Khi mới bắt đầu, nụ hôn chỉ là nhẹ nhàng thử dò xét. Hơi thở mang mùi thơm cỏ xanh của Triệu Lẫm, khiến Diệp Thiên Tuyết có chút thất thần.

Trong cái thành phố này, nơi nào mang mùi thơm của cỏ xanh, đều là mùi nước hoa mà thôi.

Thấy cô không có phản đối, Triệu Lẫm liền bắt để nụ hôn tiến sâu hơn, đầu lưỡi ở trên đôi môi của cô lướt qua lặp đi lặp lại, muốn cạy ra môi của cô. Nhưng mà, đôi môi của Diệp Thiên Tuyết cùng như trong lòng của cô cùng một tâm trạng, không có một chút rung động.

"Tiểu Tuyết! Con ở đây làm gì!" Giọng nói ở bên cạnh quát lên, có mười phần tức giận. Sau đó, một đôi tay vươn ra, đem hai người tách ra.

Triệu Lẫm khàn một tiếng, cắn đầu lưỡi của mình, nhưng Diệp Thiên Tuyết mặt không thay đổi hơi cong môi chút, lướt mắt nhìn anh ta lại, nhìn về phía người vừa tới: "Ba"

Diệp Hâm Thành đứng ở đây, không dám tin nhìn con mình với người lạ ôm nhau, tựa hồ rất thân mật lại còm hôn nhau.

Ông không thể tin được, con gái của mình có thể ngay tại cổng nhà mình lại hành động ra sự việc như vậy .

"Tiểu Tuyết, con. . . . . ." Ông há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Chỉ chốc lát sau, ông nhìn sang Triệu Lẫm, ánh mắt trở nên không bình thường: "Cậu là con cái nhà ai, dám cả gan động vào Tiểu Tuyết, không muốn sống nữa sao?"

Triệu Lẫm lướt mắt nhanh nhìn người ở bên cạnh rất bình tĩnh, căn bản cũng chuẩn bi giúp Diệp Thiên Tuyết, cung kính khom lưng khẽ nói: " Bác Diệp, bác khỏe chứ, con là Triệu Lẫm bạn trai của Tiểu Tuyết."

Diệp Thiên Tuyết đưa tay khẽ xoa trán, nhíu mày: "Tôi lúc nào thì trở thành bạn gái của anh, tôi thế nào lại không biết?" Nói xong, cô không nhìn Triệu Lẫm, đưa tay kéo Diệp Hâm Thành đi: "Vào nhà thôi ba, người này không cần để ý tới."

Diệp Hâm Thành muốn nói cái gì, Diệp Thiên Tuyết tay dùng sức, đem ông kéo vào nhà. Hành động bất ngờ của Diệp Thiên Tuyết làm Diệp Hâm Thành tức giận trợn hai mắt nhìn Triệu Lẫm, đi theo Diệp Thiên Tuyết vào nhà.

Triệu Lẫm đưa mắt nhìn dáng người có chút ôm yếu kia đi vào, bóng dáng biến mất không thấy, trên mặt dần dần hiện ra khuôn mặt tươi cười .

"Quả nhiên, giống như mình nghĩ. . . . . ." Mỹ vị (món ăn ngon).

Triệu Lẫm xoay người rời đi, chỉ lát sau, một chiếc xe lái tới, ở bên cạnh anh ta dừng lại.

Diệp Thiên Tuyết vào nhà, trong lòng một mớ hỗn độn. Diệp Hâm Thành vẫn cứ ở bên cạnh tận tình khuyên bảo, con gái phải có tự tôn tự trọng, không được còn nhỏ tuổi mà cũng đàn ông con trai tiếp xúc thân mật, cô làm như vậy ông rất không yên tâm bal¬abala. . . . . .

Diệp Thiên Tuyết đột nhiên không nhịn được, buột miệng nói ra: " Nều như vậy tại sao ba mặc kệ không trông nom Liễu Phỉ Phỉ? nó và Tăng Hàm cũng bị người ta bắt được tại chỗ, ba tại sao không đi nói nó?"

Chỉ lát sau, đối mặt với vẻ mặt cực kỳ khó coi của Diệp Hâm Thành, Diệp ThiênTuyết nặng nề thở dài, nói xin lỗi: "Xin lỗi ba, tâm trạng con không tốt lắm. Hôm nay trong lúc làm bài thi làm sai mấy phần, cho nên. . . . . ."

Giải thích của cô khiến sắc mặt Diệp Hâm Thành hơi dễ nhìn một chút, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô vài lần, cuối cùng thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai của cô: "Thôi, con đi nghỉ ngơi đi."

Diệp Thiên tuyết đứng ở đầu cầu thang, đưa mắt nhìn Diệp Hâm Thành xoay người, phát hiện thân hình của ông đã không còn mạnh mẽ kiên cường như ngày thường .

Đáy lòng của cô có một chút sảng khoái.

Nhìn xem, đây chính hậu quả của ông năm đó lưu lại một con gái riêng. Cô nghĩ như vậy , xoay người lên lầu, vào trong phòng đem thả mình ngã ngay trên giường.

Hôm nay, nghe được chuyện đó đối với cô mà nói là một cái tát thẳng vào mặt.

Cô như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, Trương Cẩm Văn tại sao phải cùng Liễu Đan Văn vụng trộm ở chung một chỗ. Nếu như nói bọn họ là một phe, kiếp trước sau khi dì nhỏ Cố Trường Khanh mất đi, Trương Cẩm Văn cần gì phải khổ sở không chịu nổi đi theo dì nhỏ?

Nếu như không phải là một phe, vậy hôm nay một màn như thế này nên giải thích như thế nào?

Càng nghĩ càng loạn, cô cảm thấy trong đầu của mình một mớ rối tung.

Bò dậy đi tắm, Diệp Thiên Tuyết ngồi vào bàn học, mở tập đề thi mà Phó Hoài Minh đưa cho.

Có lẽ, chỉ có tập trung vào làm bài tập, cô mới có thể làm cho trạng của mình bình tĩnh một chút.

Làm bài thi được hơn phân nửa, điện thoại di động chợt vang lên. Diệp Thiên Tuyết cũng không ngẩng đầu lên nhìn màn hình xem ai gọi, nghe được Trần Thiên ở điện thoại bên kia, giọng nói hết sức khẩn trương : "Tiểu thư Diệp à, tôi có việc muốn nói."

"Chuyện gì?" Diệp Thiên tuyết có chút không chút để ý.

"Cái đó....Liên Trân Trân, tìm tôi rồi." lời nói của Trần Thiên khiến Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc, dừng bút, hỏi ngược lại, "Liền Trân Trân? Cô ta tìm anh làm cái gì?"

Giọng nói của Trần Thiên thấp hơn, "Cô ta tới hỏi lần trước đã xảy ra chuyện gì, nghe có vẻ, cô ta có chút nghi ngờ."

Nghe Trần Thiên nói như vậy, Diệp Thiên Tuyết ngược lại cười to lên, "Nghi ngờ cứ để cho cô ta nghi ngờ, anh sợ cái gì? Dù sao Liễu Phỉ Phỉ quả thật cho ngươi làm ra chuyện này mà, nhưng mà mục tiêu là người khác thôi, có khác gì nhau."

Trần Thiên có chút gấp gấp: "Đại tiểu thư, nếu là hai cô kia thật ra tay, người xui xẻo là tôi à!"

Diệp Thiên Tuyết dừng một chút, hỏi Trần Thiên: "Muốn ra khỏi hắc đạo không?"

Trần Thiên kinh ngạc ngừng thật lâu, mới hỏi ngược lại: "Có ý tứ gì?"

"Muốn từ này nhảy ra khỏi cái vòng kia, không làm mấy việc này nữa?" Diệp Thiên Tuyết kiên trì nói, "Tôi nghĩ, anh lúc mới bắt đầu cũng không phải là tự nguyện đi làm côn đồ ."

Sau một hồi trầm mặc, Trần Thiên cười: "Cũng không phải là nhiệt huyết quá mức của thanh niên, tôi dĩ nhiên là muốn rời khỏi hắc đạo. Đại tiểu thư có biện pháp gì?"

"Như vậy, anh tham gia quân ngũ đi." Diệp Thiên Tuyết vô cùng vui vẻ nói, "Tuổi của anh vẫn còn ở trong phạm vi, còn lại để tôi xử lý."

Không đợi Trần Thiên nói thêm nữa, cô liền cúp điện thoại, để Trần Thiên ở đầu kia điện thoại kêu "A lo alo alo" hoài mà không được đáp lại.

Sau một tuần, điểm thi cuối kỳ cuối cùng cũng có kết quả. Diệp Thiên Tuyết đã thực hiện một cú đột phá vô cùng lớn.

Cô cư nhiên nằm trong bảng năm mươi người đứng đầu.

Mặc dù là bốn mươi chín người trong bảng này lộ vẻ không thích cô, nhưng mà vẫn đủ để cho cô cảm thấy vui mừng. Diệp Hâm Thành thấy thành tích này của cô thì cực kỳ hài lòng, lấy trong ngăn bàn một phong bì đỏ lớn đưa cho Diệp Thiên Tuyết để cám ơn thầy giáo dạy cô.

"Ba, ba cũng đừng làm phiền phức thêm." Diệp Thiên Tuyết nói, "Gia đình anh ấy không phải là không có tiền, bây giờ ba lấy tiền đưa cho anh ấy, ngược lại có vẻ xem thường anh ấy à."

Diệp Hâm Thành lúc này mới hậm hực mà im lặng.

Lần này thành tích của Liễu Phỉ Phỉ cũng rất được, so với lần trước có một chút tiến bộ, cư nhiên đứng thứ mười.

Nhưng là, đối với Liễu Phỉ Phỉ mà nói, cái thành tích này thật là thất bại. Cô hết sức phiền não mà đem phiếu điểm vứt qua một bên, ở trong phòng đi qua đi lại.

Liễu Đan Văn từ trong phòng đi ra, thấy cô ăn không ngồi rồi, vì vậy mở miệng: "Tới đây giúp mẹ một chút, đem quần áo treo trong tủ dọn dẹp một chút, gấp rồi xếp vào vali."

Liễu Phỉ Phỉ có chút không tin khoát tay: "Chờ đến nhà họ Diệp để cho ông ta mua đồ mới cho mẹ, những thứ đồ này cầm đi làm gì."

Sắc mặt Liễu Đan Văn trầm xuống: "Loại người như con tính tình nóng nảy? Mau xếp lại cho tôi! Coi như vào nhà họ Diệp, con cũng phải an phận một chút, chớ không gì đã làm càn!"

Liễu Phỉ Phỉ bị Liễu Đan Văn giáo huấn cực kỳ không phục, lập tức sẵng giọng: "Con nông nổi? Làm sao mẹ không nói là mẹ chấp nhận "vô danh không phân" đi theo một người đàn ông, không phải vì tiền của ông ta mới gọi táo bạo? !"

Lời còn chưa dứt, một cái tát liền dáng trên mặt nàng. Sắc mặt Liễu Đan Văn tái xanh đứng ở trước mặt cô, tay đang từ từ để xuống đất, nói: "Ai dạy mày nói những lời này?"

Liễu Đan Văn rất khổ sở, đây chính là đứa con cô tình nguyện bị người ta chỉ trích vào tận xương cốt cũng muốn sinh ra, luôn luôn bao bọc nuông chiều sao? Tại sao. Cô không muốn nghĩ, mình trải qua cuộc sống như thế, rốt cuộc là vì ai?

"Là ai dạy mày nói như vậy?" cô hỏi lại một lần, trong lòng vẫn còn có chút không thế tin được, con gái mình có thể chỉ trích mình như vậy.

Liễu Phỉ Phỉ bị cái tát này làm bất ngờ, còn chưa có hoàn hồn lại nhìn thấy Liễu Đan Văn nói gì nữa, tựa hồ đang hỏi mình cái gì. Cô bụm mặt, chỉ cảm thấy trong lỗ tai ùng ùng, cái gì cũng nghe không rõ.

Cô không dám tin Liễu Đan Văn lại đánh mình, trong lòng một cơn uất ức dâng trào: "Mẹ tại sao lại đánh con! Tại sao! Cũng bởi vì mẹ không có tự ái, con bị người ta gọi là con hoang nhiều năm như vậy, hiện tại con không muốn chịu uất ức như thế nữa! Con chính là không muốn mặc những quần áo này, mỗi một đồ dùng ở đây đều nhắc nhở, dáng vẻ năm đó con bị người đánh, cầm tảng đá đuổi theo mình!"

Cô dùng toàn lực đẩy tay, hướng về phía Liễu Đan Văn rống to lên, "Mẹ cảm thấy đó là bảo bối, đó là chuyện của mẹ! Đối với con mà nói đó chính là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi!"

Nói xong, cô ở trước mặt mình Liễu Đan Văn, đẩy cửa xông ra cửa.

Liễu Đan Văn bị cô đẩy cho lảo đảo, đứng không vững ngã trên mặt đất, đau lòng nhìn theo bóng dáng Liễu Phỉ Phỉ chạy ra ngoài, muốn đứng lên đuổi theo.

Chỉ là cô vừa mới đứng lên, đi chưa được hai bước, lòng bàn chân chợt trợt đi, nặng nề lại té lần nữa.

Thì ra là, vừa rồi lúc Liễu Phỉ Phỉ tức giận sơ ý làm đổ ly nước, trên mặt đất đều là nước đọng. Liễu Đan Văn đi không cẩn thận đạp lên, lập tức bị trượt ngã.

Cô theo bản năng bưng kín bụng của mình.

Diệp Thiên Tuyết cùng Ngụy Vũ, Vương Kỳ Ngọc đang ăn mừng thành tích của mình thì nhận được điện thoại của Diệp Hâm Thành: "Dì Liễu bị sảy thai, bây giờ đang ở bệnh viện. Hôm nay ba không về nhà."

Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, trong lòng sung sướng, âm thanh lại có một chút lo lắng cùng ân cần: "Làm sao sẽ. . . . . . Không phải đã qua giai đoạn ba tháng đầu nguy hiểm sao? Đã xảy ra chuyện gì?"

Diệp Hâm Thành trả lời không rõ ràng, nhanh chóng cúp điện thoại.

Để điện thoại di động vào trong túi xách, Diệp Thiên Tuyết thấy Ngụy Vũ cùng Vương Kỳ Ngọc đang tò mò nhìn mình chằm chằm, mỉm cười hỏi: "Thế nào, có chuyện gì muốn hỏi tớ?"

"Tình nhân của ba cậu xảy thai?" Vương Kỳ Ngọc hỏi, "Là tự cô ta làm sao, hay là xảy ra ngoài ý muốn à?"

"Tớ không biết." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Chỉ là, mặc kệ là loại nguyên nhân nào, tớ đều thấy vui. Ai biết đứa bé kia. . . . . . Hừ." cô cười lạnh một tiếng.

Mấy ngày nay Ngụy Vũ lại gầy đi một chút, đã có thể nhìn rõ gương mặt có chút góc cạnh rồi. Nghe Diệp Thiên Tuyết nói như vậy, anh dè dặt mà cười cười một tiếng: "Tiểu Tuyết, chuyện cũng không thể nói như vậy. Hiện tại không có, đứa bé là của ai liền không nói được rồi, ngược lại không bằng đến lúc có chứng cớ trong tay, lúc đó chuyện được làm rõ ràng rồi."

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: "Tớ tình nguyện không muốn thấy đứa bé. Nếu thật sự sinh ra rồi, tương lai hai người trở mặt, chịu khổ chỉ là đứa bé kia."

Vương Kỳ Ngọc nhíu mày: "Cậu khi nào thì lo lắng cho đứa bé như vậy?"

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc chốc lát, mỉm cười: "Lúc này tớ đồng ý. Tiểu Mập, việc buôn bán của chúng ta đã khai trương được chưa?"

Ngụy Vũ lập tức mặt mày hớn hở đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play