Thấy Phong ca yêu cầu khoản tiền chuộc lớn vậy, Liễu Phỉ Phỉ lo lắng cắn cắn ngón tay.
Cảm thấy có gì đó ngoài dự liệu của mình, khi lấy lại tinh thần, hắn đã cúp điện thoại, đi tới trước mặt mình: "Liễu đại tiểu thư, đang suy nghĩ gì? Hợp tác vui vẻ chứ."
Hắn cười thâm ý như vậy, làm Liễu Phỉ Phỉ hơi chột dạ.
Vì không muốn để Phong ca biết mình lo lắng, cô ta cố tỏ ra không quan tâm ngẩng lên đầu, nhìn hắn, hỏi: "Lừa gạt nhiều tiền như thế, anh không sợ cảnh sát tóm được sao?"
Phong ca ngẩn ra, ngay sau đó cười ha ha: "Liễu đại tiểu thư, đây là chuyện cô lo lắng sao. Tôi cùng các anh em đã liên lạc, chuẩn bị tốt cả rồi ." Hắn ta vỗ vỗ mặt Liễu Phỉ Phỉ, cười cợt nhả: "Liễu đại tiểu thư cô mới là người nên suy nghĩ, làm sao che dấu số tiền này."
Nghe hắn nói, Liễu Phỉ Phỉ trợn to mắt, hét ầm lên: "Anh cố ý!"
"Đương nhiên là cố ý." Phong ca cười hì hì: "Liễu đại tiểu thư không phải là giờ mới biết chứ? Ai nha, như thế nào Liễu đại tiểu thư không biết chính cô tự nhảy vào hố lửa?"
"Dĩ nhiên, nếu Liễu đại tiểu thư không cần khoản tiền kia, cũng không sao, đúng không?" Phong ca cười đến hả hê, "Tiền của cô đều do mẹ cô cho, khoản tiền kia, sao có thể trốn được mắt bà ta."
Liễu Phỉ Phỉ nhìn vẻ mặt cười hả hê của hắn, lòng như chìm xuống đáy cốc.
Lời hắn nói đều là thật.
Nếu mình kiên trì muốn cùng hắn chia tiền chuộc, hắn tuyệt đối sẽ không do dự mà bán đứng bản thân mình. Thế nhưng hắn ta lại có thể cầm tiền đi tiêu diêu tự tại.
Liễu Phỉ Phỉ rất không cam lòng.
Tại sao mình mới là người nghĩ ra nhưng lại để kẻ khác hưởng lợi.
Nhưng khi nhìn về phía Phong ca và đám đàn em của hắn thì những lời này chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Suy tư hồi lâu, Liễu Phỉ Phỉ gọi Phong ca: "Tôi muốn cùng anh bàn bạc một chút."
Đang cùng bọn đàn em khoác lác, Phong ca cà lơ phất phơ đi tới, chơi đùa với con dao trên tay, mà khuôn mặt kia vẫn tươi cười: "Liễu đại tiểu thư có gì muốn nói cùng tôi? Tốt nhất là nhanh lên. Trước khi bọn chúng tỉnh lại, tôi đưa cô trở lại, bằng không. . . . . ." Hắn ý vị sâu xa nhíu mày, "Cô cũng biết."
Liễu Phỉ Phỉ cắn răng: "Khoản tiền kia, tôi có thể không cần. Nhưng, anh phải giúp tôi làm một chuyện khác."
Phong ca cười ha hả: "Mời Liễu đại tiểu thư nói, tại hạ đây sẽ không chối từ. Đại tiểu thư thật đúng là hào phóng, chỉ một chuyện mà chính là mấy triệu, chậc chậc. . . . . ."
Trong lòng rỉ máu, nhưng Liễu Phỉ Phỉ vẫn nói không chút do dự: "Tôi muốn anh, phế Diệp Thiên Tuyết."
Trong nháy mắt nụ cười trên mặt Phong ca biến mất, sau đó mới làm như không có gì, hỏi: "Ý của Liễu đại tiểu thư là?"
"Cắt gân tay, gân chân, móc mắt của cô ta." Ngừng một chút, cô ta nói, "Nếu hứng thú, trước đó các anh có thể hưởng thụ một chút xem tư vị con gái Cố gia như thế nào." (Editor: con mụ Liễu Phỉ Phỉ này ác quá đi)
Phong ca âm thầm chắc lưỡi.
Cùng là người một nhà, mà lòng dạ lại độc ác như vậy, hắn như có như không quét mắt nhìn Liễu Phỉ Phỉ một vòng : "Liễu đại tiểu thư, nếu chỉ là bắt cóc, thì cảnh sát sẽ không làm nghiêm túc lắm."
"Nhưng nếu làm theo lời cô nói " Phong ca ánh mắt trở nên sắc bén, "Diệp gia không bức chết tôi sẽ không buông tay. Phải trả giá cao như thế tôi không làm."
Liễu Phỉ Phỉ thét chói tai: "Đừng quên ban đầu anh đồng ý với tôi!" Phong ca có chút thương hại nhìn cô ta, "Liễu đại tiểu thư, cô thật đúng là, không có thân thể của đại tiểu thư, cũng không có mệnh làm địa tiểu thư. Tôi cũng không phải là không tuân thủ ước định, tôi sẽ đưa tiền cho cô, chỉ cần cô có bản lãnh cầm là được."
"Nếu cô dùng người khác làm như vậy tôi cũng không có ý kiến" Phong ca cười đến bỉ ổi, "Chỉ cần cô không sợ người kia đến ngân hàng chứng minh thân phận của mình, rút tiền ra."
Hắn nhìn Liễu Phỉ Phỉ từ trên xuống dưới : "Trước khi hợp tác với tôi cô không cân nhắc những hậu quả này sao?"
Liễu Phỉ Phỉ tức giận đến mặt đỏ bừng, ngực phập phồng.
Cách đó không xa mấy tên côn đồ theo Phong ca tới thấy vậy, nhìn nhau cười rồi cất những lời thô tục.
Nghe âm thanh truyền tới, Phong ca không nhịn được quay đầu lại, nổi giận gầm lên: "TMD chúng mày, làm xong vụ này cầm tiền đi tìm đàn bà cũng chưa muộn, bây giờ yên phận một chút cho tao."
Lúc này âm thanh mới dần dần thấp xuống.
Nhưng Liễu Phỉ Phỉ vẫn có thể cảm giác, những ánh mắt kia không ngừng dừng trên người cô ta, còn cả những lời nói dâm mỹ.
Khi Diệp Thiên Tuyết tỉnh lại, thân thể vô cùng khó chịu. Hơn nửa ngày sau, cô mới có cảm giác, cúi đầu nhìn cái đệm mềm mềm, thì giọng Tằng Hàm từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Tỉnh chưa?" Âm thanh bình tĩnh giống như mọi người đều không bị bắt cóc.
Nhưng nghe kĩ vẫn thấy có chút run rẩy.
Diệp Thiên Tuyết nhìn lên, thấy mình đang tựa gối đầu trên đùi Tằng Hàm, nói chuyện cùng anh.
Bỗng Tằng Hàm thấy có chút hốt hoảng, nhưng chỉ trong chốc lát, thấy Diệp Thiên Tuyết tỉnh lại, nhìn cô cười nhẹ một tiếng: "Anh và Tô Vũ nửa giờ sau đã tỉnh, em tỉnh chậm nhất đấy."
Tay cô khẽ nhúc nhích, mới phát hiện ra bị trói, không thể làm được gì.
Tô Vũ từ bên cạnh đi tới, đôi tay bị trói ở phía sau, hướng về phía Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Đừng lộn xộn, em bị hít nhiều thuốc mê nhất, hiện tại chắc cũng rất khó chịu. Anh và tên tiểu tử này thật vất vả mới giúp em nằm thoải mái một chút, em cũng đừng làm loạn thêm nữa."
Tằng Hàm nhìn cảnh này, ánh mắt có mấy phần buồn bã: "Hai người tình cảm thật tốt."
Tô Vũ nhảy dựng lên: "Tôi với cô ấy? Tình cảm tốt? Cậu đùa gì thế." Lời mới ra đã thấy mình phản ứng thái quá, ho nhẹ một tiếng rồi quay đi, gương mặt cũng đỏ ửng.
Diệp Thiên Tuyết nhìn thấy thế, chỉ khẽ mỉm cười.
Tằng Hàm cũng cười theo, nhưng rõ ràng không tin lời Tô Vũ nói là thật.
Sau một hồi lúng túng, Tô Vũ quay đầu hỏi: "Có nắm chắc không?" Diệp Thiên Tuyết không có nói gì, phía ngoài cửa sổ lại có người nói nhỏ: "Không có chuyện gì, chúng tôi vẫn đang trông trừng."
Tô Vũ không có phản ứng gì, nhưng Tằng Hàm lại bị dạo sợ hết hồn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Tô Vũ không nhịn được hướng về phía ngoài cửa sổ kêu la: "Vậy không thể cởi chói cho chúng tôi sao? việc này quá dễ dàng."
Ngoài cửa sổ, có người cười nhẹ, nhưng không trả lời rồi.
Tằng Hàm nghe vậy, kinh ngạc mở to mắt: "Hai người, đã sớm biết sẽ có chuyện xảy ra?"
Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, không phải. . . . . ." Cô cũng không giải thích nhiều, cứng rắn dời đề tài: "Liễu Phỉ Phỉ đâu rồi?"
Tằng Hàm lắc đầu: "Khi tỉnh lại đã không thấy, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Nghe vậy Tô Vũ cười nhạo một tiếng.
Ba người đang nói chuyện, thì có tiếng chân đi đến, tất cả đều yên lặng trở lại đồng loạt nhìn về phía cửa.
Lát sau, tiếng mở cửa cọt kẹt, một tên lưu manh đẩy Liễu Phỉ Phỉ vào: "Được rồi, cám ơn Liễu đại tiểu thư phối hợp, chờ các anh em chúng ta lấy được tiền, sẽ trở lại đa tạ sau."
Nói xong còn sờ soạng người Liễu Phỉ, trước khi cô ta hét trói tai đã chạy như bay ra ngoài. Ra đến ngoài, mới ló đầu vào, nhìn ba người kia nói: "Chúng tao đã yêu cầu tiền chuộc rồi, bây giờ, bọn mày hãy cầu nguyện người nhà mau đem tiền đến đi."
Rồi đóng sầm cửa lại.
Liễu Phỉ Phỉ ngồi trên mặt đất khóc thút thít. Tằng Hàm vẫn bất động nhìn cô ta. Tô Vũ và Diệp Thiên Tuyết càng không thèm để ý.
Khóc một lúc, Liễu Phỉ Phỉ mới lau nước mắt, ngẩng lên mới thấy Diệp Thiên Tuyết gối lên đùi Tằng Hàm, điều này làm cô ta bị đả kích mạnh mẽ, Liễu Phỉ Phỉ nhanh chóng bò dậy, chạy tới kéo Diệp Thiên Tuyết ra: "Cô mau đứng dậy, tránh xa Tằng Hàm ra."
Ba người đều bị trói nên không ngăn cô ta lại được, cuối cùng Tô Vũ phải đá vào tay cô ta, mới không để Diệp Thiên Tuyết bị cô ta kéo lên.
Mặt Tằng Hàm đen đi, Tô Vũ thì đứng bên cạnh xem kịch vui.
Cuối cùng Tằng Hàm hạ giọng với Liễu Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, tay em không bị trói, mau giúp bọn anh cởi dây trói được không ?" Ánh mắt khẩn thiết nhìn cô ta: "Nếu không tháo được dây ra, bọn anh cũng sẽ không nhúc nhích được." =='
Liễu Phỉ Phỉ từ dưới đất đứng dậy, trong mắt lóe lên một tia ác độc. Khi nhìn về phía Tằng Hàm thời, ánh mắt lại trở nên dịu dàng: "Sao có thể không nhúc nhích được!"
Cô ta la lên, nhưng vẫn nghe lời đi tới, giúp Tằng Hàm tháo dây trói.
Tằng Hàm có chút tức giận.
Diệp Thiên Tuyết nằm một lúc, vừa thấy tốt hơn một chút, thì đã thấy Tằng Hàm nhờ Liễu Phỉ Phỉ tới giúp cô cởi trói.
Diệp Thiên Tuyết không nhúc nhích, mặc cho Liễu Phỉ Phỉ đỡ mình dậy, bỗng cô ta thì thầm bên tai: "Đừng có giành với tôi, nếu không. . . . . ."
Mí mắt cũng lười mở ra, Diệp Thiên Tuyết thuận miệng đáp: "Yên tâm, tôi sẽ không tranh với cô."
Tằng Hàm đang giúp Tô Vũ, bốn người tạo thành một vòng ngồi trên chiếu.
Không biết vì sao, theo bản năng Tằng Hàm không tiết lộ tin tức đã người của bọn họ đã tới cho Liễu Phỉ Phỉ, có lẽ vì cô ta mới vừa bị mang ra ngoài.
"Làm sao bây giờ?" Cuối cùng, Tằng Hàm hỏi.
Liễu Phỉ Phỉ ngồi nhích gần Tằng Hàm, người run run.
Trong nhà lớn Diệp gia, vừa nghe yêu cầu của bọn bắt cóc, Liễu Đan Văn đã nắm chặt tay Diệp Hâm Thành: "Hâm Thành, nhất định phải cứu được Phỉ Phỉ. Nó dù sao cũng là. . . . . ." Bà ta nhìn bốn phía, khống chế lời muốn nói ra.
Diệp Hâm Thành cũng chẳng nói đúng sai nhìn về phía người nhà Tằng Hàm và Tô Vũ, thở dài: "Tằng tiên sinh, Tô tiên sinh hai người thấy thế nào?"
Có lẽ là bởi Tô Nhược đã tiết lộ gì đó, nên mọi người Tô gia rất bình tĩnh, không chút do dự đáp ứng, nên điều tra xem có phát hiện được manh mối gì.
Nhà Tằng Hàm thì ầm ĩ không muốn kéo dài thời gian, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì,người nào sẽ chịu trách.
Cảnh sát thấy vậy cũng hết sức nhức đầu, không biết làm gì cho phải. Ba nhà này bọn họ đều không dám đắc tội, ngày thường giải quyết mọi việc đều dứt khoát, hôm nay lại rơi vào tình thế này.
Đúng lúc này, Ngụy Vũ nhận được tin từ Vương Kỳ Ngọc, mới từ từ nói: "Chuyện này, cháu có một tin."
Anh giơ điện thoại lên, mở tin nhắn ra: "Tiểu Ngọc nói, nếu bọn chúng không ném hết đồ trên người Tuyết tỷ tỷ đi, chúng ta có thể sẽ biết bọn họ đang ở đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT