“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!” Khẽ nhảy lên, Ngụy Tuyết Doanh chắn trước mặt Nhất Nhất, còn một cước đóng chặt cửa lại.
“Ngươi, ngươi muốn thế nào…” Cơ thể bắt đầu run lên giống như lá rụng mùa thu, Nhất Nhất gắt gao ôm lấy Tiểu Long nhi, từng bước hướng về phía Vệ Hạo Thiên đang nằm trên giường.
Tiểu Long nhi cũng biết Ngụy Tuyết Doanh muốn thương tổn nương nương của mình cho nên gát gao ôm lấy cổ Nhất Nhất, một bộ dáng gà mái che chở gà con: “Ngụy tỷ tỷ, không được tổn thương nương nương!”
Yêu nghiệt, ngay cả tiểu hài tử cũng bị hắn mê hoặc!
Ngụy Tuyết Doanh dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Nhất Nhất. Nhưng Tiểu Long nhi còn đang ở trong tay đối phương, chỉ sợ lỡ tay làm tổn thương Tiểu Long nhi nên nàng tạm thời không dám hạ thủ.
“Long nhi, hắn không phải nương nương của ngươi, ngươi mau qua đây cùng với Ngụy tỷ tỷ!”
“Không muốn!” Tiểu Long nhi cả người đều áp lên người Nhất Nhất.
Hừ, hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ người nào thương tổn nương nương!
“Long nhi, ngươi thật là có nghĩa khí!” Nhất Nhất dào dạt uất ức mà hôn lên khuôn mặt của hài tử.
“Long nhi ngươi xuống cho ta!” Tiểu Long nhi chẳng những không tới chỗ nàng mà còn càng áp sát vào Nhất Nhất, Ngụy Tuyết Doanh tức giận. Vươn tay muốn kéo Tiểu Long nhi trên người Nhất Nhất xuống.
“Buông tay!” Nhất Nhất vừa ra sức gạt cánh tay Ngụy Tuyết Doanh ra vừa ôm chặt lấy Tiểu Long nhi.
Hắn có thể nhận ra, đối phương sợ tổn thương Long nhi cho nên mới trì hoãn việc hạ độc thủ đối với hắn.
Hiện tại, Tiểu Long nhi có thể là bùa hộ mệnh của hắn, sao có thể dễ dàng để nàng cướp đi?
“Ngụy tỷ tỷ buông tay!” Hai cánh tay của Tiểu Long nhi không ôm lấy cổ Nhất Nhất nữa mà ra sức gạt tay Ngụy Tuyết Doanh ra.
Ngụy Tuyết Doanh tuy là nữ tử nhưng từ nhỏ đã tập võ, khí lực không hề nhỏ. Dần dần nàng đã chiếm được thế thượng phong. Mắt thấy bùa hộ mệnh sắp bị đoạt đi, Nhất Nhất quyết định thật nhanh, cúi đầu hung hăng cắn lấy cánh tay Ngụy Tuyết Doanh.
Ngụy Tuyết Doanh đang định một chưởng chụp lấy đầu Nhất Nhất thì trên giường Vệ Hạo Thiên bất ngờ mở to hai mắt. Nhất Nhất đang đưa lưng về phía y, không nhìn thấy y đã tỉnh lại nên vẫn đang tiếp tục cắn cánh tay Ngụy Tuyết Doanh không chịu buông. Ngụy Tuyết Doanh đối diện với Vệ Hạo Thiên, thấy y đã tỉnh lại, liền tương kế tựu kế, khóc lớn lên.
“Vệ đại ca, Vệ đại ca, mau gọi hắn thả ta ra, mau gọi hắn thả ta ra! Tay Doanh nhi bị cắn đến chảy máu rồi!”
Vệ Hạo Thiên vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy nương tử đang hung hăng cắn tiểu sư muội, trong khi nhi tử cũng đang liều mạng đánh lên cánh tay nàng, hơn nữa tiểu sư muội còn đang vừa khóc vừa gọi, y liền nhận định là nương tử cùng Tiểu Long nhi đang ức hiếp tiểu sư muội. Vì vậy, y vội vàng xuống giường, dùng một ngón tay điểm lên ma huyệt ở cằm Nhất Nhất.
Quai hàm Nhất Nhất tê rần, miệng tự nhiên nhả ra. Ngụy Tuyết Doanh cũng nhân cơ hội thu tay về. Nhất Nhất đương nhiên chưa hết giận liền hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Tuyết Doanh.
Lúc này, Ngụy Tuyết Doanh đang nâng cánh tay bị Nhất Nhất cắn đến bật máu lên, nhào vào lòng Vệ Hạo Thiên, khóc lóc kể lể: “Vệ đại ca, tay của Doanh nhi bị cắn chảy máu rồi, huynh cũng nên vì Doanh nhi mà lấy lại công đạo!”
Vệ Hạo Thiên vừa vặn nhìn thấy Nhất Nhất đang trừng mắt nhìn tiểu sư muội, lại nghe tiểu sư muội khóc lóc kể lể như vậy, lông mày nhất thời nhíu chặt lại, lời nói cũng đầy trách cứ cùng tức giận: “Nương tử, ngươi vì sao phải ức hiếp Doanh nhi? Mau xin lỗi Doanh nhi!”
Nghe vậy, Nhất Nhất tức giận đến lỗ mũi cũng bốc lên hơi nước.
Hắn làm thế nào cũng nghĩ không ra, Vệ Hạo Thiên trước kia thương yêu mình như vậy giờ này lại không phân biệt tốt xấu, trách móc hắn, còn muốn hắn phải xin lỗi nữ nhân kia!
“Doanh nhi’, ‘Doanh nhi’, gọi thân thiết như vậy, còn đem nữ nhân hư hỏng kia ôm chặt, quả thực là tức chết hắn!
“Họ Vệ kia! Lão tử không có làm sai chuyện gì, muốn lão tử xin lỗi? Không có cửa đâu! Còn nữa, từ giờ trở đi, lão tử không còn là nương tử của ngươi nữa!” Nói xong, Nhất Nhất liền căm phẫn bỏ chạy.
Tiểu Long nhi thấy nương nương chạy mất, liền mắng một câu “Cha hư hỏng!” rồi cũng chạy theo.
Nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất bị lạc đường. Chạy tới chạy lui không ra ngoài được, trong lòng lại nhẫn nhịn một bụng nộ hỏa, hắn dứt khoát không chạy nữa. Tùy tiện tìm một phiến đá tương đối bằng phẳng mà ngồi xuống, bắt đầu mắng chửi Vệ Hạo Thiên.
“Vệ Hạo Thiên hỗn đản, Vệ Hạo Thiên vương bát đản, nếu không phải là vì ngươi ở Thẩm gia trang liều mạng muốn gặp ta, đến chết cũng muốn mang ta đi thì còn lâu ta mới bằng lòng theo ngươi đi! Nếu không phải vì tính mạng của ngươi nguy kịch, nhất định phải tới cốc này mới có cơ hội sống lại thì ta còn lâu mới cùng ngươi tới nơi này! Sợ ngươi chết, ta trông chừng ngươi hai ngày hai đêm, sau đó cũng ngủ mê mệt hai ngày hai đêm; sau khi tỉnh lại, ta liền vội vã tới gặp ngươi. Ai ngờ ngươi kẻ không có lương tâm, rốt cuộc cùng với tiểu sư muội ngươi hôn tới hôn lui, ôm tới ôm lui, còn muốn ta hướng nữ nhân hư hỏng kia nói lời xin lỗi…” Nói một hồi, người nào đó hóa thân thành một oán phụ, ước chừng mắng Vệ Hạo Thiên tới hai canh giờ.
Mắng chửi một hồi, người nào đó cảm thấy đói. Giữa trưa mặt trời hừng hực, người nào đó cũng khát.
“Tha mụ đích, thật sự là xui xẻo mà!”
Thử chạy ra khỏi viện tử, nhưng kết quả lại thất bại. Người nào đó vừa đói vừa khát lại vừa mệt.
Nếu ngủ thiếp đi thì sé không đói, không khát a!
Ôm ý nghĩ như vậy, người nào đó liền nằm thẳng người lên phiến đá.
Lúc này cũng là cuối thu, có đôi khi ban ngày rất nóng nhưng buổi tối lại lạnh vô cùng, nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn, trong sơn cốc lại càng lạnh hơn. Vì thế, ngủ một hồi Nhất Nhất bị lạnh làm cho tỉnh giấc.
“Hảo… Hảo… lạnh a! Hắt xì!” Lạnh đến nỗi phát run, Nhất Nhất thình lình hắt hơi một cái, “Hắt xì, hắt xì…!”
Ô ô, hắn xui xẻo như vậy a!
Bên này, Nhất Nhất đáng thương ở giữa gió lạnh mà quẹt nước mũi, bên kia mấy người Vệ Hạo Thiên đang tìm hắn, tìm đến nỗi người ngã ngựa đổ.
Nguyên lai, Tiểu Long nhi đuổi theo Nhất Nhất ra khỏi cửa vẫn còn theo kịp nhưng tới lối rẽ, cái chân ngắn của hắn không đuổi kịp Nhất Nhất nên mất dấu. Hắn tìm tới tìm lui, tìm thật lâu cũng không thấy bóng dáng nương nương. Vì vậy lo lắng khóc lóc chạy về phòng của cha, đẩy Ngụy tỷ tỷ vẫn còn dựa vào trong lòng cha hắn ra, ôm lấy chân Vệ Hạo Thiên, khóc ròng nói: “Cha, cha, nương nương lại không thấy, nương nương lại không thấy nữa rồi, ô ô…”
“Cái gì? Đừng khóc, nhanh nói cho cha biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Vệ Hạo Thiên vừa nghe liền cả kinh, cao giọng nói.
Nương tử không phải là lại chạy về Thẩm gia trang chứ?
“Ban nãy Long nhi muốn đuổi theo nương nương nhưng đuổi theo đuổi theo mãi, nương nương phút chốc biến mất. Long nhi cho rằng nương nương trở về phòng nhưng khi Long nhi trở về tìm thì lại không thấy. Sau đó, Long nhi còn tìm ở những nơi khác nữa nhưng vẫn là tìm không thấy! Cha, nương nương có phải giận cha cho nên lại không cần cha và Long nhi nữa hay không?” Nói đến câu cuối cùng, Tiểu Long nhi ngước khuôn mặt đẫm lệ hướng về phía Vệ Hạo Thiên để chứng thực.
“Sẽ không, nương nương sẽ không như vậy. Nương nương vừa rồi mất hứng cho nên mới trốn đi, không cho cha tìm được mà thôi.” Mặc dù an ủi nhi tử như vậy nhưng trong lòng Vệ Hạo Thiên lại gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Nếu nương tử thật sự trở về Thẩm gia trang, thì y phải làm sao bây giờ?
“Vậy cha mau mau tìm nương nương trở về, được không? Cha hướng nương nương nhận sai, nương nương sẽ không tức giận nữa, sẽ trở về gặp Long nhi.”
Tiểu gia hỏa vẻ mặt khát khao chờ đợi nhìn cha hắn, bàn tay nhỏ cũng kéo lấy ống quần Vệ Hạo Thiên, muốn cha hắn đi tìm nương nương.
“Được!” Việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm nương tử trở về.
Nhưng mới vừa bước ra một bước Vệ Hạo Thiên liền bị Ngụy Tuyết Doanh kéo lại.
“Vệ đại ca, tại sao phải là huynh đi tìm hắn, tại sao phải là huynh hướng hắn nhận sai? Là hắn sai, không phải huynh sai, huynh dung túng hắn như vậy, sẽ khiến hắn càng ngày càng điêu ngoa, càng ngày càng không thể giảng đạo lý!”
Thật vất vả mới khiến người kia tức giận bỏ đi, nàng sao có thể dễ dàng như vậy để Vệ đại ca tìm người trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT