Editor: Tiểu Thảo
Beta: An Dung Ni

Cố Anh Kiệt không cam lòng.

Cô nói quả thực là có lý do. Có thể sẽ như vậy.

Nhưng chỉ là có thể.

Còn có một khả năng khác.

Nếu như bọn họ đôi bên yêu nhau. Biết đâu tình cảm càng ngày càng sâu đậm, cô sẽ lần nữa có lòng tin vào tình yêu, cô sẽ lạc quan trước cuộc sống, giống như trước kia khi chưa từng chịu bất kì tổn thương nào. Hắn sẽ bảo vệ cô, quan tâm cô, cưng chiều cô. Biết đâu họ sẽ không chia tay, có thể yêu nhau thật lâu, thật lâu…

Ngàn vạn khả năng trong tương lai, mà cô chỉ nghĩ đến cái tồi tệ nhất.

Hắn phải phản đối cô.

“Tần Vũ Phi, em nghĩ như vậy không đúng. Chuyện thất tình này mỗi ngày đều xảy ra, so với những việc em từng trải vẫn còn khối người thảm hơn, nếu mỗi người đều giống em, bỏ không được vứt không đi, vậy thế giới này chẳng phải chấm dứt rồi sao? Mọi chuyện qua lâu như vậy rồi, em nên cho bản thân mình cơ hội. Em đi Mỹ, lúc đó chẳng phải là để từ biệt nỗi đau trong quá khứ bắt đầu lại hay sao? Tại sao không cố gắng lần nữa, con người phải nhìn về phía trước để đi, mà chung quy đều không phải dùng chuyện quá khứ nghiêm phạt chính mình. Tội gì tự làm khó bản thân.”

“Này, Cố  Anh Kiệt, đừng giảng đạo lý với tôi. Tôi rất phiền rồi.” Tần Vũ Phi rất muốn cầm đĩa cá ném hắn, “Tôi chính là một bạch phú mĩ nông cạn, không lĩnh hội được nhân sinh quan sâu sắc như vậy. So với tôi nhiều người thê thảm hơn đi, thì thế nào? Họ không phải tôi, tôi cũng không phải họ. Bây giờ so với một nhóm khốn khổ sao? Xem ai thê thảm hơn ai? Phân biệt rõ để làm gì? Tôi không sống cuộc sống của họ, họ cũng không sống cuộc sống của tôi, tôi quan tâm người khác có bao nhiêu thê thảm làm gì chứ? Họ khó khăn họ chịu, tôi không vui tôi chịu. Tôi đi Mỹ chính là muốn đi, cái gì mà từ biệt đau thương? Muốn nhìn đèn sao thì nhìn, nhớ lúc đó vì tiện nhân kia mà tức giận chạy xa như vậy đến đó,  thấy ánh đèn sao xấu như vậy, bỗng nhiên rất muốn nhìn lại lần nữa rồi đi. Tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm mà thôi, chỉ đơn giản như vậy. Đừng cố gắng đưa giáo viên thể dục dạy triết học đến cảm hóa tôi. Làm tôi khó chịu, tôi không muốn. Chỉ là như vậy thôi.”

Cố Anh Kiệt bị nghẹn, cô hung hăng nói một tràng, rõ ràng, dường như rất hợp lý.

“Đừng nói cái gì tình yêu, nhân sinh, đau xót, thực ra anh cũng là một hoa tâm củ cải nông cạn, đừng giả bộ thâm trầm. Anh thích nói chuyện tình yêu, mà tôi sợ tình yêu. Cho nên tôi không muốn nói chuyện yêu đương với anh. Chính là như vậy.”

Cố Anh Kiệt lại bị nghẹn, hơn nữa ngày cũng không được gì. Chờ chút, vì sao bọn họ đều nông cạn, mà cô là “Bạch phú mỹ”, còn hắn lại là “củ cải trăng hoa”mà lại không phải “Cao phú soái” sao? Được rồi, được rồi, đây đều không phải trọng điểm.

Cố Anh Kiệt lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc tìm được đúng trọng điểm: “Em không thể suốt đời không nói chuyện yêu đương, em bao tuổi rồi, cuối cùng vẫn phải có bạn trai, sau đó kết hôn sinh con. Nếu không phải anh cũng sẽ là người khác. Nếu như vậy…”

Anh chưa nói xong đã bị cô cắt ngang, cô biết anh muốn nói gì: “Tôi không có cảm giác này đối với những người khác, cho nên không thể là anh.”

Cô nói không đầu không đuôi nhưng hắn nghe hiểu rất rõ.

Không có cảm giác này, sẽ không bị tổn thương. Không yêu người đàn ông đó, cho nên không nghi ngờ tình cảm của hắn, cũng sẽ không để tâm. Như vậy hai người có thể chung sống bình thường, tương kính như tân.

Cố Anh Kiệt mở miệng, muốn nói điều gì đó. Nhưng trong đầu hắn hiện tại trống rỗng, trong nhất thời bỗng trở nên lóng ngóng, hắn không biết nên nói cái gì. Cô lại muốn tình cảm đi đôi với cuộc sống? Hắn cảm thấy rất đau khổ.

