Chú ý: Đây là chương thứ 2 trong ngày, chương trước – Chương 258

Chương 259

2893621268080771600

Dẫu có biến dị thế nào, cua vẫn là cua!

Từ dưới đáy biển không ngừng trồi lên các loại động vật biển khổng lồ to hơn, hung ác hơn nữa, có những con nổi trên mặt biển nhìn họ như hổ rình mồi, có những con còn náu mình dưới nước khiến họ không thể đoán được rốt cuộc thì mình đã bị bao nhiêu quái vật khổng lồ bao vây.

Họ không biết những thứ này nhìn hạng tôm tép như mình thì trong lòng sẽ nghĩ gì, có điều họ biết lúc mình nhìn con kiến thì sẽ suy nghĩ gì: Nhỏ bé đến độ thậm chí còn khinh không buồn bóp chết.

Đám động vật biển vĩ đại này đứng vây xung quanh mực khổng lồ, bảo vệ nó ở giữa trung tâm. Mực khổng lồ giống như đế vương biển cả thật sự, chỉ nổi bất động trên biển. Trong mắt nó, “đội hộ vệ” của mình đã đủ để giết chết đám người không biết tự lượng sức mình này rồi.

Giọng nói của Tùng Chấn Trung truyền đến từ trong máy liên lạc: “Tiểu Hạ, 10 chiếc máy bay chiến đấu F-22 [294] của Mỹ đã xuất phát lên đường trợ giúp, bên chú vẫn đang liên lạc với Nga, đến thời điểm tất yếu, bộ chỉ huy sẽ phát động lực lượng không quân quy mô lớn. Mọi người nhất định phải chống đỡ, sau khi tiêu diệt động vật biển xung quanh mực khổng lồ, chúng ta sẽ tập trung lực lượng đánh bại nó.”

[294] F-22: Một loại máy bay tiêm kích sử dụng kỹ thuật tàng hình thế hệ 4 do Mỹ sản xuất. Được dự định để trở thành loại máy bay chiến đấu chiến thuật hiện đại hàng đầu Hoa Kỳ trong nửa đầu thế kỷ 21, nhưng do có giá thành quá cao nên F-22 đã bị cắt giảm số lượng chế tạo và đóng cửa dây chuyền sản xuất vào năm 2011.

280px-TwoF-22Raptorinflying

Lúc này gió biển không tính là mạnh, giọng nói của Tùng Chấn Trung hòa với tiếng sóng biển bay vào tai mọi người. Từ trong cảm xúc rung động, mọi người tìm về một ít bản thân mình.

Tùng Hạ nói: “Chú cứ yên tâm, đám động vật biển này chỉ là hơi to một chút thôi, không phải đối thủ của chúng cháu.”

Ngô Du siết chặt nắm đấm: “Khỏi nói linh tinh nữa, chiến đi.”

Thành Thiên Bích lạnh lùng lên tiếng: “Cá voi sát thủ giao cho tôi.”

Myron cười hừ một tiếng: “Cua lớn, của tôi!”

Cơ thể Dung Lan tỏa ra hào quang càng ngày càng chói mắt, ngay sau đó, lao ra như một mũi tên về phía hải quỳ khổng lồ.

Các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên còn lại đều lựa chọn đối thủ quanh mình, họ nhìn thấy cá chình điện dài hơn 300 mét, một đàn bề bề mỗi con dài hơn 60 mét, một con nhím biển toàn thân xỉa đầy gai nhọn có đường kính hơn 200 mét, một con cá dơi môi đỏ [295] khổng lồ có thể bay lên cao hàng trăm mét, còn có hàng chục loài động vật biển có gương mặt dữ tợn mà họ không nêu được tên. Trên mặt biển trong phạm vi ba cây số phủ kín những loại sinh vật đang trôi nổi, con nào cũng đều đang bảo vệ mực khổng lồ.

[295] Cá dơi môi đỏ: Một loài cá sống ở vùng biển nhiệt đới có dáng mình dơi, vây được sử dụng như chân và đôi môi đỏ để thu hút bạn tình hoặc con mồi.

Red-lippedBatfish

Al chủ yếu bảo vệ Tùng Hạ nên hắn đưa Tùng Hạ lên độ cao an toàn, do có cả Dung Lan và Chu Phụng Lam nên mặt biển sáng như ban ngày, hai người nhìn cuộc chiến bùng nổ phía dưới, ai nấy đều rung động đến không nói thành lời.

Thành Thiên Bích và Jacqueline cùng nhau đối phó với đàn cá voi sát thủ số lượng hơn 40 con. Đàn cá voi do con lớn nhất đã đánh rơi chiếc J-10 vừa rồi cầm đầu, hình thức chiến đấu của chúng khôn khéo đến dọa người, có con phụ trách dụ địch, có con đột kích từ một bên, có con đánh bọc sườn từ sau lưng, còn có con núp dưới nước yểm trợ. Đương nhiên, sách lược như vậy đối với con người mà nói thì rất dễ nhìn thấu, nhưng với động vật biển thì ít có loài thông minh hơn chúng, cá voi sát thủ có thể trở thành bá chủ trong nước là chuyện không thể bàn cãi.

Thực lực cấp bốn của Jacqueline khá dữ dội, không ngờ cô còn có thể triệu hồi một đống tảo biển và thực vật thủy sinh từ dưới đáy biển sâu 700 mét lên. Mấy con cá voi sát thủ đâm đầu vào tảo biển thì bị chúng cuốn chặt lấy, càng giãy dụa lại càng bị cuốn chặt. Tuy bằng kích thước khổng lồ và sức khỏe, cuối cùng chúng vẫn có thể thoát ra nhưng Thành Thiên Bích sẽ không cho chúng cơ hội ấy, tảo biển chính là nơi định vị tốt nhất. Thành Thiên Bích hóa ra một lưỡi đao gió khổng lồ vô hình, từng đao từng đao đâm vào cá voi đang bị tảo biển siết chặt. Ngay lập tức, máu tươi loang ra mặt biển, mùi máu dụ đến một chút tôm cá gần đó như hổ rình mồi, xâu xé đàn cá voi sát thủ không thể nhúc nhích ấy.

Thật ra, do kích thước cá voi sát thủ quá lớn nên Thành Thiên Bích rất khó tìm ra chính xác điểm yếu của chúng, hiếm có con nào chết do bị Thành Thiên Bích đâm trúng yếu điểm, đa phần do mất máu quá nhiều trong lúc giãy dụa và bị tôm cá rỉa sạch mà chết. Đại dương chính xác là tàn nhẫn như thế, mùi máu có thể dẫn đến vô số ác ma.

Toàn thân Jacqueline hóa thành nguyên tố Mộc màu xanh lá, chỉ có gương mặt là vẫn còn giữ nguyên hình dạng con người, giống một linh hồn trôi nổi trên biển, đi đến đâu bao trùm thảm thực vật thủy sinh dày đặc diện tích rộng lớn đến đó, trói buộc càng ngày càng nhiều loại cá khác nhau. Thêm sự phối hợp từ những mũi đao nhọn hoắt của Thành Thiên Bích, một vùng nước biển bị nhuộm thành màu đỏ, đàn cá voi sát thủ nhanh chóng tử thương quá nửa, không còn giữ nguyên đội hình gì nữa.

Được lĩnh hội sự lợi hại của tảo biển, đàn cá voi sát thủ không dám lại gần thêm nữa. Nhưng kể cả chúng không tới gần, Thành Thiên Bích và Jacqueline cũng không định buông tha. Nếu không nhổ cỏ nhổ tận gốc, rất có khả năng vào thời điểm mà họ nguy cấp, chúng sẽ trình diễn bản lĩnh thông thạo nhất của mình – đánh lén. Ít nhất, họ nhất định phải tiêu diệt thủ lĩnh của đàn cá voi sát thủ.

Jacqueline huy động tảo biển đuổi theo con cá voi sát thủ lớn nhất, nhưng nó bơi quá nhanh, chẳng những không bắt được mà tảo biển diện tích nhỏ căn bản không vây được nó. Thành Thiên Bích phi thân lên, trong nháy mắt đã vượt ra một đoạn hơn trăm mét, cuốn lên cuồng phong phía trên con cá voi sát thủ lớn nhất. Nước biển bị gió thổi tung lên, đầu của cá voi lộ ra khỏi mặt nước, Thành Thiên Bích nhằm vào mắt nó bắn ra mấy chục lưỡi đao. Do bị hạn chế từ hình thể nên nó không kịp né tránh, bị đâm trúng mắt, đôi mắt kiêu ngạo đẫm máu, sưng vù lên. Nó đau đớn đâm đầu xuống biển, mặt biển loang ra từng dải máu. Cứ như vậy qua thêm một lát, Jacqueline đã đuổi đến, định dùng tảo biển cuốn lấy đuôi nó, nhưng cuối cùng vẫn bị nó tránh thoát rồi tiếp tục trốn xuống phía dưới. Có điều, máu tanh trên biển đã làm lộ rõ hành tung dưới nước của nó, Thành Thiên Bích đuổi theo nó hơn 200 mét, rốt cuộc tìm được vị trí chính xác. Hắn điều động năng lượng Mộc khổng lồ, cụ thể hóa ra một thanh đao gió vĩ đại, quanh thân đao nổi gió lớn, ngay cả nước biển cũng bị cuồng phong cuốn lên không trung. Chỉ thấy trên mặt biển, gió và nước hòa vào với nhau hình thành một luồng khí xoáy mắt thường có thể trông thấy được. Thành Thiên Bích huy động luồng xoáy, mũi đao gió biến thành một mũi dùi xoay tròn, chuyển động tốc độ cao điên cuồng đâm vào lòng biển. Phập một tiếng trầm đục vang lên, da thịt mềm dẻo của cá voi bị đâm thủng. Sau khi mũi dùi tiến vào cơ thể nó thì hóa thành một luồng khí xoáy xoay tròn tốc độ cao, khoan cho nội tạng chung quanh thành một đống thịt nát.

Máu tươi bắt đầu ồ ạt tràn ra mặt biển, con cá voi đau đớn quay cuồng, vặn vẹo cơ thể, giãy giụa trước khi chết. Sau khi thủ lĩnh bị thương nặng, đàn cá voi sát thủ như rắn mất đầu, cuống cuồng bỏ chạy.

Bên kia, Myron đang chiến đấu với con cua khổng lồ có bộ giáp xác vô cùng cứng rắn. Toàn thân hắn được võ trang bằng kim loại màu đồng, lấp lánh ánh kim từ trên xuống dưới, góc cạnh rõ ràng. Cơ thể hắn biến ảo khó đoán, có thể trong nháy mắt phủ đầy gai nhọn, cũng có thể một giây sau mềm mại tựa tơ, tùy ý thay đổi hình thái kim loại khiến hình thức chiến đấu của hắn vô cùng kích thích. Để đối phó với con cua lớn này, Myron đã hóa một cánh tay thành thanh đao lớn dài hơn hai mươi mét, tay còn lại thành một cái khiên tròn. Hình thái này quá nặng, hắn không thể bay được, cho nên nhảy lên người con cua, dùng đao lớn gọt rớt lớp giáp xác của nó, đồng thời dùng khiên để đỡ cái càng cua khổng lồ.

Bộ giáp trên lưng là nơi cứng rắn nhất trên mình con cua. Myron không biết rốt cuộc thì thứ này dày thế nào, cứng bao nhiêu, hắn chỉ biết dùng thanh đao sắc bén của mình thì hoàn toàn không thể đâm thủng, chỉ có thể để lại từng lớp chém trên vỏ mai mà thôi.

