An Ninh phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía An Như Yên, lúc này nàng ta cả người ướt đẫm, chật vật quỳ rạp trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, cùng với vị tiểu thư quý tộc tao nha lúc mới tiến cung , quả thực là khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể đem nàng ta cùng mới đệ nhất tài nữ mới vừa rồi đắc ý hưởng thụ lời ca ngợi của mọi người liên hệ cùng một chỗ.
Mọi người nhìn An Như Yên lại một lần nữa chết ngất đi , cung nhân hành hình không nhận được ý chỉ yêu cầu bọn họ dừng lại từ hoàng hậu, liền chỉ có thể tiếp tục , mọi người đều hiểu, hình phạt kẹp đầu ngón tay ,nữ tử bình thường bị chịu hình hai lần, đã là cực hạn rồi, An Như Yên lại một lần chết ngất đi, nếu là lại tiếp tục như thế này, sợ là thật có thể khiến cho nàng ta mất mạng!
Hoàng hậu cũng là hiểu được, thấy mục đích lập uy đã đạt được, khẽ nhướn mày, thản nhiên mở miệng, "Được rồi, Ngân Sương, lập tức cho người đem nàng ta xuất cung đi, tốt xấu gì cũng là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, hôm nay liền xem ở mặt mũi của An Bình hầu gia cùng đại công tử , tạm thời tha cho nàng, thuận tiện mang theo ngự y trong cung , coi như là bản cung một mảnh tâm ý."
Ngân Sương vừa ứng thanh, chuẩn bị đi xuống, lại nghe hoàng hậu nương nương mở miệng, "Chậm đã..."
Tất cả mọi người âm thầm đoán rằng, hoàng hậu nương nương còn có phân phó gì, lại chỉ thấy tầm mắt của nàng bình tĩnh dừng ở trên người An Bình hầu phủ nhị tiểu thư , có chút suy nghĩ, lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về hướng An Ninh...
An Ninh không biết ý muốn của hoàng hậu là gì, đôi bàn tay liền được ôn nhu nâng lên, mu bàn tay truyền đến sự vỗ về nhẹ nhàng, thương tiếc mà sủng nịch,từ đỉnh đầu vang lên hoàng hậu nương nương dịu dàng, "Nhị tiểu thư bao lâu nữa thì cập kê đi?"
"Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, còn có nửa năm." An Ninh trong lòng suy đoán tâm tư của hoàng hậu , bộ dạng phục tùng nhẹ giọng trả lời.
"Nửa năm à! Cũng sắp rồi, kia bản cung hảo hảo chuẩn bị chuẩn bị ." Hoàng hậu mâu quang vi thiểm, trên mặt ý cười càng đậm, "Ngân Sương, đến lúc đó nhớ rõ nhắc nhở bản cung lễ cập kê của An Bình hầu phủ nhị tiểu thư , bản cung sẽ đích thân chủ trì, đợi lát nữa khi ngươi đi làm việc, thuận tiện cũng thông báo cho An Bình hầu phủ một tiếng."
Lời vừa nói,phía trên đại điện nhất thời vang lên tiếng hít không khí , kinh sợ về quyết định của hoàng hậu nương nương , đây là ân điển biết nhường nào a!
Từ xưa nữ tử cập kê, đều là do cha mẹ chủ trì, đối với nữ tử mà nói là đại sự, nhưng đại sự như vậy, mỗi gia đều có, hoàng hậu nương nương cũng không nhàn hạ như vậy đi bận tâm đến lễ cập kê của tiểu thư nhà nào đó, nhưng hôm nay... Nàng lại duy nhất đối với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư hứa hẹn một ân điển như thế, thật có thể nói là là hiếm có!
Chúng quý nữ không khỏi hâm mộ An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, nhưng An Ninh trong lòng cũng là hiểu rõ, hoàng hậu là người như thế nào, làm sao có thể đối với lễ cập kê của nàng cảm thấy hứng thú, nàng hứa hẹn ân điển này, bất quá là vì trấn an An Bình hầu phủ thôi.
Hoàng hậu hôm nay đối An Như Yên động hình kẹp đầu ngón tay , không thể nghi ngờ là đánh một bạt tai vào mặt An Bình hầu phủ , An Bình hầu phủ ở Đông Tần quốc, xếp vào một trong tứ đại thế gia , An Bình hầu cùng đại thiếu gia trong phủ đều đang trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, địa vị cũng không thấp, để tránh hai người này oán giận, nàng chỉ phải sau khi đánh một cái tát , lại tặng một viên kẹo đến chặn miệng của bọn họ , dỗ dành tâm tình của bọn họ .
Hoàng hậu nương nương tự mình thay An Bình hầu phủ gia tiểu thư chủ trì cập kê chi lễ, đây là loại nào vinh quang cùng ân điển a! Chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh qua, An Bình hầu phủ là đã mở ra một tiền lệ a!
Một chiêu này của hoàng hậu , quả nhiên sử dụng thật xảo diệu.
"Tạ hoàng hậu nương nương long ân." An Ninh quỳ xuống tạ ơn, không nghĩ tới hôm nay lại còn có một thu hoạch ngoài ý muốn như vậy , quả nhiên là một cái thiên đại kinh hỉ, ánh mắt thản nhiên đảo qua trên người An Như Yên đang nằm tức giận, trong lòng không khỏi dâng lên một tia khoái ý.
Nếu như An Như Yên tỉnh lại, biết được việc nàng ta bị chịu hình đổi lấy vinh quang cho An Ninh nàng, lại sẽ là tâm tình như thế nào ? !
Trong lòng thầm chờ mong, An Ninh trên mặt vẫn là toát ra sự thương tiếc đối với An Như Yên , khẽ xoắn chặt tấm khăn thêu trên tay, hoàng hậu thấy nàng như thế, giọng điệu lại thân thiết, "Lại còn có chuyện gì sao?"
"Thần... Thần nữ muốn bồi tỷ tỷ cùng nhau trở về... Dọc theo đường đi, cũng có thế chăm sóc ... Tỷ tỷ nàng..." An Ninh bất an nhìn hoàng hậu, vẻ mặt khẩn cầu, sự thân thiết đối với An Như Yên trên mặt nhìn không ra chút giả dối.
Hoàng hậu lạnh lùng liếc mắt nhìn An Như Yên một cái,lúc nhìn về phía An Ninh, trong mắt lại khôi phục ấm áp, "Đi thôi! Thật sự là một tiểu cô nương hữu tình có nghĩa ."
An Ninh khấu tạ ân điển, thật cẩn thận tiến lên hỗ trợ đem An Như Yên đã chết ngất đi an trí ở trên tấm cáng mềm, nhất cử nhất động đều phá lệ mềm mại nhẹ nhàng, dường như sợ dùng lực mạnh một chút liền có thể tăng thêm thống khổ cho An Như Yên , mọi người thấy một màn này, trong lòng chỉ có một nhận định —— An Bình hầu phủ nhị tiểu thư đối với tỷ tỷ quả nhiên là tình thâm ý trọng a!
Nhưng có một vài người nghĩ đến về tin đồn về An Bình hầu phủ , hứng thú trong mắt càng đậm...
Liền ngay Sùng Chính đế cùng Uyển quý phi cũng là cho là như vậy, duy độc Thần vương Thương Địch trong con ngươi mơ hồ lóe lên vài phần ý cười, trong lòng nghi hoặc cùng tò mò càng thêm mãnh liệt...
An Ninh đi theo bên cạnh An Như Yên , cẩn thận chăm sóc , lúc đi ra đại điện, nàng nghe thấy giọng nói của hoàng hậu nương nương cố ý đè nén phẫn nộ , "Đem bức tranh thêu này thiêu đi."
An Ninh mâu quang vi thiểm, việc này nàng sớm đã nghĩ đến, hoàng hậu nương nương làm sao có thể lưu lại bức "Mẫu đơn tranh diễm" ? Chung quy là hoàng hậu, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát!
An Ninh nhìn An Như Yên hai bàn tay dính đầy máu tươi, con ngươi căng thẳng, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng ra phản ứng sau khi An Như Yên tỉnh lại...
Sau khi An Ninh rời đi, yến hội vẫn như trước tiếp tục , chính là, suy nghĩ của một số người lại đã bay tới nơi khác, Ly vương Triệu Cảnh Trạch cầm ly rượu có chút suy nghĩ, Tô Cầm cà lơ phất phơ nhíu mày, vẻ mặt hưng trí dạt dào suy nghĩ điều gì, Thần vương Thương Địch thâm thúy con ngươi vi liễm, đáy mắt như trước làm cho người ta nhìn không thấu đáy thâm trầm, liền ngay cả Dụ Thân vương phủ Thiều Hoa quận chúa cũng là vẻ mặt thăm dò...
Bọn họ trong lúc vô ý từ trên người An Bình hầu phủ nhị tiểu thư nhận thấy được một phần quỷ dị dị thường rốt cuộc là thật là giả? An Bình hầu phủ nhị tiểu thư này rốt cuộc là thật sự nhát gan yếu đuối, hay là vẻ nhát gan yếu đuối này bất quá chỉ là ngụy trang của nàng?
Nếu thật là ngụy trang , như vậy nữ tử này quả nhiên là không đơn giản !
...
Xe ngựa di chuyển thật chậm, An Ninh cùng An Như Yên ngồi ở trên xe ngựa, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, mặc dù là ngất đi, nhưng tựa hồ vẫn như trước cảm giác được đau, đối với An Như Yên lúc này, An Ninh không có nửa phần đồng tình, kiếp trước, nữ nhân này đã hủy của nàng hết thảy, đau đớn kia đến nay nàng vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được , nàng nghĩ, nàng cả đời này đều không thể quên được trước lúc chết sự chấn động cùng đau lòng khi biết được chân tướng !
Đối đãi với kẻ địch mềm lòng, chính là tàn nhẫn đối với chính mình ! Kiếp trước, An Như Yên đã khi nào buông tha nàng?Đã khi từ nào buông tha cho đứa con sắp ra đời ở trong bụng nàng?
Kiếp này, nàng nguyện làm ác nữ, nỗi đau mà kiếp trước những kẻ đó ban cho nàng , nàng muốn gấp trăm lần ngàn lần gửi trả lại!
Xe ngựa dừng lại ở ngoài An Bình hầu phủ , đi theo ở ngoài xe ngựa Dĩnh Thu lập tức vào phủ kêu gia đinh, đem An Như Yên nâng vào Hầu phủ.
"Ai nha... Đây là như thế nào a ? Khi xuất môn còn hoàn hảo , sao chỉ vài canh giờ không thấy, liền đã phải nằm trở lại? Ai nha, sao lại nhiều máu như vậy ... Mau, Hinh Nhi, mau sai người kêu đại phu a... Đại tỷ người đã như vậy , ngươi còn luyện cầm cái gì a?" Tứ phu nhân Dương Mộc Hoan vội vàng tiếp đón , vẻ mặt lo lắng cùng đau lòng.
An Ninh đem hành động của nàng ta xem ở trong mắt, trong lòng dâng lên một tia châm chọc, trong phủ này không có một ai là không biết diễn trò , tứ phu nhân Dương Mộc Hoan này, cũng không phải thiện nam tín nữ gì, trong miệng mặc dù thương xót vô cùng, nhưng trong mắt ý cười, đã tiết lộ tâm tư vui sướng của nàng khi người gặp họa.
"Tứ di nương, tỷ tỷ nàng... Chọc giận hoàng hậu nương nương, cho nên mới... Đều do Ninh Nhi không kịp thay tỷ tỷ chịu hình, bằng không, tỷ tỷ nàng cũng..."
"Chọc giận hoàng hậu nương nương?" Dương Mộc Hoan kinh hãi, nguyên lai là đắc tội hoàng hậu nương nương a! Cũng khó trách, trở thành bộ dáng chật vật như vậy , không nên người hình, hừ!Tiểu tiện nhân An Như Yên này cũng có kết cục như ngày hôm nay !
Nghĩ đến thái độ ghê ghớm của nàng sáng nay đối với chính mình , Dương Mộc Hoan trong lòng lại vui sướng, đột nhiên, giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt nhất thời sáng ngời, nhưng là nhanh tốc che lấp đi hào quang, cau mày thở dài, "Này nên như thế nào cho phải? Đại phu nhân đi Lăng Vân tự cầu phúc, ngày mai mới có thể trở về a!"
Lưu Hương Liên a Lưu Hương Liên, còn cầu cái gì phúc ! Hừ, nữ nhi mà nàng ta luôn lấy làm tự hào hiện tại lại có bộ dáng này , ngày mai trở về, nàng nhưng thật là muốn nhìn Lưu thị còn như thế nào kiêu ngạo!
Ngày mai trở lại? An bình trong đầu hiện ra gương mặt Lưu thị , nàng tận mắt nhìn thấy con người đó thiêu sống mẫu thân của chính mình , nàng ta rốt cục đã sắp trở lại sao?
Kiếp trước, nàng bị An Như Yên làm hại mất đi trí nhớ, nhận kẻ thù làm mẹ, đến khi biết được chân tướng, lại đã kề cận sinh tử, cừu hận của mẫu thân , nàng vẫn chưa kịp báo.
Kiếp này, hận của nàng, thù của mấu thân, nàng muốn một lần đòi lại hết!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT