"Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết hỏi." Lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là một đứa trẻ."

"Đứa bé cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta không ngờ tới." Giọng của Diệp Hâm Thành đầy mệt mỏi, "Bởi vì nó không hiểu được cái gì gọi là thiện, cũng không biết cái gì gọi là ác. Nên, chúng có thể không chút e dè mà làm ra những chuyện người lớn cho là tội ác tày trời, nhưng với nó mà nói, cũng là vì nó muốn làm vậy."

Những lời này càng làm lòng Diệp Thiên Tuyết thêm lòng lo lắng, trực giác cho cô biết có gì đó sắp xảy ra, nhưng việc kia mới khiến cô thấy lo lắng.

Thân thể theo bản năng khẽ giãy giụa.

Diệp Hâm Thành không phát hiện lo lắng của cô, vẫn mải mê với suy nghĩ của mình: "Những người đó hoặc chết hoặc đi tù, thậm chí phá sản, đều ít nhiều có liên quan đến Liễu Phỉ Phỉ."

"Không thể nào!" Diệp Thiên Tuyết bật thốt lên, "Cô ta vẫn chỉ là đứa bé."

"Đúng vậy a, đứa bé." Diệp Hâm Thành cười một tiếng, "Cho nên mới có thể không chút kiêng kỵ mà hại người khác xuống vực, gian lận còn không phải cái gì lạ. Không biết thế nào mà phóng lửa, rồi không giải thích được mà làm hỏng phanh xe, với những việc đã xảy ra này, ai mà biết rồi còn chuyện gì nữa."

Cả người đều lạnh, Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành, tưởng như ông đang kể chuyện của thế giới khác.

"Nhưng mà cha, những truyện này và việc Liễu Đan Văn tố cáo Liễu Phỉ Phỉ có liên quan gì? Đây cũng không phải bà ta làm. Hơn nữa, cha làm vậy, không sợ Liễu Đan Văn. . . . . ."

"Việc này không phải ta làm." Diệp Hâm Thành khoát khoát tay, "Hai vạn, đủ cho người ta làm việc điên cuồng trong khoảng thời gian dài, huống chi chỉ đơn giản chuyển phát nhanh mấy thứ."

"Hơn nữa người kia cũng hận bà ta." Diệp Thiên Tuyết tự lẩm bẩm. Diệp Hâm Thành gật đầu: "Không tệ, chính là như vậy."

Diệp Thiên Tuyết chỉ thấy không thể tin được, "Nhưng con còn không hiểu, lúc đó Liễu Phỉ Phỉ vẫn chỉ là đứa trẻ, sao có thể chán ghét những người kia đến vậy, thậm chí không từ thủ đoạn ra tay? Liễu Đan Văn sao không. . . . . ."

"Đúng, còn bé. Cho nên, rất dễ bị xúi giục. Nếu chính mình cũng thích, vậy thì không phải càng muốn làm sao." Theo thói quen Diệp Hâm Thành sờ sờ điếu thuốc, nhúc nhích ngón tay rồi hạ xuống, cầm bao thuốc, thấy Diệp Thiên Tuyết thì ngừng lại.

"Thế này là sao?" Diệp Thiên Tuyết nghĩ nghĩ nhưng vẫn không hiểu.

Cô không hiểu, làm sao năm đó Liễu Phỉ Phỉ chỉ mới mấy tuổi mà trong lòng đã có bất mãn lớn như vậy, còn Liễu Đan Văn bà ta sao có thể dung túng cho Liễu Phỉ Phỉ làm vậy.

Ánh mắt Diệp Hâm Thành khẽ ảm đạm, đèn trong phòng bếp cũng như mờ đi.

Cầm chiếc đũa trên tay, nhẹ nhàng gõ vào thành bát, tinh thần ông có chút không tập trung: "Là vì bà ta hổ thẹn trong lòng. Con biết sồ kỹ không?" ( sồ kỹ: kỹ nữ nhưng còn non í ạ. Cảm ơn bạn editor bên dđ giúp mình giải nghĩa từ này nha :)))

Diệp Thiên Tuyết sững sờ trong chốc lát , gương mặt trắng bệch: "Làm sao có thể. . . . . ." Cô đột nhiên nhớ tới lần quan hệ trước đây của Tằng Hàm và Liễu Phỉ Phỉ, Liễu Phỉ Phỉ hình như cũng có triệu chứng khó chịu, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Liễu Phỉ Phỉ không có. . . . . ."

Còn chưa nói hết, Diệp Hâm Thành cắt đứt lời cô: "Ừ, đúng là không có. Nhưng vẫn tiếp xúc nên không tránh được. Tuy nói nó là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng có lúc sẽ thích, không phải tự nhiên để cho những tên đàn ông kia làm vậy với mình."

Hít một hơi thật sâu ông lại tiếp: "Ban đầu ta cũng không quá thích Liễu Đan Văn, sau này bà ta lại gặp được người tốt hơn ta, ta nghĩ thế là ổn rồi. Nhưng mà bà ta lại bị người kia vứt bỏ, sau đó không biết dựa vào đâu, rồi bắt đầu đi làm tình nhân. Cũng vì thế mà Liễu Phỉ Phỉ gặp được một lão già và thích lão ta."

Thấy bộ dáng đờ đẫn của Diệp Thiên Tuyết , Diệp Hâm Thành cảm giác được mình không nên nói truyện này cho con gái, nhưng truyện đã nói quá nửa, có dừng lại thì cũng không làm cô bình tĩnh như trước được.

"Sau đó, Liễu Đan Văn gặp được một tên cũng có sở thích này, hắn đã cùng Liễu Phỉ Phỉ lên giường. Nhưng dù sao bà ta cũng còn chút lương tâm, không thật sự phá hủy Liễu Phỉ Phỉ."

Ông lại tiếp tục : "Nhưng có làm vậy rồi, bà ta cũng vẫn thấy chán ghét, nên đã chỉ bảo Liễu Phỉ Phỉ, thậm chí còn vô ý dậy nó cách quyến rũ những gã đàn ông kia."

Nói tới đây, Diệp Hâm Thành rất muốn hút một điếu, nhưng Diệp Thiên Tuyết không thích,ông đành nhịn xuống.

"Những việc này hình như Liễu Phỉ Phỉ một chút cũng không nhớ." Diệp Thiên Tuyết nhỏ giọng nói, "Có lẽ cô ta đã trải qua chuyện gì quá đau khổ bi thương."

Diệp Hâm Thành gật đầu: "Lúc mười tuổi năm đã thoát chết sau tai nạn xe, cũng quên đi một số chuyện. Cũng sau lần tai nạn đó, Liễu Đan Văn giống như đã hạ quyết tâm không làm những việc kia nữa, toàn tâm toàn ý mưu tính thiết kế ta."

Nghe Diệp Hâm Thành nói như vậy Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên ngẩng lên nhìn ông, lại thấy Diệp Hâm Thành không phải đang đùa mà là hoàn toàn nghiêm túc.

"Cha, cha đã biết bà ta toan tính như vậy, sao còn đặt bên người, cha không sợ . . . . . ." Cô có chút không tự nhiên nhẹ giọng hỏi, ánh mắt nhìn Diệp Hâm Thành đầy quan tâm.

Đã lâu không thấy con gái nhìn mình như vậy, trong khoảnh khắc lòng Diệp Hâm Thành đầy cảm động.

Ông khẽ mỉm cười, lúc ấy gương mặt cũng trở nên sức quyến rũ hấp dẫn, làm Diệp Thiên Tuyết hiểu được vì sao năm đó mẹ lại chọn ông ta mà không phải là những công tử hào môn.

Thật ra thì Cố Trường Ninh cũng không nghĩ như thế.

"Trước kia không biết, bây giờ đã biết, nên chỉ có thể đặt bên cạnh mình mới an tâm." Diệp Hâm Thành trả lời, "Ta vốn nghĩ Liễu Phỉ Phỉ cũng là một đứa bé đáng thương, sau này chỉ nuôi dậy tốt là được. Nhung càng ngày nó càng không biết thỏa mãn."

Diệp Thiên Tuyết nhìn Diệp Hâm Thành thật chăm chú, mới phát hiện dường như mình hiểu quá ít về ông ấy.

Cô luôn nghĩ ông là người lãnh tâm lạnh ý, kiếp trước khi biết Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ mưu hại Cố Trường Ninh lại có thể nhịn, còn xem như không thấy khi bọn chúng ra tay với cô.

Người máu lạnh như vậy, mà kiếp này lại sa vào tay Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ, làm Diệp Thiên Tuyết cảm thấy không quen.

"Nếu nó ra tay với mình con, thì theo nước đẩy thuyền cũng tốt. Tuy nhiên cũng không thể lật tẩy ngay được, không sẽ liên lụy đến cả con. Những chứng cớ kia lại không thể ngay lập tức buộc tội nó, nhưng bây giờ lại liên quan cả đến Tô gia và Tằng gia thì đời này của nó coi như xong. Sau này có ra tù, thì đã tách biệt khỏi xã hội nhiều năm như thế, có lẽ tâm địa sẽ thay đổi."

Nghe ông nói xong, Diệp Thiên Tuyết có loại cảm giác không rét mà run. Người trước mắt, thật sự là cha mình sao?

Nhưng mà, tư thái quen thuộc, mặt mũi cũng quen thuộc như vậy, đều nhắc nhở cô, đây chính là cha ruột của Diệp Thiên Tuyết cô.

"Còn Liễu Đan Văn thì sao?" Diệp Thiên Tuyết nhỏ giọng hỏi, nhưng trong lòng lại không hi vọng nghe được câu trả lời tốt. :))

Diệp Hâm Thành cũng không phụ kỳ vọng của cô, bình tĩnh trả lời: "Hiện tại Liễu Đan Văn ta chưa có đủ chứng cứ, nên trước mắt chỉ có thể đặt ở bên cạnh, theo dõi bà ta, sau đó xem có phát hiện ra nhược điểm gì hay không. Nếu muốn ra tay, một giải quyết xong luôn là tốt nhất."

Diệp Thiên Tuyết nuốt nước miếng, có chút không quen với một Diệp Hâm Thành thế này.

Hình như Diệp Hâm Thành cũng phát hiện sự lo lắng của cô, bình tĩnh cười nói: "Cảm thấy không quen cha như vậy?"

"Vâng" suy nghĩ chốc lát, Diệp Thiên Tuyết thành thực trả lời, "Cảm thấy rất xa lạ."

Diệp Hâm Thành cười: "Ta không muốn trước mặt con và mẹ con lộ ra bộ mặt thế này, nhưng bây giờ không giống trước kia ta luôn có thể bảo vệ được cho con. Cũng phải làm quen một chút, sớm biết xã hội tàn khốc thế nào với con cũng là chuyện tốt."

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc không trả lời.

Diệp Hâm Thành nhìn cô, than khẽ: "Được rồi, ta chỉ có thể nói vậy. Cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Đi ngủ đi, thời gian không còn sớm."

Diệp Thiên Tuyết gật đầu, yên lặng đứng lên, như một linh hồn lướt qua cửa.

Thực ra, cô vẫn rất muốn biết Diệp Hâm Thành vì sao Diệp Hâm Thành nói, hiện giờ muốn xuống tay với Liễu Đan Văn còn chưa đủ chứng cứ.

Lòng cô bỗng có một loại kích động, nói ra chuyện Liễu Đan Văn làm với Cố Trường Ninh.

Đi tới cửa, cô vẫn không thể đè ý nghĩ này xuống, nghiêng đầu, nhìn Diệp Hâm Thành đang dọn dẹp bát đũa, xúc động hỏi: "Cha, cha đã điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ chưa?"

Trong giây lát Diệp Hâm Thành ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn con gái mình, chỉ thấy vẻ mặt nó đột nhiên trở nên hoang mang sợ hãi, cùng bóng lưng gấp gáp lên lầu.

Tự nhiên mày ông cũng nhíu lại.

Diệp Thiên Tuyết về phòng, đóng cửa lại rồi nhào lên giường, chỉ cảm giác tim mình vẫn nhảy nhót kịch liệt.

Cái buổi tối tất cả đều như một giấc mộng hoang đường, làm tất cả các ấn tượng trong quá khứ của cô đều sụp đổ. Diệp Hâm Thành, cũng không phải cố chấp yêu thương Liễu Đan Văn.

Cô lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Cố Trường Khanh, rất muốn kể chuyện này cho dì nhỏ. Nhưng ngón tay nhấn xong rồi lại xóa, không quyết định được.

Lúc này có lẽ dì nhỏ đã sớm ngủ rồi.

Ngày mai đi, ngày mai mình sẽ nói.

Xóa số đi, nhìn màn hình điện thoại tối dần, trong lòng Diệp Thiên Tuyết tràn đầy ý niệm muốn chia sẻ bí mật này, cố gắng thế nào cũng không bình tĩnh được.

Cô cầm điện thoại đảo qua đảo lại trong danh bạ, tìm người nói chuyện mà không có ai.

Nhất thời thấy bản thân thật cô độc.

Phiền não đem điện thoại vứt qua một bên, kéo chăn trùm qua đầu, trong lòng bỗng phiền muộn khó tả.

Lăn qua lộn lại một lúc lâu, cô rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chuẩn bị ngủ. Kết quả nghiêng người, phát hiện tay đè lên nhấn một số trong danh bạ.

Cô vội vã cầm lên, chuẩn bị ngắt điện thoại.

Nửa đêm mà gọi điện thế này thì phá hỏng giấc ngủ của người khác ư?

Ngón tay vừa chạm vào điện thoại, thì một giọng nói từ đầu bên kia đã truyền đến.

Qua bầu trời đêm âm thanh của Ngụy Vũ có chút lo lắng vang lên: "Tiểu Tuyết tỷ, làm sao vậy? Sao nửa đêm lại gọi cho mình thế?"

Diệp Thiên Tuyết cầm điện thoại mà không biết nói sao.

Áp điện thoại bên tai, nghe đầu bên kia Ngụy Vũ liên tục lo lắng hỏi có phải có chuyện gì xảy ra với mình không, một loại ân cần mà cô không biết diễn tả thế nào.

Lắng lắng nghe nghe, tâm cô hình như đã bình tĩnh lại, môi hơi cười: "Không có gì, Tiểu Bàn, mình không cẩn thận đè vào điện thoại."

Nghe giọng nói của cô, Ngụy Vũ mới tạm thời buông một nửa lo lắng xuống, nhưng nghe giọng cô như vậy lại lo lắng, "Thật sự không có chuyện gì sao, Tiểu Tuyết tỷ?"

Bầu trời đêm yên tĩnh , âm thanh của anh mang đến một cảm giác kì lạ khiến người ta an tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play