Liễu Phong Vũ cười lạnh: “Ít an ủi mình thôi, cậu có thể sống nhiều thêm một ngày hay không, căn bản không quyết định bởi chuyện cậu biết ít hay nhiều mà quyết định bởi sức mạnh của cậu. Cây thông khổng lồ đó mạnh như vậy, dù không có não nó cũng có thể sống rất tốt, còn cậu cho dù có biết nhiều hơn nữa, nhưng một con chuột lớn cũng có thể cắn chết cậu.”
Vào một buổi sáng sớm, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích bị một âm thanh huyên náo đánh thức. Hai người rời giường ra xem, phần đường bên ngoài bộ chỉ huy lâm thời đông nghẹt người, thị dân đều có chút kích động. Bọn họ ai nấy xanh xao vàng vọt, dáng vẻ tiều tụy.
“Có chuyện gì vậy?”
“Đi ra xem sao.”
Hai người vừa đi ra ngoài thì một binh lính đã đi tới trước mặt: “Tiểu đội trưởng muốn gặp hai người.”
Người lính đó đưa hai người xuống lầu, tiểu đội trưởng Vương Liên đang đi đi lại lại ngoài cửa phòng của Liễu Phong Vũ, nhìn qua thì mặt đầy lo lắng.
“Tiểu đội trưởng Vương.”
Vương Liên nhìn họ, nói: “Tổng tham mưu trưởng và tư lệnh đã trở về, nhưng bây giờ họ còn đang trấn an thị dân, lát nữa sẽ gặp hai người. Liễu Phong Vũ cũng tỉnh rồi, không phải hai người nói có biết người này hay sao. Bây giờ hắn rất không hợp tác, hai người vào trong nghĩ cách?”
Tùng Hạ giải thích: “Cũng không phải biết, chỉ là có duyên gặp nhau một lần thôi.”
“Kệ, cứ vào xem sao. Tôi chưa bao giờ gặp gã nào thần kinh như thế, haiz.”
Hai người liếc nhau, đại khái họ đã có thể đoán được Liễu Phong Vũ đã “thần kinh” thế nào. Lần đầu tiên gặp hắn ta, họ đã hiểu hắn có chỗ quái dị.
Ba người vào phòng, trong phòng có Triệu Khiêm và hai người khác, ai nấy tức giận đến mặt đỏ phừng phừng. Liễu Phong Vũ thì trần truồng ngồi trên giường, còn đang thổi thổi mái tóc của mình nghịch chơi.
“Đồng chí Liễu Phong Vũ, xin anh đừng nhắc lại yêu cầu vô lý.”
“Vô lý cái gì? Còn không cho người ta mặc quần áo.”
“Tại sao quần áo này lại không mặc được?” Triệu Khiêm cầm lấy bộ đồ rằn ri, mặt tỏ vẻ tức giận.
Liễu Phong Vũ trợn to hai mắt nhìn: “Xấu xí.”
“Anh…”
“Ồ, là cậu à.” Liễu Phong Vũ mỉm cười nhìn Tùng Hạ: “Cậu vẫn chưa chết à.”
Tùng Hạ nghĩ thầm tôi còn đang sống tốt lắm, ai lại đi nguyền rủa người ta chết như thế.
Cậu ho nhẹ một tiếng: “Liễu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.”
“Đúng lúc quá, cậu biết tôi muốn mặc quần áo gì mà, đi chọn cho tôi vài bộ đến đây, à cả vài lọ nước hoa nữa.” Liễu Phong Vũ sai khiến không chút khách khí.
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Đại đội trưởng Triệu, nếu anh không hỏi được thì giao người này lại cho tôi.” Hắn có cách khiến một người phải mở miệng, hà tất phải khách khí với loại tính tình quái gở này.
Liễu Phong Vũ nhíu mày: “Cậu muốn tra tấn tôi? To gan, hay chúng ta thử một chút, xem là ai chết trước.”
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Tùng Hạ giảng hoà: “Đừng đừng đừng, mọi người đừng làm tổn thương hòa khí. À… Liễu tiên sinh, sao anh không mặc thử bộ đồ rằn ri này vào xem sao? Mặc vào nhìn rất đẹp mắt đó.”
“Nhưng quần áo như vậy mới thử thách vóc dáng của anh á. Liễu tiên sinh hay mặc quần áo đẹp, không muốn thử đổi style xem sao ư?”
Liễu Phong Vũ liếc mắt nhìn bộ đồ rằn ri, suy tư.
Tùng Hạ lau mồ hôi: “Thử xem nào, nhất định Liễu tiên sinh mặc gì cũng đẹp.”
Liễu Phong Vũ nở nụ cười, nhéo nhéo má Tùng Hạ: “Miệng nhỏ mà nói ngọt ghê.” Hắn nhận lấy quần áo trong tay Triệu Khiêm, mặc vào thật, sau khi mặc xong còn xuống giường nhảy vài cái: “Ừm, cũng tạm được.”
Tùng Hạ cười gượng: “Quá đẹp trai.”
Thành Thiên Bích không nhịn được nhíu mày: “Bây giờ anh đã nói chuyện được chưa?”
“Lỗ tai cậu này có vấn đề à? Không phải tôi vẫn đang nói nãy giờ hay sao.” Liễu Phong Vũ cầm lấy gương, cẩn thận nhìn ngắm mình.
Triệu Khiêm hỏi: “Liễu tiên sinh, chúng tôi muốn biết chuyện về cây thông khổng lồ. Trước khi anh hôn mê, có phải đã gặp nó hay không.”
Ánh mắt Liễu Phong Vũ tối sầm vài phần: “Đương nhiên đã gặp, tôi bị nó đánh xỉu.”
“Đánh xỉu? Đánh xỉu kiểu gì?”
Sắc mặt Liễu Phong Vũ ngưng đọng: “Lúc đó dao động năng lượng rất dữ dội, tôi không chịu nổi.”
“Dao động năng lượng gì cơ?”
“Không biết.”
“Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi khát, tôi muốn uống nước.”
Triệu Khiêm thiếu chút nữa thổ huyết.
Thành Thiên Bích nắm lấy vai Triệu Khiêm, nói với gã và tiểu đội trưởng Vương: “Hai người ra ngoài trước, tôi muốn hỏi người này vài chuyện.”
Liễu Phong Vũ nhíu mày, nở một nụ cười châm chọc.
Tiểu đội trưởng Vương lắc đầu: “Không được, chúng tôi phải hiểu tình huống thật.”
“Tôi hỏi gì, sẽ nói cho hai người biết.”
Liễu Phong Vũ cười lạnh nói: “Đúng vậy đó mấy đại ca, mấy người ra ngoài đi, tôi muốn xem cậu ta muốn làm gì.”
Tiểu đội trưởng Vương do dự một chút, vẫn mang Triệu Khiêm ra ngoài.
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại ba người.
Liễu Phong Vũ nhìn Thành Thiên Bích: “Dị nhân? Phải không? Nhưng nếu cậu cho rằng có thể ép tôi làm gì thì cậu quá ngây thơ rồi.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Anh cũng có thể cảm giác thấy? Cái gọi là dao động năng lượng?”
“Đương nhiên có thể, trên người cậu này có năng lượng màu xanh biếc, có quỷ mới biết đó là cái đồ chơi gì. Dù sao thì những thứ mà trên người có dao động năng lượng kiểu này thì đều là dị nhân và động thực vật.”
“Vậy phương hướng biến dị của anh là gì?” Tùng Hạ hỏi.
Liễu Phong Vũ hung tợn trừng mắt nhìn Tùng Hạ, đây là lần đầu tiên hắn có vẻ hung dữ với cậu: “Mắc mớ gì tới cậu.”
Tùng Hạ lúng túng gãi đầu: “Chúng tôi sẽ không nói cho người khác biết, chuyện của Thiên Bích cũng không nói cho ai hết.”
Họ không biết quân đội lôi kéo người tiến hóa rốt cuộc là có mục đích gì, nhưng nhất định là cần lợi dụng sức mạnh của họ. Hai người muốn tự bảo vệ mình, không muốn dễ dàng bại lộ thân phận.
“Tôi cũng không muốn nói cho cậu biết, cậu còn dám hỏi tôi sẽ đánh cậu.”
Thành Thiên Bích quát: “Không cần biết anh là ai, chúng tôi chỉ cần biết chuyện cây thông.”
Liễu Phong Vũ trừng mắt nhìn hắn: “Dám quát vào mặt tôi thế à, dựa vào cái gì mà bắt tôi nói cho cậu biết?”
Tùng Hạ dụ dỗ: “Anh đẹp trai, vậy anh nói cho tôi biết được không?”
Liễu Phong Vũ nhìn Tùng Hạ, tâm trạng tốt hơn một chút: “Mang cho tôi mấy lọ nước hoa tới đây, tôi sẽ nói cho cậu biết, phải là hàng hiệu đấy.”
Thành Thiên Bích đột nhiên rút mã tấu ra, đâm mạnh vào Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ trợn to hai mắt, bị Thành Thiên Bích nắm lấy vai ấn ngã xuống đất, mũi đao đâm xuống, dừng lại trên mắt hắn.
Liễu Phong Vũ cả người đổ mồ hôi lạnh, tốc độ của người này nhanh quá, hắn hoàn toàn không bắt kịp…
Nhưng, hắn cũng không phải ngồi không, hắn nhấc tay đánh một cái vào gò má Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích quét mắt qua, chỉ thấy bàn tay vốn là của con người kia mọc đầy những cái dằm chi chít. Thành Thiên Bích chợt ngả về sau, bàn tay kia xẹt qua chóp mũi hắn. Thành Thiên Bích ngửi thấy một mùi hôi thối rất nhạt, thế nhưng rất giống mùi thối giống lúc họ khiêng Liễu Phong Vũ trở về.
Liễu Phong Vũ cả giận: “Tôi không muốn tùy tiện giết người, lấy cái thanh đao chết tiệt này ra.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Tôi muốn biết, là tốc độ anh giết tôi nhanh, hay là đao này đâm xuống của tôi nhanh hơn.”
Liễu Phong Vũ muốn bắt lấy cổ tay Thành Thiên Bích.
“Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ ghim mũi đao này xuống mắt anh.”
“Đây không biết! Ngày đầu tiên đến thành phố này, tôi không biết đường nên đi dạo vào trong phạm vi tấn công của nó. Nghe đám lính nói chỉ cần đi vào trong phạm vi tấn công của nó thì sẽ bị tấn công, nhưng tôi không bị. Cụ thể mà nói là không bị nó phóng lá tấn công. Cây thông kia có vẻ rất đau đớn, không ngừng rung động, chấn động làm rụng rất nhiều lá thông, tôi cũng bị liên lụy. Tôi vừa muốn phản kháng đã cảm giác được một dao động năng lượng rất mạnh, sau đó tôi ngất đi.”
Hai người vốn tưởng rằng có thể nghe thấy đáp án gì khác, lại không ngờ rằng chỉ là đáp án làm cho người ta thất vọng như vậy.
Tùng Hạ chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm: “Chỉ thế thôi sao?”
“Nói thừa, tôi lừa mấy cậu thì được gì, còn không mau buông ra! Tôi không muốn giết người, đừng ép tôi!” Liễu Phong Vũ phẫn nộ gào lên với Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích thu mã tấu lại, Liễu Phong Vũ từ dưới đất nhảy dựng lên, tức giận vỗ quần áo mình, sửa sang lại mái tóc hơi chút rối loạn.
Tùng Hạ thở dài: “Liễu tiên sinh, anh có suy đoán gì không? Rốt cuộc thì cây thông đã đi đâu.”
“Mấy người quan tâm cây thông như vậy làm gì? Lẽ nào nó đi không phải chuyện tốt?”
“Liễu tiên sinh, thế giới này biến hóa quá nhanh, có rất nhiều sức mạnh đang tác quái mà ngay cả tưởng tượng chúng ta cũng không thể, lẽ nào anh không cảm thấy, hiểu rõ hơn một chút thì hy vọng sinh tồn sẽ nhiều hơn một chút hay sao?”
Liễu Phong Vũ cười lạnh: “Ít an ủi mình thôi, cậu có thể sống nhiều thêm một ngày hay không, căn bản không quyết định bởi chuyện cậu biết ít hay nhiều mà quyết định bởi sức mạnh của cậu. Cây thông khổng lồ đó mạnh như vậy, dù không có não nó cũng có thể sống rất tốt, còn cậu cho dù có biết nhiều hơn nữa, nhưng một con chuột lớn cũng có thể cắn chết cậu.”
Tùng Hạ có chút mất tinh thần, lại không thể không thừa nhận Liễu Phong Vũ nói rất có lý. Nhưng cậu thật sự rất tò mò về chuyện cây thông đột nhiên bốc hơi biến mất ấy. Cậu luôn cảm thấy chuyện này còn chưa kết thúc, cây thông kia nhất định sẽ còn xuất hiện lại, đến lúc đó không biết là phúc hay là họa.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng đập cửa, Triệu Khiêm đẩy cửa tiến vào, có chút luống cuống nói: “Tham mưu trưởng muốn gặp hai người, ngay bây giờ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT