Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Trong bệnh viện phòng bệnh số 321

Phùng Tư Dương kẻ vẫn hôn mê rốt cục đã tỉnh! Mở mắt ra đã thấy người bên cạnh mình, đối diện với con mắt đỏ ngàu của Tống Tuyết Nhi, một khắc kia khi hắn mở mắt ra, trong tâm rất ấm áp!

Tuyết Nhi vẫn đang ở bên cạnh chăm sóc hắn!

Tống Tuyết Nhi nhìn thấy Phùng Tư Dương tỉnh lại, đầu tiên là sững sờ, sau đó mừng rỡ khẽ hô, “Tư Dương, anh đã tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Có cảm thấy đau chỗ nào không? Em rất sợ anh cứ ngủ mãi không dậy, anh rốt cục đã tỉnh rồi! Rốt cục đã tỉnh!”

Mấy câu nói thâm tình dạt dào, khiến trong lòng Phùng Tư Dương tuôn trào dòng nước ấm, không nghĩ tới người bạn gái này của hắn lại quan tâm hắn đến vậy!

Phùng Tư Dương muốn ngồi dậy, Tống Tuyết Nhi liền vội vàng tới đỡ hắn, Phùng Tư Dương bị té ngã không nghiêm trọng như Phùng Thiến Nguyệt, mặc dù hai tay hắn che ở đầu, nhưng lúc ngã xuống vẫn bị đụng vào ót, mà Phùng Thiến Nguyệt bị ngã dập mặt, cho nên tỉnh sớm hơn so với hắn!

“ Thiến Nguyệt thế nào rồi?” Vừa ngồi vững người, Phùng Tư Dương đã mở miệng hỏi.

Tống Tuyết Nhi nghe xong, ánh mắt tối sầm, sau đó che giấu sự bất mãn trong lòng xuống, nhẹ giọng nói, “Thiến Nguyệt không có chuyện gì, em ấy tỉnh lại sớm hơn anh, ngược lại anh đó, làm hại em lo lắng muốn chết!”

Phùng Tư Dương muốn kéo tay cô, liền động phải vết thương, Tống Tuyết Nhi liền vội vã đè hắn lại!

Phùng Tư Dương đảo một vòng trong phòng bệnh, thấy không ai, mới mở miệng nói, “Tuyết Nhi, việc này em nói với mọi người thế nào? Thiến Nguyệt có nói gì không?”

“ Thiến Nguyệt sau khi tỉnh lại nói Đường Linh đẩy em ấy, em ấy vẫn không biết bản thân đã bị hủy dung!” Tống Tuyết Nhi suy nghĩ, vẫn nên đem chuyện cô không thể làm nhân chứng che giấu đi!

Phùng Tư Dương nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tống Tuyết Nhi mang theo vẻ nghiêm túc nói, “Tuyết Nhi, sau đây lời anh muốn nói, em cần phải nghe cho kỹ, tuyệt đối đừng để sót lời nào!”

Tống Tuyết Nhi vội vã gật đầu, Phùng Tư Dương mới mở miệng nói, “Em cũng biết tình cảnh của anh hiện tại ở Phùng gia, lần này chuyện của Thiến Nguyệt, anh sợ Phùng gia sẽ oán giận lên người anh, nếu đúng là như vậy, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng đến tương lai chúng ta!”

Phùng Tư Dương thở dài một cái, Tống Tuyết Nhi cũng là người thông minh, tự nhiên nghe ra hắn có kế hoạch gì đó, nhìn dạng này hẳn muốn cô phối hợp, cô bèn lập tức nói, “Tư Dương, vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Em tất cả đều nghe anh!”

Ánh mắt Phùng Tư Dương sáng lên, gật đầu tiếp tục nói, “Anh thật ra là cố ý té ngã xuống!”

Cái gì?

Tống Tuyết Nhi nghe xong liền sững sờ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Phùng Tư Dương, anh ấy cố ý té ngã xuống? Lúc đó anh ấy không phải đẩy Đường Linh sao? Cô rõ ràng nhìn thấy tận mắt mà! Thế nào lại trở thành cố ý té xuống?

Kỳ thực trong lòng Phùng Tư Dương cũng uất ức, vốn chỉ định tự không cẩn thận té xuống, chỉ cần chú ý một chút, sẽ không bị gì to tát, ai ngờ rằng lúc tiến đến chỗ cầu thang, đầu gối như bị cái gì bắn trúng, đột nhiên cảm giác chân mềm nhũn, chưa chuẩn bị sẵn sàng đã té xuống! Cũng may hắn kịp thời che chắn vị trí đầu quan trọng, bằng không hiện tại thương thế e rằng còn nghiêm trọng hơn!

“ Em cũng biết đó, Thiến Nguyệt và chúng ta đi chung với nhau, kết quả em ấy không chỉ bị ngã xuống thang lầu, bây giờ còn bị hủy dung, lúc đó em cũng nhìn thấy bộ dạng đó của Thiến Nguyệt rồi, em cảm thấy nếu không phải anh cũng bị thương tại hiện trường, bác trai của anh sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh đây!”

Tống Tuyết Nhi nghĩ đến cha Phùng Thiến Nguyệt, thân mình hơi co lại, không tự chủ gật đầu!

“ Cho nên…”

Phùng Tư Dương nhìn Tống Tuyết Nhi, “Lúc đó em có mặt ở đó, nếu em có thể nói cùng bác anh, anh vì cứu Thiến Nguyệt mới té ngã xuống theo, như vậy thương tích của anh đều vì Thiến Nguyệt mà ra! Còn nữa, Thiến Nguyệt chính là tự không cẩn thận bị té ngã xuống, không phải bị người khác đẩy ngã, điểm ấy em cần phải nhớ kỹ! Nếu để cho bác anh biết được Thiến Nguyệt là bị người ta đẩy xuống, vậy thì người làm anh trai như anh sẽ không xứng chức!”

Hơn nữa trên thực tế, đúng là tự con bé trượt chân té xuống! Muốn trách chỉ có thể trách bản thân con bé không cẩn thận mà thôi!

Tống Tuyết Nhi trừng lớn hai mắt, trong lòng âm thầm hoảng sợ, cô không nghĩ tới, Phùng Tư Dương có tâm cơ sâu bực này, một khắc kia trông thấy Phùng Thiến Nguyệt bị hủy dung, đã nghĩ ra phương pháp ứng đối, giả bộ có ý muốn đẩy Đường Linh, rồi cố ý té ngã xuống cầu thang, hiện tại còn tính toán một chuỗi mưu đồ, để anh ta thay đổi trở thành “ anh trai tốt” vì muốn cứu Phùng Thiến Nguyệt mới bị té xuống!

“ Tuyết Nhi, em cũng biết anh yêu em nhiều thế nào, anh luôn suy nghĩ đến chất lượng sinh hoạt tốt nhất cho em, địa vị hiện tại ở Phùng gia của anh không cao, nếu có thể khiến trong lòng bác trai anh có chút cảm kích với anh, như vậy con đường sau này sẽ thông thuận rất nhiều!”

Giấy phút Phùng Tư Dương nhìn Phùng Thiến Nguyệt bị hủy dung, đã nảy sanh cái kế hoạch này, tuy rằng thương thế của hắn nặng chút, nhưng đã có thể chạy trốn trách nhiệm, khiến bác trai cảm kích mình, quả thực nhất cử lưỡng tiện!

Tống Tuyết Nhi gật đầu, hoảng sợ qua đi, cô cũng chỉ biết phối hợp với Phùng Tư Dương, đạo lý có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục cô hiểu, để có thể gả vào hào môn, cô đương nhiên phải vạn sự lấy lợi ích của Phùng Tư Dương làm đầu! Ngay tức khắc đã đồng ý với kế hoạch Phùng Tư Dương đưa ra!

Hai người đạt thành nhất trí, nhìn nhau cười, chỉ là bên trong nụ cười này hàm chứa khát vọng lợi ích riêng!

Vì thế Phùng Tư Dương tỉnh lại, sau đó lập tức trở thành người “anh họ tốt” vì cứu em họ mà bị trọng thương, mà dưới sự chứng thực của Phùng Tư Dương cùng Tống Tuyết Nhi, xác nhận Phùng Thiến Nguyệt tự mình không cẩn thận bị té ngã, cũng không phải do Đường Linh gây nên!

Cảm giác Phùng phu nhân rất băn khoăn, con gái bà tự té xuống lầu, nhưng lại vu hại đứa bé kia, mà bà còn đứng trước công chúng, nói ra những lời khó nghe, ngẫm lại liền cảm thấy xấu hổ!

Thật là sống nhiều tuổi rồi, không nghĩ tới đến già, vẫn làm ra chuyện hồ đồ! Đứa con gái này của bà đúng là quá bướng bỉnh rồi!

Mà trong những người này, buồn bực nhất không gì bằng Triệu Kế Hồng, lúc đó Phùng Thiến Nguyệt gào khóc với cô nói là Đường Linh đẩy cô ấy xuống lầu, vừa trông thấy bộ dạng kia của Phùng Thiến Nguyệt, cô tức khắc nổi nóng, trực tiếp đi bắt Đường Linh, sau này cộng thêm chuyện cá nhân, cô không có hảo cảm với Đường Linh, cô vẫn cho là Đường Linh gặp vận may, mới trốn thoát khỏi sự trừng phạt của luật pháp, nhưng sao cũng không ngờ tới, điều cô vẫn kiên trì bị sai rồi!

Vì sự oán hận của Phùng Thiến Nguyệt vậy mà hại cô bắt lầm người, mà bây giờ còn tạm thời bị đình chỉ chức vụ, Triệu Kế Hồng tức giận đến mức giậm chân! Nhanh mồm nhanh miệng bật thốt ra câu, “Bây giờ cả dung mạo và nội tâm cô như nhau khiến người ta ghê tởm”, dứt lời liền rời khỏi bệnh viện!

Phùng Thiến Nguyệt chợt ngẩn ra, sau đó cô giãy giụa đứng dậy, chịu đựng đau đớn đi tới toilet trong phòng bệnh, nhìn thấy một gương mặt kinh khủng trong gương, cô kinh hãi đến biến sắc, thét lên một tiếng, đập vỡ chiếc gương, ngã co quắp trên mặt đất, gào lớn thống khổ!

Cô gái kinh khủng trong gương kia là ai?

Không phải mình! Nhất định không phải mình! Mình xinh đẹp đáng yêu như vậy, cô gái trong gương xấu xí đến cực điểm kia là ai?

Không! Không muốn! Mình không muốn biến thành dáng vẻ xấu như quỷ kia!

Sự đớn đau xé nát tâm can không cách nào phát tiết ra ngoài!

Hèn chi! Hèn chi người nhà mỗi lần nhìn thấy cô, trong mắt mơ hồ hàm chứa sự thương hại! Ngay cả ánh mắt Tống Tuyết Nhi nhìn cô đều là lạ, cô cứ nghĩ mình bị thương, người trong nhà thương tâm khổ sở mới như thế! Ai ngờ, dĩ nhiên không phải như vậy!

Chính bọn họ thương hại cô, ngọn nguồn của sự thương hại ấy chính là cô… bị hủy khuôn mặt!

A a a!

Phùng Thiến Nguyệt không thể nào tiếp thu được sự thực này, cô sẽ không bị hủy dung! Sẽ không đâu! Cô còn muốn gả cho anh Nguyên yêu dấu của cô, không thể bị hủy dung!

Tiếng gào thét đưa tới một đám bác sĩ và y tá, mà hai vị gia chủ nhà họ Phùng vừa mới đi ra ngoài hỏi thăm bệnh tình của con gái cũng vội vã chạy lại, Phùng Thiến Nguyệt giống như phát điên, không để tâm đến vết thương trên người, liều mạng thấy người nào nhào vào đánh người đó, không đánh nổi liền đá, không cấu thì véo!

Cuối cùng bác sĩ hết cách, hung hăng chích cho cô một mũi thuốc an thần, chỉ chốc lát sau Phùng Thiến Nguyệt bị tê liệt nằm trên mặt đất, bác sĩ và y tá hợp lực khiêng người về trên giường!

Bác sĩ kiểm tra lại cho cô, kết quả phát hiện sau khi vận động mạnh, vốn cái xương sườn đã được nối tốt trước kia nay lại bị gãy, bác sĩ buộc lòng phải đẩy người bệnh vào phòng phẫu thuật tiến hành phẫu thuật nối xương lại!

Ông Phùng vẫn sa sầm nét mặt nhìn một đống hỗn loạn trước mắt, ông đốt lên một điếu thuốc, trầm mặc không nói chuyện, mà bà Phùng thì sớm đã nước mắt như mưa, thê thảm đáng thương!

Đường Linh không để Triệu Nguyên đưa cô về, Triệu Nguyên cũng có việc gấp, vì thế hai người liền mỗi người một ngả, Đường Linh không đón xe, mà lựa chọn tùy tiện đi dạo trên phố, cô đến tỉnh Vân này thời gian dài như vậy, vẫn chưa từng đi dạo thăm thú nơi đây!

Đường Linh chưa kịp đi dạo, từ xa trước mặt xuất hiện hai chiếc xe hơi màu đen, phóng thẳng đến phía Đường Linh, một luồng khí tức nguy hiểm kéo tới, Đường Linh lẳng lặng đứng đó, hai con mắt bén nhọn nhìn chằm chằm hai chiếc xe!

Hai chiếc xe rất nhanh đậu ở một bên, cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống sáu bảy gã đàn ông to lớn, tướng mạo hung ác, khí thế hùng hổ!

Nhìn thấy Đường Linh, trực tiếp vọt về hướng cô, hai con mắt Đường Linh nheo lại, tự đánh giá cô có thể đối phó được mấy người, bên cạnh có không ít sạp hàng, Đường Linh cân nhắc một chút, tại lúc mấy tên đàn ông đó chưa kịp đến gần, cô xoay người bỏ chạy!

Đám người đó sững sờ một chút liền vội vàng đuổi theo tức thì!

Nếu bọn chúng ít người, Đường Linh còn có thể đối phó được, nhưng có đến sáu bảy tên, cộng thêm hai tài xế, cho dù cô có chút công phu phòng thân, thân thể linh xảo, nếu bọn chúng cùng nhau tiến lên, cô dù liều mạng cũng bị tổn thương không nhỏ, Đường Linh không muốn chật vật như vậy!

Huống chi, hiện tại đang trên đường cái, nhiều người nhìn như vậy, cô còn không muốn mình bị người ta quá mức chú ý!

Đường Linh vẫn kiên trì rèn luyện, thân mình lại uyển chuyển, cho nên tốc độ chạy không chậm, những gã kia không hay chạy bộ nên bị Đường Linh kéo giãn khoảng cách!

Người trên đường phố đều lũ lượt nhường đường, nép người sang một bên, rất sợ bị tai bay vạ gió lên người!

Chạy rất xa, phát hiện tài xế lái xe đuổi theo, cô khẽ nhíu mày, cặp đùi này nhanh hơn nữa cũng không bì được với ô tô! Ánh mắt quét qua, lao thẳng về phía trước con hẻm nhỏ!

Tốc độ không giảm trực tiếp lao vào ngõ nhỏ, nhưng rầm một tiếng, đụng vào một bức tường thịt! Nói là một bức tường thịt, là vì đụng vào người đó, vòm ngực cứng rắn, cả người đều căng thẳng vô cùng, như kiểu một chiến binh bằng sắt!

Đường Linh có chút chật vật che mũi, một cơn đau buốt xông thẳng lên óc, cô tức giận ngẩng phắt đầu lên, lúc thấy rõ tướng mạo người kia, trong lòng sững sờ!

Đường Linh chưa kịp làm ra phản ứng, mấy gã kia đã đuổi kịp, mà cũng trong lúc đó, một bên khác ở cùng ngõ cũng có mấy tên khác vây chặn, nhốt Đường Linh và người đàn ông cô vừa đụng vào khi nãy vào bên trong!

Đường Linh lạnh lùng nhìn đám người đó, trong lòng tính toán tỷ lệ thắng thua, bọn chúng gồm cả tài xế tổng cộng chín người, tên nào tên ấy dáng vóc cường tráng, không giống loại lưu manh, vừa nhìn thì biết bọn chúng biết quyền cước!

Xem ra hôm nay phải có một trận ác chiến đây! Đường Linh nhìn chằm chằm mấy người này, lâu rồi chưa động thủ, không biết có bị thụt lùi không đây!

“Ngoan ngoãn đi theo chúng ta, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Tên cầm đầu uy hiếp nói.

Đường Linh cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm thanh lãnh, “Xin lỗi, tôi không thích uống rượu!”

Tên cầm đầu nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại, nháy mắt ra dấu cho mấy tên khác, xông thẳng đến Đường Linh!

Quả đấm chưa đến đích, liền bị người khác khống chế, cổ tay tê rần, nghe thấy rắc một tiếng như tiếng xương tay bị gãy! Bước chân mấy tên đó đang xông lên đều sững lại, nhìn người đàn ông trước mắt cả người đều tản ra hàn khí, trên người anh ta phát ra luồng khí tức mãnh liệt đủ khiến trong lòng bọn chúng căng thẳng, loại khí thế không giận tự uy này, trấn áp bọn chúng không thở nổi, người đàn ông kia không hề làm gì, chỉ đứng ở đó, bọn chúng đã có thể cảm giác được sát khí trên người anh ta!

Vốn không gian chật hẹp sẵn có áp lực lại càng thêm ngột ngạt, người như vậy khiến họ rất sợ hãi!

Một đầu khác cùng ngõ, ai đó hô lên một tiếng, “Lên!”

Mấy tên đó xông lên, nhất thời trong đường hẻm truyền ra một trận tiếng đánh nhau, năm tên đàn ông cường tráng nhắm thẳng đến phía người đàn ông, người đàn ông một tay chặn lại một cú đấm của một tên trong đó, chụp cổ tay tên đó vặn ngược lại, bước chân tên đó không vững, trực tiếp va vào tên đối diện, hai tên đó đâm vào nhau ngã rầm một tiếng xuống đất, ngoài ra một tên khác rút ra một cái thiết côn, hung hăng đập xuống anh ta, anh ta nhạy bén hơi ngửa về phía sau, tránh thiết côn, rồi nhấc chân đạp một cái, tên đó trực tiếp bị đá bay, đụng phải bức tường xa xa, rồi rơi xuống mặt đất, tức khắc hôn mê bất tỉnh!

Sau gáy như mọc thêm con mắt, dưới tình huống có một tên khác đằng sau đánh lén, anh ta nhanh như chớp đạp về phía sau một cú, trực tiếp đạp bay kẻ đó, văng vào một tên khác muốn tập kích Đường Linh, hai tên to xác đó ngã xuống đất rất chật vật!

Động tác của người đàn ông sạch sẽ lưu loát, chỉ đơn giản mấy chiêu, anh ta vẫn như cũ đứng tại chỗ, bước chân chưa có di chuyển dù là nửa bước!

Ánh mắt Đường Linh sáng lên, cánh môi xinh như hoa vẽ ra một đường vòng cung, có chút rục rà rục rịch ngứa tay! Đi lên tiếp đòn của một tên khác, bắt lấy khuỷu tay tên đó, mềm dẻo hướng phía dưới bẻ một cái, nhấc chân đá vào huyệt vị dưới đầu gối của tên đó, chân tên đó tức khắc quỳ xuống đất, Đường Linh nhanh chóng tiến lên bổ về phía sau gáy tên đó, hắn ngã xuống!

Giơ tay đỡ lấy mộc côn của một tên khác đánh tới, cánh tay cô bị mộc côn đánh cho đau đớn, cánh tay co rụt lại, không quản đau đớn, cô giơ chân lên đạp vào chỗ hạ thân của tên đó, một cú đạp này đã dùng hết sức lực, tên đó buông rơi mộc côn, hai tay ôm che hạ thể, đau đớn lăn lộn trên mặt đất!

Càng đánh càng hăng say, đã lâu không đánh nhau thống khoái như vậy, nhớ lại lần trước đánh nhau, hối đó Đế Hào vừa mới thành lập, chưa đứng vững chân, có không ít người tới đập phá quán, cô, Lôi Tử, Phùng Tam cùng nhau chống lại tất cả những kẻ cầm đầu của băng nhóm đến đập quán, lúc đó mấy chục người hỗn chiến trước cửa Đế Hào, mà trận hỗn chiến đó còn đưa tới sự chú của rất nhiều thế lực tại thành phố S, rất nhiều người khi nhắc đến việc này, bây giờ vẫn khắc sâu ấn tượng!

Mà cục trưởng Thẩm, khi đó còn là một phó cục trưởng, dẫn theo cảnh sát tới, ai ngờ khi đến hiện trường, đám người gây chuyện đều nằm rạp trên đất, mười mấy người của Đế Hào đều hoàn hảo đứng một bên, còn như đế vương, nhìn mấy chục người kia nằm rạp dưới chân họ!

Đó chính là lần đầu tiên cục trưởng Thẩm nhìn thấy Đường Linh! Khi đó Đường Linh mới mười ba mười bốn tuổi, vóc dáng vẫn không tính là cao, cả người thoạt nhìn xinh xắn lanh lợi, giống như một cô bé em gái nhà bên! Nhưng em gái đó đứng ở giữa mọi người, bên chân là một vài gã đàn ông trưởng thành đang lăn lộn trên đất, tình cảnh đó dù là ai nhìn thấy đều sẽ có cảm giác thổn thức không thôi!

Cục trưởng Thẩm cũng bắt đầu từ khi ấy thì có mấy lần giao chiến cùng Đường Linh, nhưng mỗi lần kết thúc đều là Đường Linh toàn thắng!

Đường Linh còn đang đánh rất hăng say, người đàn ông kia đã nhẹ nhàng giải quyết xong mấy tên khác, trong đường hẻm chật hẹp, trên nền đất nằm la liệt một đống người, té xỉu có, lăn lộn có, dĩ nhiên không có người nào lành lặn!

Đường Linh tay phải vịn cánh tay trái, vừa mới dính một đòn bị mộc côn đánh trúng, cánh tay trái âm ỉ đau! Nhưng nơi cô không nhìn thấy được,Tiểu Bạch trong cơ thể đang sản sinh hào quang bảy màu, từ từ chữa trị cánh tay trái thương tổn kia!

Người đàn ông kia cứ như cũ lạnh bạc đứng đó, không thèm nhìn đám người ngã xuống đất, con ngươi đen thẳm chỉ nhìn Đường Linh đang ôm cánh tay, mím chặt môi, biểu lộ rõ ràng trong lòng hắn giờ khắc này không vui chút nào!

Đột nhiên anh ta móc chân một cái, cây thiết côn đang nằm cạnh chân anh ta mãnh liệt bay về phía gã hai tay ôm hạ thể kia, tên đó đang lăn đi lăn lại! Tốc độ cực nhanh, lực đạo càng kinh người! Cây thiết côn kia vậy mà thẳng tắp xuyên qua cánh tay tên đó, cắm vào trong tường! Tên đó gào lênmột tiếng đau đớn, liền hôn mê bất tỉnh! Chỉ để lại từng giọt máu rơi xuống!

Con ngươi Đường Linh co rụt lại, trong lòng cả kinh! Để thiết côn cắm trên thân thể đã rất khó, mà người đàn ông này cũng chỉ là “nhẹ nhàng” đá một cái, thiết côn đó không chỉ xuyên qua thân thể, lại còn cắm sâu bên trong tường! Loại thân thủ này, quả thực khiến người ta sợ̣ hãi!

Bất quá, hành động này của hắn…

Chẳng lẽ là vì tên đó làm cánh tay cô bị thương?

Nhất thời, Đường Linh đối mắt với người đàn ông đó, trong đường hẻm yên tĩnh đáng sợ!

Người đàn ông nhìn chằm chằm Đường Linh bằng con mắt thâm thúy, trong con ngươi màu đen xẹt qua tinh quang khiến Đường Linh nhìn không thấu cảm xúc của anh ta! Mà lúc Đường Linh đánh giá hắn, trong mắt cô nhiều hơn một tia phòng bị!

Người đàn ông trông thấy sự phòng bị ấy, đáy mắt anh ta xẹt qua một vệt sáng u ám, nhanh như chớp khiến Đường Linh không bắt được, vụt tắt ở đáy mắt, đôi mắt đen thẳm của anh ta lại khôi phục yên tĩnh!

Người đàn ông này không phải người khác, chính là thanh niên người đầy máu mà Đường Linh đã cứu ở thành phố Ninh! Cũng chính là tên đã kiềm chặt đè lên người cô suốt mấy tiếng đồng hồ đó, cuối cùng hắn ta còn ân đền oán trả đánh ngất cô, hơn nữa còn lấy trộm của cô một chiếc giày! Thiếu niên trên tay áo có thêu hai chữ “ Thập Nhất”!

Chẳng ngờ lại gặp anh ta ở đây!

Tuy rằng hai lần xuất hiện, biến hóa của anh ta hơi lớn, nhìn khuôn mặt, vẫn là gương mặt đó, nhưng thành thục hơn nhiều! Từ ánh mắt đầu tiên Đường Linh đã nhận ra anh ta ngay, bởi vì anh ta có một đôi mắt khiến người khác khó quên!

Trong đôi mắt đen thẳm thâm thúy ấy, là trống rỗng! Là không có tình cảm!

Là loại cái gì cũng nhìn vào trong mắt, nhưng trong mắt lại không lưu lại dấu vết gì, như một sát thủ chuyên nghiệp, vừa lãnh khốc vừa vô tình!

“Cảm ơn!”

Giọng nói Đường Linh lanh lảnh vang lên trong ngõ hẻm, phá vỡ bầu không khí như có như không gió nổi mây phun giữa hai người!

Anh ta nhìn chằm chằm cô hồi lâu, không nói gì, ngay khi thời điểm Đường Linh hoài nghi anh ta là người câm, thì một giọng nói trầm thấp hùng hậu như một đạo Phạn âm xông thẳng vào đáy lòng, giọng nói lạnh lùng, không có bất kỳ âm điệu, nhưng lại khiến lòng người chấn động!

“ Tôi sẽ phụ trách!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play