Sau khi hắn chém vội được mấy nhát, càng cua vươn tới, hung dữ kẹp hắn. Myron nâng khiên lên đỡ, càng cua và tấm khiên kim loại dày hơn 30 centimet của hắn cạnh tranh lẫn nhau, tấm khiên kim loại bị cà đến độ kêu lên ken két. Mắt thấy xuất hiện vết kẹp càng ngày càng sâu, Myron cảm giác không thể dùng cứng đối cứng như vậy được nữa, tấm khiên hóa mềm, biến thành trạng thái kim loại lỏng, trốn khỏi càng cua từ khe hở của nó. Lúc này, chiếc càng cua còn lại cũng kẹp tới, Myron nảy ra sáng kiến vòng quanh kim loại lỏng vào hai chiếc càng cua. Hai chiếc càng cua nhanh chóng bị Myron cố định bằng một chiếc còng kim loại dày nửa mét. Nó đấu tranh vài cái mà không thoát được, mai cua cứng rắn va vào chiếc còng kim loại vang lên cạch cạch.

Myron mừng rỡ, cơ thể hóa thành nguyên tố Kim bay lên đầu cua. Hắn còn nhớ trước kia khi ăn cua, yếm ở bụng ngực cua rất mềm, hơn nữa có một khe hở, có thể rất nhẹ nhàng tách mở yếm ngực nó ra. Dẫu có biến dị thế nào, cua vẫn là cua!

Myron lần mò yếm cua ở dưới nước. Ở phía trên cùng lớp yếm ngực có một khe hở hình chữ V, Myron nắm lấy lớp lông tơ bên ngoài yếm, tay phải hóa thành một mũi nhọn thân mảnh, không tốn bao nhiêu sức lực đã cắm được vào ngực nó. Cua khổng lồ bị kích thích, điên cuồng quẫy động cơ thể, Myron nín thở, dùng hết sức lực toàn thân, đưa tay vào rồi ép người xuống, rắc một tiếng, cả một lớp yếm ngực bị hắn dùng sức cạy ra! Myron kéo dài đao nhọn vào trong, cắm phầm phập vài đao vào nội tạng nó, sau đó nhanh chóng thu tay về, hóa thành nguyên tố Kim bay lên khỏi mặt nước. Lên trên rồi mới thấy con cua lớn đã dùng một nguồn sức mạnh rất lớn bẻ đứt còng kim loại, nhưng tất cả đều quá muộn, nội tạng nó bị thương nặng, tất sẽ phải chết.

Cuộc chiến bên phía Dung Lan kết thúc nhanh nhất. Đối thủ của hắn là con hải quỳ khổng lồ cách hắn gần nhất. Điểm lợi hại nhất của con hải quỳ này chính là có hơn một ngàn chiếc xúc tu, chỉ cần bị mấy chiếc xúc tu bắt được thì những chiếc khác sẽ chen nhau xông tới, cuốn chặt lấy kẻ địch, cuối cùng không thể tránh thoát. Đáng tiếc, đối thủ của nó lại là người có tốc độ nhanh nhất trong mười dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên – Dung Lan. Dung Lan hóa thành một luồng ánh sáng chui vào trong lòng hải quỳ, cơ thể mềm mại của hải quỳ là nhược điểm lớn nhất của nó, các chùm laser dạng lưới của Dung Lan chính là những mũi dao sắc bén nhất, dễ dàng xé rách da hải quỳ, chui vào trong người nó. Chùm laser va chạm lung tung trong cơ thể quái vật, trên mặt biển lập tức trôi nổi vô số những miếng thịt vụn. Cơ thể hải quỳ nhanh chóng bị chém ra một cái lỗ lớn, nước biển chảy ngược, nó bất lực giãy dụa, xúc tu lại căn bản không bắt được Dung Lan.

Cùng một số phận với cá voi sát thủ, cơ thể tan nát của hải quỳ hấp dẫn vô số các loại tôm cá lớn nhỏ, nhanh chóng chìm xuống biển sâu tuyệt vọng.

Đối thủ mà Ngô Du chọn lựa là con cá dơi môi đỏ. Con cá dơi này không phải biết bay thật, nói chính xác thì hẳn là chao lượn. Bằng cơ thể khổng lồ dáng bẹp về hai bên và đôi cánh dơi lớn rộng rãi, mỗi lần nhảy lên khỏi mặt biển, nó có thể dựa vào sức gió trên cao trăm mét lướt đi rất xa, còn có thể thay đổi phương hướng.

Lần đầu tiên cá dơi môi đỏ nhảy ra khỏi mặt nước là hòng một miếng nuốt chửng Ngô Du. Ngô Du biến cơ thể mình thành một tảng băng khổng lồ trong nháy mắt, cá dơi cắn phải cục băng lạnh cứng, khổ không nói nổi, đành phải từ bỏ, chui về xuống nước.

Ngô Du vài lần xuống nước khiêu khích dụ dỗ, rốt cuộc lừa được con cá dơi môi đỏ đó ra xa khỏi vùng biển trung tâm cuộc chiến. Ở chỗ này sẽ ít đi rất nhiều mấy thứ bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên khỏi mặt nước, khó mà phá vỡ được lớp băng của hắn. Lúc này, hắn đang đứng trên một tảng băng nổi rất lớn, chú ý quan sát mặt biển dưới chân. Trời rất tối, chỉ khi cá dơi môi đỏ cực kỳ lại gần mặt nước, hắn mới có thể nhìn thấy cái bóng khổng lồ của nó. Con cá dơi này cũng rất tinh ranh, sau một lần chịu thiệt thì không chịu dễ dàng trồi lên khỏi mặt nước nữa, dường như là đang tìm thời cơ.

Ngô Du tùy ý đi lại trên mặt biển, hắn cố ý tạo ra một lớp băng rất mỏng, mỏng đến độ xuyên qua băng là có thể nhìn thấy đầu bên kia. Hắn đang đợi một thời cơ, đợi con cá dơi lại nhảy ra khỏi mặt nước, hắn nhất định sẽ bắt nó có đi mà không có về.

Rốt cuộc, sau vài phút bơi lượn tuần tra, con cá dơi lại thình lình nhảy lên trên, hòng nuốt hết cả Ngô Du và băng đá vào miệng.

Đồng thời với lúc cái miệng máu của con cá dơi rời khỏi mặt biển, cơ thể Ngô Du nhẹ hẫng, hóa thành nguyên tố Băng lơ lửng trong không khí, cá dơi vồ hụt, một phát bay lên cao cả trăm mét. Nó vẫy đôi cánh dơi, thay đổi phương hướng, lại đánh tới Ngô Du. Cơ thể Ngô Du chuyển động trên mặt biển, tốc độ không nhanh không chậm, dụ con cá dơi liệng đến càng ngày càng thấp, càng ngày càng gần. Rốt cuộc, khi cá dơi môi đỏ cách mặt nước không đến 20 mét, há miệng chuẩn bị nuốt người, ngay vào khoảnh khắc hạ xuống ấy, mặt biển đột nhiên đông đá diện tích rộng, lấy nơi Ngô Du đang đứng làm trung tâm, một tầng băng dày trắng xóa cấp tốc tràn ra bốn phía, đóng băng toàn bộ vùng biển đó lại!

Rầm một tiếng, con cá dơi môi đỏ khổng lồ ngã thẳng xuống mặt băng. Mặt băng không chịu nổi cú va chạm ấy, lập tức rạn nứt, nhưng Ngô Du ra sức phóng thích năng lượng, nhanh chóng đông đá nước biển lại. Con cá dơi đáng thương cứ như vậy nện trên mặt băng, không còn nước biển quen thuộc nữa, nó gần như nửa bước khó đi.

Ngô Du cười ha ha vài tiếng, bước tới con cá dơi môi đỏ cách đó không xa, lại gọi với lên Tùng Hạ và Al trên trời: “Này, hai người xuống đây coi, con này to thật.”

Al cõng Tùng Hạ bay xuống mặt băng, ba người đứng trước mặt con cá dơi môi đỏ, cơ thể dài gần hai trăm mét của nó khiến họ vô cùng thán phục. Đây là lần đầu tiên họ có cơ hội quan sát ở khoảng cách gần loại sinh vật biển khổng lồ này, thậm chí Tùng Hạ còn giơ tay ra sờ lớp da của nó nữa. Bên ngoài lớp da trắng mịn nhưng bên dưới lại mọc những hột mụn chi chít nên xúc cảm chạm vào vô cùng quỷ dị. Có thể bắt được một con động vật biển khổng lồ còn sống không xây xát gì như vậy thật là không dễ dàng, mọi người lăn tăn không biết nên xử lý nó như thế nào.

Cá dơi môi đỏ đang liều mạng giãy dụa. Bị giới hạn về hình thể nên nó không thể nhảy phịch xuống biển giống như tôm cá bình thường khác, chỉ có thể ra sức dùng cánh dơi đập xuống tầng băng, định đập vỡ chúng. Ngô Du đương nhiên không cho nó được như ý nguyện, yên lặng gia cố lớp băng dầy hơn rất nhiều. Hơn nữa, không bao lâu sau, cơ thể ướt sũng của cá dơi môi đỏ cũng sẽ cùng bị đóng đá với tầng băng bên dưới. Đến lúc đó không lo nó sẽ lộn xộn nữa.

Al nói: “Hay cứ giết đi, có giữ lại chúng ta cũng không mang về được.”

Ngô Du gật đầu: “Tôi cũng lo nó thật sự sẽ đập vỡ được băng.” Nói xong, cánh tay hắn biến thành một mũi băng khổng lồ, nhắm ngay mắt cá dơi đâm xuống.

Máy liên lạc bên hông Tùng Hạ đột nhiên vang lên, Tùng Chấn Trung vội la: “Đừng giết, chúng tôi sẽ nghĩ cách kéo nó về đảo.”

Tùng Hạ khó xử: “Cái này sao kéo được, nặng lắm chú ạ.”

“Bây giờ hướng hải lưu đang vừa vặn chạy về phía đảo, mọi người để tảng băng trôi theo dòng hải lưu đi, bên chú sẽ nghĩ cách đưa về.”

Ngô Du đành phải lại gia cố tầng băng, hơn nữa tự mình động thủ dính lớp da ở ngực con cá dơi xuống băng, sau đó để mặc tảng băng kia nước chảy bèo trôi, chậm rãi trôi về hướng Đông.

Tùng Chấn Trung nói tiếp: “Tùng Hạ, bây giờ chú cần mọi người giúp chú đi xác nhận một việc.”

“Vâng?”

“Sau khi triệu hồi những con động vật đó, mực khổng lồ không hề chiến đấu, chỉ đứng ngoài quan sát. Rõ ràng trong lúc mọi người chiến đấu, nó rất tiện đánh lén. Cho nên bên chú suy đoán, khi thao túng những con động vật biển khổng lồ này, nó không thể phân tâm đi chiến đấu được hoặc là nói, năng lượng của nó đã chia tách quá nhiều, bản thể sẽ trở nên yếu nhược. Cho nên chú muốn mọi người nghĩ cách đi xác nhận, đừng tự mình đi, hãy để Dung Lan hoặc Thành Thiên Bích đi. Nếu có thể xác định điều này, trong thời gian tiếp theo, mực khổng lồ sẽ càng ngày càng suy yếu, đó chính là cơ hội tốt của chúng ta.”

Tùng Hạ nói: “Vâng, vậy cháu đi tìm họ đây, nhân tiện bổ sung năng lượng cho mọi người.”

Al cõng Tùng Hạ bay đến phía Thành Thiên Bích.

Lúc này, tại một vùng biển khác, Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái đang đại chiến bề bề. Những con bề bề xưa kia nằm trên bàn ăn của mọi người nay lại có sức chiến đấu vĩ đại hiếm có người biết, hai chân trước của chúng khá giống chân lưỡi liềm bọ ngựa, tốc độ di chuyển rất nhanh, khả năng bật nhảy tốt, lực tấn công lại mạnh. Điểm khó đối phó nhất là số lượng của chúng. Nhìn kích cỡ đàn bề bề mà nói thì nó nhỏ nhất trong số “đội hộ vệ” mà mực khổng lồ triệu hồi ra, đại khái chỉ có hơn sáu mươi mét, con bé thậm chí không đến hai mươi mét, nhưng số lượng ít nhất có hơn bốn trăm con, kéo bè kéo lũ phủ đầy mặt biển như một đàn châu chấu, mỗi lần đều có từ hàng chục đến hàng trăm con nhảy lên khỏi nước tấn công. Đối thủ mà Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái lựa chọn có thể nói là một trong những kẻ địch khó xử nhất trong “đội hộ vệ” của mực khổng lồ. Nếu không tiêu diệt đàn bề bề này, chúng có thể phân bố tại bất cứ góc nào xung quanh con mực, nhân lúc họ sơ ý mà nhảy lên cắn một miếng.

Hai cái bóng một đen một nâu xám của Sở Tinh Châu và Lý Đạo Ái trôi nổi trên mặt biển, Lý Đạo Ái dùng cát bọc kín một đống bề bề, Sở Tinh Châu phụ trách nghiền chúng thành thịt vụn. Sau mấy lần liên tục làm vậy, họ phát hiện ra năng suất rất thấp, không ảnh hưởng quá nhiều đến số lượng bề bề.

Lý Đạo Ái nói: “Như vậy không được, số lượng vừa nhiều, kích thước vừa lớn, biết giết đến lúc nào…”

Sở Tinh Châu nói: “Đi gọi Jacqueline tới, rong biển của cô ta đối phó với quần thể rất hữu hiệu.”

Lý Đạo Ái hóa thành một luồng cát bụi bay về phía Jacqueline, kéo Jacqueline vừa kết thúc cuộc chiến với cá voi sát thủ qua đây. Jacqueline hít sâu một hơi: “Đám bề bề đó có số lượng nhiều hơn cá voi sát thủ, phương hướng di chuyển cũng nhiều, tôi không thể xác định có thể trói hết được chúng hay không, dù sao thì tảo biển ở dưới đáy biển, tôi…”

“Không cần triệu hồi tảo từ đáy biển.” Lý Đạo Ái nói: “Tôi sẽ tạo một bãi đất ở gần biển, cô có thể trực tiếp cho tảo sinh sống trong vùng đất đó, rất nhanh đã có thể tạo ra rất nhiều tảo biển.”

Jacqueline hai mắt sáng lên: “Cách này tốt đấy, so với khoảng cách hơn bảy trăm mét, nhất định có thể bao vây đàn bề bề này.”

Lý Đạo Ái rút ra vài tấn bùn cát dưới đáy biển, di chuyển đến vùng biển sâu hai mươi mét, may có Sở Tinh Châu giảm bớt trọng lực cho hắn, không thì sức nặng kia hắn hầu như khó mà chịu được. Jacqueline nhanh chóng khiến tảo biển sinh trưởng trong mảnh đất đó, chẳng bao lâu đã mọc ra một vùng tảo rậm rạp bao la, vây chặt đàn bề bề khổng lồ ở bên trong, thỉnh thoảng có mấy chục con lọt lưới cũng bị Sở Tinh Châu giết hết.

Bề bề ra sức vùng vẫy, vung chân chém tảo biển, nhưng tảo biển vừa dài vừa kín, chúng càng bị cuốn chặt. Cuối cùng, giống như số phận của cá voi sát thủ, rốt cuộc chúng cũng không thể tránh thoát.

Sở Tinh Châu dùng trọng lực nghiền hàng trăm con bề bề thành bánh thịt, máu me thịt nát trôi nổi trên mặt biển, trông mà hãi hùng.

Diêu Tiềm Giang cũng không phải tự mình muốn lựa chọn chiến đấu với con nhím biển vừa nhìn đã thấy rất ghê tởm này, chỉ do anh đứng cách nó khá gần mà thôi. Con nhím biển này khá lớn, đường kính hơn 200 mét, trung tâm là cơ thể thổi phình như quả bóng cao su. Bên ngoài cơ thể bao trùm bộ gai rậm rạp, dài ngắn khác nhau khiến toàn thân nó từ trên xuống dưới không có chỗ nào thích hợp xuống tay cả. Những mũi nhọn này, trước khi nó không biến dị, vốn là lớp gai lông mềm mại, bây giờ lại biến thành vũ khí giết người khiến người ta không dám tới gần.

Diêu Tiềm Giang nhìn con nhím biển lăn mình lao về phía này, không hề trốn tránh, dù sao cơ thể anh lúc này chính là nước, gai nhím có sắc nhọn hơn nữa thì cũng chẳng thể gây thương tổn với anh được. Khi nhím biển lao qua cơ thể anh, Diêu Tiềm Giang dùng lực hút hết hơi nước trong cơ thể con nhím, ai dè anh lại buồn bực phát hiện, cơ thể con nhím này gần như hơn 90% đều là nước, lấy kích cỡ khổng lồ của nó thì chính là hàng chục, hàng trăm tấn nước, anh thật sự không thể hút cho nó từ nhím biển thành nhím sấy khô được. Có điều, chuyện đó cũng cho Diêu Tiềm Giang nảy ra một sáng kiến. Bề ngoài sắc nhọn của nhím biển khiến anh nhất thời không biết gây thương tích cho nó từ bên ngoài như thế nào, như vậy cách tốt nhất chính là ra tay từ bên trong. Tuy không thể hút khô hơi nước trong người nhím biển, nhưng anh có thể thử đưa nước vào cơ thể nó, đây là biển lớn, anh có một nguồn “vật liệu” vô cùng dồi dào.

Khi Diêu Tiềm Giang lại đi xuyên qua người nhím biển, anh bắt đầu liên tục dốc một lượng nước biển lớn vào trong cơ thể nó. Lúc mới đầu con nhím không cảm giác thấy, song khi cơ thể trương phình quá nhiều nước, rốt cuộc nó đã nhận ra có chỗ bất hợp lý, bắt đầu kích động quay cuồng thân thể.

Đây là lần đầu tiên Diêu Tiềm Giang thử đưa nước vào cơ thể sinh vật, không ngờ lại tiêu hao năng lượng như thế, không đến một phút đồng hồ mà đã mất hẳn ¼ năng lượng. Diêu Tiềm Giang thấy hơi hối hận, nhưng lúc này hối hận đã muộn, không thể để năng lượng của mình bị lãng phí được, nhất định phải giải quyết con nhím biển khổng lồ này!

Nghiến chặt hàm răng, Diêu Tiềm Giang tiếp tục đưa nước vào. Cơ thể nhím biển đã bị nhồi nước càng ngày phồng lên, sức nước đè nghiến khiến nội tạng của nó cũng bị ép vỡ, cơ thể nửa trong suốt màu xám như quả bóng hơi sắp không chứa được nữa, cái gì trong cơ thể cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Diêu Tiềm Giang thấy nội tạng của nó đã bị thương, ngừng đưa nước vào tiếp, làm vậy tiếp năng lượng của anh sẽ tiêu hao quá lớn, thật sự không có lời. Dù sao bằng cái dáng vẻ này thì bây giờ con nhím đó căn bản cũng không còn khả năng chiến đấu nữa. Diêu Tiềm Giang mệt mỏi ngồi nghỉ trên mặt biển, được một lát, anh quyết định đi tìm Tùng Hạ bổ sung năng lượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play