CHƯƠNG 84

Không muốn chết thì đừng làm, Hà Duy sâu sắc nhận thức được hàm nghĩa thâm ảo của lời này.

Khổ nỗi, có phải cậu tự mình tìm chết đâu, bị hệ thống hãm hại thì xử kiểu gì đây!

Thuật trị liệu trung cấp còn bịp bợm hơn cậu nghĩ, đã phóng thích thì đừng hòng ngừng lại, với cả diện tích truyền đi cũng rộng hơn trước nhiều.

Thuật trị liệu sơ cấp chỉ hôn môi, thông qua đụng chạm đầu lưỡi để truyền tống lực lượng, nhưng hiện tại, chỉ cần là nơi hai người tiếp xúc thì sẽ không ngừng tuôn trào linh lực.

Thuật trị liệu vốn là kỹ năng tồn tại trên cơ sở chữa khỏi, nên nó sẽ dẫn dắt ký chủ liên tục mở rộng bề mặt tiếp xúc, không chỉ miệng lưỡi, mà còn muốn nhiều nơi hơn.

Trong lòng Hà Duy biết rõ bản thân đang dốc sức trở thành một thầy thuốc xịn, nhưng rơi vào mắt người khác lại thành… đói khát khó nhịn.

Liên tiếp hôn hít đòi hỏi, không ngừng sờ loạn, chỉ hận không thể dán dính lên người hắn, Hà Duy vừa chửi thầm, vừa mơ mơ màng màng.

Tư thế ám muội đã sẵn cám dỗ, song dưới tác dụng của thuật trị liệu trung cấp, chỗ cả hai tiếp xúc còn có linh lực chảy ra nên càng thêm nóng bỏng như lửa, quả thực cứ như một loại kích thích lửa cháy đổ thêm dầu.

Mới đầu, trong não Hà Duy đầy rẫy ý nghĩ phải kiềm chế kiềm chế và kiềm chế, về sau thì mơ hồ hoàn toàn.

Trúc Uyên càng chẳng khách khí chút nào, cậu nghe lời như thế khiến hắn hài lòng vô cùng. Tuy hàng vạn năm qua chỉ mải mê theo đuổi đỉnh cao võ học, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại dâng tràn dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, muốn độc chiếm người ấy, muốn có được cậu trọn vẹn.

Thật phù hợp biết bao. Dung mạo xinh đẹp, thân thể mẫn cảm, tính cách nhu thuận đều hết sức hợp ý hắn, chưa kể linh thể hiếm thấy trên thế gian kia.

Nếu cậu thuộc về hắn, hắn có thể hưởng thụ hương vị ngọt ngào ấy bất kỳ lúc nào, sau khi chiến đấu kịch liệt vui vẻ còn được Kết Linh Tiên Y chữa trị và xoa dịu.

Cho tới nay luôn độc hành độc vãng, nhưng nếu có một người như vậy sánh bước bên cạnh, tựa hồ cũng là một chuyện tuyệt vời khó tả.

Đó là chưa đề cập tới linh kỹ thứ ba của Kết Linh Tiên Y… mới thoáng nghĩ đã khiến huyết mạch hắn căng tràn, dòng máu tĩnh lặng quá lâu giữa năm tháng dài dằng dặc dường như sẽ bốc cháy vì thế.

Sinh mệnh vô vị biết mấy, nhưng từ khi gặp cậu, hắn chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Trúc Uyên bất giác cong khóe miệng, nhìn người trong lòng mê loạn đến cực điểm, hắn hạ nụ hôn xuống khóe môi cậu.

Dịu dàng, cẩn thận, ngập tràn tình ý lộ liễu.

Lúc Hà Duy tỉnh táo lại, thuật trị liệu trung cấp đã đình chỉ, còn cậu… cũng rất không biết xấu hổ mà sung sướng một hồi.

Ngẫm lại đúng là mắc cỡ chết được… mắc cái lông á!

Ai bị như vầy như kia như kìa mà chả… ấy ấy đúng không!

Chuyện thường ở huyện thôi mà… Gượm đã, hình như có gì đó không đúng, một thằng con trai làm chuyện ý với một tên đàn ông khác hẳn phải thấy ghét mới đúng chứ?

Thế mà cậu lại sướng tê người… Mọe, đầu Hà Duy ong lên, cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị nhóm biến thái đồng hóa rốt ráo!

Cậu còn đang ngơ ngẩn bàng hoàng, Trúc Uyên đã hôn khẽ lên trán cậu: “Tạm thời cứ vậy đã, chờ ngươi lên kỳ hợp dung, ta chắc chắn sẽ thỏa mãn ngươi.”

Hà Duy: (⊙_⊙)

Trúc Uyên nói tiếp: “Ta vốn là linh thể, nếu chân chính mập hợp tất nhiên sẽ chiếm mất Đấu Linh của ngươi. Cảnh giới hiện nay của ngươi quá thấp, có khả năng sẽ không chịu nổi, đợi đến kỳ hợp dung khi ngươi cùng Đấu Linh triệt để kết hợp, thì chẳng cần ngại nữa.”

Trúc Uyên đang nghiêm túc giải thích lý do hắn chưa này nọ với cậu, nhưng Hà Duy… căn bản không muốn biết được không!

Cơ mà, giải thích thì ích gì? Vừa nhớ tới dáng vẻ đói khát nhộn nhạo quái đản của mình, chính cậu còn chả tin nổi lời sắp ra đến miệng!

… Thôi, dám làm dám chịu, đành rằng hệ thống quấy rối, nhưng cậu cũng sướng thật mà, hà… hà tất xoắn xuýt mãi làm gì, có khác chi già mồm đâu.

Tuy nhiên, nghe Trúc Uyên nói xong, Hà Duy chợt sáng tỏ, té ra hắn cũng là thuần linh thể, nếu đã vậy thì đâu cần dùng thuật trị liệu trung cấp bẫy người này, cậu chỉ cần lấy linh độ linh là được rồi!

Hà Duy thầm hận mình quá mịa nó ngu, cứ ngỡ Trúc Uyên là thân xác nên lúc thanh tiến độ đạt 50% liền nhanh nhẹn sử dụng thuật trị liệu, hoàn toàn không nghĩ thử tiếp xem thế nào!

Nếu thử thì cái chuyện đảo điên kia làm sao xảy ra?

Aiz, ảo não chỉ tổ vô dụng, cậu nghĩ kiểu gì cũng đoán không ra Trúc Uyên là thuần linh thể.

Lại nói… suy nghĩ của Hà Duy không khỏi bay xa, việc này hình như đã có dấu hiệu từ lâu, trong ba lô của cậu còn một lá bùa triệu hồi màu lam đây này, chính là bùa chuyên dụng để triệu hồi Trúc Uyên.

Trước kia còn đoán mò chẳng biết có gọi người khác được không, nhưng giờ lại thấy chắc nó chuyên dành cho Trúc Uyên rồi, bởi hắn là thuần linh thể, nên thuật hoán linh mới gọi hắn đến!

Hơn nữa, màu lam… Hà Duy nhớ đến một cái tên trên danh sách mục tiêu xâm lăng, Trúc Uyên là mục tiêu xanh lam.

Trong đó có mối liên hệ gì không nhỉ?

Hà Duy không nghĩ ra nguyên cớ, trước mắt đành buông tha, sau khi bình tĩnh lại, cậu thuần thục chuyển đề tài.

“Tiền bối, để ta giúp ngươi chữa thương!”

Tuy rằng đã được 50%, khoảng cách đến khỏi hẳn chỉ còn 50%, nhưng cũng không thể sơ xuất.

Trúc Uyên đã hồi tỉnh, huống hồ linh lực trong cơ thể hắn khác với Lê Viêm và Lăng Vân Dực, không phải linh lực hiếm mà là thuộc tính kim thuần khiết. Dù nơi đây không hề có linh lực, song những tinh thạch kia rất rực rỡ, muốn bỏ qua cũng khó.

Hắn chỉ liếc mắt đã ngộ ra sự liên quan, muốn khôi phục chỉ cần chọn ít tinh thạch vàng kim là xong.

Song Hà Duy muốn giúp hắn, hắn cũng vui vẻ cho cậu cơ hội.

Dẫu chưa từng có bạn đời, nhưng trong hồi ức xa xôi của Trúc Uyên vẫn có chút ấn tượng mờ nhạt.

Đối xử với bạn đời hẳn nên bao dung và cưng chiều.

Nếu cậu thích thì cứ thế đi.

Hà Duy làm sao đoán ra tâm tư của người ta, cậu chỉ đơn giản muốn né tránh sự kiện xấu hổ ban nãy thôi, thành ra vừa dứt lời đã nhanh chân chạy đi thu lượm tinh thạch.

Dù tinh thạch phân bố khắp đáy biển Vô Vọng, nhưng kích cỡ bất đồng, mỗi khối ở đây lại cao đến 1m78, thân cao thể mập, màu sắc phong phú, dòm mà chảy nước miếng ròng ròng.

Hà Duy chép chép miệng, xắn tay áo lên.

Suốt bao ngày qua đã chém cỡ trăm ngàn tinh thạch, kinh nghiệm dày dạn thủ pháp thuần thục, nhưng chết cái là hơi khinh địch.

Lúc Hà Duy sảng khoái chém đứt một mảng lớn tinh thạch rồi thu vào ba lô, một trận đất rung núi chuyển bất thình lình vang lên ầm ầm.

Hà Duy đã chuẩn bị trước, đang nghĩ xem nên đối phó quái thú kế tiếp thế nào, ai dè vừa ngẩng đầu đã thấy ngàn vạn tinh thạch trước mặt như pháo bị mồi lửa, thoắt cái nổ tung, rồi lóe sáng theo phản ứng dây chuyền. Chớp mắt sau, tất cả tinh thạch hóa thành cự thú hung hãn màu sắc khác nhau.

Đối diện với số lượng cự thú nhiều hơn ba và cao đến ba bốn mét, thân hình bé xinh của Hà Duy thật chả đáng nhắc tới.

Hà Duy nhìn thẳng vào chúng, lông mày thoáng nhướn, ý niệm đầu tiên ùa lên là: Chạy mau!

Tuân theo suy nghĩ, cậu dứt khoát quay lưng co cẳng bỏ chạy, điên mất thôi, mấy cái con to xác ấy hả, bảo cậu lấy một địch ba thì còn phần thắng, chứ lấy một địch ngàn thì đánh giá cậu hơi cao rồi đó!

Hà Duy vừa vắt giò chạy như điên, vừa niết quyết ngự linh, có điều Băng Thế hoa chưa kịp ra, cậu đã bị người ta ôm lên.

Kỳ thực, bị ôm bằng một tay quả là việc cực kỳ tổn thương tự ái, nhưng trước mặt mạng nhỏ, ai thèm quan tâm tự ái nữa! Hà Duy quấn chặt cứng lấy Trúc Uyên, bạch tuộc ra sao, cậu y vậy.

Đáy mắt Trúc Uyên ngậm cười, còn thong thả giúp Hà Duy đổi vị trí để cậu thoải mái hơn.

Làm xong hết, hắn mới nhấc đầu, nhướn mày, vẻ dịu dàng biến mất, đôi mắt xanh thẳm rét lạnh như ao hồ ngày đông, trên sương giá chỉ có gió lạnh thấu xương.

Hắn ôm Hà Duy, Kim Sắc Lục Dực rực rỡ dang rộng, hào quang vàng óng tại vùng đất u ám khác nào mặt trời chói chang.

Nhưng sức mạnh cuồn cuộn ẩn chứa bên trong ánh sáng lại không chiếu khắp nhân gian, mà dẫn dắt giết chóc!

Đôi cánh mang theo ánh sáng lấp lánh khẽ rung lên, biến thành một thanh đao bán nguyệt và xông tới trước với tư thế bá đạo tột độ. Nơi nó đi qua chỉ để lại âm thanh xác thịt rách bươm cùng tiếng gào rú ầm trời.

Thời điểm Hà Duy mở mắt lần nữa, nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh.

Hơn một ngàn cự thú tan biến không dấu vết, linh lực nồng đậm tới mức trông như chất lỏng rơi ào ạt xuống đất!

Hà Duy choáng váng một lúc, sau đó uất nghẹn không thể tả.

Người so với người… thiệt mẹ nó tức chết người mà!

Ông đây… ông đây chừng nào mới có thể lóa mắt ngầu lòi như người ta chứ!

Trúc Uyên nào biết cậu buồn bực, giải quyết xong mọi việc thì hôn nhẹ lên trán cậu: “Đừng lãng phí thì giờ nữa, nơi tràn đầy linh khí thế này rất thích hợp để ngươi tu luyện.”

Hà Duy còn đang ưu thương, Trúc Uyên lại cúi xuống hôn chụt lên môi cậu: “Nhanh đi chứ, không phải ngươi muốn sao? Mau chóng lên kỳ hợp dung, ta liền…”

Hắn nói một nửa, Hà Duy lập tức chả màng ưu thương nữa, đó, đó là cái quỷ gì vậy!

Nhưng cậu biết không nên để Trúc Uyên nói tiếp, vì thế, nhanh nhẹn xuất ra thần kỹ max điểm của mình – lảng sang chuyện khác.

“Ta không vội, chữa thương cho ngươi trước đã!”

Không đợi Trúc Uyên mở miệng, cậu đã tế ra Kết Linh Tiên Y, bắt đầu lấy linh độ linh giữa khu vực linh khí rộng lớn.

Lần ra tay này của Trúc Uyên đúng là làm chơi ăn thật, nhiều linh khí như vậy tụ một chỗ, mật độ phải nói là đặc sệt. Với Kết Linh Tiên Y không chối từ một ai mà nói, quả là sảng khoái tê tái mà!

Vận công như thế, thần thái cũng trở nên sáng trong.

Trong lúc ngưng thần nhắm mắt, Hà Duy có thể thoải mái di chuyển giữa ba túc thể.

Cảm giác quá đỗi diệu kỳ, như trước kia cậu tuyệt đối không tin sẽ có dạng tình huống này phát sinh, nhưng giờ lại thấy rất tự nhiên. Thay vì nói ba túc thể ở bên ba biến thái, chi bằng bảo là Lăng Vân Dực, Lê Viêm với Trúc Uyên đồng thời ở bên cậu.

Đột nhiên, Hà Duy cảm thấy như vậy rất tốt, nếu họ cứ gặp là muốn giết nhau, chẳng bằng giống vầy còn hơn…

Tiến độ trị liệu đang vững bước đi lên, bởi Kết Linh Tiên Y ở chỗ Trúc Uyên nên tiến độ của hắn nhanh hơn hai người kia rõ rệt.

Khi Trúc Uyên khôi phục được 80%, Hà Duy buộc phải dừng lấy linh độ linh.

Đã qua chừng bảy ngày bảy đêm, Hà Duy thực tình rất lo cho sư tôn, khoảng thời gian này cứ liên tục phân tâm, cơ hồ không cách nào nghiêm túc phóng kỹ năng.

Nhưng từ đầu đến cuối, hệ thống vẫn chưa nhắc lại có nhiệm vụ mới, Hà Duy không phân thân được, cũng chẳng thể tìm kiếm khắp nơi.

Mấy hôm trước cậu còn có thể dựa vào dòng máu sư mạch để an ủi mình, nhưng vài ngày nay thì càng lúc càng hoảng.

Đúng là dòng máu sư mạch trói buộc cậu với sư tôn thành một, ngặt nỗi… chủ thể của Hà Duy đã không trọn vẹn thành nông nỗi kia, cậu thực sự không chắc dòng máu sư mạch có bị đứt đoạn dưới tình huống ấy hay không…

Còn hệ thống nữa, nó đáng tin thật ư? Lỡ nó não rút, ương bướng không chịu quản sống chết của Tống Đoan Nghi thì sao?

Không được, cậu không chờ được nữa, kiểu gì cũng phải đi tìm thử.

Trúc Uyên cảm giác rõ ràng cậu đang phân tâm: “Sao thế? Có tâm sự à?”

Ở chung lâu đến vậy, thực ra Hà Duy đã vô cùng tin tưởng Trúc Uyên, bỏ qua cái sự mê võ của hắn, nhiều thời điểm hắn quả thực y hệt một trưởng bối luôn dốc lòng chỉ dẫn cậu.

Nghe hắn hỏi, Hà Duy cũng chẳng gạt hắn: “Là vầy, sư… Tống Đoan Nghi cũng rơi xuống biển Vô Vọng, ta lo lắng cho hắn, sợ hắn gặp chuyện bất trắc.”

Trúc Uyên lẳng lặng nhìn cậu: “Ngươi với hắn có quan hệ gì?” Thực chất từ lúc ở làng Phi Linh, hắn đã nhận ra sơ sơ, nhưng bây giờ vẫn muốn xác nhận.

Hà Duy hít sâu một hơi, đáp: “Hắn là sư phụ ta, ta là đệ tử thân truyền duy nhất của hắn.”

Trúc Uyên nhướn mày: “Dòng máu sư mạch?”

Hà Duy gật đầu: “Đúng.”

Trúc Uyên nhìn cậu, Hà Duy tưởng hắn sẽ bảo “dòng máu sư mạch là đồng sinh đồng mệnh, ngươi vẫn ổn chứng tỏ hắn không sao”, dè đâu hắn lại hỏi vấn đề khác.

“Thế ngươi với Lăng Vân Dực là quan hệ gì?”

Hà Duy đực ra.

Trúc Uyên cúi đầu, đôi mắt xanh thẳm rất bình tĩnh: “Hắn thích ngươi, vậy còn ngươi?”

“Ta… ta…” Câu trả lời của Hà Duy đã vọt lên cổ họng và sắp bật ra tới nơi.

“Mà thôi.” Trúc Uyên bất ngờ ngắt lời cậu, “Khỏi trả lời.”

Hà Duy há miệng, rồi im luôn.

Một hồi trầm mặc khó nói lan tràn giữa hai người.

Đầu óc Hà Duy loạn cào cào, những điều bị cậu cố tình ngó lơ đang dần dần lộ ra ánh sáng, cậu không muốn đối mặt, song hình như đã tới lúc bắt buộc phải đối mặt rồi.

Sau một khoảng tĩnh lặng, Trúc Uyên lên tiếng trước: “Ta chỉ muốn cho ngươi biết, tin đồn Lăng Trường Đình đứng đầu Trung Đình là do Tống Đoan Nghi âm thầm tung ra.”

Lăng Trường Đình là phụ thân Lăng Vân Dực, nếu không phải ông ta được xưng là người đứng đầu Trung Đình, Trúc Uyên sẽ chẳng đi tìm ông ta khiêu chiến, Lăng Trường Đình đứng lâu trên địa vị cao, đời nào để ý một tiểu bối vô danh? Khinh địch cộng thêm tự cao, bấy giờ mới chọc tức Trúc Uyên, cuối cùng…

Thực ra Hà Duy hiểu rõ hơn ai hết.

Trong [Vong Đồ] có một đoạn nội dung như này.

Sau khi trở thành thủ lĩnh Tu La tộc, Lăng Vân Dực một lòng muốn báo thù, mà Tống Đoan Nghi chủ động đề nghị hợp tác với hắn, còn dốc toàn lực giúp hắn tìm kiếm Trúc Uyên. Trong đó xảy ra rất nhiều chuyện, Tống Đoan Nghi không tiếc tính mạng xả thân cứu hắn nhiều lần, thậm chí còn phản bội Lê Viêm vì hắn. Dù cho khi ấy Lăng Vân Dực đã tâm như tro tàn, song vẫn hết lòng bảo vệ Tống Đoan Nghi, cũng chậm rãi tiếp nhận hắn.

Mãi đến khi biết Lâm Tuyên là người của Tống Đoan Nghi, mãi đến khi biết hung thủ sau màn hủy diệt tông môn của mình chính là Tống Đoan Nghi.

Từ đó về sau, ít nhân tính còn sót lại của Lăng Vân Dực triệt để tan biến, trở thành vương giả báo thù đích thực.

Hắn chẳng những muốn giết họ, càng muốn mọi người trên thế gian nếm thử mùi vị mất đi tất cả, chẳng còn lại gì.

Nhân gian vốn không có ôn tình, hắn đang giúp họ, giúp họ thoát khỏi những hư tình giả ý, thấy rõ những ghê tởm và hèn hạ, sau đó chết đi một cách gọn gàng.

Nhờ sự cố gắng của Hà Duy mà tình tiết ấy đã biến mất triệt để.

Tống Đoan Nghi không có cơ hội thi triển âm mưu, còn Lăng Vân Dực cũng không lâm vào hoàn cảnh cực đoan đến thế.

Hết thảy đều tốt hơn trước nhiều lắm…

Hà Duy ngẩn ngơ xuất thần, tận khi một câu của Trúc Uyên đập tỉnh cậu: “Ngươi cùng Lăng Vân Dực quan hệ thân thiết, Tống Đoan Nghi lại có thù với hắn, ngươi còn là đệ tử thân truyền của Tống Đoan Nghi, đã nghĩ xong phải đối mặt với mấy điều ấy thế nào chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play