Đương Linh sau khi chia tay với đám người Lưu Hân rời đi, cũng không về nhà, mà đi tới trước cửa tiệm Trân Bảo Trai, Trân Bảo Trai cũng là một cửa tiệm bên trong chợ đồ cổ, Đường Linh rất dễ dàng tìm thấy.
Mặt tiền của Trân Bảo Trai nằm trên đoạn đường khá tốt, bảng hiệu mang phong cách cổ xưa, cứ nhìn vào là biết có nhiều năm lịch sử, người thích chơi đồ cổ ngọc thạch thành phố S đều biết đến Trân Bảo Trai, chỉ tiếc hiện nay bên trong Trân Bảo Trai này đã gần như rỗng tuếch, chỉ để lại mặt tiền cửa tiệm mà thôi.
Khe khẽ đẩy cửa ra, cảm giác được một luồng khí mộc mạc đánh úp tới, tuy rằng bên trong trống trơn không có gì, nhưng nhìn từ cách trang hoàng, không thể nghi ngờ đã thể hiện rõ nét không gian cổ điển phóng khoáng và tao nhã, Đường Linh nhìn lướt qua đại sảnh, tại nơi góc mờ tối kia, nhìn thấy một bóng dáng đàn ông dáng người hơi mập, giữa hai ngón tay của bàn tay trái đang kẹp điếu thuốc cháy dở một nửa, khả năng bởi vì người đàn ông đó vẫn chưa động tới, tàn thuốc vẫn dính trên thân thuốc, khói thuốc chậm rãi bay lững lờ lên cao, khiến tâm tình người ta có chút thả lỏng.
Lưu Triển Bằng năm nay 42 tuổi, là một người xuất thân từ nông thôn, cha mẹ chết đói trong thời điểm bị nạn đói, ông không có bằng cấp, chỉ học hết tiểu học, vốn do cuộc sống bức bách mới khiến một đứa trẻ sớm lao ra đời kiếm sống, ông làm người nhiệt tình lại trượng nghĩa, cho nên quan hệ rất rộng, khi còn trẻ do một lần đổ thạch, hoàn toàn thay đổi số mệnh của ông, tuy rằng một đêm chợt phất lên đổi đời, nhưng Lưu Triển Bằng lại không lạc lối đánh mất bản thân, không ngừng cố gắng vươn lên, gầy dựng riêng một cơ ngơi, cưới được vợ, trừ việc không có con cái ra, thì cuộc sống của ông trôi qua khá tốt.
Chỉ tiếc hồi trước bị đối thủ ngầm mưu hại, đổ thạch bị thua, trong vòng một đêm mất hết tất cả, Lưu Triển Bằng bôn ba khắp nơi vay tiền, không nghĩ tới vợ của ông lại cuỗm hết số tiền ông vay được kia chạy mất, Lưu Triển Bằng đem hết gia sản bán đi lấy tiền trả nợ nhưng vẫn không trả hết nợ nần, bây giờ chỉ còn lại mỗi Trân Bảo Trai thôi, Trân Bảo Trai do một tay ông sáng lập ra, dốc hết toàn bộ tâm huyết vào đó, Trân Bảo Trai này với ông mà nói như đứa con của ông, bây giờ ngay cả con mình ông cũng không bảo vệ được rồi, phút chốc Lưu Triển Bằng cảm thấy thế giới quanh mình như sụp đổ!
Đường Linh chậm rãi đi về hướng về phía góc sảnh, đi qua Lưu Triển Bằng, ngồi xuống đối diện với ông, không mở lời, lẳng lặng nhìn Lưu Triển Bằng.
Lưu Triển Bằng ngồi ở đó, nhìn chằm chằm về phía làn khói bay lên kia, ánh mắt đờ đẫn, dường như đắm chìm trong thế giới riêng.
Nhất thời, bên trong Trân Bảo Trai trống vắng, một người đàn ông trung niên, một bé gái nhỏ, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, bầu không khí quái dị nhưng lại có loại cảm giác hài hòa không nói lên lời.
Bịch!
Cửa Trân Bảo Trai bị người ta một đạp đá ra, từ ngoài cửa xông tới vài tên côn đồ với dáng vẻ cực kì vô lại, trong tay cầm gậy sắt, khí thế hùng hổ!
“Lưu Triển Bằng! Thiếu nợ thì trả tiền! Nếu không trả tiền, đừng trách mấy anh đây không khách khí!”. Tên lưu manh cầm đầu quát ầm lên, trông rất vô lại!
Tay Lưu Triển Bằng rung một cái, tàn thuốc rơi xuống, phục hồi tinh thần lại từ trong cơn đờ đẫn, nhìn Đường Linh phía đối diện, ngẩn người, sau đó liền vội vàng đứng lên đi tới chỗ đám côn đồ mới xông vào kia!
“Các người làm cái gì vậy!”. Tuy rằng chuyện làm ăn của Lưu Triển Bằng thất bại, nhưng khí thế nhiều năm xông pha chốn thương trường vẫn còn.
Tên cầm đầu cười giễu cợt nói, “Vẫn tự coi mày là đại vương đồ cổ ngọc thạch Lưu Triển Bằng? Đừng nằm mơ nữa! Hôm nay nếu mày không đưa ra câu trả lời, cánh cửa này mày cũng đừng hòng đi ra khỏi!”
Nói xong háy mắt ra hiệu với mấy tên phía sau, vài tên côn đồ sau lưng tiến lên vây quanh, sắc mặt mỗi tên đều rất khó coi!
“Câu trả lời?”. Lưu Triển Bằng cười nhạo một tiếng, “Nợ Vương Bình kia 200 vạn tôi sẽ nghĩ cách trả hết nợ! Các người không cần phải như vậy!”. Sắc mặt Lưu Triển Bằng lãnh khốc, giọng nói có chút lạnh!
“Mẹ mày! Trả hết nợ? T.M.D mày nghĩ Trân Bảo Trai của mày vẫn có giá trị 200 vạn?”. Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng hùng hùng hổ hổ nói.
“Nhìn lại hiện tại thân phận của mày đi! Còn dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với đại ca chúng tao! Tao thấy mày, con mẹ nó không muốn lăn lộn nữa rồi!”
Một tên lưu manh tóc đỏ khác nắm cây gậy trong tay, nhắm thẳng thân người Lưu Triển Bằng phang xuống một gậy!
A!
Lưu Triển Bằng vừa vặn bị đánh trúng, hừ lạnh một tiếng, dùng cánh tay còn lại ôm lấy cánh tay bị đánh, mắt đỏ ngầu nhìn lại bọn chúng!
Tên lưu manh cầm đầu nhếch miệng cười, uy hiếp, “Lưu Triển Bằng, mày đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Nói chuyện với các anh phải khách khí một chút, nếu không chỉ có mày chịu khổ!”
Lưu Triển Bằng này làm người coi như không tệ, bọn chúng trước đây cũng không kết oán kết thù, bất quá lần này Vương Bình tìm đến muốn hắn đòi nợ hộ, lấy tiền của người ta thì phải phân ưu, Lưu Triển Bằng này muốn oán thì đi mà oán hận Vương Bình! Hắn quả thực cũng không muốn làm khó Lưu Triển Bằng, bằng không thì cũng sẽ không nhiều lời với ông ta như vậy!
Thấy Lưu Triển Bằng mím môi không nói gì, tên cầm đầu đám lưu manh thảnh thơi ngồi xuống chỗ Lưu Triển Bằng ngồi vừa nãy, chậm rãi mở miệng nói, “Ân oán giữa ông và Vương Bình, Phùng Tam tôi có thể không xen vào, tôi đến là để đòi nợ, vậy thì không thể tay không trở về! Vương Bình cũng đã nói, nếu ông không móc nổi tiền ra trả nợ, vậy Trân Bảo Trai này hắn ta liền miễn cưỡng nhận lấy coi như tiền lời, còn về phía ông mà!”. Phùng Tam dừng một chút, nhíu mày, “Ý của Vương Bình là, làm chó canh cửa cho hắn ta, đợi đến khi ông trả hết tiền mới thôi!”
Phùng Tam thấy cách làm này Vương Bình thực sự quá trơ trẽn! Gài bẫy nuốt tài sản của người ta không nói, còn muốn làm nhục tôn nghiêm người ta, nhưng đây cũng không quan hệ gì đến hắn, hắn lấy tiền làm việc, trước tiên phải cân nhắc đến vấn đề sinh kế của đám thuộc hạ.
Lưu Triển Bằng tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch, “Vương Bình tên cẩu tạp chủng này! Lưu Triển Bằng tôi cho dù có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Thiết kế lừa sạch tài sản của ông, hiện tại muốn chiếm lấy Trân Bảo Trai, còn muốn nhục nhã ông làm chó giữ nhà cho hắn! Quả thực khinh người quá đáng! Ông bôn ba nhiều ngày, có thể vay tiền được đều mượn khắp lượt rồi, nếu không phải đi đến bước đường cùng, hôm nay ông cũng sẽ không muốn đấu giá bán Trân Bảo Trai! Thế nhưng nếu bảo ông đem Trân Bảo Trai đưa cho Vương Bình, ông dù có chết cũng không muốn!
Nhất thời một cỗ bi thương bao phủ toàn thân! Lẽ nào thật sự là trời muốn diệt ông!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT