" Không dám, đó là công lao của các huynh đệ chúng ta, Hứa mỗ không dám tham công." Hứa Hải Phong cũng ngẩn ra, nghĩ không ra tên mập mạp này dĩ nhiên lại quen thuộc việc này.
" Nghe nói sau trận chiến này, quý bộ chỉ còn lại có một trăm hai mươi bốn người, tới Tây Kinh, Hứa anh hùng ra lệnh một tiếng, trong một tháng lại không có một người tự tiện bước ra sương viện nửa bước. Cổ đại soái ba lần đưa tới chiến lợi phẩm, Hứa anh hùng không mở miệng nhưng lại không có một người dám tư thu một đồng. Quản lý thuộc hạ nghiêm ngặt như thế, đã là khó gặp, mà thuộc hạ là duy mệnh mà từ, càng không có một người có nửa câu oán hận, đúng là bây giờ mới được thấy." Trần lão bản dừng lại một chút, giơ ngón tay cái lên, nói: " Theo ta được biết, Hứa anh hùng là lính mới nhập ngũ trong năm nay, mà những vị lão binh còn sống có hai vị từng đảm nhiệm bách nhân trưởng. Nhưng sau khi quân doanh đánh một trận, bọn họ lại đưa Hứa anh hùng làm đầu tàu lãnh đạo. Hắc hắc, đến tột cùng vì sao như thế, ta nghĩ tất cả trong lòng mọi người biết rõ ràng, không cần nhiều lời a."
Ý tứ của Trần lão bản là nói Hứa Hải Phong biểu hiện xuất chúng trong chiến dịch, bởi vậy thắng được tôn kính của những binh sĩ còn sống, mà làm cho bọn họ hoàn toàn tâm phục khẩu phục, mà ngay cả nguyên lai quan chức lớn hơn hắn như hai bách nhân trưởng cũng cam tâm tình nguyện phục tùng mệnh lệnh của hắn. Trên sự thật, trong trận phòng thủ này, Hứa Hải Phong ngoại trừ cống hiến máu tươi của chính mình cấp cho mọi người uống huyết tửu ra, không hề có nửa điểm chiến công, chỉ là việc này không ai biết, mà Hứa Hải Phong cũng quyết không chủ động truyền ra ngoài mà thôi.
Chẳng qua nghe hắn vừa nói như thế, trong lòng Hứa Hải Phong cũng âm thầm nói, năng lực của tên mập mạp này thật không thể khinh thường, ngay cả đám người của mình tiến vào sương viện dưỡng thương mà cũng biết rõ ràng như vậy, có thể thấy quan hệ của hắn trong quan trường, trong quân đội tất nhiên có quan viên cao cấp thông đồng với hắn, mà Đồng Nhất Phong có hình dáng như hắn chính là hiềm nghi lớn nhất.
Có chút quét mắt nhìn Đồng Nhất Phong và Phương Hướng Minh, lại phá hiện bọn họ không hề kinh ngạc, xem bộ dáng tựa hồ đã sớm biết việc này. Không khỏi may mắn không thôi, hắn vừa đến Tây Kinh đã ra lệnh mọi người không được ra ngoài, không được nháo sự, xem ra mệnh lệnh này là chính xác, xem ra người chú ý đến mình cũng có rất nhiều.
Theo sau Đồng Nhất Phong giới thiệu ba vị thiên nhân trưởng cùng Tần Dũng, Trần lão bản đồng dạng một trận khích lệ nịnh nọt khen ngợi, khiến cho mọi người vô cùng vui vẻ. Người này nói chuyện bát diện lả lướt, càng thêm khó được chính là hắn khen ngợi toàn là những chuyện mà người ta đắc ý nhất trong đời, đây chính là chuyện thật, cũng không phải là chuyện giả tạo trống rỗng, cho nên có vẻ đặc biệt thành khẩn, làm cho không có người nào sinh ra nửa điểm chán ghét.
" Mấy vị hôm nay là lần đầu tiên quang lâm Túy Nguyệt Lâu của ta, lão phu bản lãnh khác không có, chỉ là thích giao kết bằng hữu, đặc biệt là các vị anh hùng hảo hán. Hôm nay tiền của các vị sẽ bao trên đầu ta, rượu quản đủ, thức ăn quản no, mọi người không say không về."
" Như thế là phá tan sinh ý của ngài mất." Phương Hướng Minh vẻ mặt đẹp hơn nhiều, xem ra vỗ mông ngựa ai cũng thích nghe, ấn tượng đối với Trần lão bản cũng đã khá hơn nhiều.
" Mọi người dùng trước, ta đây phải đi an bài một chút." Trần lão bản chắp tay, cười lui ra.
Bảy người vây quanh bàn lớn ngồi xuống, mà Trần lão bản vừa đi, chỉ trong chốc lát đã dọn đầy thức ăn. Mọi người mới uống một chén, Trần lão bản đã đi liền quay lại, phía sau lại thêm bảy vị mỹ nhân thiên kiều bá mỵ.
Mọi người gặp nhau, một trận khiêm nhượng, lại ngồi xuống, chỉ là ngoại trừ Trần lão bản ra, bên cạnh mỗi người đều có thêm một mỹ nhân hầu rượu.
Hứa Hải Phong là lần đầu tiên kinh nghiệm loại hoàn cảnh này, cố gắng trấn tĩnh, đồng thời nhìn bốn phía xung quanh, âm thầm quan sát cử chỉ từng người. Chỉ thấy tất cả mọi người ánh mắt tự nhiên, cười nói vui vẻ, thậm chí cả nữ tử bên người Đồng Nhất Phong cũng dường như quen biết, không coi ai ra gì đã bắt đầu động tay động chân, nàng kia gương mặt cũng đỏ ửng, không ngại mà nghênh tiếp. Tất cả mọi người nhìn mà không thấy, chuyên tâm trêu chọc nữ tử bên cạnh mình.
Đồng dạng như Tần Dũng lần đầu tiên tới nơi này mà cũng không có nửa điểm sợ hãi, cũng cùng nữ tử bên người trò chuyện thật vui.
" Tiên sinh ở xa tới là khách, tạm thời cho ta kính ngài một chén."
Một đôi tay ngọc thơm ngan ngát cầm một chén thủy tinh trong suốt đưa tới trước mắt Hứa Hải Phong. Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nữ tử bên người mặc bộ y phục màu nhạt, đôi mắt to câu hồn đoạt phách nhìn kỹ chính mình. Sắc đẹp của nàng trong chúng nữ cũng nổi tiếng, ngoại trừ nữ tử bên người Phương Hướng Minh ra, còn lại năm nàng đều kém hơn một bậc.
Hứa Hải Phong bình sinh gặp được nữ hài tử xinh đẹp nhất cũng chỉ là thứ nữ Như Tiên trong thôn ở cố hương, cũng là đệ nhất mỹ nhân trong thôn trấn của hắn, đối với Hứa Hải Phong mà nói, từ trước đến giờ nàng chỉ là nhân vật có thể mơ mà không thể cầu. Nói thật, dung nhan nữ tử trước mắt này tựa hồ còn hơn Như Tiên không ít, mà luận về trang phục cử chỉ, Như Tiên có cưỡi ngựa càng không đuổi kịp.
Hứa Hải Phong không dám nhìn lầu, vội vàng nâng chén, vội vã đưa lên, ngẩng đầu uống cạn.
" Vèo…" Chứng kiến bộ dáng có vẻ chật vật của Hứa Hải Phong, cô gái mỉm cười, lập tức cả phòng như sáng bừng, làm trong lòng Hứa Hải Phong một trận kinh hoàng.
" Tiên sinh rất là nể mặt a, tiểu nữ tử tên là Vi Vi, không biết tiên sinh làm sao xưng hô?"
" Nguyên lai là Vi Vi tiểu thư, tại hạ Hứa Hải Phong."
" Hứa tiên sinh tựa hồ rất ít tới đây, nghe giọng nói không phải người địa phương." Vi Vi nâng bầu rượu, rót cho mình lẫn Hứa Hải Phong, đồng thời mở miệng hỏi.
" Đúng vậy, lần đầu tiên tới loại địa phương này." Hứa Hải Phong bật thốt, chợt phản ứng, ân hừ hai tiếng nói không ra lời. Nhìn thấy Vi Vi cười cười nhìn mình, hắn lại càng xấu hổ vạn phần.
Cũng may vi vi lập tức nói chuyện, hòa tan sự xấu hổ này: " Vậy có thể cùng tiên sinh gặp nhau, chứng thật là duyên phận, tiểu nữ tử lại kính tiên sinh một chén."
Lúc này, cửa phòng lại mở ra, hai người hầu đẩy một xe rượu tiến vào. Text được lấy tại Truyện FULL
Trần lão bản đứng dậy, vội vàng cung kính, tươi cười đầy mặt nói: " Các vị, rượu ngon đã tới, đây là Túy Nguyệt tửu mà lão phu cố ý từ biệt viện chuyển đến, đây chính là chiêu bài của bổn điếm, thỉnh các vị thoải mái sướng ẩm, không cần phải khách khí. Lão phu có tục sự trong người, tạm thời không thể bồi tiếp."
" Ai yêu, này lão Trần, hôm nay tại sao lại rộng rãi như thế, này thật đúng là làm phá sinh ý của hắn." Đợi Trần lão bản đi rồi, Đồng Nhất Phong ngoài ý muốn kinh hô lên.
Phương Hướng Minh nhìn ba vò rượu trên xe, gật đầu nói: " Ba năm trước ta tới đây, cũng từng uống qua một lần, chứng thật là rượu cực phẩm." Trên mặt hắn hiện ra một tia cười quỷ dị: " Rượu này còn có chỗ diệu dụng, chút nữa mọi người có thể nhận thức tới."
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Đồng Nhất Phong làm vẻ tươi cười dâm đãng ra, những nữ tử lại xấu hổ cúi đầu, hoặc là gắt khẽ, Hứa Hải Phong hoàn toàn mơ hồ, chẳng qua việc này cũng không tiện hỏi.
" Phương tướng quân, rượu này có gì khác sao?" Chính là Tần Dũng trực tính, trực tiếp hỏi ra.
Phương Hướng Minh ha ha cười nói: " Là được, ta cũng không giấu diếm. Túy Nguyệt tửu này nghe nói là dùng độc môn bí phương đặc biệt nhưỡng tạo, ngoại trừ tửu lực hùng hậu ra, còn có một loại công hiệu làm cho nam nhân cầu còn không được."
Hắn vừa nói như thế, lại liên tưởng đến đây là địa phương nào, tất cả mọi người chợt hiểu ra, nhìn nhau, hết thảy đều không có gì để nói.
" Rượu này có một vị chủ dược, các vị như thế nào cũng đoán không ra." Đồng Nhất Phong đột nhiên buông đũa, vẻ mặt thần bí nói.
Lập tức lòng hiếu kỳ của mọi người được hắn gợi lên, đều nhìn hắn đăm đăm, hận vì sao hắn không lập tức nói ra. Cũng may Đồng Nhất Phong rất nhanh thuận ý, nói ra.
" Theo lão Trần có một lần say rượu nói lỡ, trong rượu này có chủ dược chính là máu rắn."
" Máu rắn? Đó sao tính là dược liệu?" Tần Dũng kỳ quái hỏi.
" Không phải là máu rắn bình thường, đều là dược xà. Nghe nói được bồi dưỡng từ nhỏ, ở trong thức ăn bỏ vào linh chi, cẩu kỷ, nhân sâm, nhiều loại dược liệu quý giá, đợi một năm sau mới cắt máu nhập dược. Cho nên rượu này cũng được xưng là xà tửu." ( rượu rắn)
" Quai quai, phải ăn dược liệu một năm a, vậy là đắt tiền lắm a?" Tần Dũng giật mình kêu lên.
" Đúng vậy, rượu này giá cả xa xỉ, một trăm lượng bạc mới có thể mua được một vò mà thôi, cho nên ta nói lần này lão Trần đúng là xuất tâm huyết lớn."
Hứa Hải Phong nghe xong chắc lưỡi không thôi, một vò rượu là một trăm lượng bạc, ba vò chẳng phải là ba trăm lượng bạc, bọn họ đi lính một năm mới được mười lượng bạc, vậy phải đi lính suốt mười năm mới có thể mua được một vò rượu, lần này nếu không phải Đồng Nhất Phong dẫn đường, chỉ sợ cả đời hắn cũng đừng hòng sờ đến thứ rượu quý giá như thế.
" Đến đến đến, lời nhảm ít nói, tất cả mọi người thử xem." Phương Hướng Minh chộp tới một vò, bàn tay vỗ, mở niêm phong, lập tức hương rượu nồng nặc lan tỏa phiêu tán ra.
Mấy nữ tử không đợi phân phó, đã chủ động rót đầy Túy Nguyệt tửu vào chén. Đồng Nhất Phong nâng chén nói: " Rượu này tính liệt( nóng, mạnh), mười phần mạnh mẽ, cho nên có danh xưng Túy Nguyệt, không ai có thể tự uống một vò mà không ngã. Mọi người căn cứ tửu lượng của mình mà uống. Chẳng qua lấy ba chén làm hạn định, nếu không chỉ sợ đến lúc đó các vị không thể nào đứng dậy, sẽ cô phụ lòng của các vị mỹ nữ."
Trong tiếng nũng nịu khiển trách của chúng mỹ nữ, Hứa Hải Phong cũng uống xuống. Rượu vào miệng ngọt lành, nhưng vừa đến cổ họng liền biến thành một đoàn liệt hỏa, một cỗ nhiệt lượng nhanh chóng lan tràn tới toàn thân, cực kỳ thoải mái. Nhưng đây chỉ là cảm giác của người thường, đối với Hứa Hải Phong mà nói, lại là một phen tư vị khác.
Rượu vừa vào, Hứa Hải Phong chẳng những cảm nhận được nhiệt lượng của rượu, còn rõ ràng phát hiện, luồng nhiệt lượng này dĩ nhiên thẩm thấu đến trong huyết mạch, sau đó, huyết hành gia tốc, nhiệt lượng này dĩ nhiên bị huyết mạch của hắn hấp thu, chuyển hóa thành máu của chính mình. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, nhưng đúng là thật sự xảy ra.
Hứa Hải Phong từ lần rồi hao tổn lượng máu lớn, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Tuy nhiên trải qua nhiều ngày liệu dưỡng như vậy, nhưng muốn bổ túc lại lượng máu đã mất, ít nhất còn phải là ba hay năm tháng. Nhưng chỉ một chén rượu này vừa xuống, loại cảm giác tay chân vô lực đã rất giảm bớt, làm cho hắn kinh ngạc vạn phần.
Rượu trong vò cũng không nhiều, mỗi người một chén đã hơn phân nửa, mỗi người qua ba chén, cũng chỉ còn lại hơn một vò. Rượu này quả nhiên mãnh liệt mười phần, trên mặt mỗi người đều đỏ rực như huyết, cũng may mọi người đều là quân nhân, tửu lượng không nhỏ, nên không ai say đến ngã lăn.
Phương Hướng Minh lôi kéo mỹ nhân bên người, cao giọng cười nói: " Các vị, từ bắc cương xuất phát đến hôm nay, tiểu đệ đã biệt ba tháng, cũng nên đi tiêu dao sung sướng, thất lễ." Nói xong trong tiếng cười lớn, ôm nữ tử đầy mặt thẹn thùng tự mình rời đi. Tuy nói hào kiệt phương bắc không câu nệ việc nhỏ, nhưng phóng đãng như thế cũng là hiếm thấy, có thể thấy được hắn đã uống say.
Phương Hướng Minh vừa đi, người còn lại cũng rời đi, mà ngay cả Tần Dũng được sự cho phép của Hứa Hải Phong cũng đã ôm theo mỹ nữ rời khỏi.