Edit: Heidi

Lại lần nữa bước vào sân trường tiểu học, Đường Linh có chút hoảng hốt, trong sân trường tất cả đều không thay đổi, chỉ là tâm thái của cô đã khác, sân trường vô cùng náo nhiệt, nhảy dây thun, nhảy bao, nhảy dây thừng nơi nào cũng có thể bắt gặp, khắp nơi lan tỏa sức sống thanh xuân hướng về phía trước!

Nhóm Đường Linh đi về bộ thể dục báo cáo trước, sau đó tự quay về lớp học của mình để lên lớp, Đường Linh một đường đi theo tên nhóc Đoàn Ngọc, tiểu tử kia cứ cười híp mắt suốt đường đi, bạn cùng bàn của cậu trước đây cứ mỗi khi thấy cậu là đi đường vòng, hôm nay lại luôn theo đuôi cậu, nhất thời có chút đắc ý, Đoàn Ngọc nào biết Đường Linh đi theo cậu ta là vì Đường Linh không biết chỗ ngồi của cô ở đâu mà thôi!

Lần nữa bước vào phòng học, Đường Linh đứng ở cửa nhìn lướt qua, khóe miệng hơi cong lên, thật nhiều khuôn mặt quen thuộc! Khi ở tiểu học Đường Linh rất nhát gan, thế nên sau khi tốt nghiệp thì cắt đứt liên hệ với bạn học, vì thế Đường Linh vẫn cảm thấy tiếc nuối, không nghĩ tới loanh quanh vài vòng lại có dịp quay lại nơi đây.

Sóng mắt lưu chuyển, Đường Linh nhấc chân đi theo Đoàn Ngọc trở lại chỗ ngồi, ngồi ở bên bàn học cũ xưa, thật đúng là có chút không thích ứng, hai bàn tay đặt úp lên bàn gỗ, nhìn chằm chằm đường “ vạch chia bàn” xiêu vẹo ở giữa bàn, Đường Linh bật cười!

Đây chính là hồi ức quan trọng thời tiểu học a!

Đoàn Ngọc nhìn thấy, hơi cúi đầu, tiến đến cạnh Đường Linh h nói, “ Bạn cùng bàn ơi, tớ cũng cảm thấy cậu vẽ cái vạch chia bàn này quá xấu đi, như hình con rết đang bò! ”

Đối với “ vạch chia bàn” này, Đoàn Ngọc thật sự khó mà chấp nhận nổi, nhưng đáng tiếc người bạn cùng bàn của cậu nhất định phải vẽ cho bằng được, quả thực rất ảnh hưởng đến hình tượng của cậu nha!

Khóe miệng Đường Linh co giật, cô nhớ ra rồi, hình con rết này quả thực được vẽ bởi tay cô!

Bức vẽ thảm họa!

“ Đường Đường, trận đấu thế nào rồi?” cô bé bàn trên xoay người, chớp mắt mấy cái nhỏ giọng hỏi.

“ Thường thôi, xếp thứ 12!” Đường Linh nhún vai nói với Lưu Hân.

Lưu Hân là người bạn tốt nhất của Đường Linh khi còn tiểu học, còn chưa tốt nghiệp sơ trung thì nhà Lưu Hân đã xảy ra chuyện, người bạn này của cô đã nghỉ học, nghe nói cuộc sống trải qua rất gian khổ, sau này cũng không có tin tức nào của cậu ấy.

Đường Linh nhìn cô bạn Lưu Hân trước mắt đến xuất thần, nếu cô đã được sống lại lần nữa, vậy thì cô sẽ giúp Lưu Hân đến cùng, thay đổi vận mệnh của Lưu Hân!

“ Đường Linh? Đường Linh!” Lưu Hân lắc tay cô, cắt ngang tâm tư của Đường Linh.

Đôi đồng tử của Đường Linh thu nhỏ lại, cũng thu hồi lại tâm tư đang phiêu dạt, nhẹ giọng cười nhẹ nói, “ Xin lỗi, vừa mới thất thần!”.

Lưu Hân ngoẹo đầu, nghi hoặc nhìn Đường Linh, sao lại có cảm giác Đường Linh lúc này đây có chút không giống với lúc trước!

Lưu Hân lắc đầu một cái cười nói, “ Tớ nói là, phỏng chừng ngày mai cô giáo có thể sẽ công bố danh sách tham cuộc thi toán học đợt này.”

“ Cuộc thi toán học? “ Đường Linh thoáng chút đăm chiêu.

Lưu Hân thở dài, “ Đúng vậy! Mỗi lần thi đấu đều là mấy người kia, đâu cần thiết phải công bố danh sách a!”. Một tay chống cằm, trong mắt tràn đầy khát vọng.

“ Có mấy chỉ tiêu?” Đường Linh cảm giác khá hứng thú nói.

Nếu đã trùng sinh, như vậy cô cũng cần phải trù tính cho bản thân, kiếp trước môn thể dục cô giành về cho trường mình không ít giải thưởng, thế nhưng cuộc thi sát hạch lên lớp lại không chiếm được một chút ưu thế nào, cô nhớ tới cuộc thi tốt nghiệp cô đạt thành tích 194 điểm, nhưng lại thua bởi một người đạt 190 điểm!

Cuối cùng học sinh đó được đi học tại ngôi trường danh tiếng Nhất Trung, Đường Linh lại phải đi học ở một trường trung học bình thường, cô từng tức giận tìm đến phòng hiệu trưởng chất vấn, chủ nhiệm giải thích là, người học sinh kia trong cuộc thi đấu tri thức tiểu học đã từng giành giải thưởng về cho trường học, mà Đường Linh thì không có cống hiến gì cho trường, cho nên trường học mới không giới thiệu đề cử cô đến Nhất Trung.

Đường Linh không thể hiểu, cô cũng giành về nhiều giải thưởng cho trường, lẽ nào giải thưởng môn thể dục thì không được tính là giải thưởng sao! Sau đó Đường Linh suy nghĩ khá cực đoan, thề sẽ không bao giờ rèn luyện thể dục nữa!

“Danh sách được 6 người a! Tô Cảnh, Tư Đồ Văn, Tư Đồ Hạo, Lương Văn Thù, Viên Nhạc, Vương Tử Thông, cô giáo nhất định sẽ chọn bọn họ đi tham gia!” Lưu Hân thuộc như lòng bàn tay!

Đường Linh buồn cười nhìn Lưu Hân bĩu môi, “ Cậu rất muốn tham gia?”

Lưu Hân mở to hai mắt nhìn, cái miệng nhỏ nhắn há thành hình chữ O, “ Làm sao cậu biết tớ muốn tham gia?” Mình chưa từng nói qua mà!

Đường Linh nhéo cái mũi nhỏ xinh của Lưu Hân, ra vẻ con nít cười nói, “ Tất cả đều viết trên mặt cậu kìa nhóc!”.

Lưu Hân xấu hổ nhẹ đập lên tay Đường Linh, hướng về phía Đường Linh làm mặt quỷ, đưa tay lên xoa mũi!

Đưa tay che mặt, Lưu Hân nhỏ giọng nói với Đường Linh, “ Cô nhỏ tớ có mở thêm lớp dạy kèm toán Olympic, tớ học với cô nhỏ tớ một thời gian khá lâu rồi!”.

Đường Linh tựa như nghĩ tới điều gì, quay bút trong tay, tùy ý nói, “ Biết đâu lần này sẽ chọn cậu thì sao.”

Lưu Hân nhún vai, bĩu môi, chỉ coi Đường Linh như đang an ủi mình! Trông thấy thầy giáo đi tới phòng học, vội vàng xoay người lại, ngồi thẳng tắp, tốc độ kia tuyệt đối là có luyện qua, rất sợ bị thầy phát hiện cô nói chuyện riêng.

Một tiết học trôi qua rất nhanh, Đường Linh có loại cảm giác muốn chết mà chẳng xong!

Phép nhân chia hai số? Cứu mạng a! Lẽ nào sinh mạng của cô đều phải lãng phí ở việc đọc bài khóa, làm phép tính toán ư!

Xem ra Đường Linh thật sự phải lợi dụng một cách hữu hiệu thời gian lên lớp của mình mới được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play