Tùng Hạ nhìn ra ngoài cửa tuyết rơi. Trong cơn gió tuyết, bóng dáng cao lớn ấy đã biến mất. Cậu âm thầm siết chặt nắm đấm: “Tôi sẽ… thuyết phục cậu ấy.”
Tùng Hạ đứng lên: “Đây không phải quyết định của riêng giáo sư Tùng mà là kết quả thảo luận của toàn bộ viện khoa học, mọi hậu quả đều nên do chúng tôi cùng gánh chịu.”
Jacqueline đạp đổ thùng rác, gương mặt xinh đẹp lạnh lẽo tựa băng giá: “Gánh chịu hậu quả gì? Chúng tôi có thể giết anh ư? Chúng ta từng là đồng đội kề vai sát cánh, cuối cùng phát hiện ra chuyện mấy người che giấu sự thực khiến chúng tôi đi bán mạng, chúng tôi vốn có sự lựa chọn khác. Bất luận mấy người xuất phát từ đắn đo gì, chúng tôi cũng đã liều chết ra trận, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết chân tướng cũng không có? Rốt cuộc thì không thể tin tưởng mấy người được nữa, tiếp theo dù mấy người có đưa ra ý kiến hợp tác gì, chỉ cần có một chút gì đó uy hiếp đến tôi, tôi cũng sẽ không tham dự.”
Lý Đạo Ái và Diêu Tiềm Giang đều không lên tiếng, dù sao thì họ cũng có quan hệ cá nhân không tệ với nhóm Tùng Hạ, tuy ai nấy đều mang sắc mặt nghiêm nghị nhưng vẫn nén chịu không nói ra những lời trách móc nặng nề.
Tùng Hạ chột dạ hạ tầm mắt. Lúc trước khi chọn che giấu sự thật, họ cũng đoán được những chỉ trích sẽ nhận được vào ngày mọi chuyện sáng tỏ, nhưng khi ngày đó đến thật thì vẫn khiến người ta cảm thấy áy náy và khó chịu. Nhất là trước ánh mắt nghi ngờ và phẫn nộ của đồng đội khi xưa khiến lòng họ chợt tràn ngập phiền muộn.
Hai dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên biết rõ chân tướng là Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch không ai nói gì. Đứng từ lập trường của họ thì càng khó xử hơn Tùng Chấn Trung và Tùng Hạ, bây giờ lên tiếng sẽ không có bất cứ tác dụng tích cực nào mà chỉ dấy thêm sự phẫn nộ từ những người khác.
Chu Phụng Lam nổi giận: “Phải, đừng có làm trò gì nữa, mấy người muốn chúng tôi làm gì thì cứ nói thẳng đi. Nhưng hễ có nguy hiểm, tôi tuyệt đối không tham gia, tôi không thể tin mấy người được nữa.”
Trang Du ho nhẹ một tiếng.
Chu Phụng Lam nhìn hắn một cái, cơn giận dịu xuống một chút, nhưng sắc mặt vẫn hầm hầm như trước.
Trang Du liếc mắt nhìn họ một lượt, nói: “Đều là những người đã hai mấy ba mấy tuổi rồi, có thể thôi ngây ngô như vậy nữa được không.”
Ngô Du liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt như lưỡi dao đóng băng.
Trang Du nói: “Có đầu óc thì các cậu ngẫm lại tình thế lúc đó xem sao. Không sai, nếu biết chân tướng, có rất nhiều người sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng các cậu có thể đảm bảo tất cả đều sẽ nghĩ vậy hay không? Các cậu có muốn khi đối mặt với kẻ địch như mực khổng lồ lại thiếu ai đó bên cạnh không? Còn nữa, các cậu có thể đảm bảo mình sẽ không để lộ bí mật nhưng có thể đảm bảo người khác cũng không để lộ bí mật không? Thân là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, khả năng của mười người các cậu đứng trên đỉnh cao so với tất cả dị nhân, sau lưng còn có hàng trăm hàng ngàn dị nhân ủng hộ, có viện khoa học cung cấp vật chất đầy đủ bất luận xảy ra chuyện gì, các cậu cũng sẽ là những người sống được lâu nhất, cho nên các cậu tràn ngập tự tin, dù có biết được sự thật tàn khốc thì cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ. Nhưng nếu sự thật này truyền vào tai các dị nhân khác, họ sẽ nghĩ thế nào? Sẽ có bao nhiêu người đánh mất ý chí chiến đấu? Chúng ta đã duy trì cục diện ổn định trong khoảng thời gian dài như vậy, rất có khả năng nó sẽ sụp đổ chỉ trong chớp mắt vì những lời đồn đại này. Những dị nhân xem mệnh lệnh của các cậu như quân lệnh mà phục tùng cũng rất có khả năng sẽ trở thành kẻ đào ngũ trong thời khắc mấu chốt, có ai trong các cậu muốn thấy tình cảnh ấy?”
Dung Lan lạnh nhạt: “Cả vú lấp miệng em.”
Khuôn mặt Trang Nghiêu lạnh lùng: “Chúng tôi cả vú lấp miệng em, chẳng nhẽ các anh không phải giận chó đánh mèo. Tôi biết thanh đao treo trên đầu chúng ta khiến trong lòng mọi người đều không thoải mái, nhưng thứ gây ra tất cả chuyện này không phải chúng tôi mà là kẻ địch chung của chúng ta – ngọc Con Rối. Mỗi bước đi của chúng tôi, bất luận trong mắt các anh nó đáng phẫn nộ thế nào thì cũng đều chỉ vì có thể khiến mọi người sống sót, chẳng lẽ điều này cũng không đáng tin?”
Mọi người sắc mặt nặng nề, không nói gì cả.
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi không chỉ lừa gạt các anh mà ngay cả Thông Ma cũng coi như đã bị chúng tôi lừa đến. Cùng một lúc chúng tôi đã đắc tội với toàn bộ sinh vật biến dị lợi hại nhất thế giới này, nếu có cách tốt hơn, chúng tôi sẽ không làm vậy, nhưng chúng tôi không có. Cho dù cuối cùng sẽ đánh mất niềm tin của các anh, chúng tôi cũng không thể mạo hiểm để lộ bí mật mà nói ra chân tướng được. Không sai, chúng tôi cần các anh lên chiến trường, cần các anh chung sức chống lại mực khổng lồ Hoa Nam vì đó là cơ hội cuối cùng của con người, cũng là cơ hội của anh, của tôi, của mỗi người ở đây. Cơ hội này do chúng ta chung sức giành được, bất luận quá trình sắp xếp thế nào thì kết quả vẫn là ý muốn của mọi người. Điều này có đủ cho các anh phối hợp với chúng tôi thêm một lần nữa hay không?”
Những người ở đây nhìn hai gương mặt càng ngày càng giống nhau của Trang Du và Trang Nghiêu, nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ. Xét về tranh luận, ai có thể là đối thủ của dị nhân tiến hóa não bộ được chứ. Nhóm Chu Phụng Lam giận đến trừng trừng hai mắt nhưng không nói được câu gì.
Tùng Chấn Trung cũng nghiêm mặt: “Đối với những người hiểu rõ chân tướng như chúng tôi, các vị tuyệt đối không phải công cụ bán mạng. Các vị là những chiến sĩ quan trọng nhất, là sức chiến đấu mạnh nhất của chúng tôi. Viện khoa học luôn đặt các vị trên lập trường hợp tác bình đẳng, che giấu chân tướng thật sự xuất phát từ bất đắc dĩ, tôi xin trịnh trọng xin lỗi các vị. Nhưng tôi vẫn nói câu kia, sau khi chuyện này kết thúc, tôi có thể mặc cho các vị xử trí, chỉ hy vọng trong thời khắc cuối cùng này, mọi người có thể tin tưởng chúng tôi một lần nữa giống như trước kia. Chúng tôi không chắc chắn sẽ thành công, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, con người chưa từng từ bỏ. Xin hãy kề vai sát cánh với chúng tôi một lần nữa, cứu lấy con người, cũng cứu lấy chính mình.”
Mọi người trầm mặc, vẫn không ai lên tiếng.
Cuối cùng, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có uy tín nhất là Lý Đạo Ái đứng dậy, trầm giọng: “Các vị, chi bằng trước hết nghe xem kế hoạch của họ thế nào, đừng nói những câu bốc đồng như nếu uy hiếp đến mình thì không tham dự vì trên thực tế, dù có nguy hiểm thế nào, chúng ta vẫn phải tham dự. Chúng ta đã liều mạng lâu như vậy, hy sinh nhiều như vậy không phải là để buông tay vào thời khắc cuối cùng này, các vị nói xem có phải không.”
Diêu Tiềm Giang thở dài: “Tùng Hạ, nói xem rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào mới có thể phong ấn ngọc Con Rối đi.”
Tùng Hạ thở phào một hơi, cậu hắng giọng, nói: “Thật ra chuyện này thoạt nhìn không có nguy hiểm gì với mọi người, bất lợi duy nhất có thể xảy ra chính là mọi người có thể mất khả năng của mình, nhưng căn cứ theo suy đoán của Trang Nghiêu thì khả năng này cũng không lớn.
Trang Nghiêu gật đầu: “Không sai, do tiến hóa gene là chuyện không thể đảo nghịch nên các anh có 90% cơ hội không thể biến từ dị nhân trở về người thường. Cho dù các anh thật sự mất khả năng nhưng giữ được mạng cũng là chuyện tốt.”
Sở Tinh Châu: “Nói tiếp.”
Tùng Hạ nói: “Tôi lấy được một đoạn chữ Triện từ đá ngũ sắc, nó dạy cho tôi một phương pháp gọi là người – ngọc hợp nhất. Cái gọi là người – ngọc hợp nhất, nói trắng ra chính là lợi dụng đá ngũ sắc tạm thời biến cơ thể tôi thành ngọc phù tích trữ năng lượng. Sau khi tôi và đá ngũ sắc hợp nhất, cơ thể tôi có thể hấp thu năng lượng của mọi người. Đó không phải năng lượng được tích trữ trong hạt nhân mà là năng lượng thâm sâu hơn, là năng lượng cội nguồn đã khiến gene thần của mọi người thức tỉnh. Nguồn năng lượng đó do ngọc Con Rối trực tiếp đưa thẳng vào cơ thể mọi người, chỉ có đá ngũ sắc mới có cách hút nó ra. Đó chính là phần bị khuyết của ngọc Con Rối.”
Tất cả kinh ngạc.
“Mọi người đều biết tôi chỉ có thể hấp thu năng lượng từ sinh vật tử vong, nhưng cũng không phải là tôi không thể hấp thu năng lượng từ sinh vật sống, có điều phương thức hấp thu là cách tôi khó có thể làm được.”
Diêu Tiềm Giang hỏi: “Là gì?”
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Tấn công. Sức tấn công của mọi người đánh vào tôi sẽ sinh ra năng lượng, lập tức bị cơ thể tôi hấp thu toàn bộ.” Nói xong, cậu vụng trộm liếc nhìn Thành Thiên Bích, quả nhiên thấy hắn đứng vụt dậy, trừng trừng nhìn sang cậu.
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, kiên trì nói tiếp: “Sở dĩ tôi không thể làm được chính vì tôi không thể hứng chịu sức tấn công của mọi người, điều này trước kia tôi chưa từng nghĩ tới, là đoạn chữ Triện kia đã nhắc nhở tôi. Cách thức này thật ra là một mệnh đề nghịch lý, nếu tôi hấp thu năng lượng của sinh vật sống thì nhất định phải chịu để năng lượng đó tấn công, nếu sức tấn công quá mạnh thì có thể tôi sẽ chết, cho nên mới nói tôi không thể hấp thu năng lượng của sinh vật sống. Nhưng nếu có thể hợp nhất với đá ngũ sắc, tôi có khả năng sống sót. Đây chính là kế hoạch của chúng tôi.”
Thành Thiên Bích lạnh lùng nói: “Đây là kế hoạch của một mình anh!”
Tùng Chấn Trung xanh mặt, anh cũng không ngờ văn thư Tùng Hạ nghiên cứu ra lại có nội dung mạo hiểm như vậy. Môi anh hơi run rẩy, không nói một lời.
Trang Nghiêu mím môi, cũng không lên tiếng.
Tùng Hạ có chút chột dạ nhìn Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, cậu nghe tôi nói đã…”
Thành Thiên Bích chỉ vào cậu, lạnh giọng: “Không có gì có thể nói hết, tôi không đồng ý.” Hắn đá cửa bỏ đi, không quay đầu lại.
Căn phòng rơi vào một sự trầm mặc khó xử.
Chu Phụng Lam cười lạnh: “Chuyện này không phải là chúng tôi không muốn phối hợp nhưng mấy người tính làm thế nào? Trói Thành Thiên Bích lại?”
Diêu Tiềm Giang cũng lạnh mặt: “Thuyết phục thế nào được? Tùng Hạ, kế hoạch này tôi cũng không thể chấp nhận. Một mình cậu hứng trọn năng lượng từ sức tấn công của mười người chúng tôi? Cậu điên rồi sao? Dùng cái giá khiến mình bị thương để hấp thu năng lượng của chúng tôi, cậu cho rằng mình có thể sống sót? Tôi không cần biết đá ngũ sắc nói gì với cậu, chuyện này rất mạo hiểm, rất vô nghĩa, tôi không nghĩ nó sẽ thành công.”
Tùng Hạ giải thích: “Quận vương, hấp thu năng lượng của mọi người thật ra không phải cơ thể tôi mà là đá ngũ sắc, nhưng đá ngũ sắc cần tôi đưa năng lượng của mọi người vào trong nó, như vậy tôi mới có thể dời chúng sang ngọc Con Rối được. Văn thư kia nếu dám vạch ra kế hoạch to gan ấy thì chắc hẳn có thể đảm bảo tôi sẽ sống sót. Trong lúc nguy cấp, đá ngũ sắc đã cứu tôi không chỉ một lần, tôi tin nó có thể bảo vệ mình.”
Lý Đạo Ái cũng nói: “Tùng Hạ, tôi không biết nguyên lý trong đó là gì, nó quá mơ hồ. Tôi chỉ biết bất cứ người nào trong số chúng tôi đều có thể tàn sát toàn bộ sinh vật sống trong phạm vi năm kilomet không chừa một thứ gì sau khi những lời này của tôi kết thúc. Cậu định hứng chịu sức tấn công ấy? Cậu lấy gì để chịu? Năng lượng tấn công một khi tiến vào cơ thể, cậu có muốn đổi ý cũng đã muộn, nếu đá ngũ sắc không thể giúp cậu ngăn cản tấn công, cậu sẽ tan xương nát thịt trong nháy mắt. Chuyện này tôi thấy không chắc chắn cho lắm, chúng tôi còn cần khả năng của cậu, cậu cũng là bạn bè của chúng tôi, tôi không hy vọng cậu không biết sợ mà hy sinh như vậy.”
Tùng Hạ cười khẽ: “Quận vương, cảnh sát Lý, cám ơn hai người. Từ ngày có được miếng đá ngũ sắc này từ bốn năm trước, tất cả khả năng của tôi đều do nó giao cho. Không có nó thì không có trạm trung chuyển năng lượng là tôi. Không có nó, tôi và rất nhiều rất nhiều người xung quanh, đã sớm chết cả trăm ngàn lần rồi. Nó đúng thật là bảo bối, kết tinh tâm huyết cả đời của Trương thiên sư. Tôi tin tưởng nó, tôi tin tưởng nó đã cố gắng hết sức cứu giúp loài người, cuối cùng sẽ không lấy tính mạng của tôi ra làm trò đùa. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, tôi nhất định phải thử một phen.”
Diêu Tiềm Giang thở dài một hơi: “Cậu thuyết phục được Thành Thiên Bích rồi hẵng nói, chỉ cần một người không phối hợp thì mọi chuyện đều sẽ phí công.”
Tùng Hạ nhìn ra ngoài cửa tuyết rơi. Trong cơn gió tuyết, bóng dáng cao lớn ấy đã biến mất. Cậu âm thầm siết chặt nắm đấm: “Tôi sẽ… thuyết phục cậu ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT