợ rồi, sính lễ thế nào? Quý Nhi, Toàn Nhi phải đi học, tiền đâu mà trả cho lão sư? Còn có Mèo Con, Mèo Con về sau phải lập gia đình, không thể không có một phần đồ cưới? Chẳng lẽ cứ như thế mà dựa vào thân thích họ hàng sao?” Vương thị nghe xong lời Cố Lộc, thất thanh khóc rống. Cố Tứ Ngưu ngây người nửa hgày, gậy trong tay rớt xuống đất, hắn trầm giọng nói: “ Việc kiếm tiền, không phải việc ngươi quan tâm! Ngươi hiện tại chỉ cần cố gắng học hành là được!” Cố Lộc lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Cha có thể kiếm tiền như thế nào? Chẳng lẽ vẫn là trồng trọt vào ban hgày, buổi tối làm nghề mộc sao? Thân thể làm bằng sắt cũng không chịu đựng nổi a! Còn có mẹ, mấy hgày nay may vá liên tục, mắt đã bắt đầu không tốt! Đại tẩu cả hgày dệt vải, thắt lưng đã không còn khỏe! Còn có Mèo Con! Nhỏ như vậy, mỗi hgày đều ngồi yên mà thắt kết lạc…” hắn nghẹn ngào một tiếng nói: “Trong khi Hồng Lăng kế bên mỗi hgày chỉ biết chơi đùa!” Mèo Con ở trong lòng Trần Quân Ngọc vươn đầu nhỏ nói: “Ca ca, muội không thích cùng Hồng Lăng chơi, muội thích thắt kết lạc” Mọi người nghe lời nói trẻ con của nàng, không khỏi miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, Cố Tứ Ngưu vẻ mặt dịu đi không ít. Trần Quân Ngọc yêu thương sờ sờ đầu nhỏ của nàng: “Mèo Con, cùng đại tẩu đi ngủ được không? Ca ca làm cho muội một bát sữa dê nóng”. Hắn đem Mèo Con đưa cho Nam Qua, chuẩn bị đi làm cho Mèo Con sữa dê nóng. Nam Qua vội vàng nói: “Để tẩu”. Nàng biết chuyện hiện tại, nàng căn bản không nên nói. Mèo Con ngoan ngoãn theo Nam Qua vào phòng, Vương thị cũng lau nước mắt, muốn đem Cố Toàn đang khóc nháo đi vào trong, Cố Tứ Ngưu vừa thở vừa nói: “Không được đi! Để hắn ở lại xem, xem ca ca hắn đang làm gì!” Vương thị khóc lớn nói: “Ngươi dọa bọn trẻ hết cả rồi!” Cố Tứ Ngưu nói: “Khốn kiếp! Mèo Con đều biết mỗi hgày ở trong nhà thắt kết lạc để kiếm tiền, còn hắn cả hgày chỉ biết chơi đùa! Đều bị nàng chiều đến hư rồi! Hắn như vậy có tiền đồ gì chứ?! Để hắn lưu lại! Nơi này không có chuyện của nàng!” Vương thị bị Cố Tứ Ngưu mắng, chỉ có thể đem con trai để vào trong lòng của Cố Phúc, nói: “Con trông chừng đệ đệ” Cố Phúc vội vàng gật đầu, tiếp nhận Cố Toàn bị cha mắng không dám lớn tiếng khóc, chỉ dám thút thít khóc, Vương thị lưu luyến rời khỏi phòng khách. Trong bếp, Nam Qua lấy một cái bát, đem sữa dê hôm nay đổ vào, còn cho thêm đậu phộng, hạnh nhân cùng phục linh đã mài nhuyễn, hâm nóng rồi cho Mèo Con uống. Sau khi Mèo Con uống xong, Nam Qua ôm nàng vỗ nhẹ vào lưng, vỗ hơn mười cái Mèo Con liền nằm trong lòng Nam Qua nặng nề ngủ đi. Vương thị cùng Nam Qua hai người ngồi đối diện nhau, dỏng tai lắng nghe sự tình trong phòng khách. Trong phòng khách, Cố Phúc nói: “Nhị đệ, đệ đừng như vậy, ta cùng Ngọc Nhi định chờ năm sau, chúng ta vào trấn làm lão sư, hơn nữa bổng lộc được cấp cũng đủ để lo liệu trong nhà” Cố Lộc nói: “Đại ca, đệ với huynh không giống nhau, huynh từ nhỏ đã thích đọc sách, đệ so với huynh chỉ nhỏ hơn một tuổi, nhưng huynh đã thi đậu còn đệ thì sao? Bất quá chỉ biết viết vài chữ mà thôi”. Hắn tự giễu cười cười: “Chi bằng đi theo cậu học buôn bán a! Trong nhà có huynh học hành là đủ rồi!” Cố Phúc muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, tay nắm chặt đập mạnh lên bàn. Vương Thế Trạch trầm giọng nói: “Lộc Nhi, buôn bán không dễ như vậy, có đôi khi phải bôn ba ngàn dặm a! Trong nhà dù có nhiều tơ lụa, nhưng con cũng chỉ có thể mặc quần áo vải thô!” Cố Lộc nói: “Con không sợ, con có sức lực! Ở bên ngoài bôn ba, cần gì phải mặc quần áo tốt?” Hắn nói nhưng thật ra lời nói thật, cả gia đình thật ra cũng phải đều học hành cả, chỉ có Cố Phúc và Trần Quân Ngọc là thật sự học hành chăm chỉ. Vương Thế Trạch nói: “Buôn bán phải ăn uống kham khổ, không an nhàn như họa hành thế này!” Cố Lộc nói: “Cậu, con không sợ chịu khổ!” Cố Tứ Ngưu nhìn Vương Thế Trạch nói: “Đại ca, huynh…” “Tứ Ngưu, đệ a! Chính là tính tình quá nóng nảy!” Vương Thế Trạch vỗ nhẹ bờ vai của hắn nói: “Kỳ thật Lộc Nhi nói cũng đúng, trong nhà có Phúc Nhi học hành thành đạt cũng đủ rồi” Hắn thấy Cố Tứ Ngưu muốn phản bác, tiếp tục nói: “Tứ Ngưu, đệ hãy nghe ta nói. Con cái lớn rồi, đệ cũng phải nghe ý kiến của chúng! Lộc Nhi mới mười ba tuổi, theo ta học buôn bán hai năm nếu cảm thấy không thích hợp, lại tiếp tục học hành thì cũng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn có thời gian. Đệ cứ ép buốc nó như vậy, nói không chừng thằng bé sẽ không thích học hành nữa?” Cố Tứ Ngưu nâng cổ nói: “Việc buôn bán có cái gì hay mà học? Cứ học hành đi!” Vương Thế Trạch mặt nghiêm nói: “Ngươi nói năng xằng bậy! Việc buôn bán như thế nào mà không cần học?! Ngươi đã quên ngươi năm đó lúc ngươi theo ta đi ra ngoài buôn bán đã bị người ta lừa gạt sao?” Cố Tứ Ngưu mặt đỏ lên, hắn đối cữu huynh luôn luôn tôn kính, thấy cữu huynh nói như vậy, cũng không dám phản bác. Vương Thế Trạch khuyên nhủ: “Không bằng để cho thằng bé theo ta đi, để cho hắn nếm chút khổ sở, nói không chừng hắn biết bản thân không thích hợp, tâm tư cũng chết đi. Đi theo ta, đệ sợ cái gì?” Cố Lộc vừa nghe, nhãn tình sáng lên, liền nói: “Đúng vậy! Cha, người đáp ứng với con đi! Con đi theo cậu sẽ không xảy ra vấn đề gì!” Cố Tứ Ngưu buồn đầu trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng hung hăng quăng chén rượu, trừng mắt nói: “Việc buôn bán thì có thể, nếu để cho lão tử biết ngươi ngại khổ trên đường âm thầm bỏ đi, lão tử đánh gãy chân của ngươi!” Cố Lộc vui vẻ, lớn tiếng nói: “Sẽ không, nếu con bỏ dở nửa chừng, cha đánh chết con, con đều không phản đối!” Vương thị cùng Nam Qua ở bên trong nghe mọi người nói chuyện xong, hai người không khỏi nước mắt lưng tròng, Vương thị dùng tay áo lau nước mắt nói: “Bất tri bất giác, Lộc Nhi đã không còn nhỏ nữa rồi!” Nam Qua cười ngây ngô nói: “Mẹ, hgày người hưởng phúc không xa đâu!” Vương thị gật gật đầu, nhìn bụng Nam Qua cười nói: “Con có thể cho ta sinh một đứa cháu trai, ta càng có phúc!” Mặt Nam Qua đỏ lên, vội vàng đứng dậy nói: “Con đi dọn dẹp” Vương thị cười cười, lắc đầu. Từ hgày đó trở đi, sau khi Cố Lộc đưa ra ý muốn học buôn bán, vài hgày sau Cố Thọ cũng dũng cảm đưa ra ý kiến, bản thân cũng không muốn học nữa, muốn theo Cố Tứ Ngưu học nghề mộc. Từ sau sự kiện của Cố Lộc, Cố Tứ Ngưu đối việc các con không muốn học hành nữa cũng không còn gay gắt, kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu được, lão nhị, lão tam quả thật không phải là loại người chăm chỉ học hành, đọc sách nhiều năm như vậy, trừ bỏ có thể viết này nọ ra, ngay cả một bài thơ đơn giản cũng không thể sáng tác, nhưng hắn vẫn không cam lòng. Lại nói mấy năm trở lại đây, tuổi hgày càng lớn, việc nông cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, gia cảnh trong nhà túng quẫn, có khi không xoay sở nổi, cũng đành ngầm đồng ý cho Cố Thọ bỏ học theo hắn nghề mộc. Sau khi Cố Thọ học nghề mộc, vui vẻ nhất chính là Cố Toàn cùng Mèo Con , bởi vì Cố Thọ luyện tập, một lần làm ra rất nhiều rối gỗ để cho bọn họ chơi đùa. Mèo Con nghĩ, Cố Thọ có thiên phú đối với điêu khắc, so với Cố Tứ Ngưu tốt hơn nhiều lắm! Nói không chừng về sau hắn có thể dựa vào điêu khắc tượng gỗ kiếm chút đỉnh tiền a! Vương Thế Trạch rất nôn nóng, Cố Lộc cũng khẩn cấp đi theo cậu đi ra ngoài việc buôn bán, hai người thương lượng xong xuôi, cũng không ở nhà đến hết năm, một tháng sau liền xuất phát. Vương Thế Trạch đang muốn đi Hợp Phố, Phiến Châu, để thu tiền vốn, liền bảo Cố Lộc ở nhà hảo hảo chuẩn bị một chút. Trước khi đi một tháng, kim chỉ trong tay Vương thị không rời, đem tất cả quần áo Cố Lộc muốn đem đi đều may vá một lần, một hơi làm cho hắn hai mươi đôi giày, còn lót thêm nhiều vải dưới đế giày. Cố Tứ Ngưu thì vùi đầu làm hòm đựng đồ cho Cố Lộc, Cố Thọ ở một bên trợ thủ. Mèo Con ở phía sau cha, nhìn cha đóng đồ đạc, cha làm dụng cụ thật giỏi a! Ngay cả một cái đinh cũng không dùng! “Bé ngoan, đi chỗ khác chơi được không? Nơi này bẩn lắm !” Cố Tứ Ngưu ôn nhu nói với con gái đang đứng sau lưng, trong lòng rất là bất đắc dĩ, nếu là con trai thì hắn đã đánh cho một phát bảo biến đi rồi. Trong tay Cố Thọ có một đồ vật đã được mài bóng loáng, tuyệt đối không phải là một rối gỗ bình thường, nói: “Mèo Con, cho muội này, đến bảo với đại tẩu may cho muội mấy bộ quần áo, Mèo Con có thể giúp tiểu oa nhi mặc quần áo” Mèo Con cười hai mắt thành hình vành trăng khuyết: “Cám ơn tam ca!” Nàng đem búp bê gỗ để vào tiểu hà bao của mình, sau đó tay nhỏ bé nộn nộn, khờ dại hỏi: “Cha, tại sao không làm bánh xe cho cái hòm a, giống như xe bò ấy, như vậy hòm đựng đồ sẽ bị bò kéo đo rồi không cần nhị ca tự mình khuân” Cố Tứ Ngưu giật mình, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, hưng phấn đem con gái ôm vào trong lòng Vương thị, nói: “Bé ngoan thông minh quá!”. Nói xong tự mình xoay người chạy vào trong nhà, đóng cửa lại, chỉ chốc lát bên trong liền truyền ra thanh âm bào gỗ. Mèo Con chu cái miệng nhỏ nhắn giả bộ không hờn giận hướng Vương thị trong lòng cọ, Vương thị ôm nàng cười mắng: “Tiểu yêu tinh này!” Mèo Con trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may phụ thân không hoài nghi. Nhưng cho dù là hoài nghi, nàng cũng muốn đưa ra ý tưởng này, bằng không nhị ca đi đường xa như vậy, còn phải khuân hòm đồ như vậy. Chỉ tiếc nàng hiện tại quá nhỏ, không thể làm vali, bằng không sau này nàng nhất định sẽ làm cho Nhị ca một cái vali. Còn có chờ sau khi mình học may vá giỏi rồi nàng sẽ làm cho nhị ca một cái ba lô, nhị ca huynh chờ ta lớn lên một chút! Nàng mặt mày cười sáng lạn nghĩ. Một tháng sau, trời còn chưa sáng, Cố Lộc đã rời nhà trong ánh mắt lưu luyến của mọi người, theo Vương Thế Trạch rời khỏi Đông Sơn trấn. Mèo Con ghé vào trong lòng Nam Qua, Cố Toàn ghé vào trong lòng Cố Phúc, tiểu hài tử khóc thật thê thảm. Cố Lộc sờ sờ đầu đệ đệ nói: “Ngốc tiểu tử, khóc cái gì, làm cho muội muội chế giễu!” Cố Toàn nghẹn ngào một tiếng, chậm rãi ngừng tiếng khóc, Cố Lộc yêu thương ôm muội muội, yêu thương hôn một cái: “Ngoan, muội đừng khóc, lúc ca ca trở về, sẽ cho muội trâm cài hoa” Mèo Con nghẹn ngào nói: “Muội không cần trâm cài, muội muốn ca ca sớm hgày trở về” Cố Lộc sờ sờ đầu của nàng nói: “Được! Ca ca nhất định sẽ về sớm” Vương thị một bên khóc một bên mắng: “Tên bất hiếu này! Để chúng ta ở lại rồi bỏ đi!” Cố Tứ Ngưu nghẹn khí, ồm ồm nói: “Được rồi! Con lớn rồi phải ra ngoài học hỏi thêm, nàng khóc cái gì?! Không may mắn chút nào!”. Hắn quay đầu lại nhìn Cố Lộc, nói: “Con là người lớn, chú ý theo cậu học hỏi, nghe lời cậu” Cố Lộc gật gật đầu, đem Mèo Con đưa cho Trần Quân Ngọc, quỳ xuống hướng Cố Tứ Ngưu cùng Vương thị dập đầu ba cái. Vương thị khóc ngã trên mặt, Nam Qua vội vàng đem Vương thị giúp đỡ. Cố Lộc lưu luyến không rời nhìn mọi người liếc mắt một cái, liền đứng dậy đi theo cậu. “Ngọc ca, muội nhớ nhị ca”. Mèo Con chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong cổ của Trần Quân Ngọc rầu rĩ nói. Trần Quân Ngọc sờ sờ đầu của nàng ôn nhu nói: “Ta cũng nhớ, nhị ca sẽ mau trở về, hắn còn phải mua cho muội Hoa nhi mà!” “Dạ!…” Mèo Con rầu rĩ lên tiếng. Cố Tứ Ngưu nhìn thân ảnh con trai dần dần biến mất, mới xoay đầu qua nói: “Trở về thôi!” Vương thị nhờ Nam Qua đỡ trở về, Cố Phúc xoay người ôm lấy Cố Toàn, đoàn người chậm rãi đi về nhà, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể của họ, Mèo Con đột nhiên nhớ tới một câu: “Ngày mai lại là một hgày mới”. Nàng sờ sờ khóe mắt, vô luận như thế nào, trong nhà hạnh phúc là tốt rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT