CHƯƠNG 81

Khoan nói đến việc sau lần xao động này, Vân Tủy quay về vị trí cũ thì có bao nhiêu tác dụng, chỉ riêng việc Vân Tủy mở lá chắn khiến Thiên Tôn không thể sử dụng thần lực đã đủ làm người ta sợ run. Trong loại tình thế nguy hiểm thế này, kẻ không có sức mạnh như bọn họ biết tự bảo vệ thế nào?

Các trưởng lão lo lắng khôn nguôi, nhưng huyết ma chỉ phụng mệnh mà đến, chưa thấy bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ không rời đi.

Sau một hồi nhây nhưa, các trưởng lão Phi Linh tộc cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, nếu Thiên Tôn đã dứt khoát như vậy, đám phàm nhân bọn họ nào dám cãi lời?

Tuy trong lòng vẫn âu sầu không thôi, nhưng cũng chỉ có thể chọn tin tưởng hoàn toàn.

Hàng vạn năm trước, Thiên Tôn cứu họ từ nước sôi lửa bỏng, nay tai họa tái hiện, đang thời điểm bọn họ tuyệt vọng thì Thiên Tôn lâm thế, một lần nữa ra tay cứu giúp! Dưới muôn vàn ân tình cũng bao hàm sự sùng kính họ dành cho Thiên Tôn.

Bởi vậy, bọn họ gần như sùng bái hắn một cách mù quáng!

Dù lúc này lòng đang nóng như lửa đốt, song thực sự không dám vi phạm, đồng thời cũng ôm chút tâm lý cầu may.

Với bọn họ mà nói, tình hình trước mắt là tử cục, nhưng Thiên Tôn không gì không làm được nhất định có phương pháp phá cục!

Nghĩ đến đây, họ không do dự nữa, sau khi nhìn nhau liền ra quyết định, vị trưởng lão nhiều tuổi nhất tế ra Vân Tủy, bọn họ bắt tay giải phóng phong ấn.

Thông qua huyết ma, Lê Viêm có thể theo dõi sát sao hướng đi của họ, còn Tống Đoan Nghi lại thông qua hắn để nắm rõ tình huống.

Biết Vân Tủy sắp về vị trí cũ, bốn người phóng ra tất cả sức mạnh, bắt đầu toàn lực áp chế cơn bão trên biển.

Nhóm Phi Linh trên làng Phi Linh tận mắt chứng kiến thời khắc ấy.

Khi ánh sáng trắng của Vân Tủy thong thả tỏa ra, cuộc chiến bên dưới làng Phi Linh tiến vào giai đoạn quyết liệt, những tưởng họ đã dốc cạn toàn lực, dè đâu vẫn còn giữ lại.

Tuy nói chỉ có bốn người, nhưng lại mang theo chín linh thể mạnh nhất thiên địa, bất ngờ bùng nổ như thế quả là nghiêng trời lệch đất.

Mây mù lượn lờ bay lên, ánh sáng tán ra bốn phía, thời điểm cơn bão triệt để lắng xuống, hết thảy cũng khôi phục như thuở ban đầu.

Làng Phi Linh vẫn là chốn bồng lai tiên cảnh như trước, toàn bộ Phi Linh tộc còn sống, vô luận là giống đực chống đỡ cả hòn đảo bên dưới, hay giống cái trắng đêm không ngủ bên trên, đều không một ai thụ thương. Đối diện với tai ương diệt thiên nhường ấy, bọn họ lại an toàn vượt qua như kỳ tích.

Song giờ phút này, tất cả mọi người đều biết đây đúng là kỳ tích, nhưng là kỳ tích mà thần của họ ban cho!

Tuy nhiên, thần của họ… lại rơi xuống biển Vô Vọng!

Sau hồi im lặng chết chóc, tiếng nức nở cực nhỏ vang lên… rồi một truyền mười, mười truyền trăm, trong hàng loạt tiếng quỳ thụp xuống, rốt cuộc có người kiềm không được mà bật khóc thành tiếng.

Dẫu tộc nhân của làng Phi Linh không đông, nhưng cũng được mấy vạn người, nhất tề quỳ xuống như vậy quả là chấn nhân tâm phách.

Song hiện tại, cõi lòng họ tràn đầy bi thương, niềm vui sống sót sau tai nạn chưa kịp lan xuống đáy lòng đã bị tin dữ đánh trúng tim, Phi Linh tộc vốn sống tình cảm, giờ đây càng đau xót không thôi.

Giữa bầu không khí đau khổ như thế, một giọng nói trong trẻo đột ngột cất lời.

“Bọn họ sẽ không chết!”

Mọi người rối rít ngẩng đầu, đồng loạt nhìn qua.

Người lên tiếng chính là Mai Thiệu, y lại mất đi sức mạnh Đấu Linh lần nữa, nhưng ký ức đã khôi phục nguyên vẹn, nhớ lại mấy lời Hà Duy nói, y tin chắc rằng cậu nhất định sẽ tới đón mình, nếu đã muốn đón, tự nhiên không có khả năng cứ vậy chết đi!

Sự kiên định của y lan sang mọi người, Ngọc Nhuế cũng đứng lên, cậu ở chung với họ lâu nhất, cậu tin Hà Duy, tin sức mạnh của họ.

“Đúng! Thiên Tôn tất nhiên sẽ sống!”

Ngay sau đó lại có thêm người phụ họa, trưởng lão vẫn trầm mặc bỗng dang cánh bay ra giữa không trung, giọng ông vang dội mà thuần hậu, mang theo sức mạnh trấn an lòng người: “Hàng vạn năm trước, Thiên Tôn xuất hiện cứu vớt tộc ta, hàng vạn năm sau, ngài một lần nữa lâm thế, một lần nữa kéo tộc ta khỏi lốc xoáy tai ương! Thiên Tôn là thần của chúng ta!”

Sau câu tuyên thệ vang vọng hùng hồn, tất cả mọi người cũng bình tĩnh lại.

“Thần của chúng ta không có khả năng tiêu vong, ngài sẽ sống mãi, vĩnh viễn tồn tại! Mà chúng ta sẽ khắc ghi lòng biết ơn vào máu, sinh sôi nảy nở đời đời kiếp kiếp để không phụ kỳ vọng và giao phó của ngài, nhất định phải truyền thừa sinh mệnh thần ban cho vĩnh vĩnh viễn viễn, thời thời đại đại!”

Câu chuyện làng Phi Linh vẫn chưa kết thúc, thần thoại về bọn họ chỉ mới khai màn.

Đương nhiên… chuyện đó chẳng liên quan mấy tới Hà Duy nhà chúng ta.

Cậu có chết không? Ha ha ha, trái lại cậu muốn chết lắm chứ… Khốn nỗi, chết không được.

Ngay khoảnh khắc Vân Tủy về vị trí cũ, biển Vô Vọng cũng bị áp chế, bấy giờ Hà Duy thoáng thở phào một hơi, vừa lúc mở mắt ra.

Nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp là tất thảy đã chấm dứt, làng Phi Linh được bảo vệ, biển Vô Vọng bình lặng, mà họ cũng nên rời đi rồi!

Mặc dù Hà Duy nằm trong lòng Lê Viêm, nhưng cách Tống Đoan Nghi cũng rất gần, thân thể cậu không dùng sức được nên chỉ có thể nhìn hắn.

Tuy rằng không mở miệng, song ám chỉ trong mắt cực kỳ rõ rệt: Sư tôn đại nhân, mau mau mở cánh cửa Hắc Sát đi, đến lúc mình về nhà rồi!

Tống Đoan Nghi hiển nhiên nhìn thấu tâm tư của cậu, nhưng hắn lại nhìn cậu đầy hối lỗi: “Xin lỗi, hiện giờ ta không cách nào nối liền không gian.”

Vừa dứt lời, cả người hắn như kiệt sức mà cấp tốc rơi xuống.

Mái tóc dài màu bạc tung bay theo gió, áo bào trắng rộng thùng thình nở rộ như tuyết liên, hình ảnh tuyệt đẹp, nhưng bị phông nền là nước biển đặc sệt bên dưới khiến trở nên vô cùng khủng bố.

Hà Duy đang đối diện hắn, trong lòng hoảng hốt, cậu rốt cuộc chẳng quan tâm gì nữa mà định vươn tay kéo hắn, song cánh tay chưa kịp vươn ra, Lê Viêm đã ôm chặt cậu.

Hà Duy sao có thể trơ mắt nhìn Tống Đoan Nghi bị thôn phệ, cậu đồn hết sức lực toàn thân, liều mạng vươn tay về phía hắn: “Lê Viêm! Ngươi buông ta ra! Ta muốn đi cứu hắn!”

Nhưng khí lực của cậu làm sao tránh thoát được, Hà Duy trừng to mắt nhìn Tống Đoan Nghi không ngừng rơi xuống, lo âu và sợ hãi như con rắn đang cắn xé trái tim cậu, lúc cậu tưởng mình sắp ngạt thở vì điều ấy thì dị biến phát sinh.

Một luồng hồng mang đánh tới từ bên cạnh, trực tiếp tiếp cận Lê Viêm, Hà Duy quay phắt sang, lập tức chạm phải đôi mắt đen của Lăng Vân Dực.

Nam tử áo đen vẫn anh tuấn, lạnh lùng như trước, chỉ duy đôi mắt càng sâu thẳm khó lường.

Hà Duy nhìn hắn, chợt hiểu ra ý đồ của hắn, cơ hồ ngay lúc điện quang hỏa thạch, hắn với Lê Viêm đã lao vào đánh nhau.

Cả tâm can Hà Duy ngập tràn bóng hình sư tôn sắp chết, thấy hai người lại đánh nhau, cậu quả quyết phóng ra Triền Tình hoa.

Mùi hương ngọt ngào say lòng người tỏa ra thừa sức khiến người bị mê muội mất tâm trí, Hà Duy thừa dịp bọn họ sửng sốt mà tung người nhảy lên, cuối cùng cũng thoát khỏi ràng buộc của Lê Viêm. Cậu gọi ra Băng Thế hoa, rồi bay nhanh về hướng Tống Đoan Nghi rơi xuống.

Tốc độ của Băng Thế hoa bị cậu thôi thúc tối đa, nhưng suy cho cùng vẫn chậm một bước, cậu gắng sức vươn tay mà chỉ bắt được ống tay áo Tống Đoan Nghi. Trơ mắt chứng kiến sư tôn rơi xuống biển Vô Vọng, Hà Duy chỉ thấy trái tim truyền đến cơn đau như kim châm.

Thân hình cậu không hề dừng lại, mắt thấy sắp nối gót hắn rơi xuống, một luồng kim mang chợt nhoáng qua, Trúc Uyên chặn ngang cậu rồi bế lên.

Hà Duy chưa lấy lại tinh thần đã cảm thấy một cơn lạnh thấu xương lởn vởn đến gần, Trúc Uyên nhướn mày ngăn cản, người tới ra đòn tấn công cực mạnh rồi tức tốc xoay người, thoắt cái cướp mất Hà Duy khỏi lòng hắn.

Hà Duy bị quay đến chóng mặt, cậu chẳng ngờ Lăng Vân Dực có thể tránh khỏi cám dỗ của Triền Tình hoa!

Tựa vào lòng hắn, Hà Duy đột nhiên nhận ra điểm bất thường…

Lăng Vân Dực! Hà Duy vội ngoảnh lại nhìn hắn chằm chằm, cuống quýt gọi: “Nhìn ta, Lăng Vân Dực, mau nhìn ta!”

Nháy mắt sau, nam tử tóc đen cong môi, nở nụ cười quỷ dị: “Muộn rồi.”

Tròng mắt Hà Duy co rụt, nỗi lo trong lòng triệt để bạo phát vào lúc này.

Thương Mạt, là gã Thương Mạt chết tiệt kia! Gã đã thức tỉnh trong cơ thể Lăng Vân Dực!

Sự tình không xong nhất vẫn xảy ra.

Trong lúc cậu kinh ngạc, Thương Mạt tạm chiếm cứ thân thể Lăng Vân Dực đã sắp nổi điên, gã phóng ra năng lượng khổng lồ, khơi dậy một đợt sóng mãnh liệt vì đụng độ với biển Vô Vọng.

Hà Duy một mực đề phòng gã, Thương Mạt thốt ra lời chan chứa oán hận bằng giọng Lăng Vân Dực: “Ngươi thôn phệ ta, ta thế mà bị một nhân loại yếu ớt đánh bại, quả thực không thể tha thứ!”

Oán khí tích lũy vô hạn bùng nổ ngay khắc này, Thương Mạt hoàn toàn mất lý trí, chỉ muốn giết chết Lăng Vân Dực triệt triệt để để.

Mà Lăng Vân Dực đời nào buông xuôi! Dù linh thể trong người đang nóng nảy, nhưng Huyết Tàn vẫn đồng tâm với hắn, hắn vẫn còn năng lực phản kháng!

Chung quy Lăng Vân Dực cầu sinh, mà Thương Mạt muốn chết, gã vốn là một luồng du hồn, tâm thần bất ổn, tràn đầy cừu hận, đã sớm phát điên từ lâu, điều gã muốn không phải sống sót, mà là kéo Lăng Vân Dực cùng chết nhằm báo mối thù đoạt hồn!

Cho nên, khi gã nhận thấy Lăng Vân Dực còn sức tranh đoạt, gã cũng đánh mất lý trí hoàn toàn.

“Ngươi muốn sống, ngươi còn muốn sống? Ha ha ha! Làm gì có chuyện ta cho phép ngươi sống!” Thương Mạt phát ra tiếng cười to đầy bất cam và phẫn hận, rồi gã bất ngờ phóng thích khí lực, bay thẳng xuống biển Vô Vọng.

Hà Duy trợn trừng mắt, chỉ thấy trái tim muốn vọt ra ngoài.

Không! Không được!

Sư tôn đã bị thôn phệ, Lăng Vân Dực… Lăng Vân Dực không thể lại ngã xuống!

Hà Duy liều mạng vọt tới chẳng chút lưỡng lự, ôm chặt lấy Lăng Vân Dực tại khoảnh khắc cuối cùng.

Cậu toan cưỡi Băng Thế hoa quay về thì Thương Mạt bạo phát toàn bộ lực lượng còn sót lại, đoạn ghì chặt lấy Hà Duy: “Ngươi cũng phải chết, là ngươi giúp hắn, ngươi giúp hắn cắn nuốt ta!”

Sau tiếng gào khản giọng rách phổi, gã phát lực lao xuống một cách điên dại, hỏa tốc xông về biển Vô Vọng như sao băng chốn chân trời.

Phút giây bị nước biển bao bọc, Hà Duy cảm giác được cơn đau vượt mức tưởng tượng, đó là cảm giác máu thịt bị ăn mòn, nỗi thống khổ khi tế bào toàn thân đang bùng nổ, cường độ mà thân kinh nhân loại tuyệt đối không chịu đựng nổi!

Ngay tiếp theo, cậu liền hôn mê.

Hiệu quả của Triền Tình hoa bất thình lình biến mất, Trúc Uyên hoàn hồn, hắn nhìn bọt sóng sủi tăm trên biển Vô Vọng, nhíu mày, dứt khoát lặn xuống.

Lê Viêm là người cuối cùng tỉnh táo, thấy vòng tay mình trống rỗng, mắt hắn đỏ thẫm như máu, nốt ruồi dưới mắt cũng bị phản chiếu thành màu đỏ. Nhìn sóng gợn trên biển, hắn cũng quả quyết vọt xuống biển Vô Vọng mà chẳng quay đầu lại.

Hà Duy nghĩ lần này mình chết ngáp chắc rồi.

Dưới sự ăn mòn khủng khiếp, cậu vô phương khởi động vòng bảo hộ, da thịt tiếp xúc trực tiếp, thân thể yếu đuối này bảo đảm sẽ bị hủy hoại thê thảm.

Hà Duy nghĩ không sai, trong một thoáng chìm xuống biển Vô Vọng, thân xác cậu đã kề cận tiêu vong, nếu không nhờ Lăng Vân Dực che chở cậu trong lòng tại phút giây cuối cùng, sợ rằng đã sớm hóa thành “nước biển” trong biển Vô Vọng, để rồi tan biến mãi mãi.

Nhưng dù có Lăng Vân Dực bảo vệ, cậu cũng chỉ lưu lại một “thi thể” đã tắt thở.

Đúng thế… Hà Duy chết rồi.

Mặc dầu từng chết rất nhiều lần, nhưng trong lòng Hà Duy biết rõ lần này mình chết-thật.

Thân thể đã thành vậy thì sống kiểu gì.

Đang lúc cậu mải nghĩ, trong đầu bỗng dưng tích một tiếng, đó là âm thanh đến từ hệ thống lâu ngày không gặp.

“Bản thể tổn thương quá độ, sắp bắt đầu cưỡng chế chữa trị!”

Hà Duy ngẩn người, sau đó sợ ngu người, cậu rít gào dưới đáy lòng: Bị thương cỡ đó mà còn chữa được á? Bộ cơ thể bố mày bất tử chắc!

Cậu cứ ngỡ sẽ nhận được câu trả lời thuyết phục, song hệ thống lại đáp rằng: “Mức độ thương tích trong khoảng 90% là có thể chữa trị, nhưng tiêu tốn kim tệ tùy theo tình huống, hãy cam đoan có đủ kim tệ, nếu không đủ sẽ tạm dừng chữa trị.”

Miệng Hà Duy giật giật, tiếp theo liền nổi cáu, kim tệ đủ hay không chả phải do mày tính hả! Tí tẹo kim tệ của bố đều là mày thưởng, nếu không đủ, bố mày đi cướp được chắc!

So với trạng thái điên tiết của cậu, hệ thống vẫn điềm tĩnh: “Trong thời gian bản thể được chữa trị, ngài sống trong túc thể, nếu như có nhiệm vụ thì vẫn có thể hoàn thành để đạt được phần thưởng như thường lệ.”

Nó nói xong, Hà Duy rốt cuộc cũng hơi tỉnh ra, hóa ra là vậy, chỉ đổi cách áp bức sức lao động của mình thôi sao?

Thôi, còn sống dù sao cũng tốt hơn chết, thâm tâm cậu còn nhớ mong một đống người, đâu ngỏm dễ vậy được.

Hà Duy vực dậy chút tâm trạng, hỏi tiếp: “Chừng nào ta có thể tiến vào túc thể?”

“Bất cứ lúc nào.” Hệ thống trả lời cứng nhắc.

Hà Duy nhớ nhung Lăng Vân Dực, lập tức không trì hoãn thời gian nữa, vội bảo: “Ta muốn tỉnh lại ngay bây giờ!”

“Được.” Sau khi đồng ý, hệ thống bổ sung thêm một câu, “Căn cứ vào yêu thích của mục tiêu xâm lăng, ngài đã có thêm hình mẫu túc thể mới, mời tự lựa chọn.”

Hà Duy ngớ ra, tức thì vui vẻ không thôi, ui cha, nghĩa là cậu có thể không cần chui vô cái thân thể bán nữ gạt người kia nữa hở? Có mấy lựa chọn thế?

Rốt cuộc cũng thoát kiếp bất nam bất nữ hại người ấy, Hà Duy thật muốn chạy khắp nơi ăn mừng mà!

Cậu nhanh chóng gật đầu: “Được được được, ta chọn!”

Rồi… cậu thấy được hai lựa chọn.

Một là hình tượng nữ thần, một là… ờm, Hà Duy bình tĩnh nhìn, tóc, ngũ quan, thân hình, bất kể chỗ cũng là chính mình, ngay cả thằng em cũng chẳng chệch một ly.

Rất tốt, tốt lắm, quả nhiên mọi người đều muốn gặp cậu.

Cơ mà… vì sao lại trần truồng! Quần áo cậu đâu! Bị chó xơi rồi hả!

Túc thể nữ thần rõ ràng có quần áo mặc nha, túc thể mới tồng ngồng là thế quái nào!

Dựa theo yêu thích của mục tiêu xâm lăng… Bởi ta nói, lũ các ngươi đều thích dáng vẻ đếch mặc gì của ông sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play