Tháng bảy nắng như đổ lửa, An Thừa Trạch ra khỏi trường thi, Liễu Như lái xe đến, kéo tư lệnh Thạch đứng chờ ngoài cổng trường, thấy An Thừa Trạch ra thì ra sức vẫy tay kèm theo nụ cười rạng rỡ. Mấy hôm thi đại học này, hàng ngày Liễu Như đều lái xe đưa rước An Thừa Trạch, việc làm ăn có quan trọng tới đâu cũng gác qua một bên. Người ngoài nhìn vô có chút khó hiểu, An Thừa Trạch học giỏi thế, thành tích tuyệt đối làm người ta yên tâm, nhà lại gần trường, đi bộ mười phút là tới, cần chi phí nhiều công sức giữa tiết trời nắng nóng thế này, ở nhà nấu cơm chờ sẵn không hơn à.

Liễu Như chỉ nói: “Bao năm qua Tiểu Trạch chưa từng khiến tôi bận lòng, nó luôn là người biết tự chăm sóc mình. Nhưng nó ở một mình được, không có nghĩa vào thời điểm thằng bé đối mặt với sự kiện trọng đại trong đời, tôi có thể vì nó biết tự lo cho mình mà không sát cánh bên nó.”

Bởi đã bỏ mặc An Thừa Trạch nhiều năm, Liễu Như mới càng muốn ở bên hắn vào thời khắc mấu chốt. Tốt nghiệp cấp ba, tham gia thi đại học, lên đại học, đây là điều An Thừa Trạch chưa từng nếm trải vào kiếp trước, những năm tháng từ mười tám đến hai mươi tuổi của hắn trôi qua trong đau khổ, nửa đoạn đầu liều mạng cai nghiện, nửa sau chịu khổ tại bộ đội, Liễu Như còn qua đời trong khoảng thời gian ấy. Mà giờ đây, Liễu Như có thể khỏe mạnh lái xe đến chờ hắn thi đại học xong, hạnh phúc này lớn lao cỡ nào chứ.

Ngồi trên xe, Liễu Như đưa một chai nước lạnh qua, hỏi: “Thi tốt không?”

An Thừa Trạch ngẫm lại, đáp khiêm tốn: “Chắc đủ đậu nguyện vọng một.”

“Nhất định phải đậu thủ khoa ban tự nhiên!” Thạch Lỗi nắm chặt tay cổ vũ An Thừa Trạch, “Ba mới đánh cược với bác hai con đó!”

“Đừng tạo áp lực lớn cho Tiểu Trạch.” Liễu Như lườm Thạch Lỗi, quay đầu bảo An Thừa Trạch, “Tiểu Trạch, không cần quan tâm thành tích nguyện vọng gì hết, thi rớt nguyện vọng một thì sao, bà nội con là giáo sư đại học B, tới lúc ấy xin bà nhận con làm học trò chân truyền, bao nhiêu đại học chạy theo mời con lấy bằng tiến sĩ ấy chứ. Từ lúc mẹ thỉnh thoảng học văn học cổ với cô Phùng, viện trưởng viện văn học đại học B tới tìm mẹ mấy lần!”

An Thừa Trạch: “…”

Đời trước, thời điểm hắn huy hoàng nhất thì cha mẹ Thạch Lỗi đã qua đời, hắn đâu hay hóa ra bà Phùng có địa vị cao đến vậy trong giới văn học. Kỳ thực bản thân Liễu Như cũng chẳng phải tài năng văn học gì, làm việc nhiều năm cũng quên không ít kiến thức ở trường, bất đắc dĩ nội dung cô thích trùng hợp là mục tiêu nghiên cứu của bà Phùng, cộng thêm mối quan hệ con dâu, vừa lúc lọt vào mắt giáo sư Phùng.

