“Năng lượng mà ngọc Con Rối giao cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng phải thu hồi thì mới tính là hoàn chỉnh.”

Ba người ngồi trên nền tuyết lạnh toát, nhìn chằm chằm ngọc Con Rối hơi lóe sáng lập lòe dưới ánh đèn pin chiếu xuống, hồi lâu nói không thành lời.

Còn có chuyện gì khiến người ta suy sụp hơn chuyện tưởng rằng đã tập trung tất cả các mảnh vỡ miếng ngọc nhưng ghép vào rồi lại phát hiện thiếu một miếng cơ chứ.

Trang Nghiêu lắc đầu: “Không thể nào, chúng tôi đã dò khắp toàn cầu, không còn miếng ngọc thất lạc nào nữa. Năng lượng của ngọc Con Rối rất mạnh, thiết bị dò ngọc không thể để sót được, chuyện này giống như dùng máy dò nhiệt kiểm tra một khu vực vậy, các nơi khác đều chỉ 30 độ, nhưng ngọc Con Rối tận 3.000 độ, sao có thể bỏ sót được cơ chứ.”

Thành Thiên Bích nói: “Vậy thì vì sao? Nó vốn bị khuyết như vậy? Chỗ khuyết này giống như hình gì đó, nhưng ở đây tối quá không thấy rõ, phải ra ngoài nắng mới xem được.”

Tùng Hạ nhìn chằm chằm ngọc Con Rối: “Quả thật có hình dạng gì đó, giống ngôi sao năm cánh.”

“Giống ư?” Trang Nghiêu cũng xán đến nhìn cả buổi: “Hơi giống thật… hòn ngọc này đen như mực, thôi bỏ đi, sáng sớm ngày mai đi xem.”

Tùng Hạ thở dài, nắm ngọc Con Rối trong tay. Cậu vò đầu thật mạnh. Cũng không biết từ bao giờ cậu lại có tật xấu này, cứ thấy phiền não là lại muốn vần vò đầu tóc, càng đau lại càng khiến cậu hưng phấn, hận không thể dùng sức mạnh hơn khiến đau đớn phân tán suy nghĩ càng ngày càng ứ đọng của cậu.

Thành Thiên Bích bắt lấy tay cậu, tách mở ngón tay ra: “Vò nữa sẽ trọc đấy.”

Tùng Hạ khẽ nói: “Không đâu, nếu tôi muốn thì một lát là tóc dài hơn cả Mục Phi Thông Ma ấy chứ.”

Trang Nghiêu nói: “Thật sao? Kích thích lông tóc mọc dài?”

“Phải.”

“Mái tóc của Mục Phi và Thông Ma thật ra chính là cành lá. Cành lá của họ dài ra mỗi ngày nên tóc cũng không ngừng dài ra. Thần kỳ lắm phải không, một sinh mệnh siêu cấp. Nếu thế giới này không bức tử chúng ta, nếu có thể sống tiếp thì sẽ có bao nhiêu điều mới mẻ đáng để chúng ta học hỏi nghiên cứu.” Trang Nghiêu nói đến đây, giọng điệu dần dà trở nên nặng nề hơn: “Giáo sư Tùng, thậm chí cả Trang Du đều có rất nhiều lý tưởng. Họ đều có lý tưởng thành lập quy tắc mới trong thế giới hầu như hoàn toàn mới mẻ này. Chuyện này giống như trò game Transport Tycoon Deluxe [305] trước kia rất nổi tiếng vậy, mỗi một nhà khoa học đều hy vọng dựa vào thực lực của mình tạo ra thế giới hiệu quả năng lượng [306] trong lý tưởng. Đương nhiên những người khác cũng có lý tưởng, người thường muốn cơm no áo ấm, dị nhân muốn có cuộc sống ưu việt hơn. Những người may mắn sống sót khỏi kiếp nạn đều muốn một lần nữa tìm về niềm tin và lối sống của mình trong thời đại tận thế không có lựa chọn nào khác này. Nhất là sau khi cuộc chiến Hoa Nam kết thúc, tất cả đều tưởng đã tập trung hoàn chỉnh ngọc Con Rối là có thể bắt đầu công cuộc tái kiến thiết xã hội loài người. Đa số những người không biết nội tình đều đang ngập tràn hy vọng, chỉ có chúng ta ngồi đây, chỉ có chúng ta, ký thác toàn bộ hy vọng của loài người, lại phải đồng thời vác trên vai thất vọng và tuyệt vọng.”

[305] Transport Tycoon Deluxe: Một game kinh điển đình đám về mô phỏng quản lý rất nổi tiếng ra mắt vào năm 1994. Người chơi đóng vai trò là chủ của doanh nghiệp vận tải, xây dựng đường xá, mua phương tiện vận tải và lấy tiền, điểm ghi được là độ giàu có của người chơi trong game.

presditch

[306] Hiệu quả năng lượng (Energy-Efficient): Tiêu hao ít năng lượng hơn để thực hiện cùng một chức năng.

Tùng Hạ gắng cười gượng: “Sao hôm nay cậu văn vẻ vậy.”

Trang Nghiêu nhìn cậu, dưới ánh sáng của đèn pin, đường cong trên gương mặt nó có vẻ rất cứng nhắc, nhưng ánh mắt sáng đến khó tin: “Nếu ngọc Con Rối thật sự khiếm khuyết, chúng ta đều biết chỗ khuyết kia là gì.”

Bàn tay Tùng Hạ run lên, càng dùng sức nắm chặt hòn ngọc trong lòng bàn tay. Song dù cậu có nắm chặt thế nào, ngọc Con Rối vẫn lạnh băng như cũ, cái lạnh nhàn nhạt kia vẫn đâm thẳng vào lòng cậu.

Thành Thiên Bích chậm rãi nâng tay lên, ngón tay dài mảnh chạm nhẹ vào huyệt Thái Dương của mình, lạnh nhạt nhìn về phía trước: “Nếu khuyết thật thì miếng bị khuyết sẽ ở đây.”

Tùng Hạ khàn giọng: “Đừng vội kết luận. Trong cơ thể mọi người không có ngọc Con Rối, ít nhất không có thực tế, đó chỉ là một… Tôi không biết là gì, nhưng…”

Thành Thiên Bích vỗ đầu Tùng Hạ, nói: “Tùng Hạ, anh bình tĩnh một chút. Không sao hết, chúng ta đã vô số lần chuẩn bị cho cái chết rồi cũng lần lượt gắng gượng quay về, không có thứ gì có thể đánh ngã chúng ta được. Chúng ta phải tìm ra vấn đề thì mới giải quyết được vấn đề, cho nên tôi muốn lúc này anh hãy nhìn thẳng vào vấn đề.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Phải, hai người nói đúng. Nếu ngọc Con Rối thật sự khiếm khuyết, hơn nữa toàn thế giới không có ngọc Con Rối thất lạc, như vậy manh mối duy nhất chính là mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”

Trang Nghiêu nói: “Năng lượng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đạt được chính là do ngọc Con Rối giao cho, trong nguồn gene thần chúng viễn cổ để lại nhất định có ít nhất mười chuỗi gene như vậy. Chúng đặc biệt, ẩn chứa nguồn gene thần – ngọn nguồn sinh mệnh hùng mạnh nhất của họ. Mà nguồn gene thần này lưu truyền hàng triệu năm, từng tồn tại trong cơ thể vô số con người hay động vật nhưng chưa bao giờ thức tỉnh. Cho đến hơn ba năm trước, ngọc Con Rối bùng nổ, mười người các anh kế thừa gene thần cũng cùng lúc thức tỉnh. Các anh khác với tất cả dị nhân khác, năng lượng của họ đến từ sự biến dị nguồn gene của mình, còn năng lượng của các anh vốn có sẵn trong cơ thể, có trong nguồn gene thần mà các anh không nhìn thấy cũng không sờ thấy ấy. Tác dụng của năng lượng Cambri đối với các dị nhân khác là thay đổi nguồn gene của họ, nhưng với các anh là từng bước một phóng thích năng lượng trong nguồn gene thần.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Cho nên, năng lượng ngọc Con Rối tiêu hao cho chúng tôi chính là miếng bị khuyết của nó.”

Trang Nghiêu nheo mắt lại, ngón tay vạch vẽ linh tinh trong tuyết: “Hai anh biết không, sau khi ngọc Con Rối càng ngày càng tập trung về Bắc Kinh, hàm lượng năng lượng Cambri ở các nơi trên thế giới hàng năm giảm xuống 12%, nhưng năng lượng Cambri ở Bắc Kinh cũng hàng năm tăng lên 8%. Đây đã là kết quả sau khi chúng tôi dùng 27 lớp bảo vệ ngăn cản năng lượng phóng thích của nó rồi. Chỉ cần không có ngọc Con Rối, năng lượng Cambri sẽ dần dần giảm bớt, thêm mười năm hai mươi năm nữa, năng lượng Cambri sẽ cực kỳ bé nhỏ, có thể khôi phục tiêu chuẩn trước tận thế. Chỉ cần có thể hoàn toàn phong ấn ngọc Con Rối, trái đất sẽ từ từ trở về nguyên dạng.”

Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Nhưng làm sao để phong ấn ngọc Con Rối? Họ… mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, theo cách nói của cậu, quả thật chính là ngọc Con Rối di động!”

“Nói như vậy cũng không chính xác, ít nhất họ không phát tán năng lượng Cambri, nhưng quả thật họ có dấu hiệu mang theo ngọc Con Rối. Tôi cho rằng nếu muốn phong ấn ngọc Con Rối, trước hết phải có viên ngọc hoàn chỉnh.”

Tùng Hạ hơi kích động: “Vì sao? Họ không phát tán năng lượng Cambri, chỉ cần bây giờ có thể phong ấn viên ngọc là sẽ không có thứ gì phát tán năng lượng nữa, vậy vấn đề đã có thể tạm thời giải quyết. Ít nhất giống như cậu nói trước kia, chúng ta không thể phá hủy ngọc Con Rối cũng chẳng thể ngăn cản ý thức Cambri, chỉ có thể kéo dài thời gian. Chúng ta phong ấn nó là có thể kéo dài thêm mười năm, trăm năm, ngàn năm. Vì sao ngọc Con Rối phải hoàn chỉnh? Ngọc Con Rối làm sao để hoàn chỉnh?!”

Trang Nghiêu nói: “Vì sao ngọc Con Rối phải hoàn chỉnh, chuyện này không phải rất dễ đoán ra hay sao. Ngọc Con Rối là thứ do thần chúng viễn cổ tạo ra, nó là quân cờ mấu chốt mà họ dùng để lập ra kế hoạch này. Nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi. Dựa theo kế hoạch của họ, đợi đến khi tất cả dị nhân chết hết, ngọc Con Rối sẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình, tất sẽ biến mất khỏi vòng sinh quyển, không thì có nó ở đây, sẽ càng ngày càng có nhiều người thường lại biến thành dị nhân. Nếu muốn thế giới quay về như xưa thì ngọc Con Rối không thể tồn tại, sớm muộn gì nó cũng phải biến mất, xuất thế như thế nào thì biến mất cũng phải y như thế. Năng lượng mà ngọc Con Rối giao cho dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng phải thu hồi thì mới tính là hoàn chỉnh.”

“Theo cách nói của cậu, làm thế nào thần chúng viễn cổ có thể khiến ngọc Con Rối biến mất? Chẳng lẽ họ quy định thời gian?”

“Không, tuyệt đối không phải thời gian, phải là thứ chính xác hơn thế…” Trang Nghiêu ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc: “Tôi hiểu rồi… Ngay từ đầu, tôi tưởng rằng thần chúng viễn cổ muốn lợi dụng chúng ta cuối cùng sẽ phong ấn ngọc Con Rối, sự thật quả thật như thế, nhưng cách phong ấn lại không như chúng ta đã tưởng. Không! Căn bản chúng ta đã không nghĩ ra bất cứ cách phong ấn nào cả, nhưng rất có khả năng thần chúng viễn cổ đã sớm quy định cách thức phong ấn.” Nó vụt đứng lên, bồi hồi đi đi lại lại tại chỗ: “Không sai, chính là như vậy, họ đã đặt ra rồi, không thì làm sao kết thúc được, nhưng họ có sơ hở, nhất định có sơ hở…”

Tùng Hạ vội la lên: “Trang Nghiêu, cậu đừng có lẩm bẩm nữa, nói rõ ra đi!”

Trang Nghiêu đặt mông ngồi xuống: “Các anh có hiểu không? Cuối cùng ngọc Con Rối nhất định phải phong ấn, không chỉ chúng ta nghĩ vậy mà thần chúng viễn cổ cũng nghĩ vậy. Ngọc Con Rối là thứ họ đã đặt sẵn trình tự, phát động trong điều kiện gì, ngừng vận hành trong điều kiện gì… đều đã được họ thiết lập sẵn. Mà điều kiện phát động chính là hướng đi của ý thức Cambri. Một khi ý thức Cambri bắt đầu để ý đến con người, ngọc Con Rối sẽ thức tỉnh, đại cục vượt qua hàng triệu năm của thần chúng viễn cổ cũng sẽ bắt đầu vận hành. Mà cuối cùng vì duy trì giống nòi người thường, ngọc Con Rối nhất định cũng phải biến mất khỏi vòng sinh quyển, vì thế điều kiện ngừng vận hành của nó chính là…”

“Chính là cái gì?”

Trang Nghiêu nhìn hai người: “Chính là cái chết của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên.”

Hô hấp của Tùng Hạ đang run rẩy.

Thành Thiên Bích gật đầu: “Hợp lý. Thứ nhất, chỉ khi dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên chết hết mới có thể “trả lại” năng lượng trong cơ thể chúng tôi cho ngọc Con Rối, khiến nó thu về năng lượng đã phóng thích ra, trái đất không còn năng lượng có sức ảnh hưởng nữa. Thứ hai, nếu sau khi tận thế dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên mạnh nhất chết hết thì cũng chứng minh các dị nhân khác sớm đã chết sạch, mục đích của thần chúng viễn cổ cũng đã đạt thành, ngọc Con Rối hoàn thành nhiệm vụ, sẽ tự phong ấn. Người thường kém xa đánh giá giá trị nguy hiểm của ý thức Cambri, có thể tiếp tục sống tiếp.”

Trang Nghiêu nói: “Không sai, đây chính là thế cục hoàn chỉnh của thần chúng viễn cổ.”

Tùng Hạ nghiến răng: “Thật vớ vẩn…”

Trang Nghiêu nói: “Anh biết rõ nó không vớ vẩn.”

Tùng Hạ đứng vụt dậy, gào lên: “Chuyện này còn… mẹ nó còn ghê tởm hơn chuyện chúng ta chết sạch! Người xông lên tuyến đầu tất cả cuộc chiến chính là họ, người bị thương đổ máu nhiều nhất chính là họ, người cống hiến nhiều nhất cho người thường và dị nhân cũng chính là họ, giờ thì sao chứ? Muốn giết họ ư, họ…” Tùng Hạ thở hổn hà hổn hển mấy hơi, nhìn Trang Nghiêu và Thành Thiên Bích đang ngẩn ra nhìn mình, bất lực ngồi phịch xuống đất. Cậu vò đầu, khàn giọng: “Tôi không chấp nhận kết quả ấy.”

Thành Thiên Bích bình tĩnh lạ thường: “Tôi cũng không chấp nhận, những người khác cũng sẽ không chấp nhận, chỉ cần trong số mười người có một người không chấp nhận thì chuyện này không thể chấm dứt ở đây.”

Trang Nghiêu nói: “Thần chúng viễn cổ cũng sẽ không cho rằng nó có thể chấm dứt ở đây. Dựa theo sự sắp xếp này thì ngọc Con Rối sẽ tiếp tục phóng thích năng lượng, phóng thích đến ngày tất cả dị nhân đều nổ tan xác, dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng không thể chống lại, hoặc chết trận hoặc chết già, lúc đó mới tính là chấm dứt. Nhưng họ đã không tính đến chuyện chúng ta có thể tập trung hoàn chỉnh ngọc Con Rối và đang nghĩ cách tự cứu lấy mình. Họ cũng đã không tính đến chuyện chúng ta có một hòn đá ngũ sắc, hòn đá mấu chốt này dạy chúng ta làm thế để nào lợi dụng tu luyện lọc ra năng lượng có lợi cho mình, kéo dài thời gian tử vong cho đa số dị nhân, cũng thông qua Tùng Hạ tăng cường lớn mạnh sức chiến đấu của chúng ta, không chỉ khiến rất nhiều dị nhân vẫn còn sống, thậm chí mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đón đánh sinh mệnh siêu cấp không ai chết cả. Bởi vì sự tồn tại của đá ngũ sắc mà ngay từ đầu, thế cục của thần chúng viễn cổ đã bị phá hỏng, chúng ta đã được định sẵn là sẽ sửa được cái kết này.”

Tùng Hạ cắn răng: “Phải, chúng ta sẽ sẽ sửa được kết cục. Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không để bất cứ ai trong chúng ta đi chịu chết.”

Trang Nghiêu bình tĩnh: “Mọi điều mấu chốt vẫn nằm trong đá ngũ sắc, Trương thiên sư nhất định để lại tin tức rất quan trọng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play