Đau lòng, lại không nói nên lời. Cô ăn nói sắc bén, đánh bại hắn, cũng làm chính mình rối loạn. Hắn dường như thấy cô mỉm cười ngọt ngào cùng người nào đó ôm nhau nhảy múa, vui vẻ kiêu ngạo không gì sánh được, nhưng trong lòng lại cứng nhắc lạnh như băng.

Điều này khiến hắn rất giận, vô cùng tức giận.

Hơn nữa ngày, Cố Anh Kiệt tìm lại giọng nói của chính mình: “Cho nên, em hẹn anh ra đây, là muốn nói cho anh biết em thích anh, nhưng không muốn cùng anh yêu đương, không nên gặp lại nhau?”

Tần Vũ Phi gật đầu, ngừng lại một chút rồi lại nói: “Còn có một việc.”

“Còn có?” Cố Anh Kiệt cười nhạt. Thực sự là bị người phụ nữ này làm cho tức đến no luôn rồi.

“Nếu như chỉ là những việc này, vậy không cần đặc biệt hẹn anh đến đây nói. Có một số chuyện phải rõ ràng mới tốt, nếu không thì, tôi thực sự không có biện pháp. Cố Anh Kiệt, tôi thực sự đã cố gắng.” Tần Vũ Phi nắm chặt tay, “Tôi đã từng cố gắng, Cố Anh Kiệt.”

Nghĩ tới cô trở về không nhắn tin, không điện thoại, không để hắn gặp mặt, Cố Anh Kiệt cười nhạt: “Anh biết, em quả thực rất cố gắng.”

“Còn nữa.” Giọng Tần Vũ Phi có chút nghẹn, hắn nhìn cô cười lạnh lùng khiến lòng cô có chút khó chịu, nhưng cô vẫn phải nói cho hết. “Cố Anh Kiệt, chúng ta xóa bỏ số điện thoại của nhau đi, như vậy thì sẽ thực sự không liên lạc lại.”

Phải kiên quyết như vậy? Cố Anh Kiệt trừng cô.

Tần Vũ Phi bị hắn trừng, viền mắt từ từ ửng đỏ. “Xóa đi, được không?”

Giọng điệu của cô rất nhu nhược, có vẻ rất đáng thương, so với bộ dạng vừa rồi kiêu ngạo bướng bỉnh quả là hai người khác nhau. Đây là lần đầu tiên cô hạ mình trước hắn, gần như cầu xin hắn.

Cố Anh Kiệt không nói lời nào, còn đang trừng cô.

“Tôi, tôi sẽ xóa trước.” Tần Vũ Phi lấy điện thoại của mình ra trước mặt hắn, tìm ra số của hắn, nhìn chằm chàm dãy số đó một lúc, sau đó, xóa bỏ.

Tên của hắn cùng dãy số biến mất.

Tần Vũ Phi thoáng đau lòng, cô tưởng rằng việc này sẽ đơn giản. Thực ra rất đơn giản, chỉ là một cái nhấn phím mà thôi, động tác cực kì đơn giản. Nhưng đến khi ấn xuống, cô lại thấy có chút khó khăn. May mà, cô đã làm được.

Tần Vũ Phi nhìn màn hình điện thoại, bỗng nghĩ đến trong điện thoại của cô vẫn còn hai tin nháp bên trong chưa được gửi đi.

“Cố Anh Kiệt, anh đưa tôi ăn nhiều quá làm tôi đau bụng.”

“Cố Anh Kiệt, tôi đau bụng.”

Tần Vũ Phi cũng không biết thế nào, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Cố Anh Kiệt ngẩn người, sao lại có thể khóc?

“Em thế này thực sự không ổn.” Cố Anh Kiệt rút khăn tay lau nước mắt cho cô, cô quay đầu, rút khăn tay của mình ra lau.

Cố Anh Kiệt thu tay về, không muốn đáp ứng yêu cầu vô lý này của cô, hoàn toàn không muốn. Yêu cầu tùy hứng nhàm chán như vậy, vừa ấu trĩ vừa buồn cười tưởng là đứa trẻ đến từng nhà mời rượu sao? Đây coi là cái gì, ăn một bữa cơm làm nghi thức xóa số, người của quyết liệt giáo sao?

Nhưng cô giương mắt nhìn hắn, viền mắt hồng hồng, mũi hồng hồng, trong mắt ẩn chứa ánh nước.

Cô lại có thể vì chuyện này khóc trước mặt hắn!

Cố Anh Kiệt vừa tức vừa giận, hắn lấy điện thoại ra, “Ba” một tiếng nặng nề đập xuống trước mặt cô: “Cô tự xóa!”

Tần Vũ Phi cầm điện thoại, lau khô nước mắt, thực sự bắt đầu tìm số, thực sự lấy tay xóa. Sau khi xóa bỏ, nhẹ nhàng lặng lẽ đặt điện thoại trước mặt hắn.

“Hài lòng chưa?” Hắn hỏi cô.

Cô gật đầu, hít mũi.

“Tạm biệt!” Hắn đứng dậy, cầm điện thoại đi, chỉ là không nhắn tin, không điện thoại, không còn liên lạc, gặp lại thôi, hắn đâu phải chưa từng.  Hắn đào hoa như vậy, bạn gái hết người này đến người khác, hắn lại thiếu bạn gái sao?

Cố Anh Kiệt một bên tự giễu một bên sải bước đi ra ngoài.

Ra cửa chính nhà hàng, hắn quay đầu lại, qua cửa kính đối diện ánh mắt Tần Vũ Phi. Vừa rồi tại vị trí này, hắn cũng nhìn cô như vậy, hắn cảm nhận được tình cảm dành cho cô, mà hiện tại, vẫn là vị trí này, hắn chỉ có thể nhìn cô một lần cuối cùng.

Tất cả những thứ có liên quan đến cô vụt hiện lên trong đầu hắn. Bọn họ cãi nhau, hắn thấy cô không vừa mắt, cô tính tình tiểu thư. Bọn họ uống rượu  trò chuyện rất nhiều, sau đó không cẩn thận lên giường, cô kéo hắn đi ngắm sao, kể cho hắn nghe chuyện củ của cô, có người mời cô khiêu vũ, cô đắc ý cười với hắn. Cô trốn hắn, cho hắn xem sắc mặt, cô làm rơi đĩa rồi trốn sau lưng hắn, cô nói Cố Anh Kiệt tôi muốn ăn suốt cà chua…

“Cô Anh Kiệt, tôi cảm thấy tôi rất thích anh.”

Thích hắn, cho nên không thể là hắn, bạn trai của cô không thể là hắn, chồng cô không thể là hắn,  cha của con cô cũng không thể nào là hắn, bởi vì cô sợ yêu.

Hừ, lần này hắn nhất định sẽ đi!

Cố Anh Kiệt nhìn Tần Vũ Phi, thấy ánh mắt của cô, giống như cô nhìn vào mắt hắn, ánh mắt này. Cô nói đúng, cô quả thực thích hắn, cô rất rất thích hắn.

Cố Anh Kiệt đột nhiên quay đầu lại, đi vào nhà hàng, tới trước mặt Tần Vũ Phi.

Tần Vũ Phi kinh ngạc, hắn đi mà quay lại, cô không biết làm sao, ngửa cổ ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn cúi người xuống, mũi chạm mũi cô, tàn bạo nói: “Tần Vũ Phi, lần này anh đồng ý với em. Nhưng mà, lần sau chúng ta gặp lại, nếu như em còn thích anh, còn nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, em nhất định phải làm bạn gái của anh.”

Bất kể cô dùng lý do nào, sợ tình yêu của mình, sợ hắn là một hoa tâm củ cải. Yêu thì sẽ cùng một chổ! Thiên kinh địa nghĩa! Lý nên là như vậy! Cái khác đều là rắm chó!

Hắn nói xong, không đợi cô phản ứng, quay người đi.

Lúc này, hắn cũng không quay đầu lại, đi khỏi nhà hàng, đến bãi đỗ xe, mở khóa lên xe rời đi.

Hắn cho cô cơ hội, chỉ lần này.

Tần Vũ Phi ngây người ngồi trong nhà hàng, hoàn toàn há hốc mồm.

~~~ Vở kịch nhỏ:

Cố Anh Kiệt: Tác giả, bà phải nhập tâm vào, văn án nát vụn thành phân như vậy thực sự hợp sao? Đổi lại tôi là độc giả mà thấy văn án như vậy thì dứt khoát bỏ qua!

Tác giả: Tôi cũng đang phiền muộn đây, cậu nói nên viết như thế nào cho ổn?

Cố Anh Kiệt: Ít nhất thêm một câu, làm cho người đọc chỉ cần nhìn một cái đã biết đây là loại chuyện gì.

Tác giả: À, vậy sao, vậy viết nam nữ chính ở trên đều không tốt, không thích người khác tham gia?

Cố Anh Kiệt: …

Tác giả: Biểu cảm này là gì thế. Được rồi, sửa một chút. Vậy viết: nam chính M phấn chấn. Không thích người khác tham gia?

Cố Anh Kiệt: Bà chờ một chút, tôi đi tìm vũ khí.

Tác giả: Này này, quay lại quay lại. Tôi rất dân chủ đấy, cậu đưa ý kiến được rồi, viết cái gì?

Cố Anh Kiệt: À, tôi cho rằng, “Tổng tài bá đạo yêu thương tôi” chắc chắn là không phù hợp, bà viết “Vương tử bạch mã yêu thương tôi” đi.

Tác giả: …

Cố Anh Kiệt: Không ổn sao? Vậy “Bạch mã vương tử anh tuấn yêu thương tôi”

Tác giả: Tôi nghĩ, không bằng, chúng ta cứ để nguyên nó đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play