Tần Song Ngọc nhìn vẻ mặt tươi cười của Đại phu nhân, trong lòng thầm nghĩ dối trá nhưng trên mặt cũng tươi cười, “Phiền đại tỷ quan tâm, đại tỷ đến Vô Song Các của ta ắt là có việc?”

“Có việc đương nhiên là có việc.” Đại phu nhân ngồi thẳng trên tháp, lôi kéo tay Ngũ phu nhân vô cùng thân thiết, “Ngươi là tỷ muội của ta, tỷ tỷ đến thăm muội muội ngươi nói có được tính là đại sự? Muội muội nay có thai ta là tỷ tỷ đương nhiên muốn quan tâm chiếu cố, ngươi và ta đều là thê thiếp của lão gia, dù có làm gì thì cũng vì một người nam nhân.”

Trong lòng Tần Song Ngọc cười lạnh, “Nếu muội nhớ không lầm, hôm qua tỷ tỷ nghe nói Song Ngọc mang thai liền hôn mê bất tỉnh.”

Ngữ khí lạnh như băng, nàng không che dấu chút châm chọc, dứt lời, quả nhiên trên mặt Đại phu nhân trắng bệch vài phần, haha cười nói, “Muội muội hiểu lầm,tỷ tỷ cao hứng còn không kịp làm sao có thể vì vậy tức giận, còn hôn mê? Lời này truyền ra ngoài ta làm sao gặp mặt người khác?”

Tần Song Ngọc vẫn như trước cười cười, nhưng trong lòng vẫn là âm thầm oán: Lưu Hương Liên ngươi còn có mặt mũi sao?

Đại phu nhân không thấy Tần Song Ngọc nói lời nào, dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng, “Ngươi cùng lão gia đi U Châu, quý phủ từ trên xuống dưới đều do ta lo liệu, vì nghênh đoán ngươi cùng lão gia hồi phủ, tỷ tỷ ta đây sáng sớm đã chờ tại cửa phủ, chắc do thân thể suy nhược mới chống đỡ không được liền ngất đi, muội muội chớ hiểu lầm tỷ tỷ.”

“Nga? Phải không? Kia Song Ngọc là hiểu nhần tỷ tỷ?” Ngoài mặt Tần Song Ngọc nói thế xong trong lòng không có cho là hiểu lầm. Nàng nào có hiểu lầm nàng ta? Tần Song Ngọc hiểu rõ Lưu Hương Liên a!

“Muội muội ngươi đang có bầu, sáng nay tỷ tỷ liền cho cố đại nương nấu bát canh năm đó tỷ tỷ mang Yên nhi từng uống qua, không những bổ thận mà đối với việc nôn ọe cũng có chút tác dụng.” Đại phu nhân nói xong liền cấp cho Cố đại nương bên cạnh một ánh mắt.

Tần Song Ngọc nhìn đến tay Cố đại nương đang bưng một cái bát, bộ dạng thật cẩn thận, thập phần để ý. Tần Song Ngọc vừa thấy bát canh trong lòng liền cảnh giác, đêm qua nàng vừa mới phân phó sự tình với Phúc nhi, không ngờ sang sớm hôm nay, Đại phu nhân liền động thủ? Vẫn là tự mình đem canh đưa lại đây!

Bổ thận? Hừ! Sợ là mục đích Đại phu nhân không phải giúp nàng bổ thận.

“Đại tỷ! lòng tốt của tỷ muội xin nhận, nhưng Song Ngọc vừa tỉnh, không có khẩu vị, Phúc nhi mau nhận canh trên tay Cố đại nương chớ để Cố đại nương mệt nhọc, đại tỷ, canh này để lát nữa ta uống được không?” Tần Song Ngọc có chút khó xử hỏi, vừa nói bộ dạng nàng nhìn có chút suy yếu.

Đại phu nhân nhíu mày, “Này sao được? Muội muội canh nguội mùi vị sẽ khó uống, muội tốt nhất là uống ngay đi.”

Khi nói chuyện đã muốn đem bát canh trên tay Phúc nhi nhận lấy, tự mình múc một thìa đưa đến bên miệng Tần Song Ngọc.

Tần Song Ngọc càng cảm thấy canh này có vấn đề, làm sao có thể thuận theo nàng ta uống canh, uống xong một ngụm sợ rằng đứa nhỏ trong bụng khó bảo toàn, nàng không thể lấy đứa nhỏ ra mạo hiểm.

“Đại tỷ, Song Ngọc thật không muốn uống, Song Ngọc vừa tỉnh có chút không thoải mái, cũng không có khẩu vị, Đại phu nhân nếu không có việc Song Ngọc không thể tiễn, Phúc nhi ngươi thay ta tiễn Đại phu nhân cùng Cố đại nương.” Sắc mặt Tần Song Ngọc hơi trầm xuống, vừa rồi trên mặt còn mang theo vài phần ý cười, hiện tại, không thấy một chút ôn hòa, thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách, nàng cũng mặc kệ trước mặt có phải là Đại phu nhân hay không, dù là Đại phu nhân nàng vẫn hạ lệnh tiễn khách.

Mặt Đại phu nhân đen lại, trong mắt hiện lên một tia tức giận nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, “Nếu muội muội không thoải mái, tỷ tỷ liền đi, bất quá bát canh bổ này cũng không tệ, ta để ở đây, khi nào muội có khẩu vị liền nếm thử, tỷ tỷ chính là muốn tốt cho ngươi, ngày mai tỷ tỷ lại cho người mang đến.”

Đại phu nhân đứng dậy, đem bát canh đặt lên bàn, liếc nhìn Tần Song Ngọc một cái trong lòng hừ lạnh một tiếng, lập tức đi khỏi phòng.

Đợi cho Đại phu nhân đi khỏi Vô Song Các, Tần Song Ngọc mới thoáng nhìn đến bát canh trên bàn, lạnh giọng phân phó, “Phúc nhi, đem thứ này đổ đi cho ta.”

Hừ, Đại phu nhân muốn hại nàng, không có dễ dàng như vậy.

“Vâng, phu nhân.” Phúc nhi theo phân phó, đem canh Đại phu nhân mang đến liền đổ đi, trong lòng Ngũ phu nhân nghĩ gì nàng tự nhiên cũng hiểu, Ngũ phu nhân chính là đề phòng Đại phu nhân hạ thủ nhưng nghĩ đến cái gì Phúc nhi nhíu mày, “Phu nhân, Đại phu nhân vừa rồi nói ngày mai còn đưa tới.”

“Hừ, nàng ta đưa là việc của nàng ta, ta đổ là việc của ta, xem nàng ta như thế nào.” Ngũ phu nhân vuốt ve bụng mình đầy vẻ ôn nhu, “Đứa nhỏ, ngươi yên tâm, nương sẽ bảo hộ ngươi thật tốt, ai cũng không thể hại đến mẫu tử chúng ta.”

Xem ra, mấy tháng này nàng phải đề phòng Đại phu nhân mới được.

Đại phu nhân cùng Cố đại nương rời khỏi Vô Song Các, ý cười trên mặt Đại phu nhân biến mất, nghĩ đến bộ dạng Tần Song Ngọc vừa rồi trong lòng liền hiện lên chút khinh thường.

“Phu nhân, nô tỳ thấy ý tốt của người Ngũ phu nhân sợ là không dám nhận đâu!” Cố đại nương thử mở miệng, “Thật là không biết tốt xấu, Ngũ phu nhân chắc sẽ không uống canh kia .”

“Cũng không có kì vọng nàng ta nhận, nếu nàng ta không uống, thực cũng không sao, nàng ta không phải sợ ta hạ thủ trong canh hại nàng ta cùng nghiệt chủng sao? Tần Song Ngọc quá coi thường Lưu Hương Liên ta rồi.” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, nàng là không thể chấp nhận đứa nhỏ nhưng làm sao có thể ngây ngốc trắng trợn hạ độc vào canh như vậy?”

Tần Song Ngọc đã phòng bị nàng thái quá, ngay cả điểm này cũng không nghĩ thông suốt, nếu thực sự uống canh mình đưa đến rồi sinh non, lão gia trách tội xuống nàng cũng không thể chống đỡ được. Nàng không thể vì hại Tần Song Ngọc mà đem chính mình kéo xuống.

“Phu nhân, vạn nhất Ngũ phu nhân thật sự sinh ra tiểu công tử, nên làm cái gì bây giờ?” Cố đại nương cẩn thận liếc nhìn chủ từ một cái, Ngũ phu nhân nếu sinh công tử, đối với Đại phu nhân là bất lợi, ngày trước Đại phu nhân còn có đại tiểu thư nhưng hiện tại đại tiểu thư….

Vừa nghĩ tới tính tình đại tiểu thư ở Khởi Thủy Uyển, Cố đại nương nhíu chặt mi không thể giãn ra.

“Nếu thật sự sinh tiểu công tử ta đây là tỷ tỷ đương nhiên nên vì nàng ấy mà vui mừng.” Khóe miệng Đại phu nhân giơ lên, trong lòng đầy ác ý, ha ha…. Tần Song Ngọc a Tần Song Ngọc thật hi vọng ngươi có thể thuận buồm xuôi gió sinh con, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh đó không.

Suốt ba ngày Đại phu nhân đều theo lời nói mỗi ngày mang canh cho Tần Song Ngọc, bọn hạ nhân nhìn hành động của nàng đều ca ngợi Đại phu nhân hiền lành rộng lượng, mà ngay cả An Bình Hầu gia cũng có cái nhìn khác với Đại phu nhân, nhưng hắn không có để ý nhiều lắm.

Đương nhiên Đại phu nhân đưa canh Ngũ phu nhân không có uống, mỗi ngày sau khi Đại phu nhân rời đi liền cho Phúc nhi đem canh đi đổ, một giọt cũng không có uống.

Ba ngày nay Tần Song Ngọc cũng không có dễ chịu, không biết tại sao, nửa đêm nằm trên giường ngực liền khó chịu, không thể không ngồi dậy, có đôi khi cả đêm không ngủ được, đến ngày hôm sau mới miễn cưỡng ở trên tháp nhắm mắt được một lúc.

Ba ngày nay không biết An Bình Hầu gia đi đâu, không có qua đêm ở Vô Song Các điều này làm Tần Song Ngọc có chút hờn giận. Tần Song Ngọc liền đi tìm An Bình Hầu gia làm nũng một phen rốt cục An Bình Hầu gia cũng đáp ứng nàng đêm nay nghỉ tại Vô Song Các.

Tâm tình Tần Song Ngọc tốt lên sớm đã tắm rửa ở trong phòng chờ An Bình Hầu gia, lúc này An Bình Hầu gia không có nuốt lời, đến qua đêm vào phòng Tần Song Ngọc nhìn đến bộ dạng mê người của nàng, mâu quang vi liễm.

"Lão gia...." Tần Song Ngọ kéo tay An Bình Hầu gia, muốn thay hắn cởi áo lại bị hắn đẩy ra.

"Ngủ đi!" An Bình Hầu gia đẩy thân thể nàng ra, chính mình đi đến bên giường tự mình cởi ra đai lưng, Tần Song Ngọc nhíu mày, không ngờ lão gia lạnh nhạt như thế, chớ không phải là.... Trong lòng trồi lên một tia bất an, một ý nghĩ nảy ra, "Lão gia không thích Song Ngọc sao?"

An Bình Hầu gia biết suy nghĩ của nàng, trấn an nói, "Nàng quá lo lắng, hiện tại nàng đang có bầu có thể nào như trước đây được."

"Nhưng là...." Tần Song Ngọc tự nhiên hiểu ra nhưng trong lòng nàng vẫn phòng bị Đại phu nhân cũng Lục phu nhân nếu vì mình mang thai mà lão gia đem lòng để lên người Lục phu nhân, nàng không cam lòng, nàng phải tính toán cẩn thận để không xảy ra chuyện gì.

" Đêm nay đáp ứng nàng ở chỗ nàng qua đêm, ta đã đáp ứng rồi, nàng còn lo lắng cái gì? Mau ngủ đi! Nàng không ngủ nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng muốn nghỉ ngơi nha!" Nói xong, liền kéo tay Tần Song Ngọc, cả hai ngươi đều nằm xuống.

Tần Song Ngọc cảm nhận được hơi thở nam nhân bên cạnh, trong lòng cảm thấy ấm áp, kéo tay An Bình Hầu gia đặt lên bụng mình, thầm nghĩ trong lòng: con, cha ngươi thực chờ mong ngươi!

Trong lòng Tần Song Ngọc tràn đầy ngọt ngào, tựa vào trong lòng An Bình Hầu gia, rất nhanh liền ngủ nhưng đến nửa đêm nàng lại tỉnh dậy, buồn bực khó chịu trên ngực giống mấy ngày trước, lúc này tựa hồ còn nghiêm trọng hơn.

Tần Song Ngọc định giống như trước nhẹ nhàng xuống giường nhưng nhìn đến An Bình Hầu gia đang ngủ nếu nàng xuống giường nhất định làm lão gia tỉnh, hơn nữa nàng có chút không muốn rời xa lão gia, cứ như vậy cố nén, tựa vào lòng An Bình Hầu gia, nghĩ thầm kiên trì thì lập tức sẽ tốt hơn.

Nhưng thời gian trôi qua, khó chịu trên ngực không giảm mà còn tăng, thậm chí bụng cũng bắt đầu lẩm nhẩn đau, Tần Song Ngọc ý thức được việc nghiêm trọng, cũng cảm nhận được giữa hai chân có vật gì đó chảy ra.

"A........" Tần Song Ngọc chạm vào chất lỏng dinh dính kia, kêu to ra tiếng, đây là chuyện gì? Đứa nhỏ của nàng làm sao lại vậy? Nghĩ đến trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất an, lúc này nàng bất chấp tất cả, vội vàng lay nam nhân bên cạnh, bối rối kêu "Lão gia.......Lão gia......... người mau tỉnh lại người mau tỉnh lại......"

An Bình Hầu gia bị tiếng gọi này bừng tỉnh, còn buồn ngủ, "Có chuyện gì?"

"Đứa nhỏ, mau cứu đứa nhỏ của thiếp!" Tần Song Ngọc bối rối kêu to, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, vì sao lại như vậy? Canh Đại phu nhân đưa tới nàng chưa có uống một giọt nhưng vì sao lại xảy ra chuyện này?

Cảm nhận giữa hai chân mãnh liệt, sắc mặt Tần Song Ngọc đã trắng bệch, đứa nhỏ của nàng sẽ không có việc gì?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play