Trùng Khánh là tất cả của hắn, Ngô Du đã cướp nó đi, chuyện này hắn vĩnh viễn không thể quên được.
Một đêm này, hai người hết sức ăn khớp. Ngô Du không nói những lời vô liêm sỉ khiến người ta xấu hổ giận dữ, Trần thiếu cũng không có quá nhiều chống đối, hai người họ giống như một đôi tình nhân xa cách đã lâu, nay được gặp mặt, trăm lời ngàn ý so ra cũng chẳng bằng cơ thể trần trụi, điên cuồng tay chân quấn quýt. Dục vọng của đàn ông thẳng thắn một cách đơn giản như vậy.
Chỉ có điều sau khi kích tình đã rút, đầu óc tỉnh táo, Trần thiếu mãi mà không dám bốn mắt chạm nhau với Ngô Du. Hắn vờ như nhắm mắt tu luyện, thật ra trong lòng đang loạn cào cào, căn bản không thể tập trung, tất cả đều là suy nghĩ về Ngô Du. Dù hắn có muốn hay không thì gã đàn ông này đúng là dấu ấn không thể xóa nhòa trên thân thể và tâm lý của hắn.
So với sự vờ như lạnh nhạt của Trần thiếu, Ngô Du không chút kiêng nể biểu hiện sự vui mừng của mình, cả ngày đều mang nét mặt ôn hoà, thỉnh thoảng lại còn huýt sáo, mất cả nửa ngày làm cho Trần thiếu một cái bánh bông lan trái cây, bón cho Trần thiếu ăn từng miếng một. Không khí thân mật ngọt ngào này dù cho là Ngô Du cố ý xây dựng ra, nhưng người ở trong nó cũng rất khó mà không chịu ảnh hưởng.
Xế chiều, Ngô Du và Trần thiếu cùng ngồi tu luyện với nhau, gió nhẹ vờn vào từ cửa sổ, khẽ vỗ lên mặt hai người. Cảm giác dù không lên tiếng nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương đang ở ngay bên cạnh mình vô cùng kỳ diệu khiến hai người cảm thấy giữa họ có một mối liên hệ nào đó, dẫu biết đó là cảm ứng của dị nhân với năng lượng song vẫn không thể kiềm chế suy nghĩ vẩn vơ của bản thân.
Ngày qua ngày, quan hệ giữa hai người vẫn chìm trong trạng thái cân bằng vi diệu này, khi thì có thể êm ấm ở chung, cũng có khi sẽ chọc nhau nổi giận, nhưng theo tin tức về tiến độ hành trình Thanh Hải bên phía Bắc Kinh không ngừng truyền về, họ đã chuyển phần lớn trọng tâm cuộc sống đến việc chuẩn bị cho cuộc chiến.
Mấy tháng sau, hành trình Thanh Hải rốt cuộc đã được triển khai, họ sẽ tập hợp với nhóm Thành Thiên Bích ở Côn Minh, cùng tiến quân đến vùng đất khởi nguồn năng lượng Cambri – nơi có đi mà không có về trong truyền thuyết.
Đợi một ngày ở Côn Minh, hai chiếc trực thăng vận tải đáp xuống từ trên trời. Từ khi tận thế tới nay, họ chưa từng được thấy phi cơ bay trên trời, tuy rằng trước kia tập đoàn quân 23 trong tay Trần Thanh Nham có rất nhiều trực thăng dự trữ, nhưng thiếu thốn xăng dầu và chuyên viên điều khiển máy bay đã khiến những chiếc phi cơ hoàn mỹ trước kia hao phí rất nhiều nhân lực vật lực, kết tinh tâm huyết của vô số những nhà khoa học nay đều trở thành những vật trang trí bằng kim loại. Xem ra tổng thực lực của Bắc Kinh cao hơn Trùng Khánh rất nhiều. Rốt cuộc thì Trần thiếu đã hiểu vì sao Ngô Du lại mạo hiểm đi Thanh Hải. Nếu hắn không đi, ngộ nhỡ sau này Bắc Kinh thu về hoàn chỉnh ngọc Con Rối thật thì đến lúc đó, nơi không cống hiến tẹo nào cho công cuộc này là Trùng Khánh tất nhiên sẽ không chiếm được ích lợi gì. Dù cho phía Bắc Kinh không cho họ cái gì nhưng dưới sự chênh lệch thực lực này, nhất định họ cũng phải ngoan ngoãn dâng ngọc Con Rối ra. Cho nên bây giờ, lập ra một chút công trạng là chuyện hết sức cần thiết.
Khi gặp lại nhóm người kia, họ lại mạnh hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa cùng đồng hành lần này còn có hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác và thuộc hạ của họ. Hai dị nhân này đều rất mạnh, mạnh ngang với Ngô Du, chỉ đứng cạnh họ thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy áp lực vô hình. Nhìn thấy đội hình này, ai không có người đồng hành đi cùng cảm thấy an toàn hơn nhiều, song cũng càng thêm sợ hãi với vùng đất không thể đoán trước điều gì ấy.
Trần thiếu nghe nói Tùng Hạ đã chế tạo ra một loại công cụ phòng thủ bằng năng lượng, có thể thông qua việc tiêu hao năng lượng bản thân đạt được hiệu quả phòng thủ với những sự tấn công bình thường như đao côn đạn lạc thì đều có thể chống đỡ, đến thời khắc mấu chốt tuyệt đối sẽ là vật cứu mạng, chỉ là nghe nói chế tạo cực kỳ khó khăn, Tùng Hạ chỉ làm cho bạn của cậu và dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mỗi người một miếng.
Biết tin, Ngô Du tìm đến Tùng Hạ, đưa một miếng ngọc Con Rối ra đổi lấy một công cụ phòng thủ bằng năng lượng thuộc tính năng lượng Thổ.
Lúc ấy Trần thiếu ở ngay bên cạnh, hắn giật mình bởi vì hắn chính là thuộc tính Thổ, mà công cụ phòng thủ bằng năng lượng này…
Quả nhiên, Ngô Du liếc nhìn Trần thiếu, không chút che giấu: “Là cho Trần thiếu.”
Trần thiếu âm thầm siết chặt nắm đấm, tâm trạng phức tạp. Để có được miếng ngọc chôn ở Phàn Chi Hoa này, Ngô Du đã tổn thất bốn thuộc hạ lợi hại, bản thân cũng bị thương nhẹ, đó là chuyện sau này hắn mới biết. Thật ra Ngô Du đi Phàn Chi Hoa về từ lâu nhưng vẫn dưỡng thương không lộ diện, khi Trần thiếu gặp hắn thì vết thương đã lành. Miếng ngọc này, Ngô Du dự định dùng để đổi lấy thêm nhiều vật tư với Bắc Kinh, nhưng nay hắn lại dễ dàng đưa ra để đổi lấy một công cụ phòng thủ bằng năng lượng, vì hắn…
Hiển nhiên Tùng Hạ cũng rất kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Hội trưởng Ngô có chắc chắn không?”
Ngô Du không chút do dự: “Chắc chắn.”
Trần thiếu xoay người về phòng.
Một lát sau, Ngô Du vào theo, dựa vào cửa, cười nhạt: “Anh lại sao vậy, không vui à? Công cụ phòng thủ bằng năng lượng là thứ tốt, chẳng lẽ anh không muốn?”
Trần thiếu nói: “Tao không khiến mày làm vậy.”
Ngô Du đi tới ngồi xuống cạnh hắn: “Nhưng tôi nhất định phải làm vậy, chỉ cần có thể khiến anh an toàn hơn, cái gì cũng đáng.”
Trần thiếu trầm giọng nói: “Mày từng nói ngọc Con Rối là lợi thế dùng để trao đổi vật tư. Cho dù bây giờ Trùng Khánh bị mày khống chế nhưng dù sao nó cũng là quê hương của tao, có vô số đồng bào của tao, tao thà đổi công cụ phòng thủ bằng năng lượng gì đó lấy nhiều thứ để duy trì công cuộc tái kiến thiết của chúng ta còn hơn.”
Ngô Du ôm thắt lưng hắn, cười nhẹ: “Anh nói cứ như coi tôi là người một nhà ấy.”
Trần thiếu cả giận: “Mẹ nó tao đang nói chuyện nghiêm chỉnh với mày!”
Ngô Du cười cười, đã tính trước: “Yên tâm, cái gì tôi cần có, tôi sẽ không khách khí, nhưng đồng thời với tôi mà nói, sự an toàn của anh quan trọng hơn. Tôi muốn anh cũng phải sống sót để trở về Trùng Khánh với tôi. Nếu lần này có thể trở về, tôi sẽ cho anh một lần nữa tham gia vào việc quản lý và quy hoạch Trùng Khánh.”
Trần thiếu nhìn hắn: “Thật?”
Ngô Du hôn vào má hắn, dùng giọng nói dịu dàng khiến người ta rét run: “Bảo bối, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý ở lại bên cạnh tôi, đâu chỉ chuyện này, cái gì tôi cũng sẽ cho anh.” Khi nói chuyện, nụ hôn của hắn rơi xuống cổ, xuống xương quai xanh Trần thiếu, nụ hôn kia dịu dàng thâm tình giống như đang trêu đùa con mèo nhỏ mà mình nuôi vậy, không mang theo chút tình sắc gì, chỉ thuần túy để biểu hiện thân mật.
Trần thiếu mơ hồ cảm thấy trong giọng điệu của Ngô Du lộ ra một sự uy hiếp, nhưng hắn đã quen với tính cách thâm trầm này nên cũng không coi là gì, chỉ có điều vừa nghĩ đến Ngô Du lấy thứ quan trọng như vậy ra chỉ vì cho hắn thêm một “tấm chụp an toàn”, trong lòng hắn đã có chút xúc động khác thường. Nếu gạt mọi thứ qua một bên, Ngô Du đối với hắn quả thật… rất tốt. Nhưng hắn không thể gạt chúng đi được. Trùng Khánh là tất cả của hắn, Ngô Du đã cướp nó đi, chuyện này hắn vĩnh viễn không thể quên được.
Sau khi mọi thứ đều được chuẩn bị thỏa đáng, họ xuất phát đến Thanh Hải.
Do đội ngũ có nhân số hơn một trăm người nên thanh thế rất lớn, dọc đường đi không có động thực vật biến dị nào dám tới trêu chọc, hành trình hết sức thuận lợi, vài ngày sau đã tiến vào Thanh Hải.
Lúc mới vào, đoàn người vẫn chưa cảm thấy có gì khác lạ, cho đến tận lúc bước vào cánh rừng mù sương, rơi vào bẫy của nhện khổng lồ biến dị, họ mới chính thức hiểu được sự đáng sợ của Thanh Hải.
Họ bị nhốt trong chiếc ***g sắt khổng lồ dệt từ mạng nhện một ngày, nếu không phải nhiều người, chỉ sợ căn bản là họ không thể thoát khỏi nhà giam kín mít không một kẽ hở đó.
Vất vả lắm mới phá được nhà giam mạng nhện, khi ra đến bên ngoài thì lại có rất nhiều mạng nhện rơi xuống từ trên trời, căn bản không có chỗ nào trốn được. Tơ nhện cực dính, nếu dính vào thì gần như không thể thoát được, nhất định phải dùng lửa đốt hoặc đóng băng đến tự vỡ. Lúc ấy Trần thiếu vẫn là hình thái chó Caucasian, thể tích quá lớn, lập tức bị vướng tơ nhện. Ngay khi hắn tưởng rằng toàn bộ cơ thể mình sẽ bị tơ nhện dính chặt, Ngô Du ra sức tạo nên một bức tường băng bao lấy đa phần cơ thể hắn.
Lúc trước, để phá vỡ nhà giam mạng nhện mà Ngô Du đã tiêu hao rất nhiều thể lực, lúc này lại phải duy trì tường băng lớn như vậy, rõ ràng phải cố hết sức, hắn nghiến răng nói: “Anh mau khôi phục hình người, không thì diện tích bị dính quá lớn.”
Trần thiếu vội vàng trở về hình người, tơ nhện dính chặt cánh tay, cổ và lưng hắn, khiến hơn nửa cơ thể hắn không thể động đậy. Ngô Du đông lạnh đến vỡ nát số tơ nhện trên đầu họ, sau đó cúi người, xoa lưng Trần thiếu trấn an: “Đừng sợ, tôi lập tức cứu anh ra.”
Lúc này Trần thiếu đã lạnh đến toàn thân phát run, có chút nhếch nhác nhìn Ngô Du. Để tránh thương tổn hắn mà Ngô Du thật cẩn thận đông lạnh tơ nhện bám dính trên người Trần thiếu từng chút một thành bột phấn, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên cho hắn, ôm hắn nhảy ra ngoài mạng nhện.
Ngô Du thả Trần thiếu xuống đất, nhân lúc hỗn loạn, hôn vội xuống trán hắn một cái: “Hơi lạnh một chút, anh cố chịu đựng, tôi đi cứu những người khác.”
Trần thiếu nắm cánh tay hắn.
Ngô Du ngẩn ra: “Sao thế?”
Trần thiếu nhìn tay mình, cũng giật mình, hành vi vừa rồi của hắn hoàn toàn là theo bản năng, căn bản không biết vì sao mình lại giơ tay. Bây giờ hắn nên giải thích thế nào?
Ngô Du cười: “Không phải anh sợ tôi lạnh chứ, tôi là băng mà, không thấy lạnh đâu.”
Trần thiếu buông tay, ra vẻ bình tĩnh nói: “Mau kiếm bộ quần áo về đây cho tao.”
Ngô Du xoa mặt hắn, khẽ nói: “Làm sao bây giờ, tôi thích dáng vẻ vờ cứng rắn này của anh, nhìn thấy là chỉ muốn làm thật mạnh.”
Hàng mày của Trần thiếu cau chặt lại.
Lúc này Ngô Du đã đứng lên, quay lại cứu người.
Trần thiếu nhìn cái bóng cao lớn của Ngô Du, đột nhiên cảm thấy một sự yên tâm đến lạ. Từ khi bước vào cánh rừng mù sương này, không có lối về, không có tầm nhìn, không thể bước tiếp, đường lui đã mất, lần đầu tiên mọi người cảm nhận được sự đáng sợ của Thanh Hải, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút hoảng hốt, chẳng qua do lần này đến đây đều là dị nhân lợi hại nên không ai biểu hiện nó ra. Lúc này, phần lớn mọi người sẽ ỷ lại vào thủ lĩnh của mình về mặt tâm lý. Đối với Trần thiếu và dị nhân khác của hội Băng Sương mà nói, Ngô Du là kẻ mạnh mà họ có thể dựa vào nhất. Trần thiếu biết chỉ khi có Ngô Du, hắn mới có thể giữ mạng trong tương lai hiểm nguy vô vàn. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi họ quen nhau đến nay, theo bản năng, Trần thiếu vô thức coi Ngô Du trở thành một vệ sĩ tuyệt đối sẽ không vứt bỏ hắn, dù cho chính hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Thủy Thiên Thừa: Cuối cùng cũng viết đến Thanh Hải rồi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT