Đặng Tiêu hít sâu một hơi, đôi mắt ửng đỏ: “Em… em không nhớ anh là ai à?”
Tùng Chấn Trung thở hổn hển: “Ca phẫu thuật rất thành công, có điều cậu ta không thể tỉnh lại nhanh như vậy.”
Tùng Hạ thở phào, xoa xoa khuôn mặt lạnh lẽo của Trang Nghiêu: “Chú ơi, phẫu thuật thành công có phải có nghĩa là cậu ấy đã ổn cả rồi không ạ?”
Tùng Chấn Trung lắc đầu: “Không, đầu óc bị tổn thương nghiêm trọng thế này, cho dù phẫu thuật thành công thì vẫn có khả năng để lại di chứng, mọi chuyện vẫn phải xem tình hình lúc tỉnh lại đã.”
Tùng Hạ âm thầm cầu nguyện sau khi tỉnh lại Trang Nghiêu sẽ bình phục.
Trang Du dựa tường đứng lên.
Đường Đinh Chi đi đến bên người hắn: “Tiến sĩ Trang, mời anh ở lại khu 3 tĩnh dưỡng vài ngày, đợi Trang Nghiêu tỉnh lại mới về.”
Trang Du nheo mắt lại: “Đây là muốn giam lỏng tôi?”
“Chỉ là muốn bảo đảm Trang Nghiêu không còn gì đáng lo ngại thôi.”
Trang Du cười lạnh một tiếng: “Là muốn thử xem rốt cuộc tôi thu được bao nhiêu ký ức của nó chứ gì. Chỉ bằng mấy người mà muốn kiểm tra ký ức của tôi?”
Đường Đinh Chi nói: “Không thử thì sao biết được.”
“Khỏi cần phí sức, chuyện nên biết tôi đều biết cả, tôi rất có lòng khen ngợi sự nỗ lực của mấy người trong khoảng thời gian này. Thật ra để tôi biết những chuyện này chưa chắc đã không phải chuyện tốt, tốt xấu gì tôi cũng là con người, tuy tôi cho rằng con người cấp thấp chỉ biết cản đường, nhưng ai kêu chỉ có họ mới còn đủ khả năng sinh sản chứ. Tôi cũng muốn khiến đại họa này mau chấm dứt một chút.”
Đường Đinh Chi híp mắt, muốn nhìn ra tính chân thật trong lời này của Trang Du. Đáng tiếc, đều là dị nhân tiến hóa não bộ, hơn nữa trình độ tiến hóa chênh lệch không lớn nên họ không đủ khả năng “phát hiện nói dối” với nhau.
Trang Du nói: “Đưa tôi đi nghỉ đi.”
Đường Đinh Chi gọi một trợ lý tới: “Đưa tiến sĩ Trang đi nghỉ.”
Trang Du thở hổn hển mấy hơi, đi ra cửa hơi chậm chạp một chút. Khi đi qua bên người Trang Nghiêu, Trang Du bỗng dừng một lát, quay đầu nhìn nó, ánh mắt hết sức phức tạp.
Tùng Hạ cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, không biết vì sao, cậu bỗng thốt lên mà chưa kịp nghĩ ngợi gì: “Bản thân mà anh nhìn thấy trong trí nhớ của cậu ấy trông như thế nào?”
Môi Trang Du thoáng mấp máy, sau đó, từ cánh môi mỏng manh nhếch một độ cong châm biếm: “Hóa ra trước đây nó thật sự cho rằng tôi là ba nó, đúng là… nực cười.” Nói xong bước đi, không quay đầu lạii.
Sau khi Trang Du đi, Đường Đinh Chi cũng tựa vào tường, nhắm mắt lại, trên gương mặt trắng như ngọc hiện vẻ mệt mỏi rõ ràng. Tất cả dị nhân tiến hóa não bộ ở đây trông đều như đã già đi mấy tuổi, đây là tác dụng phụ xuất hiện khi dùng não quá độ trong một khoảng thời gian ngắn, phải nghỉ ngơi một thời gian mới khôi phục được.
Tùng Hạ cảm kích: “Cám ơn các vị đã giúp đỡ.”
Nhóm Thành Thiên Bích đi vào phòng thí nghiệm, tất cả đều vây đến bên giường, Thành Thiên Bích hỏi: “Chưa tỉnh à?”
Tùng Hạ nói: “Chú nói cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng cậu ấy không thể tỉnh lại ngay được.”
Đặng Tiêu vui mừng: “Phẫu thuật thành công! Vậy mấy ngày nữa em ấy có thể tỉnh rồi, tỉnh rồi là không sao nữa anh nhỉ.”
Tùng Hạ cười: “Ừm, tỉnh rồi thì chắc là… không sao nữa.”
Đặng Tiêu vung vẩy tay chân: “A Bố nhất định sẽ rất vui.”
Tùng Hạ nói: “Trang Nghiêu có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, chúng ta thay phiên nhau trông chừng đi.”
Liễu Phong Vũ nâng cậu dậy, giao cho Thành Thiên Bích: “Cậu về nghỉ trước đi.”
Tùng Hạ quả thật cũng đã mệt muốn chết rồi, về phòng là lăn ra ngủ.
Hai ngày sau, tất cả đều sốt ruột chờ mong Trang Nghiêu có thể thức dậy. Trong nhóm sáu người một mèo này, Thành Thiên Bích là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên có sức chiến đấu mạnh nhất, tạo nên địa vị cả nhóm, tuy không tuyên bố nhưng hắn chính là “đội trưởng” bất thành văn. Tùng Hạ là người kết nối nhóm lại và là hậu cần lớn của cả nhóm, khả năng độc nhất vô nhị của cậu kết hợp với Thành Thiên Bích khiến nhóm người có thành viên hữu hạn này có thể cùng ngồi một bàn ăn với các tổ chức hơn một ngàn dị nhân khác. Mà Trang Nghiêu – tựa như chính nó đã nói – là bộ não của cả nhóm, dùng IQ siêu việt và lối suy nghĩ chặt chẽ nghiêm túc của mình vạch ra phương hướng hành động cho cả nhóm, tăng cường sức chiến đấu cho các thành viên. Ba người này là trung tâm của nhóm, trung tâm này thiếu một người cũng không được. Trước kia mọi người còn chưa thể cảm nhận thiết thực tầm quan trọng của Trang Nghiêu, nhưng trong vòng hơn mười ngày nó hôn mê, họ đã cảm nhận được sự khó xử không biết nên làm gì một cách trực tiếp nhất. Không có kế hoạch huấn luyện và sắp xếp hành động chu đáo của Trang Nghiêu, họ chỉ có thể tu luyện và rèn luyện tố chất thân thể bình thường, tuy những chuyện này đều không lãng phí thời gian, nhưng thiếu chỉ đạo chính xác của Trang Nghiêu thì luôn làm họ có cảm giác bất an.
Bất tri bất giác, họ đã không thể thiếu ai.
Tối ngày thứ ba, lúc mọi người đang ăn tối, di động của Tùng Hạ đột nhiên đổ chuông. Tùng Hạ thấy do Đường Nhạn Khâu gọi, mà Đường Nhạn Khâu thì đang trông Trang Nghiêu. Cậu thấy tim mình như nhảy dựng lên, vội vàng nhận điện: “A lô, Nhạn Khâu…”
Đường Nhạn Khâu vội vàng nói: “Tiểu Trang Nghiêu tỉnh rồi, mọi người mau qua đây.”
Tùng Hạ ném đũa: “Trang Nghiêu tỉnh rồi.” Nói xong cắm đầu chạy tới phòng thí nghiệm, những người khác cũng đi theo phía sau.
Lúc cậu chạy đến phòng thí nghiệm, từ xa họ đã nhìn thấy Tùng Chấn Trung và Đường Đinh Chi cũng đang đi về hướng đó. Đặng Tiêu xông lên trước, lao vào trong phòng, khi nhìn thấy Trang Nghiêu mặt mũi ngẩn ngơ ngồi trên giường bệnh trắng tinh, mắt chợt ướt nhòe, xông lên ôm chặt lấy cơ thể gầy gầy của nó: “Thằng nhóc chết tiệt này, cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em làm bọn anh sợ chết đi được!”
Đường Nhạn Khâu lay lay kéo cậu ra: “Cậu đừng mạnh tay như vậy, cậu ấy không kịp thở đâu.”
Đặng Tiêu sụt sịt: “Mẹ nó, em có biết mình ngủ bao lâu rồi không, tròn 13 ngày rồi đấy.”
Trang Nghiêu ngơ ngẩn nhìn Đặng Tiêu, nói ra một câu khiến mọi người tim đập dồn dập: “Anh là ai?”
Mọi người hoàn toàn choáng váng.
Chẳng lẽ… xuất hiện tác dụng phụ thật? Lúc trước Trang Du đã nói tác dụng phụ có khả năng xuất hiện nhất chính là trở nên ngu ngốc và mất trí nhớ, bất luận là chuyện gì cũng khiến người ta khó lòng chấp nhận.
Đặng Tiêu hít sâu một hơi, đôi mắt ửng đỏ: “Em… em không nhớ anh là ai à?”
Trang Nghiêu liếc nhìn mọi người, lắc lắc đầu, mái tóc dài ra đung trái đung phải theo động tác của nó, hợp với đôi mắt trong sáng như pha lê khiến nó thoạt nhìn mềm mại ngoan ngoãn vô cùng.
Tùng Chấn Trung sờ sờ cằm: “Lát nữa kiểm tra toàn thân cho cậu ấy.”
Đặng Tiêu nức nở: “Anh là anh trai em đây, em không nhớ anh thật à? Thế còn họ thì sao? Em có nhớ các anh ấy không? Em… em chỉ không nhớ bọn anh thôi? Vậy em không bị ngu đi chứ, thế này thế này nhé, nhất định phải là người thông minh mới biết được… Trong bảng tuần hoàn hóa học sắt đứng thứ mấy? Thứ 46 là cái gì?”
“26, Ba.” Nét mặt vốn ngây thơ vô tội của Trang Nghiêu bỗng biến đổi, trong mắt lóe vẻ trêu chọc: “Sau tôi lại có ông anh ngốc như anh được, nếu thế thật thì đúng là kỳ tích của di truyền học.”
Đặng Tiêu ngẩn ra, nhảy dựng lên ấn Trang Nghiêu xuống giường, tét hai cái vào mông nó: “Đồ con nít ranh này, dám trêu anh cơ à!”
Mọi người đều phở phào một hơi, tảng đá lớn nhiều ngày đè lên ngực khiến họ gần như khó mà thở được đã biến mất trong khoảnh khắc đấy.
Trang Nghiêu xấu hổ nói: “Buông tôi ra, do tự anh ngu ngốc, anh tưởng đang đóng phim truyền hình à.”
Đặng Tiêu thả nó ra, xoa mái tóc mềm mại của nó, nghẹn ngào: “Sau này đừng dọa bọn anh như vậy nữa.”
Đôi mắt Trang Nghiêu nhất thời ửng đỏ, nó quay mặt đi, lông mi khẽ rung rung: “Cũng không phải tôi muốn thế.”
Tùng Hạ cười: “Dù có thế nào, tỉnh lại là tốt rồi. Trang Nghiêu, cậu thấy cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”
Trang Nghiêu nói: “Anh thử nằm hơn mười ngày xem, chỗ nào cũng khó chịu hết.” Nó lắc lắc cánh tay cứng đờ, mặt mũi cau có.
Đặng Tiêu bật lại: “Ngủ nhiều ngày thế rồi, kiểu gì cũng phải cao thêm một, hai xăng chứ.”
Trang Nghiêu lườm cậu trắng mắt: “Tôi tự kiểm tra xương mình rồi, tôi có thể cao, không cần anh quan tâm.”
Đặng Tiêu bĩu môi lắc đầu: “Anh thấy không khả thi lắm đâu.”
Trang Nghiêu không để ý đến cậu ta nữa, nhìn về phía Tùng Hạ: “Này, tôi muốn ăn bánh quy anh làm lần trước, cho sơn tra hoặc hạt thông vào.”
Tùng Hạ cười: “Không thành vấn đề, đúng lúc Mục Phi vừa gửi cho tôi mấy món tươi rói.”
Liễu Phong Vũ nở nụ cười thả lỏng: “Tai họa lưu ngàn năm [264], tôi đã bảo thằng nhóc này nhất định sẽ tỉnh mà, không thì ai tới tra tấn chúng ta.”
[264] Vế sau của câu “Hảo nhân bất trường mệnh, hoạ hại di thiên niên” nghĩa là “Người tốt thì thường không sống lâu nhưng tai họa thì kéo từ đời này sang đời khác.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Nói như thể lần nào anh cũng hoàn toàn nhiệm vụ huấn luyện vậy.”
“Sao tôi lại không hoàn thành?”
“Lần nào anh cũng ăn bớt ăn xén một chút.”
“Á đậu, sao cậu biết.” Liễu Phong Vũ nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Chẳng lẽ cậu nói?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Rất rõ ràng, anh tưởng người ta không nhìn ra sao.”
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Kế hoạch huấn luyện của tôi mà anh còn dám trốn?”
Liễu Phong Vũ chớp mắt: “Mẹ nó, sao tự dưng kéo lên người tôi rồi, tôi đến cơm còn chưa ăn xong đâu, về đây.” Nói xong chạy nhanh như chớp.
Tùng Chấn Trung cười: “Đây cũng coi như cả nhà đều vui, chỉ cần bình an tỉnh dậy là tốt rồi.”
Đường Đinh Chi nói: “Tôi đưa cậu đi kiểm tra trước đã.”
Trang Nghiêu nghĩ ngợi gì đó, nét mặt trầm xuống: “Này… Tôn tiên sinh và Thiện Minh thế nào rồi?”
Tùng Hạ thở dài: “Thiện ca dị chủng với con linh miêu kia, nhặt về được cái mạng. Tôn tiên sinh… đã chết não, nhưng ông ấy đã đánh cắp được ký ức Giang Doanh, dặn chúng ta nhất định phải đọc được ký ức ông.”
Trang Nghiêu gật đầu, sắc mặt hơi u ám: “Thiện Minh khiến tôi thấy rất bất ngờ, dựa theo suy tính của tôi, khả năng hắn chết lên tới 99%, Tôn tiên sinh thì ngược lại… không khác tôi là mấy. Lúc ấy tỷ lệ sống sót của tôi cũng chỉ không đến 1%, 1% này là do Tôn tiên sinh đã cho tôi.”
Tùng Hạ nói: “Tôn tiên sinh đúng là một người rất giỏi.”
Trang Nghiêu nói: “Lúc ấy tôi bị Giang Doanh phá hủy thần kinh, các anh đã chữa trị như thế nào?”
Mọi người không biết nói sao.
Trang Nghiêu hạ tầm mắt: “Là Trang Du phải không? Trừ ông ta thì chẳng tìm được người thứ hai có cấu tạo não bộ giống tôi.” Nó cười mỉa mai: “Thật là thú vị, lúc tạo ra tôi, ông ta nhất định không nghĩ đến chuyện có ngày xảy ra chuyện bản gốc cứu bản nhân tạo ha.”
Đặng Tiêu cau mày: “Cái gì mà bản gốc với cả nhân tạo, em là Trang Nghiêu, không phải bản sao của ai hết.”
Trang Nghiêu cười khẽ: “Muốn Trang Du giúp tôi, các anh nhất định đã dùng thủ đoạn gì đó phải không. Từ hôm tôi hôn mê đến giờ, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện?”
Đường Đinh Chi gọi trợ lý vào đẩy giường: “Đi thôi, vừa kiểm tra thân thể vừa nói cho cậu biết.”
“Không ngờ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy…” Trang Nghiêu túm chặt ga giường: “A Bố đâu? Tôi muốn gặp A Bố.” Nghĩ đến chuyện A Bố đã trải qua trong hang động lòng núi tuyết, lại nghe nói nó bỏ bê cơm nước, Trang Nghiêu không sao ngồi yên cho được.
Đường Đinh Chi ấn nó về giường: “Đừng nóng vội, cứ yên đã.”
Đặng Tiêu nói: “A Bố gầy sụp hẳn đi, lát nữa anh mang em xuống, nó nhất định sẽ vui lắm.”
Đợi Đường Đinh Chi kiểm tra xong, Trang Nghiêu cuống quýt nhảy xuống giường, có điều nó đã không hoạt động hơn mười ngày, chân tay hơi gượng, vừa chạm đất đã suýt ngã, Đường Nhạn Khâu ôm nó lên: “Đặng Tiêu, đi tìm cho cậu ấy một bộ quần áo.”
Đặng Tiêu mau chóng về phòng lấy áo khoác của mình, bọc Trang Nghiêu lại, năm người cùng đi xuống dưới.
Vừa xuống tầng dưới đã thấy Liễu Phong Vũ ngồi trên chân A Bố, khẽ khàng nói gì đó với nó.
A Bố vốn đang hết nhìn đông lại nhìn tây, lúc mọi người xuống dưới, nó đã ngửi thấy mùi của Trang Nghiêu, đột ngột nhảy dựng lên, vừa nôn nóng kêu vừa lao tới phía Trang Nghiêu.
“A Bố!” Trang Nghiêu ôm chặt cái mũi A Bố dí tới, A Bố dùng mũi dụi dụi vào ngực Trang Nghiêu, bốn chân kích động cào tuyết đọng, miệng càng không ngừng kêu to, tiếng kêu khiến ai nghe thấy cũng thấy xót lòng xót ruột.
“A Bố, không sao, tao dậy rồi.” Trang Nghiêu vuốt lông nó thật mạnh, dán mặt mình vào mặt nó. Việc giao tiếp giữa nó và A Bố luôn rất thông thuận nên nó có thể cảm nhận rõ ràng được hỉ nộ ái ố của A Bố, cảm nhận được tâm trạng tràn đầy lo lắng và đau khổ của A Bố, Trang Nghiêu chỉ cảm thấy mũi mình xon xót.
Đôi mắt pha lê tím của A Bố long lanh đẫm lệ, nó dùng lưỡi tỉ mỉ liếm mặt Trang Nghiêu, nó biết cơ thể của mình quá lớn, khi muốn thân thiết với những người khác thì phải hết sức cẩn thận. Những hành động vừa thông minh vừa dịu dàng tri kỷ này của A Bố quả thật nhiều không đếm xuể.
Đường Nhạn Khâu đặt Trang Nghiêu lên đầu A Bố, để họ thân thiết một phen, những người khác thì chuyển cơm nước chưa ăn xong ra bên ngoài, vừa ăn vừa tán gẫu một vài câu chuyện không quan trọng. Cho dù ban đêm hơi lạnh nhưng khi họ được đoàn tụ, nhiệt độ trong lòng đủ để hòa tan giá lạnh đầu xuân.
Trang Nghiêu nghỉ ngơi một ngày. Hôm sau, tinh thần và cơ thể hồi phục đã kha khá, nó liền khẩn cấp triệu tập mọi người: “Tôi đã hồi phục kha khá, thời gian đã lãng phí hơn mười ngày qua nhất định phải mau chóng bù về.”
“Cậu tỉnh rồi, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đọc ký ức của Tôn tiên sinh, đây là công việc trọng điểm tiếp theo của chúng ta.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Lúc ấy khi tôi và Tôn tiên sinh cùng tấn công trí não Giang Doanh, trong lúc vô ý cũng thu được một vài ký ức của hắn, có điều đều là những đoạn ngắn rất lộn xộn, nhưng tôi xác định hắn có chuyện giấu chúng ta. Nghiên cứu của hắn về nguồn gene viễn cổ và di vật Trương Đạo Lăng để lại sâu sắc hơn chúng ta đã tưởng rất nhiều. Bây giờ nhớ lại những lời trước kia hắn từng nói, thật đáng để cân nhắc cẩn thận. Ví dụ như hắn nói chúng ta đang ‘uổng phí sức lực’, ‘không thay đổi được gì cả’, hơn nữa rất tin tưởng vào chuyện chỉ có đá ngũ sắc mới có thể cứu hắn, hơn nữa chỉ có thể cứu mình hắn chứ không thể thật sự ngăn cản tận thế. Những chuyện này nhất định đều có căn cứ, dù sao hắn cũng là dị nhân tiến hóa não bộ trình độ tiến hóa cao hơn chúng tôi. Lúc đầu, hình tượng quái dị của hắn đã tác động đến đánh giá của chúng ta, cảm thấy hắn quá điên cuồng. Giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đã thật sự nghiên cứu hoàn chỉnh chuyện này rồi mới tính ra kết luận như vậy. Nói thật, mọi chuyện hắn nói có thể đều là sự thật.”
Thành Thiên Bích nói: “Về những chuyện cậu nói, chúng tôi đã sớm thảo luận qua. Cho dù hắn nói thật, cho dù sau khi lấy được tin tức mà hắn đạt được, phân tích ra đại họa này không thể ngăn cản, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ vào lúc này. Vì ngọc Con Rối, chúng ta đã hy sinh nhiều như vậy, nhất định phải đi đến cuối cùng, nhìn thấy kết quả.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Đương nhiên, không ai nói sẽ từ bỏ, thế giới này không có chuyện trăm phần trăm, việc thành ở người, cho dù có lợi hại thì Giang Doanh cũng chỉ là ếch ngồi đáy giống – hắn chưa từng rời khỏi Thanh Hải từ khi tận thế, hiểu biết về đá ngũ sắc cũng rất nông cạn. Tôi nghĩ, căn cứ theo thông tin chúng ta nắm giữ, lại kết hợp với thông tin hắn thu thập được, nhất định có thể tìm ra cho loài người, cho chúng ta… một lối thoát.”
“Công cuộc đọc ký ức của Tôn tiên sinh còn phiền hơn chuyện của cậu. Mấy ngày qua chúng tôi đã mô phỏng bảy cách cậu nghỉ cho khỏe rồi khẩn trương tham gia. Dù sao trong lúc đồng thời tấn công Giang Doanh, đầu óc của cậu và Tôn tiên sinh đã đạt tới mức độ trao đổi chặt chẽ thông qua sóng điện não, cậu quen thuộc với bộ não của Tôn tiên sinh hơn chúng tôi.”
Trang Nghiêu nói: “Tôi hiểu, Tôn tiên sinh đã để lại cho chúng ta thông tin quý giá như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể phụ sự hy sinh của ông ấy.” Trang Nghiêu ngẫm nghĩ, nói: “Lúc chữa trị cho tôi, Trang Du nhất định đã đọc ký ức của tôi đúng chứ.”
Tùng Chấn Trung gật đầu: “Không thể tránh được chuyện ấy.”
Trang Nghiêu cúi đầu trầm tư một lúc: “Nếu ông ta đã muốn tham gia vào công cuộc đọc ký ức của Tôn tiên sinh thì cứ để ông ta tham gia đi, chắc hẳn ông ta có thể phát huy được một chút tác dụng.”
Đường Đinh Chi nói: “Chúng tôi cũng có quyết định này, đọc ký ức của một người mà bộ não đã ngừng hoạt động chẳng khác gì phiên dịch một ổ cứng mà tất cả đều là ngôn ngữ xa lạ lại chứa đầy các loại tài liệu, đó là một công trình lớn.”
“Bên phía tư lệnh Tào thế nào? Hợp nhất được bao nhiêu binh lực của tập đoàn quân 52?”
“Khoảng hai sư đoàn, gần một nửa, chẳng khác những gì Trang Du nói cho lắm.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Vậy là đủ rồi, đủ để kiềm chế Trang Du, chỉ cần chúng ta còn có chung mục đích thì Trang Du còn có thể để chúng ta lợi dụng.”
“Phải, ít nhất trước khi trận Hoa Nam kết thúc…”
“Đúng rồi, tình hình Hoa Nam thế nào?”
Đường Đinh Chi mở máy chiếu: “Còn nhớ ảnh chụp sông băng Nam Cực mọi người đã xem trước khi đi Thanh Hải không? Trong bảy tháng vừa qua, nó đã mở rộng thêm 2/5, có điều gần đây mùa đông đã qua, tốc độ khuếch tán giảm xuống 30%.”
Mọi người nhìn bản đồ vệ tinh trên máy chiếu, vị trí sông băng quả thật đã di chuyển về phía trước, tốc độ khuếch tán đúng là tương đối đáng sợ, phải biết đó không phải là sóng lên sóng xuống mà là do đại dương mênh mông đóng băng đó.
“Sinh vật Hoa Nam đâu?”
“Hai đảo Hải Nam, Đài Loan đã hoàn toàn biến thành đảo băng. Ba tháng trước chúng tôi từng dùng trực thăng vận chuyển mạo hiểm cứu được một nhóm người, đại khái hơn ba mươi người. Hành động lần đó do tư lệnh Tào và tư lệnh Hứa liên hợp ký tên do mức độ nguy hiểm quá lớn. May mà toàn bộ hành trình đều không gặp phải nguy hiểm, mọi người có thể xem ảnh chụp từ trên máy bay lúc ấy.”
Đường Đinh Chi lấy ra mấy tấm ảnh chụp, chỉ thấy trên ảnh có cái gì đó màu đen chiếm 80% bức ảnh, ảnh hơi nhòe, miễn cưỡng có thể nhìn ra cái thứ màu đen đó là da động vật.
“Đây là cái gì?”
“Cá chình điện dưới đáy biển. Lúc ấy trực thăng vận chuyển đáp xuống ngay tại trung tâm đảo Hải Nam, đó là khu vực duy nhất có thể đỗ máy bay, các vùng gần biển đã bị đủ loại sinh vật biển chiếm lĩnh, con người còn sống bị bắt di chuyển vào khu trung tâm. Lúc máy bay đáp xuống còn suýt thì bị quái vật biển tấn công, lúc cất cánh lại bị con cá chình điện này tấn công. Lúc ấy trực thăng đã bay cao hơn bốn trăm mét, nếu không phải đúng lúc tránh né thì nhất định đã bị đuôi nó vồ trúng, có thể thấy nó lớn thế nào. Nhưng với cư dân địa phương thì đây không tính là con lớn nhất.”
“Đậu má, hay là con nào cũng lớn như con rắn biển trong hồ Thanh Hải?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Hồ Thanh Hải dù sao cũng chỉ là cái hồ sâu không đến trăm mét, sinh vật bên trong dù có sinh trưởng thế nào thì cũng bị môi trường hạn chế nên không thể quá lớn. Nơi sâu nhất của Hoa Nam tới hơn 4.000 mét, của Nam Đại Dương là hơn 8.000 mét. Công cuộc thăm dò của chúng ta đối với hành tinh này, nơi khó có thể với tới nhất chính là biển sâu, cho dù là trước tận thế thì hiểu biết của chúng ta đối với sinh vật dưới đáy biển cũng vô cùng hữu hạn. Cho nên, nếu so với sinh vật biển, rồng Thanh Hải căn bản không đáng nhắc đến. Đại dương mênh mông như vậy sẽ thai nghén ra sinh vật đáng sợ gì, có thể đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta.”
Liễu Phong Vũ rùng mình một cái: “Mới nghe thôi đã thấy hãi.”
Đường Đinh Chi nói: “Ưu thế duy nhất của chúng ta chính là hình như quái vật dưới đáy biển không thể lên bờ do bị hạn chế bởi các nhân tố như không khí, áp suất, trọng lực, thức ăn…, con lên bờ được sẽ có hình thể không quá lớn, ít nhất trong vòng vài năm thì sẽ như vậy. Có điều, ưu thế duy nhất này cũng là một điểm xấu rất trí mạng. Ngộ nhỡ có con quái vật nào đó mang theo ngọc Con Rối núp dưới biển sâu mấy ngàn mét, chúng ta căn bản là bó tay chịu chết.”
Đặng Tiêu nói: “Nếu quả thật như vậy thì chúng ta ném bom nguyên tử xuống biển đi!”
Trang Nghiêu hất cằm nhìn cậu ta.
Đặng Tiêu gãi đầu: “Anh chỉ thuận miệng nói thôi.”
“Không, cậu nói không sai. Nếu quả thật chúng giấu ngọc Con Rối xuống đáy biển sâu, ngoại trừ dùng vũ khí hiện đại đánh bom thì chúng ta không có bất cứ biện pháp nào khác. Có điều đó là phương pháp giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, các thành phố duyên hải của chúng ta sẽ lập tức hóa thành hư ảo.” Tùng Chấn Trung thở dài: “Chuyện này rất mâu thuẫn. Nếu chúng ta không nhanh chóng hành động, sẽ càng ngày càng có nhiều sinh vật lên bờ nhưng chúng ta lại không thể nóng vội do có quá nhiều công tác chuẩn bị phải làm.”
Trang Nghiêu nói: “Sốt ruột cũng vô dụng, vẫn nên tranh thủ thời gian tích trữ vũ khí đi, nghe nói có hai nhà máy quân sự đã vận hành trở lại?”
Tùng Chấn Trung nói: “Phải, bây giờ sản lượng còn khá thấp, sẽ nâng cao từng bước một. Tôi hy vọng mọi người sẽ chuẩn bị tâm lý, trận Hoa Nam này khác biệt hoàn toàn với tất cả nhiệm vụ mọi người từng chấp hành trước kia. Đây không phải trận chiến mà mỗi người chọn ra mười, hai mươi người, xông vào hang cọp, tổ chức đội nhóm đi đoạt ngọc Con Rối là xong được. Sinh vật biển có số lượng nhiều, cũng không phải thứ khả năng biến dị của mọi người có thể địch nổi, đây chính là chiến tranh mang ý nghĩa thật sự, hơn nữa sẽ đồ sộ hơn bất cứ trận chiến nào từng được ghi lại trong lịch sử loài người. Đây không chỉ là cuộc chiến của viện khoa học, cũng không chỉ là cuộc chiến của người Trung Quốc, thậm chí có thể nói… nó không chỉ là cuộc chiến của loài người. Sinh vật biển lên bờ sẽ hoàn toàn phá nát vòng sinh vật đất liền có thể nói, đây là cuộc chiến tranh đoạt không gian sinh tồn giữa sinh vật đất liền và sinh vật biển. Đến lúc đó, chỉ cần là quốc gia còn có thể chiến đấu thì đều sẽ tham dự vào cuộc chiến, chủ yếu lấy Trung Quốc, Mĩ, Nga làm chủ. Lúc này, toàn thế giới đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến Hoa Nam, mục tiêu cuối cùng là đoạt lại ngọc Con Rối, ngăn cản sự tiến hóa vô chừng mực của chúng, đuổi quái vật về biển. Mà mọi người – các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên – chính là con át chủ bài trong trận chiến này. Từ giờ trở đi, tất cả hãy điều chỉnh cho tốt tâm trạng, gánh vác sứ mệnh.”
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, nhìn sang những người khác. Ngoại trừ Thành Thiên Bích, ai cũng mang nét mặt không tiêu hóa được, hiển nhiên đều có chút khiếp sợ. Nhưng đi cùng với căng thẳng hoảng sợ, cậu lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đây là cuộc chiến bảo vệ sinh vật đất liền, cũng là trận chiến mấu chốt liên quan đến chuyện họ có thể tập trung hoàn chỉnh ngọc Con Rối hay không. Tất cả mọi thứ đều sẽ được giải quyết trong trận chiến này. Rốt cuộc thì họ có thể đoạt lại ngọc Con Rối hay không, rốt cuộc thì sau khi tập trung đầy đủ ngọc Con Rối, họ có thể ngăn cản kiếp nạn có một không hai này không, số phận của dị nhân sẽ như thế nào, tất cả đều sẽ có đáp án.
Fi: Chúc mừng Giáng Sinh. Hôm nay chắc có nhiều người đi chơi nên mình tranh thủ mần cho kịp làm quà rồi post giờ hoàng đạo:3