Trần thiếu nghe thấy trong lòng có một giọng nói đang tự vấn: Mày có thích hắn không?
Dân chúng Trùng Khánh lại một lần nữa được gặp Trần thiếu đã lâu không gặp ở trên đường. Hắn cưỡi con ngựa ô cao lớn, hiên ngang đi qua phố, vẫn là dáng vẻ không coi ai ra gì khiến người khác chỉ có thể ngưỡng mộ ấy.
Ngô Du bàn giao rất nhiều công tác quản lý Trùng Khánh cho Trần thiếu. Trần thiếu có chút quyền lực lúc này căn bản không tin Ngô Du sẽ thả tự do cho mình, nhưng không ngờ hắn ta lại làm thật. Giống như từ sau khi Trần thiếu trở về, Ngô Du không chút cố kỵ, không hề lo lắng đến chuyện hắn sẽ soán vị đoạt quyền nữa. Xem ra Ngô Du chắc chắn hắn không chịu nổi sóng gió vì trừ phi có thể giết Ngô Du, bằng không dù Trần thiếu có thu hết thế lực Trùng Khánh về dưới trướng của mình, Ngô Du vẫn có thể dễ dàng khống chế hắn bất chấp thiên quân vạn mã. Đến lúc đó, tất cả đều là phí công.
Trần thiếu cảm thấy bất lực nặng nề.
Sau khi xử lý chuyện vận chuyển chút nguyên liệu, Trần thiếu về chỗ họ ở, nhất thời hứng chí muốn đến chuồng Mặc Vân xem thế nào nên tự mình dắt nó về chuồng.
Chuồng của Mặc Vân đã được cải tạo thành rất lớn, chỉ riêng người hầu hạ nó đã có đến 4. Trước kia Mặc Vân là ngựa đua có huyết thống cực kỳ cao quý, sau khi biến dị càng là ngàn vàng khó mua, Ngô Du không hề bạc đãi nó.
Trong chuồng ngoại trừ Mặc Vân thì còn nuôi mấy con ngựa khác, lúc Trần thiếu dắt Mặc Vân đi qua thì vừa lúc gặp Tiểu Huy đang cho con ngựa con của gã ăn.
Thấy hắn, Tiểu Huy hừ nhẹ một tiếng, quay ngoắt đầu đi, hiển nhiên còn đang giận chuyện Trần thiếu cướp đại bàng đen về Trùng Khánh trước ngày đó.
Trần thiếu chẳng buồn nhìn gã một cái, cho đến lúc dắt Mặc Vân vào thẳng chuồng ngựa, kiểm tra nơi ăn chốn ở của nó, hắn mới phát hiện đã lâu rồi mình không được thả lỏng như vậy, không ngờ hôm nay còn có tâm trạng đến xem người ta nuôi ngựa.
Nhân viên chăm nuôi đi tới, cung kính: “Trần thiếu, đã lâu không gặp ngài.”
“Ờ.” Trần thiếu gật đầu, hỏi xem tình hình gần đây của Mặc Vân.
Nhân viên chăm nuôi trả lời thao thao bất tuyệt.
Trần thiếu sực nhớ tới một chuyện, đột nhiên hỏi: “Cuối tháng trước, lần Ngô Du đưa Mặc Vân ra ngoài đó, là ai dắt Mặc Vân đi?”
Nhân viên chăm nuôi nói: “Là tự mình hội trưởng Ngô.”
Trần thiếu giật mình: “Sao có thể? Mặc Vân không gần gũi người lạ.”
“Ngài ít khi đến chuồng ngựa nên không biết, hội trưởng Ngô thường xuyên đến thăm Mặc Vân. Đã hơn một năm, Mặc Vân sớm đã quen thuộc.”
Trần thiếu cau chặt mi vào, nhìn Tiểu Huy ngồi cho ngựa ăn bên cạnh, gọi: “Này.”
Tiểu Huy ngẩng đầu, bĩu môi, không tình nguyện nói: “Trần thiếu có gì sai bảo.”
“Lúc chúng mày đưa ba mẹ tao về có nhìn thấy một chiếc vòng cổ băng ngọc phỉ thúy không, nó là của mẹ tao.”
Tiểu Huy nói: “Ngài đi mà hỏi lão đại, lúc ấy chúng tôi không đi.”
Trần thiếu biến sắc: “Chúng mày… không đi?”
“Lão đại bảo chúng tôi chờ cách đó mấy cây số rồi một mình đi tìm ngài, chúng tôi không đến chỗ cha mẹ ngài.”
Trần thiếu kinh hãi, trái tim như bị đâm mạnh một nhát, nhất thời có chút khó thở.
Chẳng lẽ, Ngô Du nói thật… Hắn đúng là một mình cưỡi Mặc Vân đến… vậy hắn để mình giết hắn, chẳng lẽ cũng là…
Trần thiếu có chút không dám nghĩ nữa, nhưng dáng vẻ điên cuồng hôm đó của Ngô Du vẫn không ngừng tái hiện trong đầu hắn. Làn da mềm mại, máu chảy đỏ rực… nếu hắn đâm vào thật, kết quả sẽ như thế nào? Rốt cuộc hắn sẽ đâm thủng cổ Ngô Du hay sẽ bị băng đá ngăn cản? Rốt cuộc những điều Ngô Du nói là thật hay là giả! Là thật hay là giả!
Trần thiếu cảm thấy đầu đau muốn nứt, tim như nhói đau. Rốt cuộc trong lòng gã đàn ông có gương mặt luôn mang theo nụ cười xấu xa thâm trầm ấy đang nghĩ gì. Ngô Du rất khó đoán, Trần thiếu không thể đoán được hắn đang tính kế gì, không đoán được hắn có mấy phần thật lòng.
Sau khi quay về biệt thự, Trần thiếu vẫn toàn thân vô tri vô giác, thậm chí ngay cả khi Ngô Du đến gần mà hắn cũng không phát hiện ra, cho đến tận lúc Ngô Du ôm hắn từ đằng sau, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Ngô Du nói: “Ngoài cửa sổ có gì đẹp? Đang ngẩn người nghĩ gì thế? Chẳng lẽ anh nghĩ đến tôi?”
Trần thiếu khôi phục thái độ bình thường: “Số xăng kia đã nhập khố rồi.”
“Không cần, anh làm việc, tôi có gì không yên tâm chứ.” Ngô Du thân mật hôn cổ hắn: “Chúng ta là người một nhà mà.”
Trần thiếu không né tránh, dường như hắn đã hoàn toàn quen với sự đụng chạm của Ngô Du: “Lúc nào đi Thanh Hải, mày chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi, thêm mấy ngày nữa là sẽ khởi hành, lần này chỉ đi tu luyện, rất an toàn, ngày mai hai chúng ta và ba mẹ anh ăn một bữa cơm, an ủi họ một chút.”
“Ờ.”
Ngô Du cười: “Tôi đã quyết định, đợi sau khi trận chiến Hoa Nam kết thúc, chúng ta sẽ kết hôn, cử hành hôn lễ lớn nhất Trùng Khánh.”
Trần thiếu lạnh nhạt: “Mày nhất định phải làm vậy?”
“Đương nhiên, tôi muốn khiến mỗi người ở Trùng Khánh đều biết anh là người của tôi, tất cả phải đến chúc mừng chúng ta.”
Trần thiếu đã không còn nổi giận được nữa. Hắn biết bất luận có xảy ra chuyện gì, chuyện mà Ngô Du đã quyết định thì không có đường cứu vãn, so với việc lãng phí tinh lực nổi khùng, không bằng chấp nhận. Hắn lạnh nhạt nói: “Tùy.”
“Chúng ta kết hôn thì sẽ thật sự là người một nhà, đến lúc đó, anh có thể mở lòng với tôi không?”
Trần thiếu trầm mặc một chút: “Mày còn muốn tao thế nào nữa?”
“Tôi muốn trái tim của anh.” Ngô Du dùng ngón tay gõ vào vị trí trái tim Trần thiếu: “Tôi muốn nó thành thật, muốn nó hoàn toàn thuộc về mình.”
Trần thiếu mím môi không nói.
“Lại không nói rồi? Không sao, tôi có kiên nhẫn…” Ngô Du miết cằm Trần thiếu qua, dịu dàng hôn hắn.
Trái tim Trần thiếu đập mạnh hơn nhanh hơn. Trong khoảnh khắc đó, hắn cũng muốn hỏi xem rốt cuộc hôm đó Ngô Du có mấy phần thật mấy phần giả, nhưng cuối cùng vẫn không thốt được ra khỏi miệng. Trần thiếu trời sinh đa nghi, bất luận Ngô Du có nói gì, hắn cũng sẽ nghi ngờ. Hắn không biết mình nên tin ai, nhưng hắn biết Ngô Du thật lòng để ý đến mình, điều này, Ngô Du đã thành công ép hắn phải tin.
Ngô Du sắp xếp Trùng Khánh thỏa đáng rồi dẫn Trần thiếu và vài thuộc hạ tâm phúc đến Thanh Hải.
Do gần Cấm khu có trường năng lượng Cambri rất mạnh, là nơi tu luyện tốt nhất nên mọi dị nhân chuẩn bị chinh chiến Hoa Nam đều sẽ đến đây, bao gồm cả mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Nơi họ hạ trại có thể nói là địa hình rộng mở, dưới sự vây quanh của các dị nhân đẳng cấp rất cao, ai nấy đều tràn ngập cảm giác an toàn.
Ngô Du hạ trại ở góc phía Nam nhất của doanh trại, ít nhiều có một khoảng cách với những người khác, điều này làm cho Trần thiếu thở phào. Ngô Du cũng không phải người bận tâm tới lời đồn, bình thường ôm một cái hôn một cái là không thể thiếu, nhưng hắn thì chưa mặt dày đến mức đó.
Dù có lều trại, có ăn có uống nhưng dù sao cũng là hạ trại ở sa mạc, môi trường vẫn hết sức gian khổ. Trong điều kiện ấy, họ ở lại đây đến nửa năm.
Có đôi khi thảng thốt, Trần thiếu cảm thấy mình và Ngô Du thật sự đang sống cuộc sống của một đôi vợ chồng già. Họ cùng ăn cùng ngủ cùng tu luyện, chuyện gì cũng cùng nhau thương lượng. Ngô Du nói đúng, họ thật sự thành người một nhà, ít nhất là gắn kết chặt chẽ lợi ích không thể phân chia. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Trần thiếu cảm thấy cuộc sống của mình vốn là như vậy. Bây giờ hắn đã không còn cho rằng Ngô Du cướp Trùng Khánh nữa, hắn cảm thấy Trùng Khánh nằm trong tay họ, hắn vẫn có thể quản lý Trùng Khánh, chỉ đạo công cuộc cải cách và tái kiến thiết. Như thể ngoại trừ người bên cạnh thì những chuyện khác cũng không có quá nhiều thay đổi. Khi Trần thiếu ý thức sự chuyển biến tâm tính này của mình thì đã không còn kịp nữa, hắn đã hoàn toàn không thể quay đầu. Hắn đã quen, đã chấp nhận sự tồn tại của Ngô Du. Khi được hiểu biết thêm nhiều dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cực mạnh, thậm chí hắn còn bắt đầu thấy may mắn vì Ngô Du đã tồn tại. Nếu không có Ngô Du, Trùng Khánh đã sớm thành vật trong túi của kẻ khác, chỉ dựa vào hắn căn bản không thể giữ được. Nếu sớm muộn gì Trùng Khánh cũng bị kẻ khác cướp mất, như vậy nếu kẻ đó là Ngô Du thì đã là trong cái rủi có cái may rồi.
Ngày Ngô Du đột phá cấp bốn, cả cánh rừng bị băng giá bao trùm, trong nháy mắt, mọi người như thể về tới kỷ băng hà. Rõ ràng là ngày hè đổ lửa nhưng không khí lại lạnh như trời đông giá rét. Khí thế nuốt chửng đất trời của băng giá lan ra cấp tốc, trong nháy mắt đã biến cánh rừng xanh um tươi tốt thành biển băng trắng xóa. Nguồn năng lượng đáng sợ lay động trời đất này quả thực đã thuộc về thần thánh, khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Sau khi Ngô Du thăng cấp xong, Trần thiếu chạy lên núi, tìm được Ngô Du hôn mê bất tỉnh, đặt hắn lên lưng mình cõng xuống núi, sau đó tự tay ôm Ngô Du vào trại.
Dù hắn có thừa nhận hay không, Ngô Du quả thật là người đàn ông của hắn, cũng là nguyên nhân khiến đến nay, Trùng Khánh vẫn là Trùng Khánh độc lập.
Trong lúc ngủ mơ, Ngô Du cau chặt hàng mày, Trần thiếu tựa vào đầu giường, chăm chú ngắm nhìn thật lâu. Chỉ nhìn như vậy, rất khó tưởng tượng người nằm bên cạnh lại là người đàn ông mạnh mẽ đến thế, người đàn ông này có thể dễ dàng hủy diệt một thành phố, cũng là kẻ hay mang thức ăn ngon đến lấy lòng mình… Trần thiếu nghĩ đến cánh rừng bị hủy hoại gần như bằng sạch trên núi, đồng thời với sự rung động trước năng lượng đáng sợ của Ngô Du, trong lòng hắn cũng mơ hồ có chút kiêu ngạo. Ở bên cạnh Ngô Du, hắn cảm thấy an toàn, loại cảm giác an toàn này không chỉ của riêng cá nhân hắn mà là của cả Trùng Khánh.
Trần thiếu không nhịn được giơ ngón tay, nhẹ nhàng đẩy mấy sợi tóc lòa xòa trên trán Ngô Du, chăm chú nhìn gương mặt say ngủ. Ngô Du đúng là một người đàn ông rất quyến rũ, bất luận là ngoại hình hay là khí chất sâu không lường được. Trần thiếu nghe thấy trong lòng có một giọng nói đang tự vấn: Mày có thích hắn không?
Trần thiếu cả kinh, bàn tay giống như điện giật rụt về. Hắn ôm lấy đầu mình, thở dài nặng trịch.
Thích hay không ư? Vấn đề này hắn đã lảng tránh rất lâu, từ ngày quay về Trùng Khánh, trong lòng hắn rõ ràng đã có đáp án nhưng hắn không muốn đối mặt, cũng không thể đối mặt với nó, chỉ có thể lảng tránh. Có lẽ lúc này chính là cách thức chung sống tốt nhất giữa hắn và Ngô Du, hắn không muốn thay đổi.
Thời gian nửa năm gian khổ nhanh chóng trôi qua, trong số dị nhân cùng nhau đến Cấm khu tu luyện đã có hơn nửa đột phá cấp bốn, thực lực tổng thể tăng mạnh.
Trận chiến Hoa Nam đã như lửa sém lông mày, từng tốp dị nhân bay về Bắc Kinh, lại từ Bắc Kinh bay đến bộ chỉ huy lâm thời đặt tại Trạm Giang – Hoa Nam, chính thức chuẩn bị chiến tranh.
Trần thiếu nhìn hình ảnh động vật biển khổng lồ động một cái là mấy chục mét mấy trăm mét trong tệp tài liệu, âm thầm kinh hãi, nhưng khi nghĩ đến Ngô Du bên cạnh, hắn lại bình tĩnh lạ thường, tựa như rất nhiều lần trước đây, Ngô Du sẽ dẫn họ về nhà vậy.
Thủy Thiên Thừa: Cuối cùng cũng sắp viết xong! Thắng lợi trong tầm mắt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT