Trên đường trở về, An Dĩ Phong dùng hết sức ôm cô, hôn từng sợi tóc. Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, “Sao em ngốc nghếch vậy? Anh không đáng để em làm thế! Anh không đáng!

“Em có áo chống đạn.”

“Em nghĩ rằng anh không mặc sao?”

“......”

Cô không nói gì, đúng vậy!An Dĩ Phong quanh năm trong mưa bom bão đạn, sao có thể ngốc đến không mặc.

“Em có nghĩ đến, nếu viên đạn này vào đầu thì phải làm sao bây giờ không? Em bảo anh phải làm sao bây giờ?”

“Em cái gì cũng không nghĩ. Em chỉ sợ anh lại giống như anh trai em, bỏ mặc em mà đi!” Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể hắn: “Thế giới này không có gì đáng sợ hơn cái chết, cho dù hối tiếc bất kì điều gì cũng không thể làm lại ...”

“Anh hiểu!”

An Dĩ Phong thực hiểu được. Khi tiếng súng kia vang lên, cô ngã xuống trước mắt hắn. Giờ phút đó, hắn hiểu được như thế nào là sống không bằng chết, càng hiểu được, như thế nào là thực sự bất lực ...

***

Để người Khi Dã không tìm được, Tư Đồ Thuần đưa An Dĩ Phong đến phòng ở trước kia của mình.

“Đây là nhà em?” An Dĩ Phong nhìn quanh một chút, hỏi.

“Ừ!” Đây là căn phòng ba cho cô khi cô mới từ Anh quốc trở về. Diện tích tuy không lớn, chỉ hơn 100m2 nhưng nội thất vô cùng tinh tế.

Cơ quan khi ấy của cô ngay ở phố đối diện, đi làm bình thường rất tiện lợi, Tư Đồ Nạo khi rỗi rãi cũng thường cùng cô qua đây ăn cơm. Đương nhiên, mỗi lần đều là ông vào bếp, hoặc đưa cô đi xuống tiệm ăn dưới lầu ăn món sushi cô thích nhất. Mỗi khi đến cuối tuần, cô về nhà ở hai ngày, tâm sự, bàn chuyện công việc với ông.

Cuốc sống, công việc khi đó đối với cô mà nói đều thật thoải mái.

Nếu cô không điều tra ra cái chết của anh trai mình có liên quan đến Khi Dã, có lẽ cuộc sống của cô vẫn đơn giản như vậy.

Còn đang miên man suy nghĩ, An Dĩ Phong đã đặt cô lên giường, tìm được chìa khóa mở còng tay, cởi áo khoác, bỏ từng nút từng nút cúc, áo chống đạn ...

Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa một vùng ngực tím lại, bàn tay chỉ hơi chạm, xương sườn cô nhói lên. Cô cố gắng chịu đựng không lên tiếng.

“Có đau không?” Hắn hỏi.

“Không đau.”

“Vậy là tốt rồi, không ảnh hưởng đến xương cốt.”

Hắn yên tâm, ánh mắt không tự giác nhìn trên người cô chỉ còn một chiếc áo lót màu đen, để lộ da thịt mê người trắng muốt.

Cô bắt đầu căng thẳng, hít thở dường như không thoải mái. Cô cắn đôi môi nhỏ giọng hỏi: “Anh đang nhìn cái gì?”

“A?” Hắn thanh thanh cổ họng, xấu hổ đứng thẳng dậy, rời tầm mắt: “Muộn rồi, em nghỉ ngơi đi, anh phải đi!”

“Anh đi đâu? Người của Khi Dã nhất định đang tìm anh khắp nơi.”

“Người là anh giết, anh phải chịu trách nhiệm với bọn họ, đây là quy tắc trong giới xã hội đen!”

“Không được!” Cô vội vàng ngồi dậy ôm lấy thắt lưng hắn: “Anh không thể đi, bọn họ sẽ chém anh thành trăm mảnh mất.”

“Sẽ không, bọn họ có thể để cho anh toàn thây.”

“An Dĩ Phong!” Thấy hắn kéo cánh tay cô ra, quyết tâm đi, cô càng ôm chặt, nhỏ giọng cầu xin: “Anh đừng đi, ít nhất tối nay anh đừng đi!”

“Tiểu Thuần, ngày mai có thể anh sẽ ...” Giọng nói hắn hơi phập phồng.

“Chuyện ngày mai nói sau.” Cô lấy toàn bộ dũng khí, buông tay ra, cởi áo ngực...

Những gì đẹp đẽ nhất của một cô gái phô bày trước mắt hắn. Hắn không nhúc nhích, không đến gần, cũng không lùi xa ...

Hắn chỉ nhìn, dục vọng và lý trí như đang giằng xé trong đáy mắt.

Cô sợ hãi tiến đến, ôm vai, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, mặt hắn, cổ hắn ... Tay cô giống như kiểm tra ngày hôm đó, vuốt ve từ ngực xuống dưới, đến thắt lưng ... lại từ gấu áo đi vào, dọc theo xương sườn nhích lên ...

Vẻ mặt hắn lạnh lùng cứng rắn, nhưng cả người nóng bỏng, thân thể cường tráng tràn ngập đường cong cương nghị nam tính.

Có lẽ tay cô rất lạnh, lướt qua bất cứ chỗ nào đều làm hắn khẽ run lên. Cả người hắn đột nhiên cứng ngắc.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hắn càng ngày càng tối lại, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

Nhưng hắn vẫn không hề động, không chấp nhận, cũng không phản kháng.

Cô đương nhiên có thể hiểu được mâu thuẫn trong lòng hắn. Hắn không muốn làm những chuyện hắn không thể chịu trách nhiệm ... Hắn cũng hiểu, cô muốn hắn sống sót, muốn hắn vì cô mà bỏ đi cái hắn gọi là quy tắc, là nghĩa khí.

Quyến rũ một người đàn ông như vậy cô thực sự chưa bao giờ thử, làm đến thế này coi như đã là cố gắng cực hạn, nhưng sự tự chủ của An Dĩ Phong thực sự mà nói còn hơn gấp nhiều lần ...

Cô cũng chỉ còn cách tiếp tục cố gắng vượt qua giới hạn của mình.

Cô tiến đến, khuỷu tay mượt mà khoác lên vai, ôm lấy cổ hắn ... “An Dĩ Phong ...” Mặt kề mặt, môi cách môi, chỉ trong gang tấc.

Hơi thở cô khẽ phả vào hắn, cô dường như nghe thấy hắn khẽ hít sâu một hơi. Gương mặt luôn lý trí của cô trở nên hơi hồng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên tai hắn, học cách của hắn nhẹ nhàng nhàng hôn: “Anh đã từng nói sẽ cho em một đêm giao hòa tuyệt vời giữa tình yêu và dục vọng ...”

Cả người hắn run lên, đột nhiên ho nhẹ hai tiếng.

Cô tiếp tục hôn, một bàn tay lặng lẽ kéo khóa áo da hắn. Ngay lúc cô dường như sắp thành công, hắn bắt lấy tay cô, kéo khóa trở lại.

Thực ra, hắn chỉ là một người đàn ông bình thường. Không biết bao nhiêu lần hắn tưởng tượng, một ngày nào đó cùng với người phụ nữ mình yêu, hôn môi cô, vuốt ve ngực cô, điên cuồng đi vào trong cô, nghe cô đau đớn rên rỉ, hưởng thụ hương vị ngọt ngào ...

Có được tất cả những gì hắn muốn!

Nhưng bây giờ, cô ở trước mặt hắn, chủ động cởi áo hắn, tháo thắt lưng hắn, quyến rũ hắn ... Dưới ngọn đèn sáng ngời, phía trên cô trần trụi kiều diễm, mái tóc đen xõa trên nền da trắng muốt, đẹp đến nao lòng ... Nhưng hắn thế nào cũng không thể điên cuồng ... Hắn, quả thực một phút, một giây cũng không chờ mong ....

Bởi hắn biết, hắn sống không quá ngày mai!

Người hắn giết là cậu ấm bang Khi Dã, là con trai duy nhất của Trác Cửu, mạng của hắn ai dám giữ?

Hôm nay, hắn ham muốn nhất thời, cùng cô hưởng thụ cực lạc. Ngày mai cô làm sao đối diện với thi thể lạnh như băng của hắn. Sau này, cô làm thế nào đi tìm hạnh phúc cho mình?

Hắn đẩy cô ra, khống chế khát vọng đang mãnh liệt trào lên trong mình: “Việc này, em tìm người khác thử đi!”

Cô gật gật đầu, suy sụp ngồi trên giường, hai tay ôm lấy ngực, im lặng, trong ánh mắt là ai oán cùng lạnh lẽo.

Rất nhiều lần hắn muốn đứng lên, nhưng cổ tay cô còn quấy dầy băng trắng, ngực của cô còn tụ máu tím bầm ... Tim hắn như bị dao cứa, rốt cục không nhịn được dang hai tay ôm bờ vai yếu ớt của cô tiến vào lòng mình.

“Tiểu Thuần, anh yêu em! Điều may mắn nhất trong đời anh là gặp được em.”

“Vậy anh cũng đừng để em phải hối hận.”

Làn da cô nõn nà, cảm xúc tuyệt vời đó cuối cùng khiến hắn không thể giữ được dục vọng, “Nếu ngày mai anh chết, em có hối hận hay không?”

“Em chưa bao giờ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.”

“Được!” Hắn cầm lấy cánh tay cô, ấn cô ngã xuống giường: “Đã sai thì tiếp tục sai đi!”

Nếu cô không hối hận, tối nay hắn sẽ cho cô hiểu được, như thế nào gọi là đàn ông đích thực!

Hắn muốn cho ba chữ “An Dĩ Phong” khắc sâu vào thân thể cô, vĩnh viễn không thể nào xóa được.

Một chiếc hôn sâu thật mãnh liệt bắt đầu, giống như mưa rào tạt đến, trán cô, mi mắt, hai má ... cuối cùng rơi xuống đôi môi cô, như một đóa hồng hé mở, mặc hắn bừa bãi đi vào, chiếm lấy. Tay hắn vỗ về chơi đùa ngực cô, giống như hắn vẫn từng tưởng tượng. Cô ngày càng thở gấp, mỗi phân da thịt đều vì hắn mà run rẩy.

Khát vọng mãnh liệt ngưng tụ ở phía dưới cơ thể hắn, hừng hực khí thế. Hắn cuối cùng không kiềm chế được, cởi bỏ bộ cảnh phục hoàn toàn không hợp đó. Chiếc quần nhỏ màu đen che lấy nơi bí mật giữa hai chân... Hắn chưa từng nghĩ màu đen của tối tăm, của tội ác ở trên người cô lại xa hoa, kiều diễm đến thế ... Một dòng khoái cảm như chạy khắp cả người, toàn bộ lý trí An Dĩ Phong đều bị tan rã, chỉ thầm nghĩ nhanh nhất có được cô. Hắn nhanh chóng cởi quần áo của mình, bàn tay nhanh chóng kéo thứ duy nhất còn lại trên người cô xuống.

Tay hắn từ chân cô bắt đầu đi lên ... Hai chân cô bắt đầu run rẩy, ngón tay xiết chặt ga giường ... Phản ứng của cô càng làm máu hắn sôi trào, như một tiếng trống làm tinh thần hắn càng thêm hăng hái.

Mặt cô càng đỏ, xinh đẹp kiều diễm.

Ánh mắt lạnh lùng khi mới quen dường như không còn nữa, giờ phút này, trong đôi mắt bối rối ấy, tất cả đều là hình ảnh của hắn.

“Sợ sao?”

Cô gật đầu, cả người lại run lên.

Hắn khẽ cười. Lúc này cô mới giống một cô gái thực sự, nhu nhược, yếu đuối, chờ mong hắn dịu dàng che chở ...

Hắn si mê nhìn thoáng qua nơi bí mật, cố nén lại kích động. Hắn khẽ hôn môi cô, tay chậm rãi lướt qua bụng, tiến vào nơi đó.

“A ...” Cô kêu khẽ, ánh mắt cầu xin hắn.

Cô không thể mở miệng, nhưng cả người nóng rực, ướt át, rõ ràng đã nói cho hắn, cô đã bị hắn khiêu khích đến mê loạn. Cô không hề sợ hãi, ngược lại nhiệt tình muốn hắn, chờ hắn đi vào, lấp đầy hư không.

“Muốn à?” Hắn cố ý hỏi.

Mặt cô càng hồng, thẹn thùng tránh đi tầm mắt xấu xa của hắn.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên ở phòng thẩm vấn. Khi đó cô bộ dáng lạnh lùng, ngay cả nói với hắn một câu cũng không muốn, mà bây giờ, lại ở dưới thân hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn nhất thời động, ngón giữa đi vào trong...

“A!” Hai chân cô căng thẳng, kẹp chặt tay hắn: “Không cần!”

Một tay hắn chống thân mình, nằm ghé bên người cô, tay còn lại tiếp tục sờ soạng: “Cảnh sát Tư Đồ, tại sao em không hỏi anh: Muốn đầu thú tội gì?”

Cô trừng lớn ánh mắt nhìn hắn.

Hắn cười đến xấu xa, hai ngón tay đồng loạt đi vào, quấy nhiễu.

“Nữ cảnh sát?” Hắn tiến đến hôn hai má cô: “Em làm cảnh sát tốt như vậy sao?”

Cô mở miệng, khó ngăn lại những tiếng rên rỉ cùng thở gấp.

Hắn cười, đầu lưỡi khé liếm nụ hoa mềm mại ở ngực cô, “Em nói xem, bây giờ anh có phải là quấy rối tình dục? Không biết phán bao nhiêu năm tù?”

Cô nhắm mắt lại, người không tự giác cong lên, biểu tình đã hoàn toàn trầm mê hốt hoảng đến đỉnh điểm.

Tay hắn cực kì ướt át, hắn cảm giác đùi cô đã bắt đầu co rút, thân mình cũng đã bắt đầu đón hùa ngón tay hắn.

Có người đã từng nói với hắn: Lần đầu tiên của một cô gái là đau đớn cùng sung sướng.

Hắn rút tay ra, khẽ tách hai chân cô, chậm rãi tiến vào ...

“Ưm....”

“A....”

Cả hai đồng loạt kêu lên, cô vừa kinh hãi vừa khoái cảm, hắn cũng không khỏi khiếp sợ. Hắn đã từng khoe với người nào đó sự tự chủ của mình, khinh bỉ dục vọng của người đó.

Người đó lạnh lùng ném trả hắn một câu: Mẹ kiếp, đấy là cậu chưa thử qua!

Lúc ấy hắn còn không phục. Hiện tại mới biết được, cơ thể phụ nữ không phải là sự hưởng thụ bình thường, mà là cực kì kích thích!

Mềm mại, nóng bỏng cùng áp lực làm cho hắn có cảm giác như trời sụp đất nứt.

Trong lúc đi vào, hắn cảm nhận được một sức cản. Hơi dùng sức một chút, cả người cô liền co lại, chau mày, hàm răng trắng muốt cắn lấy đôi môi đỏ mọng, hắn nhìn có chút không đành lòng.

Áp chế dục vọng, khẽ lui ra ...

Cọ sát một hồi làm cho hắn hưng phấn muốn điên cuồng hét lên, toàn thân đều bị kích thích, một cảm giác không từ ngữ nào có thể hình dung được.

Biểu tình của cô giãn ra nhiều, thân thể cũng không co lại như lúc đầu.

Hắn lại một lần để ở nơi cách trở cuối cùng, muốn phá tan nó, tiến vào nơi sâu nhất.

“Tiểu Thuần ...” Hắn thử thăm dò: “Em sợ đau không?”

Cô nhìn hắn, nồng tình ôm lấy, “Không sao? Đau như này tính là gì?”

Đáy lòng hắn run lên, khẽ dùng chút sức, phá tan tất cả trói buộc, toàn bộ dục vọng xâm chiếm cơ thể hắn.

“Ưm!” Cô thở ra một hơi rồi dồn dập thở dốc. Cô đã chịu qua nhiều năm huấn luyện, loại đau nào cũng thử qua, nhưng thật đúng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, giống như xương cốt đều gẫy vụn, trở nên tê dại. Chỉ cần hơi chạm nhẹ, cũng có thể tan tành.

“Anh yêu em!” Giọng hắn vang lên, “Anh yêu em ... Anh yêu em ...”

Cô nở nụ cười, “Anh muốn thế nào sẽ thế đó, chỉ cần anh thỏa mãn ...”

Dù là đau như thế nào đều không quan trọng nữa.

Bất cứ điều gì cũng có thể buông tay, tội ác nào rồi cũng có thể tha thứ!

Chỉ vì một chữ yêu!

Bởi yêu không có tội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play