Đạp xe tới dưới lầu, đem xe đạp đậu ở nhà để xe, giơ tay nhìn đồng hồ đã 4 giờ rồi, không nghĩ tới thời gian đã muộn như thế!
Đường Linh để cho thuận tiện, tự mình đã đi đánh một chìa khóa cửa riêng, đi tới lầu bảy, Đường Linh chưa kịp vào nhà, liền nghe thấy trong phòng có người đang cãi vã, cô vội vàng móc chìa khoá từ trong túi áo ra, cắm chìa khóa vào ổ khóa, xoay một cái mở cửa ra!
Đẩy cửa vào, còn chưa nhìn thấy người, đã nghe thấy trong nhà có tiếng phụ nữ cãi vã!
“Trương Hoa, chị nói câu này là có ý gì! Đừng có mà mọi chuyện đều đổ lên người con cái tôi!”. Đường Linh nghe ra, tiếng nói chuyện là của thím ba- – Văn Vân Chi!
Văn Vân Chi không phải là người hiền lành, lúc trước quen biết với chú ba Đường Quốc Hoa của Đường Linh tại xã Cờ Bài, hai người đều thích đổ (cờ bạc), rất nhanh có cảm tình liền ở chung một chỗ, Văn Vân Chi này chưa kết hôn mà bụng đã vượt mặt, mà Đường Quốc Hoa từ trước đến giờ luôn chơi bời lêu lổng, hơn 20 tuổi vẫn để cho cha mẹ nuôi sống, không có công việc chẳng có phòng ốc, cha mẹ quyết định để Đường Quốc Hoa sau khi kết hôn ở cùng với bọn họ, nhưng Văn Vân Chi kia chết cũng không chịu, nhất định phải ở riêng, nếu không sẽ bỏ đi đứa nhỏ trong bụng!
Bà nội Lý Hồng Cầm vừa nghe thấy liền nôn nóng, ngày thường bà cưng nhất là đứa con trai nhỏ này, bây giờ đứa con trai nhỏ có hậu, sao có thể bỏ đi đứa trẻ kia chứ! Vì thế bà đã khóc lóc nháo loạn trước mặt con trai lớn, cha của Đường Linh! Đường Quốc Bân thực sự không đành lòng nhìn mẫu thân như thế, đã đồng ý đem phòng ốc của ông đưa cho vợ chồng chú ba ở, mà ông thì cùng ở với cha mẹ, sau khi Văn Vân Chi vào nhà họ Đường, Trương Hoa còn chưa có vào, những điều này là sau khi Trương Hoa vào làm dâu nhà họ Đường thì nghe tiểu cô Đường Tử Kỳ nói lại!
Đừng nhìn Lý Hồng Cầm ngày thường đối với Trương Hoa rất nghiêm khắc, nhưng lúc đối mặt với cô con dâu nhỏ Văn Vân Chi lại hiền lành vô cùng, Văn Vân Chi là người nổi tiếng trong khu phố nhỏ này! Càn quấy cãi bướng, chua ngoa tàn nhẫn!
Ngay cả mẹ chồng Lý Hồng Cầm đều từng bị Văn Vân Chi chỉ vào mũi chửi qua! Nhưng Lý Hồng Cầm lại không nổi giận với Văn Vân Chi cho dù bị mắng cũng coi như không có chuyện gì! Còn khen Văn Vân Chi long trời lở đất với người bên ngoài, kỳ thực hàng xóm đều biết Lý Hồng Cầm là sợ Văn Vân Chi!
Có mấy người trời sinh đã da mặt dày đê tiện, dù có quát mắng sai khiến, bà ta cũng không dám há miệng, còn nếu tìm mọi cách hiếu thuận, bà ta lại khắp nơi gây khó dễ tìm mọi cách gây chuyện! Mà Lý Hồng Cầm chính là loại bắt nạt kẻ yếu!
Sắc mặt Trương Hoa cũng có chút không tốt, gần đây chị thấy Đường Linh lớn nhanh, quần áo có chút không vừa vặn, tan tầm về đến nhà lục ngăn tủ đựng tiền ra, lại phát hiện tiền không thấy đâu nữa! Chị nhớ rõ ràng nơi đó có 400 đồng, sao đột nhiên lại không thấy đâu! Cẩn thận lục soát nhiều lần, chỗ khác cũng đã tìm, vẫn không tìm thấy!
Chị đành phải đi vào phòng mẹ chồng hỏi thăm một chút có ai đã tiến vào phòng mình hay không, kết quả bị người đến nhà chơi là Văn Vân Chi nghe thấy, lập tức trở mặt liền cãi nhau với Trương Hoa! Bên cạnh Văn Vân Chi là một đôi long phượng thai ngồi một bên không nói gì!
Vì thế có một màn Đường Linh đi vào nhìn thấy!
“Thím ba, chị cũng không nói là đứa nhỏ nhà em lấy tiền, chị chỉ hỏi mẹ có ai đã bước vào phòng anh chị hay không thôi!”. Trương Hoa bản tính thiện lương, không muốn cãi vã cùng người khác!
Văn Vân Chi hai tay chống nạnh, nghiến chặt hàm răng do quanh năm hút thuốc mà ố vàng, kéo lớn giọng nói, “Đừng cho là tôi không biết tâm tư kia của chị! Kim Phượng Hỉ Phượng của tôi mới chưa từng bước vào phòng kia của chị, nói không chừng là Đường lão tam nhà chị tay chân không sạch sẽ, làm ra chuyện thất đức kia, đừng dội bô cứt lên đứa nhỏ nhà tôi!”
“Đúng đấy, con dâu cả, việc này con làm quá thiếu đạo đức rồi! Làm sao có thể giội nước bẩn lên người của hai đứa cháu chúng ta! Đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, cũng không thể vì chị gọi thế mà bị phá huỷ thanh danh!”. Bà nội Lý Hồng Cầm bĩu môi một cái, ánh mắt nhìn Trương Hoa lật qua lật lại, một bộ dáng ghét bỏ!
Lý Hồng Cầm không quen nghe người khác nói Kim Phượng Hỉ Phượng, hai đứa bé kia từ nhỏ được Lý Hồng Cầm nuôi dưỡng bên người, nên cực thiên vị! Còn con bé Đường Linh kia, bà chính là thấy ngứa mắt!
Trương Hoa tức đến mặt mũi trắng bệch! Chị chỉ hỏi một câu thôi, đã bị hai người họ bố trí thành dạng gì! Chiếu cố đến thanh danh hai đứa nhỏ song sinh kia, vậy thanh danh của khuê nữ nhà mình là có thể tùy tiện phá huỷ?
“ Mẹ! Mẹ sao có thể nói như vậy! Con chỉ hỏi có một câu, từ đầu tới cuối con đều không có nói là hai đứa nhỏ lấy tiền!”
Trương Hoa mặc dù là công nhân, thế nhưng giáo dưỡng rất tốt, chưa bao giờ biết mắng người, càng sẽ không cãi nhau với người khác! Trong lòng tức giận oan ức, lời ngoài miệng nói ra vẫn không có nửa phần khí thế!
“ Tôi nói thế nào! Có kiểu giống chị nói chuyện với mẹ chồng như vậy sao! Họ Trương các người có giáo dưỡng không thế, vu hại đứa nhỏ nhà người ta xong, bây giờ còn muốn vu hại bà già như tôi đây sao!”. Lý Hồng Cầm đối phó với Trương Hoa xưa nay đều là vô duyên vô cớ, ăn nói ngụy biện!
“ Các người…”. Trương Hoa tức đến độ vành mắt đỏ hoe, không biết nên nói cái gì!
“Hừ! Trương Hoa, mẹ kiếp, mày đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt! Ngày hôm nay nếu là người khác dám nói con nhà tao như thế, tao đã sớm xông ra quất nó rồi!”. Há cái miệng đầy răng ố vàng kia, con ngươi trợn tròn, lời nói phát ra rất du côn!
Bà già Lý Hồng Cầm vụng trộm liếc Văn Vân Chi mắt một cái, sau đó lại đầy mặt khinh thường nhìn Trương Hoa với thần sắc kích động bên cạnh!
Hai anh em song sinh ngồi một bên, có chút dương dương đắc ý nhìn mẹ chúng Văn Vân Chi, lúc nhìn thấy bóng dáng Đường Linh, càng dùng ánh mắt khiêu khích liếc ngang Đường Linh một cái!
“Cho mặt mũi?”
Đường Linh bước vào trong nhà, tiện tay cài cửa lại, chậm rãi đi tới bên người mẹ, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng là khuôn mặt con gái nhà họ Trương, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác chèn ép!
“ Thím ba cho mặt mũi thật đủ nhiều!”. Thanh âm mang theo một tia âm trầm, mẹ mình sống tại ngôi nhà này chịu đủ uất ức rồi, chấm dứt ở đây thôi!
Khí thế vừa nãy của Đường Linh đã thật sự trấn trụ được ả, tỉnh táo lại, Văn Vân Chi đang nhìn Đường Linh, chẳng qua chỉ là con nhãi ranh đần độn thôi, “Mày một con nhãi con tránh qua một bên đi!”
Khóe miệng Đường Linh khẽ nhếch, nhìn chằm chằm vào hai con mắt Văn Vân Chi một vệt hàn khí bắn ra bên ngoài, xuyên qua bắn thẳng vào trong đầu Văn Vân Chi, “Thím sinh ra mới gọi nhãi con, mà tôi là con người! Đây rồng sinh rồng phượng sinh phượng, thím ba đừng lẫn lộn!”
Chó sinh mới gọi nhãi con! Đây là đang biến hình mắng cô là chó!
Đầu óc Văn Vân Chi xoay chuyển cũng mau lẹ, nghe ra Đường Linh đây là đang mắng ả! Cơn lửa giận bùng lên, vén tay áo lên liền muốn tiến lên thu thập Đường Linh! Loại người như ả cả ngày lêu lổng ở trong xã hội, khi ra tay liền không phải dạng qua loa đâu!
“Mẹ kiếp! Hôm nay tao không giáo huấn mày, tao không họ Văn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT