Dĩ nhiên An Thừa Trạch hiểu rõ tâm sự trong lòng Liễu Như, theo hắn, Quách Tiểu Hoa cũng không phải lựa chọn tốt nhất, hết lòng thì hết lòng, nhưng bất kể là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng cô đều phiền phức vô cùng, cắt không đứt còn loạn ấy chứ. Song, nếu Liễu Như có tâm, đồng thời có năng lực giải quyết rắc rối mò tới cửa, An Thừa Trạch sẵn lòng chứng kiến thành quả. Đây là bước trưởng thành tương đối lớn đối với Liễu Như.

Hiện tại, quả thực kế hoạch nghề nghiệp của cô đã thay đổi, lý niệm kinh doanh cũng đổi khác, nhưng quan niệm về gia đình vẫn chẳng chút biến hóa. Cô vẫn chưa cạn tình với An Mục Dương, giữ vững suy nghĩ chung thủy với một người đến chết. Nếu cô có thể học được cách đối phó với người nhà khó chịu từ Quách Tiểu Hoa thì cũng tốt. An Thừa Trạch nhớ rõ lúc mình cùng Liễu Như đến Bắc Kinh kiếm sống, gặp được An Mục Dương, rồi bị đón về An gia, mà Liễu Như lại không cần một xu nào, tự mình làm thuê ở thành phố.

Khi đó, sở dĩ cô thà rằng bị người nhà họ An châm chọc khiêu khích cũng muốn ở lại Bắc Kinh, là để thường xuyên thấy An Thừa Trạch. Đáng tiếc, lúc ấy hắn chỉ là nhóc ranh, nào cảm nhận được tình thương của mẹ, ngược lại nghe lời An Chí Hằng, cho rằng Liễu Như ở lại Bắc Kinh để vòi tiền An gia.

Đời trước, thực ra An Mục Dương có tìm Liễu Như, muốn bao nuôi cô, song bị Liễu Như quả quyết cự tuyệt. Ngày trước bị lừa thì thôi, chứ Liễu Như quật cường nhất định không làm kẻ thứ ba. Nhưng cô chỉ không phản ứng với An Mục Dương, lại chưa bao giờ nghĩ tới việc đòi công bằng cho mười mấy năm thanh xuân của mình. Nếu đời này Liễu Như có thể ưỡn ngực đối mặt với tất cả, An Thừa Trạch tuyệt đối ủng hộ mẹ.

Hi vọng người nhà Quách Tiểu Hoa sẽ cho Liễu Như một khóa học sinh động.

Trong thời gian trang hoàng mặt tiền cửa hàng, Liễu Như còn dạy Quách Tiểu Hoa nhiều kỹ thuật làm điểm tâm, Quách Tiểu Hoa học rất nghiêm túc, làm việc cũng cẩn thận, chẳng qua không biết cách tiếp đón khách hàng. Việc này tạm thời do Liễu Như đảm nhiệm, cô đã có kinh nghiệm kha khá.

Vào ngày hoàng đạo trong thượng tuần tháng 11, điểm tâm Như Ký chính thức khai trương, đông như trẩy hội.

*một tuần ở đây là 10 ngày, một tháng chia làm ba tuần: thượng tuần, trung tuần, hạ tuần

Tại sao lại đông đến thế? Trước khi khai trương, Liễu Như cứ lo nếu không ai biết, không ai đến mua thì phải làm sao, bấy giờ An Thừa Trạch nói: “Để con viết thông báo lên bảng tin trong lớp.”

Thạch Nghị hiển nhiên không cam lòng tụt hậu: “Con sẽ cho học sinh toàn trường biết hết!”

Liễu Như cười, xoa đầu hai đứa bé: “Để mẹ nghĩ đã.”

Bảng tin và kiến thức học được ở Quảng Châu khiến cô nghĩ tới việc phát tờ rơi, liền chụp mấy tấm hình điểm tâm, rồi tiêu tốn một mớ tiền đi in hàng loạt tờ rơi. Hôm khai trương, những ai cầm tờ rơi đến mua điểm tâm đều được hưởng ưu đãi mua một tặng một, nhưng mỗi người chỉ được mua nhiều nhất nửa ký.

Dùng ánh mắt của người đời sau đánh giá, phát tờ rơi là việc vô cùng bình thường, nhưng hình ảnh điểm tâm đóng gói hoàn mỹ cũng rất gợi cảm giác thèm ăn. Thạch Nghị ôm một đống điểm tâm phân phát cho các đồng bọn, rồi cho mỗi đứa một tờ rơi. Các đồng bọn cực kỳ hưng phấn, ra sức kêu gọi việc phát tờ rơi, lần lượt đến từng lớp phát, muốn học sinh nào cũng cầm trong tay tờ rơi này. Vừa phát vừa móc điểm tâm trong túi cắn một miếng, ừm, ngon ghê á!

An Thừa Trạch thì đi tìm Dương Phong, vẫn áp dụng thế công điểm tâm và tờ rơi, nhờ hắn phát tờ rơi cho các học sinh trong trung học số 4. Vì chuyện này, An Thừa Trạch thừa dịp Thạch Nghị và các đồng bọn đi phát tờ rơi, mời Dương Phong về nhà ăn cơm, hơn nữa còn tặng hắn mấy cái tàu chiến bằng chocolate. Dương Phong đã lên lớp tám, sớm qua tuổi ham đồ ngọt, nhưng lại vô cùng thích mô hình chocolate này, thêm nữa cảm thấy mẹ của Tiểu Trạch sao mà trẻ trung xinh đẹp hoàn hảo dịu dàng đến thế, nấu ăn cũng cực ngon, dù không được nhận chocolate hắn cũng sẽ hỗ trợ. Đương nhiên cho càng tốt, đồ đẹp như vậy làm hắn chẳng nỡ ăn tí nào.

Học sinh phụ trách phát tờ rơi ở trung học cũng được nhận điểm tâm, dù trẻ lớn không thích ăn, cũng có thể mang tặng người khác. Nhưng thời này chẳng mấy khi thấy điểm tâm tinh xảo như vậy, đã cầm trong tay thì không thích cũng sẽ nếm thử cho biết, chả mấy ai mang tặng người khác. Phần lớn đàn em của Dương Phong đều là nhóc to đầu, chẳng những phát trong trường, mà còn đến tận tiểu khu gần trung học số bốn và tỉnh Kiến.

An Thừa Trạch cầm máy tính mới mua tính toán, tiền trả công phát tờ rơi thực sự quá hời, mỗi người một cái điểm tâm chưa tới một hào, so với đời sau phải trả công một ngày 50 thì rẻ hơn nhiều.

Nhờ hai lão đại dốc sức tuyên truyền, Liễu Như và Quách Tiểu Hoa bận tới mức vắt giò lên cổ trong hôm khai trương, tuy bảo đa số điểm tâm đều chỉ 2, 3 hào, nhưng không ngăn nổi nhiều người, mới giữa trưa mà hàng chuẩn bị sẵn đã sạch trơn, một đám khách hàng nhí cầm tờ rơi kháng nghị. Quách Tiểu Hoa đã sớm thu tiền đến nhũn chân, chả biết làm sao trấn an mọi người, vẫn là Liễu Như hòa nhã nói, trong vòng một tháng, chỉ cần cầm tờ rơi nguyên vẹn đến tiệm đều được mua một tặng một, bấy giờ mới đuổi được các vị khách nhí chưa mua được điểm tâm đi.

Đuổi hết người đi rồi, An Thừa Trạch với Thạch Nghị ngồi ệp xuống ghế, mệt bã cả người. May mà chọn khai trương vào thứ bảy, hai người có thể chia nhau Thạch Nghị phụ trách trật tự, An Thừa Trạch giúp thu tiền, bằng không Liễu Như và Quách Tiểu Hoa nhất định bận không gánh nổi.

“Không ngờ bán hết nhanh dữ vậy!” Quách Tiểu Hoa toát mồ hôi đầy đầu, nhìn cửa hàng như mới bị châu chấu dọn sạch, ngay cả bã đậu cũng không chừa, quét sạch không còn một mống. Nhớ lại thời điểm làm điểm tâm trước đó, cô còn sợ nhiều vậy không bán hết thì chỉ có nước hỏng.

“Tờ rơi đã dùng nhất định phải tiêu hủy.” An Thừa Trạch nói, “Bằng không trong một tháng đều có hiệu lực, chúng ta bù lỗ chết luôn.”

Liễu Như ngồi cạnh hắn, nhìn con trai ra dáng tiểu đại nhân, lắc đầu bảo: “Không sao, dù vậy cũng chẳng lỗ được, chỉ kiếm được ít hơn thôi.”

Trên thực tế, nếu không đến Quảng Châu, cô chắc chắn chỉ định giá vài xu cho điểm tâm, bán cao hơi giá vốn chút chút, thu nhập một tháng đủ sống tạm là được. Nhưng thấy rồi mới biết, có những thời điểm nếu ra giá quá thấp, sẽ khiến người ta có cảm giác tiền nào của nấy. Hai hào tuy không rẻ, nhưng cũng chẳng mắc, hiện tại đang thắt chặt kế hoạch hoá gia đình, ở quê thì còn có chuyện vì sinh con trai mà vượt quy định, chứ ở thành phố thì mỗi nhà căn bản chỉ có một đứa con. Bởi vậy, trong tay đám nhỏ luôn có mấy hào tiêu vặt, bán điểm tâm ngay cạnh trường học khỏi lo ế.

An Thừa Trạch gật đầu, hắn biết rõ đa số người lớn và học sinh đến mua điểm tâm hôm nay đều bị hình ảnh và khuyến mãi mua một tặng một hấp dẫn, tuy đông người nhưng mua rất ít, vì chỉ mua để thử mà thôi. Lúc nếm thấy ngon muốn mua nhiều hơn, rồi lại đi mua một tặng một thì phiền to. May mà trước đó hắn đã ghi rõ chỉ được mua nhiều nhất nửa ký trên tờ rơi, vậy cho dù những tờ rơi đã bị ném vào thùng rác bị lục lại, cũng sẽ không thiệt hại nhiều.

An Thừa Trạch đâu ngờ bữa đó những người mua điểm tâm về nhà ăn đều cảm thấy ngon, sau đó đi tìm tờ rơi để mua nhiều hơn, lại phát hiện tờ rơi rụng đầy đường chẳng ai nhặt lúc trước giờ không còn một tờ! Mà bên trong tiểu học tỉnh và trung học số bốn, tờ rơi trở thành vật mua bán trong một tháng, muốn ăn điểm tâm thì phải cầm một hào đi mua tờ rơi, mà người cầm tờ rơi ở tiểu học lại là Lâm Vạn Lý, tại trung học là Trần Khải Hàng – một đàn em của Dương Phong. Cả hai đưa đều từng nếm qua điểm tâm Như Ký, cũng chứng kiến quang cảnh người người tranh nhau mua hôm ấy, sau khi về bèn bắt đầu thu thập tờ rơi, cực kỳ có đầu óc kinh doanh.

Quách Tiểu Hoa được triển vọng nghề nghiệp khích lệ, chiều hôm ấy liền cùng Liễu Như vào bếp làm rất nhiều điểm tâm, có máy móc hỗ trợ nên rất tiện. Thực ra, số điểm tâm bán hôm nay đều được làm từ hôm qua và sáng nay, những thứ này chỉ để được trong thời gian ngắn, không thể làm nhiều, cho nên mới xảy ra tình trạng bán hết.

Liễu Như vẫn rất bình tĩnh, 3h chiều cho Quách Tiểu Hoa nghỉ, để cô về chăm sóc người nhà, về trước giờ nấu cơm đỡ bị ăn chửi hơn. Tối đó, Liễu Như bảo hai nhóc Thạch Nghị và Dương Phong đến ăn cơm, kỳ thật cũng muốn mời Quách Tiểu Hoa, nhưng cô chắc chắn không thoát thân nổi.

Thạch Nghị bị An Thừa Trạch ém chuyện rất kỹ, từ đầu tới đuôi đều không biết Dương Phong tham dự vào chuyện này. Chung quy cũng nhờ tiểu học tỉnh không tiếp xúc nhiều với trung học số 4, bàn tay Thạch Nghị lại chẳng dài đến thế. Về phần đàn em của Dương Phong, nó đã kết thù với Thạch Nghị từ lâu, càng không có khả năng mật báo.

An Thừa Trạch nghe nói Liễu Như muốn mời khách, liền bình tĩnh báo cho Thạch Nghị, nhưng không nói Dương Phong cũng đến. Trước năm 95 chưa thi hành quy định hai ngày nghỉ, học sinh lớp tám Dương Phong đến chiều vẫn có tiết, An Thừa Trạch báo Thạch Nghị xong thì bớt thì giờ đi nói cho Dương Phong. Nhớ tới người mẹ xinh đẹp của An Thừa Trạch và tàu chiến chocolate còn đặt ở nhà, Dương Phong vui vẻ gật đầu. Thời điểm đầu phát tờ rơi, các đàn em đều không thích lắm, nhưng trưa nay thế mà có một đám học sinh chạy tới xin bọn họ tờ rơi, ai nấy cúi đầu khom lưng khiến Dương Phong hết sức hưởng thụ. Trần Khải Hàng lên giá ngay tại chỗ, một tờ năm xu, mua hay không thì tùy.

Bọn họ ra ngoài ăn mừng, xế chiều Liễu Như không nấu cơm, 3h cho Quách Tiểu Hoa về nhà xong liền đóng cửa tính tiền. Mặc dầu khai trương và mua một tặng một, nhưng tới trưa cũng bán được hơn vạn chiếc điểm tâm, tuy thu toàn tiền lẻ, song cũng được gần một ngàn. Vì giá cả thấp nên có một nửa là vốn, tiền lời thu được trên dưới năm trăm, ngoài ra còn phải thanh toán tiền công cho Quách Tiểu Hoa và chi phí gia dụng, cuối cùng lời được bốn trăm. Một ngày bốn trăm, một tháng sẽ là mười hai ngàn… Dù từng chứng kiến muôn mặt xã hội, biết giao dịch hàng trăm hàng ngàn vạn ở mấy khu vực phát triển chỉ là chuyện thường, Liễu Như cũng mền nhũn cả tay, hàng trăm hàng ngàn vạn chính là ông chủ lớn, cô chưa từng nghĩ bản bản thân ngày nào đó vô cùng có khả năng gia nhập hàng ngũ ăn trên ngồi chốc này.

Tất nhiên, nay khai trương mới bán được nhiều thế, lợi nhuận cụ thể còn phải xem điểm tâm có được ưa thích và mở ra thị trường mới hay không. Tuy vậy, Liễu Như rất có lòng tin với tay nghề của mình, cũng dự đoán được sức mua của người dân trong tỉnh, cô tin chắc sẽ kiếm được bộn tiền.

Cất tiền xong, Liễu Như dẫn Thạch Nghị và An Thừa Trạch đến tiệm ăn, gọi món được một lát thì Dương Phong tới, lúc này Thạch Nghị đang hạnh phúc ngồi giữa An Thừa Trạch và Liễu Như và hưởng thụ niềm vui được người nhà vây quanh, nào ngờ trong số khách mời có mặt Dương Phong!

“Mi tới đây làm gì?” Nhóc đen nhẻm vỗ bàn đứng giận, cực kỳ tức giận.

Dương Phong biết An Thừa Trạch thân thiết với Thạch Nghị, trước khi đến đã chuẩn bị tâm lý nên chẳng lấy làm bất ngờ. Chẳng qua có kẻ trời sinh đã khó đối phó, gặp Thạch Nghị chỉ nhún nhún vai, hất đầu kiêu ngạo nói: “Dì Liễu mời tao đến, người phát tờ rơi ở trung học số 4 là tao. Mày tưởng mấy thằng ranh ở tiểu học tỉnh giúp được dì Liễu nhiều lắm chắc, vẫn phải nhờ vào tao đây này.”

Thôi xong, Thạch Nghị bốc cháy rồi. Anh đứng khỏi ghế, lập tức nhảy qua bàn xáp lá cà với Dương Phong, hên là thức ăn chưa lên, dù lật bàn cũng chẳng hề gì.

Dạng quán ăn này hiển nhiên không có phòng riêng, vẫn có các khách hàng khác đang ăn cơm, hai đứa nhóc làm loạn khiến người ta chú ý, An Thừa Trạch chen vào đạp đạp Thạch Nghị: “Làm ơn ra ngoài quẹo phải giải quyết, tôi còn muốn ăn cơm.”

Thạch Nghị quay đầu trừng An Thừa Trạch, trong mắt ngập tràn nỗi niềm bị phản bội, An Thừa Trạch bất vi sở động, phun lưỡi với Thạch Nghị đang hờn dỗi, tuyên bố “Có giỏi thì cắn tôi đi”.

Thạch Nghị chẳng nỡ cáu với An Thừa Trạch, vả lại bọn họ quả thật cần giúp đỡ. Có điều, đây không có nghĩa tiêu chuẩn kép của anh không nghiêm chỉnh, nhất định là bởi Dương Phong lừa em trai mình, chắc chắn là thế, đồ học sinh cấp hai đê tiện!

*tiêu chuẩn kép: là cách nhìn nhận sự việc theo hai cách khác nhau cho cùng một người/ nhóm/cộng đồng. Dễ dàng phân biệt bằng hình thức thể hiện, tỷ như một số việc được xem là tốt nếu do một nhóm người làm nhưng cũng chính việc đó lại là thứ không thể chấp nhận và cấm kị nếu do nhóm người khác làm

Lúc này, Thạch Nghị đã sớm quên phứt việc Dương Phong và đoàn thể bị lừa đến răng rơi đầy đất trong huấn luyện hướng đạo, cũng quên mất sự kiện giường dưới kia. Dù thế nào Tiểu Trạch nhà mình cũng là cậu em trai thiện lương, đơn thuần, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang nhất, có khi ngày nào đó An Thừa Trạch đưa Thạch Nghị đi bán, Thạch Nghị còn vừa đếm tiền vừa khen em trai mình buôn bán lời to ấy chứ.

Thức ăn chưa lên bàn, hai người không vội ăn, liếc nhau rồi ra ngoài. Hai đứa đi rồi, Liễu Như nghi hoặc nhìn An Thừa Trạch, lão hồ ly họ An mỉm cười, đơn giản kể lại ân oán lúc huấn luyện. Thạch Nghị kể chuyện cho Liễu Như nghe, chủ yếu chỉ khoe khoang về An Thừa Trạch, riêng chuyện về Dương tiện thì không hé một chữ, nhớ tới đã thấy ghê tởm, hoàn toàn không muốn nhắc.

Liễu Như đương nhiên biết mấy bé trai thỉnh thoảng ẩu đả cũng chẳng hề gì, cạnh tranh bình thường thôi mà. Với lại, qua lời kể của An Thừa Trạch, cô cảm thấy Dương Phong cũng rất ngoan, vừa hào phóng vừa nghĩa khí, đáng kết thân. Về phần hai đứa nó ra ngoài giải quyết chút ân oán… Ách, chả sao, cùng lắm thì đánh nhau thôi.

Lát sau đồ ăn được bưng lên, An Thừa Trạch đứng dậy ra ngoài, đứng trước hẻm nhỏ cách đó không xa nói với hai thằng nhóc đang liều chết oánh nhau: “Ăn cơm, tôi đếm tới ba mà hai người còn chưa về thì tôi đổ hết cho chó ăn. Một, hai…”

Hai chữ vừa phát ra, hai đứa liền tranh nhau chạy về tiệm, Liễu Như ngẩng đầu nhìn, úi chà, tóc rối bù, người ngợm dơ dáy, nút áo rơi rụng, áo ngoài tơi tả, mặt mày bị thương, dữ dội qúa trời, chẳng biết Tiểu Trạch làm thế nào gọi được hai đứa đang đánh đấm kịch liệt này về nữa.

“Rửa tay ăn cơm đi, ăn no mới có sức đánh nhau.”

Liễu Như thốt ra lời giật gân, lại khiến Dương Phong và Thạch Nghị càng thích hơn, người lớn chỉ biết dạy dỗ chúng nó, nào biết còn có người ủng hộ, thật là một người dì vừa xinh đẹp vừa thấu hiểu lòng người mà.

Hai vị này ăn cơm cũng không yên, thi nhau ăn, Thạch Nghị ăn gì Dương Phong ăn nấy, đồng thời tốc độ phải lẹ hơn thằng kia. Ăn chưa được mấy miếng, hai đôi đũa đã cùng lúc chạm vào một miếng sườn, ai cũng không chịu bỏ cuộc, cái đĩa giữa bàn lúc thì tới gần Thạch Nghị, khi lại tới gần Dương Phong, cả bàn đều đang lung lay. An Thừa Trạch nhanh chóng càn quét mấy món yêu thích, ôm chặt chén không buông.

Quả nhiên, Dương Phong ỷ tuổi lớn sức nhiều, rốt cuộc kéo được đĩa đến trước mặt mình. Thạch Nghị nóng nảy định giành lại, Dương Phong không cam tâm yếu thế, vung nắm đấm lên…

Ờm, nửa bàn đồ ăn đều bị hai vị hất xuống đất, ấy vậy mà vẫn tiếp tục đập nhau.

Liễu Như mặt không chút thay đổi đặt mạnh đũa lên bàn: “Đủ rồi!”

Giọng không lớn nhưng khí thế mười phần, hai thiếu niên vô thức ngừng tay, sắc mặt chần chừ, mới nãy còn đồng ý cho đánh mà, sao giờ lại cáu rồi?

“Dì nghĩ con trai nóng tính chút cũng không sao, dù sao các con vẫn còn nhỏ, chỉ cần không dùng hung khí gây chuyện là được. Nhưng dì không bảo các con có thể phân cao thấp trên bàn cơm, lãng phí đồ ăn!” Liễu Như chỉ vào đống hỗn độn dưới sàn, “Chẳng lẽ lúc đi học, thầy cô không dạy các con Cấy lúa giữa trưa trời đổ nắng, Mồ hôi tuôn thấm lúa dưới chân* sao?”

*trích trong “Khúc giang nhị thủ” của Lý Thân, bản dịch của Anh Nguyên

Dương Phong với Thạch Nghị trầm mặc, học rồi chứ, trước kia học mầm non, mỗi lần ăn cơm còn phải đọc một lần mới được ăn. Từ nhỏ đã có người dạy họ rằng, mỗi một hạt cơm đều đánh đổi từ mồ hôi và máu của người nông dân.

“Tốt, biết là được rồi.” Liễu Như gật đầu, cất giọng ôn hòa: “Hôm nay đã bảo là dì mời, chén đĩa vỡ dì cũng chịu, nhưng không có thêm đồ ăn đâu.”

Hai đứa cúi đầu nhìn rau trộn còn sót lại trên bàn, trợn tròn mắt. Mợ nó, bọn họ vì bữa cơm này mà đặc biệt nhịn đói đó!

An Thừa Trạch đã gắp đủ đồ ăn vào chén lớn đang vùi đầu xơi cơm, bình tĩnh vây xem.

Đáng đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play