Sau chiến tranh, quân Giang Bắc không kịp nghỉ ngơi, nhanh chóng xuất binh xuống Tây Bắc, đi qua Vũ An trực tiếp tấn công hướng bắc trấn điểm quan trọng Tân Dã. Dưới sự giúp đỡ của hỏa pháo, tường thành Tân Dã
nhanh chóng bị quân Giang Bắc công phá, tướng thủ thành Tân Dã bên Bắc
Mạc dẫn quân bỏ thành trốn về phía bắc. A Mạch đóng quân tại Tân Dã, mũi kiếm nhắm thẳng vào cửa khẩu Tĩnh Dương.
Cùng lúc đó, Giang Hùng chỉ huy đại quân Nam Hạ qua phía bắc thu được kết quả đáng mừng. Sát tướng Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh dẫn binh ngăn
cản đại quân Giang Hùng ở Dự Nam, nhưng mà khổ nỗi binh lực trong tay
không đủ, nhất thời không thể ngăn đại quân Nam Hạ. Giang Hùng liền nhân cơ hội chia binh ra mấy đường, đem mấy thành trấn phía Tây Bắc Thái
Hưng đều tấn công hết, dựa vào thành để chống đỡ kỵ binh của Thường Ngọc Thanh. Lần này quân Nam Hạ chiếm được một chữ “Kỳ” (*), lợi dụng lúc
Trần Khởi xuất binh đến Thanh Ký, vùng trung bộ hết sức trống rỗng, bất
ngờ cho Trần Khởi mấy đao, cuối cùng chiếm được không ít lợi thế.
(*): Chữ “Kỳ” (奇) là ngạc nhiên, bất ngờ ^^
Trong vòng không đầy nửa năm, tình hình chiến sự cả Giang Bắc đã phát sinh biến đổi nghiêng trời lệch đất, A Mạch cùng Giang Hùng một bắc một nam, một đông một tây phối hợp chặt chẽ với nhau, nhưng đối với đại
quân của Trần Khởi đã tạo thành xu thế đánh từ hai mặt. Trần Khởi liên
tiếp bị thiệt hại nghiêm trọng, binh tướng vội vàng gắng sức trở về đồng bằng Giang Trung,muốn mượn địa hình đồng bằng phát huy ưu thế của kỵ
binh, bóp chặt thế tấn công của A Mạch cùng Giang Hùng.
Nam Hạ Sơ Bình đầu năm thứ ba, nguyên soái Mạch Tuệ quân Giang Bắc
tuyên thệ nguyện trung thành với hoàng đế Nam Hạ Tề Hoán, quân Giang Bắc đổi màu của cờ, gộp vào quân Nam Hạ. Người đời đều biết bởi vì năm
Thịnh Nguyên thứ tư A Mạch bất mãn với triều đình nghị hòa cùng Bắc Mạc, lúc đó mang theo quân Giang Bắc dựng cờ làm phản ra khỏi Thái Hưng, đi
thẳng hướng đông ngụ ở hai châu Thanh, Ký, hiện giờ trong triều đình Nam Hạ đổi hoàng đế chính là Thương Dịch Chi từng là Nguyên soái quân Giang Bắc, cho nên quân Giang Bắc đổi màu cờ là hợp lẽ với sự tình, ngược lại cũng không khiến cho nhiều người kinh ngạc.
Trong tháng ba, phong thưởng từ trong triều đối với chư tướng quân
Giang Bắc tới Tân Dã, như vậy đối với chiến công của mọi người ca ngợi
nhiều hơn, ban thưởng rất hậu, nhất là đối với Đường Thiệu Nghĩa, chẳng
những khôi phục chức quan cho anh ta, lại trực tiếp phong hầu, nhưng
không ngờ Đường Thiệu Nghĩa ngay cả thánh chỉ cũng không tiếp.
A Mạch trấn an khâm sai, lập tức xoay người đi tìm Đường Thiệu Nghĩa, còn chưa mở miệng, Đường Thiệu Nghĩa đã lạnh nhạt nói: “Trước kia ta đã từng nói chỉ cùng ngươi chống lại Thát tử, Tề Hoán cấp cho chức quan ta sẽ không làm. Nếu ngươi bằng lòng, ta liền tiếp tục ở lại trong quân
cho đến khi đuổi Trần Khởi ra khỏi Tĩnh Dương; Nếu ngươi sợ vì ta mà đắc tội với Tề Hoán, ta mang theo người ngựa của Thanh Phong Trại đi là
được.”
Đường Thiệu Nghĩa đã nói đến nước này, A Mạch không dám nói gì nữa,
chỉ tự nói giễu: “Tuy A Mạch chỉ nghĩ đến thăng quan phát tài phong hầu
ban tước phong thê ấm tử (*), nhưng không đến nỗi là kẻ tiểu nhân qua
cầu rút ván, ở lại hay không đại ca cứ tự nhiên.” Nói xong không đợi anh ta nói, xoay người đi ra ngoài.
(*): Phong thê ấm tử là công thần thời phong kiến, vợ được ban tước hiệu, con được tập ấm làm quan
Đường Thiệu Nghĩa nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của A Mạch, tâm
tình nhất thời vô cùng phức tạp, rõ ràng hắn yêu A Mạch vô cùng, vì nàng có thể ngay cả tính mạng cũng không cần, nhưng mà vì sao hôm nay lại
nói những câu làm nàng mất hứng, lại làm ra chuyện để nàng khó xử? Đường Thiệu Nghĩa có chút chán nản ngồi sụp xuống ghế, trong lòng đột nhiên
phiền muộn, chỉ cảm giác mình đường đường là một bậc trượng phu, lòng dạ lại cũng hẹp hòi như vậy! Chẳng qua A Mạch chỉ che dấu thân phận nữ tử
của mình, đang thời loạn thế, giấu giếm thân phận không phải là chuyện
cực kỳ bình thường sao? Bản thân mình lại dựa vào cái gì mà tức giận với nàng, cũng bởi vì mình thích nàng sao? Nhưng chuyện này thì có liên
quan gì tới nàng?
Lại nói A Mạch, vẻ mặt lúc ở trước mặt Đường Thiệu Nghĩa rõ ràng là
không thèm để ý chút nào, nhưng mà chỉ vừa mới rời khỏi chỗ Đường Thiệu
Nghĩa ý cười trên mặt liền biến mất, dưới chân sải từng bước dài nhanh
chóng đi tới nơi ở của chính mình, trong lòng cũng nín thở thật lâu, đợi khi vào trong nhà sắc mặt đã vô cùng u ám.
Từ Tĩnh đang chờ nàng ở trong phòng, thấy nàng tiến vào vẻ mặt như
thế liền đoán được nói chuyện với Đường Thiệu Nghĩa chắc hẳn không suôn
sẻ, tức thì cười hỏi: “Đàm phán cùng Đường Thiệu Nghĩa không thành sao?”
“Đồ đầu lừa cố chấp!” A Mạch tức giận nói: “Anh ta muốn giở trò liêm khiết với Tề Hoán! Thật là muốn chọc ta tức chết!”
Trong cơn tức giận A Mạch thậm chí kêu tên tục của đương kim hoàng đế Nam Hạ, phản ứng của nàng như vậy làm cho Từ Tĩnh có chút giật mình. Từ sau khi binh tiến vào Thanh Châu, tâm cơ A Mạch càng ngày càng sâu, đã
hỉ nộ không lộ ra, rất ít nổi giận như hôm nay. Từ Tĩnh giật mình, cười
khuyên A Mạch: “Tính tình cậu ta chính là như vậy, ngươi cũng không phải quen biết ngày đầu tiên.”
Nhưng A Mạch lại tức giận: “Ta biết tính tình của anh ta, cũng chịu
đựng được tính tình này của anh ta, vấn đề là Tề Hoán có thể khoan dung
với anh ta như thế không? Ta cũng không hiểu, tốt xấu gì Tề Hoán đối với anh ta cũng có ơn tri ngộ, hiện giờ vì sao anh ta lại cứ ôm cái lý do
đó chết cũng không tha? Nếu không phải sợ người khác nói ta qua cầu rút
ván,ta còn thật sự muốn đuổi anh ta về Thanh Phong Trại, vừa vặn cưới
Tức Vinh Nương kia, làm Đại Vương xứ núi đi!”
Từ Tĩnh nghe xong cũng thu lại nét cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “A
Mạch, Đường Thiệu Nghĩa tự có niềm tin của cậu ta, tuy rằng ta cũng
không ủng hộ, nhưng cũng vô cùng khâm phục sự kiên trì như vậy, bởi vì
chúng ta vĩnh viễn cùng không cách nào giống như anh ta.”
Sau khi A Mạch im lặng một lúc lâu, thấp giọng nói: “Làm sao ta không biết, chỉ là anh ta cứ hành sự như vậy, sợ là sớm muộn gì cũng chịu
thiệt thòi.”
Từ Tĩnh vuốt vuốt chòm râu, nói: “A Mạch, bảo Đường Thiệu Nghĩa đi đi thôi.”
A Mạch nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh. Từ Tĩnh nhìn thẳng
vào A Mạch, nghiêm túc nói: “Cậu ta không chịu quy thuận Tề Hoán, làm
sao Tề Hoán có thể giữ cậu ta ở lại trong quân! Thay vì sau khi chờ Tề
Hoan động thủ, không bằng tự ngươi đem Đường Thiệu Nghĩa đuổi ra khỏi
quân đội trước cho tốt, một là tránh cho Tề Hoán cùng ngươi tâm sinh
khoảng cách, hai là có thể giữ được một mạng của Đường Thiệu Nghĩa.”
Một lúc lâu sau A Mạch vẫn không nói tiếng nào, Từ Tĩnh liền thở dài, đành nói thêm: “Nếu ngươi không thể mở miệng, để ta đi nói, chẳng qua
để cho người khác mắng chúng ta một câu qua cầu rút ván thôi.”
“Không!” A Mạch đột nhiên kêu lên, ngừng một nhịp mới tiếp tục nói: “Tiên sinh, trước tiên ngươi để ta suy nghĩ một chút đi.”
Từ Tĩnh khẽ lắc đầu, không nhịn được thở dài đi ra.
Có lẽ Đường Thiệu Nghĩa cùng hiểu rõ trong lòng A Mạch khó lựa chọn
cả hai đường, không đợi A Mạch đưa ra quyết định ở đây, hắn liền đột
nhiên dẫn mấy ngàn nhân mã Thanh Phong Trại ra khỏi Tân Dã, thậm chí
cũng không gặp mặt A Mạch, chỉ để lại phong thư cho A Mạch. A Mạch xem
thư xong, lại tức giận đến bật cười, cười khan ha ha hai tiếng, hô lên:
“Hay cho một Đường Thiêu Nghĩa, sao ta lại không phát hiện ra ngươi lại
khéo hiểu lòng người như thế!”
Từ Tĩnh vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này?”
A Mạch không đưa thư cho Từ Tĩnh, chỉ dùng hai tay vò nát tờ giấy
viết thư, lạnh giọng nói: “Anh ta nói vị trí ở Lâm Đồng rất then chốt,
có Lâm Đồng sẽ đoạt được Tĩnh Dương, viện binh thát tử liền không dám
xuôi xuống phía nam vào trong cửa khẩu cứu viện, Trần Khởi trở thành cá
nằm trong chậu.”
Từ Tĩnh nghe xong cũng chậm rãi gật đầu, Lâm Đồng ở phía bắc Tân Dã,
nằm ở bờ bắc sông Tử Nha, năm đó khi Trần Khởi xuống phía nam, sau đó
đại quân Chu Chí Nhẫn vượt qua đầu mút phía đông của Yến Thứ Sơn, trong
đem vượt qua sông Từ Nha xuống Lâm Đồng, đến đó tần công được Tân Dã.
Bởi vậy nếu có Lâm Đồng trong tay, quân Giang Bắc cũng có thể bắt chước
làm theo, từ Lâm Đồng theo đường Yến Thứ Sơn sẽ tiến nhanh vào vùng nội
địa Bắc Mạc, cắt đứt đường lui của viện binh Bắc Mạc.
“Không ngờ rằng cậu ta nhìn cũng thật chuẩn.” Từ Tĩnh nói.
A Mạch há miệng thở dốc, nhưng không thể nói những lời phản bác, trên thư Đường Thiệu Nghĩa ngoại trừ những dòng này còn có lời khác, chẳng
qua hai câu kia nàng lại không thể nói với Từ Tĩnh được.
Anh ta nói: “Ngươi phải ra chiến trường, ta đi tới thay ngươi; ngươi muốn tấn công thành trì, ta đi đoạt thay ngươi.”
Lúc đầu A Mạch rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng mà chẳng biết tại sao
ngực lại đột nhiên có chút bị đè nén, như là có một hơi thở bị đè ở
trong ngực, hận không thể khóc lớn vài tiếng trút hết ra một phen cho
phải.
“Làm sao vậy?’ Từ Tĩnh thấy một lúc lâu sau A Mạch vẫn không nói lời nào, không nhịn được hỏi.
A Mạch phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng cười một cái, đánh lạc đề
lên tiếng: “Tiên sinh, ngươi nói chúng ta nên đoạt Tĩnh Dương như thế
nào?”
Đoạt được Tĩnh Dương, chẳng khác nào đóng lại cửa tử của phía bắc Nam Hạ, hơn mười vạn đại quân trong tay Trần Khởi như cá trong chậu. Tục
ngữ nói rất đúng: “Nuôi ba ba trong lọ, càng nuôi càng nhỏ! Quân Nam Hạ
thậm chí không cần làm động tác gì, quân Bắc Mạc cũng sẽ càng ngày càng
ít.”
“Muốn đoạt Tĩnh Dương, tất nhiên trước hết phải nắm được Tiểu Trạm
dưới Kỳ Nam, cắt đứt liên hệ giữa Dự Châu cùng Tĩnh Dương!” Từ Tĩnh chỉ
một điểm trên bản đồ từ tốn nói.
Tiểu Trạm? Chỗ này ngược lại A Mạch nhớ rất rõ, chỗ này cách Dã Lang
Câu hơn vài chục dặm về phía bắc, năm Thịnh Nguyên thứ hai thì Trần Khởi bắt đầu nhổ trại ở Tiểu Trạm này hướng về Dã Lang Câu, sau đó rơi vào
bên trong phục kích của liên quân Thanh Dự. A Mạch khẽ gật đầu, cùng Từ
Tĩnh bàn bạc cẩn thận.
Đầu tháng tư, trước tiên Trương Sinh dẫn quân kỵ binh đánh lén trấn
nhỏ Tiểu Trạm phía nam Tĩnh Dương, cắt đứt liên lạc giữa Dự Châu cùng
Tĩnh Dương. Trong tháng, đại quân quân Giang Bắc rời Tân Dã, tấn công về Tĩnh Dương. Cùng lúc đó, vì phối hợp tác chiến với quân Giang Bắc,
Giang Hùng bỏ Thái Hưng không để ý đến, chủ lực tấn công Mậu Thành,
Lương Châu, đem đường rút phía tây của quân Bắc Mạc phá hỏng.
Bởi vì cuộc chiến Thanh Ký mà Bắc Mạc hao tổn binh lực quá lớn, binh
lực trong tay Trần Khởi như trứng chọi đá, chỉ có thể phái kỵ binh dọc
đường tập kích quấy rối quân Giang Bắc, làm chậm tốc độ hành quân, đồng
thời, ở bên trong Bắc Mạc điều động binh mã, xuôi về phía nam cứu viện
Tĩnh Dương.
Tháng năm, bên Bắc Mạc Thường Ngọc Thanh dẫn theo một đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện ở phía sau quân Giang Bắc, muốn một lần nữa đoạt lại
trọng điểm Tân Dã phía bắc. Phó soái quân Giang Bắc Mạc Hải đóng ở Tân
Dã lấy hỏa pháo giữ thành, Thường Ngọc Thanh tấn công mạnh ba ngày không được, quả quyết vòng qua Tân Dã, đánh về Lâm Đồng, thề phải đả thông
đường giao thông từ trong Bắc Mạc.
Binh lính ở Lâm Đồng chỉ có ba nghìn, cũng đều là “phỉ binh” Đường
Thiệu Nghĩa dẫn dắt Thanh Phong Trại, sắp sửa đối mặt với Hai vạn tinh
binh tinh nhuệ nhất Bắc Mạc. Lâm Đồng nguy hiểm!
Mặc dù Đường Thiệu Nghĩa có chút giận dỗi dẫn binh bỏ tới Lâm Đồng,
nhưng mà tới giờ phút này cũng biết có tức giận cũng không thể đánh
cuộc, một mặt tổ chức nhân mã giữ thành, một mặt phái ngựa phi hướng
quân Giang Bắc báo nguy xin cứu viện.
Khi công văn báo nguy của Lâm Đồng rơi vào trong tay A Mạch thì quân
chủ lực Giang Bắc đang tấn công ở Tĩnh Dương. Tĩnh Dương là cửa bắc của
Giang Bắc, xưa nay vốn là cửa khẩu quan trọng, thành cao hào sâu, tuy
tùy quân Giang Bắc mang theo hỏa pháo, nhưng mà phần lớn vì để tiện lợi
nên mang theo pháo dã chiến, đường kính lại nhỏ, uy lực cũng nhỏ đi rất
nhiều, nhất thời vẫn chưa thể tấn công mở cửa nam của Tĩnh Dương.
Từ Tĩnh nhìn quân báo, không khỏi ngạc nhiên, cả kinh nói: “Sao đột nhiên Thường Ngọc Thanh lại tới Lâm Đồng?”
Mặt A Mạch trầm như nước, đáp: “Xem tình hình đã đoán được được hành động của chúng ta, lẻn tới trước.”
A Mạch cân nhắc một chút, phân phó thân vệ trong trướng: “Tuyền lệnh
cho Trương Sinh mang binh rút khỏi Tiểu Trạm, nhanh chóng tới cứu viện
Lâm Đồng!”
“Khoan đã!” Đột nhiên Từ Tĩnh quát thân vệ đang nhận lệnh rời đi,
quay đầu nhìn A Mạch, trầm giọng nói: “Trương Sinh không thể đi! Mất
Tiểu Trạm, quân ta sẽ bị nguy hiểm trước sau đều có địch, cho nên, Tĩnh
Dương một ngày chưa bị hạ, Tiểu Trạm một ngày không thể mất!”
Ánh mắt A Mạch sắc bén, nhìn Từ Tĩnh im lặng không nói. Từ Tĩnh phất
phất tay ý bảo tất cả tướng lĩnh, thân vệ trong trướng lui ra, lúc này
mới khuyên A Mạch: “Ta biết tình cảm của ngươi cùng Đường Thiệu Nghĩa
không tầm thường, nhưng lúc này nhất định không thể vì tư tình mà phá
hỏng đại sự, ngươi đâu có biết Thường Ngọc Thanh tấn công Lâm Đồng có
phải là kế điệu hổ ly hơn của Trần Khởi hay không? quân Giang Bắc chúng
ta vất vả nhiều năm như vậy, tất cả thành bại đều ở lần này, làm sao
ngươi có thể hành động theo cảm tính!”
Giọng nói của A Mạch lạnh lùng: “Hôm nay Tĩnh Dương không phá được,
ta rút binh ngày khác tiếp tục tấn công cũng được, nhưng mà không cứu
Lâm Đồng, Đường Thiệu Nghĩa cũng ba nghìn binh sĩ Thanh Phong Trại chỉ
có thể chết!”
Từ Tĩnh nghe xong giọng nói cũng nặng hơn, quát: “A Mạch! Trên chiến
trường tình thế thay đổi trong nháy mắt, ngươi coi có tấn công Tĩnh
Dương hay không là trò đùa? Đường Thiệu Nghĩa chết thì sao? Trong quân
Giang Bắc cậu ta không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người
cuối cùng! Có phải mạng của cậu ta nặng hơn tính mạng của người khác?”
A Mạch cao giọng nói: “Thế nhưng mà anh ta lại vì ta mới đi giữ Lâm Đồng!”
Từ Tĩnh cả giận nói: “Nhưng mà quân Giang Bắc không phải vì ngươi mới đến Tĩnh Dương này! Ngươi bởi vì tư tình mà làm hỏng quốc sự, ngươi đặt dân chúng trong thiên hạ ở đâu! Ngươi có thể không thẹn với những tướng sĩ cùng ngươi vào sinh ra tử! Ngươi có thể không thẹn với phụ thân
ngươi!”
Tiếng quát này giống như sấm nổ trên đỉnh đầu A Mạch, chém cho thân
hình A Mạch đều mơ hồ lắc lư. A Mạch từ từ nhắm hai mắt lại: Một bên là
hàng ngàn hàng vạn tướng sĩ quân Giang Bắc và dân chúng Giang Bắc, một
bên là Đường Thiệu Nghĩa trước sau vẫn không rời bỏ mình; đại nghĩa nước nhà, tư tình cá nhân. Tấn công Tĩnh Dương bỏ Lâm Đồng, trên đời này còn có thể tìm ra cái loại người đối với người của mình như vậy? Bỏ Tĩnh
Dương cứu Lâm Đồng, lại có thể ăn nói như thế nào với các tướng sĩ đã tử trận ở dưới thành Tĩnh Dương này?
Từ Tĩnh thở dài một tiếng, từ tốn khuyên nhủ: “Lâm Đồng đã mất, còn
có Tân Dã giữ nơi này, đâị quân Bắc Mạc tiến vào cũng không dễ dàng, có
thể không nắm được Tĩnh Dương. Một khi viện quân từ trong Bắc Mạc đuổi
tới, muốn Trần Khởi hoãn lại cơn tức này, tiếp tục muốn trừ bỏ hắn lại
khó khăn! Lại nói, Đường Thiệu Nghĩa là tướng lâu năm, người Thanh Phong Trại mặc dù không phải chính quy của quân Giang Bắc, nhưng mà mỗi người đều xuất thân từ tội phạm, còn dũng mãnh hơn binh sĩ trong quân đến vài phần. Thế của Thường Ngọc Thanh tuy mãnh liệt, nhưng mà binh lực trong
tay tất nhiên có hạn, hậu lực cũng không đủ, Đường Thiệu Nghĩa chưa chắc không thể chịu được trong mười ngày đến nửa tháng.”
A Mạch dùng sức mấp máy môi, lúc này mới khó khăn nói: “Kêu Mạch Hải
trước tiên từ Tân Dã xuất binh cứu Lâm Đồng, đợi sau khi nắm được Tĩnh
Dương sẽ gấp rút cứu viện Lâm Đồng.”
Từ Tĩnh nghe xong liền khẽ thở phào, lại thấy sắc mặt A Mạch không
sáng sủa, muốn mở miệng khuyên vài câu nữa, còn chưa kịp mở miệng, chợt
nghe A Mạch thản nhiên nói: “Tiên sinh, ta cảm thất rất mệt, muốn tự
mình nghỉ một lát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT