Loại quái vật này do Trang Du chế tạo ra.

Tùng Hạ hướng vào nơi sâu thẳm trong khu rừng gào hai lần, ngay khi cậu cho rằng Thông Ma sẽ không đáp lại thì đất đai phía trước cách đó không xa đột nhiên bị nâng dậy khỏi mặt đất. Ngay sau đó, một bộ rễ cây tráng kiện vừa cuộn lại rồi dâng lên, vừa hóa thành hình dáng con người. Rất nhanh, thân thể trần trụi của Thông Ma xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng từ phần eo đổ xuống của nó vẫn kết nối với bộ rễ nâu đen dưới đất.

Dáng vẻ Thông Ma không chút kiên nhẫn nào: “Kêu la cái gì, các ngươi muốn đi sao?”

Tùng Hạ cười nói: “Chúng tôi phải đi rồi, muốn nói lời tạm biệt với ngài và Mục Phi. Chúng tôi dự định trong vòng ba đến sáu tháng sẽ xuất phát đi Vân Nam, nhất định sẽ đưa biệt thự của hai người về đây.”

“Ờ, tùy các ngươi, với ta mà nói, thời gian nửa năm chỉ là một quãng rất nhỏ trong sinh mệnh lâu dài của ta, nhưng các ngươi thì chưa chắc đã sống lâu được, tranh thủ thời gian đi.”

Tùng Hạ cười gượng: “Tôi coi đây là lời chúc phúc vậy, chúng tôi nhất định sẽ sống sót trở về.”

Thông Ma dùng nét mặt (- -) hay dùng để nói: “Các ngươi có về hay không cũng không quan trọng, nhưng phải đưa nhà về.”

“Nhất định.”

“Mau đi đi, đừng để lại rác rưởi.”

“Yên tâm, dọn dẹp sạch sẽ cả rồi.” Tùng Hạ nịnh bợ: “Tùng Thụ tiên sinh, cho chúng tôi chào tạm biệt Mục Phi đi.”

Thông Ma nhìn cậu một lát, sau đó trợn mắt, vung tay lên, đất đai bên cạnh nó cũng bị rễ cây nhô lên, gương mặt giống Thông Ma như đúc song nét mặt (^ ^) khác Thông Ma một trời một vực của Mục Phi xuất hiện trước mặt họ.

Mục Phi cười nói: “Mọi người phải đi rồi à…” Anh thở dài, trong nét mặt và cả giọng nói đều có một sự tịch mịch.

Tùng Hạ nói: “Phải, chúng tôi trở về để khiến mình trở nên mạnh hơn rồi mới đi Vân Nam, đi Thanh Hải, đi Hoa Nam. Dù thế nào thì chúng tôi nhất định sẽ đưa biệt thự của anh về.”

Mục Phi cường ngượng: “Thật ra cho dù không có nhà thì tôi cũng đồng ý trao trả ngọc Con Rối vô điều kiện cho mọi người, có điều…” Anh liếc nhìn Thông Ma, Thông Ma xoay đầu đi, anh nói: “Tôi nghĩ nỗi nhớ nhà của tôi cũng ảnh hưởng đến cậu ấy, dù sao thì tư duy của chúng tôi thông suốt với nhau. Mọi người cứ yên tâm, miếng ngọc này sẽ giữ đến lúc mọi người quay lại đây một lần nữa.”

Tất cả mọi người đều rất có hảo cảm với Mục Phi, dù sao nếu không có anh thì không biết họ phải trả cái giá đắt nào thì mới lấy được miếng ngọc Con Rối này của Thông Ma, chính vì Thông Ma có “nhân tính” nên mới bớt được cho họ một kẻ địch cực mạnh, đây đều là công lao của Mục Phi.

Tùng Hạ vươn tay với Mục Phi, chân thành nói: “Cám ơn anh.”

Mục Phi vươn tay bắt tay với Tùng Hạ, bàn tay ấy lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào của con người, nhưng vẫn khiến Tùng Hạ cảm giác ấm áp tự đáy lòng.

“Chúng tôi đi đây.”

Mục Phi mỉm cười gật đầu: “Đi đi, tư lệnh Trương đã đồng ý chúng tôi, sau này để Tam Nhi đến giúp chúng tôi vận chuyển vài đồ theo định kỳ, tôi nghĩ tôi sẽ không cô đơn như trước nữa.”

Thông Ma bĩu môi: “Ngươi là cây, còn sợ cô đơn gì.”

Mục Phi nói: “Nhưng tôi cũng là người mà.”

Thông Ma không phục: “Nhưng ngươi cũng có ta.”

Mục Phi chớp mắt, sau đó cười một thoáng: “Nói cũng phải, có điều tôi còn cần vài thứ của con người, dù sao tôi đã làm người hơn hai mươi năm, mới làm cây được một năm.”

Thông Ma “hừ” một tiếng: “Ngươi còn phải làm cây mấy trăm năm mấy ngàn năm nữa, sớm muộn gì cũng sẽ quen.”

Mục Phi cười nhưng không nói.

Trang Nghiêu nói với Tam Nhi: “Sau này chuyện ở đây nhờ vào anh.”

Tam Nhi xoa xoa đầu, trên gương mặt trẻ con nở nụ cười đầy hào khí: “Yên tâm, có cây Thông bao bọc, sau này mọi người sẽ sống tốt hơn nhiều, mọi người trong thôn của tôi đều sẽ rất vui.”

Nét mặt ai nấy đều rất thả lỏng, đây quả thật là kết cục ai nấy đều vui, vượt xa khỏi dự kiến của họ, vốn tưởng rằng vì đối phó với Thông Ma cần điều động bao nhiêu tài nguyên, thậm chí ngay cả vũ khí hạt nhân đều đã suy xét đến, lại không ngờ rằng có thể giải quyết trong hòa bình như vậy, cẩn thận ngẫm lại, đây là một chuyện duy nhất không có tác dụng phụ mà họ đã gặp phải từ sau khi tận thế, gọi là một chuyện “may mắn”.



Họ ngồi trên quân xe dụng đi ra ngoài rừng, Thông Ma và Mục Phi còn đứng tại chỗ dõi theo bóng họ.

Đi được một khoảng khá xa, họ còn có thể nhìn thấy Mục Phi đang cười và vẫy tay với họ, sau đó liền bị Thông Ma kéo xuống đất rồi không thấy đâu nữa.

Đặng Tiêu thở dài: “Anh ấy tốt quá, đáng tiếc lại phải chôn chân cả đời ở đây với một cái cây.”

Liễu Phong Vũ nói: “Cũng chưa chắc đã không tốt, anh thấy hai người họ, hừm, một người một cây, ở chung rất hài hòa.”

“Nhưng chẳng thể đi đâu được, chỉ có thể hoạt động trong khu rừng này, nếu là em thì tuyệt đối buồn chết.”

Trang Nghiêu nói: “Anh tưởng ai cũng bị tăng động như anh à.”

Đặng Tiêu bĩu môi: “Tiểu Trang Nghiêu, cậu lại muốn ăn đòn.”

Thành Thiên Bích quay đầu nhìn thân cây thẳng tận trời xanh của Thông Ma: “Tuổi thọ của nó dài như vậy, chắc là sẽ không sống cả đời ở đây đâu, dù sao thì có một con người sống trong thân thể nó, nếu nỗi nhớ và cảm xúc của người kia có thể lan tỏa vào nó thì sẽ có một ngày, nó cũng sẽ cảm thấy hiếu kỳ với thế giới bên ngoài.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ có điều khi nó muốn rời khỏi đây, địa khu Đông Bắc nhất định sẽ trải qua một cơn động đất, hy vọng nó có thể thận trọng đưa ra quyết định này, không thì người sống quanh đó đều gặp xui xẻo.”

Mọi người yên lặng nhìn Thông Ma, bất luận đã đi xa thế nào thì nó vẫn là cột mốc bắt mắt nhất, đến tận khi họ ngồi trên phi cơ, bay theo đường về, Thông Ma mới dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của họ.

Tầm ba giờ chiều cùng ngày, máy bay đáp xuống sân bay quân khu Bắc Kinh, vì để tiết kiệm năng nguyên nên họ định cưỡi A Bố quay về.

Họ và Lý Đạo Ái chia tay nhau tại sân bay.

Lý Đạo Ái bắt tay một lượt với mọi người: “Cảm ơn lần phối hợp này của các vị, hy vọng sau này còn có cơ hội cùng làm nhiệm vụ.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Nhất định sẽ có.”

Trang Nghiêu ngẩng đầu nhìn Lý Đạo Ái: “Lý cảnh quan, khi về phải khai phá khả năng của anh thật tốt, nếu cần hỗ trợ thì có thể tới tìm tôi, tôi có thể miễn phí đề ra cho anh một phương án huấn luyện.”

Lý Đạo Ái cười nói: “Tôi sẽ tới tìm cậu.”

Lý Đạo Ái và Triệu Tử Tường ngồi trên người Hoắc Bạch, Hoắc Bạch lắc lắc cái bờm: “Hẹn gặp lại các vị.” Con báo sư tử cao lớn oai phong rong ruổi chạy về phương xa.

Đường Đinh Chi dặn dò vài câu với đội trưởng liên đội đóng quân ở sân bay tới đón mình, khiến họ hỗ trợ vận chuyển một vài hàng mẫu và vật thí nghiệm trên máy bay về viện khoa học. Họ thì nhảy lên người A Bố, chạy về viện khoa học.

Tùng Hạ nói: “Tôi còn tưởng chú tôi sẽ phái người tới đón chúng ta chứ.”

“Giáo sư đã định phái người đến, lúc trước đều là hai ngày liên lạc một lần, tôi nói với giáo sư Tùng là đêm nay hoặc sáng mai sẽ về, nhưng chúng ta về sớm hơn thời gian dự kiến. Có điều, người của sân bay chắc là đã liên lạc, giáo sư sẽ đón chúng ta tại viện khoa học.”

Nghĩ đến chuyện ngay đây thôi là có thể gặp chú, Tùng Hạ hơi an tâm một chút.



Đang chạy, mọi người đột nhiên cảm giác được dao động năng lượng có phạm vi nhỏ bò quá mặt đất, tiếp theo A Bố kêu lớn một tiếng, nhảy vội về phía trước.

Mọi người cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất có một đàn gián lớn cỡ quả trứng gà, số lượng hơn trăm con, chạy tán loạn chung quanh không có phương hướng, có nhiều con bị A Bố đạp chết tại chỗ, còn có một vài con đang bò lên chân A Bố.

A Bố thấy hơi ghét mấy thứ này, vừa kêu vừa run người.

Trên người nó chở mười người, xém chút nữa hất bay những người này xuống, Trang Nghiêu bắt lấy lỗ tai nó kêu lên: “A Bố, đừng nhúc nhích!”

Thành Thiên Bích dùng một trận gió lớn thổi chạy tất cả số gián này, lúc này A Bố mới im lặng.

Họ quay đầu nhìn lại, bầy gián này còn đang hăng hái bò tới phía họ.

“A Bố, đi mau!”

Bầy gián này tuy có lực tấn công bình thường, nhưng sức sống và khả năng sinh sản rất mạnh, nếu xuất hiện theo bầy đàn thì phiền to. Chẳng qua hôm nay có chỗ khác lạ, chúng nhìn thấy động vật khổng lồ như A Bố đã không trốn lại còn bò lên người nó?

A Bố chạy nhanh như bay, dễ dàng thoát khỏi bầy gián này, nhưng điều khiến họ bất ngờ hơn là trên quãng đường hơn 10km từ sân bay về viện khoa học, họ đã gặp ba, bốn bầy gián như vậy. Hơn nữa, sau khi vào nội thành, họ phát hiện trên đường gần như không một bóng người, thỉnh thoảng có mấy người đi làm cũng đều bay trên trời.

Họ đã nhận ra có chuyện khác lạ, nhất định là xuất hiện loài gián biến dị kiểu mới. Khi mới tận thế, vì đối phó với gián biến dị mà tập đoàn quân 35 năm đó đã tổn thương nghiêm trọng, bây giờ đàn gián này đã kéo nhau trở lại. Chúng là loài giết không được, diệt không xong, cho dù loài người có chết sạch thì quần thể côn trùng bậc thấp này cũng sẽ là loài cười cuối cùng.

Sau khi về đến nơi, cổng lớn của viện khoa học đóng chặt, chung quanh tản ra mùi thuốc sát trùng tiêu độc khó ngửi.

A Bố nhảy thẳng vào trong qua bờ tường, trong sân trống không, dưới đất có vài con gián bò tới bò lui, có vài con đã trúng độc, hành động chậm chạp, có vài con vẫn rất khỏe mạnh.

Thành Thiên Bích cau mày: “Ngay cả nơi này cũng có gián? Xịt nhiều thuốc sát trùng như vậy mà chúng còn không sợ.”

Đường Đinh Chi nói: “Đàn gián này không giống đàn gián biến dị xuất hiện lúc đầu tận thế, đầu lớn, vỏ giáp thâm tím, hơn nữa còn có khả năng chao lượn, còn tiến hóa nữa chỉ sợ cũng sẽ bay được, vậy thì càng phiền toái.”

Tùng Hạ nói: “Đây là có chuyện gì, chúng ta mới đi không quá mười ngày mà cả thành phố đã đầy gián? Đột nhiên biến dị tập thể?”

“Không, tình hình Bắc Kinh đã ổn định rất lâu, định kỳ có quân đội xử lý động thực vật biến dị có tính uy hiếp lan rộng, phóng xạ từ ngọc Con Rối cũng đã được che chắn, động thực vật không thể biến hóa nhanh như vậy được. Hoặc là trong khoảng thời gian này, nồng độ của năng lượng Cambri đột nhiên tăng cao, hoặc là… do người làm ra.”

Do người làm ra…

Lúc này, Tùng Chấn Trung dẫn theo một nhóm người đi ra, họ đều đi giày cao đến đầu gối.

“Chú!” Tùng Hạ nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi tái nhợt của Tùng Chấn Trung, tâm trạng nặng nề.

Tùng Chấn Trung nói: “Mọi người khoan hẵng xuống, đi vào trong một chút đi.”

Bảo vệ phía sau anh phun thuốc sát trùng đeo lên lưng vào quanh họ, phun cả xuống đất, tạo thành một con đường cho A Bố đi.

Bầy gián ngửi thấy mùi thuốc thì tránh né tán loạn, A Bố cứ như vậy chở họ tiến vào khu 3.

Tùng Chấn Trung vội nói: “Mấy ngày nay cứ để A Bố sống trong đại sảnh đi, trần nhà trong này đủ cao, nó có thể đứng lên được, chỉ có điều không gian hoạt động hơi nhỏ một chút, nhưng bên ngoài không sống được nữa, chỗ nào cũng có gián.”

Mọi người một lượt trượt xuống khỏi người A Bố, Đường Đinh Chi vội hỏi: “Đây là có chuyện gì? Đột nhiên xuất hiện nhiều gián như vậy?”

Tùng Chấn Trung trầm giọng nói: “Là Trang Du giở trò quỷ.”

Quả nhiên, khi Đường Đinh Chi nhắc tới người gây chuyện, người đầu tiên họ nghĩ đến chính là Trang Du.

“Vào trong theo tôi.”

Mọi người đi theo đuôi Tùng Chấn Trung lên lầu, Tùng Chấn Trung dẫn họ đến một khu thí nghiệm ở tầng bốn, nơi này vốn để thí nghiệm hạt giống, hiện nay trong vài phòng thí nghiệm đặt một đống mẫu gián.

Tùng Chấn Trung tháo kính mắt xuống, mệt mỏi xoa xoa mi tâm: “Số gián này bắt đầu xuất hiện trong vòng ba ngày sau khi mọi người lên đường, tôi không nói cho mọi người là vì không muốn mọi người phân tâm, mà mọi người ở xa cũng không giúp được gì. Trong bảy ngày, khối lượng trung bình của chúng đã tăng lên 18%, tiến hóa ở cánh và miệng rất rõ ràng, có đủ khả năng chao liệng, có thể cắn rách da người, hai ngày gần đây bắt đầu tấn công động vật.”

Trang Nghiêu bình tĩnh nói: “Giáo sư Tùng, giáo sư đã không nghỉ ngơi hơn 30 tiếng, cường độ sóng điện não chỉ được 20% lúc thường, khả năng tổ chức ngôn ngữ suy giảm nghiêm trọng, bây giờ giáo sư nên đi ngủ một giấc.”

Tùng Chấn Trung thở dài: “Cậu nói đúng. Để tôi giải thích rõ ràng chuyện này cho mọi người, rồi tôi sẽ đi nghỉ.”

Tùng Hạ nhíu mày thật chặt, trong lòng rất khó chịu.

Tùng Chấn Trung đóng lại cửa phòng họp, mở slideshow, cho họ quan sát hình ảnh một tổ gián tiến hóa: “Đây chính là chúng sau bảy ngày tiến hóa, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự biến hóa phải không.”

“Sao chúng có thể tiến hóa nhanh như vậy… tiến hóa nhanh như vậy chỉ xuất hiện vào đầu tận thế, sau này tốc độ tiến hóa của tuyệt đại đa số giống loài đều có xu hướng ôn hoà.”

“Loại quái vật này do Trang Du chế tạo ra. Chúng có sức sinh sản kinh người, vài ngày mà đã ngập tràn thành phố, hơn nữa không có phương pháp diệt trừ hữu hiệu, lúc đầu thuốc phun truyền thống còn đối phó được, nhưng chúng còn tiến hóa ra khả năng kháng thuốc, vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy trong sân đó, có số gián bị chết, cũng có số gián giãy dụa còn sống. Ba ngày sau, những con còn sống sẽ sinh ra đời sau không sợ thuốc của chúng ta nữa.”

Tùng Hạ cả giận: “Trang Du không phải muốn tất cả mọi người trong thành phố này đều bị gián ăn chứ.”

Thành Thiên Bích nói: “Trang Du mưu tính đã lâu, chọn thời khắc căng thẳng nhất giữa tập đoàn quân 14 và tập đoàn quân 27 để thả số gián biến dị này, nhất định là có âm mưu, bây giờ hắn vẫn chưa đưa ra bất cứ yêu cầu nào?”

Tùng Chấn Trung nói: “Chưa, hắn muốn ép chúng ta đến mức không thể nhịn được nữa rồi mới chịu bàn điều kiện, tình hình sẽ có lợi hơn với hắn.”

Trang Nghiêu siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Ông ta nhất định có cách ngăn cản bầy gián này, chẳng lẽ chúng ta lại không thể nghĩ ra cách?”

“Chúng tôi đang nghiên cứu phương pháp đối phó với quần thể gián này ngày đêm không nghỉ, nhưng cứ qua ba ngày, bầy gián này gần như trở thành một giống loài mới, thuốc được nghiên cứu ra nhanh chóng mất đi hiệu lực. Chúng tôi phát hiện số gián này có một gene khuyết tật thống nhất, loại gene khuyết tật này cho chúng đủ siêu năng lực: Nhanh chóng sinh sôi nảy nở, thân thể khoẻ mạnh, kháng thuốc. Mà cái giá của siêu năng lực này là tuổi thọ cực ngắn, loại gián biến dị này bình thường không sống quá năm ngày, nhưng từ khi chúng sinh ra đến lúc sinh sản đời sau thì chỉ cần ba ngày, cho nên luôn có số gián mới bổ sung cho số gián bị chết, cứ tuần hoàn như thế, đàn gián càng ngày càng nhiều.”

Tùng Hạ nói: “Chuyện này khá giống bầy thằn lằn mà chúng cháu từng tiếp xúc tại Quý Châu.”

Trang Nghiêu vừa suy nghĩ vừa nói: “Bầy thằn lằn ấy cũng dùng tuổi thọ rút ngắn đổi lấy khả năng sinh sản cực mạnh, đây chính là phương hướng tiến hóa của chúng, nhưng điểm khác giữa chúng và đàn gián này là sinh sản của chúng tăng mạnh, chu kỳ sinh sản và tuổi thọ tuy đều bị rút ngắn nhưng loại chủng tộc này chẳng hưng thịnh được bao lâu, không đến mấy tháng nữa, bầy thằn lằn sẽ thiếu thức ăn một cách nghiêm trọng, tỉ lệ sinh mới của chúng sẽ bắt đầu thấp hơn tỉ lệ tử vong, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt sạch. Nhưng đàn gián này lại vừa lúc tương phản, tỉ lệ sinh mới cao hơn tỉ lệ tử vong, hơn nữa cái gì cũng ăn, bầy đàn của chúng sẽ càng lúc càng lớn…

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Mới nghe thì cảm thấy loại sinh vật này quả thật có xu hướng hoàn mỹ, nhưng gene khuyết tật của đàn gián này cũng trùng hợp là vũ khí có lợi nhất chúng tôi dùng để đối phó với chúng. Bởi vì loại gene khuyết tật này mà trời sinh đàn gián đã có sẵn một bản năng, chính là rất muốn *** với loại gián thường và gián mới biến dị sơ cấp, bởi vì loại gián thường có đủ chuỗi gene hoàn hảo không tổn hao gì, là kết quả trải qua hàng trăm triệu năm tuyển chọn đào thải rồi sống sót một cách tốt hơn, thích hợp nhất để duy trì giống nòi, là chuỗi gene hoàn hảo nhất có thể thích ứng với đủ mọi hoàn cảnh ác liệt. Số gián này dù có biến dị thế nào thì cũng không thay đổi được bản năng muốn *** với loại gián mang theo chuỗi gene hoàn hảo kia, đây là bước đột phá duy nhất chúng tôi có thể tiêu diệt chúng.”

“Bây giờ có kế hoạch gì không?”

“Cải tạo gián thường có bộ gene hoàn hảo, dùng vật dẫn mang theo virus lây nhiễm chuỗi gene của chúng, làm chúng mang theo loại virus chết người này. Sau khi thả số gián này ra với số lượng lớn, không cần chúng ta động thủ, đàn gián sẽ chết rất nhiều. Phương pháp này bây giờ còn đang được thí nghiệm, hơn nữa khả năng thành công rất lớn, nhưng… vấn đề lớn nhất là thời gian.”

Trang Nghiêu cau mày: “Thời gian cải tạo gene gián, chu kỳ gián thường sinh sản, quá trình thả gián, sau khi hoàn thành toàn bộ những chuyện này thì ít nhất phải cần một tháng.”

“Phải, nhưng chúng ta căn bản không có thời gian một tháng, qua sáu ngày nữa, cũng chính là hai chu kỳ sinh sản, nếu chúng ta vẫn không thể ngăn cản đàn gián này, như vậy Bắc Kinh sẽ bắt đầu có nhiều người tử vong. Bây giờ gián mới chỉ đáng ghét chứ chưa mạnh như vậy, nhân số tử vong còn khống chế được trong phạm vi ba con số, nhưng đã khiến toàn bộ thành phố khủng hoảng quy mô lớn. Đàn gián mới sinh ra sau ba ngày nữa sẽ có đủ hết khả năng tấn công, nếu cứ như vậy, cục diện ổn định chúng ta đã rất vất vả thành lập lên sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.” Nói tới đây, Tùng Chấn Trung đập mạnh xuống bàn một cái.

Đặng Tiêu nổi giận mắng: “Trang Du đúng là súc sinh, chưa đạt được mục đích thì không từ thủ đoạn.”

Liễu Phong Vũ hung tợn nói: “Bây giờ hắn đang chờ chúng ta đi xin hắn.”

Trang Nghiêu nói: “Về việc ngăn cản đàn gián này, chúng ta tiếp tục gia tăng tiến hành, có điều tôi cảm thấy có lẽ ngăn cản Trang Du sẽ nhanh hơn một chút.”

Đường Đinh Chi phân tích: “Trang Du yêu cầu cơ bản là mấy thứ này: Thứ nhất, hắn muốn thiết bị xếp dãy nhóm gene. Thứ hai, hắn muốn duy trì các loại tài nguyên cho thí nghiệm của mình. Thứ ba, hắn muốn Chu Phụng Lam bình an vượt qua cấp hai. Đương nhiên, chỉ thỏa mãn yêu cầu của Trang Du không thôi chỉ sợ còn chưa đủ, bởi vì Từ Ưng cũng sẽ nhân cơ hội này để nêu điều kiện, ví dụ như kho vũ khí trên núi Thiên Thai ở Thạch Gia trang.”

Tùng Hạ siết chặt nắm đấm, vô cùng chán ghét nhóm người Trang Du. Trong thời khắc nguy cấp nhất của loài người, họ vẫn vì tư lợi cá nhân mà dùng tính mạng của đồng bào làm điều kiện áp chế, ai sẽ tin tưởng người như thế có thể dẫn dắt con người khai sáng tương lai tốt đẹp?

Tuy chỗ nào trong tận thế cũng có kẻ ác, nhưng rất nhiều kẻ ác chỉ làm tổn thương những người chung quanh, mà một khi kẻ ác có quyền lực và địa vị, việc ác của hắn có thể làm liên lụy đến hàng ngàn hàng vạn người!

“Việc gấp không thể chậm trễ là nói chuyện với Trang Du, không thể để lãng phí thời gian.” Thành Thiên Bích đứng lên: “Tôi đi tìm tư lệnh Tào trước, xem ý ông ta thế nào, giáo sư Tùng nghỉ ngơi một lát, đến tối chúng ta hẹn gặp Trang Du.”

Tùng Chấn Trung gật đầu: “Được, cậu đi đi, mọi người cũng đi nghỉ một lát đi, đến tối chúng ta… cùng đến khu 6.”

Sau khi Thành Thiên Bích đi, Tùng Chấn Trung cũng về ngủ bù.

Những người khác cũng không thấy mệt, cho dù hơi mệt đi chăng nữa thì cũng đều bị ức chế cảm xúc.

Họ đã quá coi thường Trang Du, xung đột bạo lực trong tưởng tượng căn bản không phát sinh, nhưng Trang Du dùng cách đáng sợ hơn thế để đánh cho họ một đòn trở tay không kịp, muốn giải quyết chuyện này thì còn khó hơn cả bình ổn xung đột vũ trang.

Sau hơn mười phút trầm mặc, Đặng Tiêu nói: “Chi bằng chúng ta bắt cóc Trang Du đi, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không đấu lại được một hội Phụng Lam hay sao.”

“Đâu có đơn giản như vậy, viện khoa học canh phòng nghiêm ngặt, nếu thật sự làm vậy thì rất có khả năng không giải quyết được nạn gián mà lại khiến hai tập đoàn quân đánh nhau thật.”

Đặng Tiêu phẫn nộ: “Dù thế nào thì sau khi chuyện này kết thúc cũng phải giết hắn.”

Trang Nghiêu nói: “Chuyện này thì có thể suy xét, có điều, giết Trang Du cũng không thể giải quyết tận gốc vấn đề, bên phía Từ Ưng không phải chỉ có mình Trang Du là dị nhân tiến hóa não bộ. Nếu chúng ta muốn đánh bại Từ Ưng thì nhất định phải làm binh lực của ông ta bị mất quyền lực, chèn ép hội Phụng Lam. Nếu không thì cho dù chúng ta có giết cả Từ Ưng, song thân tín giữ chức vụ quan trọng dưới trướng và một trăm ngàn quân vũ trang của ông ta cũng sẽ không nghe lời chúng ta.”

Thẩm Trường Trạch siết chặt nắm đấm: “Nếu muốn ám sát Trang Du thì để tôi.” Khi hắn nói chuyện, toàn bộ nắm đấm đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Trang Nghiêu “ồ” một tiếng: “Thiếu tá Thẩm, màu lửa của anh có phải thay đổi hay không?”

Thẩm Trường Trạch ngẩn người, nhìn bàn tay mình: “Phải, hình như đã thay đổi.”

“Nhiệt độ của ngọn lửa hoàn toàn bộc lộ ở màu sắc, tôi còn nhớ trước kia ngọn lửa của anh có màu đỏ cam, cơ bản là loại lửa có nhiệt độ thấp nhất, bây giờ màu lửa đã đổi. Chờ đến lúc anh có thể đạt tới màu lửa trắng sáng, thậm chí là ngọn lửa màu xanh lam có nhiệt độ tối cao thì đặt sắt thép bên cạnh anh cũng có thể bị nung chảy.”

Thẩm Trường Trạch có chút chờ mong nhìn ngọn lửa của mình: “Muốn đạt tới trình độ này, không biết phải lên tới cấp mấy.”

“Dựa theo tiến độ bây giờ mà nói thì kiểu gì cũng phải từ cấp bốn trở lên. Khi nào về bảo Đường Đinh Chi thí nghiệm nhiệt độ ngọn lửa cho anh, ghi chép lại.”

Đường Đinh Chi nói: “Tôi vẫn luôn ghi chép.”

Trang Nghiêu cảm thán: “Mỗi một sự tiến hóa của dị nhân đều đi đôi với sự tăng cường năng lượng khiến người ta thán phục, nhất là dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, nhưng có vài điều tôi vẫn chưa nghĩ ra: Ý thức Cambri là ý thức cân bằng địa cầu, nó chống lại mọi cá thể và quần thể tạo thành cục diện bất bình đẳng, song vì sao nó lại tạo nên dị nhân có thể quấy nhiễu cân bằng nghiêm trọng như dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên?”

Al nói: “Chẳng lẽ cậu muốn nói, sớm muộn gì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên cũng giống con người, trở thành cái gai trong mắt ý thức Cambri?”

Thiện Minh biếng nhác nói: “Nếu thật là vậy thì Thông Ma còn mạnh hơn họ, còn dễ khiến người khác chú ý hơn, ý thức Cambri nếu mà muốn cân bằng thì kiểu gì cũng phải khai đao với nó trước chứ.”

Trang Nghiêu nhún vai: “Chỉ là một suy nghĩ mà thôi, dù sao thì so với toàn bộ tinh cầu, dù là Thông Ma thì cũng chỉ là một hạt đậu nhỏ.”

Tùng Hạ nói: “Chúng ta đến phòng thí nghiệm đi, xem có thể cung cấp ý tưởng gì để đối phó với đàn gián này không.”

“Được, đi thôi.”

Mọi người đi về phía phòng thí nghiệm.

Thủy Thiên Thừa: Rất nhiều người muốn đọc phiên ngoại Thông Ma và Mục Phi? Thông Ma nó mới có 5 tuổi đấy, mấy người muốn gì hả? →→

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play