Tần Ngọc Song tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng cũng không thể làm cho lão gia buông xuống chuyện tình hoàng thượng công đạo để bồi chính mình, bèn nói:

- Lão gia, ta ở phòng chờ lão gia.

- Này không được, thân mình của ngươi còn chưa khỏi hoàn toàn... - An Bình hầu gia nhíu mày.

- Để cho Ngọc Song chờ đi, Ngọc Song cũng không ngủ được, chờ lão gia trở về phòng, cùng nhau... - Tần Ngọc Song thẹn thùng cúi đầu, đêm nay, nàng không thể an tâm, bên kia Đại phu nhân không chừng sẽ xuất hiện thêm động tác gì, huống hồ, nàng cũng muốn sớm mang thai một đứa nhỏ, như vậy, chắc chắn lão gia sẽ càng thêm yêu thương nàng.

Nghĩ như thế, Tần Ngọc Song đi ra khỏi phòng, sau khi trở về phòng, lại sai Phúc Nhi chuẩn bị một bồn nước tắm, tránh miệng vết thương ra, thật cẩn thận tắm rửa một phen, mặc vào xiêm y nàng cố ý chuẩn bị từ trước, Tần Ngọc Song mặc dù đến tuổi ba mươi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, mặc dù không trẻ đẹp bằng Tuyết Nhi, nhưng phong thái quyến rũ lại càng sâu hơn hẳn Tuyết Nhi một bậc, giờ phút này, thân thể mềm mại ở trong sa mỏng như ẩn như hiện, quyến rũ người mơ màng.

Nàng vốn là là nữ tử thanh lâu, biết ở trên giường nên làm như thế nào mê hoặc nam nhân, dĩ vãng nàng cũng đã hầu hạ An Bình hầu gia, nhưng thật ra không giống như lúc này tỉ mỉ chuẩn bị, đêm nay không giống như mọi đêm, từ lúc biết lão gia thiệt tình yêu thương nàng, lòng của nàng không bao giờ có thể bình tĩnh giống như dĩ vãng được nữa rồi.

- Phu nhân, nên ăn canh - Phúc Nhi bưng một chén canh đi đến, vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy Ngũ phu nhân trong mắt xẹt qua một chút kinh diễm, không cần tưởng tượng, nàng cũng hiểu được, Ngũ phu nhân trang điểm lộng lẫy như thế này là vì ai, lại cũng biết, giờ phút này nàng đang chờ ai.Tần Ngọc Song tiếp nhận bát canh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, thời gian này, canh bổ của nàng chưa từng đứt đoạn, từ sáng đến tối, một ngày ba lượt, ít nhiều cũng nhờ thuốc bổ này, mà khí sắc của nàng tốt lên không ít, thậm chí cảm giác trạng thái so với trước khi không bị thương còn muốn tốt hơn rất nhiều.

Đem thuốc trong chén canh uống một giọt không dư thừa, thời điểm Phúc Nhi sắp sửa ra khỏi phòng, Tần Ngọc Song cố ý công đạo nói:

- Lão gia nếu là trở về phòng , tiến vào nói cho ta biết một tiếng.

- Dạ, nô tỳ đã biết - Phúc Nhi phúc phúc thân, liền thu thập chén bát rồi lui xuống.

Bên trong thư phòng.

An Bình hầu gia chuyên tâm nhìn tập công văn trước mặt, lần này đi U Châu làm việc, hoàng thượng đối với hắn coi trọng mười phần, hắn phải lợi dụng cơ hội lần này ở trước mặt hoàng thượng biểu hiện thật tốt.

Đang chuyên tâm đọc , lại nghe thấy ngoài cửa vang lên một trận đập cửa rất nhỏ, An Bình hầu gia không khỏi nhíu nhíu mày:

- Ai?

- Là nô... Nô tỳ - Thanh âm lộ ra một tia khẩn trương, An Bình hầu gia nghe thấy giọng nói có vẻ không quen mày nhăn càng ngày càng chặt, đối với người ngoài cửa quát:

- Đi xuống đi, đừng đánh nhiễu!

Thanh âm bên ngoài không vang lên nữa, ngay tại lúc An Bình hầu gia nghĩ nha hoàn ngoài cửa kia đã đi rồi, lại nghe được thanh âm kia truyền vào, lần này tựa hồ có thêm một tia kiên định, tuy ẩn ẩn run run, lại có thể nghe được rõ ràng:

- Lão gia, nô tỳ... Nô tỳ là tới đưa trà cho lão gia.

- Vào đi - An Bình hầu gia lạnh lùng phân phó một tiếng, rồi lại vùi đầu chuyên chú vào hồ sơ trên bàn.

Cửa bị đẩy ra, rồi lại đóng vào, thanh âm đều cực kỳ nhỏ, như sợ hãi quấy rầy đến An Bình hầu gia ở trong phòng, ly trà được đặt nhẹ nhàng trên bàn, thân hình mảnh mai lẳng lặng đứng ở một bên, cắn chặt môi, khuôn mặt vì bối rối mà trở nên khẩn trương, ngay cả thân thể cũng ẩn ẩn run run.

Gặp An Bình hầu gia chuyên chú gì đó trong tay, ngay cả liếc cũng không liếc nàng một cái, Tuyết Nhi nghĩ đến việc Đại phu nhân công đạo, nghĩ đến sáng mai, nghĩ đến vận mệnh mà nàng sắp gặp phải, giống như hạ quyết tâm, quỳ thật mạnh trên mặt đất.

Thanh âm quỳ xuống đất nhất thời khiến cho An Bình hầu gia chú ý, ngẩng đầu lên, nhìn thấy nha hoàn đang quỳ, mi tâm nhíu chặt:

- Như thế nào còn chưa đi?

Thanh âm lạnh như băng, mang theo vài phần trách cứ cùng tức giận, tầm mắt rất nhanh trở lại trên đống hồ sơ.

- Lão... Lão gia... Nô tỳ cầu xin lão gia hãy thu nô tỳ - Tuyết Nhi cố gắng lấy dũng khí, nếu là dĩ vãng, nàng nhất định là không nói nên lời, trực tiếp cầu xin người khác như vậy, nhưng giờ phút này không thể giống như trước nữa, nếu nàng không nói trực tiếp, lão gia sẽ đem nàng đuổi ra khỏi thư phòng, nếu nàng không thể cầu xin được lão gia, kia ngày mai vận mệnh của nàng sẽ càng thêm thê thảm. Thân thể An Bình hầu gia ngẩn ra, một lần nữa ngẩng đầu lên, đánh giá nha hoàn đang quỳ gối trước mặt này, lạnh giọng mệnh lệnh:

- Ngẩng đầu lên.

Tuyết Nhi ngẩng đầu lên, bất an nhìn An Bình hầu gia, nam nhân này, tuy rằng đã đến tuổi trung niên, nhưng dáng người to mà cao lớn, làm cho người ta cảm nhận được một loại bá đạo uy nghiêm.

-Là ngươi!

An Bình hầu gia nhận ra nàng, này không phải là người ở lương đình mà Đại phu nhân đề nghị hắn nạp làm Lục phu nhân sao? Ban ngày lòng còn tràn đầy không muốn, hiện tại lại cầu xin hắn thu nàng!

Khóe miệng gợi lên một chút cười lạnh, An Bình hầu gia thản nhiên mở miệng:

- Là Đại phu nhân bảo ngươi đến?

Tuyết Nhi thân thể co rúm lại run run, không dám nhìn vào mắt An Bình hầu gia:

- Là... Là tự nô tỳ đến.

Sắc mặt An Bình hầu gia trầm xuống:

- Ngươi đã không nói thật, vậy ngươi đi ra ngoài đi.

Tuyết Nhi cả kinh, bối rối di động hai đầu gối, đến gần An Bình hầu gia vài phần:

- Không, lão gia, là...Là Đại phu nhân nàng...

Con ngươi An Bình hầu gia khẽ rùng mình, tâm tư Đại phu nhân, hắn làm sao lại không rõ? Nàng là hạ quyết tâm muốn hắn đem nữ tử này làm Lục phu nhân, nếu không thành công, nàng sẽ không bỏ qua:

- Nàng nói với ngươi như thế nào? Là muốn cho ngươi đến quyến rũ ta sao?

Tuyết Nhi mặt đỏ lên, vẻ mặt quẫn bách, hai tay bất an mà xoắn lại.

- Nói! - An Bình hầu gia cất cao ngữ điệu, giọng điệu lộ ra một tia không kiên nhẫn.

- Dạ, đúng vậy - Tuyết Nhi cuống quít trả lời, tuy rằng Đại phu nhân cho nàng hai lựa chọn, nhưng so với không có lựa chọn nào lại có cái gì khác biệt? Tuy rằng Đại phu nhân không có mở miệng nói ra hai chữ "quyến rũ", nhưng là, nói hay nói, ý tứ của nàng ở nơi nào, còn không hiểu sao?

- Tốt, ta thích nữ nhân biết nghe lời - An Bình hầu gia híp mắt lại , một lần nữa đánh giá nữ tử trước mắt, thân mình trẻ trung làm cho người ta máu sôi trào, bất quá, hắn cũng không vội, ngược lại thản nhiên ngồi ở trên ghế:

- Đừng tưởng rằng ngươi cầu xin ta thu ngươi, ta sẽ cho ngươi như ý, nếu ta nói cho ngươi, mặc dù đêm nay ngươi thành người của ta, ngươi vẫn không phải lục phu nhân, ngươi lại làm như thế nào?

Tuyết Nhi trong lòng ngẩn ra, nàng chạy tới bước này, cho dù ngày mai bị Đại phu nhân đuổi đi, nàng cũng muốn thử một lần, thật sâu hô hít một hơi:

- Tuyết Nhi không hối hận.

- Không hối hận! Hảo một cái không hối hận! - An Bình hầu gia nhãn tình sáng lên, nữ tử này quả thật là một cái nha đầu đơn thuần, chính vì như vậy, nàng mới có thể đứng trong phòng này, mà còn chưa bị hắn đuổi ra, liễm liễm mi, An Bình hầu gia mở miệng, cứ như vậy đã muốn quyết định vận mệnh Tuyết Nhi:

- Nếu muốn hầu hạ ta, vậy liền làm cho ta xem thành ý của ngươi.

Trong mắt An Bình hầu gia có hơn một tia khác thường, một cái chớp mắt cũng không chớp khóa chặt hai má kiều mị, Tuyết Nhi vừa nhấc mắt, vừa vặn chống lại tầm mắt An Bình hầu gia, trong lòng lộp bộp một chút, ánh mắt hắn trắng trợn, coi như trên người nàng không mặc quần áo, nàng biết ánh mắt kia của An Bình hầu gia là biểu lộ cho cái gì, Tuyết Nhi cắn chặt môi, bây giờ nàng đã không có đường lui.

Buông trên tay gì đó, Tuyết Nhi đứng dậy, tay run run cởi bỏ quần áo của mình, theo quần áo rơi xuống đất, da thịt non mịn bại lộ trong không khí, khí lạnh làm cho nàng theo bản năng ôm lấy hai vai chính mình, bộ dáng kia, muốn bao nhiêu bất lực có bấy nhiêu, An Bình hầu gia khóe miệng giương lên, vừa lòng gật đầu:

- Như ngươi mong muốn!

Trong thư phòng, độ ấm liên tục tăng vọt, mà lúc này ở Vô Song các, nguyên bản Tần Ngọc Song cũng là đợi An Bình hầu gia trở về phòng giờ đang nằm ở trên giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ, nàng lúc này, làm sao biết được nam nhân nàng đang đợi, lại đang ở cùng một nữ nhân khác mây mưa suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Ở trên giường bên trong thư phòng, An Bình hầu gia đã sớm tỉnh lại, nhìn nữ nhân trong lòng, thưởng thức sợi tóc của nàng, nhưng trong mắt lại không có chút cảm tình nào, mặc dù là đêm qua ôm nhau mà ngủ, nhưng ở trong mắt hắn, nữ nhân này cái gì cũng không bằng.Tính tình Đại phu nhân hắn đương nhiên hiểu biết, mặc dù không phải Tuyết Nhi, cũng sẽ có nữ tử khác, nếu là nàng nhét vào trong lòng hắn, hắn thu thì có làm sao?

Nữ tử trong lòng khẽ “ưm” một tiếng, mở mắt ra, phía đối diện hé ra khuôn mặt xa lạ, Tuyết Nhi cả kinh, theo bản năng rời khỏi lòng An Bình hầu gia, trí nhớ về tối hôm qua như thủy triều ùa về, trên mặt phút chốc đỏ bừng:

- Lão... Lão gia...

An Bình hầu gia không quan tâm đến nàng ngượng ngùng, xốc lên chăn, đứng dậy:

- Thay quần áo cho ta.

Tuyết Nhi giật mình, ý thức được cái gì, cao thấp đứng dậy, dựa theo phân phó của An Bình hầu gia, giúp hắn thay quần áo, mặc dù tối hôm qua thân mật như vậy, nhưng giờ phút này nàng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng đoán không ra tâm tư lão gia, chỉ có thể nghe hắn chỉ huy, theo bổn phận mà làm việc, đỉnh đầu vang lên thanh âm của An Bình hầu gia :

- Trải qua tối hôm qua, ngươi đã là người của của An Bình hầu gia ta, nhớ kỹ, ngươi là người của ta, không phải là người của Đại phu nhân, hiểu chưa?

Tuyết Nhi không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng vẫn gật gật đầu:

- Tuyết Nhi hiểu được.

Chính lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, tối hôm qua Tần Ngọc Song đợi mãi không thấy An Bình hầu gia, sáng sớm liền sang đây tìm, đẩy cửa mà vào, nhìn thấy một nữ tử hầu hạ An Bình hầu gia mặc quần áo, không khỏi nhíu nhíu mày:

- Lão gia, tối hôm qua Ngọc Song... - Tần Ngọc Song đang nói đột nhiên cứng đờ, không vì cái gì khác, đơn giản là nhìn đến đống hỗn độn trên giường, cùng với hương vị ái muội trong không khí kia, nhất là nhìn đến mặt nữ tử đang đứng trước mặt An Bình hầu gia kia, thốt lên:

- Là ngươi!

Tần Ngọc Song chỉ nghe thấy oanh một tiếng, trong đầu một trận trống rỗng, bất khả tư nghị (không thể tin được) nhìn hai người, trong lòng tức giận chậm rãi chạy đi ra, này không phải là Tuyết Nhi mà ngày hôm qua Đại phu nhân muốn lão gia nạp làm Lục phu nhân sao?

Tối hôm qua, hai người bọn họ...

- Ngươi… đồ tiện nhân! - Tần Ngọc Song nhất thời quên đi lý trí, nhanh tiến lên, một cái tát hung hăng đánh vào trên khuôn mặt mềm mại của Tuyết Nhi, nữ nhân này, nhìn mảnh mai đơn thuần như vậy, nhưng lại dám đến Vô Song các của nàng quyến rũ lão gia!

-A… - Tuyết Nhi vẻ mặt ủy khuất trúng một cái tát, điềm đạm đáng yêu dừng lại việc chải tóc, nàng biết người đánh mình là ngũ phu nhân, nàng căn bản không có ý chống lại, trừ bỏ thừa nhận, cũng chỉ có thừa nhận, ở trước mặt Đại phu nhân là như thế, ở trước mặt ngũ phu nhân cũng là như vậy, có lẽ, vào một khắc kia khi nàng bước chân vào Hầu phủ, vận mệnh của nàng đã bị thay đổi rồi.

- Lão gia, đây là có chuyện gì? Tối hôm qua ngươi rõ ràng đáp ứng Ngọc Song sẽ về phòng , nhưng vì sao nữ nhân này... - Tần Ngọc Song bất chấp những thứ khác, mở miệng chất vấn, trong lòng nàng làm sao có thể cam tâm? Tuyết Nhi này phía sau nhất định là chịu sự khống chế của Đại phu nhân, nàng ngàn phòng vạn phòng, đúng là vẫn còn bị Đại phu nhân chui chỗ trống.

An Bình hầu gia khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tuyết Nhi đang bụm mặt, không dám hé răng, nhìn nhìn vẻ mặt tức giận cùng không cam lòng của Tần Ngọc Song, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bàn học có một cái ly trà, muốn nói lại thôi:

- Ngọc Song... - An Bình hầu gia thở dài:

- Về sau, nàng chính là Lục phu nhân quý phủ, làm cho người ta đem “Niên Lan hiên” thu thập một chút, cho Lục phu nhân ở."

Dứt lời, liền đi ra khỏi thư phòng, cô đơn lưu lại trong phòng hai nữ nhân với hai cái thần sắc khác nhau, Tuyết Nhi nghe xong An Bình hầu gia phân phó, trong lòng vui vẻ, rốt cục cũng nở ra được một chút tươi cười, Lục phu nhân? Lão gia nói nàng là Lục phu nhân? Như vậy là nàng không bị Đại phu nhân bán đi kỹ viện? Rốt cục thì cũng được thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người xụi lơ ngồi trên giường, không có ý thức đến hai mắt Tần Ngọc Song đang nhìn chính mình, tràn đầy ghen ghét. Mới vừa rồi Tần Ngọc Song nhận thấy được An Bình hầu gia cố ý trong lúc vô tình tầm mắt dừng lại trên ly trà, nàng cũng đã đoán được, nhất định là Tuyết Nhi này hạ dược lão gia, mới có thể làm cho lão gia đêm qua thu nàng, dược?

Tần Ngọc Song đột nhiên ý thức được cái gì, tối hôm qua chính mình rõ ràng đang đợi lão gia, nhưng từ khi uống xong chén canh kia... Tần Ngọc Song càng nghĩ càng hoài nghi, nàng như thế nào lại ngủ mất? Đây là Vô Song các của nàng, Tuyết Nhi này làm sao có đảm lượng lớn như vậy, công khai? Nhất định là đã làm đủ chuẩn bị rồi, hừ, được! Khá khen cho Đại phu nhân!

- Lục phu nhân, ngươi đã đạt tới mục đích, còn ở tại Vô Song các này của ta làm gì? - Tần Ngọc Song lời nói lạnh nhạt, hung hăng chỉ vào cửa:

- Cút, cút ra khỏi Vô Song các cho ta!

Lúc này đây, nàng xem như là gặp hạn đi, nhưng Đại phu nhân Tuyết Nhi phù thành Lục phu nhân lại như thế nào? Về sau nàng tuyệt đối sẽ không sơ ý như tối hôm qua!

Tuyết nhi khẽ giật mình, từ giữa vui sướng vừa rồi phục hồi lại tinh thần, ý thức được Ngũ phu nhân đối với mình địch ý, việc vội vàng mặc xiêm y, quay ra lễ với Ngũ phu nhân một cái:

- Nô tỳ cáo lui.

Đối với Tuyết Nhi mà nói, có phải là Lục phu nhân hay không, chỉ có ý nghĩa là nàng có hay không bị bán nhập kỹ viện mà thôi, nàng hiện tại muốn đi nói cho Đại phu nhân biết, nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, lão gia đã cho nàng làm Lục phu nhân, nàng sẽ không cần lo lắng bị Đại phu nhân bán đi nữa!

Trong phòng chỉ còn lại có một người là Tần Ngọc Song, ánh mắt dừng lại ở vết máu đỏ tươi trên giường kia, con ngươi căng thẳng, tức giận lại tăng vọt.

- A... - Tần Ngọc Song tê rống ra tiếng, cuồng loạn đem đồ trên giường gì đó đánh rơi hết:

- Lưu Hương Liên, ngươi muốn cho Tuyết Nhi tranh thủ tình cảm của ta sao? Hừ, ngươi đừng mơ sẽ như nguyện!

Nghĩ đến lão gia hứa hẹn với nàng, Tần Ngọc Song thần sắc hơi hơi dịu đi, đúng, lão gia sẽ mang nàng đi U Châu, lão gia vẫn là đau nàng, chẳng qua bị Đại phu nhân thiết kế mà thôi, nàng muốn tăng thêm sức lực, nhất định phải bảo vệ cho lão gia!

Nghĩ đến bụng mình, tốt nhất là nàng có thể mau chóng mang thai, giúp lão gia sinh con trai, như vậy đối với mình sẽ càng có thêm bảo đảm!

Nghĩ đến thế, Tần Ngọc Song bước ra thư phòng, lớn tiếng phân phó nói:

- Phúc Nhi, dược của ta đâu? Mau đem dược bưng lên cho ta!

Hầu phủ chỉ trong một đêm, đã hơn một cái Lục phu nhân, tin tức này ngay lập tức truyền khắp toàn bộ Hầu phủ, việc này An Ninh đã đoán trước được, chỉ là thật không ngờ, Đại phu nhân động tác nhanh như vậy, cái nữ tử tên là tuyết nhi kia, nhìn nàng cũng giật mình không nhỏ.

Giữa trưa hôm đó, Đại phu nhân liền đem tất cả mọi người triệu tập đến đại sảnh, mang lên một tòa tiệc rượu, không có bốn phía lo liệu, vô cùng đơn giản làm cho tân phu nhân kính hoàn trà, nhận thức chủ tử trong phủ một chút.

Đại phu nhân vẻ mặt đầy ý cười, Lục phu nhân khúm núm, Ngũ phu nhân tự nhiên là không có sắc mặt hoà nhã, An Ninh tọa ở một bên, lẳng lặng nhìn, nàng nghe nói, sáng sớm hôm nay Lục phu nhân từ bên trong Vô Song các đi ra, mà bên trong Vô Song các, Ngũ phu nhân lại vừa đúng lúc tức giận, nàng cẩn thận tính toán, cũng đã đoán dược rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì.

Ở dưới mí mắt Tần Ngọc Song, Đại phu nhân cùng Lục phu nhân đều có thể chui chỗ trống, mấy người phụ nhân(phụ nữ) này quả nhiên là không đơn giản !

Đổi lại An Bình hầu gia, giữa vài cái phản ứng của các phu nhân, hắn đều coi như không phát hiện thấy chuyện gì, một câu cũng không nói, thái độ làm cho người ta tróc đoán không ra.Chính là, An Ninh lại mơ hồ có thể đoán được tâm tư An Bình hầu gia, cái gì mà người sủng ái là Tần Ngọc Song, hừ, nếu An Bình hầu gia thật sự sủng ái nữ nhân, kia nhất định không phải là Tần Ngọc Song, cũng càng thêm không là tân Lục phu nhân, mà chính là Tam phu nhân được dưỡng ở Thành Nam biệt viện, ngay cả kiếp trước, nàng cũng chưa từng nhìn thấy qua, có thể thấy được sự bảo hộ của An Bình hầu gia đối với nàng có bao nhiêu chu mật, hẳn là thật tình để ý tam phu nhân đi?!

Nghĩ đến cái gì, An Ninh có chút liễm hạ mặt mày, tam phu nhân? Nàng nhưng thật ra muốn nhìn, Tam phu nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có hay không ba đầu sáu tay, có thể làm cho người tâm cứng như sắt, lãnh huyết (máu lạnh) vô tình An Bình hầu gia này đặc biệt đối đãi.

Lục phu nhân ở trong Niên Lan hiên, Niên Lan hiên cùng Thính Vũ hiên của An Ninh là láng giềng với nhau, cách nhau chỉ 10 phân, chỉ cần thanh âm hơi lớn một chút, mọi người đều có thể nghe thấy động tĩnh của nhau, lúc An Ninh quay về Thính Vũ hiên, vừa vặn là cùng lúc với Lục phu nhân, Lục phu nhân nhìn thấy nàng, có chút lễ, nàng biết, không phải là vì mình làm cho người ta kính sợ, mà là vị Lục phu nhân mới đến này, ngay cả đối với một cái nha hoàn cũng thập phần có lễ.

Trở về sân không lâu, An Ninh liền nghe được Niên Lan hiên ở cách vách mơ hồ truyền ra âm thanh của Cố đại nương, hoàn toàn không phải vì Tuyết Nhi đã trở thành Lục phu nhân mà thái độ trở nên khiêm tốn, thật ra so với hạ nhân còn muốn sắc bén thêm vài phần, mà chính Lục phu nhân lại thưa dạ ứng thừa, không dám có chút chậm trễ nào, An Ninh nghe thấy thanh âm bén nhọn kia, trong lòng liền sáng tỏ, thái độ của Cố đại nương là phản ứng thái độ của Đại phu nhân, Đại phu nhân tuy rằng đối phó với Tần Ngọc Song, đề phòng Tam phu nhân, không thể không vì An Bình hầu gia mà nạp thiếp, nhưng chung quy nam nhân kia là của nàng, tự tay đẩy vào trong lòng đem nam nhân của mình một nữ nhân, tư vị kia quả thật là có chút khổ sở, ngay cả Đại phu nhân ở trước mặt mọi người cười hiền lành rộng lượng như vậy, chỉ sợ trong lòng nàng cũng là cười không cười nổi!

Đêm đó, An Bình hầu gia không có đến Niên Lan hiên của tân phu nhân ngủ lại, vẫn như trước ở lại trong Vô Song các, sáng sớm ngày thứ hai, An Ninh nằm trên giường, liền nghe thấy ở cách vách có động tĩnh truyền ra, lúc này hẳn không phải là Cố đại nương, mà chính là thanh âm của Đại phu nhân.

- Ngươi không có đầu óc hay sao? Đừng tưởng rằng ngươi lên làm Lục phu nhân là ngươi có thể vô tư sống rồi, ta cho ngươi hầu hạ lão gia, cho ngươi làm phu nhân trong phủ, cũng không phải là cho ngươi đến hưởng phúc, có khuôn mặt xinh đẹp tươi trẻ như thế, lão gia vừa sủng ngươi một đêm, ngươi liền không có động tĩnh gì nữa là sao? – thanh âm Đại phu nhân truyền đến, tràn đầy sắc bén, giống như đã bị cái gì kích thích không bằng, An Ninh nghe được, khóe miệng khẽ nhếch lên, thần thái thản nhiên tự đắc mà uống trà, nàng có thể tưởng tượng được giờ phút này sắc mặt của Đại phu nhân có bao nhiêu khó coi.

- Nhưng là... Đêm qua lão gia ngủ ở Vô Song các của ngũ phu nhân, nô tỳ... - Tuyết Nhi thanh âm lạnh run, tràn ngập hoảng sợ, nàng là một cái tiểu bạch thỏ, ở trước mặt Đại phu nhân sài lang hổ báo này, làm sao có thể không sợ hãi?

Lập tức nghe được một tiếng bạt tai, ba một tiếng, đánh gãy lời nói của Lục phu nhân, tay An Ninh đang bưng ly trà khẽ giật mình, ngay cả Bích Châu cũng hướng về phía Niên Lan hiên mà nhìn, thở dài một tiếng:

- Đáng thương cho Lục phu nhân, sao lại vào Hầu phủ làm gì cơ chứ?

Tuy là làm Lục phu nhân, nhưng so với hạ nhân còn không bằng. An Ninh đem ánh mắt Bích Châu đối với Lục phu nhân thấy thật đáng thương xem ở trong mắt, lại cũng không nói thêm gì, tiếp theo lại truyền đến thanh âm của Đại phu nhân:

- Ở Niên Lan hiên của Ngũ phu nhân? Đêm qua ngươi quyến rũ lão gia như thế nào? Hắn ở Niên Lan hiên của Ngũ phu nhân, ngươi không biết động chút đầu óc làm cho hắn đến của ngươi à?

Đại phu nhân vốn tưởng rằng, lão gia nghĩ đến Tuyết Nhi tuổi trẻ non mềm, mà chủ động chuyển ra khỏi Vô Song các, nhưng lại không biết, hôm qua không có chút động tĩnh gì, hắn vẫn còn ở trong Vô Song các, mới vừa rồi lúc nàng lại đây, vừa vặn đụng tới Ngũ phu nhân, nghĩ đến bộ dạng đắc ý của nàng, Đại phu nhân liền hận không thể ngay lập tức đem nàng đến hậu viện đánh bất tỉnh rồi điền lý (thả giếng) là xong hết mọi chuyện.

- Phu... Phu nhân - Lục phu nhân khóc nức nở, nàng còn muốn nàng đi quyến rũ lão gia sao?

Nghĩ đến cảm giác đau đớn bị xé rách kia, thân thể của nàng liền ẩn ẩn run run, ánh mắt lóe ra không chừng, nhưng đúng là tư thái điềm đạm đáng yêu mảnh mai cùng bất lực này, lại làm cho người ta nhìn mà tâm sinh ra thương tiếc, nếu giờ phút này trước mặt nàng là người khác, nữ có lẽ sẽ đồng tình với nàng, nếu là nam sợ sẽ không nhịn được mà ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng che chở, nhưng trước mặt nàng bây giờ là Đại phu nhân, người mới sáng sớm trong lòng đã tràn đầy tức giận cùng ghen tị- Đại phu nhân!

Nhìn bộ dáng Lục phu nhân, trong lòng tức giận càng đậm:

- Khóc khóc khóc, muốn khóc đến trước mặt lão gia mà khóc! Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu đêm nay, lão gia không tới Niên Lan hiên của ngươi, mà vẫn còn ở Vô Song các kia, này lục phu nhân của ngươi cũng đừng mơ tưởng sẽ được ngồi yên ổn,nếu ta có thể cho ngươi lên làm Lục phu nhân, thì cũng có thể cho ngươi đi xuống, chẳng những ngươi không đảm đương nổi, mà kết cục tự ngươi sẽ được thưởng thức!

Lục phu nhân trong lòng phát lạnh, nghĩ đến “Xuân Huy uyển” kia, nhất thời ngừng tiếng khóc:

-thưa vâng, nô tỳ... Nô tỳ hiểu được.

Cuộc đối thoại chấm dứt, Đại phu nhân giống như đi ra khỏi Niên Lan hiên, An Ninh nhìn điểm tâm trên bàn, mâu quang vi liễm:

- Bích Châu, đem điểm tâm này đem sang cho Lục phu nhân.

Lục phu nhân bây giờ còn không có nha hoàn, không biết có phải hay không Đại phu nhân cố ý làm thế, toàn bộ bên trong Niên Lan hiên, cũng chỉ sợ chỉ có một mình Lục phu nhân, nếu là Đại phu nhân cố ý làm thế, như vậy cũng có thể là không có cho người đem đồ ăn đến cho Lục phu nhân, trừ phi Llục phu nhân có thể hoàn thành việc Đại phu nhân muốn nàng làm!

- Dạ, nô tỳ sẽ đưa cái này qua - Bích Châu trên mặt nở rộ ra một chút tươi cười, nàng đã từng xuất thân nghèo khổ, đối với Lục phu nhân lại hơn vài phần thương hại, may mắn mình gặp được tiểu thư, còn Lục phu nhân lại gặp phải người như Đại phu nhân kia, quả nhiên là đáng thương đến cực điểm.

Cao hứng cầm điểm tâm đi ra Thính Vũ hiên, đưa đến trong tay cái người đáng thương kia.

Thời điểm trở về, trong viện lại không có bóng dáng tiểu thư, tìm các phòng, cũng không thấy An Ninh đâu, Bích Châu trong lòng ngẩn ra:

- Bóng dáng, ngươi mau ra đây!

Dứt lời, một bóng dáng liền xuất hiện trước mặt Bích Châu :

- Ngươi rốt cục cũng nhớ đến ta !

Phi Phiên nuốt nước miếng vẻ mặt tươi cười lấy lòng cười, thập phần cố ý tới gần Bích Châu, thời gian này, hắn càng ngày càng cảm thấy mình như trở thành một cái oán phụ, hắn hết sức lấy lòng Bích Châu, nhưng thái độ Bích Châu đối với hắn, vẫn y như trước là xa cách cùng cách xa, giờ phút này hắn còn có nửa phần phong lưu lãng tử tiêu sái ư?

- Nhớ ngươi cái đầu quỷ, ngươi an phận một chút cho ta! - Bích Châu lui ra phía sau từng bước, trong lòng lại bởi vì khoảng cách vừa nãy gần như thế, mà kinh hoàng không thôi, Phi Phiên này, trong đoạn thời gian này luôn nói một ít câu làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh, làm cho mặt nàng đỏ lên?

Bích Châu hít một hơi thật sâu, nghĩ đến tiểu thư, liền mở miệng hỏi:

- Tiểu thư đâu?

- Xuất môn rồi - Phi Phiên lại đến gần Bích Châu vài phân, nghĩ đến tiểu thư công đạo, trong mắt xẹt qua một đạo hào quang.

- Xuất môn ? Xuất môn mà ngươi không đi theo? Còn gì là bóng dáng thị vệ? - Bích Châu mi phong nhanh cau lại, hai tay chống nạnh, nổi giận đùng đùng mà trách cứ Phi Phiên, nhưng xem ra trong mắt Phi Phiên, cũng là cực kỳ đáng yêu.

- Tiểu thư công đạo, không cần ta đi theo bảo hộ, nàng làm cho ta... - Phi Phiên mâu quang vi thiểm(con ngươi khẽ thu lại), thần thái sáng láng, thập phần quái dị nhìn Bích Châu.

- Cho ngươi làm gì?- Bích Châu mi tâm nhăn càng nhanh, chỉ cảm thấy bị Phi Phiên nhìn như vậy, coi mình như là một mâm mỹ thực bầy ra trước mặt hắn tùy hắn thưởng thức không bằng, trong lòng phạm lạnh, mặt cũng không từ từ đỏ lên, không mở mắt, không nhìn tới con ngươi xán lạn kia nữa.

Chỉ là, nàng vừa mới chuyển khai tầm mắt, một bàn tay liền nắm ở lưng áo của nàng, giây tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy chân mình ly khai mặt đất, thân thể bay lên trời, còn chưa kịp kinh hô ra tiếng, người đã muốn bay lên trên không trung, bên tai trừ bỏ tiếng gió, đó là tiếng cười ha ha của Phi Phiên:

- Mang ngươi đi đến một chỗ!

Hơi thở ấm áp đánh vào màng nhĩ của nàng, trên mặt lại đỏ bừng một mảnh, lan tràn đến cả chỗ cổ, ánh mắt vừa nhìn xuống, trong lòng cả kinh, vội vàng ôm lấy thắt lưng Phi Phiên, kề sát hắn, trời ạ! Cao như vậy, nếu nàng ngã xuống, mệnh này chắc chắn là đi tong!

Này động tác thân mật liên tiếp, cũng làm cho Phi Phiên cười đến ngon ngọt, trong

lòng lại vui sướng, nghĩ đến tiểu thư công đạo, Phi Phiên ý cười càng đậm...

Mà An Ninh lúc này, người đã muốn ở bên trong hoàng cung, một thân nam trang cẩm y nguyệt bạch, hoặc gọi hắn là "Nhị công tử" sẽ chuẩn xác hơn, bên ngoài ngự thư phòng, đã có vài người chờ ở nơi này, trừ bỏ An Ninh, còn có Thiều Hoa quận chúa, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Hải Táp, Ly vương Triệu Cảnh Trạch, ca ca Thiều Hoa quận chúa Triệu Thiên Lân, Vân Cẩm, An Lạc Phong.

Chín người đều là tuấn tú lịch sự, tất cả tự đứng ở một chỗ, dẫn tới vô số cung nữ trong cung ghé mắt nhìn. An Ninh trên cẩm bào thêu một đóa hoa, nhìn thanh thản mà tao nhã, từ xa, Thương Địch đã nhìn thấy một chút bóng dáng kia, trong lòng vui vẻ:

- Trữ... - Đang muốn xuất khẩu, đột nhiên ý thức được cái gì, khóe miệng giương lên, trong mắt có một đạo hào quang chợt lóe mà qua, hướng đến chỗ An Ninh mà đi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play