“Hộc… hộc…” Al ngồi trên máy tập thể hình rèn luyện cơ bắp, kéo tay cầm với tốc độ đều đặn, máy đo đã lên đến 120 pound.
[1] 120 pound = gần 55 kg.
Thiện Minh vừa lau mồ hôi vừa thong thả bước đến cạnh Al, nhìn số đo rồi lại nhìn thời gian: “Người anh em, ông anh lên cơn gì đấy?”
Al liếc hắn: “Lượt cuối cùng rồi, đừng nói chuyện với anh.”
Thiện Minh sờ cằm: “Hình như gần đây thể lực của anh ngày càng tốt, trông cũng trẻ ra hẳn, xảy ra chuyện gì vậy, để tôi đoán xem, có phải anh hút dương tinh không.”
Al nhíu mày: “Cái gì? Đó là cái gì?”
Thiện Minh trợn trắng mắt: “Mẹ nó, mấy khi nói đùa được một câu mà lại không hiểu, anh học tiếng Trung kiểu gì thế.”
Al trừng mắt lườm Thiện Minh: “Đừng quấy rầy anh.” Al lại làm thêm hơn hai chục cái rồi mới ngừng, mồ hôi đọng thành mấy vũng nước nhỏ dưới chân, hắn vớ lấy khăn lông lau mồ hôi: “Rốt cuộc khi nãy chú nói gì? Rõ ràng tiếng Trung của anh rất tốt, có điều từ mà chú nói anh thật sự chưa nghe bao giờ.”
Thiện Minh uống một ngụm nước: “Có nói anh cũng không hiểu, thì là ma nữ chuyên hút tinh khí của đàn ông để nuôi mình trong truyện ma quỷ ấy.”
Al nheo mắt: “Bộ anh giống ma nữ à?”
Thiện Minh khinh bỉ nhìn Al: “Anh sống chung với robot Đường lâu quá nên mất tính hài hước luôn rồi.”
Al khoanh tay nhìn Thiện Minh: “Anh nói chứ… có phải Thẩm Trường Trạch không ở đây nên chú rảnh rỗi sinh nông nổi không, cứ tìm anh nói nhảm hoài, lẽ ra anh có thể làm thêm một lượt nữa.”
“Tôi chỉ tò mò tại sao gần đây thể lực của anh lại tốt như vậy, liên quan đến tiến hóa ngược đúng không?”
Al bóp nắm tay, nhìn bắp tay rắn rỏi của mình, hắn đắc ý nói: “Đúng vậy, độ thuần huyết của anh đang tăng mạnh, tố chất thể lực tăng trưởng gấp bội, cảm giác này thật sự rất tuyệt.”
Thiện Minh có chút ghen tức nói: “Anh chưa xem nghiên cứu mới nhất à, còn tiến hóa nữa có khi sẽ nổ tan xác đấy.”
Al cười nói: “Nếu anh nổ tan xác chú có đau lòng không.”
“Nếu lúc nổ tan xác anh không ở bên cạnh liên lụy tôi, tôi sẽ không đau lòng.”
Al bá cổ Thiện Minh: “Này này, tốt xấu gì anh đây cũng là anh của chú đấy nhé.”
Thiện Minh cười nói: “Tôi sẽ đích thân đọc điếu văn cho anh.”
“Vậy còn con trai chú thì sao? Con chú cũng có khả năng nổ tan xác đấy.”
Thiện Minh nhún vai: “Không sao, tôi sẽ đi chung với nó.”
“Chậc chậc, đúng là tình sâu nghĩa nặng. Ủa mà hôm nay nó đi đâu rồi, sao không đến sân huấn luyện?”
“Nó với Đường Đinh Chi bị Tùng Chấn Trung gọi đi họp rồi, anh không biết à?”
Al lắc đầu: “Lúc đó anh còn đang ngủ.”
Thiện Minh vỗ vỗ ngực Al: “Người anh em, lớn già đầu rồi, tiết chế chút đi.”
Al nheo mắt: “Chú còn dám nói anh?”
Thiện Minh chẳng hề thấy ngại, đã thế còn đắc ý nói: “Tôi đâu có phải dùng sức.”
Al đấm hắn một cái: “Vô liêm sỉ.”
Thiện Minh cũng trả lại một đấm: “Qua đây, chúng ta luyện chút đi.”
Al hí hửng nói: “Thiện, trước khi anh trở thành Long Huyết nhân, rất khó nói rốt cuộc hai ta ai mạnh hơn, nhưng bây giờ chú không còn là đối thủ của anh nữa rồi.”
Thiện Minh hừ lạnh một tiếng: “Hồi nhỏ thì được lợi dậy thì, bây giờ thì được lợi tiến hóa, Al Maurell, tôi nhất định phải dạy cho anh một bài học, để anh biết…”
“Ba, Al.”
Hai người quay đầu lại, thấy Thẩm Trường Trạch đứng trước cửa sân huấn luyện ngoắc tay với mình. Hai người đi qua, Thiện Minh nói: “Không phải mày tới khu 3 họp rồi sao?”
“Họp xong rồi, con mang về vài thứ mà chắc chắn ba sẽ thấy hứng thú.”
“Thứ gì?”
“Tiến sĩ Tiểu Trang vừa nghiên cứu chế tạo ra vũ khí năng lượng kiểu mới, không cần tốn đạn.”
Mắt Thiện Minh và Al tức thì sáng lên: “Thật sao! Mau dẫn bọn này đi xem.”
Thẩm Trường Trạch dẫn hai người lên lầu, vào một phòng thí nghiệm, Đường Đinh Chi đang ở đằng kia loay hoay với một khẩu súng trường kiểu 95 đã qua cải tạo, nơi lẽ ra là băng đạn hiện đang treo một thiết bị hình bầu dục kỳ lạ, ắt hẳn đó là nguồn năng lượng Cambri.
sd7
Súng trường kiểu 95
Al sải bước xông tới, cầm khẩu súng lên, vuốt tới vuốt lui quan sát tỉ mỉ, tán thưởng: “Tuyệt quá, cứ nghe họ nhắc đến khái niệm vũ khí này, không ngờ thế mà lại thật sự làm được. Anh nhớ lần trước em còn nói với anh rằng, căn cứ theo nghiên cứu hiện giờ của bên em về năng lượng Cambri, ít nhất phải mất hai năm nữa, vậy mà nó lại thành công sớm hơn anh tưởng tượng nhiều.”
Đường Đinh Chi nói: “Đúng vậy, khẩu súng này có thể cho người bình thường năng lực chiến đấu của dị nhân.”
Thiện Minh cười nói: “Có phải điều này chứng minh thằng nhóc kia thông minh hơn các anh không?”
Đường Đinh Chi nói: “Thông minh là một khái niệm rất mơ hồ, không dễ định nghĩa. Có điều tiến sĩ Tiểu Trang là bản sao vô tính của Trang Du, tuy rằng do tuổi còn nhỏ nên kiến thức tạm thời chưa bằng Trang Du, nhưng cấp bậc trí lực đã ngang bằng chúng tôi từ trước tận thế, sau tận thế nhờ cách tu luyện do bên họ tự sáng chế nên cấp bậc tiến hóa cũng cao hơn chúng tôi một chút, vì thế nếu hiểu bằng trí lực của cậu, có lẽ tiến sĩ Tiểu Trang thật sự thông minh hơn chúng tôi một chút. Nhưng do lĩnh vực nghiên cứu của chúng tôi khác nhau, thật ra không thể nào so sánh một cách chính xác. Mặt khác, việc tiến sĩ Tiểu Trang có thể nghiên cứu chế tạo ra vũ khí năng lượng kiểu mới trước thời hạn không liên quan đến việc cậu ấy có thông minh hơn chúng tôi hay không, nhân vật mấu chốt là Tùng Hạ.”
“Tùng Hạ?” Al nói: “Cái kẻ sở hữu năng lực đặc biệt kia? Rốt cuộc cậu ta có bao nhiêu năng lực kỳ lạ thế?”
Thẩm Trường Trạch nói: “Về năng lực của cậu ta, chỉ có giáo sư Tùng rõ nhất thôi, cậu ta vẫn còn có điều giấu chúng ta, song những gì chúng ta biết chắc chắn nhiều hơn những người khác.”
Thiện Minh tò mò hỏi: “Rốt cuộc là năng lực gì?”
“Trước mắt chúng tôi chỉ biết cậu ta có thể chữa trị vết thương, còn có thể cảm nhận được ngọc Con Rối, thậm chí có thể hấp thụ năng lượng từ động vật biến dị đã chết để bổ sung năng lượng cho chúng ta. Nhưng nếu bây giờ cậu ta còn có khả năng giúp tiến sĩ Tiểu Trang nghiên cứu chế tạo vũ khí kiểu mới, hiển nhiên năng lực của cậu ta không chỉ dừng ở đây.” Đường Đinh Chi sờ cằm: “Tò mò quá đi mất, rốt cuộc cái gì đã khiến cậu ta khác biệt so với tất cả mọi người nhỉ.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Với chúng ta mà nói, chỉ cần có thể hưởng lợi từ năng lực của cậu ta là được rồi, vậy thì mối quan hệ hợp tác này sẽ vô cùng có lời.” Hắn giật khẩu súng từ tay Al, đặt vào tay Thiện Minh, tranh công nói: “Ba, khẩu này là cho ba, ngoại trừ sáu người kia chỉ có ba có thôi.”
Al kêu lớn: “Cái gì? Chỉ có một khẩu?”
Đường Đinh Chi nói: “Chế tác quá khó, bên em chỉ giữ được một khẩu.”
Thiện Minh nhận súng, nhíu mày nói: “Vậy mấy người lấy cái gì ra đổi? Thằng nhóc đó cũng có mùi tham lam giống hệt đám nhà khoa học biến thái mấy người.”
Đường Đinh Chi chớp mắt: “Ý gì đây?”
“Tức là nó sẽ không vô duyên vô cớ tặng đồ cho chúng ta.”
Đường Đinh Chi đáp: “Thẩm Trường Trạch rút máu cho nó.”
Thiện Minh trợn mắt nhìn Thẩm Trường Trạch: “Đừng cứ xem máu của mình như nước lã.”
Thẩm Trường Trạch cười nói: “Đâu có rút bao nhiêu, không có gì đáng ngại cả. Một hộp năng lượng của khẩu 95 này tương đương với 300 viên đạn, con lấy cho ba hai hộp. Ba, đây là vũ khí thích hợp với ba nhất, mặc dù con biết trước giờ ba thích MP5K hơn.”
Thiện Minh cầm khẩu súng, trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Máu của Thẩm Trường Trạch không giống họ, máu của hắn chính là nguồn năng lượng của hắn. Năng lực của Long Huyết nhân hoàn toàn dựa vào máu, rút máu chẳng khác nào rút đi năng lượng sinh mạng cả, không phải chỉ uống chút đường glucose là bổ sung lại được, cần có một thời gian rất dài. Nghĩ đến thứ này đổi bằng máu của con trai, Thiện Minh cảm thấy lòng mình nghẹn ứ.
Thẩm Trường Trạch nhéo cánh tay hắn: “Ba à, không sao cả, máu của con bổ lại được mà, thứ có thể tăng hệ số an toàn cho ba, bất luận muốn con đổi bằng cái gì con cũng chịu.”
Thiện Minh hạ giọng nói: “Sau này những quyết định tương tự phải bàn bạc với ba trước.”
Al liếc mắt: “Hai người làm nổi đầy da gà rồi này.”
Đường Đinh Chi gật đầu: “Hai người chưa từng tỏ ra hổ thẹn, lo lắng, tội lỗi vì quan hệ loạn luân, tôi cảm thấy thú vị lắm, khi nào rảnh tôi có thể ôn chuyện thơ ấu với hai người không?”
Thiện Minh nhún vai, chẳng quan tâm nói: “Cũng có phải ba ruột nó đâu.”
Thẩm Trường Trạch nheo mắt: “Đại tá, hôm nay anh nói hơi nhiều đấy.”
“Vậy sao? Để tôi tính xem…”
Thẩm Trường Trạch kéo Thiện Minh đi: “Ba, đi thôi.”
Đường Đinh Chi gọi với theo sau: “Nhớ nói cho Thiện Minh biết thời gian hành động.”
Thẩm Trường Trạch không để ý đến Đường Đinh Chi, vội kéo Thiện Minh ra khỏi phòng họp, trở về phòng của mình.
Thiện Minh nói: “Thời gian hành động? Thời gian đến Đông Bắc à?”
“Phải, đã quyết định rồi, ba ngày sau.”
“Cuối cùng có thể ra ngoài hít thở không khí rồi, dạo này suốt ngày huấn luyện. Nói thật nếu Thông Ma kia thật sự lớn như bọn họ thăm dò, cho dù chúng ta có tăng cường thể năng cũng chẳng đáng gì trước mặt nó.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Thế nên bọn họ thiên về hướng đàm phán hơn.”
“Đàm phán với một cái cây.” Thiện Minh cảm thấy buồn cười, trong lòng chẳng ôm hy vọng gì.
Sau khi dắt Thiện Minh vào phòng, Thẩm Trường Trạch có chút căng thẳng nhìn Thiện Minh: “Những lời Đường Đinh Chi nói, ba không để bụng chứ?”
“Lời nào? Nghe tên đó nói là muốn lao vào đập rồi, bình thường ba mày sẽ tự lọc bớt. Ầy, mày nói xem rốt cuộc làm thế nào mà Al chịu nổi tên đó nhỉ? À biết rồi, Al ngựa đực chắc chắn sẽ dùng cách của mình bắt tên đó ngậm miệng.” Nói xong hiển nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thiện Minh cười ranh mãnh.
Thẩm Trường Trạch ấp úng: “Chỉ là… chuyện đó…”
Thiện Minh nhìn hắn, nhướn mày cười: “Loạn luân?”
Thẩm Trường Trạch híp mắt: “Ba sẽ không nghĩ như thế chứ? Ba, quả thật ba không phải là ba ruột của con, chúng ta giống như tất cả các cặp tình nhân trên thế giới này.”
Thiện Minh khoanh tay trước ngực: “Chúng ta giống họ chỗ nào?”
Thẩm Trường Trạch giải thích: “Chúng ta không có quan hệ huyết thống.”
“Vậy bây giờ mày còn gọi ba là gì?”
Thẩm Trường Trạch rũ mắt: “Con không sửa miệng được.”
“Sao không sửa miệng được?”
“Không quen.”
“Vớ vẩn, thói quen là do nuôi mà có, bắt đầu từ bây giờ mày có thể tập thói quen gọi tên ba.”
Thẩm Trường Trạch vội nói: “Ba không thích con gọi ba là ‘ba’ sao? Con gọi hơn mười năm rồi.”
“Mày nói thử xem?”
Thẩm Trường Trạch quan sát vẻ mặt Thiện Minh, nhưng vẫn không đoán được rốt cuộc Thiện Minh nghĩ thế nào, hắn mím môi nói: “Con không sửa đâu.”
“Tại sao không sửa?”
“Con… con thích gọi như thế, mỗi lần nhìn ba, ôm ba, ngủ với ba, con đều thích gọi như thế. Ba chính là ba của con, con mặc kệ người khác nhìn chúng ta thế nào, ba là ba của con, cũng là người của con.”
Thiện Minh chăm chú nhìn Thẩm Trường Trạch, biểu cảm đột nhiên thả lỏng, cười ha ha nói: “Nhìn mày kìa, mấy lời Đường Đinh Chi nói ba mày chẳng thèm để ý, ai mượn mày nghiêm túc thế hả. Hơn nữa ông đây không có quan niệm đạo đức, cũng không có lòng hổ thẹn, chỉ cần được sống sung sướng thì yêu ai cũng được. Mày nhất định phải gọi ba là ba cả đời, nếu để ba biết mày có ba ruột rồi quên người cha này, ba sẽ bắn mày cho xem.”
Bấy giờ Thẩm Trường Trạch mới nở nụ cười, hắn tỳ lên trán Thiện Minh: “Dĩ nhiên con sẽ gọi cả đời, ba biết không, thật ra còn một nguyên nhân nữa…”
“Nguyên nhân gì?”
Thẩm Trường Trạch dời môi sang vành tai Thiện Minh, khàn giọng nói: “Mỗi lần con cắm vào bên trong rồi gọi ba là ba, ba sẽ kẹp chặt đến lạ.”