An Ninh nhìn Tuyết Nhi bưng canh đến viện của An Bình hầu gia, Bích Châu ở phía sau liền tò mò nói, "Tiểu thư, mới vừa rồi ngài nói gì với lục phu nhân vậy?"

An Ninh liếc nàng một cái, mâu quang vi thiểm, khóe miệng nổi lên ý cười càng đậm,

"Muội muốn biết?"

"Đương nhiên là muốn biết rồi, gần đây tiểu thư đối với lục phu nhân vô cùng tốt nha!" Bích Châu bĩu môi, sẳng giọng, từ sau khi tiểu thư cứu lục phu nhân, lục phu nhân liền thường đến Thính Vũ hiên, cũng giống nàng gọi tiểu thư là"Tiểu thư", vị lục phu nhân này nghiễm nhiên đem bản thân trở thành một nha hoàn của tiểu thư! Nàng là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, nhìn thấy cảnh đó liền có cảm giác như “địa vị” của nàng giống như bị đoạt đi, trong lòng tự nhiên là có chút hoảng .

"Như thế nào? Nha đầu Bích Châu của chúng ta cũng biết ghen tị?" Vẻ mặt An Ninh bỡn cợt cười nói.

An Ninh đem biểu tình của nàng ấy xem ở trong mắt, nha đầu Bích Châu này có cái gì đều viết ở trên mặt, nàng mới chân chính là một người đơn thuần, hơn nữa kiếp trước Bích Châu cùng với kiếp này đều tuyệt đối trung thành với nàng, nàng không đành lòng làm cho Bích Châu tiếp xúc với những thứ đen tối để tránh ô nhiễm sự trong sáng trong mắt nàng ấy.

Mà Tuyết Nhi lại không giống vậy, nàng ta tuy rằng lúc đầu cũng là một cô gái đơn thuần nhưng hiện tại lại không phải vậy , lòng của nàng ta tràn ngập cừu hận và ý chí báo thù, rất nhiều việc không thể để cho cho Bích Châu đi làm thì lại có thể để Tuyết Nhi ra mặt, như vậy cũng coi như là tăng thêm sức mạnh lẫn nhau.

Tuyết Nhi cũng là một nha đầu thông minh, nhưng vận mệnh lại quá trêu cợt khiến nàng ta gặp phải người như đại phu nhân, bị kéo vào trong bãi nước đục Hầu phủ này.

"Ghen, tự nhiên là ghen, Bích Châu sợ hãi sẽ có một ngày tiểu thư chỉ nhớ rõ lục phu nhân tốt lại đem Bích Châu quăng đi chín từng mây ." Bích Châu bất mãn nói, tuy rằng ở mặt ngoài là bất mãn, nhưng tâm địa cũng không có nghĩ như vậy, tiểu thư đối đãi với nàng như thế nào, nàng còn không cảm thụ được sao? Đời này có thể theo tiểu thư, đó phúc khí lớn nhất của nàng.

"Đúng vậy, ta cũng tính là một ngày nào đó liền đem muội đuổi đi!" An Ninh nhíu mày, thần sắc nghiêm túc lên, nhưng ánh mắt vẫn như trước dừng ở trên người Bích Châu, quả nhiên nghe nàng như vậy Bích Châu nhất thời hoảng lên.

"Tiểu thư, người nói thật sao? Không cần a, Bích Châu có chỗ nào chọc tiểu thư không vui, tiểu thư nói cho Bích Châu, Bích Châu sửa là được, tiểu thư chớ đuổi Bích Châu đi a!" Muốn so tâm tư, Bích Châu không phải đối thủ của An Ninh, một kích như vậy liền khiến Bích Châu lo lắng lôi kéo tay An Ninh, giông như An Ninh sắp sửa đuổi nàng đi vậy

An Ninh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Bích Châu giờ phút này đều đã muốn rối rắm cùng một chỗ không khỏi cười nói, "Ta không đem muội đuổi đi? Muội như thế nào lập gia đình? Chẳng lẽ muội muốn hầu hạ ta cả đời?"

Nhắc tới ba chữ lập gia đình, sự lo lắng và bối rối lúc đầu của Bích Châu nhất thời biến mất, gương mặt lại chợt đỏ bừng, trong đầu hiện ra bóng dáng của Phi Phiên, nhất là khi nhìn thấy nụ cười bỡn cợt của An Ninh lại càng khiến Bích Châu xấu hổ vô cùng, "Bích Châu mới không lấy chồng!"

Chính lúc này, Phi Phiên lại vừa mới làm việc từ bên ngoài về, An Ninh từ rất xa đã nhìn thấy Phi Phiên liền cố ý cất cao ngữ điệu, "Muội không lấy chồng như vậy liền có người nóng nảy!"

Quả nhiên, Phi Phiên phi thân lên một cái liền đứng ở bên cạnh Bích Châu, lúc này hắn cũng không có kiêng dè đến An Ninh ở đây, nắm Bích Châu lại, bàn tay thì vòng qua thắt lưng của nàng nhìn về phía An Ninh, "Tiểu thư thiện lương như vậy, tự nhiên là sẽ không giữ nàng cả đời ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bích Châu liền hồng rực lên, muốn giãy ra từ trong vòng tay của hắn, Phi Phiên làm sao có thể để cho nàng được như ý, quan hệ của hai người trước đó không lâu đã có một bước tiến triển tất nhiên hắn phải bắt được tất cả cơ hội, không thể thả lỏng một chút nào.

Phi Phiên ngược lại càng ôm càng chặt khiến cho Bích Châu xấu hổ đến mức thậm chí không dám nhìn tới An Ninh, chỉ có thể nắm tay thành quyền đánh lên trên ngực của Phi Phiên, trong miệng không ngừng thì thào, "Buông ra, ngươi buông ra..."

"Không được, ta nếu buông ra nàng chạy mất thì làm sao bây giờ? Nàng nếu chạy mất rồi thì đời này ta sẽ trở thành một người cô đơn , nàng bỏ được sao?" Phi Phiên nghiêm khắc quán triệt phương châm "Da mặt dày", mặc nàng đánh chửi đều nhất quyết không chịu buông tay, phải biết rằng hắn chưa từng để ý qua một nữ tử nhiều như vậy, trước kia có ai dám đánh hắn như vậy không nha? Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, còn có vô số nữ nhân như tre già măng mọc, nhưng hắn lại không có khí tiết rơi vào trên tay của Bích Châu, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng những ngày về sau sẽ không thoát khỏi chuyện bị thê quản nghiêm, bất quá, mặc dù là thê quản nghiêm, hắn cũng không để ý!

Có cái gì so với bị nữ tử mà mình âu yếm gõ mõ cầm canh thêm hạnh phúc đâu? Ở trong mắt hắn, mỗi cú đánh của Bích Châu vào ngực hắn đều là đang yêu hắn a!(Anh này hết thuốc chữa rồi, nhưng mà ta thích ^_^)

Phải biết rằng, hiện tại Phi Phiên cũng không phải là Phi Phiên trước kia tự xưng là phong lưu, vì theo đuổi Bích Châu, hắn liền biến thành một tên vô lại, bất quá hoàn hảo, hắn cũng chỉ vô lại với một mình Bích Châu thôi!

"Ngươi... Ngươi... Ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy !" Bích Châu lại dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp kỳ cục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play