Cửa mở ra, Hứa Lập nhìn thoáng qua đám người ban nãy còn gào rú, kênh kiệu nhưng lúc này đều im bặt. Đợi Hứa Lập vào trong, Lý Quốc Hùng đóng cửa phòng lại rồi đưa cho hắn một tờ giấy.
- Đây là giấy cam đoan của tôi, các đồng chí khác đều đồng ý với ý kiến của tôi, lần này là do chúng tôi sơ sót, lần sau sẽ không tới làm phiền các vị nữa, các vị có thể yên tâm.
Hứa Lập cầm tờ giấy đọc qua, bên trên nói rõ chuyện hôm nay, nếu văn bản này được giao cho ngành liên quan thì Lý Quốc Hùng ít nhất cũng bị cảnh cáo, lãnh đạo đơn vị sẽ không tha cho hắn. Hứa Lập gật đầu nói.
- Được, nếu mọi người đã có thành ý thì tôi cũng muốn làm bạn với mọi người.
Nói xong Hứa Lập trả tờ giấy lại cho Lý Quốc Hùng.
Lý Quốc Hùng đương nhiên hiểu ý Hứa Lập, y ký tên và điểm chỉ vào cuối tờ giấy.
Lúc này Hứa Lập mới có thể yên tâm, có tờ giấy này thì không chỉ bọn họ sẽ không tới gây rối nữa mà có đợt kiểm tra chính thức, bọn họ cũng sẽ ít nhiều bỏ qua cho văn phòng Bắc Kinh tỉnh Cát Lâm.
- Nếu đã giải quyết xong thì mọi người cũng đừng đi vội làm gì, trưa mời mọi người ở lại chỗ chúng tôi dùng cơm.
Chẳng qua đề nghị này của Hứa Lập không được ai đáp ứng, ai cũng tìm cách đi ngay, bọn họ không muốn ở lại khách sạn Cát Lâm này một phút.
Hứa Lập tự mình đem mọi người đưa ra khỏi khách sạn, nhìn những người này lên xe rời đi, hắn không nhịn được cười. Lần này đám người Hồ Gia Thần, Anh Phàm sợ là phsi công vô ích, tìm tới những người này chẳng những không có gây khó dễ gì được Cát Lâm, ngược lại mình còn bắt được nhược điểm của bọn họ, sau này mình quan hệ với các ban ngành đó cũng dễ hơn nhiều. Mà những người này bị thiệt trong tay mình sau khi về đương nhiên sẽ trút giận lên đám Anh Phàm, Hồ Gia Thần. Về phần bọn họ đối xử với Hồ Gia Thần, Anh Phàm như thế nào lại không phải điều mình quan tâm.
Phó Nguyệt lúc này cũng không biết từ đâu đi ra, ả đứng bên Hứa Lập nhỏ giọng nói:
- Bọn họ sẽ không gây phiền phức nữa chứ?
Hứa Lập cười nói:
- Yên tâm, bị thiệt một lần bọn họ sẽ không trở lại đâu. Nhưng lần này cũng nhờ chị cơ trí, bố trí thích đáng mới có thể dọa bọn họ.
Hứa Lập đương nhiên sẽ không nhắc tới tờ giấy cam đoan kia, chuyện này chỉ cần mình biết được, không nhất định muốn nói cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt cũng yên tâm. Cô ả ở Bắc Kinh nhiều năm, gặp không ít người nhưng cũng rõ Diêm vương dễ gặp, Tiểu quỷ khó chơi. Người có chút thân phận địa vị làm việc thường suy nghĩ tới hậu quả nhưng cấp dưới của bọn họ chỉ cần có tiền là sẽ làm việc, mặc dù không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, không ảnh hưởng đến đại cục nhưng nếu đám người này một lòng muốn gây phiền phức thì còn đáng ghét hơn nhân viên lớn. Nếu bởi vì việc nhỏ này phải vận dụng quan hệ cao hơn thì khó tránh khỏi người ta coi thường mình.
Thấy những người này cũng đi, một bảo vệ vội vàng tìm chỗ gọi điện cho Hồ Gia Thần. Hồ Gia Thần làm trưởng phòng hành chính ở đây nhiều năm đương nhiên cũng bố trí một vài thân tín ở bộ phận bảo vệ. Hồ Gia Thần nghe người mình tìm tới cứ thế rời đi, hắn đầu tiên là sửng sốt không biết Hứa Lập rốt cuộc dùng biện pháp gì đuổi những người này đi. Nói thật bình thường Hồ Gia Thần cũng không dám dễ dàng làm phiền những người này bởi tìm thì dễ đưa đi thì khó. Nếu không phải lần này do Hứa Lập ép hắn tới đường cùng thì hắn cũng không gọi điện cho đám người kia.
Nhưng đám người kia chỉ tới một lúc, không ăn trưa đã đi ngay là sao? Hồ Gia Thần có chút không thể tin được. Hồ Gia Thần bỏ máy xuống rồi lập tức gọi điện cho những người này. Nhưng những người này hoặc là không nghe điện thoại, có nghe thì lại hừ lạnh một tiếng với Hồ Gia Thần, không nói một câu đã dập máy. Thậm chí có người chính là tên Béo kia thấy Hồ Gia Thần gọi tới đã mắng cho Hồ Gia Thầnmột trận rồi dập máy.
Hồ Gia Thần gọi điện thoại một vòng cuối cùng cũng không rõ tại sao những người này lại rút khỏi khách sạn Cát Lâm.
Anh Phàm cũng đã nhận được tin. Người Hồ Gia Thần tìm bị Hứa Lập dễ dàng đuổi đi làm Anh Phàm không hiểu nổi. Hắn không biết Hứa Lập dùng quan hệ gì, tìm ai mới có thể đuổi đám người kia đi được hết.
Cái Trường Thông ở bên nghe thấy, y lắc đầu nói:
- Xem ra muốn dựa vào Hồ Gia Thần là không hy vọng gì. Với cấp độ của y cũng chỉ có thể tiếp xúc với đám nhân viên cấp dưới, không có tác dụng mấy. đám người này bị Hứa Lập dọa vài câu đã sợ rồi, lần sau sợ không dám gây phiền phức cho Hứa Lập nữa. Nếu muốn bắt Hứa Lập thì phải nhờ bạn của anh ra mặt.
Anh Phàm gật đầu nói:
- Trưởng ban thư ký Cái, ngài yên tâm, tôi lần này có liều mạng cũng quyết không để Hứa Lập đứng vững tại văn phòng Bắc Kinh, nhất định phải kéo hắn xuống ngựa.
Cái Trường Thông đứng lên nói:
- Được rồi, tôi ra ngoài tìm ít bạn bè, anh tự xem rồi làm việc. Có quan hệ đến lúc cần dùng thì phải dùng. Bây giờ mà không dùng đợi khi Hứa Lập đứng vững tại văn phòng Bắc Kinh thì anh muốn dùng tới cũng đã muộn.
Nói xong Cái Trường Thông đi, hắn không muốn biết Anh Phàm rốt cuộc dùng biện pháp gì, hắn chỉ cần chứng kiến kết quả là được. Nếu như can thiệp quá sâu sợ sau này không tiện thoát thân.
Anh Phàm tiễn Cái Trường Thông rồi cắn môi. Hắn hạ quyết tâm, nếu không nhân lúc Cái Trường Thông còn trên Bắc Kinh để liều với Hứa Lập, chờ Cái Trường Thông thậm chí là Mã Tuấn Tùng thất vọng về mình, bỏ qua mình thì lúc đó mình còn gì mà đấu với Hứa Lập.
Anh Phàm làm việc ở trên Bắc Kinh nhiều năm như vậy cũng quen được chút bạn bè, hơn nữa có cấp bậc cao hơn đám bạn Hồ Gia Thần nhiều. Những người này ít nhất cũng là cấp phó huyện, thậm chí còn có không ít lãnh đạo cấp giám đốc sở. Đối với nna Anh Phàm cũng không dám coi thường, y tự mình tới nhà từng người hy vọng được bọn họ ủng hộ. đám người này có không ít từng nhận tiền, vì lợi ích của mình đương nhiên cũng không hy vọng Anh Phàm mất quyền lực. Bọn họ đều gật đầu nhận lời Anh Phàm là sẽ gây phiền phức cho Hứa Lập.
Hứa Lập cũng đã biết căn cơ của mình tại Bắc Kinh quá yếu, lần này chỉ làm đám nhân viên bình thường đã khiến mình luống cuống tay chân, cũng may đám người này khá nhát gan bị mình dọa sợ và viết giấy cam đoan, mình mới qua được cửa này. Nhưng lần sau đám người Anh Phàm sẽ tìm người có cấp bậc cao hơn thì mình không dễ gì qua được. Về phần Phó Nguyệt bây giờ căn bản không dựa vào được, ả chỉ cần không đâm sau lưng mình vào lúc này, mình đã vui mừng rồi. Tất cả vẫn phải dựa vào mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT