A Mạch sửng sốt bởi lời nói của Từ Tĩnh, ngạc nhiên hỏi: “Sao tiên sinh lại nói vậy?”
Từ Tĩnh cười nói: “Ngươi rõ ràng biết Đường Thiệu Nghĩa có
tình cảm với ngươi, mỗi lần gặp mặt lại chìm sâu vào đó thêm vài phần,
ngươi lại không tránh né, hết lần này đến lần khác vẫn cứ cố tình tiếp
cận anh ta, khiến anh ta càng lúc càng lún sâu, chẳng lẽ đây là lòng
nhân hậu của ngươi sao?”
A Mạch nghe xong không khỏi cười nhạo, hỏi ngược lại: “Tiên
sinh cảm thấy ta nên làm thế nào? Chỉ vì Đường Thiệu Nghĩa có ý với ta,
ta liền tuyệt giao với anh ta chăng? Anh ta rõ ràng là một tướng tài, ta chỉ vì tránh hiềm nghi mà không cần nữa sao? Chỉ vì tư tình nhi nữ mà
đánh mất tình bằng hữu, dường như cũng quá hẹp hòi thì phải.”
Từ Tĩnh giương mắt lắng nghe, lại hỏi: “Vậy còn Tức Vinh
Nương thì sao? Nàng cầu ngươi tác hợp cho nàng và Đường Thiệu Nghĩa, nếu ngươi đối với anh ta vô tâm, sao ngươi không giúp nàng? Nếu Đường Thiệu Nghĩa có thể chuyển tình cảm cho nàng ta, đối với ngươi chẳng phải là
rất tốt hay sao?”
Mấy câu này khiến A Mạch nghẹn giọng không còn lời nào để
nói, lại thấy vẻ mặt đắc ý của Từ Tĩnh, A Mạch thấy không cam lòng, nói
ngang: “Tức Vinh Nương là gì của ta chứ? Sao ta phải giúp nàng? Vậy còn
ai sẽ tới giúp ta?”
Từ Tĩnh chỉ yên lặng nghe nàng nói, ý cười trên mặt càng thêm đậm, vuốt râu cười không nói.
A Mạch thấy Từ Tĩnh cười thì vô cùng tức giận, ra vẻ bình
tĩnh ngồi trước án, im lặng không nói, sau một lúc lâu đột nhiên mỉm
cười, tự giễu mình: “Tiên sinh nói không sai, ta quả thật không đủ nhân
hậu. Nếu ta gắng sức tác thành anh ta và Tức Vinh Nương, chưa chắc anh
ta sẽ không cưới nàng ấy! Nhưng vì sao ta phải giúp nàng ta lấy được
người tốt? Hơn nữa, Đường Thiệu Nghĩa thích ai là chuyện của huynh ấy,
đâu quan hệ gì đến ta?”
Lời này nói xong, A Mạch thấy trong lòng thực thoải mái, nhớ
lại nhiều năm trước mẫu thân từng nói: “Ngươi thích hắn là chuyện của
ngươi, còn hắn thích ai là chuyện của hắn. Thay vì đi lung tung quản
chuyện của người khác, không bằng tự lo chuyện của mình thì tốt hơn!”
Lúc này Từ Tĩnh lại càng cười tươi hơn, yên lặng một lát rồi
nói: “Ta thấy ngươi như vậy mới tốt, như thế trái lại lão phu có thể yên lòng rồi, vì A Mạch dù sao cũng vẫn là một nữ nhi!”
A Mạch khó hiểu nhìn Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng không trực tiếp
giải thích, còn nói thêm: “A Mạch có thể giả trang thành nam tử, nhưng
không thể biến thành nam tử. Mai này khói lửa chiến tranh không còn,
chiến sự dẹp yên, thiên hạ ổn định, A Mạch lại có thể trở về thân phận
nhi nữ”
A Mạch nghe vậy khẽ giật mình. Thương Dịch Chi cùng Từ Tĩnh
vốn đã sớm nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng, nhưng vẫn đối xử với nàng
như với một nam tử, Thương Dịch Chi sau đó còn kêu Lâm Mẫn Thận đem dung dịch hóa trang gì đó đưa cho nàng, ngầm biểu lộ rằng nàng tuyệt đối
không được tiết lộ thân phận… Hiện giờ, nàng nghe Từ Tĩnh nói những lời
này, trong lòng không khỏi có chút cảm động, thật tâm cảm tạ: “Tiên
sinh, không biết sau này thế nào, hiện giờ tiên sinh có thể nói một câu
như vậy, A Mạch thập phần cảm kích”
Cuối tháng chín, tin Thương Dịch Chi khởi sự ở Vân Tây mới
tới Ký Châu, lúc này việc an bài cho Trương Sinh mang kỵ binh cùng Đường Thiệu Nghĩa đến Điện Tử Lương đã được sắp xếp thỏa đáng, Đường Thiệu
Nghĩa phái Nguỵ Quân về Thanh Phong Trại chuẩn bị, đội kỵ binh tiên
phong liền nhổ trại. Đường Thiệu Nghĩa từ chỗ A Mạch biết được tin
Thương Dịch Chi khởi sự, trầm mặc thật lâu mới ngẩng đầu nhìn A Mạch: “A Mạch, thật ra ngươi đã sớm biết hắn có tâm làm phản rồi phải không?”
A Mạch sảng khoái cười nói: “Phải, mấy ngày trước ta đã nghe tin này từ chỗ Lâm Mẫn Thận rồi”
Đường Thiệu Nghĩa chậm rãi lắc đầu: “Không phải mấy ngày
trước, ta hỏi ngươi có phải từ lúc ở Thái Hưng đã biết hắn chắc chắn sẽ
mưu phản rồi phải không?”
A Mạch không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Đường Thiệu Nghĩa.
Khóe môi Đường Thiệu Nghĩa cứng lại, sắc mặt ngưng trọng,
trầm giọng hỏi thêm lần nữa: “A Mạch, có phải ngươi đã sớm biết rồi đúng không?”
A Mạch suy nghĩ một chút, thản nhiên thừa nhận: “Không sai,
là ta nguyện trung thành với hắn mới đổi được binh quyền của quân Giang
Bắc.”
Đáy mắt Đường Thiệu Nghĩa rất nhanh hiện lên một tia thất vọng.
A Mạch hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao? Nghe theo triều
đình trở về nam, vượt Uyển Giang, đem toàn bộ vùng Giang Bắc giao cho
thát tử ư?”
“Cho dù không tuân theo sự an bài của triều đình thì cũng
không nên mưu phản” Đường Thiệu Nghĩa lạnh giọng nói “Thương Dịch Chi
làm vậy chính là loạn thần tặc tử!”
“Ai là loạn thần? Ai là tặc tử?” A Mạch hỏi: “Tề Cảnh đoạt
giang sơn trong tay thái tử Tề Hiển, hiện nay Thương Dịch Chi thay phụ
thân hắn đoạt lại, đúng sai cũng chỉ có Tề gia bọn họ tranh đấu với
nhau, vậy thì ai là loạn thần, ai là tặc tử?”
Đường Thiệu Nghĩa im lặng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn A
Mạch, A Mạch cũng không chút nhân nhượng, bình thản nhìn lại. Qua một
hồi lâu, Đường Thiệu Nghĩa cười nói: “Thát tử xâm nhập phía nam, chiếm
cứ Thái Hưng, Kinh Châu, đối với Giang Nam như hổ rình mồi. A Mạch,
ngươi chẳng lẽ không biết sau khi Thương Dịch Chi khơi mào nội loạn sẽ
dẫn đến hậu quả gì sao?”
Sẽ dẫn đến hậu quả gì? Nam Hạ lúc này nội loạn, sẽ giúp cho
Bắc Mạc ngư ông đắc lợi! A Mạch tự biết điều này, chỉ có điều nếu không
nội loạn, sao đến phiên nàng nắm binh quyền? A Mạch bình tĩnh nói tiếp:
“Thát tử tất không dám, lúc này có quân Giang Bắc của ta ở đây, nếu
chúng dám tràn xuống phía Nam, quân ta sẽ thừa dịp chúng không phòng bị, bất ngờ tập kích Tĩnh Dương, bao vây đại quân thát tử ở quan nội.”
Ánh mắt Đường Thiệu Nghĩa lại tăng thêm phần lạnh lùng, hỏi:
“Dùng giang sơn xã tắc cùng lê dân để đặt cược cho việc mưu phản của các ngươi sao?”
A Mạch không nói gì, cúi đầu im lặng một lát, thản nhiên nói: “Cuộc đời này vốn là một canh bạc lớn, ta và huynh cũng chưa từng thoát được.”
Đường Thiệu Nghĩa có chút xa lạ nhìn A Mạch, thật lâu sau vẫn không nói gì.
“Ta mặc kệ ngôi vị hoàng đế ở Thịnh Đô thuộc về Tề Cảnh hay
Thương Dịch Chi, việc duy nhất ta muốn làm là đánh thát tử, khôi phục
non sông!”A Mạch nói, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Đường Thiệu Nghĩa: “Đại ca, huynh còn muốn cùng ta chống thát tử nữa hay không?”
Đường Thiệu Nghĩa yên lặng nhìn A Mạch, nhưng trước sau vẫn không thể thốt ra một tiếng “Không”…
A Mạch biết trong lòng anh ta đang mâu thuẫn, liền thẳng thắn khuyên nhủ: “Đại ca, bất luận là Tề Cảnh hay Thương Dịch Chi, ta chỉ
thuận thế mà làm, ta có nguyện trung thành hay không thì Thương Dịch Chi vẫn mưu phản. Bọn họ đều không quan tâm đến quân Giang Bắc, bỏ rơi dân
chúng Giang Bắc, huynh vì sao vẫn còn để ý là nguyện trung thành với
người nào? Cứ để bọn họ tranh ngôi vị hoàng đế của họ, ta bảo vệ dân
chúng Giang Bắc của ta, vậy không tốt sao?”
Đường Thiệu Nghĩa mím môi, hồi lâu vẫn không lên tiếng trả
lời. Thấy thế, A Mạch trong lòng đã buông xuôi, cười khổ nói: “Đã khiến
cho đại ca khó xử rồi”.
“Ta chỉ cùng ngươi chống lại thát tử mà thôi.” Đường Thiệu Nghĩa đột nhiên nói.
A Mạch ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Đường Thiệu Nghĩa.
Nét mặt Đường Thiệu Nghĩa vẫn thản nhiên như trước, lặp lại:
“Ta chỉ cùng ngươi chống thát tử, tuyệt không hỗ trợ Thương Dịch Chi
đoạt vị”.
A Mạch nghe xong liền giơ ba ngón tay lên thề: “Mạch Tuệ xin
thề, quân Giang Bắc chỉ ở Giang Bắc, tuyệt đối không tiến xuống phía
Nam! Nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi giáng xuống.”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc nhìn A Mạch thật lâu, cuối cùng
bất đắc dĩ thở dài, kéo tay nàng xuống, thấp giọng nói: “Ta tin ngươi”.
Ngày mùng hai tháng mười, Đường Thiệu Nghĩa mang theo kỵ binh của Trương Sinh đi Điện Tử Lương ở phía nam núi Thái Hành, cùng đi còn
có Trịnh Lam, dẫn đầu mười mấy thợ thủ công thuộc bộ phận quân giới
trong quân Giang Bắc, A Mạch lệnh cho Trương Sĩ Cường đi theo đốc thúc,
trước khi đi đã mật lệnh cùng Trương Sĩ Cường: “Một khi Trịnh Lam có
hành động gì khác lạ, giết!”
Đồng thời, Ký Châu tiến hành chiêu mộ tân binh, khí thế hừng
hực, không đầy mười mấy ngày sau đã chiêu mộ được hơn một vạn sáu ngàn
người. A Mạch trước thì cho tập trung khổ luyện một tháng, sau mới chia
ra, cho nhập vào các doanh quân Giang Bắc, bắt đầu huấn luyện.
Hoàn toàn tương phản với Ký Châu, tình hình Giang Nam lúc này chính là gió cuộn mây vần, thời cuộc thay đổi.
Giữa tháng mười một, Thương Dịch Chi chính thức lấy tền là Tề Hoán, dẫn đại quân với tốc độ sét đánh, tiến đến ngoại thành Thịnh Đô.
Ngày mười bốn tháng mười một, Tề Cảnh bệnh chết trong cung.
Ngày mười lăm tháng mười một, thái tử Tề Kính vội vàng đăng vị tại điện Minh Đức.
Ngày mười tám tháng mười một, đô đốc bảo vệ kinh thành Diêu
Khánh Hàng mở cổng An Định Môn đón đại quân Tề Hoán vào thành. Tân đế Tề Kính tự vận mà chết, Khang vương Tề Mẫn mất tích. Tề Hoán ở tại Thái
Cực Điện, đổi hiệu là Sơ Bình
Ngày mùng bảy tháng mười hai, Tề Mẫn từ Lĩnh Nam tuyên chiếu cần vương(1), kêu gọi quân đội các châu phía bắc xả thân vì triều đình.
Gió đông(2) chưa kịp làm dịu đi bầu không khí ở
Giang Nam mà ngược lại còn thổi bùng lên ngọn lửa chiến tranh, Giang Nam nhất thời đại loạn.
Cùng lúc đó, tám châu Giang Bắc, ngoại trừ hai châu Thanh, Kí bị quân Giang Bắc chiếm giữ, các châu Dự, Túc, Ung, Ích, Kinh, Tương đã nằm trong tay Bắc Mạc, quân khởi nghĩa các nơi khác đều bị Trần Khải
trấn áp, các khu vực do Bắc Mạc chiếm lĩnh tạm thời xem như ổn định.
Tiểu hoàng đế Bắc Mạc bắt đầu lo lắng muốn đông tiến đánh Thanh, Ký
Châu, theo đà thẳng tiến xuống phía nam vờ hỗ trợ Nam Hạ, thừa cơ Giang
Nam nội loạn, chiếm lấy Thịnh Đô.
Nguyên soái Bắc Mạc Trần Khởi dâng biểu lên tiểu hoàng đế,
tấu rằng loạn Giang Nam tạm thời chưa bình ổn, lúc này tiến về nam ngược lại sẽ vướng vào nội chiến, huống chi quân Giang Bắc chiếm cứ Thanh,
Kí, tựa như thanh kiếm trước bụng, ắt gây hoạ lớn! Không bằng trước dốc
toàn lực đánh hạ hai châu Thanh, Kí, sau đó dựa vào thế Uyển Giang, thừa dịp Giang Nam nội chiến, bất ngờ xuất kích, nhất định thành công.
Tiểu hoàng đế xem tấu chương của Trần Khởi vỗ tay trầm trồ
khen ngợi, lập tức chuẩn tấu, lại ban thêm một đạo ý chỉ, tấn chức Trần
Khởi làm Thái Tử Thiếu Bảo(3), mùa xuân sang năm sẽ đưa trưởng công chúa Ninh Quốc tới Dự Châu, cùng Trần Khởi thành thân!
Trần Khởi địa vị cao, lại cưới thêm công chúa, danh tiếng có một không hai, không ai sánh bằng.
Khi thánh chỉ đến Dự Châu đã là cuối năm, Dự Châu vừa có
tuyết rơi. Khương Thành Dực từ Túc Châu quay về, đến hành dinh Trần Khởi chúc mừng, vừa tiến vào sân, liền thấy cửa sổ thư phòng mở lớn, đại
nguyên soái Trần Khởi đứng khoanh tay trước của sổ, lẳng lặng nhìn một
gốc mai đến xuất thần.
Khương Thành Dực đi đến hành lang, cởi áo choàng đưa cho thân binh theo hầu, lại chà chà tuyết đọng trên giầy rồi mới tươi cười bước
vào phòng. Trong phòng để hai chậu than đang cháy đượm, toả hơi nóng
rừng rực. Vì Trần Khởi không thích huân hương, nên trong phòng không đặt lư hương, trên bàn chỉ đặt một bình hoa lớn bằng men sứ xanh, trong
bình cắm hai nhánh hồng mai, cùng với gốc mai ngoài cửa số tỏa hương
ngập phòng, trong trẻo mà lạnh lùng.
Khương Thành Dực cười nói: “Nguyên soái cũng thật bình tĩnh,
không gọi người đến phủ công chúa bái kiến, chẳng lẽ để Ninh Quốc trưởng công chúa phải tự đến hành dinh sao?”
Trần Khởi quay lại nhìn Khương Thành Dực, thản nhiên cười nói: “Về khi nào vậy?”
“Vừa mới vào thành, không phải đã vội vàng đến để chúc mừng
nguyên soái rồi hay sao?” Khương Thành Dực cười nói: “Hoàng thượng đưa
trưởng công chúa tới Dự Châu thành thân cùng nguyên soái, có thể thấy
Hoàng thượng đối với nguyên soái thực vô cùng trọng dụng”.
Trần Khởi vẫn trầm mặc không nói, lát sau đột nhiên hỏi Khương Thành Dực: “Nếu đánh Thanh Châu, ai đi là tốt nhất?”
Khương Thành Dực không hiểu tại sao Trần Khởi đột nhiên nghĩ
tới việc đánh Thanh Châu, nghe vậy suy nghĩ một chút liền đáp: “Ta vẫn
cảm thấy Chu Chí Nhẫn là thích hợp nhất”
Trần Khởi thản nhiên cười cười: “Ông ta là lão tướng, trầm ổn thì có thừa nhưng dũng mãnh thì chưa đủ, không phải là đối thủ của
Đường Thiệu Nghĩa”
“Đường Thiệu Nghĩa?” Khương Thành Dục không khỏi kinh ngạc:
“Hắn không phải đã rời khỏi quân Giang Bắc rồi hay sao? Sao còn có thể
chạm trán cùng hắn được?”
Trần Khởi đi đến bản đồ treo trên tường, chỉ vào một điểm
trên Thái Hành Sơn: “Thám tử hồi báo, Đường Thiệu Nghĩa lúc này đang
thống lĩnh kỵ binh quân Giang Bắc, nếu đánh Thanh Châu, Đường Thiệu
Nghĩa tất sẽ dẫn quân ra khỏi Thái Hành, hoặc đoạt lương thảo, hoặc tập
kích quân ta”
Khương Thành Dực tất nhiên đã biết đến sự lợi hại của kỵ binh trong tay Đường Thiệu Nghĩa, nghe vậy không khỏi nói: “Nếu vậy thật sự
rất phiền toái, Đường Thiệu Nghĩa giỏi về tập kích bất ngờ, khó lòng
phòng bị”
Trần Khởi cười nói: “Cho nên muốn hạ Thanh Châu, trước hết
phải loại bỏ kỵ binh Đường Thiệu Nghĩa, chặt đứt cánh tay quân Giang
Bắc!”.
Khương Thành Dực nghe xong cau mày, khó xử nói: “Nhưng Đường
Thiệu Nghĩa ở tại Thái Hành Sơn, hành tung không rõ, rất khó trừ bỏ”.
Trần Khởi nói: “Đường Thiệu Nghĩa người này vừa có thể tồn
tại ở trong quân đội lại vừa có thể tồn tại giữa đám thổ phỉ, có thể
thấy tuy dũng mãnh thiện chiến nhưng lại quá mức khí phách, giết không
khó”
Khương Thành Dực nhịn không được hỏi Trần Khởi: “Nguyên soái ắt đã có kế rồi phải không?”
Trần Khởi nhẹ giọng nói: “Loại người này, có thể dụ ra để giết”