Chứng kiến cục diện đã định, Hứa Hải Phong hạ mệnh lệnh thu binh, một hán tử bên người giơ cao một lá cờ đen, ở trên thành tường cao nhất trong thành không ngừng huy lên. Mà đám người Tần Dũng nhìn thấy cảnh này, không nói hai lời, bật người thu về đội ngũ, chạy trở về.

Hoàn toàn trái ngược với mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, quan chỉ huy của Hồng Sắc Hải Dương lại hạ chỉ lệnh toàn quân truy kích. Kỵ binh Hồng Sắc Hải Dương được huấn luyện nghiêm chỉnh chia làm một trăm tiểu đội, từng tiểu đội hai, ba mươi người không hề chờ đợi, bỏ luôn thương, rút mã đao mang theo tùy thân, truy đuổi Khải Tác nhân đã bỏ chạy, mã đao vung lên liền mang đi một tính mạng.

Khải Tác nhân tự phát tổ chức mấy lần phản kích tiểu quy mô, nhưng bởi vì nhân số quá ít, căn bản là không cách nào ngăn cản kỵ binh mãnh liệt trùng kích, một cơn sóng hồng sắc đánh qua, bật người liền biến mất không thấy, chỉ để lại vài thi thể thê lương nằm trên mặt đất. Thỉnh thoảng có Khải Tác nhân bỏ vũ khí, quỳ rạp xuống đất xin đầu hàng, nhưng đám kỵ binh của Hồng Sắc Hải Dương lại làm như nhìn không thấy trực tiếp dùng mã đao trong tay lướt qua, bọn họ đúng là hạ định quyết tâm không lưu tù binh, đuổi tận giết tuyệt.

Nhìn biểu hiện thần dũng của bọn họ, Hứa Hải Phong khâm phục đến sát đất. Đem cả đội ngũ phân tán thành hơn tiểu đội mười người, ở trong hỗn chiến đại quy mô chỉ là sự chê cười, nhưng dùng ở đây truy kích địch quân cũng là sử dụng hợp lí, đạt tới hiệu quả giết địch lớn nhất. Hồng Sắc Hải Dương thanh danh to lớn như vậy, hiển nhiên cũng không phải là tự nhiên mà có.

Tràng truy đuổi này cũng không tiến hành bao lâu, còn chưa đến nửa canh giờ, các chiến sĩ của Hồng Sắc Hải Dương dừng lại truy kích, từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, thanh lý chiến trường một chút lại bắt đầu vào thành.

Mà đến lúc này, từ phương xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, Hứa Hải Phong bởi vì đứng trên cao, tự nhiên nhìn được xa, hắn liền phán đoán đó chính là kỵ binh bộ đội của Khải Tác nhân, hiển nhiên bọn họ đã được tin tức, cố ý chạy tới tăng viện. Đáng tiếc bọn họ đến muộn một bước, nếu bọn họ đến được nửa canh giờ trước, hoặc là quan chỉ huy bộ binh của Khải Tác nhân không chạy trốn, mà toàn lực tổ chức quân đội phản kháng, vậy thắng bại cũng khó thể dự liệu.

Đội ngũ Hồng Sắc Hải Dương tuy nhiên nhìn thấy được kỵ binh của đối phương, nhưng bọn họ vẫn không nhanh không chậm duy trì tốc độ như cũ lục tục tiến vào thành môn. Một khi đã toàn bộ vào thành, thì đại môn lập tức được đóng lại. Tuy nhiên tòa thành này đã gặp phải kiếp nạn lớn nhất từ trước tới nay suốt hai mươi ngày, đại đa số địa phương đều tàn phá không chịu nổi, nhưng tốt xấu vẫn còn khuôn mẫu, có nó làm ỷ lại, so với nghênh chiến trên bình nguyên còn chiếm tiện nghi thật lớn.

Kỵ binh của Khải Tác nhân rất nhanh liền chạy tới chiến trường, nhân số bọn họ không nhiều lắm, nhưng cũng có năm ngàn người. Hứa Hải Phong hít một ngụm lãnh khí, hắn hiện tại rốt cuộc hiểu được vì sao quan chỉ huy của Hồng Sắc Hải Dương dưới tình huống tốt như vừa rồi mà chỉ truy kích hơn nửa canh giờ, nhưng còn chấp hành sách lược không lưu tù binh. Xem ra hắn đã sớm biết viện quân của Khải Tác nhân ở ngay phụ cận, hơn nữa tính được thời gian đối phương chạy tới, hết thảy đã tính trước, nên hành động đúng lúc vừa vặn.

Trong lòng Hứa Hải Phong âm thầm so sánh với hắn một phen, lại phát hiện chính mình xa xa không bằng, nếu nói có chỗ nào có thể ganh đua cao thấp, có lẽ do tố chất của binh lính uống huyết tửu thoáng chiếm được chút ưu thế mà thôi.

Nhưng mà hắn cũng không biết, ở trong lòng đối phương cũng đang nâng cao mình, kỳ thật chỉ bằng biểu hiện vừa rồi của đám người Tần Dũng, sẽ không còn ai dám xem thường hắn, chiến sĩ bưu hãn không sợ chết như vậy, trong thiên hạ có thể có được bao nhiêu.

Kỵ binh Khải Tác cũng không tiến hành công thành, mà là cách thành tường xa ngoài một mũi tên bay đảo qua một vòng, theo sau một nửa người bắt đầu xuống ngựa thu thập chiến trường, một nửa khác toàn bộ tinh thần chăm chú phòng bị Đại Hán quân trong thành. Xem bộ dáng này, song phương sẽ không tiếp tục đánh nhau.

Sauk hi hưng phấn qua đi, Hứa Hải Phong lại trở về trạng thái mềm nhũn vì mất máu quá nhiều, hai chân không sức đứng thẳng, toàn phải nhờ người bên cạnh đỡ cho mới không bị té ngã. Hắn thập phần kỳ quái, mới vừa rồi làm sao lại có khí lực giúp hắn một hơi từ bên dưới chạy lên được đầu thành. Chẳng qua sau khi nhìn thấy binh sĩ của Hồng Sắc Hải Dương vào thành, hắn lập tức hạ lệnh mở cửa nội thành, đi ra ngoài nghênh đón.

Các chiến sĩ của Hồng Sắc Hải Dương đột nhiên chia ra hai bên, một quan quân toàn thân áo giáp đỏ được mấy người hộ vệ cùng đi ra. Chứng kiến bên ngoài cửa nội thành đang đứng một loạt hung thần ác sát, những hán tử đầy người đẫm máu, phía trước ngồi trên ghế là một người tuổi trẻ, mà bên người tuổi trẻ này chính là nam nhân như ma thần đang đứng, mãnh tướng Tần Dũng. Chỉ nhìn thấy giá thế này, ngu ngốc cũng biết ai là người thủ lĩnh chân chính.

" Bổn quan là Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn tiền quân thiên tướng Phương Hướng Minh, xin hỏi quý quan là…"

Hứa Hải Phong định mắt nhìn lại, đó là một quan quân thanh niên độ chừng ba mươi tuổi, gương mặt chữ điền, mày kiếm mắt sói, lưng hổ eo thon, áo bào đỏ tươi của thượng tương có một con hùng ưng vỗ cánh muốn bay lên, bên hông đeo dây lưng ngọc, trên nét mặt hiện lên một cỗ anh khí lẫn lộ ra một chút bưu hãn. Hộ vệ bên người cũng không đơn giản, mỗi người thân hình cao ngất uy vũ, tuy trọng giáp mặc trong người nhưng vẫn hành động tự nhiên, đều là nam nhi hán tử mạnh mẽ.

" Hạ quan là tây tuyến đại doanh đệ ngũ túng đội, là đệ tứ tiểu đội trưởng của đệ thất trung đội thuộc đệ nhị đại đội tên Hứa Hải Phong, ra mắt trưởng quan." Hứa Hải Phong ngồi trên ghế, hữu khí vô lực ôm quyền hành lễ, giãy dụa nghĩ muốn đứng lên, lại rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.

Phương Hướng Minh ngây người, hiển nhiên là không nghĩ ra quan chức của đối phương lại thấp đến như vậy, nhưng nhìn thấy hành động của Hứa Hải Phong, vội vàng giành trước một bước, nhẹ nhàng đè lại đầu vai Hứa Hải Phong, nói: " Huynh đệ có thương tích trong người, không cần nhiều lễ." Ánh mắt hắn nhìn mọi người đứng ngoài cửa thành, hỏi: " Trong thành còn có bao nhiêu người?"

" Không có…" Hứa Hải Phong lộ vẻ cười sầu thảm, trong lòng không khỏi cảm thấy đau buồn, lên tiếng khóc lớn nói: " Hơn năm ngàn huynh đệ, chỉ còn mấy người này, một trăm hai mươi bốn người tất cả ở chỗ này, còn lại các huynh đệ khác đều tuẫn quốc."

Đúng ra Hứa Hải Phong còn đang có một trăm chín mươi hai người, nhưng trận chiến vừa rồi thật sự quá mức kịch liệt, chiến đấu trên trận địa cùng với thủ thành dù sao bất đồng, thoáng cái đã hao tổn sáu mươi tám người, cho nên hiện tại chỉ còn bấy nhiêu người.

" Huynh đệ tạm thời đừng đau buồn, thù này chúng ta nhất định sẽ ghi vào lòng, sớm muộn gì phải đi gặp chó Khải Tác đòi lại công đạo." Phương Hướng Minh cũng có đồng cảm, an ủi nói. Nguồn tại http://Truyện FULL

" Dạ…" Hứa Hải Phong nghẹn ngào nhất thời nói không ra lời. Tần Dũng đứng phía sau hắn vành mắt cũng đỏ bừng, chỉ là cố nén không rơi lệ. Huyết tửu của Hứa Hải Phong thần kỳ dị thường, người uống huyết tửu sẽ bị kích phát tính mạng lực, thể năng trạng huống đề cao, mặt khác ở trong tiềm thức lại phục tùng mệnh lệnh của Hứa Hải Phong, nhưng đối với thần trí của người uống huyết tửu sẽ có ảnh hưởng thật lớn, cơ hồ từ đó về sau đánh mất ý thức bản thân, nhưng không biết vì sao, Tần Dũng lại là ngoại lệ, cho nên khi hắn nhớ tới chiến hữu qua đời, cũng bi phẫn vô cùng.

Phương Hướng Minh biết nhất thời sẽ không khuyên giải được, vì vậy nói sang chuyện khác: " Bổn quan lần này phụng mệnh đến đây, chính là ý định trợ giúp quý quân, may mà quý quân thần dũng, mà chúng ta cũng không đến quá muộn."

" Đa tạ trưởng quan không chối từ khổ cực, đường dài sương gió, nhờ hồng phúc của bệ hạ, tòa thành này vẫn được bảo toàn, hiện hạ quan tuân mệnh đem việc thủ thành dời giao cho quý quân." Hứa Hải Phong vội vàng ưỡn ngực, cao giọng hô lớn.

" Được, từ thời khắc này, ta sẽ tiếp nhận chức trách phòng ngự tòa thành này." Phương Hướng Minh dừng lại một chút, mỉm cười nói: " Trước khi bổn quan tới đây, Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái dặn ta hướng quý quân nói một lời."

" Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái?" Hứa Hải Phong không khỏi ngẩn ra, vị Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái này vốn thường trú tại phương tây, đại thống lĩnh của Thiên Ưng quân đoàn một trong năm đại quân đoàn, từ sau khi chiến tranh bộc phát cùng người Khải Tác, hắn được hoàng đế bệ hạ bổ nhiệm làm tổng thống lĩnh của tây tuyến đại doanh, cũng là tổng chỉ huy đối kháng người Khải Tác, thời khắc dưới trướng hắn có ba mươi vạn người, đại nhân vật như vậy làm sao lại nhớ tới quân doanh nho nhỏ này kia chứ.

Phương Hướng Minh sửa sang lại quân phục trên người, cung kính hướng Hứa Hải Phong vái chào thật sâu, nghiêm nghị nói: " Đúng vậy, Cổ Đạo Nhiêm nguyên soái đại nhân dặn ta hướng các vị nói một câu, các ngươi là niềm kiêu hãnh của quân nhân đế quốc, ở đây, thỉnh cho phép ta đại biểu nguyên soái đại nhân, đại biểu tây tuyến đại doanh ba mươi vạn quân sĩ, càng đại biểu Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn mười vạn tướng sĩ, hướng những vị binh sĩ còn sống cùng những vị đã quang vinh tuẫn quốc của quý quân, lời trí kính sùng cao nhất."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play