Hôm sau vào lớp tôi lia mắt tìm nhỏ Thảo ngay. Thấy nhỏ đang đứng nói chuyện với đám nữ, tôi quăng balo lên bàn rồi tiến lại gần nắm tay nhỏ kéo đi luôn. Mặc cho bao ánh mắt nhìn tôi tò mò, tôi lôi nhỏ đi về phía sân sau của trường.

_Á đau anh làm gì tôi vậy hả? -nhỏ nhăn nhó

_Im lặng và đi theo tôi.

_Được rồi tôi sẽ theo anh, nhưng trước tiên anh nên buông tay tôi ra đã, đau quá.

Tôi buông tay nhỏ ra, chân cứ bước về phía sân sau, mặc cho bao cái nhìn về tôi đầy vẻ tò mò, nhiều người còn chỉ chỏ về phía tôi bàn tán nữa. Và sau lưng tôi nhỏ Thảo vẫn không ngừng vung tay than vãn tỏ vẻ đau đớn. Mặc kệ nhỏ có đau thật hay đau giả, điều tôi quan tâm đến bây giờ là lại có 1 người chạm tới 3 nguyên tắc mà tôi đã đề ra.

Bước ra sân sau của trường, tôi dừng lại tại 1 bức tường. Do tôi dừng quá đột ngột nên nhỏ Thảo không kịp né, đâm sầm vào người của tôi.

Xoay người lại xô nhỏ ngã vào tường, sau đó tôi chống hai tay lên tường để đảm bảo rằng nhỏ không thể thoát thân được, tôi ghé sát mặt xuống nhìn thẳng vào mắt nhỏ.

Thấy tôi hành động như vậy, nhỏ Thảo có chút sợ hãi nhưng mà cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hất hàm nói chuyện với tôi.

_Sao? Anh suy nghĩ điều tôi đã nói rồi à?

_Không hề, những lời nói của cô chẳng lọt vào đầu tôi được đâu -tôi gằn giọng

_Vậy sao anh đưa tôi xuống đây làm gì?

_Làm gì à, thế cô làm gì mà kêu người ta đạp xe Thư hả? -tôi đanh giọng lại nói

Nhỏ giật thót người lại nhìn tôi, môi mấp máy

_Tôi không hiểu anh nói gì cả?

_Có thật là không hiểu không, tôi không có đủ kiên nhẫn đâu!

Thoáng chút bối rối, nhưng nhỏ vẫn lạnh lùng đáp trả lại tôi.

_Phải, là tôi kêu người làm đó thì sao hả?

_Cô!

Nhỏ bướng bỉnh nghênh mặt lên nói chuyện khiến máu nóng trong người tôi sôi lên sùng sục. Nhưng mà tôi lại phải cố gắng kìm nén lại sự bực tức đang ngự trị trong người tôi, vì nhỏ ít ra cũng là con gái, tôi không thể ra tay đánh nhỏ được, làm vậy giang hồ coi tôi ra gì nữa.

Cúi người thấp xuống, ghé vào tai nhỏ thì thầm dọa nạt

_Khôn hồn thì đừng đụng đến người tôi yêu 1 lần nào nữa, nếu không thì đừng trách sao tôi ác.

Xoay người bước đi bỏ lại nhỏ với ánh mắt hoảng loạn kia, nhưng tôi đi được mới có vài bước thì 1 giọng hét vang lên phía sau lưng tôi

_Tôi sẽ không để yên cho hai người đâu, tôi không để hai người đến được với nhau đâu, mãi mãi...

Giả vờ lãng tai tôi cứ tiếp tục bước đi về lớp, bỏ qua những ánh nhìn soi mói về phía của tôi và nhỏ.

Lên tới lớp, thấy em đang ngồi 1 mình bên bàn, xung quanh lại chẳng có đứa con gái nào ở đó nữa, tôi bước lại chỗ của em luôn.

_Chiều nay Thư rảnh không -tôi hỏi ngay khi vừa bước tới chổ em ngồi

_Mình rảnh mà có chi không N?

_Đi chơi với mình nhé, mình có chuyện muốn nói.

_Đi đâu vậy N?

_Ra bờ kè hé -tôi đề nghị

_Ừa cũng được, mà N định nói gì với mình thế?

_Hì thì Thư đi đi rồi mình sẽ nói -tôi ra vẻ thần bí. Thực chất hôm nay tôi muốn nói 3 từ "anh yêu em" hơn hết đối với em, tôi không muốn trái tim mình phải lặng câm đi 1 giây phút nào nữa. Lần này chỉ đơn giản là nói "anh yêu em" chứ không còn tổ chức làm rầm rộ như những lần trước nữa, chỉ đơn giản nhưng thích hợp hơn. Tôi muốn ràng buộc em bằng cái chức danh người yêu chứ không còn là bạn trên mức bình thường nữa. Và có lẽ hôm nay sẽ là ngày may mắn cho tôi.

_Được rồi mình đi -em phụng phịu khuôn mặt tròn vo ấy.

_Vậy 4h mình rước Thư nhé.

_Được rồi mình sẽ chờ.

Trở về chổ với nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt. Đã chốt được cuộc hẹn với em nên tâm trạng tôi vui đáo để, sẵn sàng bỏ qua ánh mắt hằn học của nhỏ Thảo giành cho tôi. Đúng là khi tâm trạng ta vui ta có thể bỏ qua bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.

Chiều tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng sẵn sàng đi đón tình yêu của tôi. Vừa dắt xe ra cửa, thằng A đã chặn tôi lại.

_Ê đi đâu mà bảnh vậy m?

_Đi chơi -tôi cười toe toét

_Đù đi với nhỏ Thư à?

_Chính xác, đoán hay thế con trai?

_Trời, chuyện, t mà -nó nghênh mặt lên nói

_Thôi được rồi, mà m tính chặn đường không cho t đi luôn à?

_Ý suýt nữa t quên mất, lúc nãy a2 dt nói phát hiện thằng Hiếu nó về lại đây rồi đó.

_Thật à, thế bắt được nó chưa? -nghe đến thằng Hiếu là mắt tôi sáng lên rực rỡ. Đã lâu rồi tôi vẫn chưa nghe được tin tức nào về nó kể từ khi kết thúc chuyện đó, lần này nó lại xuất hiện, để xem coi làm sao nó thoát thân được đây.

_Vẫn chưa, cả bên tụi mình lẫn công an đều đang tìm nó ráo riết, sớm bắt được nó thôi.

_Ừ hi vọng là vậy, mà thôi t đi đây trễ rồi, bye nhé con trai.

_Cút con mẹ m đi -nó chữi với theo.

Trên đường đến nhà em tôi nôn nao khó tả, nhiều chuyện theo chiều hướng tốt đẹp đang diễn ra thì phải. Nhưng tôi vẫn phải gạt phắc chuyện thằng Hiếu qua 1 bên, hôm nay là ngày tôi bày tỏ tình cảm chứ không phải là ngày truy lùng đánh nhau.

Đến nhà em chờ 5p thì em ra tới với bộ trang phục quần jean áo thun trắng năng động và tinh nghịch. Đúng là không hẹn mà gặp, hôm nay tôi cũng tông sẹt tông quần jean áo thun trắng, nhìn tôi và em cứ như đang mặc đồ cặp vậy đó.

_Chờ mình lâu không?

_Không lâu đâu, mình đi thôi -tôi cười với em.

Em đặt tay lên eo tôi vịn hờ, thấy thế tôi bảo ngay

_Ôm thì ôm luôn đi, để vậy nhột hehe.

Em rút tay lại tát vào vai tôi 1 cái, nhưng rồi em cũng vòng tay bụng ôm lấy tôi (ôm thật nhé, dù vẫn chưa thật sự là gì của nhau ^^)

Loay hoay mãi tôi với em mới đi được. Thật đúng là bất ngờ khi những anh em khác lùng sục khắp mọi nơi mà vẫn không tìm được thằng Hiếu, ngược lại nó lại lảng vảng ngay trước mặt tôi.

Xe tôi vẫn bon bon trên đường hướng ra bờ kè, tâm trạng tôi vui sướng lâng lâng cả lên, chẳng hề biết rằng tử thần đang chờ đợi tôi ở phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play