“Như thế nào không thể nói? Ngươi còn muốn động thủ sao? Ngươi tới, ngươi động thủ thì ta vẫn nói, ngươi sinh ra cái thứ gì? Còn không phải bị lão gia đuổi ra khỏi Hầu phủ, hừ, sống chết giờ này vẫn không rõ, ngươi còn ở đây đắc ý cái gì? Theo ta thấy, tiểu tiện nhân kia sớm đã phơi mình ngoài đầu đường xó chợ, ta chính là muốn đâm ngươi một đao cho mẹ con ngươi đoàn tụ!” Tần Song Ngọc cũng vô cùng tức giận, Đại phu nhân muốn tiến tới chỗ nàng kì thực càng làm nàng thêm tức giận, Đại phu nhân hôm nay cũng đã không còn là Đại phu nhân của ngày xưa nữa, quyền chủ mẫu giờ đây được giao cho nàng cùng Lục phu nhân, nhưng trên thực tế Lục phu nhân cũng chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn, nữ nhân có quyền cao nhất trong Hầu phủ chính là nàng, Hầu phủ đã sớm không còn là thiên hạ của Đại phu nhân nữa rồi.

Đại phu nhân bình tĩnh lại không động thủ. Tần Song Ngọc lại cố tình khiêu khích nàng, nàng vì An Như Yên mà tâm tình khó chịu, rốt cục cũng đến cực điểm, bộc phát tất cả ra ngoài bất chấp Cố đại nương khuyên bảo, một phen giãy khỏi Cố đại nương đi nhanh về phía trước.

Phúc nhi nhìn Đại phu nhân hùng hổ đến liền chắn trước mặt Tần Song Ngọc, Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, “Tần Song Ngọc ngươi có bản lĩnh thì đừng trốn!”

“Phúc nhi, ngươi tránh ra!” Tần Song Ngọc quát, nàng sao phải trốn? Nàng thật không tin Lưu Hương Liên có thể làm gì được nàng. Nếu thực phải gây sự thì nàng cũng không hạ thủ lưu tình, cuối cùng ai chịu thiệt còn chưa biết.

“Ngũ phu nhân....” Phúc nhi kêu lên, nhưng vừa kêu ra ba chữ này nàng đã bị Đại phu nhân đẩy ra.

Đại phu nhân tới trước mặt Tần Song Ngọc, cầm tóc nàng ta đánh loạn xạ, nàng không quên, lần trước Tần Song Ngọc nổi điên túm đầu nàng giựt một nắm lớn, vừa vặn đây là cơ hội trả thù chuyện trước kia.

“A…” Tần Song Ngọc hô đau, tự nhiên cũng không buông tha cho Lưu Hương Liên, tay tùy tiện vơ cái bát trên bàn đánh lên đầu Lưu Hương Liên, Đại phu nhân bị đau thở mạnh, cũng học theo bộ dạng Tần Song Ngọc với ty tìm cái bát trên bàn.

Hai người đánh nhau bộ dạng vô cũng phấn khích, trong đại sảnh có rất nhiều người nhưng không ai tiến tới can ngăn, sắc mặt An Bình Hầu gia sớm đã khong thể đen hơn nhưng không có lên tiếng, cẩn thận cùng Tam phu nhân Sở Sở đừng một bên bảo hộ Tam phu nhân chỉ sợ hai nữ nhân điên loạn kia khoác lóc om sòm làm ảnh hưởng tới Tam phu nhân.

Khuôn mặt Tam phu nhân trầm tĩnh, dịu dành tựa vào trong lòng An Bình hầu gia giống như không nhìn thấy trò khôi hài trước mặt.

Mà Bích Châu cùng Lục phu nhân Tuyết nhi theo bản năng đều đến bên cạnh An Ninh, giống như che chở cho An Ninh, An Ninh nhìn một màn trước mắt trong lòng không khỏi buồn cười, nữ nhân trong Hầu phủ tranh giành phu quân. Hừ sợ rằng Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc không có phát hiện ra kết cục của hai người chính là lưỡng bại câu thương thôi.

“Tần Song Ngọc, con tiện nhân này…”

“Lưu Hương Liên ngươi mới là tiện nhân…”

Hai người một bên chửi, một bên đánh làm đám nha hoàn trong phủ cũng phải hoa mắt chóng mặt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngày thường đều là các vj chủ nhân cao cao tại thượng, nhưng trước mạt mọi người đánh nhau không chút kiêng nể. Đại phu nhân là nhất đẳng tiểu thư khuê các của Vệ Thành, Ngũ phu nhân ngày thường đều là ôn nhu mà chiếm được nhiều yêu thương từ lão gia, hôm nay hai người này… đây chính là bản tính biểu lộ sao?

“A…”

“A….”

Tay chân hai người không có nhàn rỗi mắn bắt mọi cơ hội để công kích đối phương, để đả kích đối phương hai người liền chửi bậy cũng thanh âm bát đũa rơi xuống đất vỡ vụn, vang vọng khắp địa sảnh.

Hai người đánh nhau tới khi mệt mỏi, trên người vô số vết thương chứ đùng nói đến trên mặt, máu tươi cũng đã chảy ra rất nhiều.

Niệm nhi nhìn trò hay diễn ra liền vỗ tay nói, “Tốt, tốt lắm, tiếp tục đánh đi! Các ngươi như thế nào liền không đánh? Niệm nhi còn muốn xem!”

Nghe thanh âm vui sướng khi người khác gặp họa, Tần Song Ngọc cùng Đại phu nhân trừng mắt nhìn chủ nhân của thanh âm kia, nìn thấy Niệm nhi tươi cười, trong lòng tức giận càng đậm, đột nhiên ý thức được đại sảnh trầm mặc quỷ dị lạ thường hai ngươi bọn họ đều thất kinh. Tần Song Ngọc phản ứng nhanh hơn vội vàng đứng dậy, không để ý quần áo hỗn độn cùng đầu tóc rũ rợi chạy đến trước mặt An Bình hầu gia, “Lão gia, người nên vì Song Ngọc làm chủ a! Đại tỷ nàng…”

“Tần Song Ngọc ngươi nói cái gì hả? Cái gì mà làm chủ? Ngươi đến khóc lóc kể lể cái gì? Ngươi coi lão gia là người mù không nhìn thấy ác ý của ngươi sao?” Đại phu nhân lớn tiếng quát, Tần Song Ngọc tưởng tới trước cáo trạng, nàng tự nhiên không để nàng ta thực hiện được, đảo mắt về phía An Bình Hầu gia: "Lão gia, Hương Liên biết tội!”

Đại phu nhân chủ động nhận tội thật làm người khác kinh ngạc, bất quá rất nhanh mọi người liền hiểu ý đồ, nàng ta chính là lấy lùi để tiến a, nàng thỉnh tội thật ra chính là chiếm được ưu thế như vậy càng làm cho Tần Song Ngọc khổ sở, bây giờ Tần Song Ngọc khoong thể học Đại phu nhân hướng lão gia thỉnh tội chỉ có thể yên lặng trừng mắt nhìn Đại phu nhân, không nói một lời. (đúng là Đại phu nhân vẫn cao tay hơn!)

Hôm nay Đại phu nhân làm nàng bùng phát, hại nàng mất lý trí, ở trước mặt lão gia luống cuống, hơn nữa còn bị Tam phu nhân nhìn thấy như vậy tam phu nhân sẽ không để nàng vào trong mắt.

“Còn biết tội! Ngươi nhìn hai người các ngươi xem có giống phu nhân không? Nhìn bộ dang ngươi xem dù gì cũng xuất thân từ Lưu gia ở Vệ Thành, thực làm mất mặt An Bình Hầu phủ, các ngươi chỉ cần được một phần nhỏ như Sở Sở ta liền thấy mỹ mãn, nhìn xem….. Nhìn xem các ngươi giờ ra cái dạng gì?” An Bình hầu gia tức giận chỉ tay về phía hai kẻ không giống nữ nhân ngày thường ở trước mặt hắn bộ dạng đoan trang, làm hắn thật hết khẩu vị.

Sắc mặt Đại phu nhân một hồi trằng rồi lại chuyển xanh, Tần Song Ngọc thì không cam lòng, hai bọn họ cùng nhau tranh đoạt mà người được lời lại là Tam phu nhân.

“Lão gia! Đại tỷ cùng Ngũ muội tốt xấu cũng là chủ từ, trước mặt hạ nhân xin người giữ lại cho chút mặt mũi.” Tam phu nhân dịu dàng mở miệng, đối An Bình hầu gia nói, vẻ mặt chân thành, mọi người không thấy dấu hiệu vui sướng của nàng khi có người gặp họa làm Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc có chút cảm kích nhưng nháy mắt tất cả đều biến mất khi lão gia ôn nhu nhìn Tam phu nhân, địch ý lại trỗi dậy trong lòng hai ngươi.

“Liền nghe ngươi Sở Sở, ngươi chớ để ý tới các nàng, bữa tiệc hôm nay coi như hủy đi!” An Bình hầu gia lạnh lùng nhìn thoáng qua một đống hỗn độn, tâm tình hắn đã bị hai nữ nhân này làm hỏng, hôm nay hắn định tới biệt viện phía Nam cùng Sở Sở đoán sinh nhật nhưng Sở Sở lại không nỡ làm Đại phu nhân cùng Tần Song Ngọc thất vọng liền cùng hắn hồi Hầu phủ, hắn như thế nào có thể bỏ Sở Sở ở lại mà rời đi! Cuối cùng, căn nhắc một hồi liền cùng Sở Sở và Niệm nhi hồi Hầu phủ.

Thật không ngờ Hầu phủ lại có cảnh tượng như này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play