“Nào nào, để chúng tôi hiểu thêm về sức mạnh của cậu, cậu có điều giấu diếm, chẳng lẽ không tin tưởng chúng tôi?”
Mọi người trong khu đều thức trắng đêm đẩy nhanh tốc độ, đến bình minh hôm sau đã tạo ra được hơn ba trăm thân tên bằng trúc, lại trải qua một lượt sàng lọc của Đường Nhạn Khâu, chỉ có hơn một trăm hai mươi chiếc có thể dùng, nhưng số lượng như vậy đã khiến hắn rất hài lòng.
Họ cột tên trúc lại, cột vào trần xe.
Đứng ngoài cửa khu, La Huân nắm tay Tùng Hạ: “Cám ơn những thông tin kia của cậu, nó sẽ giúp chúng tôi rất nhiều trên đường đến Trùng Khánh.”
Tùng Hạ cười nói: “Chúng tôi cũng phải cám ơn anh, số tên này là thứ chúng tôi rất cần.”
La Huân tăng thêm khẩu khí: “Các cậu nhất định phải cẩn thận Trương Thiển, cố gắng đi nhanh hết sức có thể, rời khỏi phạm vi thế lực của gã.”
“Chúng tôi hiểu rồi, các anh cũng phải cẩn thận.” Tùng Hạ nặng nề nắm lấy tay hắn, trong lòng vô cùng xúc động.
Cậu có ấn tượng rất tốt với La Huân, thế nhưng vẫn có thế lực tàn bạo như Trương Thiển tồn tại, tính mạng của nhóm La Huân như đang treo trước lưỡi dao, lần này từ biệt, cũng không biết sinh thời còn có thể gặp lại hay không.
La Huân mỉm cười nhìn cậu: “Tạm biệt, mong rằng chúng ta còn có thể gặp lại.”
Tùng Hạ cũng trịnh trọng nói: “Hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại.”
Rồi họ rời khỏi tiểu khu, đi về phía miệng đường cao tốc.
Đến thời gian đã hẹn, họ đã đi đến đường vào cao tốc ngoài thành, Trương Thiển đã dẫn người chờ sẵn ở đó.
Bên chân Trương Thiển có đặt một thùng xăng, gã đá vào thùng: “Chúng tao đã tận lực, ba mươi lít.”
Họ đã sớm đoán được Trương Thiển sẽ không dễ dàng đưa năm mươi lít xăng đến như vậy, thật ra cũng không bất ngờ, có ba mươi lít cũng tốt rồi, Thành Thiên Bích một tay cầm súng, chậm rãi đi tới.
“Chờ một chút, tao muốn nhìn người.”
Đường Nhạn Khâu trèo vào Lộ Bá, lôi Trương Mậu xuống, Trương Mậu vừa tỉnh lại không lâu, còn đang mơ mơ màng màng, chật vật nhìn mọi người.
Thành Thiên Bích chạy tới trước thùng xăng, Trương Thiển hung ác nhìn Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích thì bình tĩnh nhìn lại gã, như thể căn bản không đặt gã vào trong mắt.
Thành Thiên Bích dùng một tay xốc thùng xăng lên, rút lui về nhóm.
Trương Thiển lạnh nhạt nói: “Sau khi chúng mày rời khỏi đây mười km thì phải thả nó ra, nếu tao không nhìn thấy người thì chúng mày đừng hòng thoát khỏi Thành Đô.”
Trang Nghiêu kiêu căng nhìn họ: “Mong sau khi nhìn thấy người thì các ông tự giải quyết cho tốt, nếu dám đến quấy rầy chúng tôi, kết cục sẽ giống đám quạ đen kia.”
Đường Nhạn Khâu lại đẩy Trương Mậu lên xe, Thành Thiên Bích cũng đã xách được thùng xăng về đến nơi, những người còn lại ngồi trên người A Bố, đoàn người tiến về phía trước.
Bọn họ đi xa, một người đàn ông thấp giọng nói: “Lão đại, dùng ba mươi lít xăng đổi lấy thằng ranh kia có đáng không?”
Trương Thiển cười nhạt: “Nó không đáng, nhưng tin tức nó nói thì đáng.”
“Kẻ có thể chữa trị kia phải không ạ?”
“Không sai, năng lực này còn quý giá hơn cả người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên, không, kẻ có thể chữa trị kia nói không chừng chính là một người tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, năng lượng Mộc có tác dụng hồi xuân, tao từng nghe người khác đặt giả thiết có loại năng lượng này. Chỉ khi thằng ranh kia quay về, chúng ta mới biết được đó là ai. Hơn nữa, khuya ngày hôm trước chỉ có nó mới nhìn thấy sức mạnh của đám người kia, không có những tin tức này, cũng khó đối phó…” Trương Thiển thâm trầm nở nụ cười: “Tao đoán đám người kia đi theo hướng này là muốn đến Bắc Kinh, bây giờ mày đến Hán Trung, nói cho lão Lưu tao đưa cho lão một món quà lớn, thế nhưng phải chờ tao đến mới được cùng nhau bóc quà…”
Khi họ tiến vào đường cao tốc thì vẫn duy trì tốc độ rất nhanh, trên trời có chim chóc theo dấu bọn họ, bọn họ đã sớm chú ý tới, nhưng không có cách đối phó. Đường Nhạn Khâu bắn rụng một con rồi lại có vô số con khác bay tới nên cứ mặc kệ cho chúng đi theo.
Sau khi rời khỏi Thành Đô hơn mười km, Trương Mậu kêu ầm lên: “Rốt cuộc thì lúc nào mấy người mới thả tôi?”
Trang Nghiêu nhìn bản đồ một chút: “Đến đây được rồi, thả Trương Mậu thôi.”
Thành Thiên Bích cởi trói cho gã, ném gã xuống xe. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, Trương Mậu biến thành một con cú mèo lớn, trên người còn mặc quần áo rất buồn cười, gã bay lên trời cao, căm hận nói xuống: “Chúng tao đã lần theo dấu vết, Ưng Đoàn tuyệt đối không tha cho chúng mày.”
Đường Nhạn Khâu giơ cung tên lên nhắm ngay gã, Trương Mậu sợ đến vội vàng vỗ cánh bay đi.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi muốn giết gã, nếu không bí mật của Tùng Hạ sẽ bị gã tiết lộ.”
Trang Nghiêu nhíu mày nhẹ gật đầu: “Không sai, thế nhưng nếu giết gã, Trương Thiển sẽ đuổi theo.”
“Cho dù không giết, chưa chắc Trương Thiển sẽ không đuổi theo.”
“Chí ít có một khả năng chúng sẽ không đuổi theo. Nói cách khác, nếu chúng thật sự dám đuổi theo, đến lúc đó giết gã cũng như nhau.”
Tùng Hạ quay đầu lại nhìn một chút: “Tôi rất hiếu kỳ, năng lực phi hành của họ là như thế nào. Năng lực phi hành của dị chủng lớp chim không khác chim chóc bình thường là mấy, như vậy đôi cánh của người tiến hóa ngược lớp chim sẽ phải chống đỡ trọng lượng lớn như vậy, năng lực phi hành phải không tốt chứ?”
Đường Nhạn Khâu gật đầu: “Bây giờ tôi chỉ có thể tiến hóa ngược thành con người có đủ đặc thù của loài chim, nói cách khác, hình thể chỉnh thể của tôi vẫn là con người, bởi vì trọng lượng thân thể quá lớn nên bay lượn không phải chuyện quá nhẹ nhàng, chí ít tôi tuyệt đối không thể liên tục bay mười km. Có điều, quá trình tiến hóa ngược của tôi đang tiến hóa, khi cơ thể tôi lần đầu xuất hiện biến dị, đầu tiên là xuất hiện cánh, sau đó thân thể mới chậm rãi thoát xác. Bây giờ đã tiến hóa ngược xuất hiện móng chim, không biết nếu vẫn tiếp tục tiến hóa ngược, có phải có thể hóa ra tất cả đặc thù của chim chóc hay không.”
Liễu Phong Vũ ngạc nhiên: “Sao tôi lại chưa nhìn thấy lúc cậu thoát xác nhỉ? Tôi mới chỉ thấy lúc cậu mọc cánh thôi.”
Đường Nhạn Khâu đỏ mặt: “Bởi vì… nó kỳ lắm.”
Liễu Phong Vũ chọc: “Không phải cậu đã nói đàn ông không nên chú trọng bề ngoài hay sao.”
“Cái này không giống như vậy, một con người mà trên người bao trùm lông chim, nhìn vào thấy rất dị thường.”
“Nào nào, để chúng tôi hiểu thêm về sức mạnh của cậu, cậu có điều giấu diếm, chẳng lẽ không tin tưởng chúng tôi?”
“Không phải…”
“Vậy cho xem đi.”
Không chỉ là Liễu Phong Vũ, những người khác cũng rất tò mò nhìn Đường Nhạn Khâu.
Đường Nhạn Khâu bị Liễu Phong Vũ làm cho hết cách, đành phải cởi áo khoác, cuốn áo ở cánh tay trái lên, cánh tay rắn chắc đang co lại bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, dần dần thay đổi kết cấu cơ thể, trên làn da chậm rãi mọc ra lông chim màu trắng, rất nhanh thì bao trùm toàn bộ cánh tay, ngón tay thon dài cũng biến thành móng chim, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, móng tay giống những móc câu cong cong, có vẻ vô cùng sắc bén.
Trang Nghiêu xán tới: “Tôi nhổ một chiếc lông nhé.” Nói xong không khách khí nhổ một chiếc luôn, Đường Nhạn Khâu không có phản ứng gì, rơi một chiếc lông cũng giống rơi một sợi tóc. Trang Nghiêu nhổ xong còn tiện tay nhét vào trong túi: “Lúc rảnh sẽ nghiên cứu một chút.”
Tùng Hạ sờ sờ lông chim: “Dày quá, đến tối cậu biến ra lông chim đi ngủ, sẽ không bị lạnh nữa.”
Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng nói: “Tôi có, chỉ là nó ở trong quần áo, các anh không nhìn thấy.”
Liễu Phong Vũ nhướn mi: “Đường đại hiệp, đại hiệp đúng là không thành thật, lại còn che giấu sức mạnh.”
Đường Nhạn Khâu vội la lên: “Anh chớ nói nhảm, tôi không có.”
Hai người anh một câu tôi một câu bắt đầu tranh chấp, nhưng Đường Nhạn Khâu rõ ràng rơi xuống thế hạ phong, Liễu Phong Vũ càng muốn trêu đùa hắn, giống như phát hiện ra trò tiêu khiển mới vậy, Tùng Hạ đồng tình nhìn Đường Nhạn Khâu, ngồi xuống bên cạnh Thành Thiên Bích tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT