An Ninh vốn đã nằm xuống ngủ, nhưng Mai Hương lại đột nhiên chạy tới gọi nàng dậy, An Ninh cũng có thể lường trước được chuyện gì đã xảy ra, nhìn Dương Mộc Hoan, An Ninh tránh không khỏi nhíu mày.
"Nhị tiểu thư... Là lão gia... Đúng là lão gia tự tay giết ta!" Dương Mộc Hoan nhìn chằm chằm An Ninh, giọng điệu tràn đầy tuyệt vọng cùng tự giễu, nhìn thấy thần sắc An Ninh không có chút nào giật mình. Trong lòng không khỏi suy sụp, tiếp đó điên cuồng cười ra tiếng, "Ha ha ha...
Ngươi sớm đã nghĩ tới chuyện như vậy sẽ phát sinh có phải không?
Ngay cả ngươi cũng biết, chỉ có ta là ngu ngốc cho rằng hắn sẽ là một nam nhân để ta có thể phó thác cả đời, ta không bằng ngươi... Ta không bằng ngươi!"
"Dương di nương, ông ấy vốn là người lãnh huyết vô tình, trong lúc đó giữa lợi ích cùng nữ nhân, ông ấy đương nhiên sẽ dễ dàng lựa chọn, với ông ta mà nói, nữ nhân chẳng có ý nghĩa gì, không mang lại cho ông ấy được bao nhiêu lợi ích."
An Ninh nhàn nhạc mở miệng, nghĩ đến hai năm về trước, ông ta đối với mẫu thân vô tình, An Ninh nắm tay thật chặt, thu hạ mi mắt, "Mà ngươi 'Sợ tội nên tự sát', là có thể làm cho chuyện này rất an ổn."
Sợ tội nên tự sát? Hận ý trong mắt Dương Mộc Hoan càng đậm.
Đúng vậy, ở trong mắt người khác, chắc chắn là cho rằng nàng sợ tội nên tự sát. Nhưng, nàng cũng bởi vì tiện nhân Lưu Hương Liên kia vu oan gíá họa, nàng sao có thể cam tâm?
Ánh mắt như bao quát hết thảy, Dương Mộc Hoan nhìn An Ninh, "Ninh nhi, là Lưu Hương Liên hại mẫu thân Vân Trăn của ngươi, chính nàng ta đã đoạt vị trí chính thất phu nhân của mẫu thân ngươi, tiện nhân An Như Yên kia hại ngươi không thành, cho là ngươi đã mất đi trí nhớ, lợi dụng điểm này nói dối để lừa gạt ngươi, còn không cho bất luận kẻ nào nhắc tới, ngoài mặt thì các nàng đối xử tốt với ngươi, trên thực tế hận không thể muốn ngươi chết đi, chung quy ngươi như một cây gai đối với trong lòng hai mẹ con họ, các nàng cũng sẽ diệt trừ ngươi giống như đã từng diệt trừ mẫu thân ngươi vậy!"
An Ninh khóe miệng khẽ nhếch, vẻ châm chọc hiện lên, "Thù của mẫu thân ta, ta tự nhiên sẽ báo, Dương di nương yên tâm, thù mẫu thân chưa báo, ta sẽ không để cho các nàng diệt trừ ta dễ dàng như vậy!"
Đại phu nhân cùng An Như Yên tính kế, trong lòng nàng đều có tính toán. Muốn trừ bỏ nàng? Nên nhìn xem các nàng có bản lãnh đó hay không!
Dứt lời, quả nhiên trên mặt Dương Mộc Hoan nổi lên một chút tươi cười, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..."
Tiện nhân Lưu Hương Liên kia, tự nhiên sẽ có người thu thập nàng ta, nàng chỉ cần chờ đợi xem cuối cùng nàng ta sẽ rơi vào loại kết cục nào!
An Ninh thu toàn bộ thần sắc của bà ta vào trong mắt, trong lòng hiểu rõ, Dương Mộc Hoan suy nghĩ cái gì, đang đánh cái chủ ý gì, nàng làm sao có thể không rõ? Bà ta sắp chết, mà Đại phu nhân còn hoàn hảo sống tốt, bà ta không cam lòng.
Cho nên, bà ta nghĩ có thể kích thích thù hận trong lòng nàng, lợi dụng nàng giúp bà ta báo thù. Hừ, lúc này, vẫn còn có chủ ý muốn lợi dụng người khác, Dương Mộc Hoan quả nhiên cũng không có ý tốt đẹp gi!
Chính vào lúc này, An Lan Hinh vội vã chạy tới, đi theo phía sau là Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song, hai người nhìn đến khóe miệng cùng ngực của Dương Mộc Hoan đang chảy máu, trong lòng liền cả kinh. An Lan Hinh mạnh mẽ tiến lên, "Nương, người làm sao vậy? Người đừng dọa Hinh Nhi... Người rốt cuộc làm sao vậy?"
Thời điểm Dương Mộc Hoan nhìn thấy An Lan Hinh, nụ cười trên mặt trở nên nhu hòa, nhẹ vỗ về gương mặt đang dính đầy nước mắt của An Lan Hinh, ôn nhu mở miệng, "Nương không có việc gì, chỉ là nương... Sợ là không thể chăm sóc ngươi được nữa."
Điều nàng không yên lòng nhất đó chính là An Lan Hinh, nàng vừa chết, Lưu Hương Liên mặc dù là không trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc), nhưng chỉ sợ cuộc sống sau này của An Lan Hinh không tránh khỏi khổ sở.
"Tứ tỷ, vì sao..." Tần Ngọc Song nhìn tình huống trước mắt, tuy rằng Dương Mộc Hoan đang bị thương, nhưng cũng không đến mức phải hộc máu, mà cái bát trên mặt đất cộng với sắc mặt đen thui của nàng ta, đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.
Lời còn chưa nói hết, Tần Ngọc Song đã bắt lấy cánh tay bị thương của Dương Mộc Hoan, Dương Mộc Hoan như bắt được cơ hội cứu mạng cuối cùng, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tần Ngọc Song, "Ngũ muội, xưa nay ta và muội có giao tình không tệ, ta luôn luôn xem muội như người thân của ta mà đối đãi, hiện tại tỷ tỷ có... có một chuyện muốn nhờ... Muội nể tình tỷ muội của chúng ta nhất định phải giúp giúp... Giúp giúp tỷ tỷ."
"Tứ tỷ có chuyện gì, chỉ cần phân phó muội nhất định sẽ làm." Tần Ngọc Song ân cần cầm tay Dương Mộc Hoan.
"Sau khi ta chết, Hinh Nhi liền giao phó cho muội, nàng mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng coi như hiểu chuyện, sở trường cũng không thiếu. Ngày sau, nàng chính là nữ nhi của muội.Sau này, nếu nàng may mắn có được một phu gia tốt... Hưởng được vinh hoa phú quý, nàng nhất định sẽ phụng dưỡng muội như mẹ ruột của mình." Khi Dương Mộc Hoan nói xong, lại phun ra một ngụm máu tươi, theo khóe miệng chảy xuống, nhìn thấy mà ghê người.
"Tứ tỷ, sao người lại khách khí như vậy? Hinh Nhi là nữ nhi của người, ta đương nhiên sẽ yêu thương hết mực, huống hồ..."
Trong lòng Tần Ngọc Song là một mảnh vui mừng. Cho đến nay, nàng vẫn không có cách nào mang thai, cho nên việc có con để nối dòng vẫn là một tảng đá lớn ở trong lòng nàng, làm cho cuộc sống hàng ngày của nàng luôn trong trạng thái bất an.
Nàng biết, ở trong phủ này, một khi không có chỗ dựa, thì cho dù là hiện tại ỷ vào trẻ tuổi được sủng ái, nhưng ngày khác khi ân điểm bị chặt dứt, nàng sẽ không có cái gì để dựa vào. Bây giờ Dương Mộc Hoan nhắc tới chuyện này, nàng tự nhiên là nguyện ý tiếp nhận.
Dương Mộc Hoan thấy nàng đáp ứng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Chẳng qua là, trong lòng vẫn không an tâm, khó khăn gỡ một khối ngọc bội từ trên người, giao vào trong tay Tần Ngọc Song, "Hôm nay Phong nhi đang ở bên ngoài, sợ là... Sợ là không kịp trở về gặp mặt ta lần cuối cùng, tín vật này giao cho muội, ngày sau nếu muội có chuyện, lấy ra khối ngọc bội này, Phong nhi chắc chắn dốc toàn lực giúp đỡ muội...
Mặt khác..."
Dương Mộc Hoan bởi vì đau đớn nên hơi dừng một chút, hít thở một cái thật sâu, nhưng hơi thở phát ra càng lúc càng suy yếu, nàng tựa hồ đã cảm giác được hơi thở tử vong đang tới gần, nghĩ đến chuyện tình của bản thân chưa được phó thác hết, Dương Mộc Hoan cố gắng kiên trì, càng thêm dùng sức cầm lấy tay của Tần Ngọc Song, "Ngũ muội, ở bên trong tủ quần áo của ta, có một phương thuốc, đó là thứ mà ngày trước ta nhờ nhà mẹ đẻ tìm cho muội, vốn nên sớm đưa cho muội, nhưng thời gian này xảy ra nhiều việc nên bị... Trì hoãn ...
Hy vọng nó có thể giúp muội sớm ngày... Sớm ngày vì Hinh Nhi sinh thêm một đệ đệ..."
Ánh mắt Tần Ngọc Song phút chốc sáng ngời, thoáng qua rồi biến mất, nàng đương nhiên biết ý tứ của Dương Mộc Hoan, phương thuốc kia nhất định là sẽ trợ giúp nàng mang thai, "Tỷ tỷ vì Ngọc Song mà suy nghĩ, Ngọc Song chắc chắn sẽ chăm sóc tốt Hinh Nhi, tỷ tỷ hãy yên tâm, chờ nàng lớn lên, Ngọc Song nhất định dụng tâm vì nàng mà tìm một nhà chồng tốt."
Nàng biết lúc này Dương Mộc Hoan đang lấy lòng nàng, vì tương lai của An Lan Hinh mà lấy lòng nàng! Xem ra, vì An Lan Hinh, nàng ta đã vô tình giúp nàng sở hữu được chỗ tốt, còn có phương thuốc kia, nàng có lẽ thật sự có thể mang thai, thay lão gia mà sinh con trai nối dòng.
Chính là, vì quá mức cao hứng, nên nàng ta không có chú ý tới trong mắt Dương Mộc Hoan chợt lóe lên vì mục đích đã đạt được. Dương Mộc Hoan rốt cục cũng an tâm, ở chung nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên biết Tần Ngọc Song rất để ý tới chuyện có con nối dòng, có cái phương thuốc kia...
"Hinh Nhi... Mau, mau quỳ xuống dập đầu trước di nương đi, kêu di nương một tiếng nương..." Dương Mộc Hoan vội vàng phân phó An Lan Hinh.
An Lan Hinh cắn chặt môi, không ngừng lắc đầu, nàng không cần những người khác làm nương của nàng, nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng biết cái quỳ này là có ý nghĩa gì.
"Hinh Nhi... Nghe lời... Lời của nương... Ngươi cũng không nghe sao? Khụ khụ..." Dương Mộc Hoan khó khăn cất cao giọng.
An Lan Hinh ngẩn ra, nhìn Dương Mộc Hoan hồi lâu, vẻ mặt bất ngờ thay đổi. Rốt cục, bịch một tiếng, An Lan Hinh đã quỳ xuống, nắm chặt quả đấm, hướng về phía Tần Ngọc Song dập đầu ba cái, khẽ gọi, "Nương..."
Tần Ngọc Song trong lòng vui vẻ, cao hứng đáp một tiếng.
Dương Mộc Hoan rất haì lòng nhìn hết thảy, bộ ngực khí huyết dâng trào, tất cả tinh lực như đã tiêu hao hết, hơi thở dần dần suy yếu, ánh mắt dừng ở trên người An Lan Hinh, "Hinh Nhi... Này... Đây là nương... Đây là điều duy nhất nương có thể làm vì ngươi... Làm , nhớ kỹ, hãy thay nương... Báo... Báo thù..."
Nói xong hai chữ "Báo thù", thân thể Dương Mộc Hoan liền rơi mạnh xuống, xụi lơ nằm ở trên giường.
"Nương... Nương... Người không thể bỏ lại Hinh Nhi..." An Lan Hinh đứng dậy lay mạnh Dương Mộc Hoan, khóc lớn, hai mắt mơ hồ đã sớm đẫm lệ, kích động lắc lắc thân thể Dương Mộc Hoan, "Người mau tỉnh lại đi... Không cần bỏ lại Hinh Nhi... A..."
Nương đã chết? Nương đã chết sao? Nương từng nói phải đợi nàng lớn lên, hưởng hết vinh hoa phú quý của nàng, nhưng nàng còn chưa lớn lên, nương đã bỏ nàng lại mà đi rồi sao?
"Hinh Nhi..." Tần Ngọc Song nắm chặt thân thể đang kích động của An Lan Hinh, "Nếu nương ngươi đã muốn như vậy... Ngươi nên làm cho nàng yên tâm mà ra đi thanh thản."
"Không, không cần... Ta muốn nương, người không cần bỏ lại ta..."
An Lan Hinh giãy dụa dữ dội, nỗi đau mất đi nương làm cho nàng không rảnh quan tâm đến ai.
"Đừng sợ, về sau ta chính là nương của ngươi." Tần Ngọc Song ôm chặt thân thể An Lan Hinh, kiên định mở miệng, thế nhưng đôi mắt kia bên trong lại ẩn chứa quá nhiều cảm xúc. Đúng vậy, từ đây về sau, An Lan Hinh sẽ là "Nữ nhi" của nàng.
An Lan Hinh giật mình, không khóc như trước nữa, An Ninh nhìn thấy hết thảy, nhất là khi nghe được Tần Ngọc Song nói một câu "Về sau ta chinh là nương của ngươi ". Trong mắt xẹt qua một chút châm chọc, những lời này quen thuộc như vậy, Đại phu nhân cũng đã tứng nói qua với nàng.
Kết quả là, nàng bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay đại phu nhân mà thôi, mà An Lan Hinh này? Nghĩ đến sự tình phát sinh ở kiếp trước, cùng với cái phương thuốc mới vừa rồi được nói ra từ trong miệng của Dương Mộc Hoan, ánh mắt An Ninh chợt lóe.
Dương Mộc Hoan trước lúc chết cũng không quên tính kế, sao nàng lại không biết, nếu hôm nay để nàng ta được như ý, ngày khác khổng phải sẽ để lại mầm tai vạ hay sao? Tần Ngọc Song cũng không phải là một người đơn giản!
Dương Mộc Hoan đã chết, nhưng Hầu phủ này còn có Tần Ngọc Song, ngoài ra bên trong biệt viện ở thành Nam còn đang nuôi dưỡng một tam phu nhân thần bí.
An Ninh nhìn An Lan Hinh đang khóc đứt ruột đứt gan, Dương Mộc Hoan chết, trong lòng An Lan Hinh sẽ gieo xuống mầm móng cừu hận, hai người đại phu nhân cùng An Như Yên, về sau sợ là khó có được ngày an bình!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT