Cái mỏ màu cam của con ngỗng khổng lồ đang quắp lấy Đặng Tiêu, phẫn nộ lắc tới lắc lui.
Không còn động vật biến dị để cưỡi, họ đã được cảm nhận đi bộ trên đường tuyết phủ quá gối là một chuyện khó khăn thế nào. Cho dù rất nhiều người đều đã thay quần áo chống lạnh dự bị, nhưng khi đôi chân giẫm thẳng vào trong tuyết và bắt đầu đông lạnh đến run rẩy sau khi đi được nửa tiếng, cả cơ thể cũng lạnh theo.
Tùng Hạ không ngừng bổ sung nhiệt lượng cho đồng đội, mọi người thay phiên nhau cõng Trang Nghiêu, cho nên trạng thái của sáu người họ coi như tốt. Những người khác thì không được may mắn như vậy, đến trưa, họ không thể không nghỉ ngơi lần nữa.
Đường Đinh Chi và Trang Nghiêu ở một bên nghiên cứu vị trí, ngoại trừ kim chỉ nam, họ còn có thể dựa vào hướng sinh trưởng của cây cối và mặt trời để định vị, cho dù trong sương mù dày đặc, quả cầu ánh sáng khổng lồ trên trời kia cũng có thể nhìn thấy lờ mờ. Họ phải dựa vào những thứ này và khả năng tính toán chuẩn xác để không ngừng điều chỉnh phương hướng. Có thể tưởng tượng, nếu không có hai dị nhân tiến hóa não bộ này trong nhóm, họ có nhiều khả năng đã đi lạc trong khu rừng dày sương này, những con quái vật núp trong màn sương luôn rình chờ cơ hội ăn tươi nuốt sống họ, trừ phi sương tan, bằng không họ sẽ vĩnh viễn không thoát được khỏi đây.
Khoảng ba giờ chiều, họ lại tiếp tục xuất phát, đi một mạch đến tận lúc trời tối. May là hôm nay họ không bị tấn công, chỉ là lúc ăn cơm nghỉ ngơi, không khí không thoải mái như mấy ngày trước, có rất nhiều người do trên người còn dính tơ nhện nên thậm chí không thể nằm ngủ, chỉ có thể ngồi hoặc nằm sấp.
Để đề phòng A Bố không nhịn được mà liếm tơ nhện trên người nên ngoại trừ cử người gác đêm, họ còn luôn phải trông chừng A Bố, đêm này đa số đều không ngủ ngon.
Hôm sau, họ tiếp tục gấp rút lên đường. Căn cứ theo những gì Đường Đinh Chi nói, nếu hôm nay có thể thuận lợi đi tám tiếng thì trước khi trời tối, họ có thể đến được Tây Ninh, điều này khiến mọi người tinh thần phấn chấn, tốc độ cũng nhanh hơn không ít. Đến giữa trưa khi ánh mặt trời chói chang nhất, họ rõ ràng cảm thấy sương mỏng đi không ít, càng tới gần Tây Ninh thì sương lại càng mỏng. Đến hoàng hôn, rốt cuộc họ đã thoát khỏi màn sương dày đặc tràn ngập khu rừng, Tiểu Chu bay lên trời đi tra xét cũng mang về tin tốt, nói phía trước có một thành phố, họ cách Tây Ninh không xa!
Khi tắm mình dưới ánh thái dương đã lâu không thấy, tất cả đều có xúc động như được tái sinh, cho dù mệt mỏi một ngày song lúc này ai nấy cũng có tinh thần tỉnh táo, ăn mấy miếng lương khô rồi tiến về phía thành phố với tốc độ nhanh hơn, ở đó có lẽ có nhà trọ, thực phẩm chín, nước nóng để tắm mà họ kỳ vọng. Quan trọng nhất là, rốt cuộc họ có thể nghĩ cách loại trừ đống tơ nhện chết tiệt trên người xuống.
…
Mặt trời vừa xuống núi, cuối cùng họ cũng đến Tây Ninh, thành phố này tĩnh lặng như đã chết, phố phường thấp thoáng đủ loại động vật biến dị, có chuột to hơn người, có tắc kè có thể che khuất một con phố, phía xa có chim sẻ to như cái máy bay. Ngoại trừ kiến trúc còn sót lại và xe cộ bỏ hoang còn có thể chứng minh đây từng là thành phố của con người thì khắp nơi đã không còn chút dính dáng đến con người nữa. Sau khi họ tiến vào Thanh Hải, không chỉ không nhìn thấy bất cứ người sống nào mà ngay cả người chết cũng chẳng thấy mấy mống. Tất cả thành phố mà họ từng đi qua trước kia, cho dù hoang tàn nhưng còn có thể tìm thấy dấu vết sinh sống của con người, nhưng nhìn cảnh tượng này của Tây Ninh, họ hoài nghi nơi đây đã không còn một ai nữa.
Đám động vật biến dị nhìn thấy họ thì hết sức hiếu kỳ, chúng núp ở góc tường, nằm trên nóc nhà, bay vòng vòng trên trời nhìn họ. Có lẽ đã rất lâu rồi chúng không được ăn thức ăn đứng bằng hai chân này, có điều thấy họ đội ngũ khổng lồ, không con nào dám tùy tiện tấn công.
“Quả nhiên không có người sống.” Tùng Hạ nhìn chung quanh tối đen như mực: “Nơi cách Golmud xa như vậy còn không có ai, vậy trong Golmud còn có thể có người sống ư?”
Trang Nghiêu nói: “Nhất định sẽ có, thành phố này cũng có thể có, con người không dễ dàng bị diệt tuyệt như vậy, chỉ là họ đi ẩn nấp hết rồi, có điều nhà trọ thì các anh không cần phải nghĩ, tìm bừa một nhà ở đối phó một đêm đi.”
Diêu Tiềm Giang thở dài, anh chưa từng chịu khổ như vậy, hiển nhiên không thích ứng nổi, nhưng ngại không lên tiếng.
Tiểu Chu vẫn bay vòng vòng trên trời đột nhiên hô: “Đằng trước có đèn kìa.”
“Đèn?”
“Cách chúng ta bao xa?”
“Em không biết, chắc là mấy cây, nhưng đúng là có đèn, hơn nữa không chỉ có một hộ mà ánh đèn tập trung, chỗ khác không có.”
Đường Đinh Chi nói: “Mọi người khoan hãy nghỉ ngơi, đêm nay nhất định phải đi đến chỗ có ánh sáng.”
Không cần anh nói, mọi người cũng không muốn ở lại đây, vừa nghe nói phía trước có ánh đèn thì lập tức đôi chân có sức, trong lòng đều tràn ngập chờ mong, có ánh đèn không chỉ chứng minh có người mà còn chứng minh nơi đó có điều kiện sống có thể chi trả cho ánh đèn.
Họ lại như vậy đi nhanh mấy cây, rốt cuộc đã vào tới khu trung tâm, đi đến đâu họ cũng trợn mắt há mồm, tuy nói nơi khác cũng là phế tích nhưng phần lớn đều bị vứt bỏ do không có người sống, nhưng nơi này bị bỏ hoang hoàn toàn, nhà cửa và đường phố bị phá hủy từng mảng từng mảng, hàng tấn vật liệu công trình nằm ngổn ngang trước mắt. Số vật liệu công trình này sau khi sụp đổ, rõ ràng từng trải qua một vài điều chỉnh, bị quăng quật cẩu thả, hình thành những bức tường cao từ bốn đến bảy mét, chặn đường đi của họ.
Tiểu Chu kêu lên: “Chỗ này không có đường, phía xa cũng không thấy đường, nhưng đèn ở trong đấy.”
Trang Nghiêu cau mày: “Chẳng lẽ đây là ‘tường phòng hộ’ do họ xây?”
Liễu Phong Vũ ngẩng đầu nhìn tường: “‘Tường phòng hộ’? Cái này phòng được à, cũng không phải tường thành, nói cao cũng không đủ cao, còn có rất nhiều khe hở.”
Đường Đinh Chi nói: “Vẫn có tác dụng nhất định, ít nhất có thể ngăn cản một vài động vật biến dị, xem ra người Tây Ninh đều ở trong tường, cửa vào có lẽ ở bên kia, chúng ta đừng tìm nữa, leo vào thôi.”
Thành Thiên Bích nói: “Tường này không chịu được nặng, đám A Bố không qua được.”
Ngô Du nói: “Không sao, tôi làm một cây cầu.” Hắn chọn bờ tường thấp nhất, cao chừng bốn mét, sau đó vung tay lên, một cây cầu hình vòm làm bằng băng dày 10 cm, rộng chừng ba mét được tạo nên, trực tiếp nối từ đầu tường bên này sang đầu tường bên kia, tựa như một chiếc cầu trượt bằng tuyết trong suốt, hết sức kỳ diệu.
Đặng Tiêu hưng phấn “wow” một tiếng, chạy lên đầu tiên, kết quả cầu băng rất trơn, khi ở hình người cậu ta lại không có móng vuốt, vừa chạy lên đã ngã chổng vó, suýt thì đập rớt cả răng.
Mọi người cười ha ha, Đặng Tiêu bực bội bò lên, biến ra móng vuốt bén nhọn, cào vào mặt băng, lúc này thuận lợi bò lên chỗ cao nhất của cầu băng. Cậu ta đứng trên cầu hưng phấn ngoắc ngoắc mọi người: “Hội trưởng Ngô, thứ này thú vị quá, có thể làm cầu trượt, mọi người xem, em trượt xuống giờ đây.”
“Tiểu Đặng, đừng làm bừa, yên nào…”
Tùng Hạ còn chưa nói hết, Đặng Tiêu đã xoay người nhào xuống cầu băng, hét to rồi lăn xuống. Mọi người đang định cùng qua đó thì đầu bên kia đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đặng Tiêu: “Á!! Gì thế! Gì thế! Đậu má thả tao ra!”
Mọi người cả kinh, Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu bay lên, nhảy qua bên kia tường, họ vừa bay được một nửa thì một cái bóng đen đột ngột trồi lên từ mặt đất, nó có cái đầu hình bầu dục, cái cổ dài mảnh. Mọi người cùng nhìn, đó đúng là một con ngỗng màu trắng, một con ngỗng còn cao lớn hơn cả A Bố, chiều cao ít nhất trên dưới chín mét. Cái mỏ màu cam của con ngỗng khổng lồ đang quắp lấy Đặng Tiêu, phẫn nộ lắc tới lắc lui. Đồng thời, lại có hai con ngỗng đứng lên, cái cổ mảnh dài rướn đến đầu tường, há mỏ muốn mổ họ.
Tất cả đều lui về phía sau, may mà cách một bức tường, đám ngỗng này có vẻ cũng không định trèo qua đây, chỉ kêu quác quác về phía họ.
Tùng Hạ lắp bắp: “Sao mà… không có… dao động năng lượng…” Họ đứng cách đám ngỗng khổng lồ này một bức tường, không thể không cảm giác được gì, trừ phi năng lượng của đám ngỗng này cũng bị ẩn.
Thành Thiên Bích chuẩn bị lưỡi đao gió, chờ con ngỗng kia nuốt Đặng Tiêu là một đao chém đứt cổ nó, Đường Nhạn Khâu cũng giương cung ngắm vào con ngỗng kia, nhưng không bắn ra. Họ nhìn ra được con ngỗng đó là sếp sòng của đám này, rất rõ ràng, nó lớn nhất. Trước mắt nó chưa ăn Đặng Tiêu, ngộ nhỡ tùy tiện tấn công chọc giận cả đám ngỗng này thì họ lại phải tiêu hao sức lực, ngỗng cũng không phải thứ dễ đối phó.
Đặng Tiêu dùng chân chặn cái mỏ cứng rắn như sắt thép của con ngỗng, tức giận kêu lên: “Mày thả tao ra, không thì tao độc chết mày đấy!” Cậu ta nói những lời này không có một chút sức đe dọa, bởi vì mỏ ngỗng rất cứng, đổ độc vào bên trong rốt cuộc có hữu hiệu hay không, trong lòng cậu không hề chắc chắn. Cái mỏ quắp lấy người cậu, khiến cậu không thể động đậy, có sức lại không dùng được, cậu có cảm giác nội tạng bị đè vào nhau, nhưng đau đớn này không phải không nhịn được, thứ không thể nhịn được là con ngỗng này cứ lắc đầu, cậu có cảm giác bị lắc đến rụng rời cả ra rồi.
Con ngỗng kia nhìn cậu chằm chằm, do khoảng cách quá gần nên đôi mắt hơi lác trông rất ngốc. Nó ngẩn ra hai giây, đột nhiên càng phẫn nộ ra sức lắc đầu, cái cổ dài ít nhất ba mét như cổ rắn của nó lắc qua lắc lại trên không, Đặng Tiêu bị quăng tới quăng lui choáng đầu hoa mắt, sắp không chịu được: “A a a anh ngỗng ơi đừng lắc nữa, em sắp ói ra rồi!”
“Tiểu Ngai! Mày làm gì thế!” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên phía xa, Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông bọc quần áo từ xa chạy tới, vừa thấy đã biết do chạy ra vội vàng nên quần áo cũng không mặc được hẳn hoi.
Con ngỗng kia dừng lại, sau đó nhổ phì Đặng Tiêu xuống đất.
Đặng Tiêu choáng váng cả đầu, hai mắt chỉ thấy sao bay, nằm bò trên đất hồi lâu không đứng dậy được.
“Ô kìa?” Người đàn ông kia nhìn cầu băng, lại nhìn hai người bay trên trời, kinh hãi: “Mấy người… mấy người là ai, đến đây trộm ngỗng!” Nói xong lập tức lẻn đến phía sau một con ngỗng, chỉ để lộ cái đầu, cảnh giác nhìn họ.
Thành Thiên Bích và Đường Nhạn Khâu nhìn nhau, hắn nói: “Chúng tôi đến từ bên ngoài, muốn tìm chỗ ở.”
“Bên ngoài? Từ đâu? Từ Lan Châu?”
“Phải.”
“Đừng nói dối, không thể có người sống đi từ Lan Châu đến đây được, mấy người đến từ phía Tây phải không, mấy người muốn làm gì!” Người nọ vừa nói vừa móc từ trong người ra một cái còi muốn thổi.
Đường Nhạn Khâu bắn một mũi tên ra, mũi tên bay vụt qua vành tai người nọ, tước mất một chút da.
Người nọ sợ tới mức toàn thân cứng lại.
Đường Nhạn Khâu lạnh nhạt nói: “Đừng lộn xộn, nếu không mũi tên tiếp theo chính là mắt ông.”
Người nọ run rẩy ném còi xuống: “Mấy người muốn gì? Ngỗng? Đám ngỗng này không phải để ăn, chúng là bảo vệ, ăn cũng không ngon…”
“Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ muốn tìm một chỗ ở, chúng tôi quả thật đến từ Lan Châu.”
“Lan Châu… Nhưng đi từ Lan Châu thì phải qua địa bàn nhện tinh.”
“Nhện tinh? Chúng tôi gặp rồi.”
Người nọ mắt mở trừng trừng: “Mấy người… là ba người ư? Thoát khỏi khu rừng kia?”
“Không chỉ ba người.”
Ngô Du chậm rãi bước lên mặt băng, theo mỗi bước đi của hắn, cầu băng xuất hiện một bậc thang, tiện cho người đằng sau đi lên, những người khác và động vật cũng lần lượt đi lên cầu băng.
Người nọ bị dọa đến choáng váng: “Rốt cuộc mấy người là ai, là người phía Tây phải không, nghe nói người ở đó đều biết yêu thuật… Không, không phải tôi nói các vị biết yêu thuật, chư vị tha mạng, tôi chỉ là người chăn ngỗng, tôi không biết gì hết.”
Đám ngỗng kêu những tiếng phẫn nộ, cả đám rướn cổ muốn mổ họ.
Người nọ kêu lên: “Đừng cử động, chúng mày đừng cử động!”
Đám ngỗng này cũng nghe lời ông ta nói, chỉ rướn mặt đến trước họ, cái mỏ cứng rắn cách họ một mét, cứ như vậy nhìn họ chằm chằm, như thể bất cứ lúc nào cũng chờ lệnh, há miệng sẽ quắp lấy đầu họ.
Thành Thiên Bích đáp xuống đất, lôi người nọ ra: “Đừng la hét nữa, tìm cho chúng tôi một chỗ ở.” Hắn nhìn cách đó không xa có một nơi giống ký túc xá, còn có đèn sáng.
Người nọ cũng nhìn về phía ký túc xá: “Bên trong còn có người…”
“Chúng tôi sẽ trả…” Thành Thiên Bích vừa định nói trả tiền, lại nghĩ tiền của họ người này nhất định không cần dùng, bèn sửa lời: “Các ông muốn gì? Chúng tôi có thể trao đổi, được chứ? Vũ khí?”
“Đồ ăn đi…”
“Được.” Thành Thiên Bích xách ông ta lên, đi đến phía ký túc xá, những người khác cũng đi theo.
Người nọ đẩy cửa, trong phòng bay ra hơi nóng và mùi thức ăn bốn, năm người đang quây quanh ăn lẩu, có người hô lớn: “Lão Triệu, sao đi cả nửa ngày thế, mãi mà… Kìa, này, đây là ai?”
Lão Triệu làm động tác “suỵt”, nháy mắt với họ.
Những người đó đều ý thức được gặp chuyện không may, tất cả đều đề phòng nhìn Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nói: “Chúng tôi muốn tá túc một đêm, có khá nhiều người, nhưng chúng tôi sẽ dùng thức ăn làm tiền phòng.”
Một ông già tinh thần minh mẫn bước từ buồng trong ra, nhìn nhìn Thành Thiên Bích, lại nhìn lão Triệu, gật đầu: “Vào cả đi.”
…
Tầng một của ký túc xá này thông nhau, diện tích rất lớn, nhưng khi cả 48 người đều chen vào thì vẫn có chút chen lấn, những người đó cũng không ngờ lại có nhiều người vào như vậy, ai nấy cũng trợn tròn mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ còn có ít động vật biến dị đủ loài đang nằm nghỉ ngơi trong tuyết.
Ông lão cẩn thận đánh giá họ, cố gắng bình tĩnh nói: “Các vị đến từ phía Tây phải không? Chúng tôi là những người chăn ngỗng, phụ trách bảo vệ tường Quang Minh này, các vị có làm khó xử chúng tôi cũng vô dụng, chúng tôi không biết gì hết, cũng không tiếp xúc với nhân vật lớn, thời thế này người sống đến giờ cũng không dễ, chúng tôi có già có trẻ, xin các vị anh hùng tha cho chúng tôi một con đường sống, các vị muốn gì xin hãy mở miệng, chúng tôi sẽ cố gắng chu cấp là được.”
Tùng Hạ cảm thấy Thành Thiên Bích quá lạnh lùng, có thể làm người ta sợ nên tiến lên trước, cười nói: “Bác ơi, bác đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm gì mọi người. Chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, đã đi qua hai con đường, muốn tìm chỗ nào để nghỉ ngơi một lát. Chúng tôi không phải người phía Tây gì cả, chúng tôi tới từ Lan Châu. Mọi người nói phía Tây là có ý gì? Tường Quang Minh là bức tường vừa rồi ạ?”
Ông già nghi ngờ nhìn họ: “Lan Châu? Các vị đến từ Lan Châu? Sao có thể.”
“Quả thật chúng tôi tới từ Lan Châu.”
“Các vị… thật sự không phải người phía Tây?”
Thành Thiên Bích cau mày: “Rốt cuộc phía Tây là sao?”
Ông lão thở dài: “Xem ra các vị đúng là người ngoài, mà thôi, dù sao các vị vào rồi cũng không ra được, sớm muộn gì cũng biết phía Đông phía Tây. Phía Đông phía Tây chính là lấy Golmud làm trung tâm, chia Thanh Hải thành hai phía, phía Đông là địa bàn thành Quang Minh, phía Tây là thành Huyền Minh.”
“Nghe khẩu khí của bác thì hai thành phố này đối lập với nhau?”
“Đương nhiên đối lập, Minh chủ thành Quang Minh của chúng tôi đại diện cho ánh sáng chính nghĩa và cao thượng, Huyền chủ của thành Huyền Minh là tà ác và hắc ám.”
Tùng Hạ chớp mắt: “Chuyện này… quyết định dựa theo cái gì?”
Ông già trừng hai mắt: “Còn có thể quyết định thế nào, người phía Tây đều không phải người tốt, đốt giết đánh cướp cái gì cũng làm, nếu trong thành Quang Minh của chúng tôi phát hiện ra người phía Tây thì nhất định phải bắt lại, may mà mọi người không phải người phía Tây, nếu không có giết chúng tôi thì cũng không trốn thoát.”
Mọi người đối với lời nói một mặt của ông lão cũng không để trong lòng, họ chỉ hết sức kinh ngạc, một tỉnh Thanh Hải nói lớn cũng không lớn mà cũng bị hai thế lực chia làm đôi, Minh chủ với Huyền chủ gì gì đó là người như thế nào?
Trang Nghiêu hỏi nghi vấn trong lòng.
Ông già thấy nó là trẻ con nên không để ý, nói: “Minh chủ của chúng tôi là vị thần thật sự, nghe nói mỗi lần xuất hiện đều có nhật nguyệt đồng huy, nếu không phải có Minh chủ thì người dân Tây Ninh chúng tôi đã bị đám súc sinh này ăn sạch từ lâu rồi, là ngài dẫn người dựng lên tường Quang Minh trong nội thành, chiêu mộ tất cả người đến từ bên ngoài, phòng ngừa súc sinh biến dị ăn thịt người.”
“Vậy rốt cuộc người đó có khả năng gì?”
Ông lão mù mờ hỏi: “Khả năng gì là gì?”
“Minh chủ của các ông nhất định cũng là dị nhân phải không, là dị nhân thì sẽ có khả năng, rốt cuộc thì ông đã gặp Minh chủ chưa?”
Ông ta lắc đầu: “Minh chủ không phải người chúng tôi có thể gặp, chúng tôi đều chỉ nghe nói, dù sao thì Minh chủ không gì không làm được, có ngài là chúng tôi có cơm ăn.”
Trang Nghiêu ý thức được hỏi mấy người này cũng không hỏi được gì, định ngày mai đi sâu vào khu trung tâm để hỏi thăm.
Ông lão ngạc nhiên nói: “Mọi người nhiều người như vậy vào Thanh Hải làm gì? Chẳng lẽ không nghe nói Thanh Hải có đến mà không có về ư?”
Đường Đinh Chi nói: “Trước kia chúng tôi phái rất nhiều bộ đội vào đây, muốn tìm hiểu tình huống nơi này một chút, kết quả không có hồi âm, cho nên muốn vào tìm họ.”
“Aiz, mọi người đều là người trẻ tuổi, vào đây làm gì. Thế giới bên ngoài trở nên thế nào rồi?”
“Một lời khó nói hết, tình hình đại khái không khác nơi này, chỗ nào cũng có động thực vật biến dị.”
Ông lão gật đầu, chỉ vào buồng trong, đau thương nói: “Tôi có một đứa cháu gái, năm nay bốn tuổi, nó không biết trên thế giới này có thành phố nào khác, nó tưởng con người suốt đời phải sống trong một bức tường, nó tưởng trời sinh ngỗng đã lớn thế. Chờ chúng tôi chết sạch, đời sau của chúng tôi chỉ sợ không biết mấy chục năm trước ông cha mình đã sống trong nền văn minh hiện đại thế nào.”
Tùng Hạ cũng thở dài.
Họ dỡ xuống một ít thịt và đồ đông lạnh để trả tiền phòng, những người đó hiển nhiên rất ít khi được ăn rau dưa, hết sức vui vẻ, chủ động tặng đồ làm bếp cho họ, còn giúp họ nhóm lửa nấu cơm.
Lúc ăn cơm, một thằng bé mười lăm mười sáu tuổi vụng trộm ngồi xuống bên cạnh Tùng Hạ, thần thần bí bí nói: “Em nhìn thấy Minh chủ rồi đấy.”
“Ồ?” Tùng Hạ cười nhìn nó một cái: “Nói anh nghe xem nào.”
Thằng bé nhìn nồi canh của họ, nuốt nước bọt một cái.
Tùng Hạ múc cho nó một bát canh thịt, nó nhận lấy rồi uống một ngụm lớn, nóng đến độ không ngừng suýt xoa. Uống xong, nó thỏa mãn lau miệng, mới nói: “Minh chủ không sống ở Tây Ninh, ngài sống trong một thành phố rất gần Golmud, một nơi nhỏ, có nói thì có thể các anh cũng không biết, nhưng ngài thường xuyên đến Tây Ninh, nơi này dù sao cũng là thủ đô mà, có thể ngài muốn làm chuyện gì đó. Có lần em với dì đi đưa nho mới thu hoạch đến phủ của ngài, đúng lúc nhìn thấy ngài, trời ơi, Minh chủ đẹp như một vị thần vậy, toàn thân đều lóe ánh vàng, còn rất trẻ…”
Trang Nghiêu không nhịn được chặn lời nó: “Chúng tôi không có hứng thú với bề ngoài của hắn, anh có biết hắn có bản lĩnh gì không?”
Thằng bé nghĩ ngợi: “Em nghe nói… nghe nói trong thân thể Minh chủ có thể tỏa ra ánh sáng vạn trượng. Minh chủ là sứ giả của thần linh, được thần linh lựa chọn để phổ độ chúng sinh, cứu vớt nhân loại khỏi chốn khổ ải. Trước khi ngài xuất hiện, con người chết đi hết lớp này đến lớp khác, nhưng sau khi ngài xuất hiện…”
Những lời ca tụng phía sau của thằng bé tất cả mọi người đều không nghe vào, lực chú ý của họ đã sớm tập trung ở câu “Thân thể có thể phát ra ánh sáng vạn trượng”. Chẳng lẽ người gọi là “Minh chủ” kia là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Ánh sáng? Cũng chính là dị nhân nguyên tố Hỏa dẫn xuất…
Trang Nghiêu vội hỏi: “Vậy Huyền chủ thì sao?”
Thằng bé có nét mặt sợ hãi, nhìn ngó chung quanh, khẽ nói: “Em không dám nói, ông mà biết là đánh em đấy.”
Trang Nghiêu quyết đoán rút từ trong túi ra một cái kẹo que: “Bị đánh vì cái này có đáng không?”
Thằng bé giật lấy que kẹo, gật đầu cái rụp: “Đáng!”
“Vậy nói mau.”
“Ngược lại với Minh chủ, nghe nói Huyền chủ có sức mạnh hắc ám.”
Mọi người còn chờ những thứ phía sau.
Thằng bé ra sức gật đầu để gia tăng tính chân thật của câu này.
“Hết rồi?” Trang Nghiêu cau mày.
“Hết rồi.”
“Cái gì gọi là sức mạnh hắc ám?”
“Thì là… sức mạnh hắc ám đó, sức mạnh hắc ám chính là sức mạnh tà ác, người ở phía Tây đều bị sức mạnh hắc ám thao túng, sống trong khổ ải.”
Trang Nghiêu có chút tức giận, nó biết không hỏi được gì nữa, hiểu biết của những người này về phía Tây và Huyền chủ hoàn toàn đến từ lời đồn, hoặc là tin tức mà Minh chủ muốn cho họ biết. Bằng sự sùng bái Minh chủ như thần linh của những người này thì có hỏi cũng như không, họ vẫn nên tự mình đi điều tra thì hơn.
Thằng bé quý trọng nhét kẹo que vào trong quần áo, hớn hở bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT