Tùng Hạ hai mắt tỏa sáng: “Đúng vậy, ngộ phán! Họ đã tính sai, sai lầm lớn nhất trong tính toán của họ chính là không đoán được tính cách của Thông Ma.”

Tùng Hạ đi qua, cách cửa sổ sờ sờ mũi A Bố, cười hỏi: “A Bố nhà chúng ta muốn ăn sống hay ăn chín nào?”

A Bố kêu “meo” một tiếng, đuôi vỗ bồm bộp xuống đất.

“Chín phải không nào, chín thì phải đợi một lát nha.”

A Bố híp mắt lại, dùng lưỡi liếm tay Tùng Hạ.

Tiểu Chu nói: “Nếu đánh nhau thật thì nó có ăn sạch đống cá đó không, mấy thứ này chúng ta nhìn thì rất xấu, nói không chừng trong mắt mèo đều là mỹ vị tối thượng ấy chứ.”

Trang Nghiêu nói: “Không đâu, A Bố rất nghe lời.”

Tiểu Chu nhìn A Bố sắp chảy cả nước miếng, không khỏi có chút hoài nghi.

Bận bịu hai tiếng, nhờ có lò sưởi, chén rượu, rốt cuộc họ đã tiêu diệt được con cá gần 100 kg, cả người và mèo đều ăn vô cùng khoái trá. Trông A Bố vui vẻ thế kia, quả thật hận không thể ôm lấy đống xương cá liếm láp nhớ dư vị.

Cơm nước xong xuôi, họ đi ra khỏi căn tin, phát hiện không biết từ lúc nào, tuyết đã bay bay trên trời, rơi xuống mặt đất, đóng một lớp băng mỏng, giẫm chân lên phát ra tiếng ken két. Qua một trời gió tuyết, họ nhìn về phương xa mênh mông, đại dương rộng lớn vô bờ, trong lòng nảy lên suy nghĩ khó có thể hình dung.

A Bố ăn no, bắt đầu chơi đùa trong tuyết, đuổi theo đuôi mình chạy vòng vòng, có vẻ rất vui sướng.

Diêu Tiềm Giang nheo mắt lại, cảm thán: “Làm mèo thật tự tại, không phải lo nghĩ gì hết.”

Đặng Tiêu sờ sờ cái bụng tròn vo: “A Bố cũng có sầu não của nó đấy.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Phải, sầu não của A Bố chẳng khác anh là mấy.”

Đặng Tiêu bĩu môi: “Lại bắt bớ anh rồi.”

Trang Nghiêu cười: “Anh nghe hiểu à, ừhm, thông minh hơn một chút rồi.”

Đặng Tiêu vỗ vào đầu nó: “Em cũng cao lên một chút rồi đó.”

Hai người mỗi người hừ ra một tiếng, đồng loạt quay đầu đi chỗ khác.

Sáng sớm hôm sau, trung đoàn 141 sẽ cùng họ đóng giữ vùng biển số 4 đã tới doanh trại, mang đến đầy đủ máy bay, súng đạn và cả những người lính trẻ trung tinh thần hăng hái. Nhìn nhịp bước được huấn luyện nghiêm chỉnh, những gương mặt đầy nghị lực của họ, tất cả đều cảm thấy có lòng tin. Bất luận thời đại thay đổi như thế nào, trong thời khắc nguy cấp, sự tồn tại của quân đội luôn có thể cho người ta một niềm an ủi.

Thủ lĩnh trung đoàn 141 là một người đàn ông cường tráng hơn bốn mươi tuổi, bước đi đĩnh đạc oai vệ, vừa xuống phi cơ đã đi đến phía Thành Thiên Bích, hô lớn từ xa: “Tiểu Thành, đã lâu không gặp.”

“Đội trưởng La.” Thành Thiên Bích có chút bất ngờ: “Sao anh lại lãnh đạo trung đoàn 141?”

Đội trưởng La thở dài: “Hơn hai năm trước khi chấp hành nhiệm vụ, trung đoàn của tôi đã bị diệt hơn nửa, sau đó sát nhập với trung đoàn 141. Lần này phân công nhiệm vụ, tôi vừa nghe nói cậu cũng ở đây nên chủ động yêu cầu được đến vùng biển số 4. Tôi rất nhớ năm xưa hợp tác với đội đặc chiến số 9, đội của các cậu người người đều là hảo hán.”

Nhắc tới đội số 9, nét mặt Thành Thiên Bích có một sự mất mát: “Trung đoàn 149 cũng là những quân nhân xuất sắc.”

Trong mắt đội trưởng La lóe một sự bi thương: “Nghe nói bây giờ số 9 chỉ còn mình cậu và đội trưởng Triệu, trung đoàn chúng tôi cũng chẳng khác mấy, cuộc đời khốn nạn… Cho nên bây giờ nhiệm vụ nguy hiểm thế nào tôi cũng vui lòng xin đi, tôi muốn đánh chết đám súc sinh này, cho chúng biết chủ nhân địa cầu là ai.”

Thành Thiên Bích chào kiểu nhà binh với đội trưởng La: “Chúc chúng ta lại hợp lực tác chiến thành công.”

Đội trưởng La cũng chào lại tiêu chuẩn: “Thành công!”

Đội trưởng La bắt đầu chỉ huy lính của mình chuẩn bị công tác tiền chiến, dị nhân như họ lại thành người nhàn rỗi. Nhìn những cậu lính mặc áo ghi lê xanh lá [285] bận rộn trong doanh trại, họ cảm thấy tình thế này mới chính là cục diện chiến tranh thật sự. Những chuẩn bị trước kia của họ, vô tổ chức vô kỷ luật, trên cơ bản chính là ăn được uống được là không lo, so ra thì chênh lệch thật sự quá lớn.

[285] Minh họa:

r201372152015080509253211684100

Liễu Phong Vũ đang định về phòng nghỉ ngơi, Trang Nghiêu đột nhiên gọi hắn lại.

“Hửm?”

“Nhớ lần trước tôi nói với anh chuyện vũ khí không?”

Liễu Phong Vũ vui vẻ: “Cậu làm ra rồi?”

“Chưa, thời gian eo hẹp, chỉ mới tìm người cải tạo một đống súng năng lượng. Thật ra nguyên lý không khác súng bắn dịch của anh lắm, chỉ là thể tích bé đi rất nhiều, tiện cho anh bắn nhiều góc độ.” Trang Nghiêu kéo qua một chiếc xe đẩy, mở thùng ra, bên trong có 20 khẩu súng, ngoại hình bình thường, thoạt nhìn không khác súng lục kiểu 54 [286] là mấy, chẳng qua chúng dùng để bắn dịch tiêu hóa mà thôi.

[286] Tham khảo chú thích [17]

8601a18b87d6277fb461eb5728381f30e924fc6a

Liễu Phong Vũ vốn đang nín thở, vô cùng hồi hộp, sau khi nhìn thấy ngoại hình đơn giản kia, thở phào một hơi: “Được, cái này được.”

Trang Nghiêu nói: “Súng này thao tác rất đơn giản, cắm nhụy hoa của anh vào đây, xem như thân súng, sau đó liên tục đưa vào dịch tiêu hóa, nhắm bắn nổ súng là được, tính năng kém hơn súng phun dịch rất nhiều, hơn nữa cự ly ngắm bắn cũng bình thường, nhưng so ra không có cái tốt hơn. Đợi cuộc chiến lần này kết thúc, rảnh rỗi tôi lại thiết kế cho anh cái tốt hơn.”

Liễu Phong Vũ tâm trạng rất tốt, cúi người hôn vào má Trang Nghiêu một cái. Trang Nghiêu không tránh kịp, bị hắn hôn trúng, không được tự nhiên lau mặt: “Anh có bệnh à.”

Liễu Phong Vũ cười phá lên: “Quen nhóc hơn ba năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy nhóc hơi hơi đáng yêu đấy.” Hắn vô cùng vui sướng ôm súng, cất vào trong túi.

Trang Nghiêu mở ra một thùng khác, nói với Đường Nhạn Khâu: “Đây là mũi tên mới chế tạo cho anh, dùng bao nhiêu cũng không hết, anh muốn đeo hai bao đựng tên cũng được.”

Đường Nhạn Khâu nhìn các mũi tên xếp thành từng loại trong mấy cái thùng lớn, vui mừng: “Tuyệt đối đủ dùng, cám ơn cậu.”

Đặng Tiêu hưng phấn: “Anh có gì mới không?”

Trang Nghiêu nói: “Trước kia đã cho anh rất nhiều vũ khí nén năng lượng rồi, anh chỉ cần đừng ném súng máy đi là số đạn này chắc hẳn đủ cho anh bắn.”

Đặng Tiêu thất vọng: “Ngộ nhỡ phải ném đi thật thì sao.”

“Anh là heo à, có gan ném thì đừng có dùng nữa, anh có biết giá trị chế tạo của nó cao lắm không.”

Đặng Tiêu vội nói: “Không ném không ném, tuyệt đối không ném, thề sống chết bảo vệ súng.”

Trang Nghiêu tỏ vẻ “nghe vậy mới được”, nói tiếp: “Tóm lại, ngoại trừ Đường Nhạn Khâu, vũ khí của những người khác đều là vũ khí phụ trợ, phải xem xét lúc sử dụng, đừng quá ỷ lại vào chúng.”

Liễu Phong Vũ nói: “Yên tâm đi.”

Trang Nghiêu nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Pháo gió của anh có cần làm thêm không?”

Thành Thiên Bích nói: “Tạm thời không cần, lúc đánh hội đồng dùng pháo gió có hiệu quả khá tốt, nhưng nếu đối mặt với cá thể thực lực mạnh thì gần như không có tác dụng gì. Lần này chúng ta sẽ ra biển đối mặt với động vật biển khổng lồ, chỉ e tỷ lệ dùng pháo hẳn là rất nhỏ.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Được, vậy anh tạm thời…”

“Hay là để tôi dùng đi.” Tùng Hạ đột nhiên nói.

“Anh? Anh dùng thế nào?”

Tùng Hạ nói: “Tôi có thể chế tạo ngọc phù nguyên tố phát động một chút sức gió. Thật ra không chỉ sức gió, bây giờ bất cứ thuộc tính nào tôi cũng có thể mô phỏng, chỉ là rất yếu mà thôi. Những nguyên tố bản thân vốn đã mang thuộc tính tấn công như lửa, băng, sấm sét thì tốt, nếu là gió hay nước gì đó, cho dù có chế tạo được thì tôi cũng không thể biến chúng thành khả năng chiến đấu. Nhưng nếu là vũ khí phụ trợ, ví dụ như pháo gió, biết đâu có thể trở thành vũ khí thuận tiện.”

Trang Nghiêu hai mắt sáng rực: “Vậy thì tốt, Thành Thiên Bích, anh đưa pháo cho anh ta thử xem.”

Thành Thiên Bích nghe vậy, lên lầu lấy pháo.

Tùng Hạ lấy từ trong túi ra một miếng ngọc mỡ dê chưa dùng vào việc gì, điều động năng lượng Mộc từ trong cơ thể ra, đưa vào trong miếng ngọc, cũng giao cho nó thuộc tính riêng biệt. Dạo gần đây cậu thường nghiên cứu đá ngũ sắc, lại hiểu rõ rất nhiều loại ngọc phù mới. Như đã nói, cậu có thể mô phỏng bất cứ loại khả năng nào, chỉ là không thể dùng nó để tấn công mà thôi.

Đợi Thành Thiên Bích cầm pháo gió quay về, cậu cũng chế tạo xong miếng ngọc. Nhìn ống pháo tròn màu bạc trắng, Tùng Hạ không khỏi có chút hưng phấn. Cậu nắm ngọc phù, đưa tay vào trong ống pháo, cầm vào tay nắm bên trong, có chút căng thẳng hít sâu một hơi.

“Đánh cái kia đi.” Trang Nghiêu chỉ vào một cái cây.

Tùng Hạ phóng thích năng lượng gió trong ngọc phù. Ngay sau đó, cậu cảm thấy bên trong ống pháo xuất hiện một luồng khí xoáy loại nhỏ đang vận chuyển tốc độ cao. Hai ba giây sau, bên tai truyền đến một tiếng vang đục, cơ thể cậu bị lực phản đẩy mạnh ra sau vài bước, cảm giác cả cánh tay bị đè nghiến rất đau, giống như vừa gãy vậy. Sau đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, thân cây dừa đại thụ đường kính ba vòng tay người ôm bị phá ra một lỗ hổng lớn.

Động tĩnh hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của mọi người trong doanh trại, có người hô lớn: “Có chuyện gì thế!”

Đường Nhạn Khâu vội đáp: “Không có gì, thử vũ khí.”

Tùng Hạ nắm pháo ngồi phịch xuống đất, cánh tay đau đến độ khiến cậu toát mồ hôi lạnh.

Trang Nghiêu nói: “Hiệu quả không tệ.”

Thành Thiên Bích bắt lấy cánh tay cậu: “Sao thế?”

Tùng Hạ vẻ mặt đau khổ: “Ôi mẹ ơi, đau quá, lúc cậu dùng có thấy đau không?”

Thành Thiên Bích ngẩn ra: “Một chút… tôi không ngờ anh…”

Trang Nghiêu cau mày: “Lực phản lại như thế tất nhiên sẽ tạo thành tổn thương với cánh tay, đây không phải thường thức hay sao, anh không biết cường hóa cánh tay bảo vệ à? Cánh tay anh so được với Thành Thiên Bích à.”

Tùng Hạ ủ rũ: “Cậu không nhắc tôi được một tiếng sao.”

Trang Nghiêu nói: “Ai biết anh ngốc thế.” Nó nhặt khẩu pháo lên, nhìn cây dừa kia: “Có điều hiệu quả không tệ, đây là sức chiến đấu đơn mạnh nhất anh có thể phát ra phải không.”

Tùng Hạ gật đầu, vui vẻ: “Với uy lực này có thể một lần giết chết một con động vật biển nhỉ, kích thước… be bé một chút.”

“Cũng chỉ có thể đối phó với con bé, có điều quả thật dùng được, anh mang hết mấy khẩu pháo của Thành Thiên Bích theo trên người đi, lần này chắc hẳn anh ta không dùng đến đâu. Nhất định phải nhớ giới hạn sử dụng tôi nói lần trước, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến hiện tượng ống pháo nóng lên.”

Tùng Hạ nói: “Tôi biết rồi.” Cậu siết chặt nắm đấm. Bất cứ một người đàn ông nào đều sẽ vô cùng hưng phấn khi có được một món vũ khí tốt, Tùng Hạ cũng không ngoại lệ. Nghĩ đến dáng vẻ cầm pháo giết địch bốn phương của mình, cậu lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng, Trang Nghiêu nhanh chóng hất một chậu nước lạnh vào cậu: “Cho anh mang pháo theo chủ yếu là để phòng thân thôi, đến lúc đó anh phải đi cùng dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên tìm ngọc Con Rối, cơ hội cho anh đối phó với động vật biển loại nhỏ rất ít, mà với động vật biển cỡ lớn, thứ này cùng lắm chỉ khiến chúng rách được tí da thôi. Tóm lại, đừng tưởng rằng mình có vũ khí là lợi hại, anh bảo đảm an toàn cho mình chính là cống hiến lớn nhất với cả nhóm rồi.”

Tùng Hạ “ồ” một tiếng, tuy rằng biết Trang Nghiêu nói hoàn toàn chính xác nhưng tâm trạng của cậu vẫn hết sức phức tạp.

Đúng lúc này, một cậu lính chạy đến, vội vã nói: “Đồng chí, trung đoàn trưởng gọi mọi người đến đài quan sát, nói có chuyện quan trọng.”

Đài quan sát là nơi họ quan sát tình hình phe địch. Phản ứng đầu tiên của họ chính là có động vật biển tập kích, cả nhóm lập tức chạy đến phía đó.

Đội trưởng La cũng đang chạy xuống từ đài quan sát.

Thành Thiên Bích hỏi: “Đội trưởng La, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có cái gì đó bay từ biển vào đây, nhìn như là xác chiếc J-11 của chúng ta.”

“Cái gì!”

Đội trưởng La gọi tới hai dị nhân biết bay để họ ra biển kéo cái đó về. Thành Thiên Bích không yên lòng, sợ có bẫy nên cũng đi cùng.

Những người khác thì đi qua đi lại trên bờ biển, nôn nóng chờ đợi.

Qua mười phút, ba người quay về, dùng dây thừng kéo về một cái xác máy bay nát bươm, quả nhiên là chiếc J-11 rạng sáng hôm qua bị đánh rơi trong cuộc chiến với quái vật biển!

Sau khi xác máy bay được kéo lên bờ, một đám người chuyển nó về doanh trại, phần xác chỉ còn lại không đến 1/5 thân máy bay. Ngoại trừ cánh trái miễn cưỡng xem như hoàn chỉnh thì nửa thân máy bay bên phải đã hoàn toàn không còn lại gì.

Đội trưởng La nói: “Lập tức liên lạc với căn cứ Trạm Giang, báo cáo chuyện này.”

Trang Nghiêu đi quanh xác máy bay một vòng, ngồi xổm xuống, lấy tay vuốt vuốt phần dưới cánh máy bay. Rất nhanh, một thứ màu đen lộ ra.

Tùng Hạ lại gần: “Đây là… camera?”

Trang Nghiêu nói: “Mang nước với dụng cụ đến.”

Chỉ chốc lát sau, có người đưa thứ nó cần đến. Trang Nghiêu hất một bát nước lên camera, cọ rửa cát và tảo biển dính trên đó, sau đó dùng dụng cụ bắt đầu tháo dỡ. Sau khi tháo được máy xuống, nó cầm lấy rồi đi vào phòng họp, những người khác cũng vào theo.

Đội trưởng La nôn nóng: “Tiến sĩ Tiểu Trang, chiếc camera đó còn dùng được nữa không?”

“Đây là máy chống nước, có điều đã ngâm trong nước hai ngày, khó nói chắc. Khe cắm thẻ nhớ đang bị kẹt.” Nó dùng dụng cụ cẩn thận phá hủy camera mới lấy ra được chiếc thẻ nhớ bên trong, may mà vẫn khô ráo. Trang Nghiêu tìm đến một chiếc máy tính, cắm thẻ nhớ vào, phát video.

Bên trong có một đoạn video dài từ lúc phi cơ cất cánh. Sau khi cất cánh từ căn cứ, ống khí của chiếc J-11 này vẫn không tốt, lại là lúc nửa đêm, không quay được thứ gì có giá trị. Trang Nghiêu tua video, trực tiếp đến đoạn động vật biển khổng lồ xuất hiện. Khung cảnh rung lắc khá dữ dội, không khác những gì họ nhìn thấy ngày đó, cho đến tận lúc cánh phải của chiếc J-11 bị đánh trúng, máy bay rơi xuống biển, hình ảnh mới hoàn toàn tối đen. Nhưng camera có pin rời nên không bị hỏng, hơn nữa máy chống nước nên vẫn tiếp tục hoạt động. Bắt đầu từ sau khi rơi xuống biển, đằng sau còn có một đoạn video gần nửa tiếng.

Họ không hề tua mà tập trung theo dõi đoạn video này.

Camera chìm chìm nổi nổi trong biển một thời gian, hình ảnh tù mù nhưng thỉnh thoảng lại có cái bóng rất lớn bơi qua, có lẽ đó chính là bóng của động vật biển khổng lồ đã tập kích máy bay chiến đấu.

Qua chừng mười phút, hình ảnh trong video rung lắc, nó bị tha ra khỏi nước. Lúc này trời đã sáng, tuy vẫn chưa ngớt mưa nhưng đã có thể quay được hình ảnh rất rõ nét. Sau khi chiếc camera rời khỏi mặt nước, cảnh bầu trời, dây điện giật ra từ thân máy bay hay ghế lái chợt thoáng qua, làm cho họ biết camera cũng bị tha lên khỏi mặt biển với xác máy bay.

Hình ảnh trong video xuất hiện một thứ gì đó như da người màu đỏ sậm, họ không thể xác định do phạm vi quay hữu hạn, chỉ có thể nhìn thấy một miếng rất nhỏ. Sau đó, màn hình bị kéo xa, đột nhiên, thứ gì đó lọt vào trong ống kính. Khi họ nhìn được rõ thì đều vô thức lui về sau một bước.

Đó là thi thể bị ngâm nước đến trắng bệch của phi công 283!

Mọi người nín thở, mở to hai mắt. Nhìn thấy cảnh này từ video, họ đã biết mọi chuyện không phải trùng hợp, đây là cảnh con động vật biển kia cố ý quay cho họ xem.

Ống kính lại bị kéo ra xa, rốt cuộc họ đã thấy rõ chân diện mục của lớp da màu đỏ sậm kia, đó là một miếng thịt lớn hình tròn, trên bề mặt có một vòng răng cưa sắc bén. Miếng thịt đó đang chậm rãi “thở”, bám vào một vật thể đỏ thẫm càng làm nổi bật màu sắc. Vật thể đó rất lớn, lớn đến độ đã kéo ống kính ra xa mấy chục mét nhưng toàn bộ cảnh quay được vẫn bị nó nhồi đầy. Ống kính càng kéo xa thêm, họ nhìn thấy miếng thịt bám trên vật thể kia hình như không chỉ có một, có những miếng thịt khác cũng như thế dần dần lộ ra răng cưa cong cong.

Sắc mặt của mọi người càng ngày càng khó coi, họ gần như có thể đoán được con quái vật này muốn làm gì, song lại không thể không xem tiếp.

Ngay sau đó, vòng răng cưa trên miếng thịt kia đột nhiên chui ra. Thứ thoạt nhìn vốn chỉ dài hơn một mét lại lập tức chui ra được hơn chục mét. Vòng răng cưa đâm nát thi thể phi công, cũng nhanh chóng kéo gã về phía miếng thịt. Khi phi công bị kéo đến một nơi cách miếng thịt khoảng mười mét, thông qua so sánh kích thước, họ phát hiện ra miếng thịt kia có đường kính ít nhất mười lăm mét. Vòng răng cưa đâm nát thi thể phi công, mà miếng thịt khổng lồ thì trong nháy mắt mở ra mấy ngàn giác hút rậm rạp, hút hết máu thịt phi công vào trong.

Cuối cùng, trên mặt biển chỉ còn lại có bộ quần áo rách nát của phi công và máu tươi chói mắt, vòng răng cưa kia đã trở về nguyên trạng, thậm chí miếng thịt còn hút sạch sẽ máu loang còn thừa, không để lại dấu vết gì.

Chứng kiến mọi chuyện này, phẫn nộ và kinh sợ trong lòng mọi người quả thật không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Đội trưởng La toàn thân run rẩy, bay lên một cước đạp đổ bàn ghế, bước ra khỏi phòng họp.

Trang Nghiêu nhắm chặt mắt: “Nó đang thị uy với chúng ta.”

Đặng Tiêu cả giận: “Súc sinh khốn kiếp…”

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Gửi video cho cả giáo sư Tùng, có cái này, chắc hẳn có thể đoán được đây là con gì.”

“Không cần.” Trang Nghiêu nói: “Tôi đã nhìn ra, đây là mực khổng lồ [287]. Kẻ địch của chúng ta là một con mực khổng lồ có độ dài ít nhất 1.600 mét, hơn nữa, nó có trí tuệ ít nhất ngang bằng người trưởng thành, còn có thể khống chế hàng trăm triệu sinh vật biển.”

[287] Mực khổng lồ: Còn được gọi bằng nhiều cái tên không chính thức như mực ma, được công nhận là có chiều dài lên tới 13 mét (giống cái) hoặc 10 mét (giống đực), thường sống ở vùng đại dương sâu ở Bắc Đại Tây Dương và Bắc Thái Bình Dương, được cho là hung dữ và hay tấn công các động vật khác bao gồm cả ngư dân và tàu thuyền của họ. Thiên địch của mực khổng lồ có thể là cá nhà táng. Tham khảo chú thích [180].

mucongkhonglo19DXJD

Mọi người kinh hãi, phòng họp chìm trong sự trầm mặc đáng sợ.

Sau một lúc lâu, Diêu Tiềm Giang tự giễu: “Đây là muốn bức tử chúng ta à.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Thật ra, tính chất của nó và Thông Ma không khác nhau là mấy. Đều có hình thể khổng lồ, có đủ trí tuệ nhân loại, hơn nữa có thể khống chế sinh vật xung quanh, chẳng qua một con trên đất một con dưới nước, một con không có dục vọng bành trướng, một con hừng hực dã tâm mà thôi.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Anh nói đúng. Nếu Thông Ma không hạn chế bản thể sinh trưởng, không giao ra ngọc Con Rối, hơn ba năm qua liên tục bành trướng thì bây giờ Bắc Kinh đã bị nó chiếm lĩnh từ lâu rồi. Thể tích của nó chưa chắc đã nhỏ hơn mực khổng lồ.”

Trong đầu Tùng Hạ lóe lên một tia sáng, kinh hãi: “Biết đâu, chuyện này có thể là…” Cậu nói được một nửa rồi bỗng chốc nhận ra gì đó, lập tức ngậm miệng.

Trang Nghiêu nhìn cậu một cái, ý bảo cậu quay về hẵng nói.

Diêu Tiềm Giang ngạc nhiên: “Là gì?”

Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi đoán mò thôi.”

Lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Trang Nghiêu nghe máy: “A lô, đại tá Đường, phải, là xác 283, chúng tôi phát hiện một đoạn video, có thể xác định động vật biển khổng lồ đó là mực khổng lồ…” Trang Nghiêu thuật lại đại khái nội dung video cho Đường Đinh Chi.

Cúp máy, Trang Nghiêu nói: “Anh ta kêu tôi cho người đưa video và xác máy bay về căn cứ Trạm Giang, để đội trưởng La đi sắp xếp đi.”

Chứng kiến một đoạn video khiến người ta cực kỳ khó chịu như vậy làm cảm xúc của mọi người bực bội. Họ không chỉ thương xót phi công kia, quan trọng hơn là, hiệu quả thị uy của mực khổng lồ, lực sát thương đẫm máu không gì sánh kịp và hình thể vĩ đại kinh người của nó đã gieo vào lòng mỗi người một hạt giống sợ hãi khiến người ta hoảng loạn.

Sau khi mọi người tản ra, Trang Nghiêu gọi ba người của tộc Long Huyết vào phòng mình.

Sau khi đóng cửa lại, Trang Nghiêu nhìn Tùng Hạ: “Nói suy đoán vừa rồi của anh đi.”

Tùng Hạ hít một hơi thật sâu, nói: “Vừa rồi thiếu tá Thẩm nói đến Thông Ma, nói Thông Ma thật ra là sinh vật chẳng khác mực khổng lồ là mấy khiến tôi không khỏi nghĩ rằng, chuyện này có thể cũng do ngọc Con Rối… không, do thần chúng viễn cổ sắp xếp.”

Thẩm Trường Trạch nheo mắt lại: “Nói tiếp.”

“Tuy càng ngày chúng ta càng hiểu toàn bộ sự việc một cách rõ ràng, nhưng sự tồn tại của Thông Ma và sinh vật đến từ đáy biển vẫn còn mơ hồ trong nhận thức của chúng ta. Sự tồn tại của chúng rất nghịch thiên, nếu không sử dụng bom nguyên tử hay gì đó thì hầu như không thể tiêu diệt, song cố tình chúng ta lại không thể sử dụng những vũ khí hủy diệt như vậy vì loài người cũng sẽ bị dính líu mà gặp phải đả kích mang tính hủy diệt hơn. Cho nên, tại đây có một mâu thuẫn mới. Đó chính là, cho dù chúng ta có chết hết sạch, Thông Ma sẽ ra sao? Phải biết rằng ý thức Cambri phát động đại thanh tẩy không phải nhằm vào con người mà nhằm vào giống loài lớn mạnh gây mất cân bằng. Thông Ma tất nhiên có mặt trong bảng này, hơn nữa đánh giá giá trị nguy hiểm của nó không biết còn cao hơn con người gấp bao nhiêu lần. Nếu ý thức Cambri vì nó mà phát động đại thanh tẩy, loài người nhất định sẽ gặp phải tai ương. Thần chúng viễn cổ lao tâm khổ tứ, sao có thể để lại một tai hoạ ngầm lớn như vậy chứ.”

Thành Thiên Bích nói: “Ý anh là, sự tồn tại của Thông Ma chính là để chống lại mực khổng lồ?”

“Đúng. Cho dù không phải Thông Ma và mực khổng lồ thì cũng sẽ là sinh mệnh siêu cấp gì khác. Tóm lại, có lẽ trong quá trình ngọc Con Rối thúc đẩy toàn cầu tiến hóa, cuối cùng sẽ xuất hiện một vài sinh vật tồn tại siêu việt khác thường, có những con do trời xanh ưu ái, Thông Ma và mực khổng lồ chính là hai sự tồn tại không thể tưởng tượng nhất trên thế giới này. Mà bất luận kết quả này có phải chuyện thần chúng viễn cổ có thể tạo thành hay không, tôi đều cho rằng sự tồn tại của chúng là để kìm hãm lẫn nhau.”

Trang Nghiêu nói: “Tôi có khuynh hướng cố ý sắp xếp. Sự tồn tại của Thông Ma và mực khổng lồ đẩy cao giá trị cân bằng của toàn bộ vòng sinh vật đến một độ cao vô cùng kinh người, vượt xa giá trị đánh giá của con người, khiến loài người trở nên bình thường nhỏ bé như con kiến, hoàn toàn có thể bỏ qua mà không tính toán. Sau đó lại một lưới bắt hết sinh mệnh siêu cấp và dị nhân lớn mạnh, con người có thể yên thân làm con kiến khiêm nhường. Tùng Hạ nói đúng, trong quá trình ngọc Con Rối thúc đẩy tiến hóa sẽ xuất hiện một tỷ lệ nhất định thay đổi những sinh mệnh siêu cấp như Thông Ma hay mực khổng lồ. Có lẽ tỷ lệ này, thần chúng viễn cổ cũng không thể tránh né. Cho nên họ đã lợi dụng chuyện này. So với việc để thiên nhiên tự mình lựa chọn thứ gì tiến hóa thành sinh mệnh siêu cấp, chi bằng họ sẽ chủ động, mà cách lựa chọn chính là hai miếng ngọc Con Rối lớn nhất.”

Đặng Tiêu nói: “Đúng vậy, ngọc Con Rối của Thông Ma là mảnh lớn nhất chúng ta tìm được cho đến lúc này, mà chúng ta dự đoán mảnh trong tay mực khổng lồ có thể còn lớn hơn của Thông Ma.”

“Đúng, đây chính là cách lựa chọn đơn giản của họ, thật ra cũng là tùy cơ, chính là để hai sinh vật đoạt được hai miếng ngọc lớn nhất tiến hóa thành sinh mệnh siêu cấp. Giữa sinh mệnh siêu cấp và sinh mệnh siêu cấp, do hình thể quá lớn, tài nguyên tiêu hao quá nhiều, quá nhanh, quá lớn, để tranh đoạt lãnh địa và không gian sinh tồn nên sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra một cuộc ác chiến. Trong cuộc ác chiến này, đôi bên sẽ cùng chịu thiệt. Mà đồng thời, sự tồn tại của sinh mệnh siêu cấp uy hiếp con người và các giống loài khác cho nên dù chúng không thể giết đối phương nhưng dị nhân cũng sẽ nhân cơ hội ra tay, cho nên đồng thời chuyện này cũng sẽ tạo thành thương vong lớn với dị nhân. Nước cờ này có thể nói một hòn đá trúng nhiều con chim.”

Liễu Phong Vũ căm phẫn: “Thật mẹ nó ác độc.”

Trang Nghiêu nói: “Đúng là ác độc, hoặc phải nói, tính toán thâm sâu, nhưng…” Trang Nghiêu nở một nụ cười: “Chúng ta nên vui mới đúng.”

Liễu Phong Vũ hừ một tiếng: “Vui? Vui cái nỗi gì? Cậu nhìn Thông Ma thế kia, nó lại đi đánh nhau với mực khổng lồ chắc?”

Trang Nghiêu siết chặt nắm đấm: “Chính vì sự tồn tại của Thông Ma mới cho tôi nhìn thấy một hy vọng.”

Thiện Minh cau mày: “Này nhóc, nói một lần cho rõ xem nào, sao y chang Robot Đường thế kia.”

Thành Thiên Bích nói: “Là vì, thần chúng viễn cổ đã… ngộ phán ư?”

Tùng Hạ hai mắt tỏa sáng: “Đúng vậy, ngộ phán! Họ đã tính sai, sai lầm lớn nhất trong tính toán của họ chính là không đoán được tính cách của Thông Ma. Hoặc là nói, không đoán được chuyện nó sẽ bị con người dị chủng, hơn nữa ý thức con người không biến mất, bây giờ nó lại vô tranh với đời, chỉ muốn yên tâm làm một cái cây ở Đông Bắc. Thông Ma không bành trướng ra khỏi Đông Bắc, thậm chí không rời khỏi dãy Tiểu Hưng An, sống cách xa mực khổng lồ hơn 3000 km. Trong một thời gian ngắn, căn bản chúng sẽ không có khả năng gặp nhau.”

Trang Nghiêu kích động: “Không sai, cho đến bây giờ, đây là lần duy nhất chúng ta bắt được lỗi sai của thần chúng viễn cổ, một lần duy nhất! Cho dù chúng ta không thể đánh bại mực khổng lồ, cho dù mực khổng lồ dẫn theo hàng triệu sinh vật biển đổ bộ, cho dù thật sự có ngày chúng sẽ phát triển thế lực đến Đông Bắc, đến lúc đó Thông Ma căn bản đã không còn là đối thủ của mực khổng lồ nữa. Loài người không đánh lại mực khổng lồ, Thông Ma cũng chẳng thể ngăn cản được nó, mực khổng lồ sẽ trở thành sinh vật gây mất cân bằng nhất trên hành tinh này. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó sẽ khiến ý thức Cambri phát động đại thanh tẩy. Chúng ta đã bắt được sai lầm này, tuy rằng không thể giải quyết vấn đề, nhưng ít nhất cho chúng ta biết, thần chúng viễn cổ không thể nhìn thấu tương lai, họ không phải thần thánh mà chỉ là một đám người thông minh tuyệt đỉnh mà thôi. Họ dựa vào kiến thức phong phú phỏng đoán tương lai, căn cứ vào phỏng đoán của mình bày ra thế cục hàng triệu năm sau. Nhưng thế cục này đã có sơ hở, nó không hoàn hảo, chỉ cần có điều này là chúng ta còn có hy vọng thay đổi thế cục!”

Thủy Thiên Thừa: Đột nhiên cảm thấy thần chúng viễn cổ hơi hơi đáng thương, dốc hết tâm huyết ra bố trí thế cục, lại bị một trạch nam phá hủy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play