Liễu Như cầm chắc tay lái suốt quãng đường, tư lệnh Thạch ngồi bên ghế phụ. Năm nay có thời gian, sau khi tư lệnh Thạch tay cầm tay dạy bà xã lái xe, Liễu Như thi được bằng liền nghiện lái xe, cơ bản đều tự cầm vô lăng, điều này khiến Thạch Lỗi cảm thấy vị thế làm chồng của mình ngày càng lung lay. Nuôi gia đình, vợ kiếm được nhiều hơn; Nội trợ, trong nhà có bảo mẫu do vợ trả lương; Sức lớn, việc hao sức trong nhà đều thuê người; Thân thủ tốt, vợ có vệ sĩ. Trước kia tốt xấu gì còn được lái xe, dứt khoát không để Liễu Như mướn tài xế mà ôm đồm luôn việc đưa chủ tịch đi làm. Kết quả, chưa đầy mấy tháng Liễu Như đã tự học lái, vai trò của Thạch Lỗi trong nhà ngày càng trong suốt hóa, căn bản chỉ còn tác dụng hầu hạ vợ trên giường cho tốt, cố tình độ bền bỉ lại kém đi do vấn đề tuổi tác, thiệt tình ưu thương hết chỗ nói!

An Thừa Trạch với Liễu Như đâu hiểu nỗi bi ai đàn ông trong lòng tư lệnh Thạch, hai mẹ con vui vẻ về biệt thự ở một đêm, hôm sau ba người Liễu Như Thạch Lỗi An Thừa Trạch chạy đi nghỉ mát, đợi có kết quả thi mới về. Quả nhiên, An Thừa Trạch lại là thủ khoa Bắc Kinh, Thạch Lỗi mừng rỡ dẫn An Thừa Trạch tới lão trạch khoe khoang, giáo sư Phùng cảm khái trong nhà rốt cuộc có thêm sinh viên, dù thuộc ban tự nhiên mà thi văn cũng được hơn 140 điểm, chẳng hổ là con trai của con gái ruột mình, cháu ruột của mình!

Một đám con trai con gái cháu nội cháu ngoại của giáo sư Phùng trên bàn cơm: “…”

Thành tích học tập không tốt là lỗi của họ chắc? Rõ ràng tại gen của Thạch thổ phỉ quá tồi!

Địa vị của bà Phùng tại Thạch gia tuyệt đối là số một số hai, bà lên tiếng thì không ai dám nói xấu nửa câu về An Thừa Trạch và Liễu Như, sáu máy bay chiến đấu cũng chẳng dám. An Thừa Trạch mỉm cười kính bà cụ một ly trà, tầm mắt lơ đãng đảo qua mấy anh chị em đang ghen ăn tức ở đến vẹo cả mũi, khẽ nhếch môi cười. Năm đó khi dễ Thạch Nghị là ai? Chửi anh không mẹ là ai? Một hai ba bốn… nay tới rất đông đủ, hắn nhớ kỹ hết rồi, sau này có cơ hội phải trả đũa mới được.

Thạch Lỗi hưng phấn y như đó là con ruột mình, kéo anh cả với anh hai đi uống rượu, Thạch Nham Thạch Sâm thua mất hai tháng lương chẳng biết nên cười hay đen mặt mới tốt, chỉ đành cắn răng rót rượu cho Thạch lão tam, khoe khoang ân ái rất dễ kéo ghen ghét, đêm nay nhất quyết chuốc cho Thạch lão tam không bò lên giường vợ nổi!

Ngày thứ hai sau khi ăn cơm tại Thạch gia, An Thừa Trạch đi thăm lão tướng An. Lúc này, lão tướng An cũng nhận được tin hắn là thủ khoa ban tự nhiên Bắc Kinh, mặt tươi cười như đóa mẫu đơn. Dù hơi bất mãn vì An Thừa Trạch không tìm ông trước mà chạy đến nhà họ Thạch, nhưng nhớ tới thằng con bực mình kia, ông bèn lờ đi. Trải qua điều tra, lão tướng An biết An Thừa Trạch đã sống chung với Thạch gia chín năm, còn bọn họ chỉ mới quen biết một hai năm, tình cảm lại tiêu cực, muốn nhận đứa cháu này về phải chậm rãi bồi dưỡng cảm tình. Lão tướng An chẳng trông chờ An Thừa Trạch chịu nhận An Mục Dương, chỉ cần nhận ông nội, thừa nhận huyết thống trên người là được. Không có Tô gia ủng hộ, An Chí Hằng tự bỏ tiền làm ăn mấy bận, song đều bị An Thừa Trạch nhúng tay phá rối. Sau vài lần, lão tướng An càng xác định tài kinh doanh vượt trội hắn thể hiện trước đây toàn dựa vào buôn ma túy, lòng càng ghét An Chí Hằng cùng Tô Ngọc Đình, trong mắt chỉ có An Thừa Trạch.

“Nghỉ hè này, chơi cũng chơi rồi, nghỉ cũng nghỉ rồi, sau này có dự tính gì không?” Lão tướng quân ân cần hỏi.

“Con vẫn đi làm trong công ty của mẹ.” An Thừa Trạch đáp, “Bắt đầu từ lớp mười tới giờ cũng gần hai ba năm, tích lũy khá nhiều kinh nghiệm. Đang muốn thừa dịp lên đại học tự mở công ty, thua lỗ cũng được, chủ yếu là làm đến nơi đến chốn, thu thập kinh nghiệm. Người trẻ tuổi không sợ nhất là khổ sở hay thất bại, tinh thần phấn đấu mới quan trọng nhất.”

“Tốt, tốt!” Lão tướng An cười to, đây mới là con cháu An gia. Người trẻ tuổi, phải mạnh mẽ thế này mới được, thất bại thì sao, thất bại là mẹ thành công, chỉ cần không động vào những thứ giả dối kia là ổn.

“Tiếc rằng ông lại muốn con đến Hồng Thế hỗ trợ.” Lão tướng An ngưng cười, chuyển đề tài, “Ông biết con muốn tự sáng lập công ty nhỏ, tự mình nỗ lực, không muốn nương theo gió xuân của Hồng Thế.”

“Ông nội thật hiểu con,” An Thừa Trạch nhân lúc lão tướng An tạm dừng, bảo, “Hồng Thế quá lớn, tài chính hùng hậu, nếu con nương theo ngọn gió xuân mạnh như vậy, chỉ e mất cơ hội phát triển. Hơn nữa ông nội cũng biết, con tự mở công ty đồng nghĩa với việc muốn tự làm lãnh đạo, làm quản lý, từ không biến có, xem bản thân rốt cuộc có bao nhiêu năng lực. Nếu gia nhập Hồng Thế, tuy làm trưởng phòng cũng cao hơn giám đốc một công ty nhỏ, nhưng lại vuột mất cơ hội rèn luyện.”

“Ông biết ông biết,” lão tướng An cười càng thêm hiền lành, “đâu bắt con vào tổng công ty Hồng Thế đâu? Cho con làm giám đốc một chi nhánh được không? Chi nhánh đó vừa mới mở, cho con làm người phụ trách, toàn quyền chịu trách nhiệm về công ty ấy. Có ông khống chế, tổng công ty sẽ không tham gia quá nhiều vào việc của con, ông cũng không để bọn họ cho con mượn thế, vậy được không?”

“Cái này…” An Thừa Trạch do dự rồi đáp, “Ông nội thật tốt, nhưng ông biết mà, Hồng Thế là sản nghiệp của người kia, con chả muốn liên quan gì với ổng. Ông nội thì khác, ông là lão anh hùng, con lớn lên trong những những câu chuyện về ông, con khá tự hào khi được làm cháu ông.”

Đâm chọc An Mục Dương một chút, thuận tiện nịnh hót lão tướng An, An Thừa Trạch rành trò này nhất, nịnh tới mức lão tướng An sướng rơn cả người.

“Đừng quan tâm nó!” Lão tướng An phất tay, “Không có thằng anh nó thì nó chả là cái đinh gì! Đừng tưởng ông không biết sự tình Hồng Thế năm xưa, ngoại trừ thâu gian sái hoạt ngoài lớp vỏ bọc công trình, nó còn biết cái gì! Nếu con nhận ông làm ông nội thì mau tới chi nhánh kia, ông bảo đảm đó là công ty của con, không ai được phép cướp đi!”

*thâu gian sái hoạt: lúc làm việc thì giở trò khôn vặt để lười biếng, xong việc thì nhận vơ là của mình

“Aiz…” An Thừa Trạch ra vẻ khó xử mà thở dài, “Thôi đành vậy, ai biểu là ông nội nói chứ.”

Tâm trạng lão tướng An đặc biệt tốt: “Tốt lắm, vậy mới là cháu ông! Ngày mai con đến công ty bất động sản Hoành Xương làm, đó là công ty chi nhánh mới mở của Hồng Thế, vốn do Chí Hằng quản lý, nhưng qua mấy đợt thì thâm cả vốn gốc. Giúp một công ty khởi tử hồi sinh tôi luyện tốt hơn tự gây dựng sự nghiệp đúng không?”

Lúc này, nụ cười của An Thừa Trạch là thật lòng, Hoành Xương! Hồng Thế từ một xí nghiệp lâu đời của Bắc Kinh biến thành đầu rồng bất động sản là nhờ Hoành Xương! Sau khi thành lập, hiệu ích Hoành Xương mang về vẫn rất kém cỏi, mãi đến cuối năm 99 khi An Mục Dương đích thân quản lý Hoành Xương, khi ấy hắn đã chiếm được tin tức giá nhà nội địa sắp tăng vọt, nghe lời anh hai An Mục Húc mà từng bước giành hết tiên cơ, bấy giờ mới kiếm về cho Hoành Xương một khoản lớn. Hiện giờ là giữa năm 99, lão tướng An giao Hoành Xương cho hắn, còn là công ty đoạt được từ tay An Chí Hằng, đúng là buồn ngủ có người đưa gối mà!

Giả vờ đáp ứng đầy miễn cưỡng, An Thừa Trạch hớn hở về nhà, lại phát hiện Thạch Lỗi đang chờ hắn trong căn hộ của mình, không có mặt Liễu Như.

Bộ dạng Thạch Lỗi như có lời muốn nói, sắc mặt An Thừa Trạch cũng trở nên nghiêm túc.

“Tối nay Tiểu Như có tiệc, ba nhân lúc cô ấy không biết mà tới tìm con, muốn hỏi con một việc.” Thạch Lỗi đi thẳng vào đề, “Cả năm nay con liên tục liên hệ với An gia, chẳng lẽ muốn nhận về thật?”

Thạch Lỗi không tin An Thừa Trạch sẽ làm thế, nhưng hành động của An Thừa Trạch một năm nay thực sự khiến người ta nghi ngờ, hơn nữa hắn từng khuyên Liễu Như vài lần, An Thừa Trạch lại cố ý không đổi họ, Liễu Như cũng chẳng để ý, điều này khiến hắn càng thêm lo âu. Mặc kệ thế nào, An Thừa Trạch cũng sẽ không bỏ mẹ Liễu Như, song ba dượng Thạch Lỗi cảm thấy vô cùng áp lực. Đồng thời, An gia bên kia chả phải nơi tốt đẹp gì, quả thực không nên đi.

“Ba lo lắng sao,” An Thừa Trạch nói, “An Mục Dương chỉ bị phán hai năm, nhưng ngồi mấy tháng đã nghĩ cách thoát ra. Mẹ con vất vả suốt mười tám năm, mấy tháng và hơn mười vạn làm sao đủ! Con chẳng đời nào nhận An Mục Dương làm ba, nhưng không có nghĩa con nuốt trôi được cục tức này. Vả lại, với lòng dạ hẹp hòi của An Mục Dương, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù chúng ta, thế nên An gia tuyệt đối không thể nắm được quyền thế. Con muốn biết người biết ta nên mới thường xuyên đi thăm lão tướng An.”

Thạch Lỗi trầm mặc một lát, nói: “Nếu con muốn trả thù nhà An, vậy càng không nên đi. An gia rất nguy hiểm, Tô Ngọc Đình thậm chí muốn mưu sát con, con có biết không? Còn nữa, việc cha của Tô Ngọc Đình bị phán tử hình vì buôn ma túy hồi tháng ba, con nghe nói rồi chứ? Lúc ấy chỉ xử một mình ông ta, sau lưng nhà họ còn bao nhiêu thế lực chưa rõ, con không thể dính líu vào!”

An Thừa Trạch nhìn Thạch Lỗi hồi lâu, chợt hỏi: “Hai năm trước ba đột ngột đi công tác rồi rất lâu sau mới mang thương tích trở về, có phải là đi bắt ông ta không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play